Chương 76
Edit: Hạ Y
Beta: Baozi
Lý Ngư không ngại gian khổ, đã chuẩn bị tinh thần đồng cam cộng khổ cùng Cảnh Vương. Sau khi xuyên sách, ngoại trừ lúc đầu suýt nữa lọt vào miệng mèo thì hơi gian nan, còn lại phần lớn thời gian cậu đều được Cảnh Vương chiều chuộng. Bây giờ chỉ là theo Cảnh Vương đổi sang nơi nghèo khổ thôi, có sao đâu.
Ở thời đại này, thật ra cậu không có nhà, là Cảnh Vương cho cậu chốn dung thân.
Lý Ngư bỗng nhớ tới một câu rất sến súa, cong môi nói: "Ta... đối với ta, nơi nào có điện hạ, nơi đó chính là nhà."
Cảnh Vương không ngờ cậu sẽ nói vậy, ánh mắt khẽ động, quyến luyến sờ má cậu.
Lý Ngư vốn tưởng rằng Cảnh Vương sẽ vô cùng cảm động, cậu có thể cùng đi đến Tây thùy, nhân tiện có thể hoàn thành nhiệm vụ chính “đồng cam cộng khổ” mà gần đây cậu đã gần như quên mất. Ai ngờ Cảnh Vương cảm động thì cảm động, nhưng vẫn kiên quyết không cho phép.
Lý Ngư : "…"
Khó quá, lời âu yếm đẹp như vậy cũng không hạ gục được Cảnh Vương, cậu lại không thể tiếp tục bán đậu hủ...
Có rồi! Lý Ngư có ý tưởng, người đàn ông của cậu là một người đàn ông có trách nhiệm mà!
Lý Ngư cau mặt rên rỉ: "Điện hạ, ta, ta đã có máu thịt của điện hạ rồi, điện hạ còn muốn bỏ ta ở lại một mình ư?"
Cảnh Vương: "……"
Cho dù lập trường của Cảnh Vương có kiên định đến đâu cũng bị Lý Ngư làm kinh ngạc. Nhìn người trong lòng giả vờ đáng thương, hồn phách Cảnh Vương dần bay xa.
Nếu như hắn nhớ không lầm, hắn và cá nhỏ còn chưa làm tới bước cuối cùng, mà cá nhỏ là cá đực, nếu một người đàn ông bình thường nói mình mang thai, hẳn sẽ bị cười nhạo. Nhưng vấn đề là Cảnh Vương biết cá nhỏ không phải là người mà là cá chép tinh. Có thể cá chép tinh không giống người thường, cũng có thể mang thai?
Cảnh Vương bằng lòng tin tưởng Lý Ngư, cá nhỏ nói có thì là có, nhưng cá nhỏ là cá, hắn là người, vậy thì đứa bé này là cá hay người?
Là người thì không sao, còn nếu là cá...
Cảnh Vương cẩn thận đặt tay lên bụng Lý Ngư, dù thế nào thì đó cũng là con của hai người bọn họ, hắn sẽ nhận!
Lý Ngư chỉ đang trêu Cảnh Vương, mặc dù cả hai không làm đến cùng nhưng chuyện khác cũng đã làm rồi, xem như đã tiếp xúc da thịt thân mật, Cảnh Vương sẽ không bỏ cậu lại. Ai ngờ Cảnh Vương thực sự coi trò đùa của cậu là thật, còn sờ bụng cậu làm Lý Ngư dở khóc dở cười.
Ai mà tin lời dối trá thế này chứ, nhưng Cảnh Vương lại tin. Hiểu lầm này mà to lên, Cảnh Vương tưởng thật có khi còn định đặt tên cho cá con luôn rồi, Lý Ngư vội vàng nhận sai: "Xin lỗi điện hạ, ta nói dối, ta không mang thai, ta chỉ trêu ngươi thôi!"
Trong bụng cá chỉ có thức ăn và bánh hoa đào chứ không có cá con!
Cảnh Vương giương đôi mắt kinh ngạc: Không có?
Lý Ngư bị ánh mắt của hắn làm đau lòng, ôm chặt lấy hắn nói: "Điện hạ, ta là nam, làm sao có thể... Rất xin lỗi, ta không nên lấy chuyện này ra đùa, ta chỉ muốn ở bên điện hạ, một phút cũng không rời, ngươi đừng giận ta."
... Chỉ là nói đùa?
Cảnh Vương phản ứng lại, giật khóe miệng bất lực, không cho cá đi theo thì cá giả mang thai à?
Thực sự bó tay với cá. Cảnh Vương trông chờ vô ích, nhưng cũng không tức giận, xoa đầu Lý Ngư.
Thôi vậy, tình hình trong Kinh thành rất phức tạp, nếu cá nhỏ ở lại một mình, hắn ở Tây thùy xa xôi lại không tiện chăm sóc. Nếu cá nhỏ đã không ngại đi cùng hắn, hắn còn để ý gì nữa.
Cảnh Vương rốt cuộc không từ chối nữa, nhưng vẫn chưa trực tiếp gật đầu đồng ý. Nhưng Lý Ngư biết mình quấy phá coi như thành công rồi, bởi vì hệ thống gần đây không có cảm giác tồn tại vừa mới lên tiếng.
"Nhiệm vụ chính ‘đồng cam cộng khổ’ đang tiến hành, ký chủ đi đường xin chú ý an toàn."
Có vẻ như đi hướng Tây thùy là đúng, nhiệm vụ chính đoán chừng sẽ hoàn thành khi đến Tây thùy.
Lý Ngư nhớ tới vầng hào quang của nam chính mà hệ thống nói, mấy ngày nay cậu nhập diễn sâu, lo lắng cho Cảnh Vương, sao lại có thể quên mất Cảnh Vương chắc chắn sẽ lên ngôi Hoàng đế.
“Điện hạ, dù tương lai có khó khăn gian khổ thế nào cũng đừng lo lắng, điện hạ nhất định sẽ được như mong muốn, ta cũng sẽ bên ngươi.” Lý Ngư tự tin cười nói.
Cảnh Vương nhìn cậu thật sâu, gật đầu, ôm con cá đã thay đổi đời hắn vào lòng.
Cung Càn Thanh.
Hoàng đế mặc long bào vàng rực, mặt không biểu cảm chăm chú nhìn bức tranh Tiên hạc Bàn đào Chúc thọ trên tường, không biết đang nghĩ gì.
Thật lâu sau, Hoàng đế nhướn mắt hỏi những người xung quanh: "Hắn sao rồi?"
La tổng quản luôn theo Hoàng đế, biết “hắn” trong miệng Hoàng đế là ai, lập tức đáp: "Vẻ mặt Cảnh Vương lãnh đạm, đến cung Trường Xuân dâng cho tiên Hoàng hậu ba nén hương, sau đó rời cung trở về phủ... Nô tài nghe nói phủ Cảnh Vương đang thu dọn đồ."
Hoàng đế gật đầu, khá hài lòng với thái độ của Cảnh Vương. Đứa con trai này chưa bao giờ đi xa nhà quá, Hoàng đế lo lắng cho sự an toàn của Cảnh Vương, nói với La Thụy Sinh: "Cử hai đội thị vệ đi theo, âm thầm bảo vệ."
La Thụy Sinh nhận lệnh.
Hoàng đế nhìn chằm chằm La tổng quản một lúc, đột nhiên nói: "Ngươi cũng cho rằng trẫm tàn nhẫn, rõ ràng quà Cảnh Vương tặng được lòng trẫm nhất mà trẫm lại phái hắn đến Tây thùy?"
Trong lòng La Thụy Sinh nghĩ như vậy nhưng đâu dám thừa nhận, vội vàng nói: "Nô tài sao dám có ý kiến với quyết định của hoàng thượng, hoàng thượng tự có đạo lý của mình, nô tài chỉ cần làm theo lời hoàng thượng."
"Tốt nhất nên vậy."
Hoàng đế cười cười, cho dù bên ngoài có hiểu lầm, ông cũng không thèm để ý.
Món quà của Cảnh Vương được lòng Hoàng đế nhất, nhờ món quà này, Hoàng đế thoáng thấy ý vươn lên của Cảnh Vương.
Bao năm nay Cảnh Vương đều chỉ tặng tranh chữ tự viết, luôn lạnh nhạt với Hoàng đế, đây dường như là một sự hiểu ngầm không cần nói ra giữa Hoàng đế và Cảnh Vương. Bỗng một ngày Cảnh Vương hiểu được việc thể hiện tốt trước mặt Hoàng đế, điều này chứng minh cái gì?
Hoàng đế không cần suy nghĩ, chính ông cũng từng làm thế, sao không hiểu Cảnh Vương có ý đồ tranh trữ.
Hoàng đế đã lâu không lập thái tử, hoàng tử trưởng thành có ý này cũng không lạ, Hoàng đế cũng không để bụng. Nếu Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử không làm gì sai thì ông cũng bằng lòng cho bọn họ một cơ hội. Nhưng lần này lại là Cảnh Vương làm Hoàng đế rất kinh ngạc, còn có chút thương cảm và chua xót không nói nên lời.
Về thân phận, không ai có thể danh chính ngôn thuận hơn Cảnh Vương, nhưng vì bệnh câm nên bị mất tư cách, ông luôn cho rằng Cảnh Vương đã chấp nhận số phận của mình.
Có điều nhìn qua có vẻ như Cảnh Vương cũng không muốn.
Thằng nhóc thối này chẳng lẽ không biết Hoàng đế sẽ không chọn một người câm, sao vẫn còn muốn tranh?
Nếu là trước kia, Hoàng đế sẽ nghĩ đó là một trò cười, nhưng trong thọ yến, khi Hoàng đế nhìn xuống, phát hiện Nhị Hoàng tử đã điên rồi, Tam Hoàng tử vẫn tiếp xúc với đại thần trong khi bị cấm túc, cả hai người đều đụng trúng vảy ngược của ông, trong các hoàng tử trưởng thành chỉ còn Lục Hoàng tử là đáng cân nhắc. Mặc dù Hoàng đế đã định không lập thái tử, định chờ vài năm nữa xem tư chất của Thất Hoàng tử và Bát hoàng tử, nhưng các hoàng tử nhỏ còn quá nhỏ, tương lai ra sao khó mà xác định, nhỡ Lục Hoàng tử cũng không thích hợp...
Ông thực sự không nghĩ đến Cảnh Vương chút nào sao?
Mặc dù Cảnh Vương bị câm, nhưng so sánh với việc ông còn quá ít con trai để chọn lại không quan trọng lắm. Về phần con cái, tuy rằng thái y nói rất có thể sẽ di truyền cho con cháu, nhưng cũng không nhất định là vậy, Cảnh Vương vẫn có cơ hội sinh ra những đứa con bình thường.
Hoàng đế nghĩ thầm, mình có tám người con trai nhưng chỉ có một người bị bệnh câm. Chắc Cảnh Vương cũng vậy, sinh tám người con trai, hẳn là sẽ có một đứa bình thường?
Kể ra thì, Cảnh Vương cũng không phải không đủ tư cách. Nếu không xét bệnh câm thì Cảnh Vương cũng không kém gì Lục Hoàng tử hay thậm chí là Nhị Hoàng tử trước kia.
Sau khi Hoàng đế nghĩ thông suốt thì hơi phấn khởi, muốn xem rốt cuộc Cảnh Vương có thể làm đến mức nào.
Không tệ vẫn chưa đủ, nếu ông chọn đứa con bị câm làm trữ quân, nó nhất định phải có chỗ hơn người.
Tây thùy chiến tranh loạn lạc, tai hoạ không dứt, vốn là thử thách mà Hoàng đế dành cho thái tử tương lai. Dù sao trước mắt cũng không có thái tử, nếu Cảnh Vương muốn tranh thì để cho Cảnh Vương đi. Nếu gặp trắc trở, sau này hắn sẽ phải bỏ tâm tư này an ổn sống qua ngày, nhưng nếu Cảnh Vương có thể gặm cục xương cứng Tây thùy...
“Hoàng thượng, Cảnh Vương điện hạ đã lên đường.” La Thụy Sinh nhỏ giọng nói.
Hoàng đế đang chăm chú suy nghĩ, chưa trả lời, La Thụy Sinh sợ giọng mình quá nhỏ nên nói lại lần nữa.
Hoàng đế đột ngột bừng tỉnh, ra lệnh cho La Thụy Sinh đi tìm Lục Hoàng tử. Ông cũng phải công bằng với Lục Hoàng tử.
Các hoàng tử khác mà có thể giải quyết Tây thùy, ông sẽ tính đến chuyện lập thái tử, nếu Cảnh Vương làm được thì cũng vậy!
Trước cổng phủ Cảnh Vương.
Cảnh Vương đã đồng ý sẽ đưa Lý Ngư theo, xe ngựa, thị vệ, hành lí đều đã chuẩn bị xong xuôi, bể thủy tinh cũng được chuẩn bị tận mười cái, đồ ăn cho cá lẫn bể cá tận mấy xe ngựa. Tuy nói là vất vả nhưng dù Cảnh Vương để ai đói cũng không thể để cá nhà mình đói.
Mọi thứ đã sẵn sàng, lúc ra khỏi cửa Lý công tử vẫn còn lo lắng.
Chuyện này không giống như Cảnh Vương đưa cậu đi mua sắm hay cậu đưa Cảnh Vương đi mua đồ cổ, hình người có thể cố chịu được. Chuyến đi này Cảnh Vương đã tính toán rồi, ra roi thúc ngựa cũng mất gần một tháng, đi bình thường thì mất đến hai tháng rưỡi, phần lớn thời gian trên đường Lý Ngư phải chen chúc trong xe ngựa, ăn ở cùng Cảnh Vương.
Chen chúc trong xe ngựa, cùng ăn cùng ở, thân cá thì được chứ hình người thì không, bởi vì hình người mỗi ngày chỉ có thể duy trì một canh giờ, nếu không rời khỏi Cảnh Vương thì làm sao cá biến hình được. Dù miễn cưỡng giải quyết được vấn đề biến hình, chẳng lẽ Lý công tử đang trên đường mà ngày nào cũng "không từ mà biệt"?
Xung quanh xe ngựa toàn là thị vệ, nếu Lý công tử thực sự rời đi sẽ bị nhìn thấy. Nhưng thực tế Lý công tử chỉ giả vờ chứ không đi thật, chuyện này một khi bị phát hiện thì thân phận của Lý Ngư sẽ bại lộ.
Vì vậy, cách đúng đắn nhất là trên đường đi cố gắng ít biến thành người, chỉ dùng hình cá gặp Cảnh Vương.
Nhưng tên ngốc Lý Ngư đây vì phải “đồng cam cộng khổ” nên không thèm suy nghĩ đã dùng hình người xin Cảnh Vương mang mình theo, nói linh tinh làm hỏng chuyện.
Lý Ngư buồn rầu, tự mình xin đi, bây giờ cũng không thể thay đổi được. Dọc đường hẳn Cảnh Vương sẽ đưa Lý công tử đi cùng, chắc chắn còn muốn ở chung với Lí công tử ăn đậu hũ, thế chẳng phải Lý công tử chỉ còn con đường ngã ngựa à, huhu!
Lý Ngư muốn rời khỏi nhưng không nghĩ ra cách. Vương Hỉ đã chuẩn bị xe ngựa xong, mời Lý Ngư lên xe. Lý Ngư lòng đầy tâm sự ôm bể thủy tinh trèo lên xe, suýt chút trượt chân té, may là Cảnh Vương bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được cậu. Thấy Cảnh vương cũng sắp lên xe, Lý Ngư dường như đã nghe thấy đếm ngược đến ngã ngựa, lo lắng không yên.
Không lâu sau, Cảnh Vương cũng lách mình vào trong xe, nhìn Lý Ngư, xác nhận cậu không khó chịu. Nhìn thấy hết dáng vẻ không che giấu được tâm sự, lo lắng hãi hùng của Lý Ngư, hắn cười nhẹ rồi lui ra ngoài.
Lý Ngư: ? ? ?
Cảnh Vương không lên xe nữa mà cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.
Lý Ngư buồn bực trong lòng, Cảnh Vương không ngồi xe à?
Cậu xốc một góc rèm xe lên, muốn tìm người hỏi, phát hiện bóng dáng Vương Hỉ cũng ở bên ngoài.
“Vương công công, Vương công công, có chuyện gì vậy?”
Vương Hỉ cũng theo đi Tây thùy, cưỡi lừa đi cạnh, cũng không định lên xe.
"Công tử, ngài hãy ngồi vững đi!"
Vương Hỉ thấy Lý Ngư thò đầu ra, vội kêu cậu ngồi lại, nhịn cười nói: "Điện hạ có lệnh, ngài... ngài đang mang thai, điện hạ sợ dọc đường ngài sẽ bị khó chịu nên để xe ngựa cho ngài ngồi một mình. Ngài cứ việc nghỉ ngơi, nhân tiện chăm sóc ngư chủ tử, có việc gì gọi một tiếng là được! Lão nô ở ngay bên ngoài."
Vương Hỉ nói tới nói lui, trộm vui trong lòng, sao đàn ông có thể mang thai được, đây hẳn là tình thú giữa điện hạ và công tử, ông cũng vui lòng diễn cùng.
Lý Ngư: “......”
Lý Ngư trừng mắt liếc Cảnh Vương từ xa, Cảnh Vương cũng cười nhìn lại. Lý Ngư thấy nụ cười này nhìn thế nào cũng chói mắt, nghĩ thầm, thì ra tên vô sỉ này chờ cậu ở đây!
Nhưng có gì nói đó, Cảnh Vương rất chu đáo với cậu, đây là vì sợ có nhiều người trong xe ngựa, cậu sẽ ngột ngạt đúng không?
Một người một xe thì không phải lo bị lộ nữa rồi.
Để không bị ngã ngựa, Lý công tử chỉ có thể tủi thân tiếp tục giả vờ mang thai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét