Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 20

Chương 20: Một cái nhìn thoáng qua


Edit: Tú Ân


Beta: Baozi; A Meo


Lý Ngư cảm thấy hai chân của mình không được thoải mái cho lắm, có lẽ là do cậu làm cá lâu rồi, đã quen với việc bơi ở dưới nước. Mới đầu, cậu đi đường như đang bay, bước đi loạng choạng, nhưng cảm giác này cũng không kéo dài quá lâu, cậu đã dần quen hơn.


Bởi vì không có đôi giày nào vừa chân nên cậu cứ đi chân trần. Cũng may thời tiết ấm áp, không cảm thấy lạnh, nền đất của Cảnh Vương phủ được quét tước rất sạch sẽ, cậu lại rất chú ý đến lòng bàn chân, ra khỏi núi giả một lúc lâu cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.


Chẳng qua là trang phục cậu đang mặc chỉ có mỗi một chiếc áo lót, đã vậy còn đi chân trần, quả thực hơi bị thảm. Cũng chính bởi vì vậy mà có vài hạ nhân gặp Lý Ngư nhưng lại không dám tiến lên gặng hỏi.


Hôm nay là Cảnh Vương chủ trì yến tiệc, trong Vương phủ khách khứa đông đúc, tất cả đều là vương công quý tộc. Bên ngoài phủ có thị vệ canh gác, phải mang thiệp mời theo mới được đi vào, vì thế trong Vương phủ sẽ không có người thân phận không rõ ràng. Dám ăn mặc như thế, e là tiểu công tử cáu kỉnh nhà ai rồi.


Nhưng mà để mặc cho tiểu công tử này đi tới đi lui như vậy thì cũng không hợp lý. Một gia đinh ở Cảnh Vương phủ đã vội chạy đi mời Vương công công đến giải quyết, còn những người khác thì đi theo Lý Ngư từ phía xa.


Có một đại nương là hạ nhân đã lớn tuổi thấy vậy thì mềm lòng, thấy Lý Ngư đi chân trần cả một đoạn đường thực sự không nhìn nổi nữa, bước đến bên cạnh Lý Ngư nhẹ giọng hỏi: “Người là công tử nhà ai, sao lại ăn mặc như thế này?”


Lý Ngư đã nghe Vương Hỉ kể rất nhiều chuyện nên nói chuyện với người cổ đại cũng không thành vấn đề, cậu vụng về nói: “Đại nương, ta... Ta là khách nhân, không cần thận bị lạc đường mất.”


Lúc lập kế hoạch cảm thấy mọi thứ đều ổn thỏa, nhưng trên tình huống thực tế thì là không phải không có quần áo thì cũng không có giày, khó khăn lắm mới giải quyết ngay được. Tiếp theo, cậu cho rằng nhà bếp rất dễ tìm, kết quả là Cảnh Vương phủ quá lớn, cậu để trần lần mò đi từ núi giả ra thật không dễ dàng gì, cũng không dám hỏi đường ai, cậu đang sốt ruột cả lên đây.


Đại nương thấy gương mặt sạch sẽ, thanh tú dễ mến, con ngươi đen láy giống như hai viên ngọc đen được nuôi trong thủy ngân, vô cùng có hồn của cậu, trong lòng cũng có chút yêu thích.


Đại nương hỏi: “Tiểu công tử đã lạc đường, vậy ta dẫn người đi tìm Vương công công được không?”


Sao Lý Ngư có thể gặp mặt Vương Hỉ được, vội vàng nói: “Không cần đâu, hiện tại chắc chắn Vương công công đang ở Ngưng Huy đường, ta cứ tuỳ tiện đi loanh quanh một lát là có thể tìm thấy đường rồi... Đại nương, ngươi biết nhà bếp ở chỗ nào không?”


Lý Ngư đỏ mặt xoa xoa bụng, đại nương hiểu ngay, cười bảo: “Công tử đói bụng rồi sao? Nếu như người tin tưởng ta, xin mời người đi theo ta.”


Trang phục đại nương mặc là của hạ nhân trong Vương phủ, trên người vẫn còn đang đeo tạp dề, trong tiềm thức của Lý Ngư rất tin tưởng người của Cảnh Vương phủ nên đi theo đại nương đến nhà bếp.


Trên đường đi, Lý Ngư trò chuyện cùng đại nương vài câu, hóa ra đại nương này chính là đầu bếp của Cảnh Vương phủ. Lý Ngư cảm thấy mình đúng là gặp may, có đầu bếp dẫn cậu đi, cậu còn sợ không tìm được chỗ ăn hay sao?


Vị đại nương này họ Hứa, dẫn Lý Ngư ra sau bếp, Lý Ngư thấy rất nhiều món ăn mà cậu ngày đêm mong nhớ, mắt cứ nhìn chằm chằm.


Hứa đại nương cười híp mắt bê mâm ra, hỏi Lý Ngư thích ăn gì. Lý Ngư nhìn những món ăn kia, nước miếng rơi tí tách, không khách khí đọc ra một chuỗi dài các món ăn.


Hứa đại nương chọn một phần theo sở thích của cậu, gắp ra hai dĩa đầy: “Những món này đều đã được dọn lên cho chủ tử, ngài sẽ không yêu cầu nữa. Đây là phần chuẩn bị dư, chưa ai động tới, tiểu công tử hãy ăn đi.”


Hứa đại nương lại cầm một chén gỗ múc đầy cơm trắng thơm ngào ngạt, đặt hết lên mâm cho Lý Ngư.


Sau khi Lý Ngư biến về hình người, đây là lần đầu tiên có người đối xử với cậu nhiệt tình như thế. Thức ăn nghi ngút hơi nóng, hun đến đôi mắt cậu cay xè, cậu cảm ơn Hứa đại nương, nhận lấy chén ngoác mồm ra ăn.


Mùi vị đặc hữu của thức ăn nhân loại tan ra trên đầu lưỡi khiến cho cậu cảm thấy đoạn thời gian trải qua cuộc sống của loài cá tựa như đang mơ, nhưng mà...


Cậu cúi đầu liếc nhìn mắt cá chân trần trụi của mình, đây chỉ là thuốc biến hình tạm thời, chắc không kéo dài được bao lâu nữa, cậu sẽ biến lại thành cá.


Hứa đại nương thấy bộ dạng ăn ngấu nghiến của cậu giống như bị bỏ đói mấy ngày rồi, còn khuyên cậu nên ăn chậm lại một chút, sợ cậu bị nghẹn. Lý Ngư cười cười, cũng không giải thích gì.


“Tiểu công tử, sao người lại chỉ có một thân một mình thế này?”


Hứa đại nương do dự hỏi, thấy tuổi thiếu niên trước mặt cũng không chênh lệch lắm so với con trai bà, Hứa đại nương không nhịn được muốn quan tâm nhiều thêm một chút.


Lý Ngư nhớ đến chuyện thương tâm, thế nhưng lại không thể tùy tiện nhắc đến tên húy của Cảnh Vương được, vì vậy y qua quýt nói bóng gió rằng: “Chủ... Chủ tử của ta, muốn lấy vợ hai, chẳng thèm quan tâm đến ta, ta ra ngoài đi dạo một lát...”


Hứa đại nương nghe vậy thì dừng lại, đây vừa là chủ tử vừa là tức phụ, hóa ra thiếu niên này thật sự là nam thiếp do một nhà quý tộc nuôi dưỡng sao?


Chẳng trách quần áo không chỉnh tề mà đã chạy ra ngoài rồi, chắc cậu bị chủ mẫu tương lai đuổi đi, bụng cũng đã đói rất lâu.


Hứa đại nương bổ não một màn chính thất thu thập tiểu thiếp li kỳ. Lý Ngư nói rất đáng thương, bà cũng không vì chuyện này mà xem thường Lý Ngư, ngược lại còn hiền lành vỗ vỗ tay cậu an ủi: “Không sao đâu, người ở đây thêm lúc nữa, ăn nhiều hơn một chút đi.”


Chẳng qua là cứ mặc áo trong như thế này thì cũng không phải là cách, Hứa đại nương nhìn thân hình Lý Ngư rồi đưa cho cậu một bộ y phục sạch sẽ của tiểu nhi tử, một đôi giày vải. Y phục màu xanh biếc, là màu rong biển mà Lý Ngư thích. Lý Ngư đang lo không tìm được y phục thích hợp để thay, cũng không có giày để mang, thấy vậy thì mừng rỡ. Chỉ là lúc thay đồ cậu nghĩ ngợi, vẫn mặc quần áo lót tiện lấy từ chỗ Cảnh Vương vào trong.


Hứa đại nương sợ Lý Ngư xấu hổ, cũng không hỏi thêm gì nữa. Lý Ngư khó có được một bữa ăn của con người, ăn mãi đến khi bụng hơi phồng lên mới miễn cưỡng buông đũa xuống.


Sau khi ăn xong, Lý Ngư cùng Hứa đại nương đi dạo một vòng sau bếp, tiện thể tiêu thực luôn. Đây là thói quen đã hình thành sau khi được Cảnh Vương nuôi dưỡng, biến thành người rồi vẫn còn duy trì.


Chỗ sau bếp cổ đại nhìn qua rất náo nhiệt, Lý Ngư trông thấy thớt gỗ, dao làm bếp thì đều cảm thấy rất mới lạ. Nhưng mà Lý Ngữ rất hiểu chuyện, cậu biết có những đầu bếp sẽ kiêng kỵ, vì vậy cậu chỉ nhìn mà không sờ mó lung tung.


Lý Ngư phát hiện có một giỏ cá, nhớ tới món canh cá chép của quý phi nương nương mình nghe thấy lúc mới xuyên, lòng hiếu kỳ nổi lên: “Đại nương ơi, ngươi cũng muốn nấu súp ngàn cá à?”


Hứa đại nương bật cười: “Món đó dùng để tổ chức chúc thọ trong cung, Vương phủ không chú trọng cái đó, trước đây điện hạ thường uống canh cá, không biết tại sao gần đây lại không uống nữa...”


Hứa đại nương nói đến đó thì lẩm bẩm, Lý Ngư tai thính nghe được, thầm nghĩ rằng nguyên nhân chẳng lẽ là vì cậu ư?


Dù sao Cảnh Vương cũng rất sủng ái con cá là cậu.


Lý Ngư không khỏi cảm thấy hơi đau lòng khi nhớ lại tất cả những đối xử tốt Cảnh Vương dành cho cậu.


Hứa đại nương cười hỏi cậu: “Tiểu công tử nhắc đến canh cá vì người muốn uống canh cá sao?”


Lý Ngư vội vàng lắc đầu, cậu là cá đó, uống canh cá cái gì chứ. Cậu vội dừng lại, sau đó nói xa nói gần hỏi Hứa đại nương sân khấu kịch ở đâu.


Theo kế hoạch của cậu, sau khi ăn cơm xong cậu sẽ xem diễn kịch một lát rồi trở về. Vì mặc y phục lại còn lạc đường nên cậu đã trễ khá lâu, không biết thuốc biến hình còn được bao lâu nữa.


Hứa đại nương nói với cậu rằng sân khấu của vương phủ được dựng ở Nhã Âm Uyển gần Ngưng Huy đường.


Lý Ngư định chạy đến Nhã Âm Uyển, trước khi rời đi cậu thoáng thấy trên kệ bếp có vài chiếc hộp tre.


Lý Ngư thấy cái hộp tre này nhìn rất quen mắt, Hứa đại nương hào phóng mở những chiếc hộp ra đưa cho cậu xem: "Đây là thức ăn cho cá điện hạ gọi tới, cũng có mấy loại liền, không có gì hiếm lạ cả."


Mũi Lý Ngư không biết sao lại cay cay, chỉ vào hộp đựng thức ăn cho cá màu đỏ nói: "Cho ta lấy một ít được không?"


Hứa đại nương trả lời: "Được thì được, trong bếp còn rất nhiều, không sợ thiếu. Nhưng cái này là cho cá ăn, tiểu công tử cũng muốn à?"


Lý Ngư gật đầu qua loa: "... Ta muốn, ta muốn."


Hứa đại nương nghĩ chắc cậu cũng nuôi cá, nên bà lấy một cái hộp rỗng và đổ cho cậu nửa hộp.


Lý Ngư học theo cách của cổ nhân, nhét cái hộp vào tay áo, cảm ơn Hứa đại nương rồi đến Nhã Âm Uyển.


Đi ngang qua Ngưng Huy đường, Lý Ngư phòng bị nghĩ, nhất định không thể không nhịn được lại đi vào xem thử, công thụ chính gặp nhau, không liên quan đến cá, cũng chẳng cần cá làm cái gì.


Cậu kiên quyết không thèm liếc mắt về phía Ngưng Huy đường, khi đến Nhã Âm Uyển, từ xa cậu đã nghe thấy tiếng nhạc, nhưng thị vệ bên ngoài Nhã Âm Uyển ngăn cậu lại muốn kiểm tra thẻ bài.


Lý Ngư nghĩ, hỏng rồi, vừa rồi ở nhà bếp không ai kiểm tra, tại sao nghe một vở kịch lại bị kiểm tra?


Còn nữa, sao cậu có nổi cái thứ như thẻ bài kia chứ!


Lý Ngư không biết, bởi vì cậu mặc bố y cũ của con trai Hứa đại nương, lại đi giày vải nên giống như hạ nhân tầm thường. Trong vương phủ quy định hạ nhân tầm thường không được tùy ý đi vào Nhã Âm Uyển, nên lúc này cậu mới bị thị vệ ngăn lại.


Lý Ngư không dám tranh chấp với thị vệ, dù sao cũng không nhất thiết phải xem kịch, thời gian không còn bao lâu, vả lại chỗ này không ở được thì còn chỗ khác. Lý Ngư nhanh trí muốn đổi chỗ, xoay người đi, bỗng bị một người quen – Vương Hỉ công công đón đầu.


... Đây không phải là Vương Hỉ sao!


Lý Ngư còn chưa kịp chào hỏi, Vương Hỉ đã phất tay, lệnh cho thị vệ xung quanh chạy tới vây quanh Lý Ngư.


"Mau bắt lấy người này!"


Vương Hỉ vẫn còn đang thở hổn hển, có thể thấy được là đã chạy lâu rồi. Vốn ông ta đi theo Cảnh Vương tìm người ở hoa viên, không để ý đến tin tức từ nơi khác truyền đến. Lúc sau, nghe gia đinh nói có một vị công tử mặc tiết khố đi vòng quanh trong phủ, Vương Hỉ nghĩ thế nào cũng cảm thấy người này rất có thể là kẻ trộm quần áo của Vương gia.


Sau đó ông suy nghĩ tiếp, y phục và cá đều mất tích, không phải người ăn trộm y phục cũng là người ăn trộm cá à, ngay lập tức báo cho Cảnh Vương biết, chạy đến xem xét.


Lý Ngư thấy Vương Hỉ cản mình, trong lòng giật mình, lập tức nhớ tới thân phận mình, thứ cậu bố trí trong phòng Cảnh Vương không thể dễ phát hiện như thế, không nên tỏ ra sợ hãi trước để Vương Hỉ nhìn ra điểm khác thường.


Lý Ngư cười hỏi: "Vương công công có chuyện gì sao?"


Vương Hỉ hừ lạnh một tiếng: "Hay cho kẻ cắp nhà ngươi, ngươi trộm cá của điện hạ, còn dám hỏi có chuyện gì sao!"


Lý Ngư:! ! !


Vương công công luôn mang vẻ mặt vui vẻ với cậu, đột nhiên lại bị mắng cậu cảm thấy không quen hu hu hu.


Từ từ, Lý Ngư phản ứng lại, chẳng lẽ gối ôm và cửa sổ cậu cố ý mở ra đều bị lộ rồi?


Không còn nhiều thời gian nữa, lỡ như bị Vương Hỉ bắt lấy, sau đó sống sờ sờ biến thành cá trước mặt nhiều thị vệ như vậy...


Lý Ngư muốn bình tĩnh lại, nhưng đây không phải là chuyện mà bình tĩnh có thể giải quyết được, trước tiên phải tìm chỗ trốn, không thể biến thành cá trước mặt nhiều người như thế!


Lý Ngư nảy ra một sáng kiến, lấy ra một thứ gì đó từ trong tay áo rồi hét lên: "Ở đó kìa—"


Cậu dùng sức quăng đồ trong tay áo ra ngoài rồi bỏ chạy nhân lúc Vương Hỉ và các thị vệ đang sững sờ.

Vốn dĩ Vương Hỉ cũng không biết thiếu niên này có phải là kẻ trộm hay không, ông gạ hỏi trước thôi, ai ngờ người này lại trốn thoát… Vậy không phải nói rõ cậu ta đúng là kẻ trộm sao!


Nhưng người này chạy quá nhanh, ném cái gì nhìn không rõ, Vương Hỉ cắn răng nhẫn nhịn, sợ người này ném cá của chủ tử ra ngoài. Ông ra lệnh cho thị vệ đi tìm, còn ông ta thì dẫn theo mấy người còn lại đuổi theo.


Lý Ngư chạy như bay, vội vàng tìm một căn phòng ẩn nấp.


Bên Cảnh Vương đã cho người đi tìm khắp hoa viên, sau khi nhận được tin tức khẩn cấp của Vương Hỉ, hắn cũng vội vàng chạy tới phối hợp với Vương Hỉ, cùng nhau chặn Lý Ng trong phòng.


Thứ ném ra trước đó là một cái hộp tre đựng thức ăn cho cá, điểu này càng càng chắc chắn rằng người này đã trộm cá. Vương Hỉ vui mừng không ngớt, đợi đến lúc bắt được người, ông muốn giày vò thế nào thì giày vò thế đấy, người này lợi dụng yến hội ở Cảnh Vương phủ để trà trộn vào, còm dám trộm xiêm y và con cá hoạt bát đáng yêu của chủ tử, thật đáng chém nghìn đao!


“Mau ra đây, giao con cá của Điện hạ ra, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả!” Vương công công gõ cửa nghiêm nghị hét lên.


Mặt Cảnh Vương trầm như nước, hắn cầm kiếm đứng ở ngoài phòng, Lý Ngư chọc một lỗ trên cửa sổ giấy nhìn ra, vừa thấy Cảnh Vương ngư tính của cậu đã phát tác, trong tiềm thức muốn đi ra ngoài lắc lắc đuôi.


Cậu lập tức nhớ tới mình đang là người, Cảnh Vương cũng không nhận ra cậu được, trực tiếp gặp mặt chẳng phải sẽ bị một kiếm giết chết sao? Vương Hỉ kêu cậu giao cá ra, một mặt Lý Ngư có chút cảm động, mặt khác cậu như bị sét đánh.

(Cái này là bị “lôi” nhưng hơi khó hiểu…)


Cá ở ngay trước mặt đây, lấy cái gì giao ra!


Vốn dĩ cậu muốn đợi người đi tìm cậu đi hết rồi cậu sẽ đi ra, nhưng nhìn tình hình này, Cảnh Vương và Vương Hỉ đều nhìn cậu như hổ rình mồi, nhất thời lại không ra được.


Lý Ngư nước mắt đầy mặt:... Muốn ăn một bữa cơm thôi mà, sao lại thành ra thế này rồi?


Còn thêm, đột nhiên hệ thống nhắc nhở “Tích” một tiếng!


"Kí chủ, thời gian duy trì hình dạng người sắp hết..."


Hệ thống hố cá thường hay giả chết bây giờ lại bắt đầu đếm ngược!


Đây là nhịp điệu lập tức muốn biến lại hả!


Khó khăn lắm mới biến thành người được một lần, kết quả còn chưa ăn được một bữa cơm. Đây chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là cậu bị Cảnh Vương chặn lại trong phòng, nếu biến lại thành cá ở trong đây rồi làm sao giải thích cá ở đâu xuất hiện ra, cậu đang là một người sống sờ sờ lại “Đội nhiên biến mất tiêu” thế cũng được sao?

Lý Ngư nghĩ ra một cách, vật lộn với thời gian, hô to với người bên ngoài: "Ta không đi ra ngoài, có bản lĩnh ngươi vào bắt ta, nếu bắt được ta, ta giao cá ngay!"


Đây là Lý Ngư đang đánh cược, câu giờ cho bản thân, cũng chuẩn bị cho việc giải quyết hậu quả. Cứ làm như chủ động chờ người bên ngoài xông vào, đối phương nhất định sẽ cảm thấy có cạm bẫy, trái lại sẽ không dễ dàng tiến vào.


Cậu nghĩ rằng Cảnh Vương sẽ phải do dự một lúc, ai mà ngờ——


Ngay sau khi cậu nói xong, Cảnh Vương đã xông vào.


Lý Ngư giật mình kêu lên một tiếng “Á”.


Mục Thiên Trì chỉ nhìn thấy một thiếu niên mặc y phục xanh biếc quay đầu nhìn hắn một cái rồi vội vàng trốn sau một cánh cửa sổ trong phòng này. 


Trước đó Mục Thiên Trì đã thấm mệt rồi, thấy cửa sổ đang mở nên lầm tưởng là tên trộm trốn qua cửa sổ, kết quả không bắt được ai. Không chừng tên trộm đã cố tình để hắn nghi ngờ, khiến hắn tìm sai hướng.


Lần này chặn người trong phòng, mỗi vị trí cửa sổ đều đã xếp vài thị vệ từ trước, xác định đã bao vây xung quanh mới lệnh cho Vương Hỉ kêu cửa.


Mục Thiên Trì sải bước đuổi theo, thiếu niên đã nhảy đến bệ cửa sổ rồi quay đầu lại nghịch ngợm cười với hắn.


Mục Thiên Trì sửng sốt, chẳng biết có phải là ảo giác không, nhìn thiếu niên này...


Đó là một thiếu niên trong sáng thanh tú, đôi mắt sáng như ngọc lưu ly, đôi môi cong cong có một vẻ quen thuộc lạ thường.


Mục Thiên Trì dừng một chút thì động tác trên tay đã chậm rồi, cố gắng bắt lấy thiếu niên khả nghi kia nhưng chỉ kịp bắt được một mảnh góc áo.


Bóng người lóe lên, thiếu niên nhảy ra khỏi bệ cửa sổ.


Mục Thiên Trì cũng không vội, đợi thị vệ mai phục bên ngoài cửa sổ bắt lấy thiếu niên, nhưng một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì.


Mục Thiên Trì đi ra khỏi phòng nhìn xung quanh, thị vệ mai phục trong chỗ khuất cũng không thấy ai. Mục Thiên Trì cau mày, thấy y phục rải rác ở dưới cửa sổ và cá của hắn đang nằm trong một tách trà trên mặt đất, tung tăng đạp nước.

Chương 21



1 nhận xét: