Chương 89 (chưa beta)
Edit: Dưa Hấu
Nạn châu chấu sắp được dập xong.
Trước đây Cảnh Vương đã sửa đề nghị của Lý Ngư thành tấu chương, gửi về Hoàng
thành. Hiện tại nạn châu chấu ở tây biên cương đã được khống chế nên lại nghĩ
một tấu chương tỉ mỉ hơn.
Lần trước hắn đã đề cập tới việc kết
hôn với Hoàng đế. Hoàng đế chưa trả lời. Cảnh Vương biết nhất định là bị giữ
lại rồi. Trong lần tiết lộ trước của hắn, hắn đã từng chút tiết lộ rất nhiều ưu
điểm của cá nhỏ cho Hoàng đế, lúc tái bút còn tận dụng cơ hội Hoàng đế thư
giãn. Hoàng đế chưa trực tiếp bác bỏ có nghĩa là Hoàng đế cũng có quan tâm, vậy
nếu phong tấu chương này tới nhất định Hoàng đế sẽ sinh lòng dao động.
Thân phận thực sự của cá nhỏ không
thể tiết lộ, hắn hy vọng có thể dùng cách nàyđể Hoàng đế biết cá nhỏ tốt thế
nào, dù không có xuất thân hiển hách, dù không thể sinh con dưỡng cái cũng gánh
nổi vị trí Vương phi cạnh hắn.
Đời này hắn chưa từng xin Hoàng đế
điều gì. Vị trí Thái tử hắn có thể đoạt bằng thực lực nên cũng không cần đi
xin. Hắn chỉ muốn xin hôn sự này, hắn cũng nghĩ có khi nào sẽ chọc giận Hoàng
đế không, có khi nào Hoàng đế loại bỏ hoàn toàn khả năng hắn tranh ngôi không,
nếu thật sự như vậy….
Cảnh Vương nhìn Lý Ngư đang dạy đám
cá con kéo co, tây biên cương dù khó khăn nhưng cả nhà sáu người sáng tối cùng
nhau là khoảng thời gian hắn cảm thấy vui sướng nhất.
Nếu Hoàng đế thật sự từ bỏ hắn, hắn
sẽ tự thỉnh trấn thủ tây biên cương mãi mãi, như vậy hắn và cá nhỏ vẫn có thể
bên nhau.
Nhưng đây là khả năng xấu nhất, chắc
không tới nỗi như vậy, hắn còn cách khác chưa đưa ra.
Cuối cùng Cảnh Vương đưa cả giấy kết
hôn của Lý Ngư và hắn cùng tấu chương lên.
Hoàng thành, cung Càn Thanh.
Khi Hoàng đế nhận được tấu chương của
Cảnh Vương lần hai thì nhận ra giấy kết hôn cũng tới cùng tấu chương.
Hoàng đế rất bất mãn với việc Cảnh
Vương tự chủ trương, nhưng đồng thời Hoàng đế cũng hiểu rõ rằng Cảnh Vương cố ý
đưa giấy kết hôn lên vừa để tỏ rõ quan điểm của mình với ông, vừa là một lời
thỉnh cầu không thành tiếng.
Trong trí nhớ của ông, Cảnh Vương
chưa từng cầu mong gì khác. Dù lễ vạn thọ ông vừa nhận quà của Cảnh Vương đã
cho Cảnh Vương đi tây biên cương, Cảnh Vương cũng không thỉnh ông khai ân mà
chỉ thản nhiên nhận, thản nhiên dập đầu tạm biệt, thản nhiên rời khỏi Hoàng
thành.
Cảnh Vương tính lạnh, ông cho rằng ít
nhất cũng là như vậy.
Nhưng bây giờ lại bất ngờ nhận ra,
thì ra Cảnh Vương cũng có một mặt cố chấp như vậy. Đối với người bề trên mà
nói, cố chấp quá mức cũng không phải chuyện gì tốt. Nhưng ai lại không có lúc
cố chấp chứ? Bản thân Hoàng đế cũng không phải thánh nhân.
Hoàng đế nhận ra dòng chữ “Vĩnh viễn
kết lương duyên” trên giấy kết hôn chính là nét chữ của Cảnh Vương, đây là giấy
kết hôn Cảnh Vương tự tay viết, đủ để thấy sự coi trọng đối với cuộc hôn nhân
này.
…E rằng Cảnh Vương thật sự động tâm
rồi.
Hoàng đế nhớ rằng hình như khi đùa
lão Thừa Ân Công từng đề cập tới thật lòng. Hoàng đế tại vị nhiều năm, có thể
cười cho qua nhiều lần, nhưng lúc này lại hơi trầm trọng.
Ông đặt tờ giấy kết hôn lại vào lớp
lớp tấu chương, mở tấu chương của Cảnh Vương ra xem, chắc là Cảnh Vương lại nói
Lý Ngư là đứa trẻ tốt.
Lần trước thiếu niên này từng đề xuất
chút cách giải quyết đặc biệt để trị nạn châu chấu. Hoàng đế lệnh bên Công bộ
tới xem qua, các quan đều nói rất hợp lý, nếu có cơ hội nhất định phải thử một
lần. Bên ngoài Hoàng đế chẳng nói gì, trong lòng vẫn thật sự bội phục Lý Ngư
này có thể khiến mấy vị Công bộ đều tán thành, đây là bản lĩnh của Lý Ngư.
Lần này tấu chương có gì đây?
Hoàng đế đọc tấu chương xong mới biết
Cảnh Vương đã dùng cách Lý Ngư đưa ra để trị nạn châu chấu ở tây biên cương
trước rồi.
Nếu việc này tùy tiện giao cho quan
Công bộ nào đó đi làm thì cần phải nghĩ ra các bước tỉ mỉ, giao cho Công bộ
Thượng thư xem qua, sau khi thảo luận trên triều thì lại được Hộ bộ chi tiền ——
chỉ như vậy cũng sẽ mất mấy tháng, sau đó Công bộ mới có thể chính thức phái
người đi tới nơi có nạn châu chấu.
Nhưng Cảnh Vương lại chẳng để trong
tấu chương, cúi đầu tự lấy bạc của mình ra làm. Mà lại còn làm khá tốt, nạn
châu chấu ở tây biên cương cũng ngừng lại.
Nhóc thối, thật to gan!
Hoàng đế không diễn tả được cảm giác
của mình. Vậy là vì ông giữ tấu chương lần trước lại mà Cảnh Vương cố ý quăng
cho ông một đống chiến tích tuyệt đẹp à!
Ông hơi cáu nhưng vẫn thấy được
Hắn có chút sinh khí, tuy nhiên đến
mò ra lương tâm nói làm được đẹp đẽ, mấy con trai bên trong, sát phạt quyết
đoán tối hợp ý hắn, quả nhiên vẫn là Cảnh Vương. Tây Thùy nạn châu chấu đã đến
làm hắn bất an nông nỗi, nếu là hoàn ấn trước đây chương trình đi, bây giờ còn
không biết sẽ là kiểu gì, quan chức tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc có sẵn, chịu
khổ sâu nặng nhưng là dưới đáy bách tính, so sánh với đó Cảnh Vương làm pháp
mặc dù lỗ mãng chút, nhưng có hiệu kềm chế nạn châu chấu.
Hoàng đế buông tấu chương xuống, ngẫm
nghĩ, ngẩng lên nhận ra còn tới mấy quyển chiết tử của các châu huyện. Mấy châu
huyện lần này cũng dâng tấu chương lên. Hoàng đế đọc lướt nhanh như gió, thì ra
lúc Cảnh Vương trị
Hoàng đế buông xuống tấu chương, suy
tư. Ngước mắt phát hiện còn có tới gần Tây Thùy mấy cái châu huyện sổ con, mấy
cái này châu huyện lần này cũng đưa cho tấu chương lại đây. Hoàng đế đọc nhanh
như gió đọc xong, nguyên lai Cảnh Vương trị hoàng thời điểm, cần phải mua không
ít con vịt, tới gần châu huyện cũng bị chơi đùa quá chừng, bất quá sổ con bên
trong lại đều tại chân tâm thực lòng cảm kích Cảnh Vương, nếu là Tây Thùy nạn
châu chấu không ngăn chặn, bọn họ ngày sau chỉ sợ cũng phải bị nạn châu chấu
chi mệt.
Có một chiết tử miêu tả khá hóm hỉnh,
Hoàng đế như chính mắt thấy được cảnh tượng náo loạn lúc đó, giật giật mép.
Hành trình tới tây biên cương lại vô
tình khiến Cảnh Vương trở thành như vậy khiến Hoàng đế bất ngờ.
Ông có thể vì Cảnh Vương lập công để
hắn tiếp tục trưởng thành, cũng có thể chọn chèn ép Cảnh Vương, vì đứa con này
cũng tính kế ông, ngông cuồng muốn xin kết hôn với một Vương phi tuyệt đối
không thể kết hôn khiến ông cực kỳ không thích.
Hoàng đế bỗng nhớ ra gì đó, lật tới
đoạn cuối sổ con của Cảnh Vương, quả nhiên Cảnh Vương lại đổ hết công lao cho
Lý Ngư.
Tất cả những điều này chỉ để lót
đường cho Lý Ngư.
Nếu như không phải hơi khó thăm dò,
ông còn muốn biết nếu chỉ có thể chọn giữa ngôi vị Thái tử và Cảnh Vương phi,
Cảnh Vương sẽ chọn cái nào?
Hoàng đế thở dài, cuối cùng vẫn tạm
gác lại.
Việc Cảnh Vương làm ở Tây biên cương
cũng không phải bí mật, triều đình đã truyền ra từ lâu.
Ban đầu lúc mới biết Cảnh Vương bị
Hoàng đế phái đi Tây biên cương, không ít triều thần đều cảm thấy Cảnh Vương đã
đắc tội Hoàng đế. Lục Hoàng tử lại hơi lo, rõ ràng tại lễ vạn thọ lúc dâng tặng
lễ vật Cảnh Vương cũng thắng gã, nếu Hoàng đế thật sự nổi giận với Cảnh Vương
thì tại sao không răn dạy luôn trước mặt mọi người?!
Còn có phủ Thừa Ân Công nữa, đám
người Thừa Ân Công, Diệp Thanh Hoan cũng coi như là Cảnh Vương, là chỗ dựa lớn
nhất của Cảnh Vương, nhưng Cảnh Vương phải rời Hoàng thành rồi bọn họ cũng
chẳng cầu xin gì Hoàng đế, có khi là Cảnh Vương cũng đã nhắc gì đó với bọn họ
rồi.
Rốt cuộc tại sao Hoàng đế phải để
Cảnh Vương đi Tây biên cương, Mục Thiên Hiểu nghĩ mãi không ra.
Trong lòng gã hơi bất an, rất nhanh
đã bị động thái tiếp theo của Hoàng đế xóa bỏ.
Vì bài đồng dao và tăng nhân giả,
Hoàng đế cho đánh Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử, đồng thời phạt cả hai người.
Hoàng đế phạt Tam Hoàng tử thật sự tàn nhẫn, với Lục Hoàng tử thì giận chó đánh
mèo là chính, trong cơn giận giao việc cho Lục Hoàng tử ngay lập tức. Để có
được sự tín nhiệm của Hoàng đế, Mục Thiên Hiểu cũng đã lén chuẩn bị khá nhiều.
Đúng là công sức chẳng phụ lòng người, Cảnh Vương đi rồi, Hoàng đế giao lại
công việc trước đó của hắn cho gã.
Phần công việc này Cảnh Vương vốn
cũng đã hoàn thành gần xong rồi, gã tới chỉ cần làm nốt phần kết là xong. Hoàng
đế giao cho Công bộ Thị lang hướng dẫn gã, về cơ bản là không thể sai được,
phần công lao này coi như đưa không cho gã.
Tuy rằng Công bộ đứng cuối trong lục
bộ, tu sửa cung Chung Tụy cũng không phải công việc oai phong gì, nhưng ít nhất
là thể hiện rằng Hoàng đế muốn giữ Lục Hoàng tử bên người, hiển nhiên là quan
trọng hơn Cảnh Vương cách xa ngàn dặm bên ngoài.
Mục Thiên Hiểu quyết định, dù sao
Cảnh Vương cũng chỉ là người câm, mà Tây biên cương chính là nơi nhiều tranh
chấp. Chỉ cần gã làm chút gì đó đúng lúc e là cũng có thể giải quyết Cảnh Vương
hoàn toàn triệt để.
Nhưng dù sao gã cũng mới có được sự
tín nhiệm của Hoàng đế, tuyệt đối không thể ra tay tùy tiện được. Hay là trước
mắt cứ xem Cảnh Vương làm trò đã, có khi chưa cần gã ra tay, Cảnh Vương đã bỏ
mình trước rồi.
Nhưng gã chưa đợi được màn bày trò
của Cảnh Vương, Cảnh Vương đã đánh thắng thổ phỉ trước rồi, làm mấy vị Thượng
thư tán thưởng, tâm tình Hoàng đế cũng vô cùng tốt. So sánh với việc đó, công
lao gã tu sửa cung Chung Tụy căn bản chẳng đáng nhìn.
Vẫn có những quan chức âm thầm hỗ trợ
Lục Hoàng tử thả chút gió trên triều đình, nhưng cũng bị những lời ca ngợi Cảnh
Vương nhấn chìm rất nhanh.
Lúc này Mục Thiên Hiểu mới cảm nhận
rõ ràng, dù Cảnh Vương ở Tây biên cương xa xôi thì vẫn là kình địch của gã như
thường.
Mấy ngày nay nghe nói Cảnh Vương có
công diệt châu chấu Tây biên cương, theo nguyên tắc thì Hoàng đế sẽ càng vui vẻ
trọng thưởng Cảnh Vương. Nhưng tới khi triều thần lại tiếp tục khen Cảnh Vương,
Hoàng đế cũng không thích nghe lắm. Mục Thiên Hiểu nhạy bén bắt được điểm này,
phái người tới cung Càn Thanh và phủ Cảnh Vương hỏi thăm nhiều lần, rốt cục
cũng phát hiện được bí mật trong đó.
Thì ra Cảnh Vương gan to bằng trời, ở
Tây biên cương chọn trúng một vị thiếu niên xin Hoàng đế chỉ làm chính phi!
Vốn dĩ Cảnh Vương là người câm, tật
câm này có khả năng di truyền cho con cháu, nếu như thật sự lấy một nam Vương
phi không thể sinh con thì…
Việc này vô cùng có lợi với Lục Hoàng
tử, Mục Thiên Hiểu nằm mơ cũng cười tới tỉnh. Biết được vấn đề khiến Hoàng đế
đau đầu, Mục Thiên Hiểu càng muốn thúc đẩy việc này dù thế nào đi chăng nữa.
Gã biết trước giờ Hoàng đế đều mang
lòng hổ thẹn với Hiếu Tuệ Hoàng hậu nên khuyến khích mẫu phi Trương thị của
mình đứng ra làm này làm kia.
Còn về việc kết hôn của Lục Hoàng tử,
trước đây không lâu Hoàng đế đã định ra giúp gã một vị trưởng nữ Hầu gia rồi.
Lúc Trương thị tạ ân với Hoàng đế, vì từng là tỳ nữ của Hiếu Tuệ Hoàng hậu, có
được hôm nay nàng cũng rất xúc động và nhớ tới ân huệ của Hiếu Tuệ Hoàng hậu.
Ngay trước mặt Hoàng đế, nàng nhớ lại hồi ức với chủ cũ.
Trương thị nhớ tới khi Hiếu Tuệ Hoàng
hậu còn sống, dùng đủ mọi đường “vô ý” nhắc tới câu cửa miệng của tiên Hoàng
hậu, hy vọng Cảnh Vương một đời bình an như ý.
Người nói có tâm, Hoàng đế cũng hơi
ngẫm nghĩ. Thân phận Trương thị, lại thêm tình cảm gần gũi sẽ hiếm khi nói tới
việc này với ông nên cũng có thể tin mấy phần. Mà việc Cảnh Vương lót đường cho
Lý Ngư trước đó cũng có không ít tác dụng. Sau khi quay về cung Càn Thanh,
Hoàng đế ngồi một mình một canh giờ, nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục cũng viết câu
trả lời lên tấu chương của Cảnh Vương.
“Phẩm tính Lý Ngư xứng là chính phi,
tiếc rằng chỉ là nam tử, không thể sinh dục, đặc biệt ban thưởng vị trí trắc
phi.”
Lý Ngư biết tin này thì chạy tới an
ủi Cảnh Vương, ít nhất thì Hoàng đế cũng bằng lòng cho hai người bên nhau.
Tháng năm còn dài, có khi lập công thêm mấy lần nữa, Hoàng đế vui vẻ lại để cậu
làm chính phi thì sao?
Lúc Cảnh Vương nhận được hồi âm của
Hoàng đế thì lại nở nụ cười. Hắn đã tính mấy lần rồi, chỉ chờ câu này của Hoàng
đế thôi.
Chỉ cần Hoàng đế nói rằng năng lực
duy nhất cá nhỏ không có chính là không thể sinh con là hắn đã biết việc này
không có vấn đề gì.
Cá nhỏ đã sinh cho hắn bốn con cá
đực.
Tính qua thời gian đám cá con hóa
hình thì đã tới lúc thông báo có thai rồi.
Cảnh Vương vốn định dùng một thị
thiếp không tồn tại treo đám cá con trên danh nghĩa “nàng”, có con rồi chắc chắn
sẽ dễ nói chuyện với Hoàng đế hơn. Nhưng hắn lại sợ về sau cá nhỏ có thêm cá
con không giấu được, lại sợ Hoàng đế lấy cớ cá nhỏ không thể sinh con mà từ chối.
Thật ra chẳng cần phải lấy một người
khác giả mạo, cứ bảo là cá nhỏ có cơ thể nam tử đặc biệt, có thể sinh con. Dù
người khác chưa thấy ai như vậy cũng không có nghĩa là không thể có. Dù hơi khó
tin nhưng sau khi đám cá con hóa hình sẽ là minh chứng tốt nhất.
Hoàng đế vừa rồi đã nói rõ ràng rằng “đáng
tiếc không thể sinh con” vậy thì sẽ không thể phản đối nữa.
Tây biên cương có nhiều bất tiện, nhưng
lại có một tác dụng tuyệt vời.
Chỉ cần hắn bảo Lý công tử có thai là
cũng chẳng ai dám nghi vấn. Nếu Hoàng đế muốn phái người giỏi phụ khoa tới đây,
đường xá xa xôi, đợi tới lúc bọn họ tới thì đám cá con cũng đã thành trẻ mới sinh
rồi, coi như “sinh ra” luôn.
Sở dĩ không lấy lá bài này ra từ đầu
là vì sợ Hoàng đế tìm cớ khác để kiên quyết từ chối. Cảnh Vương thận trọng từng
bước từng bước khiến Hoàng đế bỏ thành kiến đối với cá nhỏ, chỉ còn mỗi cái này,
tuy hơi vướng tay vướng chân nhưng hắn cũng có thể giải quyết.
Cảnh Vương đỡ eo Lý Ngư, sờ sờ, cân
nhắc tới việc nên lót gối nhỏ vào bên trong.
Lý Ngư: ???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét