Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 84

Chương 84:

Edit: Dưa Hấu

Beta: L

Dù là cá mang thai hay nam nhân mang thai đều quá vô lí. Trước đây Lý Ngư còn đặc biệt nói rõ với Cảnh Vương rằng mình không thể mang thai, giờ quả thật như bê đá đập chân mình, thật mất thể diện.

Cậu còn chưa nghĩ ra phải nói với Cảnh Vương thế nào, hơn nữa con người phần lớn mang thai mười tháng, cá thì cũng thế, cũng phải chờ mấy tháng, cũng không gấp, cứ từ từ nghĩ cách.

Bụng người khác từ từ cũng có chút biết hoá nhỏ, nhưng so với vẻ ngoài của cá thì không rõ ràng. Vì bình thường cậu không thích dùng đai ngọc (1) rộng, thường dùng dây lụa hoặc chuỗi ngọc tuỳ tiện buộc chút bên hông, dù y phục hơi mở ra chút cũng không sao. Nhưng Lý Ngư lo rằng về sau bụng hình người càng lúc càng lớn, sẽ bị Cảnh Vương nhận ra. Cậu xin “nghỉ đẻ” thẳng với Cảnh Vương, nói phải tập trung tu luyện mấy tháng, tạm thời không thể biến thành người. Cảnh Vương cảm thấy con cá này đang giấu gì đó, tìm tòi nghiên cứu nhìn cậu. Lý Ngư cố tình nói lung tung, lừa gạt cho qua.

(1)  Đai ngọc:

 

Cảnh Vương cảm thấy từ sau khi chân chính kết hợp, dù hai người gần gũi, nhưng dường như vẫn hơi xa cách, nhưng hắn vắt óc cũng không đoán được lý do thật. Hắn luôn cưng chiều con cá này, cá vừa bảo muốn tĩnh tâm tu luyện, Cảnh Vương sẽ thoả mãn.

Hắn cũng không ngại tạm thời không thể gặp, chỉ sợ sau khi cá chép tinh độ kiếp xong sẽ rời đi. Từ sau khi Lý Ngư thẳng thắn thừa nhận “thân phận”, thi thoảng Cảnh Vương vẫn thầm buồn vì điều này, mà Lý Ngư gần đây vì muốn che dấu bụng cá con, luôn bất giác né tránh, vô hình trung cũng làm Cảnh Vương nghi ngờ hơn.

Cá nhỏ nhất định đang giấu gì đó, đồng thời cũng không muốn nói cho hắn biết.

Trước đây Cảnh Vương có thể giả vờ chưa hiểu rõ cá nhỏ, yên lặng che chở, bây giờ cũng có thể mở mắt nhắm mắt, chỉ cần cá vẫn còn trong bể cá, ở bên cạnh hắn, ngày nào cũng có thể gặp lại, Cảnh Vương không phải không thể chấp nhận được.

Tới tuần thứ tư bụng cá con nhô lên, Lý Ngư cảm giác cá bắt đầu trở nên mệt mỏi. Cả một con cá không muốn động, dù đã dặn Cảnh Vương là muốn tu luyện, đôi khi cũng cần phải khoa tay múa chân, nhưng bơi một lúc cá đã mệt, nghĩ còn mệt hơn.

Hay là hôm nay cứ nằm đã, mai rồi khoa tay sau.

Lý Ngư nhiều lần bị cỏ nước bao bọc đều nghĩ thầm như thế, nhưng rất nhanh đã ngủ say như chết, chờ mai lại thành nay, cậu vẫn là một con cá mắm như trước.

Trừ điều này ra, thì mọi chuyện đều ổn.

Khi cậu muốn duy trì cuộc sống như thế này mấy tháng nữa, một đêm nọ, Lý Ngư đang ngủ bỗng tỉnh lại, cảm giác khi cậu ngủ bụng lúc trướng lúc không.

Lý Ngư nhanh chóng đứng dậy, nhìn bụng cá con một lúc. Lý Ngư vừa nhìn một cái đã kinh hãi vì bụng nhỏ đi một chút: “…”

Không thể nào??

Lý Ngư vội vàng nhìn giường, nhìn đáy vại cá cũng không có biến hoá gì. Lý Ngư lại tìm mọi ngóc ngách một lần, cũng không có.

Cuối cùng cậu nhớ ra, dùng miệng cá đẩy sợi cỏ nước vàng trên giường đã bạc, bốn viên tròn vo, to bằng ngón cái, trắng loáng như trân châu lăn ra từ trong chăn.

Lý Ngư: "......"

Đây không phải do cậu sinh ra đâu đúng không?

Chắc vậy, chứ nếu không sao bụng lại nhỏ đi rất nhiều.

Hệ thống Hại Cá lần này cuối cùng cũng coi như không hại cậu, sinh bằng dạng cá đúng là không đau, nhưng quả thật cậu cũng không ngờ rằng lại thoải mái như vậy, chỉ khoảng bốn tuần, trong khi cậu ngủ đã… giải quyết xong.

Mấy viên giống hạt châu này chắc là trứng cá.

Lý Ngư cũng không buồn ngủ hay lười biếng, cẩn thận từng tí một bơi qua, dùng vây cá chọc chọc, mắt cá dán lên nhìn.

Đương nhiên không nhìn ra gì.

Cậu còn chưa biết nói với Cảnh Vương thế nào, vậy mà đã sinh, mà sinh luôn bốn cái trứng, cái này càng ngượng hơn.

Liệu Cảnh Vương có thể chấp nhận con của mình là bốn viên tròn không?

Quá khó, khả năng quay người đi đã không biết nước đẩy đi đâu.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cá vốn đẻ trứng, mong muốn ban đầu của Lý Ngư là có người cá nhỏ, hoặc là một con người nhỏ, mới không khả thi lắm.

Tuy hơi thất vọng vì chỉ là trứng cá, nhưng đây cũng là con của cậu và Cảnh Vương. Lý Ngư cũng không chê.

Nhưng sinh xong rồi, cậu phải chăm sóc bọn chúng như thế nào?

Lý Ngư không biết làm sao, sau khi bơi quanh nhóm con tròn vo hai vòng, bỗng nhớ tới có hệ thống!

Lý Ngư gói bốn viên trứng cá thật kỹ rồi vào hệ thống.

Hệ thống đã bắn nhắc nhở tới trước mặt: “Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh “Khai chi tán diệp”, nhiệm vụ chính “Chấn hưng gia tộc” đến đây đã hoàn thành toàn bộ! Xin kí chủ lĩnh thưởng…”

Cuối cùng coi như cũng đã hoàn toàn kết thúc một nhiệm vụ chính, Lý Ngư bất chấp vui sướng, phần thưởng chưa xem đã nhận hết, căng thẳng hỏi: “Cá cá cá cá trứng cá, phải làm sao?”

Hệ thống nói: “Nhiệm vụ nhánh “Thành người” đã đạt điều kiện mở ra, xin kí chủ chọn có mở ra không?”

Nhiệm vụ này vừa nghe đã biết liên quan đến chuyện nuôi con… Aa, đương nhiên muốn mở!

Mà theo tên nhiệm vụ, trứng cá cũng có thể thành người? Vậy thì không thể tốt hơn.

Hệ thống nói: “Trứng cá có thể nở trong vòng bốn đến năm ngày, có thể tiến hành ấp trứng, xin kí chủ bảo vệ bọn chúng thật tốt, sau khi ấp ra cá con rồi nuôi cá con chín tháng, bọn họ sẽ phải tự làm nhiệm vụ biến thành trẻ sơ sinh.”

Lý Ngư: "......"

Tại sao cá nhỏ cũng phải làm nhiệm vụ??

Thì ra cá có hệ thống cũng sinh ra cá có hệ thống à!

Lý Ngư bội phục sát đất, hệ thống Hại Cá thật nghịch thiên, đây đúng là một sự an bài!

Nghĩ lại mình làm nhiệm vụ quá sốt ruột, cá mới nhỏ từng đó, cũng phải phát sầu vì nhiệm vụ à?

Hệ thống có thể biết được nội tâm kí chủ: “…”

Hệ thống nói: “Kí chủ không cần lo lắng, chỉ là nhiệm vụ cực dễ, cực đơn giản, bình thường đều có thể hoàn thành.”

Lý Ngư: Được rồi, tạm thời tin ngươi!

Bởi vì không tin cũng không có cách khác.

Lý Ngư biết được cách chăm sóc trứng cá và nuôi cá từ hệ thống rồi thì ra khỏi hệ thống, lén lút nhìn xung quanh chút.

Tới lúc này vẫn chưa ai nhận ra cậu đã lặng lẽ sinh bốn quả trứng cá tròn vo, muốn cậu ấp bốn ngày, chắc cũng được.

Hệ thống bảo cậu là muốn ấp thì phải chọn chỗ yên tĩnh, càng ấm càng tốt.

Hệ thống vẫn chưa yêu cầu cậu tự dùng mình cá đi ấp, nhưng Lý Ngư đã thấy chim ấp trứng rồi, bình thường chim đều đặt trứng dưới bụng, lông chim có thể giữ ấm, Lý Ngư cảm thấy rất hợp lý, trứng chim và trứng cá chắc là không khác nhau lắm, dù cậu không có lông chim, nhưng có vảy cá, chắc cũng làm theo được.

Cậu nhóm bốn quả trứng tròn vo thành một đống, mình cá úp sấp bên trên che lại, rồi lại bao thêm cỏ nước lên người.

Cần phải có vẻ rất ấm.

Từ xa nhìn lại căn bản không nhìn giống đang ấp trứng.

Về đồ ăn, Cảnh Vương chưa bao giờ thiếu cậu, đây là điều thật sự không cần lo, nếu có người thay nước, cậu sẽ tạm thời giấu trứng cá vào núi giả, cứ vậy qua bốn ngày, vẫn rất dễ dàng.

Chờ khi nào tròn tròn thành con, chắc chắn sẽ không gạt được nữa. Đến lúc đó cậu cũng dễ nói hơn chút, có thể bảo luôn Cảnh Vương là cậu sinh bốn đứa, bao nam bao nữ, ôm cho Cảnh Vương xem luôn, không phải ngay cả cậu cũng không biết trong bụng cá là gì.

Lý Ngư chưa bao giờ tập trung như vậy, toàn tâm toàn ý ấp trứng, dần dần quên luôn tình hình xung quanh.

Mấy hôm nay Cảnh Vương phát hiện cá nhỏ không thích vận động lắm, vì đã được nhắc nên không cần tìm người đến xem, miễn ảnh hưởng cá nhỏ, cũng may mỗi ngày cá nhỏ vẫn bơi bơi chút. Gần đây con cá này ngủ nhiều ăn cũng nhiều, bụng nhỏ của cá hình như lớn hơn chút, có lẽ vì đang tu luyện, bản thân cá lại không vận động.

Cảnh Vương vẫn chưa nghĩ đến phương diện khác, cũng không thể hỏi những chi tiết nhỏ khi tu luyện, chỉ có thể vô cùng để ý động tĩnh của cá nhỏ.

Chỉ là không thích vận động thì thôi đi, con cá này sau đó còn nghiêm trọng hơn, bọc chăn không xuống giường, ăn thức ăn cho cá cũng không ăn, chỉ ăn mấy viên rơi xuống bên giường đá bạc. Vì vậy Cảnh Vương vô cùng lo lắng, không thể không áp dụng một số cử động đặc biệt.

Cảnh Vương đột nhiên xốc chăn lên, muốn ôm cá ra, xem rõ ngọn ngành.

Lý Ngư đang cúi đầu ấp ấp: “!!!”

Chuyện gì xảy ra?

Vây cá ngắn ngủn của Lý Ngư liều mạng víu chặt mép giường đá bạc, tỏ vẻ mình hoàn toàn không muốn rời khỏi cái giường này.

Cảnh Vương: "..."

Cảnh Vương ngừng lại, biểu hiện của cá như thể không muốn, phải đổi cách đúng lúc, không thể kéo mạnh, trùng hợp Vương Hỉ có việc bẩm báo, Cảnh Vương quay người lắng nghe, Lý Ngư nhân cơ hội tha bốn viên tròn vo giấu vào hang từng cái một sau lưng hắn.

Vương Hỉ chỉ dừng có một lúc, Cảnh Vương đã quay lại, nhận ra con cá lúc nãy còn sống chết không chịu xuống giường đã linh hoạt bơi xuống, khéo léo chờ bên tay hắn.

Cảnh Vương mỉm cười, sờ sờ đầu cá, Lý Ngư cũng dùng miệng cá chà xát lòng bàn tay hắn.

Cảnh Vương nhớ rằng trước đây con cá này rất thích tản bộ, cá luôn đợi trong bể e rằng sẽ bị bức bối, Cảnh Vương đem bình thuỷ tinh tới, muốn đưa cá nhỏ đi giải sầu.

Lý Ngư: "..."

Không muốn đâu, cậu rất vui vì có thế giới hai người, nhưng cậu vẫn chưa ấp đủ!

Nhỡ không về được ngay, vạn nhất lại nghĩ đến nửa tràng đây, trứng cá cưng phải làm sao?

Lý Ngư xoắn xuýt giữa lão công và con, quyết tâm nói, Điện hạ, lần này đành phải có lỗi với ngươi rồi!

Trước đây Lý Ngư đều tự nhảy vào bình thuỷ tinh, lần này kiên quyết không nhảy, Cảnh Vương đưa cá tới miệng bình thuỷ tinh, Lý Ngư quay người vẫy đuôi một cái quay lại bể, vừa bơi vừa nhả bong bóng với Cảnh Vương: Điện hạ, ngươi tản bộ hộ ta đi!

Cảnh vương: "..."

Cảnh Vương cũng hết cách với con cá này, cưng chiều xoa xoa mình cá, nếu không muốn đi thì để về sau nói sau.

Bây giờ Cảnh Vương toạ trấn tại tây biên giới, việc quân hay công tác quản lý đều do hắn phụ trách, không bao lâu sau đã có việc quan trọng, rất nhanh đã đi. 

Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, xác định Cảnh vương đã đi xa, không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào mới tha trứng cá trong hang ra lại.

Tha từng viên tới lui quá phiền phức, Lý Ngư nghĩ cách bớt việc, miệng tha một quả, ba quả khác thì trên lưng cá, đồng thời bơi chậm rì về lại giường đá bạc.

Cậu còn chưa dọn trứng cá ra xong, Cảnh Vương vốn dĩ đã rời đi lại trở lại, lặng lẽ đứng trước vại cá.

Lý Ngư đột nhiên thấy hắn, vì kinh hãi mà mấy quả 

Lý Ngư đột nhiên nhìn thấy hắn, chặt chẽ vững vàng lấy làm kinh hãi, hỏng, Cảnh vương càng hội hồi mã thương, Lý Ngư nhanh chóng tha lên chăn lung tung che lại trứng cá, lại quên mất miệng cá bên trong hoàn ngậm một khỏa.

Cảnh Vương hoa mắt, không thấy cái gì đang giấu trên giường đá, thế nhưng sau đó một vật rơi nhanh ra khỏi miệng cá hắn lại thấy rất rõ.

Đây là...

Thị lực Cảnh Vương cũng tạm thời chưa thể nhận ra cá nhỏ giấu gì.

Mà Cảnh Vương theo bản năng vẫn chưa biểu hiện quá hoang mang.

Lý Ngư thấy hắn ung dung bình tĩnh, cho rằng hắn đã nhận ra, bây giờ chỉ có thể thẳng thắn, Lý Ngư biến thân dời cỏ nước đi, vì vậy Cảnh Vương lập tức thấy bên kia có ba viên… tròn vo.

Lý Ngư đỏ mặt nói: "Điện hạ, tổng cộng có bốn cá, trứng cá."

Cảnh vương: "..."

Qua lời nói không đầu không đuôi của Lý Ngư, Cảnh Vương đưa ra kết luận là trứng cá trước tiên, sau đó nhanh chóng nghĩ, sao trong bể cá nhà hắn lại có trứng cá.

Lý Ngư sốt sắng nhìn hắn, thử dò xét nói: “Nếu như, ta nói đây là do ta, ta sinh, Điện hạ có tin không?"

Cảnh vương: "..."

Mi tâm Cảnh Vương bất giác nhảy một cái, nhìn thẳng Lý Ngư.

Lý Ngư xấu hổ lặp lại lần nữa: “Điện hạ, đây là trứng cá ta sinh. Xin lỗi, trước đây ta nói ta không thể sinh, nhưng mãi đến gần đây ta mới nhận ra, ta… thật ra là một con cá, có thể sinh."

Cảnh Vương: "......"

Cảnh Vương chỉ cảm thấy sấm vang chớp giật, toàn bộ thế giới trước mặt hắn đều nổ tung.

Hắn từ từ, cẩn thận mà thưởng thức câu này của Lý Ngư.

Thì ra cá nhỏ có thể sinh. 

Thì ra cá nhỏ sinh được bốn trứng cá.

Thì ra…

Hắn biết trứng cá là đời sau của cá, vậy cũng có nghĩa, đây là ——

Cảnh Vương choáng, thì ra đây là con của hắn và cá nhỏ!

Lý Ngư thoáng nhìn sắc mặt Cảnh Vương, quả nhiên người điềm tĩnh như Cảnh Vương cũng chịu đả kích lớn, Lý Ngư nghĩ dù sao cũng gạt Cảnh Vương một lần rồi vậy thì cứ thẳng thắn nói hết mọi chuyện một lượt, nơm nớp lo sợ nói kế hoạch ấp cá con.

Thì ra con bọn họ phải được ấp, đây là việc cậu gạt hắn.

Cảnh Vương lấy lại tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cá nhỏ trước mắt.

Không thể để ngươi quá mệt được, ta ấp giúp ngươi.

Hắn dùng ánh mắt kiên định không cho từ chối mà nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét