Chương 90:
Edit: Dưa Hấu
Beta: Baozi
Lý Ngư không thể tin được, trước đó Cảnh Vương nhắc đến việc cần cậu phối hợp, không ngờ là muốn cậu giả bộ mang thai.
“Chuyện này… không thích hợp lắm đâu?” Lý Ngư hơi khó khăn, đây không phải là lừa Hoàng đế à?
Hoàn toàn thích hợp.
Cảnh Vương đưa cậu một đống gối to nhỏ các loại, rồi đưa cho cậu tờ giấy.
Chẳng lẽ Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo không phải ngươi sinh à?
Chỉ là để mọi người nhận định chúng là hình người của ngươi sinh, có gì không thích hợp?
Lý Ngư cảm giác đầu gối cậu trúng một mũi tên, ý này của Cảnh Vương, hình như cũng không sai.
Dù sao đi nữa đúng là cậu sinh con, cậu cũng hi vọng về sau mấy nhóc con có thể danh chính ngôn thuận gọi hắn là cha.
Hầy, hay là, giả vờ mang thai chút?
Cậu vừa mềm lòng, một cái gối nhỏ hơi dẹt lập tức bị nhét vào trong y phục, trên gối có đai, có thể buộc vào thắt lưng.
Cảnh Vương cố ý thử độ chặt một chút, đôi mắt không ngừng thân thiết nhìn Lý Ngư, như đang hỏi, chặt không?
Lý Ngư: "..."
Được rồi, có lẽ cậu là người mang thai giả được cưng chiều nhất.
Lý Ngư hạnh phúc lắc “bụng”, nhỏ giọng nói: “Không có, rất tốt.”
Dù cậu nói vậy, Cảnh Vương vẫn hơi lo, vì biết cái thai này nhất định có bốn đứa, sau khi mang thai bụng sẽ rất lớn, cũng là một loại gánh nặng.
Cảnh Vương vốn dĩ định giấu cá nhỏ đi, chỉ cho mình hắn xem, bây giờ càng kiên định hơn với ý nghĩ này, nếu không thì cứ không để cá nhỏ dễ xuất hiện trước mặt người khác như vậy…
Là nơi trả lời thư của Hoàng đế, Vương Hỉ làm nội thị tổng quản đương nhiên cũng không giấu được.
Được báo rằng Lý công tử có thai, Vương công công nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Lý Ngư chỉ lo Vương Hỉ nhận ra điều kì lạ, ai ngờ rằng Vương Hỉ chỉ sửng sốt một lúc, sau đó lại khóc trước mặt cậu.
“Điện Hạ có con, lão nô cũng sướng đến phát rồ luôn rồi.” Vương Hỉ lau mắt, run giọng nói: “Lão nô vốn dĩ nghĩ rằng, nếu có thể tận mắt thấy được con của Điện hạ, đời này lão nô chẳng còn điều gì nuối tiếc cả.”
Dù ban đầu Vương Hỉ cũng nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, chưa từng nghe tới chuyện nam nhân mang thai, nhưng Điện hạ nhà ông tự mình đỡ Lý công tử, bụng dưới Lý công tử lại hơi nhô lên, hoàn toàn mang trạng thái mang thai, này mà giả được à?
Nam nhân mang thai thì sao, là huyết mạch của Điện hạ đấy!
Vương Hỉ khóc xong thì muốn ngửa mặt lên trời cười to, ông cảm thấy Lý công tử có phúc tới mức đáng giận, chủ nhân cá nhỏ và cá con là một dấu hiệu cực tốt, nên Điện hạ cũng phải có con!
Vương Hỉ thực sự quá kích động, Cảnh Vương không thể không đụng vai Vương Hỉ một cái, xoa xoa trấn an. Lý Ngư nghĩ thầm, Vương công công cho là một cái thai mà đã vui như thế, nếu sau này biết được một cái thai này thật ra là bốn cái, chắc phải vui tới mức lên trời.
Cảnh Vương đợi Vương Hỉ tỉnh táo lại, rồi lập tức bảo rằng mình có nhiều kỳ vọng với cái “thai” này của Lý công tử, việc liên quan hắn muốn tự làm. Vương Hỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Điện hạ vốn cực kỳ coi trọng Lý công tử, giờ Lý công tử có thai, Điện hạ tự mình làm cũng hợp tình hợp lý.
Mang thai giao cho Điện hạ, vậy ông thì làm gì đây?
Vương Hỉ vỗ ót một cái, sao ông lại quên mất, Điện hạ còn bảo ông đi chuẩn bị lễ cưới, ông còn để tâm hơn cả lúc trước, đảm bảo khiến Điện hạ và Lý công tử thoả mãn.
Sau khi báo cho Vương Hỉ, Cảnh Vương cũng triệu đại phu đi theo tới tây biên giới bắt mạch, nhưng bây giờ Lý công tử đã là nội quyến, về sau đã chắc địa vị, đại phu đương nhiên không thể trực tiếp gặp Lý Ngư nữa, mà phải cách tấm vải. “Lý công tử” giật sau màn, đại phu đều nhất trí chẩn ra Lý công tử đã mang thai hai tháng, sau khi ngạc nhiên thì lập tức chúc mừng Cảnh Vương.
Cảnh Vương khẽ gật đầu, tất cả điều này đều được tiến hành theo kế hoạch, chẳng qua là mượn chẩn đoán của đại phu để người ở Hoàng thành xa xa biết được. Thái y Hoàng đế tin tưởng chắc chắn không thể đến được tây biên giới ngay lập tức, đến lúc đó kết luận của đại phu bắt mạch làm chứng lập tức được phát huy tác dụng.
Trước khi bắt mạch cách màn, Cảnh Vương đã tìm một phụ nhân đang mang thai hai tháng, thế cho Lý Ngư ngồi sau màn. Bản thân các đại phu cũng không biết nam tử mang thai cụ thể có mạch tượng như thế nào, có thể chẩn ra mang thai là tốt lắm rồi.
Về sau mỗi lần bắt mạch, đều có thể làm vậy. Còn khi sinh, lòng Cảnh Vương chắc chắn, cũng đã chuẩn bị từ sớm.
Tin tức truyền về Hoàng thành, Hoàng đế không ngờ rằng câu trả lời cho việc phong Trắc phi, lại là một câu “Lý Ngư có thai, khẩn thiết xin một chức vị chính phi.” Hoàng đế kinh ngạc há miệng, đọc đi đọc lại thư Cảnh Vương gửi mấy lần.
Ngự tiền thị vệ Hoàng đế phái đi tây biên cương cũng có tấu, báo một chuyện với Hoàng đế, đồng thời bổ sung thêm hồ sơ kết luận mạch của đại phu.
Hoàng đế xem hồ sơ kết luận mạch nhiều lần, chỉ sợ bỏ lỡ một chữ.
Nam tử thật sự có thể mang thai à?
Nếu là trước đây, Hoàng đế sẽ rất chắc chắn mà nói sao có khả năng, nhưng bây giờ thấy hồ sơ kết luận mạch, bản thân Hoàng đế cũng không chắc lắm.
Dù sao “cơ thể đặc biệt” chính là lý do.
Hoàng đế triệu tập tất cả Thái y viện cả đêm, để bọn họ phân tích hồ sơ kết luận mạch, các thái y thảo luận cả đêm cũng không có kết quả, bọn họ cũng không biết tình hình thực tế của Lý Ngư, đương nhiên chẳng ai có thể vỗ ngực chắn chắn rằng bất kỳ nam nhân nào cũng không thể mang thai được.
Hoàng đế phái người giỏi về phụ khoa khẩn cấp tới tây biên giới, bắt mạch cho Lý Ngư, nghĩ một lúc, đề bút viết thư cho Liễu Không.
Kiến thức của Liễu Không không ít, có thể cho ông một câu trả lời chính xác.
Lý Ngư có thai, đơn giản chỉ có hai khả năng, hoặc là thật, hoặc là Cảnh Vương đang diễn trò.
Tuy Cảnh Vương luôn không ngừng lót đường cho Lý Ngư, Hoàng Đế vẫn không cho rằng Cảnh Vương sẽ làm một chuyện ngốc như vậy, giả mạo huyết thống Hoàng gia rất dễ bị vạch trần.
Mà, nhỡ thật thì sao?
Lý Ngư một thân một mình, xuất thân bần hàn, quả thật không thể tuyển làm Vương phi. Nhưng đây cũng chính là người liên tiếp lập công một cách kỳ lạ, khiến Cảnh Vương động lòng, việc phong Trắc phi Hoàng đế đã có vài phần tác thafh, chỉ là vì dòng dõi về sau của Cảnh Vương nên không có cách nào trả lời.
Nếu Lý Ngư thật sự có thể mang thai, một điều không thoả cuối cùng cũng biến mất, làm sao ông còn keo kiệt một vị trí chính phi được?
Nhìn lại tấu chương tới lui của Cảnh Vương, Hoàng đế mới tỉnh ngộ, bây giờ Cảnh Vương mới nói ra, e cũng là vì để ông không dùng các lý do khác để phản đối.
Hoàng đế bất đắc dĩ cười cười, nhóc thối, chuyện tuyệt đối bất khả thi, lại còn thật sự muốn hoàn thành…
Liễu Không hồi âm, không lâu sau đó đã đến.
Cao tăng không hổ là cao tăng, vẫn chưa trực tiếp trả lời, chỉ nói thiên hạ to lớn, không gì không thể.
Hoàng đế hiểu rõ, theo kiến thức của Liễu Không, cũng cho rằng nam tử có khả năng mang thai, khiến trái tim Hoàng đế bình tĩnh lại.
Vậy thì chỉ cần xem chẩn đoán của thái y.
Đầu tiên Hoàng đế động viên Cảnh Vương, lộ ý là nếu vượt qua được chẩn đoán chính xác của thái y thì lập tức đổi ý phong Lý Ngư làm chính phi.
Cảnh Vương nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi, đỡ Lý Ngư tình cờ bước ra, đi vài bước trước mặt người trong phủ.
Toàn bộ tây biên cương giờ đều theo Cảnh Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nghe nói nội quyến Cảnh Vương có thai, dân chúng cũng rất vui.
Cảnh Vương lấy lý do an toàn, vẫn chưa trắng trợn tuyên bố người mang thai là nam tử, cũng không cần người khác bàn tán, vậy nên người hiểu rõ tình hình cũng không nhiều, tất cả dân chúng đều thiện ý chúc phúc.
Trong lúc đó, thổ phỉ muốn lợi dụng cơ hội này để báo thù lại bị thị vệ tuần tra phát hiện.
Từ khi nhận ra thổ phỉ cũng chỉ là người, sau đó cũng đánh được, không ít trai tráng bản địa vùng tây biên cương cũng tự nguyện gia nhập đội thị vệ. Người trong tay Cảnh Vương ngày càng nhiều, qua sự thao luyện ngày đêm của ngự tiền thị vệ, sức chiến đấu cũng ngày càng mạnh. Mà bản thân Cảnh Vương cũng không ngờ rằng thổ phỉ nhân cơ hội đột kích, tăng cao phòng giữ, cuối cùng thổ phỉ hung hăng tới, lại bị một địa đạo đầy cạm bẫy quang minh chính đại đuổi đi.
Với bên ngoài, trấn Lạc Phong như một cái thùng sắt, được Cảnh Vương bảo vệ vững vàng. Với bên trong, với nội quyến đã mang thai, thì việc chăm sóc Lý Ngư là quan trọng nhất.
Ngày nào Cảnh Vương cũng dính chặt trông coi Lý Ngư, tuy là mang thai giả, nhưng dù sao cũng để Lý Ngư nghỉ ngơi, động một chút là giải quyết hết. Việc vặt khi “mang thai” rất đa dạng, Cảnh Vương gần như trong trạng thái trầm mê, nhưng tâm tình lại rất tốt.
Lý Ngư cảm thấy Cảnh Vương chỉ đang mượn cớ để chăm sóc, tựa như muốn chăm cả cho những lúc không thể trước đây, bồi thường tất cả, mà bản thân cậu, ngoài việc tuỳ ý đối phương chăm sóc, thì còn có thể làm gì đây?
Sau đó ngay cả bình thuỷ tinh Cảnh Vương cũng không nỡ lòng để Lý Ngư chạm đến, việc chăm sóc mấy nhóc cá giao hết cho Vương Hỉ.
Vương Hỉ nhìn đám cá con hoạt bát không nhịn được mà cảm khái: “Nếu Lý công tử cũng có thể sinh bốn đứa thì thật là tốt.”
Lý Ngư nhận ra Vương công công đã vô tình nói đúng sự thật: “…”
Đám cá con cũng nhận ra sự thay đổi của hai người cha.
Đầu tiên là Đại Bảo, sau đó ngay cả một đứa thần kinh thô như Tứ Bảo cũng thấy có điều khác biệt.
Cảnh Vương phụ thân luôn đỡ cha cá đi, bọn nó đã biết cha cá sẽ biến thành người giống Cảnh Vương phụ thân, nhưng bụng cha cá lại còn to hơn bụng Nhị Bảo!
Đại Bảo đã đoán được gì đó trong lời nói của hai người cha, mơ hồ mong đợi.
Nhị Bảo, Tam Bảo ngây ngô đáng yêu: “Lẽ nào cha lại sinh một đệ đệ nữa?”
Một mình Tứ Bảo ngốc nghếch: Hu, cha nhất định đã ăn rất nhiều rất nhiều bánh hoa đào, vậy mà lại không cho Tứ Bảo ăn, Tứ Bảo cũng muốn ăn!
Thái y Hoàng đế phái đi vẫn đang chạy như bay trên đường. Thời hạn cuối cùng của nhiệm vụ “Trưởng thành” cũng đến gần từng ngày. Hôm đó, Lý Ngư vừa gỡ gối nhỏ xuống, tranh thủ thời gian cho nhóm cá con ăn thức ăn cho cá, Đại Bảo luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đơ ra bất ngờ.
Lý Ngư vẫn chưa nghĩ gì nhiều, lúc xoay người, Đại Bảo trước mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, trên giường lại có một đứa trẻ sơ sinh béo mập khua tay múa chân.
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư nhận ra chắc chắn là Đại Bảo đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống đầu tiên, không hổ là Đại Bảo thông minh nhất…
Không đúng không đúng! Nhất định Đại Bảo sẽ rất sợ.
Lý Ngư vội vàng ôm Đại Bảo, lau nước trên người cho nhóc. May là hệ thống không để Đại Bảo biến hình ngay trong bể cá, nếu không thì rất thảm.
Mấy ngày nay Cảnh Vương đã sớm chuẩn bị đầy đủ tã lót, Lý Ngư bọc Đại Bảo loạn xạ, ôm vào ngực.
Lần đầu tiên Đại Bảo ở hình người, rất dũng cảm và cũng rất mới mẻ, mở to đôi mắt đen láy như hai quả nho, ra sức ngó đông ngó tây.
Đây chính là cảm giác trưởng thành à?
Đại Bảo giật chân theo thói quen, định bơi lên, nhưng tay chân đều không nghe theo sai khiến.
Muốn gọi cha cá, nhưng cái miệng chỉ khóc nỉ non.
Đại Bảo dũng cảm lúc này mới thấy sợ, biến thành người không thể nói chuyện cũng không thể bơi lội, Đại Bảo khóc càng thương tâm.
Bên ngoài Cảnh Vương nghe thấy tiếng khóc đã chạy như bay tới, thấy Lý Ngư ôm một đứa trẻ mới sinh trong lồng ngực, đang luống cuống tay chân dỗ dành.
Trước đây Cảnh Vương thường cùng Lý Ngư ngậm đuôi với nhóm cá nhỏ để nối thành một hàng, dù đã nhận định đám nhóc cá chính là con trai mình, nhưng dù sao cũng là dạng cá, không thể chấn động như khi thấy hình ảnh này, tận mắt thấy cá nhỏ dỗ dành hài tử.
Tầm mắt Cảnh Vương dần dần hơi mơ hồ, cực kỳ cẩn thận đi tới, sợ làm phiền cá nhỏ.
“Điện hạ, mau tới xem Đại Bảo.”
Lý Ngư đưa đứa nhỏ trong lồng ngực ra.
Lúc ở dạng cá không thấy được vẻ ngoài, nhưng khi Đại Bảo biến thành người có thể nhìn ra, quả thực là cùng một khuôn đúc ra với Cảnh Vương khi còn bé, cũng chính là nhóc mập mạp.
Lý Ngư thấy nhóc mập mạp lâu rồi không gặp, nín cười, viền mắt cũng hơi đỏ lên.
Thật sự rất kỳ lạ, cậu hình như còn kích động hơn cả lúc sinh trứng cá và ấp ra cá con.
Cảnh Vương nhận lấy hài tử trong tay cậu, cứ ngắm mãi, tựa như nhìn bao nhiêu lần cũng thấy chưa đủ.
Đừng khóc. Hắn ôm nhu dụi mắt cho Lý Ngư, hai mắt của bản thân lại sớm ướt đẫm.
Lúc này, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo phát hiện Đại Bảo bỗng nhiên biến thành trẻ mới sinh: “…”
Mấy con cá con sợ tới mức không dám thở mạnh, đồng loạt chìm xuống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét