Chương 96:
Edit: Dưa Hấu
Beta: Maple
Vì Lý Ngư ngụy trang thân phận hệ thống cá thành cá chép tinh. Lúc nói thẳng với Cảnh Vương, cậu cũng thuận miệng giải thích việc làm nhiệm vụ thành độ kiếp.
Nói chung là, trong vòng ba ngày cậu độ kiếp, cậu sẽ ở trạng thái nửa người nửa cá, rất cần Cảnh Vương chăm sóc và bảo vệ.
Cảnh Vương nắm chặt tay cậu lẳng lặng nghe.
Lý Ngư thuật lại nhiệm vụ lần nữa một cách nhanh chóng. Thỉnh thoảng Cảnh Vương nhíu mày nghĩ sâu sắc. Từ đầu đến cuối, bàn tay nắm chặt tay cậu vẫn không thả ra.
Lý Ngư không nỡ gây áp lực quá lớn lên đối phương, chủ động nói: “Cũng không phải muốn độ là độ ngay được, có thể bình tĩnh chuẩn bị. Đầu tiên chọn một chỗ không ai quấy rầy…Chỉ có điều lúc đó em sẽ chả ra cái dạng gì, hành động cũng bất tiện. Phiền Điện hạ cho em chút đồ ăn và nước sạch, đừng để người ngoài thấy em, phải để ở ngay cạnh.”
Nhiệm vụ tên là “Bảo vệ cá cưng”, cậu lại người không ra người cá chẳng ra cá, chắc chắn vẫn phải đợi trong phủ. Nếu không có nguy hiểm gì, vậy thì nhiệm vụ cũng tương đối dễ.
Cảnh Vương lại nghĩ phức tạp hơn cậu nhiều, lấy giấy bút viết: Đến lúc đó ta sẽ bảo vệ em chu toàn.
Lý Ngư đọc đi đọc lại mấy chữ này, trong lòng ấm áp vô cùng: “Lẽ nào Điện hạ không định hỏi xem em sẽ biến thành kiểu gì à?”
Cảnh Vương nâng tay cậu, cười viết: Dù biến thành thế nào đi nữa, em vẫn là em.
“Vậy… đến lúc đó Điện hạ tuyệt đối không được cười em.” Lý Ngư giả vờ thoải mái.
Lúc yêu nhau, ai cũng mong có thể giữ mặt tốt trước mặt người yêu, trong lòng Lý Ngư cũng muốn vậy. Vừa mới thành hôn, tuy cậu không phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng dù sao cũng là một anh chàng đẹp trai mi thanh mục tú, theo bản năng cũng không muốn để Cảnh Vương thấy mình không giống người cũng chẳng giống cá.
Nếu là mình người đuôi cá thì tốt, còn là mình cá chân người thì chẳng khác yêu quái tí nào. Vốn tưởng rằng biến cá trước mặt Cảnh Vương đã rất là khó chịu rồi, hệ thống còn muốn cậu người không ra người cá không ra cá. Thật sự là không có bịp nhất chỉ có bịp hơn.
Nhưng nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ chính, hoàn toàn biến thành người thì ngoài không vui thì chẳng còn cách nào nữa. Bước này người làm lại là Cảnh Vương, chỉ nói dối thì cũng không lừa được.
Dù Cảnh Vương vẫn đối xử rất tốt với cậu, Lý Ngư vẫn khó tránh khỏi bất a. Có điều, chỉ một câu nói đơn giản của Cảnh Vương đã xua tan sự sốt ruột trong lòng của cậu. Cậu nhất thời không thể khống chế cảm xúc của mình, đột ngột xoay người.
Đừng hiểu lầm rằng cứ phải đau lòng khổ sở mới được khóc, cậu chỉ là bị chồng yêu làm cảm động thôi, cổ họng không thoải mái lắm thôi.
Nghĩ lại thì Cảnh Vương đã che chở cậu rất nhiều, cậu nên tin vào Cảnh Vương. Có lẽ người cá - cá người sẽ rất kinh khủng, Cảnh Vương sẽ giật mình, nhưng nhất định sẽ không làm cậu thất vọng.
Thấy tâm trạng của Lý Ngư kích động, Cảnh Vương hiểu nhầm rằng cậu đang sợ độ kiếp không thuận lợi, lại viết tiếp. Em yên tâm, sẽ không để em đợi lâu.
Lý Ngư nhoẻn miệng cười, dùng sức gật đầu.
Từ khi ở cùng người này, thành hôn, cậu vẫn luôn yên tâm.
Sau lần trao đổi này, Cảnh Vương đã biết Lý Ngư muốn “Độ kiếp” nên đã an bài rất nhiều thứ. Gần đây Hoàng đế hay nhắc tới mấy nhóc con trong chiết tử, tuy chỉ nói rất ít, nhưng Cảnh Vương đoán những ngày tháng một nhà sáu miệng bọn họ ở tây biên cương không còn nhiều. Mà hiện tại bọn nhỏ còn nhỏ, dù Hoàng đế có ý định đó, Cảnh Vương cũng không định để bọn nhóc gấp rút chuyển đi. Ít nhất phải dể sau khi bốn nhóc con cai sữa hắn mới tranh thủ được…
Tuy Cá nhỏ bảo chưa vội độ kiếp, cứ từ từ làm, nhưng hắn cảm thấy sớm vẫn hơn muộn. Nơi độ kiếp được chọn tại phía tây biên cương là ổn rồi. Ở đây hắn có toàn quyền quản lý, dù mang thai sinh con cũng có thể làm chu toàn ở đây. Nếu trở về Hoàng thành, e rằng sẽ có rất nhiều ràng buộc, hắn cũng lo thân phận cá nhỏ bị bại lộ.
Theo hắn, nên để sau hôn lễ khoảng mấy ngày, vì hôn lễ này hắn đã sớm gần như sắp xếp hết công việc, trong mấy ngày nghỉ cưới sẽ không có ai không biết điều tới quấy rối.
Chỉ là hắn đi độ kiếp cùng Cá nhỏ, phải giao bọn nhỏ cho Vương Hỉ, Diệp Thanh Hoan cũng chưa đi, nếu có chuyện gấp cũng có thể tới giúp.
Ở trấn Lạc Phong, ngoài phủ đệ được trưởng trấn sắp xếp cho Cảnh Vương để ở thì Vương Hỉ cũng âm thầm mua chút bất động sản, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Cảnh Vương chọn ra một trạch viện trong số đó, không xa phủ đệ lắm, giữa hai nơi cũng có ám đạo thông nhau, có thể làm nơi độ kiếp. Nếu có việc cũng có thể về phủ kịp thời.
Sau khi Cảnh Vương chọn gian trạch viện thì nói suy nghĩ của mình cho Lý Ngư. Lý Ngư ngạc nhiên với sự tỉ mỉ của Cảnh Vương. Nói ra thì thật xấu hổ, cậu chỉ muốn chuẩn bị ít nước và đồ ăn, còn Cảnh Vương đã chuẩn bị cả nơi ở, nghĩ tới cả con luôn rồi, chẳng cần cậu làm gì cả, Lý Ngư cũng không muốn bổ sung thêm gì khác.
Cảnh Vương âm thầm sai người thu dọn trạch viện, lệnh Hứa đại nương chuẩn bị thật nhiều đồ ăn Lý Ngư thích, cả lương khô và đồ ăn cho cá xếp đầy một xe. Đừng nói chỉ ở ba ngày, ba mươi ngày cũng chỉ cần thế là quá đủ.
Là người có thân phận cao nhất tây biên cương, Cảnh Vương đưa Vương phi đi đâu đương nhiên không cần tiết lộ với người ngoài, nhưng nhất định phải bàn giao với Vương Hỉ và Diệp Thanh Hoan. Cảnh Vương giả bộ đi săn thú, bản thân hắn rất ít khi đi săn ở Hoàng thành, coi đây là lý do cũng quá qua loa. Lý Ngư nghĩ ít nhiều gì cũng nên giúp chút việc, đột nhiên nhanh trí, nghĩ tới lý do tuần trăng mật.
“Điện hạ, sau khi kết hôn chúng ta sẽ hưởng tuần trăng mật, vì mới thành hôn nên hai người chúng ta ra ngoài du ngoạn giải sầu.”
Lý Ngư nghĩ thầm thật là thiệt thòi lớn. Tại sao nhiệm vụ đòi ba ngày cậu cũng thật thà bảo Cảnh Vương cậu muốn ba ngày chứ. Cần phải có nhiều ngày hơn nữa để trải qua thế giới hai người.
Cậu vừa nói, Cảnh Vương liền đồng ý, đồng thời dùng cớ này để nói lại với Diệp Thanh Hoan và Vương Hỉ.
Vương công công biết Điện hạ muốn ở riêng với Vương phi thì vui không chịu được. Trong phủ có bốn vị thiếu gia nhỏ rồi, không biết chừng lần này về có khi lại có thêm mấy vị tiểu thư nữa chăng?
Vương công công hí ha hí hửng đáp lại, đồng thời học đi đôi với hành, chúc Điện hạ và Vương phi tuần trăng mật vui vẻ.
Diệp Thanh Hoan hơi không tình nguyện lắm, Diệp Thế tử bị bắt đi lính nhăn mặt nói: “Tại sao các ngươi được đi tuần… tuần trăng mật còn ta phải trông con các ngươi?”
Cảnh Vương thoáng liếc Vương Hỉ, Vương Hỉ bật cười nói: “Thế tử gia, Điện hạ nói để mắt ngài chính là để cho ngài chăm sóc.”
“Ta nhổ vào!” Diệp Thanh Hoan nói: “Ta tới đây uống rượu mừng, làm khách, trên đời này làm gì có chuyện để khách làm việc? Dù thế nào cũng phải để ta đi cùng hưởng tuần trăng mật chứ.”
Cảnh Vương ghét bỏ liếc y một cái. Cá nhỏ bảo, hưởng tuần trăng mật là việc của chồng chồng, mưu toan quấy rối chồng chồng hưởng tuần trăng mật thì chính là cây nến (bóng đèn).
Dù Diệp Thanh Hoan có đồng ý hay không cũng không quan trọng. Cảnh Vương đúng giờ khởi hành với Lý Ngư, bốn nhóc con được giao vào tay Diệp Thanh Hoan.
Nhóm Cá con giờ không thể nói cũng không thể cử động, nhưng có thể nghe được. Qua đối thoại của mọi người đã biết các cha sẽ ra ngoài, giao bọn họ cho Vương công công và Diệp thúc thúc chăm sóc.
Nhóm Cá con đã rất quen Vương công công rồi, lúc Vương công công chăm nom, từ Đại Bảo đến Tứ Bảo đều rất ngoan ngoãn.
Mà đây lại là lần đầu thấy Diệp thúc thúc, mấy nhóc Bảo cũng không quá khách khí với người lạ.
Hơn nữa Diệp Thanh Hoan cũng sắp làm cha, Cảnh Vương không làm người cũng không ảnh hưởng việc y sẽ chăm sóc đám nhóc con thật tốt. Chỉ là y thấy ba đứa trẻ mập mạp đều cực giống Cảnh Vương hồi nhỏ. Mãi mới phân biệt được Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo, trong đó Nhị Bảo và Tam Bảo vừa thấy mặt đã gào to làm nhức cả đầu, Đại Bảo rắn mặt, vẻ mặt nghiêm túc.
Hồi nhỏ Diệp Thanh Hoan cũng từng bị một nhóc mập đánh, phút chốc còn tưởng rằng gặp được nhóc mập thật, trong lòng hơi sợ chút.
Y sờ sờ mũi, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, lập túc nhận được ánh mắt ghét bỏ của đứa nhỏ này.
Diệp Thanh Hoan:... Chuyện gì xảy ra vậy, muốn đánh quá!
Nhưng Diệp Thế tử là người lớn, không thể ra tay với đứa trẻ yếu ớt mới sinh ra, cho nên cuối cùng cũng không làm gì.
Diệp Thanh Hoan ôm Nhị Bảo và Tam Bảo, rồi mới không quá quen tay kéo Đại Bảo vào lồng ngực.
Nghĩ rằng đây cũng là một loại rèn luyện, được một thời gian nữa con y cũng ra đời rồi.
Diệp Thanh Hoan sờ đầu ba đứa nhóc, không nhịn được mà mỉm cười.
À, còn một Tứ Bảo nữa, trông khá giống Lý Ngư, không nghịch như ba Bảo kia, nhìn thấy y là cười tươi roi rói.
“Tứ Bảo, mau gọi thúc thúc đi!”
Diệp Thanh Hoan hơi dùng sức, bẹo khuôn mặt non nớt của Tứ Bảo một cái, điển hình của việc chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Tứ Bảo đang mỉm cười bỗng nhiên “gào gừ” cắn một cái vào tay Diệp Thế tử. Dù răng không dài, cái lợi trống rỗng cũng để lại hai vết hằn lên tay.
Diệp Thế tử gào khóc thảm thiết.
Bên này Lý Ngư và Cảnh Vương rất nhanh đã tới trạch viện bí mật. Cảnh Vương nhanh chóng điều người khác đi, chỉ còn mỗi hai bọn họ.
Đồ ăn đã được mang tới rồi, Cảnh Vương sai người đào một cái bể trong sân, đổ đầy nước sạch vào trong, mang cả vại cá tới.
“Điện hạ, em… muốn bắt đầu.” Lý Ngư cất tiếng nói.
Cảnh Vương kéo cậu, móc ra một cái túi gấm trong tay áo, đưa cho Lý Ngư.
“Đây là cái gì?” Lý Ngư hỏi, Cảnh Vương luôn đưa cho cậu rất nhiều thứ.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Cảnh Vương, Lý Ngư mở túi gấm ra.
Trong túi gấm là một chiếc bùa hộ mệnh cổ, và một tờ giấy.
Tờ giấy viết lai lịch của bùa hộ mệnh. Nó vốn dĩ là bùa hộ mệnh Hiếu Tuệ Hoàng hậu cho người con chưa sinh ra, trước khi Cảnh Vương ra đời. Đây thực ra cũng được coi như di vật của Hoàng hậu, Cảnh Vương luôn cất kỹ, chưa từng đeo.
Đêm trước khi đến tây biên cương, hắn cố ý sai người cầm bùa hộ mệnh đi tìm thiền sư xin khai quang cũng chính là vì lúc này.
Yêu tinh độ kiếp thường sẽ gặp nguy hiểm, Cảnh Vương tin rằng bùa hộ mệnh này có thể bảo vệ một mạng của Lý Ngư.
"Điện hạ, đa tạ ngài..."
Lý Ngư khịt khịt mũi, trong lòng phức tạp đeo bùa hộ mệnh lên cổ. Thật ra cậu hiểu rõ, bản thân cậu cũng không phải thật sự độ kiếp, bùa hộ mệnh này cùng lắm chỉ là tờ giấy, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không có tác dụng. Không ngờ rằng lời nói dối vì che giấu của cậu lại khiến Cảnh Vương đưa toàn bộ tấm lòng và sự tin tưởng ra, ngưng tụ hết vào chiếc bùa hộ mệnh này.
Dù là cậu bất đắc dĩ, lúc này cũng rất hổ thẹn.
Có thể bắt đầu rồi, Cảnh Vương hơi nâng cằm với cậu.
“Điện hạ, ngài có thể xoay người qua chỗ khác được không?”
Lý Ngư đề ra thỉnh cầu cuối cùng. Cậu cũng không biết mình sẽ thành hình dáng gì, cho Cảnh Vương cũng như bản thân mình một bước đệm.
Cảnh Vương luôn thông cảm mọi mặt với cậu, nghe cậu nói thì lập tức nghe lời xoay người.
Lý Ngư cắn răng nhanh chóng tiến vào hệ thống. Khi hệ thống xác nhận là bắt đầu tiến vào nhiệm vụ hay không, cậu không do dự mà chọn phải.
Trong đầu bỗng có ý nghĩ, hệ thống nói người cá và cá người thay nhau xuất hiện, không biết cậu sẽ biết người cá hay cá người trước nhỉ?
...
Lý Ngư hồi thần lại, cảm giác mát mẻ tràn ngập quanh cơ thể, mặt hơi ngứa, cúi đầu nhận ra cả hai chân vẫn còn ở đây.
Lý Ngư cho rằng mình vẫn chưa thay đổi, nhưng khi lên tiếng thì chẳng nói ra được gì. Nhìn lại thì đôi tay của mình đã biến thành vây cá ngắn ngủn, cậu bỗng nhận ra nhiệm vụ đã bắt đầu rồi.
Không giống dạng cá của cậu, dạng cá là một con cá hoàn chỉnh, nhỏ hơn người rất nhiều. Nhưng hiện tại, chân của cậu vẫn là của người, chứng tỏ dạng người không đổi, nhưng đôi tay lại…
A a a, đây là dạng cá người!
Nửa người dưới là người, nửa người trên chắc là.. ! ! !
Lý Ngư muốn che mặt lại thật nhanh, nhưng vây quá ngắn, không lâu sau đã cảm thấy không thở được. Xem ra tuy là nửa người nửa cá, nhưng cũng không rời khỏi nước được.
Bản thân Lý Ngư cũng không dám nhìn mình, càng không dám gọi Cảnh Vương xoay người lại. Cậu dùng chân cấp tốc câu tấm khăn chuẩn bị sẵn bên người lên, nghĩ tất cả mọi cách che nửa người trên lại.
Lý Ngư đội khăn, dùng chân lao nhanh ra sân, đâm đầu thẳng vào nước.
Dù Cảnh Vương có lòng tin tưởng cậu cũng sẽ không…
Hu hu hu, chính cậu cũng không dám nhìn, lại càng không dám để Cảnh Vương nhìn!
Cảnh Vương nghe thấy “rầm” một tiếng, Lý Ngư đã nhảy vào trong nước.
Thế là thế nào?
Cảnh Vương không biết Lý Ngư biến thành dạng gì, đứng một lúc bên ao.
Bể này không sâu như ở phủ Cảnh Vương, Cảnh Vương đứng trên bờ cũng có thể mơ hồ thấy Lý Ngư.
Hắn cũng phát hiện hình như Cá nhỏ không hoàn toàn biến thành dạng cá.
Thấy đối phương trốn dưới đáy bể không chịu bơi ra. Có hậu quả bị cảm lạnh lần trước, lần này Cảnh Vương cũng sợ cậu bị vậy, chưa được bao lâu đã định xuống nước.
Ngay lúc hắn sắp cởi áo ngoài, nước bỗng bồng bềnh gợn song, người dưới đáy nước đã bơi lên mặt nước.
Cá nhỏ? Cảnh Vương rất lo lắng.
Lúc này Lý Ngư không nói nửa lời, nửa người trên cũng bị khăn bao chặt chẽ, đứng trong nước.
Khăn lộ ra hai cái lỗ, Lý Ngư nhìn Cảnh Vương qua một lỗ, hu hu hu, Điện hạ đừng tới đây!
Hai người bọn họ đều không thể nói, Lý Ngư sốt sắng nhìn Cảnh Vương chăm chú, một khi Cảnh Vương tới gần, cậu lập tức lùi về sau.
Được mấy lần, Cảnh Vương cũng biết cậu đang tránh.
Cảnh Vương nghĩ một lúc, duỗi một tay muốn kéo Lý Ngư nổi lên mặt nước. Lý Ngư muốn đưa tay theo bản năng, nhưng vây cá vừa hơi lộ ra một chút đã nhớ ra rằng mình với không tới, lập tức rụt lại.
Cảnh Vương: "..."
Thị lực Cảnh Vương rất tốt, đã thoáng thấy vây cá ẩn đi, ngẩn người, hơi đoán đại khái được tại sao cá nhỏ phải che mặt và nửa người trên.
... Quả thật là có chút bất ngờ.
Cảnh Vương ho nhẹ một tiếng, Cá nhỏ cũng không để hắn tới gần, làm sao hắn động viên Cá nhỏ được đây?
Cảnh Vương quét mắt nhìn, phát hiện một cái sào tre.
Lý Ngư cũng thấy nó. Cậu với Cảnh Vương dù sao cũng phải liên hệ, sào tre có lẽ có thể dùng để truyền tin chăng?
Trong lòng Lý Ngư đầy mong chờ. Nhưng sau đó cậu lại chỉ thấy Cảnh Vương cắt nửa ống tay áo, quấn lên cây tre, sau đó dùng sào tre chầm chậm lại gần cậu.
Lý Ngư: ?
Ống tay áo bị buộc vào sào tre nhẹ nhàng phe phẩy trên đầu cậu.
Động tác này... Lý Ngư ngẩn ra.
Thật giống như động tác xoa đầu mà Cảnh Vương đã từng làm vô số lần với cậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét