Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 75

Chương 75

Edit: Hạ Y

Beta: Baozi


Hoàng đế rất vừa lòng với Cảnh Vương, trong thọ yến, ông suy nghĩ rất nhiều chuyện, thường xuyên nhìn về phía Cảnh Vương.


Sau khi thọ yến kết thúc, Hoàng đế triệu Cảnh Vương nói chuyện riêng.


Lý Ngư mới vừa từ dưới hồ trở lại bể thủy tinh nên không kịp đi theo, chỉ có thể chờ ngoài cung Càn Thanh với Vương Hỉ.


Trong lúc chờ đợi, Vương Hỉ lấy rất nhiều thức ăn và bánh hoa đào ra đút cho cá ăn. Thọ lễ của Cảnh Vương thành công chưa từng có, Vương Hỉ cảm thấy cá nhỏ chủ tử có công đầu, rất đáng khen thưởng.


Thức ăn vừa nãy Lục Hoàng tử ném vào hồ Lý Ngư không ăn miếng nào, con cá kiêu ngạo này đến nhìn cũng không thèm, chỉ toàn tâm toàn ý bơi loanh quanh Hoàng đế không biết mệt. Lúc này Vương công công cho ăn, Lý Ngư mới cảm thấy đói, vội vàng ăn từng miếng từng miếng phình cả hai má.


“Ngư chủ tử, ăn chậm thôi.” Vương Hỉ cười nói.


Lý Ngư đang ăn ngấu nghiến thì bỗng nghe được tiếng bước chân.


Lý Ngư mừng rỡ, ngậm thức ăn trong miệng nhìn qua, chợt nhận ra tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài, chắc hẳn không phải là Cảnh Vương.


Rất nhanh sau đó, Lý Ngư nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Mục Thiên Hiểu.


... Lại là Lục Hoàng tử?


Lý Ngư hơi thất vọng, sao cái tên này còn chưa đi?


Chắc là đến chờ Hoàng đế triệu kiến, không ngờ lại gặp được Vương Hỉ đang ôm bể cá.


Mục Thiên Hiểu cũng nhìn thấy cá, từ lâu gã đã muốn xem cho con cá này cho thật kỹ rồi, lập tức đi đến gần.


“Lục điện hạ, xin dừng bước!” Vương Hỉ nhíu mày khuyên can.


“Cá do Ngũ hoàng huynh nuôi, ta là đệ đệ cũng không được nhìn?” Lục Hoàng tử cười như không cười.


Gã muốn làm gì đây?


Lý Ngư căng thẳng đến mức quên nhai thức ăn trong miệng, lặng lẽ dồn sức vào đuôi, nếu Lục Hoàng tử dám làm gì cậu, cậu sẽ tát gã!


“Lục điện hạ.” Vương Hỉ bảo vệ bình thủy tinh chặt chẽ, luôn miệng cảnh cáo: “Đây là cá của điện hạ nhà lão nô, ngài không được đến gần nếu không được điện hạ cho phép.”


Sắc mặt Mục Thiên Hiểu trở lạnh: “Sao đây, đến ngươi cũng dám xem thường ta?”


Vương Hỉ vẫn đúng mực: "Nô tài không coi thường lục điện hạ. Tuy rằng nô tài là hạ nhân, nhưng cũng biết lấy mà không được cho phép là ăn trộm. Lục điện hạ thừa dịp điện hạ nhà ta không có ở đây đến xem cá là có ý gì?”


Vương Hỉ nói xong, Lý Ngư suýt nữa đã vỗ vây cho ông rồi... nếu hai vây đủ dài.


Huhuhu Vương công công vì cá mà đối đầu với Lục Hoàng tử, cá cảm động quá!


Vương Hỉ không nể mặt, Mục Thiên Hiểu rất khó xử. Đứng trước cung Càn Thanh tranh chấp với nội thị bên người Cảnh Vương, sợ là không thể giải thích rõ. Vẻ mặt Mục Thiên Hiểu nhanh chóng dịu đi, gã chủ động nói: “Đừng lo lắng, ta chỉ muốn nhìn một cái thôi, không cho thì thôi vậy.”


Mục Thiên Hiểu đi thẳng vào trong điện, có điều chốc lát đã bị nội thị canh giữ điện khách sáo mời ra ngoài.


Mục Thiên Hiểu liếc xéo nhìn Vương Hỉ một cái rồi xoay người rời đi.


Xem ra Lục Hoàng tử cầu kiến không thành rồi, Hoàng đế không muốn gặp Lục Hoàng tử.


Cuối cùng cũng đi rồi. Lý Ngư thả lỏng được chút.


La Thụy Sinh tiễn Cảnh Vương ra điện, Vương Hỉ vội vàng dẫn Lý Ngư tiến lên đón.


“Điện hạ, ngài tính không sai!”


Vương Hỉ tươi cười đưa bể thủy tinh pha lê trong tay qua. Thói quen của Cảnh Vương là luôn phải nhìn cá ngay lập tức.


Cảnh Vương đích thân cầm lấy bể thủy tinh, sờ vào tấm lưng nhẵn bóng của cá.


Lý Ngư lập tức vui vẻ cọ cọ hắn.


Hoàng đế đã nói chuyện với Cảnh Vương lâu như vậy, nếu long tâm vui vẻ, trực tiếp phong Cảnh Vương làm thái tử thì hay rồi. Đến lúc đó thì Tam Hoàng tử, Lục Hoàng tử vân vân đều nên gạt hết sang một bên đứng.


Lý Ngư chỉ nghĩ cho vui chứ tranh trữ* cũng không dễ dàng như vậy. Cậu biết đây là ý nghĩ viển vông, chỉ nghĩ trong đầu cho đã ghiền. *trữ trong trữ quân (ý chỉ vị trí thái tử)


Nhưng mà không trực tiếp phong thái tử thì cũng có ban thưởng chứ nhỉ?


Lý Ngư lén lút nhìn sắc mặt Cảnh Vương, không buồn cũng chẳng vui, cảm thấy ban thưởng lần này hơi khác thường.


Cảnh Vương đưa mắt ra hiệu cho Vương Hỉ: Đến cung Trường Xuân.


Vương Hỉ vâng dạ dẫn đường. Đây là lần đầu tiên Lý Ngư đến cung Trường Xuân, làm cậu nhớ đến bí mật liên quan đến cung Trường Xuân mà đến nay vẫn chưa được mở khóa. Nhưng cậu từng thử Cảnh Vương rồi, hắn không có ấn tượng gì, nếu muốn tìm hiểu rõ bí mật này, chỉ có thể dựa vào chính mình.


Thật ra, Lý Ngư đã từng nghĩ tới việc nhờ Cảnh Vương đưa mình đến cung Trường Xuân, nhưng lý do không dễ tìm, dù sao cung Trường Xuân là nơi ở của tiên Hoàng hậu, cậu tùy tiện yêu cầu đến xem rất bất lịch sự. Vả lại cậu ở hình người muốn vào cung phải chú ý đến thời gian biến hình, nếu cậu nhờ Cảnh Vương đưa đi, Cảnh Vương đồng ý, nhưng cuối cùng cậu lại "biến mất" thì thật quá phi lý. Nhưng nếu ở dạng cá, cậu lại không có cách yêu cầu Cảnh Vương.


Vốn Lý Ngư định chờ đến ngày giỗ của Hiếu Tuệ Hoàng hậu. Trong sách từng đề cập rằng ngày đó Cảnh Vương sẽ đến cung Trường Xuân tế bái, Lý Ngư muốn đợi đến lúc đó. Bình thường Cảnh Vương đều ôm cá theo bên người, nếu không mang thì cá sẽ quấn lấy bắt Cảnh Vương mang theo, có thể vào cung Trường Xuân một cách thuận lợi, đến lúc đó có lẽ bí mật sẽ tự nhiên được giải quyết?


Không ngờ vừa đến lễ Vạn Thọ, còn chưa đến ngày giỗ Hiếu Tuệ Hoàng hậu, vì một lý do nào đó mà Cảnh Vương đã qua đó.


Cảnh Vương muốn đến cung Trường Xuân sau khi nói chuyện với Hoàng đế, liệu đây có phải là lệnh của Hoàng đế?


Lý Ngư cẩn thận nhìn sắc mặt của Cảnh Vương, Cảnh Vương được ban thưởng, sao mặt lại nghiêm túc như vậy...


Đoàn người nhanh chóng đến cung Trường Xuân.

  

Lý Ngư vừa thấy khung cảnh gần cung Trường Xuân đã chắc chắn rằng địa điểm mà bí mật ám chỉ chính là cung Trường Xuân, bởi vì vật trang trí trên mái hiên rất giống với cái cậu đã thấy trong hệ thống. Cậu còn nghe Vương Hỉ bảo cung Trường Xuân từ sau khi tiên Hoàng hậu qua đường vẫn chưa có phi tần nào vào ở, chưa từng được sửa chữa.


Chính điện cung Trường Xuân tối đen, Cảnh Vương lệnh cho Vương Hỉ cầm đèn lồng. Xung quanh chính điện được treo đầy vải vóc dùng cho lễ tế, giữa điện là bàn thờ bài vị của Hiếu Tuệ Hoàng hậu.


Cảnh Vương đặt bình thủy tinh lên bàn. Vương Hỉ lấy ra ba nén hương, Cảnh Vương đích thân thắp lên, đến trước bài vị trang nghiêm lạy ba lạy.


Lý Ngư theo Cảnh Vương vào điện, liếc mắt xung quanh tìm kiếm con hổ vải nhưng không thấy ngay được, vì ở hình cá không được thuận tiện cho lắm, Lý Ngư tạm thời phải từ bỏ.


Cảnh Vương đang lạy Hiếu Tuệ Hoàng hậu, Lý Ngư ngơ ngác nhìn bóng dáng ấy, không khỏi nhớ đến lúc Cảnh Vương dẫn cậu đến gặp trưởng bối ở phủ Thừa Ân Công, giờ đây lại dẫn cậu đến cung Trường Xuân tế bái Hiếu Tuệ Hoàng hậu – mẹ ruột của Cảnh Vương.


Lý Ngư phản ứng lại, vội vàng bắt chước Cảnh Vương uốn thân cá lạy bài vị, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, cá không kịp chuẩn bị, chỉ có thể âm thầm khấn: "Hoàng hậu, nếu như người trên trời có linh, xin hãy phù hộ cho Cảnh Vương điện hạ..."


Cảnh Vương nhìn thoáng qua con cá đang rung đầu vẫy đuôi, suy nghĩ một chút đã đoán được ý đồ của cá nhỏ, bình tĩnh cười.


Chờ cá vái xong, Cảnh Vương ngồi xuống sờ cá. Dù cách bình thủy tinh, Lý Ngư vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề của hắn.


Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vừa rồi không phải được khen mà bị khiển trách à?


“Điện hạ, ngài có chuyện gì sao?” Vương Hỉ có chút lo lắng hỏi.


Cảnh Vương khẽ lắc đầu, mắt nhìn ra bên ngoài đại điện. Vương Hỉ hiểu ra, đang ở trong cung, điện hạ không tiện nói.


Cảnh Vương ngồi lại khoảng một chung trà (15p) rồi dẫn theo Vương Hỉ và Lý Ngư ra khỏi cung.


Mãi đến khi trở về Vương phủ, Vương Hỉ và Lý Ngư mới được biết Hoàng đế không những không ban thưởng cho Cảnh Vương vì quà mừng thọ mà còn muốn Cảnh Vương đến Tây thùy (biên giới phía Tây) một thời gian.


Nói cách khác, "phần thưởng" của Hoàng đế cho Cảnh Vương là lệnh hắn rời khỏi kinh thành.


Chuyện gì xảy ra, sao lại như thế?


Lý Ngư không hiểu, Hoàng đế rất vui mừng khi nhìn thấy chữ Thọ cá xếp thành, thậm chí còn đề xuất treo bức tranh của Đường Ngâm trong cung Càn Thanh, sao đột nhiên lại trở mặt với Cảnh Vương?


Cậu cho rằng mình không có sơ hở gì, vậy là vấn đề ở ngư trận, hay là cậu không nên vẽ rắn thêm chân, dâng hoa sen cho Hoàng thượng?


(Vẽ rắn thêm chân: làm việc thừa thãi)


Nhưng nếu không làm vậy, ngư trận tan rã, Hoàng đế cũng sẽ mất hứng mà...


Hic, tâm tư đế vương cá đoán khó quá!


Lý Ngư tự kiểm điểm, Vương Hỉ cũng thay Cảnh Vương bất bình vài câu, Cảnh Vương ra hiệu bằng mắt cho Vương Hỉ lui ra ngoài.


Vương công công rời đi, Lý Ngư càng nghĩ càng cảm thấy đó là lỗi của mình, thức ăn cho cá và bánh hoa đào Vương Hỉ cho cậu cậu cũng ăn không nổi nữa, không ngừng nhớ lại tất cả chi tiết trong thọ yến.


Cậu nghĩ mãi vẫn không rõ, vô cùng ăn năn. Lý Ngư thoáng thấy Cảnh Vương chỉ để một ngọn đèn nhỏ ngồi trước cửa sổ, ánh chiều tà khiến khuôn mặt tuấn tú của thanh niên dần chìm vào mơ hồ.


Sắc trời đã muộn, cả ngày bôn ba mệt mỏi, Cảnh Vương lại không đi nghỉ ngơi, có lẽ hắn cũng như cậu, lẩn quẩn trong lòng, không ngủ được.


Không thể tiếp tục như vậy được.


Lý Ngư lắc đầu, nhanh chóng biến thành người ở chỗ Cảnh Vương không nhìn thấy, bước đến bên cửa sổ, áy náy gọi: “Điện hạ.”


Cảnh Vương ngẩng đầu nhìn thấy cậu thì mắt lộ ý cười, vẫy tay với cậu.


Lý Ngư chợt nhận ra, Cảnh Vương không nghỉ ngơi, có lẽ không phải là vì lẩn quẩn trong lòng, mà là hắn đang đợi cậu.


"Điện hạ, xin lỗi, ta, ta đã cố gắng hết sức, ta cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy...”


Lý Ngư ngập ngừng giải thích, cảm thấy rất tủi thân. Không phải trong sách hay viết muốn tranh trữ thì phải lấy lòng Hoàng đế à, sao cá đi nịnh bợ lại thành ra liên lụy đến người ta vậy? Hay là do Hoàng đế cảm thấy Cảnh Vương bắt đầu lấy lòng mình vì có rắp tâm khác?


Sao vận may kỳ lạ của cá không chia cho Cảnh Vương được chút nào vậy.


Cảnh Vương thấy cậu hiểu lầm thì lắc đầu liên tục, cầm tay Lý Ngư vỗ nhẹ, lại chỉ lên bức tranh treo trên tường.


Lý Ngư đoán một hồi mới hiểu đại khái đối phương có ý gì, Cảnh Vương nói không liên quan đến cậu, chính Cảnh Vương cũng tặng tranh.


Lý Ngư khịt mũi, không chắc chắn nói: "Điện hạ thật sự không trách ta?"


Cảnh Vương lại lắc đầu lần nữa, nắm chặt tay cậu.


Một vài động tác ít ỏi rất khó để biểu đạt, Cảnh Vương hôn lên môi Lý Ngư rồi ôm cậu lên đùi.


Lý Ngư: ? ? ?


Lý Ngư sửng sốt, lúc nào rồi mà Cảnh Vương còn muốn ăn đậu hủ?


Có phải vì sợ sau không quay về nữa nên muốn ăn một bữa điên cuồng?


Giống như đột nhiên đi đến cung Trường Xuân, là sợ rằng sau này sẽ không tiện đến làm lễ tế sao?


Lý Ngư rất đau lòng, dù sao cái khác cá không có nhưng đậu hủ lại nhiều, có thể khiến Cảnh Vương vui vẻ thì mất một ít cũng không sao.


Lý Ngư cắn răng, quàng hai tay ôm cổ Cảnh Vương.


Cảnh Vương hơi sửng sốt trước sự chủ động đột ngột của cậu, nghĩ đến điều gì đó cười cười. Hắn đỡ cơ thể dựa vào của Lý Ngư cho ngay ngắn, cầm tay Lý Ngư cùng cậu mở giấy bút ra.


Mặt Lý Ngư đỏ bừng, hóa ra ngồi thế này không phải để ăn đậu hủ, mà là... viết chữ.


Cảnh Vương cầm tay cậu và viết: "Vất vả cho ngươi rồi, ngươi rất tốt, đừng lo lắng. Phụ hoàng không tức giận với ta."


“Thật chứ?” Lý Ngư không mấy tin tưởng: “Vậy sao hoàng thượng lại ra lệnh cho điện hạ rời đi?”


Trong sách có nói Tây thùy là nơi khỉ ho cò gáy không hề giàu có, chắc Hoàng đế cũng không bảo Cảnh Vương đi du lịch đâu nhỉ?


“Phụ hoàng chưa tước tước vị của ta.” Cảnh Vương lại viết đầy ám chỉ.


Lý Ngư nghiền ngẫm những lời này, hai mắt sáng lên, chưa tước tước vị là có ý gì?


Hoàng đế ghét bỏ Nhị Hoàng tử, ngay cả vương vị cũng không cho, chỉ phong An Hầu. Còn những Hoàng tử khác, ngoại trừ Cảnh Vương, từ trước đến giờ đều chưa được phong tước.


Mà tước vị của Cảnh Vương là do sự áy náy và muốn trấn an hắn của Hoàng đế. Nếu Hoàng đế thật sự tức giận, trong cơn thịnh nộ biếm Cảnh Vương ra khỏi Kinh thành thì chắc chắn sẽ không giữ tước vị Cảnh Vương.


“Chẳng lẽ... Hoàng thượng lệnh cho điện hạ đi Tây thùy không phải trừng phạt, mà là...”


Lý Ngư sắp buột miệng thốt ra, Cảnh Vương đã nhanh chóng đưa ngón tay lên môi cậu làm động tác im lặng.


Hoàng đế cũng không nói rõ ràng, chỉ kêu hắn đi Tây thùy, đến đó rồi sẽ có ý chỉ cụ thể.


Bản thân Cảnh Vương cũng khó hiểu, sau đó hắn mơ hồ đoán được ý định của Hoàng đế từ điểm Hoàng đế sai La Thụy Sinh tiễn hắn. Hắn luôn cảm thấy mình có thể chạm vào ranh giới nhưng không được nói ra, Hoàng đế bảo hắn đi Tây thuỳ, hắn chỉ có thể làm theo.


Lý Ngư phối hợp che miệng lại, trong lòng lại bỗng sôi trào.


Từ xưa, cha già đá con trai mình ra ngoài, không phải phạt thì là kiểm tra.


Nói cách khác, tại sao Hoàng đế lại kiểm tra Cảnh Vương?


Đương nhiên, có hy vọng mới có khảo nghiệm. Xưa nay Hoàng đế rất ít khi can thiệp vào cuộc sống của Cảnh Vương, xét đến cùng là do không có hy vọng gì ở Cảnh Vương, tất nhiên cũng không để ý Cảnh Vương làm gì.


Cho nên bây giờ có hy vọng, đi Tây thùy chưa chắc đã là chuyện xấu.


Lý Ngư nghĩ thông, nín khóc mỉm cười: "Điện hạ, khi nào thì ngài đi?"


Cảnh Vương viết: "Lập tức, trong vòng hai ngày. Ngươi ngoan ngoãn ở trong phủ, Vương Hỉ sẽ chăm sóc ngươi."


Tuy rằng Cảnh Vương cảm thấy rất có thể mình đã đoán đúng ý của Hoàng đế, thế nhưng Tây thùy cằn cỗi, Cảnh Vương không nỡ dẫn cá nhỏ đi theo. Đường xa xe ngựa mệt nhọc, Cảnh Vương sợ cá nhỏ không chịu được nên muốn để cá nhỏ ở lại Kinh thành.


Hắn còn chưa đủ tốt với cá nhỏ, sao có thể để cá nhỏ chịu khổ cùng mình chứ?


Lý Ngư biết được mình sắp bị bỏ lại: ? ? ?


Đm, Cảnh Vương sắp đi Tây thùy, đây không phải là đồng cam cộng khổ sao?


“Điện hạ, không được, người ở đâu ta ở đó, muốn đi thì cùng đi!”


Lý Ngư lớn tiếng nói đáp án tiêu chuẩn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét