Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 86

Chương 86 (chưa beta)

Edit: Hạ Y


“Thật ra không ngờ lại kết hôn sớm như vậy...” Lý Ngư cười nói.


Cảnh Vương: “......”


Cảnh Vương rất phiền muộn, hắn đã phát hiện ra điều đó từ lâu, cá nhỏ chưa bao giờ nhắc tới địa vị của mình trước mặt hắn, yêu tinh thì không để ý đến những thứ đó. Nhưng mà cá con cũng sinh rồi, sao cá nhỏ vẫn không chịu thành thân với hắn?


Cảnh Vương càng cảm thấy trong lòng bất an, hạ mi nhìn hôn thư, các đốt ngón tay trắng bệch.


Quả thật Lý Ngư không nghĩ nhiều về việc trở thành Vương phi rồi sau này lại làm Hoàng hậu. Nói thật, cậu vẫn còn rất trẻ, tương lai chỉ hy vọng lưỡng tình tương duyệt, yêu đương hết mình chứ không phải vì danh phận hay địa vị. Ở thế giới ban đầu của cậu, nam nam còn chưa thể kết hôn, Lý Ngư không ngờ hiện tại lại có chuyện như thế này.


Nhưng cậu để ý thấy vẻ trầm mặc của đối phương, nhận ra mình đã lỡ miệng, nhanh chóng hỏi về chuyện hôn thư.


“Mặc dù ta không nghĩ tới, nhưng ta cũng không nói không đồng ý mà.” Lý Ngư nhanh chóng khắc phục.


Cảnh Vương ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu, không biết vì sao, Lý Ngư thật sự nhận thấy trong mắt đối phương có chút tủi thân, tim mềm nhũn.


Cảnh Vương... là đang nũng nịu với cậu à?


Lý Ngư lắp bắp: “Điện hạ đừng như vậy, ta, ta đồng ý với ngươi!”


Lý Ngư nói xong, Cảnh Vương vẫn bất động, có vẻ rất đau khổ.


Lý Ngư mềm lòng, nhanh chóng viết tên mình vào ô trống trong hôn thư.


Ngoài ký tên còn phải đóng dấu, Lý Ngư không có con dấu, đang định tìm một thỏi mực rồi ấn ngón tay vào thay con dấu, Cảnh Vương âm thầm lấy từ trong tay áo ra một con dấu nhỏ đưa cho Lý Ngư.


Con dấu nhỏ này được làm bằng thủy tinh, được khắc hình một con cá nhỏ màu vàng sống động, đóng xuống sẽ ra tên Lý Ngư.


Lý Ngư: "?? Điện hạ chuẩn bị cả cái này à!"


Cảnh Vương gật đầu và đưa con dấu cho Lý Ngư.


Có một con dấu đẹp như vậy, Lý Ngư liền sử dụng, rồi cùng Cảnh Vương ấn dấu tay.


Khoảnh khắc dấu tay ấn xuống, tim cậu đập rất nhanh, nghĩ đến vợ chồng Diệp Thanh Hoan, rồi nghĩ đến những cặp vợ chồng bình thường trong thôn trấn. Bây giờ cậu cũng giống như họ rồi, chính thức là ngưười đã có gia đình.


Điều cậu cảm nhận được lúc này không phải do dự, cũng không phải lo lắng về tương lai, mà là niềm vui trần ai lạc định.


Thế mới biết, được cưới người mình yêu hạnh phúc đến cỡ nào.


Cảnh Vương xem lại hôn thư một lần nữa, sau khi xác nhận không có gì sai sót mới đưa cho Lý Ngư cất giữ.


Tuy rằng hôn sự của Vương gia cuối cùng vẫn là do Hoàng đế làm chủ, nhưng hôn thư do tự mình viết cũng là một lời hứa.


Điều này đủ để Hoàng đế thấy rõ tâm tư của hắn.


Ngươi đừng lo, chỗ phụ hoàng ta sẽ lo liệu.


Cảnh Vương đưa một tờ giấy cho Lý Ngư.


"Ta không lo lắng, điện hạ cũng đừng lo lắng quá."


Lý Ngư thật sự không lo lắng, từ khi ký hôn thư, cậu đương nhiên sẽ là Hoàng hậu, cậu cũng không nghi ngờ tâm ý của Cảnh Vương đối với mình, nhưng vì cậu không có lai lịch nên phong hào cũng không phải chuyện dễ. Lý Ngư tính toán xong cả rồi, nếu lần này Hoàng đế từ chối thì cậu sẽ đợi Cảnh Vương lên ngôi rồi lại phong cho cậu.


“Điện hạ không cần miễn cưỡng, nếu không suôn sẻ thì cứ kệ đi. Ta chờ được.” Lý Ngư nửa gợi ý nửa động viên.


Cảnh Vương lại lắc đầu, hắn biết cá nhỏ không quan tâm đến chuyện này, vì vậy hắn sẽ quan tâm thay cậu.


Ta tự có cách, Cảnh Vương lấp lửng.


Sau khi hắn nói như vậy, Lý Ngư cũng tràn đầy tự tin, chờ xem.


Sau khi Lý Ngư ký vào hôn thư, Cảnh Vương lập tức sai Vương Hỉ gấp rút chuẩn bị cho đại hôn. Cảnh Vương muốn cho cá nhỏ một hôn lễ chính thức, hắn còn tự tay viết tấu chương xin phong hào, gửi gấp 800 dặm đến Kinh thành, bên kia hắn cũng sắp xếp xong xuôi sẵn sáng gióng trống khua chiêng bất cứ lúc nào, tin rằng khi nào thánh chỉ ban xuống thì mọi việc cũng đã chuẩn bị xong.


Chuyện bên ngoài đã có Cảnh Vương lo liệu, Lý Ngư chỉ việc chờ đợi, lúc này cậu còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là nuôi cá con.


Cảnh Vương có thể giúp cậu ấp cá, nhưng không thể giúp dạy dỗ đàn cá, chỉ có cậu - cũng là một con cá mới có thể giao tiếp với đàn cá con.


Sau hai ngày hai đêm không rời, cuối cùng Lý Ngư cũng phân biệt được bọn nhỏ. Đại Bảo có vây đuôi dài hơn một chút, còn Nhị Bảo thì không ăn bụng cũng tròn, Tam Bảo là bé đầu tiên mọc vảy khác màu, còn Tứ Bảo là bé ngơ ngác, nếu đàn cá con tụ tập ăn uống, thì đứa lúc nào cũng đến trễ chính là Tứ Bảo.


Ngoài việc cho ăn, Lý Ngư bắt đầu thử nói chuyện với cá con trong hình cá.


Ngoại trừ Tứ Bảo, những bé cá con khác đều rất thông minh, nhanh chóng biết “ăn” và “bơi”.


Khi Lý Ngư nói "ăn", chúng sẽ vây quanh cậu chờ ăn, và khi cậu nói "Bơi", chúng sẽ bơi theo Lý Ngư.


Lý Ngư sợ rằng đàn cá con sẽ bị lạc khi đang bơi, vì vậy cậu lắc lư cái đuôi của mình trước mặt Đại Bảo và làm một động tác cắn. Đại Bảo thông minh lập tức cắn lấy đuôi cậu, Lý Ngư lại dạy Nhị Bảo y như vậy, cứ thế đàn cá nối liền với cậu thành một sợi dây, không sợ ai bị lạc.


Ba bé cá con đã nhanh chóng kết nối với cá cha, chỉ có Tứ Bảo vẫn ngơ ngác không biết làm sao, Lý Ngư luôn để ý đến bé cá con phản ứng chậm này, cũng không trách móc mà dùng miệng ủn Tứ Bảo lên đầu hàng.


Bằng cách này, tất cả cá con có thể cùng bơi lội với cậu rồi.


Chỉ là cậu đặc biệt chăm sóc Tứ Bảo, làm Đại Bảo đang ngậm đuôi cậu nhả ra, cùng với hai em trai phía sau bơi tới trước mặt Lý Ngư.


Lý Ngư: "..."


Cậu có nên vui mừng khi đàn cá con biết ghen tỵ sớm như vậy không!


Lý Ngư cũng coi như được trải nghiệm sự rối rắm của một người cha già, thiên vị không phải là một tấm gương tốt. Lý Ngư đẩy tất cả cá con lên đầu của mình, đàn cá nhỏ rất hào hứng học theo cậu vẫy đuôi, dường như chúng rất hạnh phúc.


Lý Ngư tiếp tục dạy đàn cá con nói.


“Ba ba!” Giọng cậu lanh lảnh làm mẫu.


Đàn cá nhỏ bối rối nhìn cậu, không biết phải làm sao.


Lý Ngư nhận ra rằng phương pháp này là sai, lấy một miếng bánh hoa đào và xé nó thành những khối nhỏ.


Lý Ngư bơi vòng quanh bánh hoa đào, nói tiếp: "Ba ba!"


Đàn cá con nói đúng là được ăn bánh hoa đào!


Bánh hoa đào thơm ngọt hấp dẫn sự chú ý của đàn cá con, Đại Bảo nghiêng đầu, ngập ngừng nói: "Cha?"


Đại Bảo thật thông minh!


Lý Ngư hận không thể vỗ vây cá, ai nói não cá không dùng được!


Lý Ngư đút một miếng bánh hoa đào nhỏ cho Đại Bảo, nó vui vẻ vẫy đuôi, cắn một miếng thật to.


Nhị Bảo, Tam Bảo tận mắt nhìn thấy Đại Bảo được ăn thì hâm mộ, đồng thanh học theo Đại Bảo: "Ỏn ẻn?"

*Mấy bé bị ngọng đọc nhầm “cha” (die) thành “ỏn ẻn” (dia)


Lý Ngư: "..."


Lý Ngư nghĩ thầm, tuy rằng Nhị Bảo và Tam Bảo không hoàn toàn đúng, nhưng lần đầu tiên cũng không tệ.


Lý Ngư cũng đút Nhị Bảo và Tam Bảo một miếng bánh hoa đào để khích lệ.


Các ca ca đều nêu gương tốt, chỉ còn lại Tứ Bảo, Lý Ngư nhẹ nhàng gật đầu với Tứ Bảo.


Ai ngờ Tứ Bảo ngẩn ra, tựa hồ vẫn không hiểu, Lý Ngư tự hỏi nó bị gì, cá con liền chìm xuống dưới.


Lý Ngư: "..."


Lý Ngư kinh hãi chạy tới, ngậm Tứ Bảo cũng đang khiếp sợ.


Đang ngủ à? Lý Ngư vừa tức vừa buồn cười, rốt cuộc bé này giống ai vậy!


“Ba ba!” Lý Ngư lại nghiêm túc dạy dỗ Tứ Bảo.


Tứ Bảo tủi thân vô cùng, dưới sự hướng dẫn của cá cha đã phun ra hai bong bóng nhỏ.


Lý Ngư: "..."


Không được, không được, nhất định phải học được gọi ba ba!


Lý Ngư dùng bánh hoa đào dụ dỗ, Tứ Bảo cuối cùng miễn cưỡng đọc đúng.


Cảnh Vương đến xem vợ và đàn cá con, Lý Ngư đang dắt một bầy cá con và chơi với chúng.


“Điện hạ, các con trai gọi ba ba được rồi!” Lý Ngư vui vẻ nói.


Cảnh Vương không hiểu được ngôn ngữ của loài cá, hắn mỉm cười và nhìn con cá nhỏ đang bơi đến bơi đi.


Lý Ngư cố ý ngậm một miếng bánh hoa đào, muốn thử trước mặt lão công một lần nữa, nhân tiện nói cho đàn cá biết người đàn ông đẹp trai cao lớn này cũng là ba ba.


Cậu vừa lấy bánh hoa đào ra, chưa kịp giải thích gì, đàn cá đã đồng loạt gọi "Cha", dẫn đầu là Đại Bảo, bốn bé cá sung sướng chạy đến bên bánh hoa đào.


Lý Ngư: “......”


Cứ cảm thấy hình như đàn cá con đã hiểu lầm gì đó.


Trong phòng Cảnh Vương trước đây chỉ có một con cá, bây giờ có thêm bốn con nhỏ nữa, dù gì cũng sẽ thu hút sự chú ý, Cảnh Vương chỉ đơn giản nói với người trong phủ rằng đây là con của cá nhỏ, đỡ cho đàn cá con suốt ngày trốn đông trốn tây.


Cá của Cảnh Vương giờ đã lớn rồi, có cá con cũng không lạ nên cũng không ai thắc mắc và cũng không ai hỏi "cá mẹ" ở đâu, bởi vì ngựa còn có thể lai giống thì cá như thế cũng bình thường.


Vương Hỉ rất thích các ngư chủ tử, giờ có thêm vài chú cá nhỏ nữa, Vương Hỉ vui mừng cười toe toét. Cảnh Vương dặn dò Vương Hỉ phải đặc biệt chú ý đến sự an toàn của các cá con và xem nó ưu tiên hàng đầu, Vương Hỉ nhanh chóng hiểu ra.


Vương Hỉ nhanh chóng cân nhắc:


Điện hạ coi trọng ngư chủ tử như đối xử với Lý công tử vậy, thế nên điện hạ coi trọng cá con cũng không khác gì coi trọng con của Lý công tử.


Nói như vậy, nếu Lý Công Tử thực sự có con, thì còn có thể là của ai nữa?


Khà khà, đây không phải là nhắc ông coi cá con như tiểu chủ tử sao?


Vương Hỉ muốn tiểu chủ tử đến phát điên rồi, ông lập tức xử lý tỉ mỉ.


Kinh thành, cung Càn Thanh.


Kể từ khi Cảnh Vương đến Tây thùy, Hoàng đế đã hỏi thăm tình hình không biết bao nhiêu lần, sổ con từ phía tây gửi đến đọc đi đọc lại nhiều lần.


Khi Cảnh Vương vừa đến Tây thùy đã gặp sát thủ, Hoàng đế rất lo lắng cho sự an toàn của Cảnh Vương nên đã cử rất nhiều hộ vệ và thái y đến đó, còn bí mật ra lệnh cho các tướng sĩ Tây thùy nếu nhận được lệnh xin trợ giúp của Cảnh Vương phải lập tức xuất binh.


Hoàng đế cảm thấy mình có thể đã đi một bước rất tồi tệ. Cảnh Vương không thông qua kiểm tra cũng không sao, nhưng lỡ như hắn không thể về nữa thì sao bây giờ.


......


Hoàng đế lo lắng hơn một tháng, thái y còn chưa tới Tây thùy, thì Hoàng đế lại nhận được chiến báo.


Cảnh Vương giao chiến với bọn thổ phỉ và giành thắng lợi.


Chiến báo nêu chi tiết lý do tại sao Cảnh Vương quyết định khai chiến và sách lược cụ thể của cuộc tấn công.


Hoàng đế trước tiên rất tức giận vì sự hung hăng của bọn thổ phỉ, sau lại bị sốc trước sự sát phạt quyết đoán của Cảnh Vương, trước đây Hoàng đế đã cử rất nhiều đội quân có kinh nghiệm đến Tây thùy nhưng vẫn không thể đánh bại thổ phỉ mà Cảnh Vương chưa từng dẫn binh lại có thể giao chiến, thậm chí còn đánh bại thổ phỉ. Hoàng đế vô cùng lo lắng nhưng cũng vô cùng vui sướng.


Có vẻ như Cảnh Vương vẫn có thể gánh vác trọng trách nặng nề, không phụ sự kỳ vọng của ông.


Hoàng đế mặc dù rất vui nhưng sẽ không khen ngợi quá nhiều, tránh cho Cảnh Vương kiêu căng. Hoàng đế còn muốn nhìn xem Cảnh Vương sẽ làm gì ở Tây thùy tiếp, sai La tổng quản gửi đến Tây thùy một bộ giáp tốt nhất.


Hoàng đế trong lòng vẫn rất tự hào về người con trai này, liền ra lệnh cho binh bộ phân tích chiến báo và mô phỏng trên sa bàn. Ngay cả binh bộ Thượng thư cũng hết lòng khen ngợi Cảnh Vương dụng binh như thần, Hoàng đế nghe thế thì càng vui mừng.

*sa bàn: bàn cát


Ngoài chiến báo, tấu chương của Cảnh Vương gửi kèm còn nhắc đến một thiếu niên tên là Lý Ngư, nghe nói thiếu niên này rất hiểu biết và đã giúp đỡ Cảnh Vương rất nhiều. Trong tấu chương, Cảnh Vương cũng rất thẳng thắn nói rằng trận chiến có thể thắng phụ thuộc hoàn toàn vào mưu lược của thiếu niên, Cảnh Vương muốn luận công ban thưởng cho cậu, xin phép ý kiến của Hoàng đế.


Hoàng đế rất vui mừng, nhưng việc nhỏ như thế thì Cảnh Vương cần gì phải xin chỉ thị?


Hoàng đế vung bút chuẩn tấu.


Đường đi từ Kinh thành và Tây thùy xa xôi, tin tức vô cùng bất tiện. Hoàng đế nhận tấu chương của Cảnh Vương rồi hồi âm cũng phải mất nửa tháng.


Hoàng đế cho phép Cảnh Vương luận công ban thưởng, hắn không nương tay liệt kê các phần thưởng khác nhau cho Lý Ngư rồi lại dâng tấu chương xin ý kiến.


Khi Hoàng đế nhìn thấy thái độ của Cảnh Vương, ông đã có chút nóng nảy. Cảm thấy Cảnh Vương đã quá mức cẩn thận, nhưng lại ngại Lý Ngư có công nên châm chước chiều theo Cảnh Vương.


Một tháng sau, Hoàng đế lại nhận tấu chương xin phong thứ tư Cảnh Vương.


Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Cảnh Vương muốn kết hôn với Lý Ngư và phong cậu làm Vương phi.

Chương 87


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét