Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 81

Chương 81 (chưa beta)


Edit: l


Theo sau Lý Ngư có Vương Hỉ và vài thị vệ đi cùng, đi trên con đường nhỏ của trấn Lạc Phong, vừa trải qua một trận chiến với thổ phỉ, đáng nhẽ ra người dân trong trấn phải rất mệt mỏi, nhưng cậu thấy người ven đường cực kỳ giàu tinh thần, hưng phấn nói chuyện nhau.


“Công tử, đây là do điện hạ của chúng ta đánh thắng, mang lại cho người dân lòng tin rất lớn!”


Vương Hỉ hết lời khen ngợi chủ tử nhà mình.


Đây là trận chiến đầu tiên của Cảnh Vương với thổ phỉ, cũng là lần đầu chiến thắng trong mấy năm gần đây của trấn Lạc Phong. Người trong trấn được cổ vũ rất nhiều, cảm thấy thổ phỉ không phải bất khả chiến bại như tưởng tượng, và Hoàng Đế nơi xa xôi kia cũng chưa từ bỏ vùng đất này.


Đặc biệt, Vương gia câm tới từ Hoàng thành - Cảnh Vương, tự thân dẫn người đón đánh thổ phỉ, vài người dân đã thấy tận mắt chiến thuật Cảnh Vương làm, kể lại cho bà con sống động như thật. Khi ấy bọn thổ phỉ bị dụ vào thị trấn, thị vệ đi theo Vương gia luôn xuất hiện kiểu thần không biết quỷ không hay ở chỗ bọn chúng không tưởng tượng nổi, đánh đòn bất ngờ. Cảnh Vương chỉ có một thân một mình, lại càng như được chiến thần nhập vào, tự tay chém 3 tên thổ phỉ dưới ngựa. Danh tiếng thiện chiến của Cảnh Vương vì thế lan xa.


Hóa ra trước khi Cảnh Vương tới Tây Thùy, người dân nghe đồn vị Vương gia đến từ Hoàng Thành này là một người câm tính tình tàn bạo, ấn tượng của mọi người về Cảnh Vương không được tốt mấy. Sau đó thấy Cảnh Vương treo cổ Ngô phú hộ do thổ phỉ cải trang, tuy mọi người hả dạ lắm nhưng càng sợ bị liên lụy, chỉ ngóng trông Vương gia sớm rời đi, nhưng không ngờ rằng Vương gia không cố ý phô trương đã nhẹ nhàng đánh bại thổ phỉ gây rắc rối bao năm cho họ, hầu hết người dân đều xoay chuyển thái độ với Cảnh Vương, bấy giờ họ đều cảm thấy vị Vương gia này chính là thần hộ mệnh của tất cả, chỉ cần có Cảnh Vương, trấn Lạc Phong sẽ an toàn không mối lo nào hết!


Trấn trưởng là người chuyển biến thái độ lớn nhất, trước khi đánh thổ phỉ, lòng trấn trưởng ấp trọn ưu sầu, sau khi đánh thổ phỉ, trấn trưởng hận không thể tuyên dương điểm tốt của Cảnh Vương với tất cả trấn, thấy rằng Cảnh Vương tốt hơn đám quan viên nhìn được không dùng được trong quá khứ nhiều.


Lý Ngư nghe thấy người dân khen ngợi Cảnh Vương còn vui hơn khen chính mình. Tuy cậu đưa ra ý tưởng cho Cảnh Vương, nhắc tới đường hầm và bấy rập, nhưng cậu không hiểu dụng binh chi đạo, nói sơ qua giới thiệu vài câu mà Cảnh Vương thật sự hiểu được.


Bọn họ khá là may mắn, vừa vặn trong trấn Lạc Phong thật sự có mấy đường hầm ngắn, thì ra là do người dân sợ thổ phỉ đánh qua nên trộm đào, Cảnh Vương tận dụng những cái đã có, sai thị vệ suốt đêm tạc ra nhiều cái mới nữa, chôn rất nhiều bẫy rập vào chỗ thổ phỉ nhất định phải đi qua, làm thổ phỉ ăn không ít khổ, bị thương tổn rất lớn.


Ngoài ra Cảnh Vương còn đích thân ra trận ủng hộ sĩ khí, dẫn dắt thị vệ linh hoạt ứng chiến, trận này có thể thắng. Không thể không kể công Cảnh Vương, Lý Ngư cũng may mắn chứng kiến một hình thức địa lôi chiến và địa đạo chiến khác trong thời đại này.


Khi đi đánh thổ phỉ, Cảnh Vương bảo Lý Ngư biết, cũng muốn Lý Ngư giống người dân đi tránh né, hắn sẽ phái người bảo vệ an toàn cho cậu, nhưng Lý Ngư từ chối, cậu càng muốn tìm chỗ ẩn nấp theo dõi trận đánh, Cảnh Vương thỏa mãn cậu. Suốt cả trận ánh mắt Lý Ngư vẫn luôn đuổi theo Cảnh Vương gắt gao, nhìn thanh niên mất đi năng lực ngôn ngữ anh dũng chiến đấu, khí thế không ai chặn nổi, cảnh tượng máu me đầm đìa đã không thể làm cậu sợ hãi.


Cậu cũng luôn lo lắng sẽ mất đi hắn, nhưng cậu hiểu, Cảnh Vương cần tự mình đánh trận chiến này để gây dựng uy thế, đó cũng chính thức là bước đầu tiên trong con đường bước lên ngôi vị Hoàng Đế của hắn, tuy không còn huyết hận thâm thù như truyện gốc, nhưng có một số người, sinh ra đã có sẵn một loại năng lực.

 

… là năng lực trở thành người  thống trị cầm quyền, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.


“Công tử ơi, xin hãy dừng bước, xin hỏi ngài có phải là người của Cảnh Vương điện hạ không?”


Một người phụ nữ lớn tuổi dắt theo đứa nhỏ, cố gọi Lý Ngư lại.


Trận chiến vừa qua bắt được rất nhiều thổ phỉ, người dân trong trấn thì trưởng trấn đã kiểm tra qua từng người rồi, không có ai đáng nghi, bên Lý Ngư có thị vệ và Vương Hỉ, hơn nữa vì tin tưởng người dân lành, cậu dừng bước chân.


“Vâng bà, cháu là người đi theo Cảnh Vương điện hạ ạ, không biết có chuyện gì vậy?” Lý Ngư nhẹ giọng hỏi.


Bà lão xác nhận tìm đúng người rồi mới run rẩy rút ra vòng hoa từ trong tay áo, đưa cho cậu nói:” Làm ơn giúp bà đưa cái này cho Cảnh Vương điện hạ, đây là vòng hoa bà tự tay đan, cảm ơn ngài ấy cứu bà với cháu trai.”


Lý Ngư có chút không phản ứng kịp: “Dạ???” 


Bà lão từ từ kể ra, trong trận chiến với thổ phỉ này, nhiều người dân đã được dẫn chuyển sang nơi an toàn, cháu trai bà nghịch ngợm, không thấy người đâu, vì tìm cháu mà bà bỏ lỡ lúc dời đi, không biết chính mình nên đi chỗ nào, chỉ có thể gọi bên ven đường, bị Cảnh Vương bắt gặp.


“...Ngài ấy sai thị vệ giúp bà tìm đứa nhỏ, còn đưa chúng ta đến nơi an toàn, hai bà cháu mới có thể bình an.”


Bà lão biết đổi lại là người khác chưa chắc sẽ quan tâm đến người già và trẻ con như họ, cho nên rất cảm kích muốn nói cảm ơn với Cảnh Vương.


Lý Ngư: “...”


Lý Ngư thật sự không ngờ bạo quân tàn tật cũng sẽ làm chuyện tốt như thế, chẳng lẽ là bởi con bướm nhỏ là cậu nên bạo quân lại có khuynh hướng biến thành nhân quân sao?


Lý Ngư cười hì hì nói: “Bà đừng khách khí, cháu chắc chắn sẽ hỗ trợ chuyển lời.”


Bà lão đương nhiên rối rít cảm ơn, Lý Ngư nhờ Vương Hỉ đưa bà và cháu trai một bao lì xì, kiêu ngạo ưỡn ngực, trong lòng ngọt hơn cả uống nước mật ong.


Sau khi đi hết một vòng, xem đủ rồi, Lý Ngư mang theo vòng hoa bà lão đưa về phủ.


Cảnh Vương đang gỡ áo giáp, ánh mắt Lý Ngư rực sáng, nhào tới nói: “Điện hạ đừng vội, để em sờ chút.”


Không biết Cảnh Vương nghĩ tới cái gì, sắc mặt phút chốc ửng đỏ, buông tay xuống.


Lý Ngư cẩn thận sờ áo giáp mạc bạc sáng trên người hắn, biết hẵn đã lau qua loa một lần rồi, cố gắng không đem vết máu đến trước mặt cậu.


Có đôi khi chính Lý Ngư đều cảm thấy mình hơi làm dáng, thích một người , không phải muốn tiếp thu toàn bộ của đối phương sao, giống như hắn không thể nói, cậu sẽ biến thành cá, giống như vết máu dính trên áo giáp, đều là một bộ phận thuộc về họ.


Lảng tránh là một kiểu quan tâm, chẳng lẽ tiếp thu không phải vậy sao.


“Điện hạ, sau này... em sẽ cố gắng làm quen, không sao đâu.”


Lý Ngư dịu dàng nói, đồng thời chủ động giúp hắn cởi áo giáp.


Mới đầu Cảnh Vương không hiểu cậu nói gì, chiến giáp cởi đến một nửa mới tỉnh ra, ôm lấy Lý Ngư tàn nhẫn hôn hai lần.


Áo giáp qua cộm người, Lý Ngư hơi đau nhưng vẫn như cũ gắp gao ôm chặt hắn.


Ngoại trừ áo giáp, thuận tiện Lý Ngư muốn đổi một bộ thường ngày giúp Cảnh Vương luôn, Cảnh Vương thường giúp cậu mặc quần áo, Lý Ngư cảm thấy mình giúp Cảnh Vương một lần cũng bình thường.


Ai ngờ cậu vừa cử động, Cảnh Vương vội vàng lắc đầu.


Lý Ngư: ???

Đã hầu hạ điện hạ thay quần áo rồi, điện hạ không hài lòng chỗ nào!


Cảnh Vương không phải không hài lòng , cầm ra một áo choàng màu đỏ hoàng hôn nạm viền vàng, cười đưa Lý Ngư.


Ý Cảnh Vương là, Tiểu Ngư muốn giúp mình mặc quần áo rất tốt, mà xiêm ý không hợp thân lắm.


Với dấu đầy đầu chấm hỏi, Lý Ngư giúp Cảnh Vương mặc quần áo, đánh giá đây là bộ diễm lệ nhất của Cảnh Vương, hồng đế kim văn, đai ngọc đính minh châu, mặc xong rồi buộc tóc bằng dây đỏ nữa thì chẳng khác khi thành thân là mấy.


Lý Ngư âm thầm buồn cười, lại thấy Cảnh Vương thật sự cầm dây buộc màu đỏ và cái lược ngọc, đưa cho mình.


Lý Ngư: “...”


Lý Ngư hơi hiểu ý hắn, cười nói: “Dù em buộc rất xấu cũng không sao chứ?”


Cảnh Vương vẫn như cũ, gật đầu.


Lý Ngư dùng hết cách mình biết, nỗ lực buộc cho hắn không xấu quá.


Cuối cùng cũng giúp bạn trai xử lí xong, Lý Ngư nhảy nhót nói: “Em cũng muốn thay.”


Trong không gian Lý Ngư còn cất giữ một bộ đồ mới Cảnh Vương làm riêng cho cậu gần đây, nguyên tắc của Cảnh Vương điện hạ là mặc kệ ở nơi nào, vợ mình [tức phụ nhi] nhất định phải có đầy đủ quần áo, trước khi rời khỏi kinh thành vội vã may cho Lý Ngư rất nhiều, hơn nữa còn đồ đặt làm trước, mỗi ngày một bộ cũng không thành vấn đề.


Bộ bây giờ lấy ra, Lý Ngư đặc biệt thích nó.


Rất hiếm bộ Cảnh Vương không đính quá nhiều châu báu trên đó, thay vào đó là dùng lụa đỏ thẫm trang trọng, thêu tranh cá bên hoa mẫu đơn, chỉ vàng dệt mẫu đơn xếp thành tầng tầng lớp lớp từ vạt áo đến tận vòng eo, bên eo cá chép rất sống động quấn quanh ngửi hương thơm mẫu đơn.


Tay nghề người thêu bộ y phục này cực kì xuất sắc, từng cánh hoa mẫu đơn đều kiều diễm ướt át, thân cá bạc ánh kim, vẩy cá giống như lấp lánh ánh sáng.


Lúc trước Lý Ngư có áo gấm màu bạc đã rất giống màu thân cá của cậu, bộ này càng giống hơn, dường như lưu giữ hoàn mỹ thân cá xuống vậy, ngay cả lớn nhỏ cũng không sai chút nào, Lý Ngư mới nhìn đã thích liền.


Cảnh Vương mặc hồng y, Lý Ngư cũng muốn, đồ đôi trong hôn lễ của Diệp thế tử cũng từng mặc rồi.

 

Lý Ngư thay đồ xong, Cảnh Vương ăn ý vấn tóc cho cậu, bên hông đeo lên đai lưng thêu hình song ngư.


Sửa soạn ổn thỏa, hai người đối diện, từ trong mắt lẫn nhau đọc được kinh diễm.


“Tiếp theo, tiếp theo phải làm gì nữa?” Lý Ngư không cẩn thận nói lắp. Cảnh Vương mỉm cười, bàn tay thò vào trong áo.


Lý Ngư: “...”


Trong lòng Lý Ngư hò hét, lại đến, người nam nhân này lại chuẩn bị làm ảo thuật!


Lần này là gì đây, tờ giấy viết lời âu yếm sến rện hay cá vàng nhỏ khiến cậu quan tâm?


...cả hai đều không phải.


Cảnh Vương móc ra một cục đá từ tay áo, để vào lòng bàn tay Lý Ngư.


Lý Ngư cẩn thận đánh giá, cục đá này là hình cá, có chút quen quen.


Đây không phải là cục đá cậu ngậm đặt bên cạnh tượng ngọc Cảnh vương dưới đáy hồ khổng lồ trong phủ Cảnh Vương à!


Cậu nhớ mình bệnh choáng váng náo loạn một đợt xong tượng ngọc và cục đá không biết mất đâu. Cứ tưởng rằng là nó bị cuốn vào góc xó xỉnh nào nơi đáy hồ, có chút nuối tiếc. Nhưng sau Lý Ngư có bạn trai rồi cũng không để ý, không ngờ cục đá hình cá thế mà ở chỗ Cảnh Vương.


“Làm sao điện hạ tìm được vậy?”


Lý Ngư kinh hỉ thưởng thức cục đá, hình người cậu chưa động qua nó lần nào.


Cảnh Vương chỉ muốn đưa cục đá này, đến nỗi tìm như thế nào, Cảnh Vương không muốn nói nhiều thêm, nếu không sẽ phải giải thích thật lâu.


Lý Ngư nghịch đường nét trên cục đá, bỗng nhiên ngước đôi mắt sáng ngời lên hỏi: “Vậy tưởng ngọc điện hạ có giữ không?”


Tượng ngọc?


Cảnh Vương nhanh chóng nhớ đó là vật gì, vốn định âm thầm cất đi, mà Lý Ngư muốn cũng lấy ra đặt trong lòng bàn tay Lý Ngư.


Một tay Lý Ngư cầm ngọc tượng, một tay cầm cục đá, xếp hai thứ cùng một chỗ bên nhau, cười cong cả mi mắt.


Cảnh Vương yên tĩnh ngắm cá chơi trong chốc lát, đợi Lý Ngư xếp xong, xoay người lấy ra vò rượu từ trong rương cất kín nhiều lớp.


Lý Ngư: “...”


Cách qua nắp rồi Lý Ngư vẫn ngửi thấy hương rượu mơ xanh, cậu không biết Cảnh Vương còn mang theo thứ này từ Hoàng Thành, “Phụt” cười một tiếng: “Điện hạ là đem cả Vương phủ dọn theo qua đây sao?”


Cảnh Vương lắc đầu, dùng dao bạc mở rượu.


Vò rượu này chưa từng được được mở ra, lúc vừa mới mở, hương rượu nồng đậm lan tỏa trong không khí, làm miệng Lý Ngư cũng thèm.


Cảnh Vương thay đổi cách làm bình thường không cho cậu uống rượu, lấy hai ly phỉ thúy ra.


Hai chén rượu này cũng hơi kỳ lạ, thân ly được chạm khắc hình cá, một bên trái một bên phải, kề sát là quấn bên nhau, đúng chuẩn vừa vặn hoàn mỹ.


Cảnh Vương rót đầy ly rượu, đưa cho Lý Ngư một ly.


Lý Ngư vừa định đưa ly rượu đến bên môi, trộm liếc Cảnh Vương một cái.


Cảnh Vương cũng cầm chén rượu, nhưng không hề động đậy, mà đưa tay trái giơ thẳng tắp.


Lý Ngư bừng tỉnh hiểu ra, sửa giơ cánh tay mình dán qua.


Cánh tay hai người vòng qua nhau, uống rượu giao bôi.


“...Rượu này thật thơm.”


Lý Ngư cảm giác còn ngon hơn lần đầu tiên cậu uống.


Cảnh Vương mỉm cười, quyết định sau này sẽ nói cá biết, đó là trước khi rời hoàng thành hắn lấy từ chỗ lão Thừa Ân công, rượu cưới thuộc về hai người.


Quần áo đã thay, rượu đã uống, còn có…


Suýt chút nữa quên mất vong hoa bà lão đưa!


Lý Ngư cầm vòng hoa mình mang về, đưa Cảnh Vương, kể lại câu chuyện về bà lão một cách ngắn gọn.


“...thật sự là điện hạ đã làm đúng không?”


Tuy rằng cậu biết khó mà giả được, Lý Ngư vẫn cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc ngoại trừ cứu cá, Cảnh Vương chưa từng làm việc giống như vậy.

Cảnh Vương hơi xấu hổ gật đầu, đúng là thật, mà có chút hiểu nhầm nho nhỏ trong đó.


Người dân Tây Thùy đối đãi Cảnh Vương thế nào, bản thân Cảnh Vương không quan tâm. Sở dĩ giúp bà lão cũng không phải vì trong lòng hắn có lòng thương dân, từ nhỏ hắn đã cô độc quen rồi, rất ít quan tâm người khác, bây giờ trái tim vẫn cứng rắn lạnh lẽo như cũ. Chỉ là vì Tiểu Ngư quan tâm người dân, không hi vọng mọi người bị thương, hắn chẳng qua đang thực hiện nguyện vọng của Tiểu Ngư.


Cảnh Vương không tiện giải thích, Lý Ngư đưa hắn vòng hoa, Cảnh Vương cười đội lại lên đầu Lý Ngư, để Lý Ngư nhận lời cảm ơn này mới là danh xứng với thực. 


Lý Ngư đội vòng hoa nảy ý trêu đùa, cười tháo một đóa hoa hồng trên vòng hoa xuống dán trước ngực Cảnh Vương.


Mặc đồ đỏ uống rượu cài hoa, không phải chính là tân lang à!


Lý Ngư bỗng nhớ đến nhiệm vụ tuyến chính “Củi Khô Bốc Lửa” không khống chế được miệng khô lưỡi khô.


“Điện hạ, ngài có mệt không?” Lý Ngư đỏ mặt hỏi. 


Cảnh Vương sợ lại bỏ lỡ cá, lấy ra tinh thần có thể đánh nhân 10 lần thổ phỉ, mạnh mẽ lắc đầu.


Lý Ngư: “A? Không mệt à... Vậy chúng ta lại, nói thêm chút nữa?”

 Cảnh Vương cảm giác ngày càng lạc đề: “...”


Cơ hội khó có được, Cảnh Vương dắt tay cá, kéo cá lại gần.


Môi lướt qua tới, tràn ngập hương rượu, và nụ hôn triền miên vương vấn.


Lý Ngư đắm chìm trong môi hôn, khẽ kêu một tiếng, Cảnh Vương chặn ngang ôm cậu lên, dường như dự cảm chuyện sắp xảy ra, cậu chỉ tượng trưng giãy dụa chút.


Cảnh Vương ôm cậu lên giường trải đệm chăn đỏ thẫm, vừa đúng là bộ Lý Ngư lén lút trải ra lần trước.


Cậu nhìn thoáng qua đệm giường, vừa thẹn vừa mừng, Cảnh Vương tự tay vấn tóc cho cậu, giờ lại cực kiên nhẫn giúp cậu buông ra.


Trong đêm nhất định phải mất gì thứ gì đó, Lý Ngư sâu sắc cảm thấy mình nên nói câu lời ngon tiếng ngọt làm tổng kết.


Cậu từng vì vậy mà tưởng tượng đến nghìn tám trăm lần, tốt nhất là cực kì tình thú, có thể dụ Cảnh Vương muốn ngừng mà không được, vĩnh viễn không quên.


Nhớ kỹ Cảnh Vương thích nói hút kim, nhớ mãi không bỏ, Lý Ngư vực dậy tinh thần, học giọng điệu yêu tinh trong truyện dân gian trêu chọc nói: “Phu quân, cá chép tinh chúng em cũng là muốn hút kim đó…”


Lý Ngư chưa kịp nói xong đã bị thả xuống, hai mắt tối sầm.


Chương 82


_________________________________________________


Vài lời của Dưa Hấu: bộ này mình nhận từ hồi đầu cấp 3, định là xong trong năm lớp 11 rồi mà giờ mình lên năm nhất vẫn chưa xong :< mình cũng định drop rồi á, tại team cũng bận nên không duy trì được. Bộ này bọn mình làm gần hết rồi, chỉ còn tầm mấy chục chương chưa edit thôi, mà vì team beta bận, team edit bộ này chắc cũng còn mỗi mình thôi. Nay vào thấy mn bình luận nhiều quá nên lại muốn hoàn thành cho xong... Dù chưa beta được nhưng chắc mình sẽ hoàn thành phần edit.


1 nhận xét:

  1. Huhu cảm ơn chủ nhà đã trở lại, không uổng công chờ đợi mà

    Trả lờiXóa