Chương 78:
Edit: Dưa Hấu
Beta: Ma Tước
Đầu Lý Ngư trống rỗng, cậu… vậy mà lại biến về trước Cảnh Vương.
Lần này phải bao biện thế nào? Làm Cảnh Vương hôn mê, rồi lại nói với đối phương đó chỉ là một giấc mơ?
Đừng có mơ, về võ thì dù cậu là cá hay là người cũng đều không phải đối thủ của Cảnh Vương, áo choàng không phải chỉ rơi ra rồi mặc lại là được, mà là rách tung toé trên đất đó!
Lý Ngư thậm chí quên luôn việc muốn nhảy về hồ cá, sốt sắng vùng vẫy lung tung trong đống y phục.
Cảnh Vương phát hiện Lý công tử là cá thì biết làm sao giờ, có phải sẽ trực tiếp coi Lý công tử là cá chép tinh đúng không? Nghe nói ở cổ đại đều dùng lửa để thiêu yêu quái, cậu không muốn biến thành cá nướng đâu!
Lý Ngư rít gào trong lòng, quên mất việc trong phòng trừ cậu và Cảnh Vương còn có một người khác —— tên thích khách vừa bắn tên tới chỗ Lý Ngư, vốn dĩ đang bị thương nên thừa dịp hỗn loạn trốn vào phòng, tận mắt thấy một màn biến hình cá chân thực, kinh hãi không nói nên lời.
Cảnh Vương nhanh chóng đứng dậy, đá cửa phòng ra trước, chặn mấy người Vương Hỉ sắp chạy tới ở ngoài cửa, sau đó áp sát thích khách, dùng một cú đánh đập ngất người ta.
Giải quyết thích khách xong, Cảnh Vương quay đầu thoáng nhìn cá chép tinh, cá nhỏ vẫn đang ngơ ngác bay nhảy, như là… bối rối.
Cảnh Vương thở dài trong lòng. Hắn đã cố gắng hết sức, cậu náo loạn như vậy, Cảnh Vương cũng không biết nên kết thúc thế nào, hay là tìm hiểu ý cá chép tinh trước, Cảnh Vương cũng sợ con cá này thiếu nước, vội vàng đưa cậu vào trong nước.
Đầu Lý Ngư đã loạn như đống hồ dán, thấy Cảnh Vương đi tới đi lui, tạm thời cũng không có phản ứng khác, đợi tới lúc Cảnh Vương xuất hiện trước mặt cá lần thứ hai, cuối cùng cá cũng coi như tỉnh lại.
Cảnh Vương đây là muốn bắt cậu à??
Cả một con cá Lý Ngư hơi động cũng không dám, gian nhà nhỏ hẹp, nhất định cậu sẽ bị theo dõi, trốn ở đâu cũng có thể bị tìm thấy, mà cậu cũng không thể rời khỏi nước quá lâu, ngay cả chạy trốn cũng… chỉ có thể trốn vào hồ cá Cảnh Vương chế cho cậu.
Làm sao bây giờ, cá sắp thành cá chết rồi!!
Lý Ngư cứng mình cá, tuỳ ý Cảnh Vương nhặt cậu từ đất lên. Lý Ngư cố nén vẫy đuôi vô ích, đến lúc này rồi, Lý Ngư vẫn thấy tiếc nuối khuôn mặt này của bạn trai!
Hu, không đúng, bạn trai có khi sắp bay đi rồi. Cảnh Vương nhận ra cậu là cá, có còn muốn cậu hay không rất khó nói. Hôm qua còn cưng cậu trong lòng bàn tay, hôm nay coi cậu là cá chép tinh có khi còn nướng cậu lên ấy chứ!
Lý Ngư càng nghĩ càng bất lực. Tay Cảnh Vương nâng cậu lên, Lý Ngư không dùng đuôi quấn lấy như mọi khi mà là tuyệt vọng duỗi thẳng, để tí nữa bị đem đi nướng cũng thẳng.
Lòng Lý Ngư xoay 180 độ theo chuỗi hành động của Cảnh Vương với cậu… ồ, đặt cá vào một bình thuỷ tinh gần nhất, khiến cậu cực kỳ kinh ngạc.
Lẽ nào Cảnh Vương không muốn giết cá à?
Lý Ngư vào nước, lẳng lặng quan sát một lúc. Cảnh Vương chỉ nghiêm túc nhìn cậu, cũng không có ý muốn bắt cậu ra lần nữa.
Lý Ngư cẩn thận bơi một vòng, Cảnh Vương cũng không có phản ứng nào khác.
“Điện hạ, Điện hạ và Lý công tử có sao không, có bị thương không?”
Vương Hỉ lớn tiếng gọi bên ngoài. Trong phòng còn tên thích khách, không biết Lý công tử có bị thương không, sao chủ nhân lại đóng cửa lại vậy?
Lúc này Lý Ngư mẫn cảm với bất kì giọng của ai, Vương Hỉ đập cửa một cái, Lý Ngư bị doạ sợ, “piu” một cái chìm xuống.
Áu, bây giờ giả chết có kịp không!
Cảnh vương: "..."
Cảnh Vương bất đắc dĩ nhìn con cá có ý đồ giả chết một cái. Hắn không thể nói, muốn biểu đạt cái gì cũng rất tốn sức. Cảnh Vương nghĩ một chút, vẫn vươn ngón tay vào bình thuỷ tinh, sờ sờ đẩu cá nhỏ như động viên.
Lý Ngư: "..."
Vương Hỉ mà không nhận được tin tức nữa e là sẽ xông vào mất. Cảnh Vương nhấc thích khách đang hôn mê lên, mở cửa đi ra ngoài, rồi lại khép cửa đằng sau lại ngay lập tức, không cho bất kỳ ai có cơ hội nhìn thoáng động tĩnh bên trong.
Ra cửa, khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Vương đột ngột trầm xuống, kết liễu thích khách bằng một kiếm rồi quăng trên đất.
Vì cá nhỏ sợ thấy hắn giết người, Cảnh Vương để cho thích khách cả gan tổn thương cá nhỏ này tạm sống một lúc, thân phận của cá nhỏ tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Vương Hỉ vừa vội vàng sai người chuyển thi thể của thích khách đi, vừa lo âu hỏi: “Điện hạ, Lý công tử đâu?”
Cảnh Vương nhìn gian nhà một cái.
Vương Hỉ hiểu ý: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi… Điện hạ có muốn gọi đại phu tới khám không?”
Tình cảnh vừa rồi rất loạn, Vương Hỉ sợ chủ nhân và Lý công tử bị thương.
Cảnh Vương vốn muốn từ chối, ngẫm lại cá nhỏ hơi bị doạ sợ, châm chước một chút, tạo thủ thế.
Vương Hỉ gật đầu liên tục: "Lão nô hiểu rồi, để Lý công tử nghỉ ngơi vài hôm, hôm khác mời đại phu sau.”
Lý Ngư nghe cách một bức tường, mỗi lần Vương Hỉ nhắc đến cậu, cả mình cá lại run lên. Cậu không có mặt, cũng không biết Cảnh Vương nói thế nào với Vương Hỉ, chỉ có thể đoán từ mỗi câu trả lời của Vương Hỉ.
Lý Ngư nghe một lúc, hình như tới cuối Vương Hỉ cũng không biết cậu là cá, Cảnh Vương không nói cho Vương Hỉ à?
… Nếu đã thấy cậu biến thân rồi thì tại sao vẫn không nói ra?
Coi như việc người biến cá rất khó tin đi chăng nữa thì chỉ cần Cảnh Vương chỉ, cậu cảm thấy ít nhất Vương Hỉ sẽ tin, nhưng tại sao Cảnh Vương…
Đầu óc rối tung rối mù của Lý Ngư dần dần tỉnh lại. Vẻ mặt lúc Cảnh Vương rời đi, còn cả động tác ôn nhu sờ đầu cậu, hình như cũng không phải dáng vẻ tức giận!
Đáy lòng Lý Ngư không khỏi nảy sinh chút hi vọng đáng thương, lẽ nào sau khi phát hiện bí mật của cậu Cảnh Vương không những không tức giận mà còn quyết định giấu giúp cậu?
Bằng không, tại sao không cho bọn Vương Hỉ vào, lại còn để cậu vào bình thuỷ tinh?
….Điện hạ không cảm thấy cậu là quái vật à?
Lý Ngư không ngừng thấp thỏm. Bên này Cảnh Vương cũng đang nhanh chóng xử lý việc quan trọng trong tay. Đầu tiên xác định thời điểm Lý Ngư biến thành cá, những người còn lại có thấy gì lạ không —— may là Cảnh vương đẩy Lý Ngư ngã vào phòng, ngoài tên thích khách kia thì những người còn lại vì cách khá xa nên chưa thấy.
Trấn Lạc Phong không có quan lớn gì, Cảnh Vương đến đây đương nhiên lớn nhất, thích khách còn sống cũng không phải áp giải tới nơi khác, trực tiếp giao cho thị vệ tra hỏi.
Trong đám người Vương Hỉ đưa tới trợ giúp có hai đội ngự tiền thị vệ. Đội trưởng tới hành lễ với Cảnh Vương, nghe nói là phụng lệnh Hoàng đế tới bảo vệ Cảnh Vương. Cảnh Vương xoa mi tâm, lệnh Vương Hỉ thay hắn cảm ơn những người này, rồi lại thay hắn viết tấu chương cho Hoàng đế. Cảnh Vương đã quyết định tranh ngôi, phát sinh chuyện lớn như vậy phải báo với Hoàng đế.
Cảnh Vương bàn giao những điều quan trọng nhất, xử lý xong đi tìm cá nhỏ như bay. Vào nhà trước tiên rồi lại ra hiệu hạ nhân không vào lần nữa, mình thì rón rén bước vào ngưỡng cửa, vào xem cá trong hồ cá.
Vừa mới vào phòng, Cảnh Vương đã cảm thấy bất thường. Cá nhỏ không còn ỉu xìu như lúc hắn rời đi, chủ động bơi tới, đuôi cá động đậy nịnh hót hắn.
…cá chép tinh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt à?
Cảnh Vương nhếch môi, thuần thục vuốt lưng cá.
Ai ngờ Lý Ngư lại đề phòng nhanh chóng tránh đi, trốn sau một cây thủy tảo, nhìn lén hắn.
Cảnh Vương biết e là cá nhỏ đang thấp thỏm thăm dò, cũng không so đo, hắn lấy tờ giấy mình mới chuẩn bị trong tay áo ra, đặt ở nơi cá có thể thấy.
Lý Ngư thấy trên tờ giấy viết rõ ràng: Em đừng sợ.
Lý Ngư: "..."
Cảnh Vương đưa cho cá rất nhiều tờ giấy, vì cá mà chịu thương tổn, lại vừa mới cứu cá, mắt Lý Ngư bỗng nhiên ươn ướt.
Xin lỗi điện hạ, e rằng ta nên nói cho ngươi...
Một người một cá mặt đối mặt, trước đó Lý Ngư vì muốn làm tình nên đẩy muộn biến thân đến tối, giờ hừng đông đã qua, Lý Ngư biết, cậu lại có thể biến về người.
Cố gắng tính toán nghĩ cách, cuối cùng dùng ở thẳng thắn sẽ được khoan dung.
Lúc trước vì sợ Cảnh Vương ghét cậu, Lý Ngư không dám tuỳ tiện biến thân lại, bây giờ chẳng thèm để ý, tờ giấy cho cậu dũng khí vô tận. Lý Ngư chủ động đâm vảy ngọc để biến thân trước mặt Cảnh Vương, ngay trước ánh nhìn chăm chú của Cảnh Vương, biến thành người lần thứ hai.
Lý Ngư qua quýt mặc xong y phục, nói với Cảnh Vương: “Điện hạ, em có chút chuyện muốn nói với ngài, liên quan tới con người em, liên quan tới việc tại sao em lại biến thành cá, em —— "
Muốn giải thích thế nào??
Lý Ngư lâm trận mới phát hiện cái miệng này không dễ dàng mở ra, chẳng lẽ muốn cậu nói trực tiếp với Cảnh Vương rằng vốn dĩ cậu là người, không hiểu sao xuyên vào một con cá dẫn theo hệ thống, mà Cảnh Vương là nhân vật trong truyện mạng cậu đọc?
Coi như Cảnh Vương có thể tiếp thu việc người sống sờ sờ biến thành con cá, hẳn cũng không cách nào tiếp thu được việc mình chỉ là nhân vật trong sách. Dù sao thế giới quan cũng thay đổi, nếu cậu nói không tốt thì Cảnh Vương lại cho rằng cậu nói vớ nói vẩn.
Hệ thống và xuyên sách, tốt nhất đều không nói, trừ việc này, cậu phải giải thích việc mình biến thành cá thế nào?
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư không ngờ rằng việc bị lộ lại đột ngột như thế, càng không ngờ rằng sau khi bị lộ muốn giải thích cũng không được, cậu phải tìm lý do mà Cảnh Vương có thể chấp nhận được...
Có rồi!
Lý Ngư trong cái khó ló cái khôn, Cảnh Vương tận mắt thấy cậu biến thành cá, chắc chắn sẽ cho rằng cậu là yêu. Dù vậy, Cảnh Vương vẫn chọn bảo vệ cậu trước mặt người khác, ít nhất đã thể hiện rằng trong lòng Cảnh Vương, dù phát hiện Lý công tử là yêu quái đi chăng nữa thì Cảnh Vương vẫn có thể chấp nhận.
Nhớ Cảnh Vương có đọc truyện ngắn về tu tiên, còn thích đọc truyện về yêu tinh, có khi chính là hưởng phúc từ việc này mới có thể khiến Cảnh Vương nhanh chóng chấp nhận chuyện vô lý như cậu là yêu tinh. Sở dĩ phản ứng nhanh cũng là vì Cảnh Vương muốn bảo vệ cậu. Bản thân Cảnh Vương cũng không phải là người dễ giận. Nếu ngay cả Cảnh Vương cũng cực kỳ hoảng loạn, đầu óc như hồ dán như lúc cậu bị lộ, bọn Vương Hỉ đã sớm nhận ra.
Người này, sao có thể tốt như vậy cơ chứ. Lý Ngư đột nhiên nhận ra điều này lại muốn huhuhu, luôn cảm thấy hắn đối xử với cậu đã đủ tốt, nhưng qua mỗi lần cũng có thể tốt hơn nữa.
Nếu Cảnh Vương có thể chấp nhận cá chép tinh, thì cậu đơn giản cũng không cần khổ não tìm cớ nữa, giả làm cá chép tinh là được. Hệ thống cá và cá tu tiên đều có thể đổi đi đổi lại giữa người và cá, làm như vậy… chắc cũng không khác nhau nhiều lắm đâu?
Nếu cậu là cá chép tinh, hệ thống không phải chỉ là thần tiên chỉ điểm cậu, việc làm nhiệm vụ chính là —— các loại tu luyện à?
Mấy cái này đều có thể trả lời được, vậy lý do cậu xuyên sách, không phải cũng là vì… độ kiếp thôi à?
Một ngày chỉ có thể biến thân một canh giờ thì là… tu vi không đủ?
Lý Ngư sáng tỏ, trở nên kích động, suýt nữa khua tay múa chân. Cảnh Vương vỗ vỗ tay cậu, ý nói cậu không cần gấp, Lý Ngư suy nghĩ vu vơ một lúc, bấy giờ mới ấp a ấp úng nói: “Điện hạ, em, em muốn nói với ngài, thật ra em… là một con cá chép tinh.”
Cảnh Vương hợp tác gật đầu, liên quan tới việc cá chép tinh thì hắn đã sớm biết.
Lý Ngư ba hoa chích choè, nói xong lo lắng nhìn Cảnh Vương, vừa sợ Cảnh Vương phát hiện cậu đang nói dối, cũng sợ Cảnh Vương bỗng hối hận, để ý việc cậu là một con cá.
May là Cảnh Vương không tỏ ra chút chán ghét nào, thậm chí sau khi cậu bịa chuyện hắn còn mở vòng tay với cậu coi như đáp lại.
Đây là tỏ ý nguyện chấp nhận cậu, cho cậu tự vào, muốn tiếp tục làm bạn trai của cậu.
Mũi Lý Ngư cay cay, lời giải thích vụng về đến bản thân cậu cũng không tin, người này lại vẫn chọn tin cậu.
“Điện hạ, em sẽ không hại ngài, chúng ta vẫn như trước được không?” Lý Ngư nghẹn ngào nói.
Cảnh vương gật đầu, hai người bọn họ vốn dĩ vẫn giống trước đây.
Lý Ngư chậm rãi tới gần hắn, cẩn thận dùng cơ thể mình chạm vào hắn, thỉnh thoảng lại quan sát vẻ mặt đối phương, thấy quả thực đối phương không để ý mới hoàn toàn yên lòng.
Lý Ngư không thể tin rằng cửa ải bại lộ này đã qua, hu hu hai tiếng, ôm Cảnh Vương không chịu buông tay.
Phóng tầm mắt nhìn, cát bạc đã rơi chẳng còn bao nhiêu thời gian, vốn định làm tình theo kế hoạch cũng không làm được, nhưng Lý Ngư lại chẳng muốn rời đi chút nào. Bây giờ cậu đã có một người bạn trai dù cậu là yêu cũng không để ý đó!
“Điện hạ, ta hơi buồn ngủ, để ta ngủ một lúc đã.”
Cá chép tinh bá đạo tìm một tư thế vừa ấm áp vừa thoải mái trong lồng ngực Cảnh Vương, an tâm nên buồn ngủ.
Cảnh Vương hôn hôn trán cậu, dém chăn cho cậu rồi ôm cậu cùng nằm xuống, đợi đến tận khi cát bạc chảy hết người đang ngủ trong lồng ngực mới biến về một con cá, Cảnh Vương đứng dậy đưa cá về hôg.
Không thể đưa hồ cá thuỷ tinh theo, nhưng giường đá bạc và cỏ nước vàng vẫn có bên trong. Cảnh Vương đặt cá lên giường đá bạc, cũng quấn chăn cho cá.
Cá vẫn đang say mình trong giấc mộng, mơ hồ đưa đuôi ra, quyến luyến quấn ngón tay hắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét