Chương 97:
Edit: Dưa Hấu
Beta: Ma Tước
Tên vô liêm sỉ này cho rằng đây là câu cá đấy à!
Lý Ngư bị Cảnh Vương chọc cười, hơi chần chờ, dùng vây cá víu chặt vào một góc ống tay áo treo trên cây tre.
Cảnh Vương thử thu sào tre về, Lý Ngư hơi bước lên, cũng nương theo gậy tre bước tới trước mặt Cảnh Vương.
Cảnh Vương không câu cá, nhưng cậu lại thật sự bị mắc câu.
Cảnh Vương bỏ quên sào tre, vươn tay ra thêm lần nữa. Lần này Lý Ngư đưa vây cá mập ngắn ngủi sáng long lanh ra, Cảnh Vương không chút do dự mà dắt lấy.
Em đừng sợ. Cảnh Vương vỗ vỗ vây của cậu.
Đây là động tác nhỏ Cảnh Vương thường làm, Lý Ngư tuyệt đối không thể hiểu sai.
Đồ ngốc… Lý Ngư vừa lại gần vừa nghĩ thầm, em rõ ràng là sợ ngài bị dọa.
Cậu không trốn nữa, đội khăn vải nhào vào lồng ngực Cảnh Vương.
Dạng cá người, bên trên dễ mất nước, nhưng lại đi đứng linh hoạt.
Cảnh Vương vốn sợ cậu không thở được, vẫn luôn ở trong nước cùng cậu.
Thỉnh thoảng Lý Ngư bơi mấy lần, cá người chủ yếu dùng vây cá và hai chân đạp nước. Vì ao này cũng không sâu, Lý Ngư thường lười biếng dùng luôn chân đạp vào đáy để đi, phát huy cực hạn việc dở hơi này.
Lý Ngư rong chơi trong ao, còn ngây thơ hất nước về phía Cảnh Vương, dùng sức giẫm chân hắn một chút rồi trốn.
Sau đó bị Cảnh Vương vẻ mặt nghiêm nghị nắm lấy mắt cá chân kéo về.
Tư thế này khiến Lý Ngư ý thức được một nguy cơ, tuy rằng nửa người trên của cậu là cá, nửa người dưới vẫn là người, cái cần có vẫn có. Emmm, nếu cậu giãy mạnh, có khi nào Cảnh Vương sẽ giở tính thú với kẻ đáng thương bất lực nhỏ bé như cậu?
Vẫn nên ngừng lại thôi, cá người mất hứng. Lý Ngư sợ hắn sẽ bùng nổ, không dám làm loạn nữa, ngoan ngoãn đội khăn vải dựa bên người Cảnh Vương.
Ôm một cái thì còn được, nhưng muốn bóc khăn vải của cậu và cái gì kia nữa thì không cần bàn! Trong đầu Lý Ngư đều là suy nghĩ linh tinh, mà Cảnh Vương một lòng độ kiếp cùng cậu tựa như biết cậu không muốn bỏ khăn khỏi mặt cá, chỉ cần cậu không chủ động bỏ khăn xuống, Cảnh Vương cũng không ép, vẫn xem như cậu là cá nhỏ bình thường.
Cuối cùng Lý Ngư cũng coi như miễn cưỡng duy trì được hình tượng của mình.
Ngày thứ nhất hữu kinh vô hiểm(*) đã qua, Lý Ngư bất giác nằm trong lồng ngực Cảnh Vương ngủ.
(*) Gây kinh ngạc, sợ hãi nhưng không nguy hiểm.
Tỉnh ngủ, cậu nhận ra mình vẫn đội khăn vải, đã là ngày tiếp theo rồi, Lý Ngư lập tức nhìn về tay của mình.
Nhiệm vụ kéo dài ba ngày, cậu sẽ thay đổi hình thái. Trong đó tay chính là chỗ mấu chốt. Cậu đã nhận ra được một ít kinh nghiệm rồi, nếu tay là vây cá vậy thì đúng là dạng cá người không sai.
Hi vọng lúc này là người cá, nhưng nếu vẫn là cá người thì Cảnh Vương cũng sẽ bảo vệ cậu, hoàn toàn không cần cậu bận tâm.
Đôi khi hi vọng càng nhiều thì sẽ thất vọng càng cao, Lý Ngư sợ thất vọng, nên chỉ le lói chút hy vọng mà nhìn lướt qua.
Qua một đêm, vây cá ngắn ngủn của cậu —— đã không thấy đâu nữa!!
Trước mắt cậu là một đôi tay năm ngón, rõ ràng là tay người.
Lý Ngư nén tâm trạng kích động lại, thử nắm hai tay, chứng thực bản thân mình cũng không phải đang mơ, lập tức dùng đôi tay này xoa mặt mình thật mạnh.
Mặt đau, mà không có vảy cá!
Lý Ngư vui vẻ bỏ toàn bộ khăn xuống, hít một hơi thật sâu đầy không khí mới mẻ.
Mặt và tay đều là người, lúc này chắc là người cá!
Lý Ngư cúi đầu xem chân của mình, quả nhiên, cậu thấy một tia bạc bên trong rồi đuôi cá vàng hiện ra.
Trước đây lúc cậu là cá đã thấy đuôi mình rất nhiều, cũng không có cảm giác gì khác, bây giờ cái đuôi cá này trở nên lớn hơn, rất oai phong, lớn ngang chân của cậu. Dưới rốn ba tấc bắt đầu có vảy bạc mọc ra, đuôi cá thay cho chân dài của người, kết hợp với thân người như vốn có.
Về một mức độ nhất định, người cá thế này khá giống mỹ nhân ngư trong tưởng tượng của cậu, chứ không phải cá nược (*).
(*) Cá nược: cá nược (loài cá thuộc loại bộ lợn biển)
Không ngờ rằng từ một con cá chép được dùng làm nguyên liệu nấu ăn, cậu đã biến thành một con cá Koi, cuối cùng lại còn có thể biến thành một mỹ nhân ngư, chuyện này thật sự là…
Cá người trước đó làm cậu muốn khóc, giờ người cá lại làm cậu muốn cười to ba tiếng. Quả nhiên con người là loài động vật vô lý nhất!
Lý Ngư soi mặt nước, thưởng thức thiếu niên người cá xinh đẹp, sau đó bắt đầu thử làm quen với hình dạng người cá.
Đầu tiên cậu từ sờ sờ đuôi cá của mình.
Không lầm đâu, cậu chưa bao giờ tự sờ mình cả, một việc mà một con cá không thể làm được, nhưng người cá thì có thể thoải mái làm. Thì ra sờ cá là cảm giác kỳ cục như vậy!
Lý Ngư tự sờ mình xong thì thử vẫy vẫy đuôi. Đuôi cá màu bạc trong nước vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, Lý Ngư cũng tự kinh ngạc trước vẻ đẹp của bản thân.
Cậu vẫn muốn thử đuôi người cá một chút, lén lút bò lên bờ, lúc cậu làm cá có thể dùng đuôi để trượt như ván trượt, cũng không biết người cá có làm được không.
Vì nửa người trên là người, ra khỏi nước cũng không bị khó thở. Lý Ngư thử trực tiếp đứng thẳng bằng đuôi. Có thể do bây giờ cơ thể biến hóa quá lớn, tạm thời chưa cân bằng được, đuôi cá vẫn chưa thể đỡ cơ thể của cậu để di chuyển trên mặt đất.
Lý Ngư thử nhảy lên, sức mạnh ở đuôi vẫn còn, cậu có thể nhảy trên đất, nhưng khi hạ xuống thì hơi không ổn. Lý Ngư không nhảy nữa, vậy là dù không thể đi, nhưng vẫn có thể di chuyển một đoạn ngắn bằng cách nhảy.
Điều duy nhất bất tiện là khi ở lâu trên đất, đuôi người cá bị khô. Cảm giác khô khốc chầm chậm này khá giống sự đau đớn khi da bị nứt nẻ. Nhưng dù sao vẫn tốt hơn cá người không thể thở nổi nhiều, chỉ cần duỗi đuôi vào trong nước là thoải mái hơn rồi.
Nói tóm lại thì người cá đẹp hơn cá người, giá trị cũng cao hơn!
Lý Ngư vui vẻ nhảy qua nhảy lại trên đất với trong nước, âm thanh quá lớn, làm ồn Cảnh Vương.
Lý Ngư thấy lông mi như lông vũ của hắn hơi rung, biết hắn sắp tỉnh rồi, vội vàng nhảy vào trong nước, giấu đuôi cá thật kỹ.
Cảnh Vương mở mắt, thấy nửa người trên đã là người Lý Ngư, nằm ngay ngắn trong lồng ngực hắn, nhu thuận nhìn cậu.
Cá nhỏ? Cảnh Vương nở nụ cười, sờ sờ đầu Lý Ngư.
Lý Ngư nở nụ cười lém lỉnh, nghiêng đầu với hắn. Cảnh Vương chỉ thấy đằng sau Lý Ngư là một đuôi cá màu bạc ánh vàng nổi lên mặt nước, chậm rãi giơ lên.
Cảnh Vương: "..."
Nhận ra đây là đuôi ai, Cảnh Vương chợt kinh ngạc.
Trước đó cá nhỏ có vây cá, nửa người dưới lại là người, bây giờ thì… ngược lại?
Thiếu niên xinh đẹp đứng trước mặt hắn, khuôn mặt vẫn vậy, nửa người dưới lại là một chiếc đuôi cá vô cùng lóa mắt.
Từ khi sinh ra tới giờ, Cảnh Vương chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như vậy, vừa hồn nhiên lại diêm dúa lẳng lơ, vừa thần bí lại đẹp đẽ.
Đây thật sự là yêu tinh đẹp nhất hắn từng gặp.
Mà Lý Ngư thì chờ mãi, chờ Cảnh Vương tiếp nhận sự thật này. Người cá rất đẹp, bản thân cậu cũng thấy vậy, không những không muốn che giấu mà còn rất mong bị Cảnh Vương nhìn thấy.
Cậu cố ý bơi chậm quanh Cảnh Vương, đuôi cá vừa yếu vừa mềm, thi thoảng lại chạm vào tay và chân người kia.
Thấy Cảnh Vương không có bất kỳ ý trốn tránh nào, Lý – có ý đồ xấu – Ngư đơn giản hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, dùng đuôi cá quấn người Cảnh Vương.
Trước đây cậu đã từng dùng đuôi cá quấn chặt ngón tay hắn, giờ cậu lại dùng đuôi cá quấn chặt người này.
Từ lúc hắn không ghét dạng cá người của cậu, nguyện ý bảo vệ cậu, cậu đã muốn làm vậy rồi.
Lý Ngư giang tay ra, đột nhiên ôm chặt cổ đối phương.
“Điện Hạ, ngài có thích không?”
Lý Ngư hôn một cái lên môi Cảnh Vương, dịu dàng hỏi.
Lồng ngực và môi Cảnh Vương thấm nhuần mùi vị của cá nhỏ, không sao chịu được trêu chọc như vậy, gần như không khống chế được rồi.
Nhưng hắn vẫn nhớ chuyện độ kiếp, không thể đáp lại dễ dàng, mà chỉ kiềm chế ôm chặt bé người cá này, bên tai lại hơi ửng đỏ.
Cái đuôi cá quấn lấy hắn này cũng đã bị hắn sờ vô số lần rồi. Để cố gắng chú ý tới việc khác, Cảnh Vương thử sờ đuôi cá một chút.
Cái đuôi vừa bị đụng vào đã kịch liệt run rẩy, Lý Ngư kêu “A~” một tiếng đầy sợ hãi, ngay cả cậu cũng không ngờ được.
Cảm giác trên đuôi cá rất mãnh liệt. Khi cậu còn là cá, lúc được sờ chỉ thấy thoải mái thôi, khi làm người cá cảm giác này lại bị phóng đại gấp nhiều lần.
Bản thân Lý Ngư cũng có thể nghe được âm thanh phóng đãng của mình, này sao mà tính là âm thanh thốt lên khi kinh ngạc được, chẳng khác ngâm nga lúc xuân tình phơi phới là bao.
Cả người Cảnh Vương cứng đờ, vì tiếng ngâm này của cậu mà không dám động đậy nữa, tai càng đỏ hơn.
Lý Ngư vẫn đang được hắn ôm trong ngực, biến hóa của đối phương cậu hoàn toàn biết rõ.
Đuôi cá bắt đầu hành động, kiên nhẫn cọ cọ. Lý Ngư thơi lên vành tai của hắn cái chụt, dán vào lỗ tai hắn rồi thủ thỉ: “Điện hạ, ngài có muốn không?”
Có khi cả đời chỉ được làm người cá lần này thôi, chỉ ngồi nhìn nhau quả thật là quá đáng tiếc.
Nói đi cũng phải nói lại, lúc làm nhiệm vụ còn muốn làm, chắc cũng chỉ có duy nhất một con cá như cậu, mà hệ thống cũng không ngăn cậu, chắc là vẫn được phép.
Cảnh Vương: "......"
Hầu kết Cảnh Vương động đậy, nhìn đôi mắt đen nhánh ướt sũng của người trong lồng ngực, thời điểm này ai mà không muốn?
Chỉ là còn đang độ kiếp...
Lý Ngư chỉ sợ không thuyết phục được hắn, lãng phí cơ hội mãi mới có được một cách vô ích, lập tức lừa lừa gạt gạt nói: “Điện hạ, không sao đâu, đây cũng là một phần của độ kiếp.”
Cảnh Vương ngẩn ra, cái này cũng là độ kiếp?
“Đúng vậy.” Lý Ngư cười gian: “Là độ tình kiếp, cá chép tinh chắc chắn muốn hấp thu tinh khí.”
Cảnh Vương đã hiểu ý, ôm lấy con cá không chịu ngoan ngoãn này, chọn một chỗ đất trống bên cạnh ao để nằm xuống, trải áo bào trên người ra, Lý Ngư thuận thế nằm xuống, đuôi cá vẫn có thể đặt trong nước, dù vật lộn thế nào thì vẫn thoải mái.
"Điện hạ, ta đã nói với ngươi..."
Lý Ngư nằm nhoài nói bên tai Cảnh Vương, cười cười nói nói không ngừng.
Cấu tạo của cá hoàn toàn khác con người, bản thân Lý Ngư cũng chưa từng nghiên cứu lần nào, chỉ biết qua qua, lâm trận với Cảnh Vương mới nghiên cứu chút, không ngờ rằng lại phát hiện một vùng đất mới, lúc hưng phấn đuôi cá vỗ nước ầm ầm, cuối cùng cũng coi như tìm đúng vị trí, được như ước nguyện.
Sau một hồi vui vẻ, Lý Ngư buồn ngủ.
Cảnh Vương tùy tiện mặc chiếc áo lót, ôm Lý Ngư vào phòng, lau hết sỏi dính trên đuôi đi cho cậu.
Lý Ngư được chăn bao bọc nhỏ giọng kêu hừ hừ, hơi cau mày.
Cảnh Vương kiểm tra cẩn thận, nhận ra vảy cá hơi khô, nhớ lúc ngâm trong nước vẫn còn khỏe mạnh, chắc là thiếu nước rồi.
Vì vậy Cảnh Vương dùng khăn vải ướt lau đuôi cậu không ngừng, lông mày Lý Ngư giãn ra, cuối cùng cũng thật sự thiếp đi.
Nhưng ngày hôm đó chưa hết, tới gần đêm, bên ngoài bỗng có tiếng khua chiêng gõ trống, tiếng người huyên náo.
Lý Ngư gối trên đùi Cảnh Vương, giật mình tỉnh lại, sợ xảy ra chuyện gì, muốn Cảnh Vương đi xem sao.
Cảnh Vương không đồng ý, hắn đã sắp xếp hết rồi, tuyệt đối không thể tự ý rời khỏi cá nhỏ.
Không lâu sau đó, một cấp dưới tới truyền tin, thì ra bọn thổ phỉ thừa dịp đám cưới Cảnh Vương liền đánh lén trấn Lạc Phong.
Tên đầu sỏ của đám thổ phỉ đã bị đánh bại mấy lần cho rằng Cảnh Vương có chuyện vui chắc chắn sẽ mất cảnh giác, quan binh trấn Lạc Phong đang thả lỏng, thật sự là cơ hội trời cho.
Quả thật là cơ hội trời cho.
Cảnh Vương cười lạnh lùng, Lý Ngư muốn để hắn đi ứng chiến, có chút cảm giác “Trời lạnh rồi, đám thổ phỉ cũng nên vong”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét