Chương 98 (chưa beta)
Edit: Dưa Hấu
Cảnh Vương đưa một phần mật báo cho Lý Ngư, Lý Ngư nhìn qua chút, thì ra là trong mấy hôm Cảnh Vương nghỉ cưới, lại có kế hoạch mai phục trên trấn.
Thổ phỉ định đâm vào chỗ trống Cảnh Vương để lại thừa lúc hắn thả lỏng vì mới kết hôn, bản thân Cảnh Vương lại nghĩ tới trước rồi.
Ưu thế của trấn Lạc Phong là có ám đạo. Cảnh Vương tới trấn Lạc Phong gần một năm, thị vệ trong tay cũng được tập luyện cho hiểu cách phối hợp với ám đạo để tác chiến. Vì kết hôn nên Cảnh Vương để người toàn trấn giả vờ thả lỏng, nhìn như thư giãn, thực tế là đang canh giữ kiểu bên ngoài thong dong bên trong khẩn cấp. Người dân lấy danh nghĩa đi thăm bạn đã rời đi khá nhiều rồi. Nếu thổ phỉ thật sự dám có ý đồ vào lúc này, sẽ trực tiếp có màn bắt ba ba trong rọ.
Cảnh Vương tự biết không thể ở tây biên cương quá lâu, cũng muốn mau kết liễu bang thổ phỉ này, triệt một mầm họa lớn cho tây biên giới.
Lý Ngư thấy mật báo thì nhớ tới đám loắt choắt, yên tâm hơn nhiều rồi. Chỉ cần Cảnh Vương có sự chuẩn bị, con gà mờ như cậu cũng chẳng cần bận tâm vớ vẩn. Nghĩ lại cũng đúng, Cảnh Vương có thể tới “độ kiếp” cùng cậu, đương nhiên là đã chuẩn bị hết rồi, việc phòng thủ quan trọng như vậy, sao có thể sơ sẩy.
Cảnh Vương động viên cậu, cho cậu một mẩu giấy nhỏ, muốn cậu bình tĩnh đừng nóng, chưa quá hai canh giờ là có kết quả rồi.
Lý Ngư gật gật đầu, cậu cũng sắp đến ngày cuối cùng của nhiệm vụ, hi vọng đám thổ phỉ mau mắc bẫy, tốt nhất là không lòi ra con thiêu thân nào.
Bên ngoài sắp đánh nhau, Lý Ngư muốn ngủ tiếp cũng không được. Cảnh Vương ôm cậu, cậu dựa vào vai Cảnh Vương, hai người cùng nghe động tĩnh bên ngoài.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài truyền ra tiếng trẻ sơ sinh gào khóc, y như tiếng nhiều đứa trẻ khóc cùng lúc. Tay Lý Ngư run mạnh, lòng cũng run lên.
Cậu cảm thấy tiếng khóc này khá giống Đại Bảo. Cậu và Cảnh Vương trốn kỹ trong nhà để làm nhiệm vụ, nhưng bọn nhỏ vẫn ở lại phủ, không ở đây. Vừa nãy chỉ nghĩ tới chuyện phòng giữ thôn trấn, nhất thời quên mất con trai mình. Nếu như đánh nhau thật, bọn nhóc con… liệu có thể gặp nguy hiểm không?
Tuy ở Vương phủ có Vương công công và Diệp Thanh Hoàn, nhưng liệu Vương công công và Diệp Thế tử sẽ giống Cảnh Vương không, sẽ cảnh giác với thổ phỉ không?
Lúc hỗn chiến, liệu bọn thổ phỉ có thể đột nhiên phá vỡ trùng vây, nhảy vào Vương phủ không?
Lý Ngư không dám nghĩ tiếp.
Cảnh Vương nhìn cậu một cái đã biết cậu lại nghĩ nhiều, đè chặt hai tay cậu lại.
Đây là chiêu dụ địch, đừng để bị lừa. Vẻ mặt Cảnh Vương vẫn bình tĩnh.
Vương Hỉ làm tùy tùng của Cảnh Vương đã nhiều năm, Diệp Thanh Hoan lại là biểu đệ ruột của Cảnh Vương, hai người này đều có thể tin tưởng. Nói lại thì, nếu thổ phỉ thật sự có thể đánh vào phủ Cảnh Vương, phủ Cảnh Vương cũng có rất nhiều thị vệ trung thành tuyệt đối, cược cả tính mạng để bảo vệ bốn nhóc con. Cùng võ nghệ của Diệp Thanh Hoan và tâm tư kín đáo của Vương Hỉ, họ dư sức bảo vệ bốn nhóc con.
Cảnh Vương cố gắng để Lý Ngư biết rằng bọn nhỏ hoàn toàn không gặp chút nguy hiểm nào, nhưng tiếng trẻ con khóc bên ngoài mãi không ngừng, thậm chí còn có xu hướng thê thảm hơn. Lòng Lý Ngư xoắn thành một cục, cậu đã là người làm cha, Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo đều là miếng thịt trên mu bàn tay cậu, bình thường rớt mấy hạt đậu vàng(*) cậu đã không chịu được, dù bên ngoài không phải con của cậu, cậu cũng không thể nghe nổi tiếng trẻ con chịu tội bên ngoài như vậy, việc này khiến cậu luôn nhớ về mấy nhóc Bảo.
(*) Đậu vàng: Một phép so sánh bên Trung, chỉ nước mắt, nước miếng của trẻ.
“Điện hạ…” Lý Ngư nắm chặt tay Cảnh Vương, nhỏ giọng xin.
Cảnh Vương hiểu rõ ý cậu, lòng cá nhỏ vẫn lo cho con, khó tránh khỏi việc không thể bình tĩnh. Muốn cá nhỏ bình tĩnh lại, biện pháp trực tiếp nhất chắc là phái người ra ngoài hỏi thăm, rồi quay về nói cho họ xem chuyện gì đã xảy ra.
Thật ra Cảnh Vương đã phái người ra ngoài thám thính từ trước rồi, nhưng đối phương mãi không về, Cảnh Vương cũng không biết tại sao. Nếu tự hắn đi thăm dò thì có thể giải quyết nhanh hơn.
Cái này vốn dĩ không phải không được, Cảnh Vương biết rõ năng lực của mình, gặp thổ phỉ thật cũng chẳng sợ gì cả, hắn chỉ lo sẽ ảnh hưởng tới việc độ kiếp của cá nhỏ thôi.
Còn có một ngày cuối cùng, cũng chính là ngày cuối cùng này nghe nói thường sẽ là thử thách lớn nhất.
“Điện hạ, ta chắc chắn sẽ ở đây chờ ngươi về, tuyệt đối không đi lung tung. Ngươi nhìn hộ ta một chút được không?” Lý Ngư vội vàng bảo đảm.
Nếu không phải cậu đang nửa người nửa cá rất khó hành động, nói không chừng đã đi xem rồi.
Cảnh Vương không ép được cậu, cũng không nỡ để cậu thất vọng, nghĩ thầm chỉ cần con cá này chờ ở viện trạch bí mật có khi còn an toàn hơn.
Bên cạnh đó, hắn cũng sợ cá nhỏ mãi lo lắng đề phòng, không thể tập trung tinh thần cũng sẽ ảnh hưởng tới việc độ kiếp.
Ta đi một lát sẽ trở lại.
Cảnh Vương trả lời, lại sờ bùa hộ mệnh trên gáy Lý Ngư, giao cho cậu một tấm thủ lệnh để phòng khi có chuyện, sải bước ra khỏi phòng. Ngoài phòng có thị vệ đón ngay lập tức, Cảnh Vương lệnh bọn họ bảo vệ Vương phi, nhưng không cho tự ý vào quấy rối.
Mắt Lý Ngư tiễn hắn đi, sau khi Cảnh Vương ra ngoài, bên ngoài lại yên tĩnh lần nữa. Lý Ngư cho rằng Cảnh Vương sẽ trở về rất nhanh sau đó nhưng đợi mãi cũng không thấy Cảnh Vương về, tiếng trẻ con khóc nỉ non lại vang lên lần nữa.
Có chuyện gì vậy? Sẽ không phát sinh chuyện mà Cảnh Vương không thể nào giải quyết đúng không?
Lý Ngư như đứng trên đống lửa, như ngồi vào đống than. Cậu càng không biết bên ngoài thế nào lại càng lo lắng, cũng rất lo cho Cảnh Vương, đáng lẽ lúc nãy cậu phải kiên trì ra ngoài cùng Cảnh Vương mới đúng.
Nhưng cậu vẫn trong hình thái người cá, dù cậu không ngại thì cũng không đi được.
Mới nghĩ như vậy, Lý Ngư nhận ra đuôi cá biến mất rồi, thay vào đó chính là đôi chân con người của cậu.
Thì ra bất giác đã tới ngày thứ ba rồi, cậu biến từ người cá về cá người một cách không thể điều khiển được.
Biến thành cá người lúc này cũng không phải hoàn toàn bất lợi, tuy rằng bộ dạng cá người kém xa người cá, nhưng lại có thể đi đứng, có thể chạy chung quanh. Nhưng cá người phải thở trong nước, không thể dời nước quá lâu được, mà dùng bộ dạng cá người đi ra ngoài cũng sẽ dọa người khác, mấy việc này đều cần cân nhắc.
Cảnh Vương mãi không về, cậu không thể không thay đổi ý định, định tự đi thám thính tin tức. Cậu vốn dĩ đã hứa với Cảnh Vương rằng sẽ không rời khỏi nơi ở bí mật, nhưng đối với cậu, sự an toàn của Cảnh Vương quan trọng hơn tình hình bên ngoài, cậu cũng muốn mau chóng tìm thấy Cảnh Vương.
Lý Ngư nhìn sang khăn vải bị cậu vứt một bên, chiếc khăn này rất lớn, đù để cậu che nửa người trên và vây cá, còn…nếu cần nước, cậu còn có không gian tùy thân, có thể mang theo một chút!
Lý Ngư lục tung mọi thứ, lôi một cái vại cá ra, đặt vào trong không gian tùy thân rồi vào bể cá, đổ đầy nức sạch vào không gian.
Nếu thiếu nước thì lấy ra cứu gấp, ngâm đầu vào là ổn rồi.
Lý Ngư chuẩn bị tất cả kỹ càng xong thì lập tức muốn cúi đồi ra ngoài. Thị vệ ngoài phòng đều ngăn cản cậu, Lý Ngư lập tức lấy thủ lệnh của Cảnh Vương ra.
Đây là Cảnh Vương để lại cho cậu tự vệ. Vì có thủ lệnh, Lý Ngư lệnh thị vệ cho đi, thị vệ không thể không tuân theo. Trước đó Cảnh Vương chỉ bảo họ phải bảo vệ Vương phi, không hề nghĩ rằng tự Vương phi sẽ chủ động yêu cầu rời đi.
Bọn thị vệ nghe theo sắp xếp của thủ lệnh, vẫn theo sát Lý Ngư, Lý Ngư cũng không trách mắng.
Cậu không muốn rời đi, cũng vì mình đã hứa hẹn, có thị vệ ở bên phối hợp, chắc cũng không gây ra sự cố gì đâu.
Nhóm Lý Ngư không hề ít người, ra cửa, đi theo tiếng khóc chưa được bao xa đã gặp được mấy thổ phỉ giả trang, mặc áo choàng đội mũ, ôm gì đó trong ngực, vội vội vàng vàng định trốn đi.
Lý Ngư tinh mắt nhận ra thứ thổ phỉ cầm chính là tã lót của trẻ sơ sinh, viền tã lót là màu vàng. Lý Ngư hồi hộp trong lòng, lệnh thị vệ đuổi theo.
Số lượng thổ phỉ không nhiều, võ công thị vệ cao cường, rất nhanh đã bắt được mấy tên thổ phỉ.
Lý Ngư sắp không thở được nữa rồi, nhưng vẫn đoạt tã lót trong tay thổ phỉ lại, nhìn thấy đôi mắt.
Đứa nhỏ này... Quả thực không phải Đại Bảo!
Lòng Lý Ngư chấn động, giao đứa trẻ cho một thị vệ chăm sóc, mình thì nhanh chóng chạy đến một góc không bị nhiều người chú ý, lấy vại cá chứa đầy nước trong không gian ra, hơi trở lại bình thường.
Nhưng nay lúc cậu định cất vại cá rồi qauy người, một quả bom khói rơi bên chân cậu, nổ làm rất nhiều khói trắng bay ra.
Gay go, trúng kế!
Lúc Lý Ngư biết được điều này thì đã hôn mê mất rồi.
Lần thứ hai tỉnh lại, cậu đang nổi trong nước, trên đầu vẫn bọc khăn vải. Vì sợ khăn rơi xuống lộ mặt cá dọa người khác, trước khi rời khỏi chỗ ở bí mật của Cảnh Vương cậu đã cố ý dùng một đoạn dây da khó đứt quấn vài vòng, gần như bó khăn vải trên người, rồi lại tìm chút vải bao vây cá lại, cả khăn cả vải vẫn còn ở chỗ cũ.
Lý Ngư nhớ mang máng là mình bị khói trắng làm hôn mê, ở dạng cá người mà còn mất ý thức thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, tại sao cậu lại tỉnh lại trong nước?
Lẽ nào, là Cảnh Vương trở lại cứu cậu sao?
Tai nghe được tiếng động, Lý Ngư rất nhanh đã phân biệt được không phải Cảnh Vương, mà là mấy người, theo trang phục thì là một đám thổ phỉ.
Đám thổ phỉ này đang không ngừng la hét ầm ĩ. Lý Ngư nghe trộm nửa ngày mới biết rõ nguyên nhân, thì ra bọn thổ phỉ vừa xông vào trấn Lạc Phong đã bị phục binh của Cảnh Vương đánh cho tơi bời hoa lá, vốn muốn rút về ổ thổ phỉ nhưng tên thổ phỉ đầu lĩnh lại nghe theo quân sư bên người nói rằng, nhất định phải qua trấn Lạc Phong bắt một con tin quan trọng, áp chế sự hăng hái của Cảnh Vương.
Vị quân sư này gần đây mới tới tây biên cương, gia nhập bang thổ phỉ này chưa được bao lâu, không biết dùng thủ đoạn gì khiến đầu lĩnh thổ phỉ nghe lời hắn, lúc quan trọng đầu lĩnh thổ phỉ còn không cố thoát thân, mà nghe theo quân sư quay lại bắt người.
Quân sư tìm mấy đứa trẻ mới sinh đầy tháng, đặt trong tã lót vàng, để thổ phỉ làm đám trẻ khóc, sau đó vừa chạy không ngừng vừa đưa bọn nó theo, muốn dùng tiếng khóc để dẫn người ra.
Bọn thổ phỉ chẳng hiểu tại sao, có trẻ sơ sinh rồi sao còn không dùng làm con tin luôn lại còn phải đi bắt tiếp làm gì?
Quân sư không chịu giải thích, chỉ bắt bọn họ làm theo. Lần đầu tiên Cảnh Vương đến, bọn thổ phỉ bị Cảnh Vương đánh, tán loạn chẳng còn được mấy người. Tên đầu lĩnh thổ phỉ cuối cùng không tiếc dùng chính bản thân dẫn Cảnh Vương ra, nhưng quân sư vẫn yêu cầu đám thổ phỉ còn lại dẫn con tin xuất hiện.
Mấy tên thổ phỉ còn sót lại cũng hơi hoang mang, mãi mới tới được một lần, lại bị đánh tan đánh tác.
Thổ phỉ lại đưa Lý Ngư hôn mê chạy tới một ngôi miếu đổ nát, gần miếu nát có một đoạn sông nông, dây da trên người Lý Ngư rất chặt, không dễ phá bỏ. Tạm thời thổ phỉ chưa thể bỏ được khăn ra, không thấy được bộ dạng Lý Ngư, cũng không phân biệt được thân phận Lý Ngư, đành phải đặt người vào sông, muốn để Lý Ngư mau tỉnh lại, tiện cho việc thẩm vấn.
Tới đây Lý Ngư đã hiểu rồi, nghĩ thầm quả nhiên Cảnh Vương đúng, đây là kế dụ địch, nói với bản thân mình rằng, bọn thổ phỉ và quân sư chẳng tốt lành gì(*), ngay cả tã lót trẻ sơ sinh cũng chuẩn bị rồi, cầu kỳ như vậy, e rằng đều là nhắm vào cậu và đám cá con, cậu và Cảnh Vương phải cẩn thận.
(*) Gốc: Lai giả bất thiện, trích từ câu “Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện” (người tốt thì không đến, người đến thì lại chẳng tốt lành gì)
Hiện tại hai người bọn họ đều bị dụ ra rồi, dù nghe thì hơi bất lợi, nhưng thị vệ phụ trách bảo vệ cậu sẽ biết cậu đã bị bắt đi, bộ dạng đám thổ phỉ rất nổi bật, nhất định Cảnh Vương sẽ có thể tìm tới rất nhanh thôi.
Cậu đã phạm phải sai lầm.
Không thể tin tưởng Cảnh Vương ngay, lại còn tự ý hành động, nhưng tiếng khóc trẻ con ngay bên tai, lặp đi lặp lại, cậu e sợ nhưng vẫn chọn tự ra xem.
Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ không ngờ rằng mình lại lỗ mãng như thế, nhưng đây là chuyện không còn cách nào có thể giải quyết nữa rồi. Cậu lo cho mấy nhóc con, không thể nào khoanh tay đứng nhìn, đây là bản năng làm cha của cậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét