Chương 19: Cá biến mất
Edit: Hạ Y
Beta: Hạ Y
Trước kia Nhị Hoàng tử làm gì thèm để ý tới một con cá, nhưng mà con cá trước mắt này gã lại không thể đối xử bất cẩn được, đã từng chịu thiệt dưới tay con cá này một lần nên gã có thể chắc chắn con cá nhìn như đang chết này là giả vờ.
Sau khi Cừu thị bị Hoàng đế cấm túc, từng lên án nó trước mặt gã, tất cả đều là âm mưu của con cá nhà Cảnh Vương, Nhị Hoàng tử cũng nghi là thế. Nhưng gã muốn cứu vãn hình tượng của mình trong lòng Hoàng đế, không thể có chút sơ hở nào mới có thể làm thái tử được, mặt ngoài nhất định không được có hành vi vô lễ với Cảnh Vương.
Địa vị của Cảnh Vương đặc thù, có thể coi là một loại thử thách mà Hoàng đế giao cho thái tử kế nhiệm, gã nhất định phải để Hoàng đế thấy gã nhân từ, luôn đối xử tử tế với các huynh đệ, nhất là Cảnh Vương có xuất thân cao quý này. Thế nên mặc kệ Cừu thị có kêu la vì nó mà mình chịu thiệt thòi thế nào đi nữa, gã cũng chỉ có thể nhịn.
Vết xe đổ của Cừu thị nói cho gã biết, mặc kệ con cá này thế nào gã cũng không được làm gì nó, lấy bất biến ứng vạn biến. Gã đến đây cùng với Vương Hỉ, chỉ cần gã nói mình không biết gì cả, Cảnh Vương cũng không thể đổ lên đầu gã.
Gã quả thực cũng làm như thế, nhưng vẫn không khống chế nổi ánh mắt mình, lặng lẽ nhìn con cá tà quái này, thời gian qua lâu như vậy rồi mà con cá này không động đậy chút nào hết.
Nhị Hoàng tử híp mắt, sợ rằng lần này con cá này chết thật rồi.
Vẫn nên tránh đi càng sớm càng tốt.
Nhị Hoàng tử nói với Vương Hỉ: “Trong phủ bản điện hạ còn có việc, đi trước đây, nếu tìm được dạ minh châu thì cho người mang qua đó.”
Vương Hỉ lắc đầu cười: “Xem ngài nói kìa, là do ngài tự mình đến đòi điện hạ nhà lão nô, tất nhiên phải để ngài tự mình lấy mới được...”
Vương Hỉ đi theo Cảnh Vương nhiều năm, không ít lần chạm mặt với Mục Thiên Chiêu, nhưng đây là lần đầu Mục Thiên Chiêu thấy lão già này khó chơi đến vậy. Gã càng muốn đi nhanh càng không được như ý, tên nội thị phụ trách chăm cá qua đây tuần tra bỗng nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng, vội chỉ vào vại cá, la lên: “Vương công công, người xem cá của điện hạ sao lại không động đậy nữa rồi?”
Nhị Hoàng tử: “......”
Mục Thiên Chiêu mắng thầm “mẹ nó” trong lòng.
Vương Hỉ chạy nhanh qua nhìn, ông cũng biết cá chép nhỏ có “tật xấu” là “ngủ” rất say, gần đây nó cũng không thích di chuyển, lúc nào Vương Hỉ gặp nó cũng thấy nó nằm im mãi một chỗ, mới đầu cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau khi được nội thị nhắc nhở cũng thấy là nó im lặng quá mức rồi, hay là con cá này gặp chuyện rồi?
Vương Hỉ cẩn thận quan sát con cá một chốc, không thể xác định: “Ta ở đây canh cho kỹ, lập tức mời điện hạ qua đây.”
Vương Hỉ sắc mặt nặng nề, quay đầu nói với Mục Thiên Chiêu: “Nhị điện hạ, điện hạ nhà lão nô sẽ lập tức qua đây, xin ngài chờ một chút.”
Mục Thiên Chiêu bị con cá này chơi xỏ một lần nên sợ hãi, Vương Hỉ lại không cho gã đi liền nổi giận: “Ngươi có ý gì, cá của Cảnh Vương thì có quan hệ gì với bản điện hạ, bản điện hạ chưa từng đụng đến nó.”
“Ai da, nhị điện hạ, lão nô còn chưa nói gì, sao ngài lại gấp gáp vậy.” Vương Hỉ cười như không cười: “Chắc là ngài không biết rồi, con cá này là bảo bối tâm can của điện hạ nhà lão nô, đến hoàng thượng còn biết đến nó. Không chỉ là ngài, mà tất cả mọi người trong phòng này cũng đều phải chờ điện hạ đến định đoạt.”
Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà, đến cả Hoàng đế cũng dám lôi ra!
Ánh mắt Mục Thiên Chiêu chuyển lạnh, một tên nô tài của Cảnh Vương phủ cũng dám đối đãi với gã như thế, vậy thái độ của Cảnh Vương còn thế nào nữa?
Có điều khi nghĩ đến vị trí thái tử... Thôi cứ để tên câm điếc đắc ý lần này, chờ gã thượng vị, bảo đảm khiến hắn muốn khóc cũng không được.
Sắc mặt Mục Thiên Chiêu nhanh chóng dịu lại, nói: “Vậy cứ chờ ngũ hoàng đệ đến rồi nói sau.”
Ngưng Huy Đường.
Nhị Hoàng tử vừa đi, Mục Thiên Minh liền kêu vũ cơ tiếp tục, Tam Hoàng tử không cam tâm để thứ mình chuẩn bị tỉ mỉ lại bị Nhị Hoàng tử phá rối.
Cảnh Vương gật đầu đồng ý, có tiếp tục cũng không sao. Nhưng Ti Trúc Thanh vừa mới bắt đầu thì đã có một nội thị trông quen mắt chạy tới, từ xa xa thấy Cảnh Vương đã vò đầu bứt tai gấp không chịu nổi.
Cảnh Vương có ấn tượng với nội thị này, nhớ là hắn thường xuyên đi theo Vương Hỉ, vẫy tay gọi hắn qua phía mình.
Nội thị nhận lệnh lập tức chạy qua, nói nhỏ với Cảnh Vương.
Nội thị này cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì đã bị Vương Hỉ vội vàng kêu qua đây, nhưng theo ý của Vương công công thì cá của chủ tử gặp chuyện rồi, cần xin chỉ thị của Cảnh Vương, cụ thể hơn nữa thì hắn không rõ. Cảnh Vương nhớ tới Nhị Hoàng tử đòi lấy dạ minh châu, sợ là liên quan tới hắn, Vương Hỉ cũng không nói rõ.
Không phải là Nhị Hoàng tử làm cá của hắn bị thương đó chứ?
Cảnh Vương lập tức lạnh mặt, phất tay áo đuổi nhóm ca múa đi xuống, Tam Hoàng tử còn định khuyên bảo, Cảnh Vương đã vẫy tay với Tam Hoàng tử, đi thẳng ra hậu đường.
Rất nhanh đã đến nơi, Vương Hỉ và các nội thị có liên quan đều có mặt, còn có một Nhị Hoàng tử sắc mặt rất kém.
Cảnh Vương cũng không thèm để ý Nhị Hoàng tử ra sao, không đợi Vương Hỉ nhiều lời đã đến nhìn vại cá thủy tinh.
Chỉ thấy một con cá nằm im lặng trên giường đá màu trắng.
Cảnh Vương nhìn một lúc, đưa tay vào nước sờ sờ lưng cá, sờ một lúc thì biến sắc, lập tức vớt cá chép nhỏ ra.
Vương Hỉ đi qua, nhìn thoáng qua Cảnh Vương đang... Bóp dẹp thân cá? ? ?
“Điện hạ, con này... con này không phải là cá thật!” Vương Hỉ nhanh chóng phản ứng lại.
Cảnh Vương đưa cá giả cho Vương Hỉ, Vương Hỉ lăn qua lăn lại trong tay quan sát, con cá giả này nếu nhìn từ xa thì không có gì khác biệt với cá thật, chỉ là, chỉ là sờ thì thấy mềm nhũn, không có xương, không biết là làm bằng gì!
Cá chép nhỏ không ở trong vại cá mà thay vào đó lại là một con cá giả, lớn chuyện rồi!
“Điện hạ, nhưng mà ai lại làm vậy?”
Thả vào vại cá một con cá giả, rõ ràng là muốn qua mặt họ, ai mà lớn gan vậy?
Điều quan trọng nhất là, bây giờ con cá thật sự đang ở đâu?
Vốn Mục Thiên Chiêu muốn làm rõ mình không hề có liên quan gì đến việc con cá này chết, nhưng mà không ngờ chuyện lại từ cá chết thành cá giả, lòng Mục Thiên Chiêu sóng đánh ầm ầm, chuyện càng gay go hơn là tính tới tính lui trong căn phòng này chỉ có gã là người ngoài.
Ánh mắt nặng nề của Cảnh Vương phóng qua đây, Nhị Hoàng tử cảm thấy mình lại bị vu oan, lần này bị một con cá giả hãm hại!
Gã có thể khẳng định mình không có một tí xíu quan hệ nào với chuyện cá giả hết, nhưng mấu chốt là Cảnh Vương có chịu tin tưởng gã không?
Nhị Hoàng tử đang muốn phản bác, nhưng chưa kịp đã hoa cả mắt, Cảnh Vương đã đặt kiếm lên cổ gã.
“Ngũ hoàng đệ, ngươi, ngươi muốn làm gì? Chuyện này không có liên quan gì đến ta hết...”
Nhị Hoàng tử cảm thấy kiếm của Cảnh Vương sắp cắt đứt cổ mình rồi, bị dọa cho vỡ gan, không ngờ Cảnh Vương vì một con cá mà uy hiếp gã!
Ánh mắt sắc bén của Cảnh Vương liếc về hướng Vương Hỉ, Vương Hỉ thay hắn dong dỏng nói: “Nhị điện hạ, xin ngài nói thật.”
“Lời của ta hoàn toàn là thật, ta chỉ qua đây lấy dạ minh châu, ta... Mặc dù ta không ưa con cá này nhưng nếu thật sự do ta làm thì còn để cá giả lại làm gì, cứ trực tiếp trộm cá không phải được rồi hả.”
Nhị Hoàng tử vì mạng sống bất chấp mọi thứ.
Cảnh Vương nheo mắt, nhìn Nhị Hoàng tử trong chốc lát, suy xét lời của gã là thật hay giả. Nhị Hoàng tử căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh.
Cuối cùng Cảnh Vương cũng buông kiếm xuống, sai người đưa Nhị Hoàng tử đi. Lúc này, lời của Mục Thiên Chiêu chắc là sự thật, gã cũng không cần phải gây chuyện như thế. Vả lại nếu xảy ra chuyện gì Cảnh Vương cũng sẽ nghi ngờ Nhị Hoàng tử, Mục Thiên Chiêu thật sự không cần làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Thế nên, chuyện này chắc chắn không phải do Mục Thiên Chiêu gây ra.
Nhưng con cá giả này đã đánh lạc hướng hắn, để hắn không thể nhanh chóng phát hiện cá thật đã biến mất, người đã làm ra chuyện này mang mục đích gì?
Vừa nãy tình thế cấp bách, Cảnh Vương thế mà lại dùng vũ lực ép Mục Thiên Chiêu nói thật, lúc này bình tĩnh rồi thì sai người bắt đầu tra xét xem trong phòng có dấu vết gì hay không?
Nội thị kiểm tra báo lại, cửa sổ phía nam đã bị mở ra một cánh, cửa sổ đó hướng về phía hoa viên vương phủ, nhưng mà bình thường Cảnh Vương không có thói quen mở nó ra.
Trên đất vốn được sắp đặt rất nhiều chén trà để thuận tiện cho cá chép nhỏ đi dạo. Trí nhớ của Cảnh Vương không tệ, nhớ rõ vị trí của mỗi chén trà, đếm lại thì phát hiện thiếu mất một chén.
Có thể dễ dàng đoán được có kẻ dùng chén trà mang cá đi, rồi tẩu thoát bằng cửa sổ.
Cảnh Vương trầm ngâm, lại kêu người tiếp tục lục soát trong phòng xem còn thiếu thứ gì không.
Chốc lát sau Vương Hỉ báo lại: “Điện hạ, mấy cái khác thì không thiếu, cũng không bị dịch chuyển, chỉ là trong tủ quần áo của ngài thiếu mất... Một bộ áo lót và tiết khố.”
Cảnh Vương: “......”
Vương Hỉ buồn bực, chẳng lẽ có trộm, không những trộm cá của điện hạ, mà còn trộm áo lót và tiết khố của điện hạ?
Vậy thì phẩm vị của tên trộm này cũng kỳ quái quá rồi.
Cảnh Vương lệnh Vương Hỉ sắp xếp tra xét tất cả những người khả nghi trong hoa viên, càng chú ý những người cầm chén trà trong tay, đào ba thước đất cũng phải tìm ra cá chép nhỏ.
Cảnh Vương bên này vội vàng tìm cá, cùng lúc đó, một thiếu niên nhảy từ trên núi giả xuống.
Nửa canh giờ trước, Lý Ngư uống thuốc biến hình xong thì mất ý thức, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã khôi phục hình người, Lý Ngư rất vui vẻ, nhìn hình ảnh của mình trong gương đồng thì lại càng vui hơn. Nhưng mà ngay sau đó lại gặp một rắc rối lớn – sau khi biến về hình người cậu lại không-mặc-quần-áo!
Vì trước giờ làm cá toàn thân đều được bao bởi vảy nên Lý Ngư không hề nghĩ đến vấn đề quần áo, rốt cuộc lúc biến thành người lại không có mảnh vải che thân! Mà chuyện trọng đại như vậy nhưng hệ thống chuyên hại cá không hề nói tới!
Lý Ngư: ... Được rồi, nếu không thì đã không gọi nó là hệ thống chuyên hại cá rồi.
Việc cấp bách bây giờ là, nhanh chóng tìm quần áo mặc vào.
Lý Ngư biến thân ngay trong phòng Cảnh Vương. Lúc còn làm cá, cậu và Cảnh Vương sớm chiều ở chung nên tất nhiên phải biết chỗ để quần áo của hắn, chỗ này cũng chỉ có mỗi quần áo của Cảnh Vương thôi, nên Lý Ngư tùy tiện lấy đại một bộ trong tủ.
Trong tủ quần áo của Cảnh Vương loại nào cũng có, nhưng thân hình hắn cao lớn hơn Lý Ngư, quần áo cổ đại lại thiên về áo dài váy dài, cơ bản là không có loại nào khác nữa. Bên trong lại để trống trơn, lúc đi đường còn phải chú ý không để bị lộ ra vv...
Đây đều là thứ yếu, quan trọng là quần áo của chủ nhân các nội thị đều nhận ra, Lý Ngư sợ bị người khác phát hiện rồi nghi ngờ, nhưng cậu lại không thể không mặc gì, cân nhắc một hồi cuối cùng cậu chọn áo lót và tiết khố của Cảnh Vương.
Quần áo lót gọn nhẹ hơn so với áo khoác ngoài nhiều, áo lót cũng không thêu hoa văn, không có ký hiệu, nhìn không ra là của ai. Với lại quần áo trong tủ đa phần Cảnh Vương đều đã từng mặc, mượn cái mới thì sẽ không xấu hổ.
Lui vạn bước mà nói, dù Cảnh Vương đã mặc rồi thì cậu cũng phải cắn răng chịu đựng, đứa trẻ trong trắng như cậu cũng không thể trần như nhộng chạy lung tung chứ!
Giày thì không có cách nào tìm được, chân Cảnh Vương quá to với cậu, mang giày rộng còn không bằng đừng mang, cũng tiện để cậu di chuyển hơn.
Còn tóc, ở thế giới ban đầu cậu là tóc ngắn, hệ thống hiếm khi có lương tâm mà chỉnh sửa lại chi tiết này, biến thành mái tóc hơi dài, vừa vặn ngang vai, ở thời cổ đại này cũng không quá mức nổi bật.
Lý Ngư tùy ý thả tóc, lưu loát thay quần áo, sau đó lấy chén trà đựng nước trong, còn thêm vào đó chút thức ăn cho cá, kết hợp ba thứ thành một bỏ vào không gian.
Lại lấy ra một cái gối ôm hình cá bỏ vào vại, hoàn mỹ thay thế bản thân nằm ở đó. Chỉ cần không sờ vào là không phát hiện được, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Lý Ngư cố ý mở cửa sổ đối diện hoa viên ra... tất nhiên cậu sẽ không đi ra bằng đường đó rồi, chắc chắn trong hoa viên có không ít khách đến dự tiệc, cậu chỉ đánh lạc hướng mà thôi.
Sau đó cậu lại mở một cái cửa sổ khác gần núi giả, không có ai canh gác, sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ cậu còn cẩn thận lau sạch dấu chân, rồi lách mình trốn trong hang động sau núi giả.
Lời tác giả:
Ngôn ngữ của cá: Một đứa nhỏ trong sạch không thể trần như nhộng mà chạy ra ngoài! Chỉ có thể mặc áo lót của bạn trai chạy ra ngoài!
cute quớ đi
Trả lờiXóa