Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 91

Chương 91:

Edit: Dưa Hấu

Beta: Baozi

Vì Đại Bảo đột nhiên biến thành trẻ sơ sinh, Cảnh Vương không thể không lập tức thông báo cho người hầu rằng Lý Ngư đã động thai.

“Bà đỡ” chuẩn bị từ lâu cũng được thỉnh vào nhà, phòng sinh cũng được Cảnh Vương tự mình canh giữ.

Mấy hôm nay Vương Hỉ luôn ở ngoài để ý, đột nhiên nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non, lòng rộn ràng, nhưng mãi cũng chưa thể nhìn thấy chủ nhân nhỏ, vào lúc lòng như bị trăm vuốt cào, Cảnh Vương mới đưa lời ra, bảo là đã sinh một đứa, vẫn còn.

Vương Hỉ ngạc nhiên một chốc rồi mừng như điên. Bụng Lý công tử về sau lớn hơn bụng phụ nữ bình thường có thai một chút, ông cũng đoán có khi nào không phải chỉ một đứa, nhưng Cảnh Vương không chịu tiết lộ dễ dàng, Vương Hỉ chỉ suy đoán, không dám truyền đi xung quanh. 

Bây giờ biết được không ngờ thật sự là sinh đôi, Vương Hỉ vui xong lập tức xin thần phật bảo hộ.

Nghe nói sinh đôi rất khổ, cũng rất nguy hiểm, Vương Hỉ vẫn mong Lý công tử cùng các chủ nhân nhỏ đều bình an.

Ngoài phòng sinh, Vương Hỉ dẫn hạ nhân lo lắng đợi bên ngoài. Trong phòng sinh lại là một cảnh tượng khác.

“Bà đỡ” là một tâm phúc của Cảnh Vương giả trang, hiểu chút y thuật, sau khi vào phòng thì lau người Đại Bảo, kiểm tra thân thể, đồng thời gói kỹ lại cái đống tã Lý Ngư cuộn lung tung.

“Hắn khóc thương tâm như vậy, có phải không thoải mái chỗ nào không?” Lý Ngư nhẹ giọng hỏi.

Lúc Đại Bảo là cá chưa từng rơi giọt nước mắt nào, tại sao lúc biến thành người lại khóc ghê như vậy?

Tâm phúc kiểm tra xong thì cung kính chắp tay nói: “Điện hạ nhỏ vô cùng khoẻ mạnh.”

Tâm phúc chẳng biết đứa trẻ sơ sinh này đến từ đâu, hắn chỉ cần biết đây là Điện hạ nhỏ, hỏi cái gì hắn đáp cái đó, còn tại sao Điện hạ nhỏ lại khóc, thì điều này quá bình thường rồi, đứa trẻ mới sinh nào chả vậy.

Lý Ngư vẫn chưa biết tại sao Đại Bảo khóc: “…”

Thôi. Cá cha rộng lượng quyết định, cứ đợi lúc Đại Bảo có thể nói chuyện rồi hỏi nó sau là được.

Thân thể Đại Bảo khoẻ mạnh, tiếng khóc rất to, Cảnh Vương cũng yên lòng.

Theo ghi chép của hắn, thì có thái y nói với hắn, bệnh câm của hắn có thể sẽ di truyền.

Vì hắn và cá nhỏ đều là nam tử, vốn dĩ chẳng cần quan tâm chuyện này làm gì, sau đó lại bất ngờ có cá con, cá nhỏ kiêu ngạo nói với hắn rằng, nhóm cá con đều gọi cha, Cảnh Vương lập tức cảm thấy, e rằng tất câm cũng sẽ không truyền cho cá chép tinh đời sau.

Chỉ là đến cùng vẫn không thể tận tai nghe giọng cá con, hắn sợ cá nhỏ thất vọng, vẫn chưa nói cho cá nhỏ, bây giờ xác nhận Đại Bảo rất khoẻ, Cảnh Vương rốt cục cũng không cần thấp thỏm nữa.

Tâm phúc báo bình an xong, Đại Bảo biến thành trẻ mới sinh, sau đó sẽ đến những nhóc cá khác.

Cảnh Vương lệnh tâm phúc tạm thời rời khỏi gian nhà, chỉ để lại hắn và Lý Ngư. Hai người cùng yên lặng chờ cá con khác biến hình.

Từ “mang thai” đến “sinh con”, Cảnh Vương đều chuẩn bị vô cùng chu đáo, không có thiếu sót gì. Có lẽ do cả hai bọn họ đều không nghĩ tới, bọn cá con không biến người cùng lúc, là mà từng đứa một. Vì Đại Bảo biến đổi đầu tiên, những nhóc cá khác cũng sẽ sớm biến hình, vậy mới có thể “sinh con” thuận lợi.

Dù sao nếu phụ nữ có thai sinh nhiều con, đứa trước đứa sau cũng không cách quá lâu, khoảng nửa canh giờ, thậm chí một canh giờ cũng có. Nếu là gần một hai ngày thì quá bất hợp lý, cũng quá nguy hiểm.

Cho nên nhiệm vụ tiếp theo là mau chóng để ba con cá con còn lại biến hình, không thể để cho cái “thai” này kéo dài.

Lý Ngư cho rằng có Đại Bảo làm gương, những đứa khác cũng sẽ tranh nhau biến hình. Nhưng ba con cá con chẳng hiểu sao lại chụm vào một chỗ run lẩy bẩy.

Lý Ngư: ?

Lý Ngư đợi một lúc, Nhị Bảo vẫn chưa có động tĩnh. Không thể chờ nữa, Lý Ngư liếc mắt ra hiệu Cảnh Vương, bản thân thì biến thành cá, đi hỏi xem rốt cuộc cá con làm sao vậy.

Cậu vừa biến thành cá, bơi vào bể cá, nhóm cá con lập tức bơi xúm vào.

“Cha! Cha!” Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo cùng khóc ròng: “Thật đáng sợ, đại ca đột nhiên biến thành người hu hu hu!”

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư buồn cười nói: “Lẽ nào các con không muốn biến thành người?”

Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo đồng loạt lắc đầu liên tục: “Chúng con không muốn!”

Lý Ngư: “… Tại sao?”

Cá cha cảm thấy chắc chắn làm người sẽ thú vị hơn làm cá, cái gì đã khiến nhóm cá con không muốn biến thân?

Nhị Bảo do dự nói: “Cha, trước đó con đã nghĩ rồi, đại ca biến thành người không thể cử động được, con không muốn.”

“Đúng, biến thành người thật đáng sợ!” Tam Bảo liên thanh phụ hoạ: “Trước đây con cũng muốn biến thành người, nhưng đại ca cũng không thể nói chuyện được, con sợ bị như đại ca.”

Tứ Bảo nói chắc như đinh đóng cột: “Cha, con không biến thành người!”

Lý Ngư: "..."

Không ngờ cách mạng chưa thành công, đám cá con mày rậm mắt to đã muốn phản.

Ba con cá con xúm lại thành một đống, Lý Ngư cũng không tiện xử trí, vẫn phải nghĩ cách làm tan rã đồng minh ba con cá con này đã.

Đầu tiên Lý Ngư đưa Tứ Bảo một miếng bánh hoa đào lớn, Tứ Bảo lập tức quên luôn các ca ca, chăm chú đi gặm bánh hoa đào.

Còn lại Nhị Bảo và Tam Bảo, Lý Ngư lần lượt đánh bại từng đứa.

Cậu biết hai bảo bối này một đứa thích ăn một đứa thích chưng diện, tập trung dẫn dắt theo thứ mỗi đứa thích.

Lý Ngư dụ dỗ Nhị Bảo từng tí một: “Biến người thật ra rất tốt, có thể giống cha, ngoài bánh hoa đào và thức ăn cho cá, còn có thể ăn rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon khác, muốn chơi vịt nhỏ thế nào thì chơi.”

Nhị Bảo vừa nghe có rất nhiều đồ ăn ngon mắt đã đăm đăm, vịt con nhóc cũng rất thích, nhưng cha không cho nhóc lại gần, thì ra biến thành người là có thể à!

Vì ăn và chơi, tim Nhị Bảo đập thình thịch.

Lý Ngư nói với Tam Bảo: “Sau khi biến thành người, có thể mặc quần áo giống cha, đeo thật nhiều đồ trang sức sáng lấp lánh.”

Tam Bảo thích chưng diện: “Áu, cha, con cũng thích đồ sáng lấp lánh! Y phục của cha con cũng muốn mặc!”

Tam Bảo tuy là một con cá ngần(*) nhỏ rất đẹp, nhưng lại không thể thay đồ, đồ dù có đẹp thế nào thì nhìn lâu cũng chán, huống hồ là cá? Nhưng y phục của cá cha mỗi ngày một bộ không mặc trùng nhau, Tam Bảo rất ao ước.

(*) Cá ngần (银鱼): Họ Cá ngần hay họ Cá ngân là một họ cá trong bộ Osmeriformes, có quan hệ họ hàng gần với cá ốt me.

Giống Nhị Bảo, Tam Bảo cũng thay đổi ý định.

Lý Ngư không tốn công sức đã thuyết phục được hai con cá, cười nói: “Vậy nên, các con có muốn thử biến thành người không?”

Nhị Bảo và Tam Bảo liếc mắt nhìn nhau, cười hì hì gật đầu: “Có ạ!”

Vừa dứt lời, Nhị Bảo, Tam Bảo đồng thời biến thành hai đứa trẻ sơ sinh không quá khác ca ca của chúng.

Cảnh Vương đứng trông bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt ôm cả hai đứa.

Mình cá của Lý Ngư nhảy cao tới bả vai Cảnh Vương, xem vẻ ngoài Tam Bảo và Nhị Bảo, đương nhiên là đều giống Đại Bảo, là khuôn mặt của một nhóc mập.

Lý Ngư không nhịn được mà ghen tị, tại sao cậu sinh mà lại không giống cậu vậy?

Nhị Bảo và Tam Bảo chưa được bao lâu cũng oa oa khóc lớn, có lẽ hai con cá con biết chưa thể ăn đồ ăn ngon và mặc y phục đẹp ngay lập tức được, cảm thấy rất buồn.

Lý Ngư hổ thẹn nghĩ, chờ mấy đứa lớn sẽ có.

Nhị Bảo Tam Bảo đã biến hình, chỉ còn lại nhóc cá ngoan cố không chịu biến Tứ Bảo.

Tứ Bảo vẫn đang hăng say gặm bánh hoa đào, vừa ngẩng đầu thì thấy các ca ca đều biến mất, cá cha đang dịu dàng nhìn nó.

“Tứ Bảo, có muốn biến thành người không?”

Tứ Bảo vẫy vẫy cái vây dính mảnh vụn: “A! Không muốn đâu!!”

Lý Ngư định dẫn dắt nó như dẫn dắt Nhị Bảo Tam Bảo: “Có đồ ăn ngon, có y phục đẹp, Tứ Bảo cũng không muốn à?”

“Không muốn!” Tứ Bảo lớn tiếng nói: “Tứ Bảo có cha cho ăn bánh hoa đào, còn có thể chơi đùa với cha, Tứ Bảo cũng không thích y phục đẹp đẽ.”

Lý Ngư: “Vậy Tứ Bảo thích gì?”

Tứ Bảo: “Con thích nhất hai cha!”

Lòng Lý Ngư ấm áp, thuận theo lời nó hỏi: “Vậy Tứ Bảo có thể giúp cha một chuyện không?”

Tứ Bảo gật đầu.

Có thể giúp cha một tay, Tứ Bảo ngốc nghếch đơn giản cảm thấy mình còn lợi hại hơn các ca ca.

Lý Ngư rất có kinh nghiệm dỗ trẻ nhỏ, nói với Tứ Bảo: “Nếu con biến thành người là giúp cha một tay, Tứ Bảo cũng làm được à!”

Lúc này Tứ Bảo không chút nghĩ ngợi nói: "Có thể!"

...

...

Lý Ngư cho rằng Tứ Bảo đáp ứng là sẽ biến thân, nhưng Tứ Bảo cũng không có.

Sau khi đồng ý với cậu, vẫn vô cùng nghiêm túc vẫy đuôi.

Lý Ngư mắt to trừng mắt nhỏ với Tứ Bảo, đợi rồi lại đợi, vẫn không biết có vấn đề ở đâu.

“Tứ Bảo, tại sao con vẫn chưa biến?” Lý Ngư không nhịn được giục.

Tứ Bảo nhìn bản thân một chút, mở cái vây cá ngắn ngủn ra, thử hét lớn một tiếng: “Biến!”

Nhưng nó vẫn là một con cá nhỏ, vẫn không nhúc nhích.

Lý Ngư: ?

Tứ Bảo: ???

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư đột nhiên nhận ra một sự thật: “Tứ Bảo, chẳng lẽ nào con lại không biết biến hình?”

Tứ Bảo khóc thút thít: "Vâng, con không biết."

Con cá con này vẫn không biến, thì e là sắp “khó sinh” rồi!

Lý Ngư liều lĩnh bại lộ thân phận hệ thống cá một cách nguy hiểm, nhắc nhở Tứ Bảo ngơ ngác ngốc nghếch: “Lẽ nào không có gì đó tự xưng là hệ thống, gọi con hoàn thành nhiệm vụ à?”

“Hả? Có ạ! Hắn rất phiền, con không thèm để ý! Cha có phải con rất ngoan không?”

Tứ Bảo cảm thấy hệ thống này không phải hàng tốt.

Lý Ngư: "..."

"Cái này có thể để ý."

Lý Ngư kìm nén cảm giác muốn sờ trán, dạy Tứ Bảo: “Làm theo lời nó nói, như vậy con có thể biến đổi.”

"... Là thế này phải không?"

Tứ Bảo bỗng nhiên tỉnh ngộ, xoay tại chỗ hai vòng, lẩm bẩm nói nhỏ vài câu.

Lý Ngư đang cho rằng nó vẫn không hiểu, đột nhiên Tứ Bảo lại vẫy đuôi bơi tới, miệng cá thân thiết cà vào Lý Ngư.

"Cha!" Tứ Bảo vui vẻ kêu to.

Nhóc muốn nói con đã hiểu rồi, nhưng chưa nói xong, nó đã biến mất. Cùng lúc đó, trước mặt Lý Ngư xuất hiện một đứa trẻ sơ sinh, nó có một đôi mắt đen như đêm khuya, tóc hơi xoăn, làn da trắng nõn, yên tĩnh như thiên sứ nhỏ, nở nụ cười vô sỉ với Lý Ngư.

“Chúc mừng kí chủ, chi nhánh “trưởng thành” đã hoàn thành, xin kí chủ nhận thưởng.”

Sau khi Lý Ngư ấp cá con, hệ thống lại giống như trước. Nhiệm vụ chính cần tính toán và phán định phức tạp, rất lâu rồi chưa tuyên bố nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ gần đây được thực hiện chính là nhánh giúp cá con trưởng thành.

Nhánh này thời gian hoàn thành hơi dài, gợi ý thì nói rõ bọn nhỏ phải thuận lợi biến từ cá lột xác thành người, trở thành người của thế giới này.

Lý Ngư nhìn vại cá trống rỗng, chỉ dư lại một con cá là cậu, lòng hơi không muốn.

Về nhiệm vụ biến thân của nhóm cá con, Lý Ngư đã hỏi hệ thống hại cá, hệ thống giấu giấu diếm diếm, không chịu nói cho cậu biết nội dung cụ thể của nhiệm vụ.

Lý Ngư chỉ biết mơ hồ, nhiệm vụ cũng không khó, sau khi làm nhiệm vụ nhóm cá con sẽ thành trẻ sơ sinh, nhưng bọn nhóc cũng sẽ không nhận được kỹ năng biến thân vì điều này, mà mãi đến tận trước khi bảy tuổi cũng không thể tự biến về cá.

Nếu như tới bảy tuổi, bọn chúng còn nhớ lúc từng làm cá, cũng nguyện ý thử biến thành cá lần hai, hệ thống sẽ tuyên bố cho bọn chúng nhiệm vụ mới, hoàn thành sẽ có kỹ năng biến cá.

Mà nếu chúng quên mất, đối với một cuộc đời mới mà nói, thì cũng là một điều tốt.

Lý Ngư ngơ ngác, cậu biết đây là con đường bọn nhỏ sẽ đi qua, nhưng cũng biết rằng sẽ không thể thấy nhóm cá con nhảy nhót tưng bừng trong một thời gian dài nên hơi thương tâm. Lúc cậu đang đau lòng thì một cái tay đưa qua, dịu dàng sờ lưng cậu.

Vì vậy cậu tha thiết dựa vào cái tay này như đang vịn vào một khúc gỗ trôi sông.

Mặc kệ bọn nhỏ có thể nhớ tới khoảng thời gian này không, có thể nhớ tới cá cha hay không, cậu còn có Cảnh Vương làm bạn bên cạnh, Điện hạ mãi mãi sẽ không để cậu cô đơn.

Lý Ngư hồi phục tâm tình rất nhanh, dùng đuôi cuốn ngón tay Cảnh Vương.

Người bên ngoài đợi quá lâu, đã tới lúc ôm nhóm nhóc con ra ngoài.

Lý Ngư tự nhảy vào bình thuỷ tinh, Cảnh Vương lại đưa cậu theo bên người như trước, như vậy cậu cũng sẽ có thể nhìn con.

Tất cả mọi chuyện ổn thoả, Cảnh Vương rung chuông ngọc, Vương Hỉ nghe thấy chủ nhân gọi, bước từng bước dài tới.

Vương công công ở ngoài nghe thấy tiếng ba đứa trẻ khóc nỉ non, vui vẻ không ngậm miệng lại được, nhưng vừa tiến tới, vậy mà lại nhìn thấy —— bốn chủ nhân nhỏ??

"Trời ạ, đây đúng là đại hỉ!"

Nhịp tim Vương Hỉ loạn chốc lát, quỳ xuống cảm tạ trời đất thần phật.

Cảnh Vương có tin mừng quý tử, cùng ngày hôm đó, những người giỏi về phụ khoa cũng đến tây biên cương, không ngừng nghỉ tới phủ của Cảnh Vương ở trấn Lạc Phong.

Biết Lý công tử vừa sinh bốn đứa, thái y cũng không thể tin được.

“Sinh” xong Lý công tử cần tĩnh dưỡng, Cảnh Vương không cho bất cứ ai quấy rầy, cả thái y cũng chỉ được bắt mạch cách màn.

Thái y chẩn mạch “Lý công tử” xong thì lập tức đến nhìn bốn vị công tử nhỏ mới ra đời không lâu.

Nam tử mang thai quả thật là chuyện lạ, mật chỉ của Hoàng đế là nếu Cảnh Vương sinh con thì cần thái y kiểm tra chính xác thân phận.

Thái y vốn dĩ định lấy chút máu của Lý công tử để kiểm tra nên xin lỗi Cảnh Vương trước.

Cảnh Vương lắc đầu, không chịu để thái y làm phiề Lý Ngư, ngăn thái y, tự vén ống tay áo lên.

Thái y hơi ngạc nhiên rồi mới phản ứng lại, nhanh chóng lấy máu Cảnh Vương.

So với việc Lý công tử có thể mang thai không, đương nhiên Hoàng đế vẫn để ý tới việc mấy nhóc này có phải cùng huyết thống với Cảnh Vương hơn.

Kiểm tra xong, mấy vị công tử nhỏ đúng là của Cảnh Vương, mà giọng gào của bọn nhỏ thì đứa này còn to hơn đứa kia, cũng không có tật câm mà Hoàng đế lo lắng. 

Đây đúng là đại hỉ, thái y tự viết tấu chương, khẩn cấp đưa về Hoàng thành cách 800 dặm.

*800 dặm = 1287,4752 km (~1288 km)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét