Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 33

Edit: Nguyen Tung
Beta: Sói

Sinh nhật Cố Dương vừa qua, thành tích thi tháng cũng có.

Không có gì bất ngờ, Phàn Uyên vẫn đứng vững vị trí số một toàn trường. Điều bất ngờ là Cố Dương có tiến bộ rất lớn, nếu chỉ tính điểm toán văn anh thì cậu hoàn toàn có thể đứng top đầu. Chỉ là điểm lý của cậu ở tầm vừa đủ qua môn, vậy nên tổng điểm bị kéo xuống theo luôn, thành ra tính kết quả chung cũng không quá cao.

Trác Uyển vẫn rất hài lòng với thành tích bây giờ của Cố Dương, bởi sự tiến bộ của cậu dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ. Tuy cô vui nhưng trên mặt vẫn biểu hiện rất nghiêm khắc.

Vừa có thành tích, Cố Dương đã bắt đầu bám lấy Phàn Uyên vòi quà, Cố Dương đứng ngồi không yên, trong đầu chỉ nghĩ phần thưởng của Phàn Uyên.

Giáo viên trên bảng đang chữa đề thi tháng, Cố Dương ngồi cuối lớp chuyền giấy cho Phàn Uyên.
Trên bàn Phàn Uyên sớm chất đầy một đống giấy nhưng hắn chẳng thèm nhìn qua lần nào.

Cố Dương lại ném thêm cái nữa, tờ giấy hạ cánh trúng mu bàn tay Phàn Uyên rồi trượt xuống dưới. Tay Phàn Uyên hơi động, chặn không cho tờ giấy rơi xuống nhưng vẫn không thèm nhìn.

Chờ Cố Dương dừng lại, Phàn Uyên mới liếc nhìn cậu: "Còn không nghe giảng thì không có quà cáp gì hết."

Bấy giờ Cố Dương mới ủ rũ ngồi yên, bắt buộc chính mình phải nghiêm túc nghe giảng, nhưng thi thoảng cậu vẫn liếc đồng hồ mong đến lúc tan học.

Cuối cùng cũng đến giờ tan học, tiếng chuông vừa vang lên Cố Dương đã cầm tay Phàn Uyên chạy như bay, nhưng mới chạy được vài bước đã bị hắn kéo trở lại. 

Cố Dương đứng cạnh bàn học nhìn Phàn Uyên chậm rãi thu dọn đồ đạc. 

Cất đồ xong, Phàn Uyên định dọn luôn cho Cố Dương nhưng cậu không chờ được, cậu lấy cặp mình rồi nhét hết mọi thứ trên bàn vô, sau đó quay lưng háo hức nhìn Phàn Uyên.

"Như vậy được chưa? Nhanh về nhà thôi!"

Phàn Uyên tựa như nở nụ cười, hắn không mất thời gian nữa, nhanh chóng theo Cố Dương đi ra ngoài.

Trên đường về, Cố Dương không ngừng giục tài xế đi nhanh lên khiến bác tài dở khóc dở cười.

Vừa đến nhà Phàn Uyên, Cố Dương đã nhảy xuống xe chạy vào bên trong, đạp văng giày rồi lên tầng. Cậu ném ba lô xuống cạnh cầu thang, nhanh nhẹn chạy đến cánh cửa sắt đen đứng đó.

Khi Phàn Uyên đi lên lầu thì thấy Cố Dương đang bám vào cửa nhìn tới nhìn lui, thỉnh thoảng còn cố gắng vặn tay nắm cửa.

Nghe tiếng Phàn Uyên lên lầu, Cố Dương lập tức quay đầu giục hắn:

"Phàn Uyên? Mau tới giúp mình mở cửa nhanh lên!"

Phàn Uyên từ từ đi đến phía sau Cố Dương, bàn tay chạm vào bên trong chốt cửa kéo, để lộ một khoá điện tử vân tay. Hắn ấn ngón tay trỏ vào, cửa kêu một tiếng “Bíp” rồi cứ thế mở ra.

Cố Dương không nghĩ rằng cánh cửa sắt lớn này thế mà còn dùng khoá bằng vân tay, thấy cửa mở ra một khe nhỏ, cậu lập tức kéo cửa ra chen vào.

Đập vào mắt là một vùng đen xì, nội thất bên trong đều bị rèm cửa tối màu che mất ánh sáng, không thể thấy gì. 

Phàn Uyên sờ bên tường, thăm dò bật đèn lớn trên đỉnh đầu. 

Đèn vừa bật, ánh sáng đột ngột xuất hiện làm Cố Dương chói mắt giơ tay lên che, sau đó cảnh vật trước mặt hiện ra khiến cậu không khỏi khiếp sợ. 

Cậu từng tưởng tượng vô số kiểu dáng lồng chim Phàn Uyên sẽ làm cho mình nhưng không ngờ rằng hắn sẽ vì cậu mà làm ra một chiếc lồng chim khổng lồ chấn động lòng người như vậy.

Toàn bộ lồng chim được mạ vàng óng ánh, thân lồng cao chạm nóc nhà, xung quanh có hoa tường vi đỏ thắm. Bên trong lồng chim thay vì thanh ngang thì lại có một cái ghế nằm kiểu dáng xích đu, trên xích đu và toàn bộ phần nền đất xung quanh đều trải thảm nhung trắng muốt.

Bên ngoài lồng chim được che lại bằng một tấm vải đen khổng lồ, lúc này tấm vải được vén sang hai bên như màn treo sân khấu.

Hai căn phòng đã được đập thông với nhau nên không gian rất lớn, bên trong không chỉ có một lồng chim khổng lồ mà còn có vài bể cá vô cùng hoa lệ.

Cố Dương không kìm lòng được tiến lên một bước, sau đó lại quay đầu nhìn Phàn Uyên.

Phàn Uyên vẫn đứng ở cửa nhìn cậu, không nói cũng không thúc giục.

Trong lòng Cố Dương như được cổ vũ, cậu không nhịn được nữa, xoay người chạy về hướng lồng chim, mở cánh cửa sắt rồi nhào vào đống lông bù xù trên xích đu. Cánh chim màu đen phía sau mở rộng sang hai bên, vài cọng lông vũ đen tuyền rơi xuống thảm nhung, hai màu trắng đen tương phản trông vô cùng nổi bật.

Phàn Uyên quay lại đóng cửa, mặt trong của cánh cửa cũng có một khóa vân tay.

Nói cách khác, nếu không có Phàn Uyên thì không ai có thể ra vào được.

Cố Dương nằm nhoài trên xích đu, đôi chân nhếch lên đung đưa khiến chiếc xích đu cũng nhẹ nhàng đung đưa theo. 

Đèn trên đầu đột nhiên tắt phụt.

Cố Dương ngẩng đầu nhìn Phàn Uyên đi về phía mình, hắn đi xuyên qua cánh cửa sắt, sau đó dừng lại trước xích đu. 

Cố Dương lập tức bò dậy ngồi ngay ngắn rồi vỗ chỗ trống bên người.

Phàn Uyên thuận theo ngồi xuống bên cạnh, Cố Dương cọ lại gần.

"Phàn Uyên, cậu giỏi quá đi mất!"

Phàn Uyên hơi dựa vào một bên tay vịn xích đu nhằm kéo giãn khoảng cách với Cố Dương. Cố Dương lập tức xán tới nằm thẳng lên đùi Phàn Uyên, cánh chim sau lưng cậu cụp lại, đầu ngón tay cuốn lấy vài sợi lông trên thảm nhung. 

Tay Phàn Uyên vuốt ve đuôi cánh của Cố Dương, xung quanh tối tăm, cửa sổ bị rèm cửa che đi hết ánh sáng càng khiến xung quanh thêm phần u ám..

Thấy Cố Dương thoải mái thả lỏng, Phàn Uyên bèn hỏi: "Không phải loài chim lúc nào cũng khao khát tự do sao?”

Cố Dương vốn định cãi cậu vốn là con người bằng xương bằng thịt chứ không phải chim, nhưng rồi lại cảm thấy chẳng cần nói thế, vậy nên cậu bỏ qua vấn đề này rồi trả lời Phàn Uyên.

Cậu hơi chống xích đu để ngồi dậy, đầu dựa vào bả vai Phàn Uyên, một tay Cố Dương khoác lên vai hắn, tay còn lại bám vào hông hắn.

"Mình cảm thấy tự do mà" Cố Dương trả lời như chuyện đương nhiên, không chút để ý.

Phàn Uyên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ bị che kín tia sáng, sau đó giơ tay kéo sợi dây thừng lơ lửng bên cạnh xích đu.

Tấm vải đen đang được vén sang hai bên bỗng rớt xuống, che lồng chim kín mít khiến mọi thứ xung quanh rơi vào bóng tối.

Cố Dương kinh ngạc "Ồ" lên một tiếng: "Phàn Uyên, cậu đúng là tuyệt thật đó!"

Trong bóng tối, Cố Dương không nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng vì có Phàn Uyên ở bên nên cậu không sợ.

Cánh tay Phàn Uyên đột nhiên ôm eo Cố Dương nhấc bổng cậu lên.
.
Cố Dương thuận thế thả lỏng, tùy ý để Phàn Uyên ôm cậu đặt trên đùi, hai tay cậu vòng lên vai hắn.

Hơi thở Phàn Uyên phả qua cằm Cố Dương, dường như hắn đang ngẩng đầu nhìn cậu.

Cố Dương nhìn xung quanh trong bóng tối, chiếc lồng chim này hết sức mới mẻ, hoặc là nói không chỉ lồng chim, mọi thứ trong căn phòng này đối với Cố Dương đều thú vị và mới mẻ.

Những ngón tay ấm áp đột nhiên đụng vào lưng Cố Dương khiến cậu run lên, không nhịn được nhìn về sau.

Giọng Phàn Uyên ở bên tai như truyền đến từ hư không.

"Cậu thích nơi này sao?"

Cố Dương cảm nhận được tay Phàn Uyên đang không ngừng vuốt ve đuôi cánh rồi chậm rãi đưa lên gáy cậu, nhẹ nhàng giữ lấy. 

Sự đụng chạm quen thuộc khiến Cố Dương thả lỏng, vai cậu buông thõng, gật đầu lia lịa nhưng sợ Phàn Uyên không nhìn thấy trong bóng tối nên mở miệng nói thêm, giọng nói tràn ngập sức sống và niềm vui.

"Thích lắm! Cực kì thích luôn!"

Cố Dương dường như nghe thấy tiếng cười khẽ của Phàn Uyên, Phàn Uyên vươn tay ôm Cố Dương một cái, cằm cậu đặt ở đỉnh đầu hắn.

Khi Phàn Uyên nói chuyện, hơi thở của hẳn phun vào gáy Cố Dương, mang theo nhiệt độ nóng hầm hập làm cậu không khỏi nghiêng đầu.

Xúc cảm mềm mại kề sát ở hõm cổ như có như không.

Giọng nói Phàn Uyên nhẹ nhàng bâng quơ hỏi Cố Dương:

"Nhốt cậu ở trong này được không?"

"Mãi mãi không được ra ngoài được không?"

"Chỉ có thể nhìn thấy mình tôi được không?"

Dứt lời, Cố Dương nhất thời rơi vào im lặng.

Bàn tay sau gáy Cố Dương của Phàn Uyên từ từ tăng thêm sức lực, lúc này Cố Dương mới cẩn thận lên tiếng, âm thanh có chút run rẩy, tựa hồ đang sợ hãi.

"Phàn Uyên, mình có thể hỏi một chút được không?"

"Hỏi." Giọng nói Phàn Uyên đã lạnh xuống.

Cố Dương quay người về phía sau, cúi người sát bên tai Phàn Uyên, cậu cẩn thận run rẩy nhẹ giọng hỏi: 

"Vậy mình có thể không đi học đúng không? Đi học mệt mỏi lắm, đi sớm về muộn."

"Cậu muốn nuôi mình trong lồng sao, vậy ngày ba bữa đều phải ăn thịt, sau bữa trưa mình muốn ăn hoa quả và bánh gato, sau bữa tối cũng vậy. À cậu nên lắp thêm máy tính cho mình, để mình nghe nhạc hoặc chơi game."

"Đúng rồi, thật ra mình cảm thấy thảm ở đây không đủ dày, cần dày hơn nữa, đồ trang trí hơi ít, cần thêm vài thứ..."

Cố Dương nói ra tính toán của bản thân, một lúc sau cậu mới nhớ ra nãy giờ Phàn Uyên vẫn im lặng.

Cậu dừng lại, mím môi, có chút sốt sắng mà vẫn mong đợi hỏi:

"Phàn Uyên? Cậu xem mình tính vậy ổn không, nói gì đó xem?"

Phàn Uyên đột nhiên buông lỏng bàn tay nắm sau gáy Cố Dương, tay hắn mò xuống bên dưới tay vịn của xích đu rồi ấn xuống.

Một tiếng "Tách" vang lên, chiếc đèn ở đỉnh lồng chim bật sáng, tuy không quá sáng nhưng đủ để họ nhìn rõ nhau.

Hai má Cố Dương phớt hồng, trong mắt chan chứa mong đợi, sự run rẩy trong lời nói lúc đầu là vì cậu nghĩ đến việc không phải học nên quá hưng phấn.

Phàn Uyên ngẩng đầu nhìn mặt Cố Dương lâu đến nỗi Cố Dương không nhịn được phải quay mặt đi.

"Sao cậu không trả lời mình, cứ nhìn vậy làm gì."

Cuối cùng Phàn Uyên cũng nói chuyện, thanh âm bình thản nghe không ra tâm tình.

"Không muốn đi học sao?"

Cố Dương liếc trộm Phàn Uyên một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu.

"Muốn máy tính, muốn chơi game mỗi ngày?"

Cố Dương hé miệng, sau đó che lại nụ cười mừng rỡ sắp lộ ra rồi gật đầu.

Hai tay Phàn Uyên trượt xuống mông Cố Dương, chậm rãi dùng sức.

"Cố Dương, từ khi nào tôi cho phép cậu mơ tưởng trắng trợn ở đây?"

Cố Dương nhận ra nguy hiểm, cảm thấy mông mình sắp chịu tội, cậu lập tức ngồi dậy, nhỏ giọng xin tha:

"Đừng véo! Lần trước véo vẫn còn đau mà, không cho thì thôi, mình không cần là được chứ gì!"

Cố Dương khuyên can mỏi miệng Phàn Uyên mới không nhéo nhưng khi buông tay ra hắn cũng đẩy Cố Dương trên người mình xuống luôn.

Phàn Uyên đi ra khỏi lồng chim, đồng thời giục Cố Dương:

"Mau ra đây, còn chưa làm bài tập đâu đấy."

Cố Dương vẫn ngồi trên xích đu, hai tay cậu bám vào tấm thảm bị cậu ghét bỏ lông không đủ dầy, mặt thất vọng.

 “Vậy là xong à? Không thể cho mình chơi một chút nữa à? Chút xíu thôi."

Phàn Uyên thiết diện vô tư: "Không được."

Lúc này Cố Dương mới dùng dằng đứng lên, hai bên cánh phờ phạc rũ xuống, khó khăn lết tới cửa sắt lồng chim.

Phàn Uyên lại rất kiên nhẫn chờ ở cửa, một bộ Cố Dương không ra hắn sẽ ở đứng đó cả ngày

Cố Dương lê lết nửa ngày mới đi được một đoạn ngắn.

Cậu nhìn quanh lồng một lần nữa, bỗng thấy trong góc có một hộp quà đen xì.
     
Mắt Cố Dương sáng lên, cậu lập tức lẻn đến phía trong lồng chim, tăng thêm khoảng cách với cửa.

Phàn Uyên thấy Cố Dương cầm lấy hộp quà, ánh mắt hơi đổi nhưng cũng không hề ngăn cản.

Cố Dương ôm hộp ngồi dưới đất, nhìn về phía Phàn Uyên.

"Đây là gì?"

Phàn Uyên vẫn đứng ở cửa lồng chim không nhúc nhích.

"Không có gì, chỉ là đồ bỏ."

"Đồ bỏ?"

Thấy Phàn Uyên bảo đồ bỏ đi, Cố Dương càng hiếu kỳ hơn, cậu lập tức mở hộp quà ra, bên trong là một đôi hoa tai cầu kì.

Đây là một đôi bông tai có mặt hoa lan tiên bị bụi gai đen quấn quanh, nhìn kỹ có thể phát hiện mép hoa lan có chút hồng, trên mặt hoa tai không chỉ có hai đóa hoa lan tiên bị dây gai cuốn quanh mà còn khắc hai chữ tiếng Anh, theo thứ tự là F và Y.

Cố Dương có chút sững sờ nhìn đôi hoa tai.

Phàn Uyên nhíu mày, vẫn đứng ở cửa lồng.

"Đừng nhìn, đều là đồ bỏ, mau ra đây."

Cố Dương nâng đôi hoa tai trong tay, cậu ngẩng đầu nhìn Phàn Uyên, trong mắt có sự vui mừng và mong đợi khó diễn tả.

"Là quà cho mình à?"

Phàn Uyên khẽ nhếch môi nhưng cũng không nói gì.

Cố Dương đang quỳ dịch về phía trước, cậu nghển cổ nhìn Phàn Uyên, không ngừng truy hỏi:

"Chắc chắn là để tặng cho mình, sao lại đem bỏ?"

Phàn Uyên nghiêng đầu tránh né ánh mắt chăm chú của Cố Dương.

"Cậu không có lỗ tai."

Cố Dương sửng sốt sờ vành tai chính mình, trắng mịn bóng loáng, không có lỗ tai.

Cậu cúi đầu nhìn hai bông hoa tai tinh xảo độc nhất vô nhị chỉ thuộc về mình mình, dù không có lỗ tai cậu cũng muốn đeo. 

"Cậu đeo cho mình đi."

Cố Dương vừa nói vừa nâng đôi hoa tai về phía Phàn Uyên.

"Xỏ lỗ rồi đeo cho mình."

Phàn Uyên tiếp tục nắm chặt cửa lồng chim, ngón tay có chút trắng bệch. 

"Sẽ rất đau."

Cố Dương lắc đầu: "Không sao, mình không sợ đau."

Không sợ đau chỉ là nói dối, bình thường Cố Dương hơi va chạm một chút đã thấy đau, còn muốn Phàn Uyên dỗ dành, ôm một cái.

Phàn Uyên hiểu Cố Dương, cũng biết cậu sợ đau.

Cố Dương thấy Phàn Uyên không nhúc nhích bèn giục:

"Nhanh lên, đeo lên cho mình."

Tay Phàn Uyên nắm cửa lồng chim chậm rãi thả lỏng, hắn đi vào lồng chim rồi nhẹ nhàng đóng cửa.

Trên cửa lồng chim cũng có hệ thống khóa, khi đóng phát ra tiếng động rất nhỏ, cửa sẽ tự động khóa lại.

Cố Dương ngồi xổm dưới đất, mắt cá chân mảnh khảnh chìm trong tấm thảm lông tơ, cánh chim màu đen phía sau yên tĩnh buông xuống..

Cậu ngẩng đầu, mong đợi nhìn Phàn Uyên đang đi về phía mình.

Phàn Uyên đi tới trước mặt Cố Dương, hắn đứng thằng, từ trên cao nhìn xuống.

Cố Dương nâng đôi hoa tai lên, cổ cũng ngửa ra, cái cổ trắng nõn lộ ra rõ ràng.

Phàn Uyên không nhận lấy đôi hoa tai mà nhấc cằm Cố Dương, con ngươi đen láy nhìn thẳng cậu.

"Thật sự muốn đeo à?"

Cố Dương dùng sức gật đầu: "Muốn."

Lúc này Phàn Uyên mới ngồi xuống bên Cố Dương, một chân hắn cong lên, chân kia duỗi tự nhiên, vây Cố Dương vào lòng.

Hắn nhặt hộp quà màu đen trên đất lên, mở tầng thứ nhất, một chiếc bấm lỗ tai tinh xảo lộ ra. 

Giờ Cố Dương mới biết hộp quà còn có tầng thứ hai, cậu hiếu kì lại gần.

Cậu không nghĩ ra tại sao Phàn Uyên nói đôi hoa tai là đồ bỏ đi lại đặt ở chỗ này, đã thế còn chuẩn bị cả dụng cụ bấm lỗ tai. 

Cố Dương tự cho rằng bản thân đang thăm dò giới hạn của Phàn Uyên, nhưng chẳng lẽ Phàn Uyên lại không như vậy?

Cố Dương nhìn Phàn Uyên cầm bấm hoa tai, nhắm vào một bên vành tai của cậu.

Đến lúc này Cố Dương mới bắt đầu căng thẳng sợ sệt, cậu ngồi xổm xuống, hai tay bám vào ống quần hắn, có chút hoang mang.
     
Phàn Uyên bỏ bấm lỗ ra, đầu ngón tay chạm vào gáy Cố Dương, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ lên làn da, thỉnh thoảng luồn vào vòng cổ của cậu.

"Sợ sao?"

Cố Dương nhắm chặt mắt, nghiêng đầu để lộ tai về phía Phàn Uyên, bộ dạng như chuẩn bị lên pháp trường.

"Mình không sợ, đến đây!"

Phàn Uyên cầm bấm lỗ tai kề sát vành tai Cố Dương, Cố Dương cảm giác được sự lạnh lẽo trên tai, cùng lúc đó dây chuyền ở cổ bị Phàn Uyên cởi ra rớt xuống, bên gáy cảm nhận được một xúc cảm mềm mại.

Là môi Phàn Uyên.

Cảm giác nhói đau từ hai nơi đồng thời kéo tới, Cố Dương không biết là vành tai đau hơn hay là cổ đau hơn.

Cậu mở mắt ra, mờ mịt nhìn về phía Phàn Uyên.

Phàn Uyên đã bắt đầu cầm bấm lỗ tai hướng về bên tai còn lại.

Cố Dương sờ tai trái bản thân, hoa tai đã được đeo lên hoàn hảo.

Cậu sờ cần cổ bên phải, một cảm giác ướt át ấm nóng hãy còn lưu lại nơi đây.

Phàn Uyên nhắm bên tai còn lại của Cố Dương, Cố Dương sợ đến mức nhắm tịt mắt.

Đúng như cũ, theo sau cảm giác nhói đau bên tai, cổ cũng có cảm giác tương tự.

Bấm lỗ tai lạnh lẽo và đôi môi ấm áp đồng thời rời đi.

Giọng Phàn Uyên vang lên: "Mở mắt ra đi."

Cố Dương từ từ mở mắt, thấy môi Phàn Uyên có vệt nước ướt át.

Cậu giơ tay mò vành tai bản thân, sau đó lấy điện thoại mở camera trước ra xem.

Trong camera, hai bên tai Cố Dương đều đeo hoa tai rất dễ nhìn, bụi gai màu đen và đóa hoa lan phớt hồng nổi bật trên làn da cậu, càng khiến nó thêm phần trắng nõn.

Và đồng thời hai bên gáy Cố Dương cũng có hai vệt đỏ, rất đối xứng.

Cố Dương lúc thì sờ hoa tai, lúc thì sờ cổ, mặt càng lúc càng đỏ.

Phàn Uyên nhặt vòng cổ trên đất đeo cho Cố Dương nhằm che đi hai vết hồng trên cổ.

Sau đó hắn ném hộp quà trống rỗng ném qua một bên rồi kéo Cố Dương ngồi dậy.

Không đợi Phàn Uyên nói, Cố Dương đã giành lời:

"Mình biết! Mình biết! Học bài đúng không, đi đi!"
     
Nói xong, cậu chạy về phía cửa lồng chim như một làn khói, nhưng đến khi mở cửa lồng thì Cố Dương lại phát hiện không thể.

Cậu quay đầu nhìn Phàn Uyên, hắn đi tới áp lồng ngực vào lưng cậu rồi vươn tay mở cửa.

Cố Dương định trốn đi, nhưng khi quay lại nhìn, cậu có chút không nỡ.

"Không thì, chúng ta mang bài tập đến làm được không?"

Phàn Uyên đã đứng chờ ở ngoài mở cửa.

"Không được, sau này mỗi ngày chỉ được đến đây một tiếng."

Cố Dương cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài, hai bên tai có hai hoa tai tinh xảo rất dễ thấy.

Tầm mắt Phàn Uyên rời vào vành tai Cố Dương, sau đó hắn vui vẻ rời đi, dẫn Cố Dương về thư phòng học bài.

Cố Dương bị Phàn Uyên quản lý, có thể chơi có thể nghịch nhưng vẫn phải học tập chăm chỉ.

Tối hôm ấy, Cố Dương tắm rửa thơm tho nhào vào ổ chăn Phàn Uyên, cọ tới cọ lui trong hõm vai hắn. 

"Buổi tối chúng ta mang chăn ra lồng chim ngủ có được không?"

Tay Phàn Uyên đẩy trán Cố Dương ra, hắn tắt đèn giường rồi nằm xuống.

“Không được."

Cố Dương ủ rũ nằm một bên, đôi cánh ở phía sau phờ phạc vẫy vẫy, nó nâng lên rồi lại hạ xuống, tự biên tự diễn vô cùng nhàm chán

Vốn buổi tối cậu cũng không buồn ngủ, may mắn thì có thể chợp mắt một lát, đã thế hôm nay còn được thấy lồng chim khiến cậu hưng phấn, sao mà có thể ngủ được?

Nửa đêm, Phàn Uyên đột nhiên tỉnh giấc, hắn sờ vị trí bên cạnh, chỉ thấy một khoảng trống lạnh lẽo, quả nhiên Cố Dương không ở đây.

Hắn đứng dậy xuống giường, lần này không tìm khắp nơi mà trực tiếp đi ra cửa, nhìn về phía hành lang.

Trong hành lang đen thui, ở giữa có một chiếc cửa sắt, Cố Dương đang cong mông, dùng đèn pin điện thoại di động nghiên cứu ổ khoá.

Cậu đã tìm đủ phương pháp phá dấu vân tay trên mạng, nhưng thử cái nào cũng không được, internet đúng là lừa đảo.

Thấy khoá cửa vẫn vững vàng, ý định phá khoá của Cố Dương đã bị đánh bay, thậm chí giờ cậu còn bắt đầu có suy nghĩ dùng búa đập.

Phàn Uyên đi đến phía sau Cố Dương, chân hắn bước trên thảm trải sàn nên một chút âm thanh cũng không có.
     
Mãi đến khi bị Phàn Uyên đặt trên cửa sắt Cố Dương mới phát hiện có người sau lưng. Tim cậu suýt bị doạ nhảy ra khỏi lồng ngực, Cố Dương vội vàng quay đèn pin điện thoại lại, thấy con ngươi đen láy của Phàn Uyên đang lẳng lặng nhìn mình.

"Cậu, cậu làm mình sợ muốn chết!!"

Mắt Phàn Uyên bị đèn pin chiếu vào, hắn đẩy tay Cố Dương ra, hai tay đặt ở hai bên cửa sắt, vây Cố Dương trước ngực.

Lồng ngực Cố Dương bị ép trên cửa sắt, cách tầng quần áo vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Cậu nhỏ giọng nói: "Cậu đừng ép mình, cửa lạnh quá."

Phàn Uyên không nhúc nhích, hắn vững chãi đứng đó, âm thanh có chút khàn.

"Tại sao không cố ngủ?"

Ngón tay Cố Dương để trên hoa văn cửa sắt, cậu thanh minh:

"Trong lồng ngủ ngon mà, có lồng mà không cho mình ngủ là quá đáng đấy..."

Phàn Uyên không lên tiếng, một tay hắn bắt đầu di chuyển xuống dưới, Cố Dương cho là cái mông mình gặp nạn, kết quả là Phàn Uyên chỉ mở cánh cửa sắt.

Cố Dương vui mừng vạn phần, cậu lập tức vọt vào lồng chim bên trong, mở ngọn đèn nhỏ rồi vùi mình vào đống lông bù xù trên xích đu, bấy giờ cậu mới thoải mái thở ra.

Cố Dương đung đưa xích đu, cậu nhắm mắt đợi một lúc vẫn không thấy Phàn Uyên tiến vào.

Cố Dương đi ra ngoài, phát hiện Phàn Uyên vẫn cứ đứng ở cửa sắt, hắn cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Bốn phía tối đen, chỉ có chút sáng nhạt lọt ra từ khe hở của tấm vải đen trong lồng chim.

Cố Dương túm tay Phàn Uyên: "Phàn Uyên, đi vào cùng ngủ với mình đi."

Lúc này Phàn Uyên mới ngẩng đầu, Cố Dương nhẹ nhàng kéo, hắn liền thuận thế cùng cậu đi vào.

Cố Dương quay người đóng cửa lại, cảnh cửa lập tức kêu một tiếng rồi khoá lại.

Phàn Uyên nhìn Cố Dương chủ động đóng cửa, lôi kéo hắn đi vào trong lồng chim.

Cố Dương kéo Phàn Uyên nằm xuống một bên xích đu rồi vươn mình nằm trên người hắn, cánh vung lên che xuống hai người như tấm chăn.

Cậu thoải mái hít sâu, cọ trán vào cằm Phàn Uyên cằm.

"Chúng ta đi ngủ thôi."

Phàn Uyên không lên tiếng, chỉ chậm rãi khoác tay lên eo Cố Dương.

Cuối cùng, kể từ ngày có bàn tay vàng Chim sơn ca, Cố Dương cũng được ngủ một giấc ngon lành.

Cậu cho là đồng hồ báo thức hình người Phàn Uyên sẽ gọi cậu rời giường như mọi ngày, thế nhưng không ai gọi hết.

Phàn Uyên hiếm thấy ngủ quên cùng Cố Dương, trong lồng chim không bị ánh sáng chiếu tới, thời gian dường như dừng lại.

Nghe tiếng chuông vào tiết đầu, lại nhìn hai chỗ ngồi trống trơn cuối lớp, Trác Uyển tức giận đến nỗi hai bên lông mày cũng sắp dựng lên. Cô đã chuẩn bị chút nữa sẽ răn dạy Phàn Uyên và Cố Dương.

Nhưng mà không biết liệu hôm nay Phàn Uyên và Cố Dương có đi học hay không.

Tác giả có lời muốn nói:

【*Lên giọng*: Phàn Uyên và Cố Dương đều là học bá, yêu đương không làm lỡ việc học, nhưng các bạn nhỏ không nên học theo họ nha, phải học tập thật tốt tiến về phía trước nha! 】

--------
I: Mục tiêu hiện giờ của tui là có thể xong vào Tết năm sau, các cô muốn đọc liền thì hẹn Tết năm sau nha (tuy rằng tui cũng không biết đã xong được chưa =]]] nhưng mà phải có niềm tin!)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét