Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 79

Chương 79:

Edit: Dưa Hấu

Beta: Ma Tước

Lý Ngư ngủ hết cả một ngày. Đó là cảm giác không buồn không lo nhất của cậu từ khi xuyên sách tới giờ, tỉnh lại còn tưởng mình vẫn đang mơ.

Cũng may tờ giấy và đồ ăn mà Cảnh Vương đặt bên hồ cá đã nhắc nhở cậu, đối phương đã biết và cũng chấp nhận thân phận cá của cậu, còn mua cho cậu không ít đồ ăn vặt địa phương.

Lý Ngư vui vẻ biến thành người ăn cơm, cậu không có chuyện gì phiền lòng nên ăn cũng được nhiều hơn. Cảnh Vương đang làm việc ở cách vách, nghe thấy động tác của con cá này nên cười khẽ, lệnh cho Vương Hỉ gọi đại phu đến.

Cảnh Vương vốn dẫn theo vài đại phu có y thuật khá tốt, theo từ Hoàng thành tới tây biên giới, lo trước khỏi hoạ, Lý Ngư vừa ăn cơm xong thì bị mời ra ngoài cho đại phu bắt mạch.

Mắt Lý Ngư đầy hoang mang, cậu ăn ngon ngủ tốt rất là khoẻ mạnh, tại sao phải để đại phu khám? Nhưng thấy Cảnh Vương cũng ở đó, lòng Lý Ngư bình tĩnh lại, cậu nhanh nhẹn bước tới ngồi cạnh Cảnh Vương, duỗi một tay ra với đại phu.

Các đại phu âm thầm thấy kỳ lạ, vốn đang buồn bực không biết vị Lý công tử này có bối cảnh gì, chỉ sợ nói nhầm đắc tội người ta, nhìn điệu bộ này thì hẳn là người nhà Cảnh Vương.

Đại phu chẩn xong đều nói Lý công tử không sao. Cảnh Vương còn đặc biệt lệnh Vương Hỉ hỏi xem có bị hoảng sợ không —— ban đầu đúng là Lý Ngư có hơi sợ hãi, nhưng hiện tại thì chuyện cậu khiến cậu lo lắng nhất cũng đã được giải quyết, đến ác mộng cậu cũng chẳng mơ thấy nữa. Nhưng người yêu sốt sắng như vậy, Lý Ngư cũng vui vẻ nhếch miệng cười, đang định nói Cảnh Vương không cần lo lắng thì Cảnh Vương lại nắm tay cậu dưới tay áo, nhẹ nhàng xoa một chút.

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư nhận ra đây là ám chỉ, Lý công tử ăn ngon ngủ ngon khựng lại một chút, trái lương tâm mà nói: “Ta hơi khó ngủ, ăn cũng không ngon.”

Các đại phu lại họp lại bàn bạc chút, cảm thấy có khi Lý công tử thật sự bị kinh hoảng. Dù sao loại bệnh do bị doạ sợ cũng khó mà khám ra được. Các đại phu trăm miệng một lời mong Lý công tử tĩnh dưỡng. Cảnh Vương ung dung liếc nhìn Vương Hỉ một cái, Vương Hỉ liền sáng tỏ, nếu đã được chẩn đoán là bị kinh sợ thì đề chuyện này vào sổ con để ngự tiền thị vệ đưa về Kinh thành là hợp lý. Cũng không cần thiết đưa tên Lý công tử ra làm gì, Điện hạ cưng Lý công tử như con ngươi trong mắt mình, nếu Lý công tử chấn kinh, chẳng phải cũng tương đương như Điện hạ chấn kinh à?

Vương Hỉ ám chỉ mấy lần, tin tức truyền về Hoàng thành cuối cùng thành Cảnh Vương mới tới trấn Lạc Phong đã gặp nhiều sát thủ, bị hoảng sợ, nằm trên giường không dậy nổi.

Sau khi nhận được tin thì Hoàng đế rất sốt ruột, tăng thêm không ít nhân thủ tới tây biên giới, đồng thời lệnh ngự tiền thị vệ tại tây biên giới điều tra rõ ràng lai lịch sát thủ. Ông chỉ muốn thử thách Cảnh Vương chứ không phải muốn mạng hắn. Cảnh Vương là đứa con trưởng duy nhất còn sót lại của ông, ngay đêm đầu đến tây biên giới đã bị ám sát, Hoàng đế không nghi ngờ cũng không được, lệnh thị vệ điều tra thư từ lui tới gần đây Hoàng thành và tây biên giới. Hoàng đế nghi rằng, tất cả những việc này đều liên quan tới việc tranh giành ngôi vị.

Càn Thanh cung yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng kim rơi, ánh mắt Hoàng đế rơi trên danh sách Hoàng tử trong tay.

Nhị Hoàng tử cũng đã điên điên khùng khùng, vậy rốt cuộc ai là người đã ra tay với Cảnh Vương đây?

“Điện hạ, ngài nhất định phải cẩn thận với Lục Hoàng tử.”

Lý Ngư dựa vào thân phận cá chép tinh mà thổi gió, lại một lần mặt đối mặt nhắc nhở Cảnh Vương một cách nghiêm túc.

Không nhắc không được, ngay cả sát thủ cũng xuất hiện rồi. Vì trong truyện Cảnh Vương chưa từng tới tây biên giới, Lý Ngư cũng không thể nào phán định ai đã phái sát thủ tới, nhưng Lục Hoàng tử với tư cách boss là có hiềm nghi lớn nhất, Lý Ngư chỉ sợ Cảnh Vương coi thường người này.

Rốt cục Cảnh Vương cũng thắc mắc hỏi tại sao?

Cùng là Hoàng tử, cá nhỏ hoàn toàn không đề cập tới Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử. Lý do Lục Hoàng tử gây trở ngại thì quá quá gượng ép.

Bên này Lý Ngư đã nghĩ kỹ cách giải thích. Thân phận cá chép tinh đúng là rất tốt, cậu dùng bàn tay vàng xuyên sách và tu tiên nên biết trước xào chuyện tới mức diệu kỳ, nói: “Em có chút phép tiên tri, biết tương lai Lục Hoàng tử sẽ là kẻ địch lớn nhất của Điện hạ, Điện hạ có tận mấy lần thua thiệt.”

Cảnh vương: "..."

Cảnh vương yên lặng thầm nghĩ, e rằng cái gọi là tương lai đã sớm tới rồi, từ khi Lục Hoàng tử ra tay với quà mừng thọ của hắn, hắn đã biết người này có dã tâm không nhỏ.

Trước mắt hắn đã rời khỏi Hoàng thành, nhìn bên ngoài thì Lục Hoàng tử sẽ tiến vào tầm mắt của Hoàng đế, một mình nhận sự trọng dụng của Hoàng đế, tiền đồ vô lượng. Thế nhưng chỉ cần tây biên giới có chút động tĩnh, Hoàng đế sẽ nhìn chằm chằm vào Lục Hoàng tử.

Vả lại Cảnh Vương cũng sẽ không để Lục Hoàng tử quá đắc ý, chỉ riêng việc Lục Hoàng tử đánh chủ ý lên cá nhỏ mấy lần, Cảnh Vương đã không  định bỏ qua cho gã, đó là còn chưa tính đến chuyện quà mừng thọ.

Lý Ngư thấy quả nhiên Cảnh Vương trở nên nghiêm túc, cười nói: “Nhưng Điện hạ cũng đừng quá lo lắng, gã nhất định không đấu lại Điện hạ, nên em chỉ nhắc Điện hạ thôi, cũng không phải muốn Điện hạ phải né tránh kiêng dè gì.”

Cảnh Vương gật đầu, xem ra Lục Hoàng tử chẳng qua cũng chỉ là con cọp giấy.

Cảnh Vương lại hỏi, thuật tiên tri của em là thuật thế nào? Chuyện Diệp Thanh Hoan lần trước cũng là nhờ thuật này ư?

Lý Ngư nói: “Lần Diệp Thế tử đương nhiên cũng được báo trước, thuật này… ặc, gọi là Bàn tay vàng.”

Cảnh Vương trầm ngâm chốc lát, Bàn tay vàng này của em, có thể tiên tri tất cả chuyện của chúng ta à?

Lý Ngư vội vàng lắc đầu: “Không thể. Bàn tay vàng cũng không chuẩn xác lắm, chỉ là có khả năng xảy ra thôi.”

Bởi vì nội dung câu chuyện đã sớm bị đảo lộn.

Lý Ngư vòng vo Tam quốc kể lại chuyện Lục Hoàng tử gây nên trong truyện cho Cảnh Vương, nhưng lại không nói Cảnh Vương nhất định có thể đăng cơ, bởi vì có thể ảnh hưởng đến sự phán đoán tình hình của Cảnh Vương. Dù kết quả sẽ không thay đổi, nhưng nhỡ đâu làm mọi chuyện trở nên quá khốc liệt thì biết làm sao, cẩn thận như bây giờ mới là trạng thái tốt nhất.

Cảnh vương lại hỏi, ta có thể học thuật kia không?

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư bất đắc dĩ, tại sao Cảnh Vương không để ý đến Lục Hoàng tử hơn, toàn hỏi mấy chuyện liên quan đến tu tiên, mau tỉnh lại đi, ngài là nam chính truyện cung đấu đấy!

Có cách nào để ngăn chặn cái ham muốn tu tiên của Cảnh Vương không vậy?

Lý Ngư kìm nén xúc động muốn gào thét, cật lực khuyên nhủ: “Điện hạ chính là thiên hoàng quý tộc, tu tiên không hợp với Điện hạ, kính xin Điện hạ cân nhắc, đừng tốn quá nhiều tâm tư vào chuyện đó nữa.”

Cảnh vương cụp mắt, vẻ mặt trở nên xám xịt, lại hỏi: Sau khi độ kiếp, em còn có thể ở lại bao lâu.

Lý Ngư “ặc” một tiếng, lập tức nhớ tới việc độ kiếp đúng là lý do cậu bịa để xuất hiện bên cạnh Cảnh Vương, ý này của Cảnh Vương, cũng tương đương với câu hỏi, Lý Ngư sẽ ở thế giới cổ đại bao lâu.

Vấn đề này hệ thống Hại Cá chưa đề cập tới, Lý Ngư cũng chưa nghĩ qua, ban đầu thì cứ không đợi được mà muốn về, nhưng bây giờ có ràng buộc ở thời đại này rồi, Lý Ngư nghĩ, nếu như cậu có thể lựa chọn, cậu sẽ ở cạnh Cảnh Vương thật lâu. Theo kết cục trong sách thì sau bốn mươi tuổi thân thể Cảnh Vương vẫn khoẻ mạnh, vẫn còn thật nhiều năm nữa mới tới lúc đó. Lý Ngư mới mười tám tuổi, đã nhìn thấy được thời gian cả đời.

Nhưng việc xuyên sách là chuyện cậu không thể làm chủ, thời gian dừng lại có phải cũng không thể làm chủ được hay không?

Lý Ngư nghiêm túc suy nghĩ một lúc, Trung thực đáp: “Em cũng không rõ nữa.”

Ngoài ý muốn, cậu cũng không muốn lừa Cảnh Vương việc này.

Cảnh Vương nghe cậu nói xong, bỗng nhiên xanh mặt, nắm chặt tay cậu bằng lực rất mạnh, Lý Ngư bị nắm tới mức hơi đau.

“Điện hạ, ngươi sao vậy?” Lý Ngư kinh ngạc hỏi, cậu không biết tại sao tự nhiên Cảnh Vương lại ưu tư.

Cảnh Vương dùng sức ôm cậu vào lòng, không ngừng thầm nói, em đừng bỏ lại ta.

"Điện hạ?"

Lý Ngư không rõ lý do, cố gắng ôm lấy vai đối phương, muốn làm đối phương bình tĩnh lại.

Hai người giữ nguyên tư thế ôm ấp cùng rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Vương Hỉ tới mời Cảnh Vương, bảo là thích khách đã nhận tội, cần Cảnh Vương xử trí. Đây là không thể thoái thác được, Cảnh Vương buông Lý Ngư ra, vẻ mặt đã hoà hoãn hơn.

Chăm sóc em ấy cho thật tốt, Cảnh Vương liếc nhìn Vương Hỉ.

Vương Hỉ gật đầu thật mạnh, ít nhất thì thích khách cũng làm được một điều tốt, dùng mắt thường cũng có thể thấy được Lý công tử và Điện hạ đã thân mật với nhau hơn rồi!

Trong chốc lát Lý Ngư đã dỗ được Vương Hỉ ra ngoài, quay vào xông vào không gian tinh thần.

Cậu nhớ lúc có thích khách, “đồng cam cộng khổ” đã được nhắc hoàn thành. Vì bị lộ nên cậu vẫn chưa thể kiểm tra, bây giờ có phải trực tiếp nhận phần thưởng luôn không?

Lý Ngư tiến vào hệ thống, lập tức kiểm tra nhiệm vụ chính, quả nhiên “đồng cam cộng khổ” đã kết thúc, phần thưởng vẫn là một bí mật của Cảnh Vương.

Lý Ngư thất thần nhìn bốn lựa chọn một lúc, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, chợt hỏi: Hệ thống, ta có thể xem lại những bí mật đã từng chọn không?

Bí mật liên quan đến con hổ bằng vải và Trường Xuân cung cứ thi thoảng lại lượn qua trong đầu cậu.

Vì lần trước cậu vẫn chưa thể nghĩ rõ ràng, nên trong lòng vẫn không buông xuống được.

Hệ thống trầm mặc một lát, tựa đang suy nghĩ, vốn Lý Ngư đang cho là không được thì một trong bốn bí mật được cung cấp, có một cái đã biến thành cung điện u ám.

… Là Trường Xuân cung! Hay lắm!

Hệ thống nói: “Cho phép kí chủ đổi phần thưởng. Mời kí chủ lựa chọn.”

Lý Ngư hiểu rõ, ý là lần chọn thưởng này cậu có thể chọn ba bí mật cậu không biết, hoặc vẫn chọn Trường Xuân cung.

Dù sao những bí mật khác của Cảnh Vương về sau khi hoàn thành nhiệm vụ vẫn nhận được, cũng không cần vội, hay là cứ giải quyết cái này trước rồi nói sau.

Lý Ngư chọn Trường Xuân cung, chớp mắt lại tới nơi diễn ra bí mật, một cung điện trong Trường Xuân cung.

Lần này cậu đã chuẩn bị sẵn trong lòng nên xem rất cẩn thận. Từng chi tiết vẻ ngoài của người phụ nữ, bao gồm cả một đoạn nhạc mà người phụ nữ nhỏ giọng ngâm nga lúc đợi nội thái giám, ngay cả giai điệu cậu cũng nhớ luôn rồi. Cậu còn phát hiện trên cái giường sau lưng người phụ nữ toàn là vải. Lần trước Lý Ngư không hể để ý, lần này lại nhìn rất kỹ, trông đám vải hình như có cả tã lót, lúc phụ nhân tranh chấp với nội thái giám, cậu thấy tã lót nhúc nhích một chút, một đôi mắt đen láy như hai quả nho lộ ra, tò mò nhìn tất cả mọi thứ.

Thì ra trong phòng còn một đứa trẻ sơ sinh. Vì lúc đầu bị thân thể của người phụ nữ che mất, sau đó người phụ nữ lại tranh chấp với thái giám. Lý Ngư chỉ chú ý đến hai người đang tranh cãi ầm ĩ phía trước, không hề phát hiện bé sơ sinh trên giường, thật ra đứa bé này vẫn luôn ở đây…

Chờ chút, đứa bé này khiến Lý Ngư đột nhiên hiểu rõ một chuyện!

Tại sao đây lại là bí mật của Cảnh Vương, nhưng lúc cậu dò hỏi Cảnh Vương, bản thân Cảnh Vương lại hoàn toàn không có ấn tượng gì về cái bí mật này? Vả lại nếu là bí mật của Cảnh Vương, vì sao hắn lại không xuất hiện?

Thật ra —— Cảnh Vương đúng là có ở đó, chỉ là trước đó cậu hoàn toàn không nhận ra.

Vì Cảnh Vương chính là đứa bé sơ sinh này.

Có lẽ là bởi vì khi Cảnh Vương chứng kiến cảnh tượng này thì chỉ là đứa trẻ sơ sinh, chẳng trách sau này lớn lên Cảnh Vương không có ấn tượng. Thế nhưng đoạn ký ức này vẫn tồn tại một cách khách quan!

Lý Ngư đã gặp bé mập, đối với bé mập nhỏ sơ sinh cũng nhận ra rất nhanh, sau khi chứng thực suy đoán của mình, cũng càng có nhiều bí ẩn hơn.

Cảnh Vương đang là trẻ sơ sinh, Lý Ngư sau đó không thấy màn che truy điệu treo chung quanh Trường Xuân cung đâu cả, điều này có nghĩa là trong đoạn trí nhớ này thì Hiếu Tuệ Hoàng hậu chưa mất. Vậy tại sao Hiếu Tuệ Hoàng hậu lại để một người phụ nữ đã có chồng đơn độc ở cùng Hoàng tử nhỏ, nhìn tuổi tác người phụ nữ này thì cũng không giống một cung nhân tầm thường…

Lý Ngư thoáng thấy vóc người phụ nữ này còn đầy đặn hơn một người phụ nữ bình thường, bỗng nhiên ngơ ngác, đây chẳng lẽ là vú nuôi của Cảnh Vương?

Tuổi tác, thân hình, lại còn có thể ở cùng chỗ Hoàng tử nhỏ, rất phù hợp.

Vậy nên bí mật này là nói, lúc Cảnh Vương còn là trẻ con, đã từng vô tình thấy vú nuôi bị thái giám giết à?

Người bị Cảnh Vương hành quyết không ít, tại sao cái này lại được coi là bí mật?

Mới có chút đột phá nho nhỏ, lại lập tức bước vào bình cảnh(*).

(*) Bình cảnh: nghĩa đen: cổ bình, cổ chai; (bạn nào đọc tu chân có lẽ sẽ biết từ này) nghĩa bóng: ý chỉ việc gặp cảnh bình hoà, không tiến lên được, như việc chui ra khỏi một chiếc bình thì tới chỗ cổ hẹp của bình.

Lý Ngư rời khỏi ảo ảnh ký ức, hệ thống nhắc nhở đúng lúc: “Kí chủ, bước “Chấn hưng” của nhiệm vụ chính đã có sự đổi mới, trước khi bắt đầu bước tiếp theo, xin kí chủ hãy xác nhận thông tin.”

Lý Ngư “a” đáp lại, suy nghĩ lập tức tắc lại, vẫn cứ tiếp tục làm nhiệm vụ đã.

Hệ thống lập tức bắn ra khung nhắc nhở.

“Xin kí chủ xác nhận quan hệ với bạo quân.”

Lý Ngư: ???

Hệ thống Hại Cá tuy bảo xác nhận quan hệ, nhưng thật ra chỉ có hai lựa chọn, chọn một trong hai cái cá cưng hay người yêu.

Bây giờ cá cưng đã thăng cấp, Lý Ngư đương nhiên tươi cười mà chọn người yêu.

Hệ thống nói: “Nhiệm vụ tiếp theo, xin kí chủ dùng thân phận người yêu vừa chọn để hoàn thành.”

Hệ thống đồng bộ thay mới bước kế tiếp “Chấn hưng gia tộc”: Củi khô bốc lửa với bạo quân.

Lý Ngư: "..."

Hệ thống ngươi ra đây, ta nhất định sẽ đánh chết ngươi!

“Đồng cam cộng khổ" thì phải liều mình hi sinh vì đối phương mới có thể hoàn thành, “Củi khô bốc lửa” thì phải làm sao?

Lúc trước không nhận ra tình cảm xây đắp quá cao cũng là một loại phiền phức.

Lý Ngư hèn mọn nở nụ cười, cái này không phải có nghĩa là, ngay cả hệ thống cũng muốn cậu làm tình à?

… Có phải mùa xuân đến rồi không, cậu ăn nhiều uống nhiều, cũng càng ngày càng thèm muốn cơ thể đối phương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét