Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 80

Chương 80:


Edit: I

Beta: Thanh Bắc


Lý Ngư cảm thấy nhiệm vụ lần này vừa lòng mình nhất, sau khi mọi chuyên giải quyết ổn thỏa, cậu bắt đầu lén lút bí mật lập kế hoạch.


Nhà cửa phải quét dọn ngăn nắp sạch sẽ, còn rất có cảm giác nghi thức thay bộ đệm chăn đỏ thẫm, bày đôi gối ngọc, một trong đó nhét mấy hộp cao nhỏ phía sau, đây là Vương công công hữu nghị cung cấp, Lý Ngư nhìn thôi không thể biết loại nào dùng tốt, chỉ đành chuẩn bị mỗi loại đều có một chút.


Tiếp theo chính là dùng cái phễu bạc, căn chuẩn thời điểm biến thân, cuộn mình vào trong chăn hưng phấn chờ đợi. Cậu cảm thấy chính mình đã làm quá rõ ràng rồi, nếu bạn trai vẫn không hiểu, đó là vì hắn đầu gỗ ngốc nghếch.


Lý Ngư nhờ Vương Hỉ giúp cậu truyền lời, muốn Cảnh Vương trở về sớm một chút. Tuy hiện giờ đến Tây Thùy ở, nhưng cậu thấy rằng không khác phủ Cảnh Vương mấy, có lẽ là bởi nơi có Cảnh Vương, mới là nơi khiến cậu thật sự cảm giác an toàn và kiên định.


Lý Ngư chờ rồi lại đợi, không ngờ ngủ mất, ngủ một giấc dậy, bạc sa mới tan hơn phân nửa, Cảnh Vương vẫn chưa trở về.


Lý Ngư dụi mắt đứng dậy, vì sao Cảnh Vương chưa về nữa, có phải bị vướng chuyện gì không?


Cậu nhớ đối phương hẳn là đang xử trí thích khách, không tiện dẫn theo mình, Lý Ngư cũng tự giác tránh những cảnh này, dù gì Cảnh Vương thật là một vị vương gia cổ đại, có thủ đoạn của bản thân, huống chi sau này còn muốn tranh trữ, cậu không thể ép Cảnh Vương theo quan điểm của người hiện đại, chỉ cần không tùy ý làm tổn thương người vô tội thì cậu đều có thể lý giải.


Lý Ngư ngồi chờ thêm lát nữa, nỗi lo lắng Cảnh Vương trong lòng đánh bay những suy nghĩ 18+ trong đầu, Lý Ngư quyết định tự đi tìm Cảnh Vương.


Cậu đang định mặc quần áo, thoáng thấy ánh sáng mờ ảo lộ ra bên cửa cách vách. Lý Ngư suy nghĩ một chút, đoán ra biết Cảnh Vương ở đâu rồi.


Lý Ngư quấn chăn, đẩy cửa phòng cách vách, thanh niên thân hình cao lớn đối diện với chiếc bàn đầy mật báo, nhíu mày suy nghĩ miên man.


Trong nháy mắt ấy, Lý Ngư rất muốn thay hắn xua tan đuổi hết mọi ưu sầu.


“Điện hạ, ngài còn bận sao.” Lý Ngư nhỏ giọng nói


Cảnh Vương ngẩng đầu, thoáng nhìn Lý Ngư cuốn chăn đỏ thẫm đứng ở cửa, rung đùi đắc ý rất đáng yêu, Cảnh Vương không nhịn được cong môi, vẫy tay với Lý Ngư, Lý Ngư nhanh chân chạy tới bên người Cảnh Vương ngồi xuống


Trên bàn bày một đống bản vẽ, Lý Ngư đã cùng Cảnh Vương đến Công Bộ đi làm, không tốn tý não nào liền nhận ra đây là bản đồ địa hình, hiển nhiên Cảnh Vương đang nghiên cứu địa hình.


Cậu vừa đến gần, Cảnh Vương ôm cả người lẫn chăn cậu luôn, sờ tay cậu bị lộ ra ngoài, lòng bàn tay hơi lạnh. Cảnh Vương liếc cậu với vẻ trách móc một cái, để tay cậu vào trong lồng ngực bản thân sưởi ấm.


Lý Ngư cảm giác ấm áp rất là thoải mái, nhỏ giọng chỉ vào một tấm bản đồ địa hình hỏi: “Điện hạ xem cái này để làm gì?”


Bọn họ mới đến trấn Lạc Phong không lâu, Lý Ngư tưởng Cảnh Vương lại muốn xây dựng phòng ở nữa.


Cảnh Vương lấy bút, khoanh vòng tròn một vị trí trên bản đồ, viết: 


Nhất phu đang quan, Vạn phu mạc khai        


[  一夫当关, 万夫莫开


Dịch sơ:  Một người giữ ải, muôn người không phá nổi

            

(*) Trích bài thơ Thục Đạo Nan của Lý Bạch


Mô tả địa hình hiểm trở, một người chặn hàng vạn người.]


“Chẳng lẽ điện hạ chuẩn bị đánh giặc?” Lý Ngư tò mò hỏi.


Trấn Lạc Phong nằm ở biên giới, nhốn nháo loạn lạc, trên đường đến đây Lý Ngư cũng nghĩ rằng vô cùng có khả năng sẽ phải đánh giặc, nhưng mới tới chưa được bao lâu đã động đao thương, có phải quá liều lĩnh không? Và nguyên nhân vì sao muốn đánh?


Cảnh Vương nhìn thấu băn khoăn của cậu, đưa một phần mật báo cho Lý Ngư


Lý Ngư khó tin hỏi rõ   "Có thể chứ?"


Cảnh Vương gật đầu.


Lý Ngư mở mật báo ra xem, hóa ra là lời khai của mấy tên thích khách bị bắt, theo lời khai của thích khách, bọn họ là nghe theo lệnh một người giàu có họ Ngô, tên Ngô phú hộ này dùng số tiền rất lớn thu mua họ, phái bọn họ đến hành thích. (*)


[乡绅:/ hương thân/ xưa dùng để chỉ người giàu có ở nông thôn, quê nên để tạm là phú hộ]




Sự thật về việc hành thích có chút ngoài dự đoán của mọi người, Lý Ngư cứ tưởng đó là thích khách, sát thủ do Lục Hoàng tử cử đến, ai ngờ không phải Lục Hoàng Tử mà là một người địa phương.


Lý Ngư hoang mang, người đó ắt hẳn là chưa từng thấy Cảnh Vương, lại cũng là một người giàu có, vì sao còn muốn hành thích?


Cảnh Vương nhận được ánh mắt tràn đầy nghi vấn của Lý Ngư, đưa tiếp những mật báo khác liên tục cho cậu.


Thì ra Cảnh Vương cũng cảm thấy một người địa phương tầm thường chưa chắc dám thuê người ám sát, ra lệnh cho thị vệ điều tra bối cảnh của người họ Ngô đấy, một ngày ngắn ngủi thị vệ đã điều tra rõ người bản địa họ Ngô, đây không phải bí mật gì của trấn Lạc Phong, Ngô phú hộ ở nơi núi rừng hẻo lánh xa xôi như trấn Lạc Phong , làm ăn có gia tài bạc triệu, hô mưa gọi gió, thực ra đang âm thầm cấu kết với bọn cướp len lỏi ở Tây Thùy.


Trước khi tới Tây Thùy Cảnh vương đã tim hiểu qua Tây Thùy.


Hiện giờ Tây Thùy tiềm ẩn hai mối họa lớn, một trong số đó là thổ phỉ, năm nào cũng làm Hoàng Đế thấy bất an. Lợi dụng gần biên cảnh, Tây Thùy quanh năm náo loạn, thổ phỉ nhân cơ hội lui tới, làm phiền người dân, liên tiếp đối nghịch với triều đình. Hoàng Đế từng phái quân đi chinh phạt nhưng không hiệu quả mấy, bọn thổ phỉ cấu kết với nước láng giềng, cộng với việc chúng chiếm địa hình có lợi, quan binh không thể tiêu diệt thổ phỉ, nó cứ thế thành tâm bệnh của Hoàng Đế.


Trong đó, trấn Lạc Phong là yết hầu của toàn bộ Tây Thùy, Hoàng Đế cố bổ nhiệm số quan viên nhận chức rõ ràng, nhưng lần nào quan viên đến nhận chức cũng không làm quá nửa năm, không phải xin từ chức thì chính là chết oan chết uổng, không tìm được trấn trưởng chỉ đành tuyển một người bản địa thay tạm, Hoành Đế cử Cảnh Vương đến đây, một mặt là thử thách cho Cảnh Vương, mặt khác là muốn tàn nhẫn đánh vào Tây Thùy.


Trước lúc Cảnh Vương rời Hoàng cung, Hoàng Đế đưa hắn ý chỉ bí mật, bảo Cảnh Vương đến Tây Thùy xong mới được xem, Cảnh Vương đến rồi, cũng lấy ra xem qua, Hoàng Đế muốn hắn thống trị Tây Thùy, tùy theo hoàn cảnh mà làm. Có ý chỉ này trong tay, Cảnh Vương có thể thả lỏng bản thân làm theo ý mình.


Đầu tiên hắn hạ lệnh đưa thích khách khai ra Ngô phú hộ và Ngô phú hộ đến trước mặt mình. Ngô phú hộ tới trước mặt Cảnh Vương rồi vẫn chống chế đủ điều, không thừa nhận hành vi phạm tội, thái độ kiêu ngạo. Cảnh Vương cũng không khách khí, lập tức dụng hình đánh cho Ngô phú hộ chết khiếp.


Thi vệ soát nhà Ngô phú hộ, phát triện ngoại trừ vàng bạc ra trong hầm cũng ẩn chứa rất nhiều báu vật quý hiếm, còn có không ít đao kiếm. Hóa ra thân phận Ngô phú hộ này cũng là giả, là thổ phỉ cải trang ẩn núp trong trấn Lạc Phong mấy năm nay, làm nội ứng cho đồng bọn bên ngoài, âm thầm vận chuyển hàng hóa.

Cảnh Vương mới đến trấn Lạc Phong nên chúng không coi vị vương gia người câm tới từ hoàng thành này ra gì, chỉ nghĩ vẫn như bọn quan viên hay cầu cạnh, mặc cho chúng bắt nạt trước kia, đầu lĩnh thổ phỉ quyết định phải ra oai phủ đầu Cảnh Vương, mượn tay Ngô phú ông phái thích khách đi.


Cảnh Vương điều tra được thân phận Ngô phú ông đương nhiên muốn lập tức đưa nó ra trước công lý, đả kích khí thế của bọn thổ phỉ, chỉ là làm vậy ắt sẽ chọc giận chúng. Thổ phỉ hoành hành ở Tây Thùy đã lâu. Cảnh Vương suy xét muốn dọn dẹp chúng trước rồi, nhưng thị vệ mang theo lần này tuy cơ bản đều là tinh nhuệ mà số lượng không nhiều, nếu có ngự tiền thị vệ thì nắm chắc hơn chút, tính ra có thể đánh một trận.


Mặc dù binh thư Cảnh Vương từng đọc không ít, mà lần đầu tiên ra trận, lựa chọn một chỗ có thể mai phục đanh thổ phỉ tốt xong vẫn phải có chiến thuật toàn diện hoàn hảo.


Chỉ là thổ phỉ binh hùng tướng mạnh, chiến thuật đâu dễ nghĩ như thế.


Lý Ngư đọc mật báo hoa cả mắt, rất bội phục bạn trai nhà mình.

 

Trong đầu cá toàn mấy chuyện không trong sáng, lại nhìn bạn trai chuyên tâm làm sự nghiệp không làm mình, đấy mới gọi là lấy đại cục làm trọng.


Xem ra không thu phục được thổ phỉ, cá không mong đợi được chuyện đó.


“Điện hạ đang lo lắng về chiến thuật à? Em cho điện hạ chút ý tưởng có được không?”


Lý Ngư vuốt cằm, ra vẻ thâm trầm cười.


Cậu thấy Hoàng Đế với lão Thừa Ân công đều vuốt cằm cũng muốn vuốt theo, nhưng mà cằm người lớn tuổi khác có chòm râu oai phong, Lý Ngư vẫn là thiếu niên, cằm bóng loáng, vuốt chẳng ra gì cả?


Cảnh Vương nhịn cười, ánh mắt mong chờ tựa như hỏi là ý tưởng gì?


Đôi mắt ngăm đen của Cảnh Vương sáng ngời, là bộ phận đẹp nhất trong ngủ quan, nhìn người khác lạnh như băng sương, nhìn cậu lại đong đầy tình ý.


Bị đôi mắt rực rỡ lấp lánh ấy nhìn chằm chằm, trái tim Lý Ngư đập thình thịch, cảm giác từ khi cậu thừa nhận mình là cá chép tinh, tín nhiệm của Cảnh Vương với cậu càng thêm nùng liệt.


Lý Ngư bình tĩnh lại, nỗ lực không để chính mình hiểu sai, chỉ vào bản đồ địa hình nói: “Điện hạ ngài xem, trấn lạc phong có một số hầm đang sửa, nếu có thể mở rộng một chút, khi chiến đấu chuẩn bị một ít thức ăn nước uống rồi đưa người dân xuống hầm trú tạm, vừa đảm bảo an toàn cho họ vừa phòng ngừa di dân khỏi thị trấn bị thổ phỉ phát hiện.”


Lý Ngư không hy vọng người dân bị thương, cậu nghĩ hầm giống như là hầm trú ẩn.


Được đó, Cảnh Vương khen ngợi gật đầu.


“Sau khi ẩn náu hết người dân, không có nổi lo về sau, có thể dẫn thổ phỉ vào trong trấn, lúc đấy chúng chỗ sáng ta chỗ tối.”


“Thuận tiện điện hạ đào ra một ít lỗi đi trong địa đạo, có thể dùng để công kích.”


Lý Ngư thần bí chớp mắt, vẽ lên trên giấy một ít sự cậu biết.


Cảnh Vương cân nhắc kỹ lời Lý Ngư, thu được không thiếu kiến thức mới.


Đang định hỏi tiếp thì bỗng nhiên phát hiện Lý công tử biến về hình cá, không ngừng vẫy đuôi với hắn, bạch bạch bạch.


Cảnh vương thuần thục nâng chăn đỡ cá, đưa cá về bể an toàn, chăn đặt trên giường.


Làm xong tất cả Cảnh Vương phát hiện gối ngọc bày thành đôi trên giường: “...”


Đây nhất định là kiệt tác của Tiểu Ngư.


Cảnh Vương khẽ cười, gấp gọn chăn gấm đỏ thẫm, bên gối ngọc lộ ra hộp nhỏ, duỗi tay mò lại thấy vài hộp khác nữa, Cảnh Vương mở một hộp ra, thấy cao chi trơn trượt trắng bóng, đột nhiên Cảnh Vương ý thức được mình đã bỏ lỡ gì.


Ngô phú hộ bị bắt, ban đầu hắn chẳng sợ mấy, cho rằng Cảnh Vương sẽ lấy bản thân làm lợi thế, đàm phán với thổ phỉ, nhưng Cảnh Vương tra ra mỗi thân phận thật sự xong không lưu mạng chó của hắn, trực tiếp treo cổ hắn trên cây cổ thụ cửa trấn, tiền tài không chính đáng toàn bộ tich thu.


Thổ phỉ dám ra oai phủ đầu Cảnh Vương, Cảnh Vương đương nhiên có thể vả mặt chúng.


Vì thế nên trấn trưởng rất lo lắng, Cảnh Vương là Hoàng tử, từ hoàng thành đường xa mà đến, trấn trưởng không mong Cảnh Vương có thể có công tích vĩ đại gì, mà ít nhất ở trong trấn Lạc Phong, ngàn vạn không thể phô trương. Biết Cảnh Vương bị ám sát, trấn trưởng suýt bị dọa ngất xỉu, thế nhưng Cảnh Vương ra lệnh treo cổ thổ phỏ, không muốn phô trương cũng khó.


Xử tử Ngô phú hộ tương đương tuyên chiến với thổ phỉ, quan binh đánh chúng mấy lần trước kia cũng không được, Cảnh Vương mới mang bao nhiêu người, vừa đến trấn Lạc Phong là có thể áp thổ phỉ? Hoàng tử điện hạ chọc họa chẳng sao cả, vỗ mông chạy lấy người là xong, người dân trấn Lạc Phong ở lại biết làm sao?


Trong lúc này, lòng người trong trấn đều hoảng sợ. Trấn trưởng cầu kiến mấy lần Cảnh Vương đều không đồng ý.


Một đêm nọ, thổ phỉ bị chọc giận mở cuộc tấn công vào thị trấn.


Khi bọn chúng đột nhập thị trấn, phát hiện dân chúng không thấy đâu hết, đối thủ luôn đột nhiên “từ trên trời giáng xuống” làm đầu óc chúng choáng váng, cảm thấy không ổn muốn chạy trốn lại vài lần trúng bẫy rập cuối thôn.


Lần đầu tiên thổ phỉ chật vật như thế, bị Cảnh Vương ôm cây đợi thỏ hung hăng đánh không trượt phát nào.

4 nhận xét: