Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 83

Chương 83

Edit: Dưa Hấu

Beta: L

Lý Ngư rầu rĩ, không muốn nhúc nhích, không phải vì di chứng của việc bị xỏ xuyên, năng lực chữa lành của cá rất tốt, chưa được bao lâu đau đớn toàn thân dường như đã dịu đi không ít, cậu đã có thể tuỳ ý bơi qua bơi lại, sở dĩ không muốn động là vì cậu hoàn toàn không thể tiếp thu được số phận phải sinh nở.

Ầy, hình dáng của cá đời sau, nghĩ lại lúc chưa xuyên sách biến cá, cậu cũng gặp cá có trứng, có phải cậu sắp sinh một đống trứng cá ra không?

Hu, luôn cảm thấy hơi… quá kinh khủng.

Cậu chỉ là một xử nam mới mất zin, còn chưa mất được mấy lần, đã, đã phải sinh con rồi à? 

Ông trời, à không, hệ thống Hại cá hại cậu quá.

Lý Ngư buồn bã ỉu xìu, sầu não uất ức sau khi bị mìn sinh con làm trở thành một con cá không biết xấu hổ.

Cảnh Vương nhận ra cá sa sút, tạm thời gác lại tất cả mọi chuyện để ở cùng cậu. Cá chỉ cần hơi có động tĩnh, Cảnh Vương chắc chắn sẽ chăm sóc ân cần.

Lý Ngư ăn thức ăn cho cá màu đỏ Cảnh Vương cho, chút oán giận nho nhỏ hiếm hoi còn sót lại với Cảnh Vương cũng biến mất.

Thôi, Cảnh Vương cũng không biết cậu… mang cái đó, ngay cả bản thân cậu cũng không biết, cũng đâu thể trách người khác đâu đúng không?

Cảnh Vương vẫn luôn tôn trọng cậu, cũng rất kiềm chế. Giữa hai người bọn họ cũng là cậu vô cùng muốn làm trước, Cảnh Vương cũng chỉ thuận theo ý cậu, nếu như không có việc sinh con như tai hoạ đột ngột này thì lúc này hai người bọn họ vẫn rất tốt.

Cậu trốn trốn tránh tránh Cảnh Vương, Cảnh Vương thì vẫn chu đáo chăm sóc cậu như trước, Lý Ngư thật sự rất băn khoăn.

Hệ thống quá lạnh lùng, chỉ có cái ôm của bạn trai là ấm.

Cá né Cảnh Vương chưa được một giây đã hoan nghênh Cảnh Vương tiếp.

Cảnh Vương không biết tâm tư của cá, thử xoa xoa cá, Lý Ngư vừa hưởng thụ, vừa bất giác che chở bụng mình.

Hu, cậu sợ bạn trai mình nhìn ra gì đó, chứ không phải vì gì khác đâu.

Cảnh Vương muốn cá vui, đồng thời cũng muốn biểu lộ sự vui sướng của mình nên đã sai ngươi làm xích đu bằng đá, đặt trong bể cá.

Lý Ngư vừa thấy có đồ chơi, tính cá nổi lên, đi lên đu một lúc lâu.

Lý Ngư đu xong cảm thấy mình không có chừng mực: A a a không phải vậy, cậu không muốn chơi đâu nhá!

Lý Ngư vội vàng bơi xuống khỏi ghế xích đu, cá mang thai, không được dữ dội như vậy đúng không?

Đối với việc người mang thai, cậu biết rất ít, đối với việc cá mang thai, cậu càng biết ít hơn.

Phải làm sao đây?

Lý Ngư muốn xoa bụng, vây cá với mãi không tới, hơi tủi thân, có nên nói cho Cảnh Vương biết không?

Nhưng việc cậu là cá chép tinh đã đủ khó tin, Cảnh Vương có thể tiếp nhận việc cậu đột ngột mang thai như vậy à?

Mang thai là gì? Cậu không biết. Mang thai bao lâu, cậu cũng không biết. Trước mắt cũng chưa thấy dấu hiệu gì cả.

Cảnh Vương có tin cậu không, có khi nào cho rằng cậu nói đùa không? Ai bảo cậu trước đây ăn no rửng mỡ, muốn nói bừa mình mang thai?

Hóa ra câu chuyện cậu bé chăn cừu* mà người ta nói, hôm nay cậu cũng được tự thân lĩnh hội rồi.

[T/N: Cậu bé chăn cừu là câu chuyện kể về cậu bé ba lần nói dối dân làng và sau đó không ai tin cậu bé đó nữa. Ý chỉ Lý Ngư cảm thấy bản thân đùa quá trớn rồi, sợ nói ra Cảnh Vương sẽ không tin nữa.]

Hay là chờ tới lúc bụng cá con lớn hơn chút…

Lý Ngư phiền não lăn qua lăn lại, chưa quyết định chắc chắn được, cậu nghĩ rất nhiều, chỉ là chưa hề nghĩ tới việc muốn bỏ đứa bé trong bụng đi.

Lý Ngư biết rất ít về mang thai nhưng vẫn biết một điều, đây là sinh mệnh nhỏ, là sinh mệnh nhỏ do cậu và người mình thích nhất tạo ra.

Tuy cậu rất ghét việc hệ thống hãm hại cậu, nhưng cậu lại không thể ghét sinh mệnh nhỏ được.

Người vô tội, là sinh mệnh nhỏ cơ mà?

Lý Ngư nhận ra mình không thể dừng việc nhẹ dạ, thở dài một tiếng, có vẻ không phải thật sự muốn sinh ra.

Đến lúc có thể biến thành người, Lý ngư không còn không chờ được mà biến hình rồi khanh khanh ta ta với bạn trai nữa.

Da bụng cá hơi phồng, cậu không biết là do ăn no hay do mang thai, lo rằng lúc mình biến thành người có phải bụng sẽ lớn hơn không.

Chỉ là cậu không biến hình, Cảnh Vương khó tránh khỏi việc thắc mắc.

Hai người bọn họ coi như đã trải qua việc lớn cả đời mới có một lần, Cảnh Vương mong cá nhỏ mang theo cái ôm nhân hoà mà không có, cá chép tinh thề non hẹn biển với hắn, về sau một câu cũng không muốn nói với hắn.

Lần đầu hút tinh khí đã bị chán ghét vì điều gì đó, Cảnh Vương tuyệt đối không muốn thừa nhận, hút tinh khí của hắn có vấn đề gì à?

Mà cá được nuôi trong bể chỉ không biến thân chứ vẫn ăn được ngủ được. Cảnh Vương không thấy có bất cứ vấn đề gì. Cá không biến thân, hắn cũng không thể bắt buộc cá, chỉ có thể yên lặng canh bên cá, chờ cá đổi ý. 

Lý Ngư cảm giác bị đôi mắt này hút đi hồn phách vô số lần: “…”

Ăng ăng ăng, cậu rất muốn bạn trai thâm tình!!

Hu hu hu, trong bụng còn cá con nên cậu không dám.

Lý Ngư che giấu mấy ngày, rốt cuộc không thể gào tiếp nữa, tìm chỗ trống, cá vẫn biến thân. 

Sau khi biến thân, cậu chưa sốt ruột thay y phục mà cúi đầu nhìn bụng của mình trước tiên.

Bằng phẳng.

Không yên lòng sờ sờ lại, vẫn bằng phẳng.

Thật tốt thật tốt, cậu rất sợ hình người sẽ trực tiếp biến thành lớn bụng.

Cảnh Vương vẫn luôn trông cậu, nhưng vì có việc nên phải rời đi một lúc, lúc về bất thình lình gặp được cá nhỏ hình người đang nhìn bụng của mình, Cảnh Vương: “…”

Tại sao không chịu biến thân để gặp lại, tại sao ban đầu lại muốn trốn tránh?

Cảnh Vương rón rén tới bên người Lý Ngư, lòng đầy nghi vấn, nhưng lại sợ doạ cá nhỏ, đang phân vân, Lý Ngư đã xem bụng xong định mặc quần áo, quay người thì thấy người đằng sau, Lý Ngư: “!!!”

Lý Ngư tự chui đầu vào lưới bị đặt lên bức bình phong, đôi môi bị cọ sát nhiều lần.

Cảnh Vương không có bất kỳ ý trách cứ nào, chỉ là dùng cách này để đánh dấu chủ quyền.

Lòng Lý Ngư cũng vô cùng nhớ hắn, tuy rằng dạng cá sớm chiều ở chung, nhưng đến cùng vẫn không giống nhau.

Nếm thử vui sướng tột cùng cùng nhau sẽ cảm thấy lúc ở chung bình thản thiếu chút cảm xúc mãnh liệt.

Bị khí tức nồng nhiệt bao vây, Lý Ngư lập tức bỏ hết phòng bị, trong khi bị hôn môi liên tiếp thì mơ màng nghĩ, chỉ là hôn nhiều một lúc, chắc không sao đâu ha?

Cậu có thể cảm giác rằng Cảnh Vương bất an, vì mấy hôm nay đối phương thế nào cậu đều thấy.

Cậu cũng gấp gáp dùng sự nhiệt tình giống hệt đáp lại, không hề không thích, cũng không hề chán ghét…

Lại một lần suýt nước chảy thành sông nữa xảy ra, đầu óc Lý Ngư cuối cùng cũng hơi tỉnh táo chút thì hối hận không kịp.

Giao thoa linh hồn lần nữa, có phải sẽ sẽ sẽ đi đời nhà ma không.

Cậu có thể điều khiển việc biến người, nhưng không thể điều khiển được tình cảm nóng bỏng với Cảnh Vương.

Chuyện này bình thường có lần một sẽ có lần hai, có lần hai sẽ có lần ba, mà bạn trai mới yêu tinh lực tràn đầy, không hợp một câu đã muốn hút tinh khí thì càng không thể bình thường hơn.

Lần này cậu đã biết sẽ mang thai thật, nhưng cũng không phải làm lần nào mang thai lần đó đâu đúng không, nếu vậy thì thật thảm.

Việc liên quan đến hạnh phúc cả đời và việc đời này muốn sinh bao đứa, Lý Ngư chỉ có thể cố gắng tìm hệ thống bàn bạc lại.

Hệ thống nói: “Sau khi thu thập được tình cảm thì sẽ biến mất. Tỷ lệ mang thai của ký chủ và người thường giống nhau.”

Lý Ngư: "..."

Vậy còn tạm được, chỉ là lần đầu tiên khá xui xẻo, nhất định phải mang thai mà thôi…

Xuỳ xuỳ xuỳ, không giống nhau! Cậu căn bản không muốn sinh! Tại sao hệ thống cứ nhất định bắt cậu sinh vậy?

Để trả lời, rất nhanh hệ thống cho Lý Ngư nhìn một đoạn ảo ảnh.

Trong ảo ảnh Cảnh Vương rất tang thương, mình mặc long bào, một mình ngồi lẻ loi trên long ỷ.

Đây là cái gì?

Lòng Lý Ngư đột nhiên giật thót, hơi không chịu được.

Hệ thống vẫn chưa giải thích, Lý Ngư lại nhìn lần nữa, Sở Yến Vũ cả người đầy y phục cung đình rực rỡ đi ra.

Ồ, không phải Cảnh Vương đã không để ý tới Sở Yến Vũ từ lâu sao, sao lại thế…

Chờ chút, Lý Ngư hơi nghĩ, tại sao Cảnh Vương và Sở Yến Vũ đều già hơn vài tuổi…

Đây là —— là Cảnh vương trung niên cùng Sở Yến Vũ, là ——

Lý Ngư lập tức nghĩ tới, là sách gốc, đoạn kết sách gốc đề cập tới lúc Cảnh Vương hơn bốn mươi tuổi.

Qua gần nửa đời Sở Yến vũ mới bắt đầu động lòng với Cảnh Vương.

Lý Ngư nhìn Sở Hoàng phi tự nói chuyện vui vẻ một mình, Cảnh Vương ngồi trên long ỷ, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng.

Thì ra trong sách dù không nói cụ thể tới kết cục của hai người, nhưng hệ thống lại để cậu thấy. Cuối cùng, Cảnh Vương cũng không thèm để ý đến Sở Yến Vũ, hoàn toàn trở thành một bạo quân Hoàng đế lạnh mặt lạnh lùng.

Dù biết bạn trai mình nhất định sẽ không như vậy, Lý Ngư vẫn không kìm được hơi đau lòng.

Chỉ là tại sao hệ thống phải để cậu thấy cảnh này?

Cảnh tượng biến đổi, Lý Ngư thấy mấy Hoàng tử nhỏ thỉnh an với Cảnh Vương thân mang long bào.

Đây là ——! !

Lý Ngư cả kinh, thì ra trong sách gốc Cảnh Vương có con nối dòng.

Dù sao làm gì có ai không muốn  

Dù sao nguyện ý vì chi bất kể dòng dõi người đều giúp đỡ nạp phi, đối phương không đáng, hắn cũng không thương, chỉ là làm một cái hoàng đế nên làm thôi.

Hệ thống nói: “Vầng hào quang của nam chính bạo quân đã định sẵn rằng sẽ có dòng dõi sinh ra tại thế giới này. Có thể vì ký chủ nên sẽ không có. Trừ khi chính kí chủ mang dòng dõi cho bạo quân.”

Lý Ngư: "..."

Tin này còn nóng hơn cả lúc cậu biết mình mang thai, tất cả đều do nguyên nhân là chính bản thân cậu??

Hệ thống nói rất khó hiểu, Lý Ngư ngạc nhiên một lúc rồi mới nhận ra, hệ thống nói là, Cảnh Vương sẽ vì cậu mà không nghĩ đến việc nối dòng?

Thật ra vấn đề này cậu đã sớm biết đáp án.

Lúc cậu tìm đường chết khi vờ mang thai, Cảnh Vương rất mừng, sau đó biết là cậu giả vờ, Cảnh Vương hơi mất mát, nhưng cũng không trách cứ câu nào.

Người xưa cho rằng dòng dõi là kế hoạch lớn, vốn không nên dùng để đùa. Dù Cảnh Vương không trách tội, khiến cậu cảm thấy bản thân cậu còn quan trọng hơn dòng dõi, đồng ý với cậu mãi mãi không bao giờ cưới thiếp, vậy còn cậu thì sao?

Lý Ngư thừa nhận bản thân hơi cảm động, nhưng dù sao đi chăng nữa, việc gấp gáp sinh con gì đó kia vẫn làm cá hơi sợ.

Lý Ngư cúi đầu: Để ta... suy nghĩ thêm.

Lý Ngư muốn ra khỏi hệ thống, vì nhìn một đoạn ảo ảnh, cậu nhớ mình vẫn chưa nhận phần thưởng lần trước, theo lẽ thường thì là bí mật của Cảnh Vương.

Dù sao tiện thì nhận.

Lý Ngư nhìn bốn lựa chọn đại diện cho bốn bí mật khác nhau, cậu muốn biết trong lòng Cảnh Vương cậu quan trọng thế nào, đầu tiên chọn lựa chọn đại diện cho chính bản thân mình. 

Cảnh cậu nhìn thấy chính là màn đánh phấn để không vào mắt Cảnh Vương lúc cậu biến thành người ở điện Cảnh Thái, 

Chuyện này là thế nào?

Lý Ngư không tìm thấy gì, mãi đến tận khi Cảnh Vương nhặt được vảy cá rơi trên tấm vải dưới đất.

Cảnh vương hỏi Diệp Thanh Hoan, ngươi đã từng nuôi yêu chưa?

 Lý Ngư:... Đm, chuyện quan trọng như thế tại sao ta lại không biết!!

Thì ra Cảnh Vương… đã biết từ lúc đó rồi.

Lý Ngư thông suốt, những chi tiết nhỏ trước đây thấy kỳ quái cũng trở nên rõ ràng theo.

Tại sao đồ mặc trong Cảnh Vương đưa cho cậu đều có hình cá, Lý Ngư tưởng là do trong tên của cậu có chữ “ngư”, nhưng thật ra là, Cảnh Vương đã sớm biết bản thân cậu chính là cá.

Lúc cậu không biết, làm thật nhiều chuyện cho cậu như vậy.

Dọn kết quả của việc quét nhà lỡ làm rơi bình thuỷ tinh của cậu, thay cậu giấu đủ người, đè lại áo lót sắp bay của cậu, đào toàn bộ Vương phủ thành bể cá cho cậu.

Lý Ngư đã từng ghen với cá của Cảnh Vương, thì ra đều là cậu cả.

Lòng nặng trịch, Lý Ngư không biết nên khóc hay nên cười.

Cho rằng bản thân đã cho đi rất nhiều, nhưng cậu vẫn luôn được chăm sóc, được yêu thương. Đã bị sự yêu thương này cảm động, đã sớm mềm lòng đến mức mặc kệ trời trăng, vậy thì sao chứ?

Hệ thống. Lý Ngư khịt khịt mũi hỏi: Sinh con ở dạng cá có đau không?

Lý Ngư ra khỏi hệ thống, cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Lúc ở trong, hệ thống bảo dạng cá sinh không đau, vậy thì sinh. Lúc chưa nghĩ ra thì khó chịu hoảng loạn, nghĩ thông rồi thì cậu cũng muốn biết mình sẽ sinh cá con thế nào.

Hệ thống nói, đây cũng là sự hồi sinh của những sinh mệnh nhỏ, là duyên phận của cậu và bạo quân.

Một tuần rồi hai tuần, bụng ở hình người vẫn bằng phẳng, bụng ở hình cá cũng không thay đổi nhiều lắm.

Sau ba tuần, một ngày nào đó Lý Ngư bỗng nhận ra bụng cá con của cậu giờ đây đã không thể vào núi giả.

Trong khi hôm nào cậu nhìn bụng cũng không thấy khác lắm, bụng đã trắng trợn to lên.

Cảnh vương: Luôn cảm thấy bụng cá nhỏ hình như to lên. Lẽ nào hôm nào cũng ăn no à?

Lý Ngư: Ta không phải, ta không có, ngươi đừng sờ loạn bụng ta!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét