Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 21

Chương 21: Bán mặt cá

Edit: Hạ Y

Beta: Baozi; A meo

Lý Ngư choáng váng một hồi, nhanh chóng ý thức được mình đã biến về thành cá.

Biện pháp của cậu vốn không có chỗ chê, giả vờ như nhảy qua cửa sổ chạy trốn, tất nhiên người sẽ “biến mất”, chỉ còn cá. Nhưng lại không ngờ Cảnh Vương lại trực tiếp phá cửa, được rồi, cậu cũng khá cảm động khi Cảnh Vương có thể để ý một con cá đến thế, nhưng mà lần này cậu quá hấp tấp, không chỉ bị Cảnh Vương nhìn thấy bộ dạng thật, còn suýt nữa biến thân trước mặt Cảnh Vương...

Lúc nhảy qua cửa sổ, cậu cuống cuồng chực ngã, may là cậu biến về thành cá ngay khi nhảy ra.

Cậu nghĩ cuối cùng cũng có thể qua chuyện rồi nhưng lại không ngờ tới, Cảnh Vương phá cửa chưa đủ, còn sai người mai phục bên ngoài. Cho dù cậu có may mắn trốn ra bằng cửa sổ thì cũng vô dụng, bên ngoài có một đống người, ngay cả bóng của cậu cũng chưa thấy được. Một người có thể chỉ để lại quần áo rơi đầy đất mà không thấy tăm hơi thì phải giải thích ra sao?

Lý Ngư cảm thấy, Cảnh Vương còn hố hơn cả hệ thống hại cá. Ít nhất hệ thống hại cá có hố cậu thì còn nghĩ cách vớt vát lại được, còn Cảnh Vương hố cậu là hố đến mức cậu không có cách nào vớt nổi. 

Thị vệ phụ trách mai phục muôn miệng một lời chẳng thấy thiếu niên nào cả, thấy Cảnh Vương định tự mình đi kiểm tra quần áo trên đất, Lý Ngư lập tức đập đuôi ầm ầm, muốn dời sự chú ý của Cảnh Vương.

Y phục cậu làm rơi cũng không có gì, chỉ là sợ Cảnh Vương mà liên tưởng ra thì cậu sẽ ngã ngựa mất.

Tuy rằng việc dùng đuôi dời sự chú ý có hơi... ngại.

Lý Ngư: Ôi dào, bán mặt cá một chút cũng không sao, nhưng không thể ngã ngựa biến thành cá chép tinh!

Cảnh Vương nghe thấy tiếng đập đuôi thì ngừng lại, cúi xuống nhặt chén trà lên, Lý Ngư càng hăng say quẫy đuôi.

Cảnh Vương vẫn còn tức giận, trừng mắt nhìn con cá. Lý Ngư không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, cái đuôi cuốn lấy ngón tay Cảnh Vương muốn lấy lòng, cậu cảm thấy có lẽ Cảnh Vương thích được như thế, mỗi lần dùng đuôi nhẹ nhàng mơn trớn thế này vẻ mặt Cảnh Vương đều sẽ thả lỏng.

Quả nhiên cậu làm nũng rồi thì Cảnh Vương tạm thời không nhìn đến y phục rơi trên đất mà nhẹ nhàng nhéo lưng cá chép nhỏ, làm vậy ý là Cảnh Vương đồng ý đùa giỡn với cậu.

Lý Ngư nhịn cảm giác hổ thẹn xuống, tiếp tục bán mặt cá.

“Điện hạ, bên cạnh phòng có một cái ao, chắc là kẻ trộm nhân lúc đội mai phục chưa chuẩn bị mà tẩu thoát rồi.”

Một gã thị vệ bước tới bẩm báo, bọn họ phỏng đoán dựa trên đống quần áo nằm trên đất, nếu không thì một con người sao lại có thể cứ biến mất như vậy được. Bọn thị vệ nghĩ đến đau cả đầu, chỉ nghĩ được khả năng này thôi.

Lý Ngư ngẩn ra, còn có thể cưỡng ép giải thích như vậy hả?

Cũng đúng, người bình thường sao mà nghĩ đến chuyện người biến thành cá được, phản ứng đầu tiên vẫn là nghĩ thiếu niên khả nghi kia đã trốn thoát rồi.

Giải thích của thị vệ cũng không phải không có lý, Cảnh Vương gật đầu, muốn đích thân qua cái ao đó nhìn, xem có thể phát hiện được dấu chân đáng ngờ nào không.

Lý Ngư nhanh chóng nhảy lên tay Cảnh Vương, chỗ ao không có gì cả, không thể để Cảnh Vương phát hiện được!

Cảnh Vương bị cậu ngắt lời mấy lần, mày giãn ra, gõ nhẹ đầu cá.

Gõ đầu...  rốt cuộc là có ý gì vậy?

Lý Ngư tự hỏi, nhưng mà không có ai giải đáp cho cậu.

Thấy Cảnh Vương buông lỏng đề phòng, Lý Ngư thở phào một hơi, vậy là xem như thoát rồi.

 Nếu ai cũng nghĩ cậu bơi thoát ra ngoài thì tuyệt.

Thị vệ kiểm tra quần áo trên đất, Vương Hỉ tiến lên xác nhận, một bộ y phục bình thường, áo lót và nội khố đều là của Cảnh Vương, áo ngoài thì tầm thường cũ kỹ, còn có một đôi giày vải cũ nữa.

Hứa đại nương nhanh chóng được đưa đến, nhận ra bộ y phục cũ mình đưa cho thiếu niên. Hứa đại nương cũng thật là oan uổng, lúc đầu cứ nghĩ là thiếu niên vô hại, ai ngờ lại trộm cá của điện hạ cơ chứ?

Hứa đại nương nhớ tới mình còn đưa thức ăn cá cho thiếu niên, hối hận đến xanh cả ruột.

Theo lời Hứa đại nương, người trộm cá là một nam thiếp bị vợ cả đuổi ra khỏi nhà, Vương công công: “...”

Đây là cái lý do quỷ quái gì vậy, vì bị vợ cả bắt nạt nên đi trộm cá của điện hạ? Tám cái sào cũng với không tới, chả liên quan.

Lý Ngư nằm trong tay Cảnh Vương nghe vậy tự mình cũng không thể hiểu nổi, cậu cùng lắm chỉ là đi lạc đường, làm thế nào mà Hứa đại nương lại suy diễn ra cậu là nam thiếp vậy.

Hứa đại nương không ngừng dập đầu, Lý Ngư thấy không đành lòng, nhìn trộm Cảnh Vương, sợ Cảnh Vương sẽ tức giận xử lý Hứa đại nương.

Vương Hỉ phỏng đoán vẻ mặt Cảnh Vương, lạnh lùng nói: “Che giấu cho kẻ trộm, trục xuất khỏi Vương phủ.”

Lý Ngư: !!!

Không đượcccc, cậu không phải là kẻ trộm, Hứa đại nương cũng chỉ là thấy cậu đáng thương nên cho miếng ăn, sao lại phải đuổi đi? Cậu không muốn liên lụy Hứa đại nương đã tốt bụng giúp đỡ mình.

Lý Ngư nhanh chóng dùng đuôi quấn quanh ngón tay Cảnh Vương, ra vẻ đáng thương cọ qua cọ lại.

Cảnh Vương: “......”

Cảnh Vương đã tìm thấy cá rồi, trông cá vẫn khoẻ nên tâm trạng Cảnh Vương cũng không tệ lắm, liếc nhìn Vương Hỉ một cái.

Vương Hỉ hiểu ý: “Tạm thời niệm tình bà không biết chuyện, cá của chủ nhân cũng không bị gì nên lần này sẽ không trục xuất bà, bà tự đi nhận phạt ba mươi gậy, ghi nhớ giáo huấn lần này cho kỹ.”

Hứa đại nương cảm động rơi nước mắt, quả thật là do bà sơ ý, bà không muốn mất cuộc sống ở Vương phủ. Bà da thịt dày, bị đánh còn tốt hơn bị đuổi đi nhiều.

Lý Ngư vẫn không vừa lòng với kết quả bị đánh này, nhưng thấy Hứa đại nương dùng vẻ mặt chân thành dập đầu cảm tạ, cậu cảm thấy mình ít nhiều gì cũng giúp được một xíu, tâm trạng áy náy cũng đỡ hơn một chút.

Bán mặt cá cũng không nên dùng nhiều, nhiều quá mất linh, Lý Ngư thấy việc chuyển biến tốt thì thu tay.

Cảnh Vương vốn đang hưởng thụ cảm giác được đuôi cá chạm vào, đột nhiên lại biến mất: “...”

Vương Hỉ cho Hứa đại nương lui xuống, nói với Cảnh Vương: “Điện hạ, mặc dù đã xử trí Hứa thị nhưng lão nô vẫn cảm thấy kỳ lạ, tại sao tên đó lại muốn trộm cá?”

Cảnh Vương nhớ tới mảnh góc áo mình xé ra kia, ra hiệu cho Vương Hỉ đem qua cho mình xem, thấy trên bề mặt vải, ngoại trừ từng vệt nước còn dính cả một miếng vảy cá màu bạc.

Lý Ngư: ! ! !

Đm, làm sao mà cậu lại để lộ một cái sơ hở to như thế!

Có khi nào Cảnh Vương nghĩ đây là do cậu biến thành cá để lại không?

“Điện hạ!” Vương Hỉ kinh ngạc: “Sao trên áo kẻ trộm lại dính vảy cá?”

Ánh mắt Cảnh Vương tối lại.

Trước đây trên khăn tay của Quý phi có dính vảy cá là vì bà ta đã động tay động chân với con cá, giờ đây trên áo tên trộm cũng có, vậy là... Tên kia cũng từng động tay động chân với con cá.

Mấy kẻ này lại dám!

Vương Hỉ nói thay hắn: “Điện hạ, ngư chủ tử phải chịu khổ rồi.”

Cảnh Vương sờ sờ đầu cá như đang an ủi, Lý Ngư: ???

Vậy mà cũng được hả? Cậu có nên cảm thấy may mắn khi hồi đó đã trêu cợt Quý phi không đây.

Cảnh Vương đã tìm được cá, Vương Hỉ nhắc hắn ở Ngưng Huy đường còn có rất nhiều khách đang chờ, cho dù có không ít người muốn đi nhưng bọn họ vẫn phải đợi Cảnh Vương quay lại để nói lời từ biệt. Dù gì đây cũng là yến tiệc do Hoàng đế sắp xếp, Cảnh Vương làm chủ tiệc có việc tạm thời rời khỏi, với tính tình của Cảnh Vương như thế thì bọn họ cũng không dám tự ý đi về.

Cảnh Vương cũng lười ra hậu viện lần nữa, cứ cầm chén trà đựng cá trong tay đi thẳng ra Ngưng Huy đường.

Lý Ngư vốn định lén giải quyết hậu quả: ???

Không cần mà, cậu không muốn đi gặp chủ nhân thứ hai đâu!

Nhưng quyết định của chủ nhân không thể từ chối được, Cảnh Vương mang cậu ra Ngưng Huy đường, đặt trên bàn ở chủ vị. Một đám khách ở Ngưng Huy đường ngẩn người, nghe nói Cảnh Vương đang nuôi một con cá cưng, yêu quý không thể tả, đến mức thế này à!

Không biết là do ai cầm đầu, các vị khách bắt đầu ăn ý đồng loạt khen ngợi con cá Cảnh Vương nuôi.

Lý Ngư vui vẻ quẫy đuôi, có hơi lâng lâng. Ui da cậu làm gì tốt như vậy, nói cậu thông minh đáng yêu thì cũng hợp lý, nói cậu còn đẹp hơn cá chép thì đúng là đồ mù.

Bỗng nhiên, đôi mắt cá đen láy của Lý Ngư thấy một thiếu niên mặc đồ múa màu trắng. Thiếu niên rất đẹp, mặt mày như tranh vẽ, lẳng lặng đứng giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, có vẻ như không giống người thường.

Đây là khí chất tự động hấp dẫn mọi người của nhân vật chính...

Lý Ngư giật mình, không lẽ đây là nhân vật thụ chính trong truyền thuyết hả?

Nhân vật thụ chính tên là Sở Yến Vũ, Lý Ngư nằm trong chén trà nhìn về phía Sở Yến Vũ, tuy rằng cậu không thích chủ nhân thứ hai cho lắm nhưng Sở Yến Vũ quả thật rất đẹp, khó trách cá cũng thích ngắm.

Cảnh Vương: “.......”

Cảnh Vương nhíu mày, cái con cá này nhìn đi đâu đó.

Cảnh Vương lấy một ngón tay dài đẩy cá chép nhỏ về chén trà. Lý Ngư lảo đảo bất ngờ bị ngã, nghịch ngợm té nước vào Cảnh Vương, lại bị Cảnh Vương né được!

Cảnh Vương im lặng nở nụ cười, Lý Ngư lắc đuôi vui vẻ nghĩ rằng: Chủ nhân cũng rất đẹp, ngắm chủ nhân là được rồi, không cần ngắm Sở Yến Vũ làm gì!

Nhị Hoàng tử Mục Thiên Chiêu liếc nhìn con cá được Cảnh Vương mang tới giật giật môi, thế nhưng vẫn không nói gì. Gã biết ngay con cá này làm gì dễ chết như vậy, có khi đều là âm mưu của Cảnh Vương cả.

Nhị Hoàng tử oán thầm, Cảnh Vương lại vì một con cá mà hiếp bức gã, thù này đợi đến lúc gã đăng cơ chắc chắn sẽ trả đủ.

Tam Hoàng tử Mục Thiên Minh thấy Cảnh Vương quay lại thì kiên trì xin hiến vũ lần ba.

Cảnh Vương đồng ý.

Sở Yến Vũ bị lạnh nhạt hai lần cũng không nôn nóng, lắc ống tay áo, nhìn thoáng về phía sau.

Lục Hoàng tử ngồi cách đó không xa nhìn thẳng về phía y, Lục Hoàng tử khẽ gật đầu, Sở Yến Vũ cắn cắn môi, xoay người hành lễ thật trang nhã.

Lúc này Lý Ngư cả cá đều đang vắt lên chén trà. Người khác đều cảm thán dung mạo của Sở Yến Vũ, còn Lý Ngư ngẩng đầu, chú ý tới một màn đối mắt của Sở Yến Vũ và Lục Hoàng tử.

Cảnh Vương vừa gặp đã yêu Sở Yến Vũ, thế nhưng Sở Yến Vũ lại không thích Cảnh Vương, người y thích là Lục Hoàng tử. Lục Hoàng tử từ nhỏ đã không được yêu thương, sau này lớn lên vì muốn sống thoải mái hơn nên trở thành tay sai của Tam Hoàng tử. Tam Hoàng tử đánh tiếng cần một người giỏi ca múa, Lục Hoàng tử bèn dâng trúc mã – người lưỡng tình tương duyệt với mình là Sở Yến Vũ lên.

Lục Hoàng tử cũng có dã tâm ẩn sâu, tìm một người là tâm phúc của mình, người đáng để tín nhiệm.

Vì đại nghiệp của Lục Hoàng tử, Sở Yến Vũ cũng bằng lòng hy sinh. Ngoài mặt y là vũ cơ được Tam Hoàng tử đề cử cho Cảnh Vương, thực tế lại là người của Lục Hoàng tử.

Ngư Liên Vũ đã bắt đầu rồi, đều là do Sở Yến Vũ tự biên khúc, tự biên vũ. Dù cho có liên tục bị cắt ngang thì các vị khách mời cũng nhanh chóng chìm đắm trong dáng múa đẹp đẽ tinh xảo.

Sau khi múa nhóm xong, Sở Yến Vũ và một cô gái tuyệt sắc khác lên đài làm múa chính...

Ống tay áo bay tán loạn, vũ công nhẹ nhàng bay múa, như từng đóa sen trắng đang nở rộ giữa đám lá sen.

Lý Ngư không có hứng thú với ca múa, định “biu” lặn xuống đáy nước, thế nhưng chén trà nông quá nên không lặn nổi. Cậu ghé mình vào thành tách, chăm chú nhìn Cảnh Vương đang... thưởng thức dáng múa của Sở Yến Vũ.

Lý Ngư nhẹ nhàng phun bong bóng, quay đầu không thèm để ý tới hắn.

Sở Yến Vũ múa xong, dựa theo trong sách thì Cảnh Vương sẽ hỏi danh tính của y, thế nhưng múa xong cũng khá lâu rồi mà Cảnh Vương không nói gì cả.

Nhị Hoàng tử không nén được vui sướng khi người gặp họa, tuy rằng gã không diễn màn huynh hữu đệ cung với Cảnh Vương được nhưng Tam Hoàng tử cũng không được miếng lợi ích nào.

Tam Hoàng tử không thể ngồi yên, hỏi cái nhìn của Cảnh Vương, Cảnh Vương chống cằm, thản nhiên liếc Vương Hỉ một cái.

Vương Hỉ lập tức nói: “Tạm được.”

Sau đó... không có sau đó nữa.

Tam Hoàng tử, Lục Hoàng tử dâng mỹ nhân thất bại: “...”

Lý Ngư: ???

Không thể kiềm chế nhất kiến chung tình đã định sẵn đâu rồi, chủ nhân ngươi đang ngủ hả, mau tỉnh lại đi, không thì mất vợ bây giờ!

Chương 22



2 nhận xét:

  1. anh có vợ r nên k cần nx đâu =))

    Trả lờiXóa
  2. gặp dc ny định mệnh rồi, ai gảnh đóng công 9 si tình ngu ngốc nữa:>

    Trả lờiXóa