Chương 74
Edit: Hạ Y
Beta: Baozi
Để đạt được hiệu quả tốt nhất, cá trong ngư trận đều được Lý Ngư yêu cầu dùng cá chép đỏ, thêm nữa là không ai được xem quá trình huấn luyện, Cảnh Vương đều đồng ý hết. Cá được chọn mua đưa vào ngư trận tuy không quý giá bằng cá chép gấm trong cung nhưng nhìn cũng rất vui mắt.
Chỉ huấn luyện thôi chưa đủ, Lý Ngư còn nhờ Cảnh Vương viết cho một chữ Thọ để ngư trận mô phỏng theo. Ban đầu, Cảnh Vương còn ôm suy nghĩ dù không thành cũng không sao, dỗ cá nhỏ chơi cho vui thôi. Thế nhưng, khi nhìn thấy ngư trận ngay ngắn có thứ tự, chữ Thọ hợp ra không khác gì hắn viết mấy, hắn mới cảm thấy kinh ngạc và vô cùng cảm động, trên đời này chỉ có cá nhỏ mới có khả năng này.
Sau đó, cá mất ăn mất ngủ vì bận rộn huấn luyện, Cảnh Vương cảm thấy cá của mình gầy đi nhiều, chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho cá để bổ sung cho cá, cá nhr hình người cũng được đút rất nhiều đồ bổ, nhưng Lý Ngư chỉ ăn một ít là tự giác đặt xuống.
Đùa thôi, Lý Ngư cũng phải lên sàn, hình thể không thể khác những con cá khác nhiều quá được. Trước đây cậu không biết, nhưng khi hòa mình vào đàn cá, cậu mới nhận ra dáng người mình nổi bật đến cỡ nào.
Chẳng qua ngoài miệng Lý Ngư bảo không ăn chứ trong lòng lại rất muốn, thức ăn cho cá và đồ bổ Cảnh Vương tự tay đút đều rất thơm, cậu định sau lễ Vạn Thọ sẽ ăn lại cho đủ.
Cậu ở bên đây luyện ngư trận, người được Cảnh Vương phái đi theo dõi Lục Hoàng tử đã trở lại, bẩm báo rằng gã mua rất nhiều lồng đèn giấy. Lý Ngư hiểu rõ, xem ra cậu không nghĩ nhầm về tình tiết sau không liên quan nhiều đến tình tiết trước này, Lục Hoàng tử vẫn chuẩn bị dùng bóng như trong nguyên tác.
Chỉ là, bọn họ nhìn chằm chằm Lục Hoàng tử thế này, có khi nào gã cũng nhìn chằm chằm bọn họ không?
Lý Ngư nhớ lại ánh mắt lạnh như băng của Lục Hoàng tử, rùng mình, quyết định không được thiếu cảnh giác, Lục Hoàng tử là kẻ mãi mãi đừng nên xem thường.
Lý Ngư lo ngư trận sẽ có sơ sót nên vẫn chuẩn bị trước thêm vài thứ khác.
Lễ Vạn Thọ nhanh chóng đến gần.
Sáng sớm Cảnh Vương đã phải vào cung, Lý Ngư sợ lúc này biến thành người vào cung gặp phải chuyện khẩn cấp thì không biến được nữa, vì vậy một ngày trước cậu đã bàn với Cảnh Vương, để Lý công tử xin “vắng mặt” cả ngày. Cảnh Vương mang bể pha lê và cá nhỏ vào cung trước, Vương Hỉ dẫn theo thị vệ sẽ mang những con cá khác vào cung sau.
Do sợ bị người khác phát hiện nên cả đàn cá đều được đặt trong một cái bể cá lớn, thống nhất nói với người ngoài đây là lễ vật dâng lên cho hoàng thượng.
Hôm nay Hoàng đế thiết yến ở điện Bảo Hòa, nhận đủ loại lời chúc của các quan lại. Lễ vật của các châu huyện được lục tục mang vào cung, dân chúng các nơi đến kinh thành mừng thọ, xem lễ cũng không hề ít, Hoàng đế còn ra lệnh dựng cổng chào ven đường tiếp đón.
Lý Ngư đi theo Cảnh Vương xem toàn bộ quá trình mừng tiệc ở điện Bảo Hòa, được mở mang tầm mắt không ít. Sinh nhật Hoàng đế chỉ có một từ để miêu tả - “giàu”. Chỉ tính lễ vật vương công quý tộc mang đến đã nhiều đến nỗi thêm mấy điện Bảo Hòa cũng chứa không nổi, với giá trị của chúng, tùy ý lấy một món cũng có thể thành bảo vật gia truyền của người thường.
Hoàng đế rất vui mừng, uống mấy chén với các vị trọng thần và lục bộ thượng thư. Sau đó đến phiên các vị hoàng tử dâng lễ, sắp xếp theo tuổi tác thì người đầu tiên là An Hầu - Nhị Hoàng tử. Hoàng đế phá lệ cho phép hắn được vào cung trong ngày sinh thần, tuy nhiên Mục Thiên Chiêu vẫn như trước, đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhìn thấy Hoàng đế còn không nhận ra. Mà Hoàng đế thấy An Hầu lại nhớ đến phong thái của Nhị Hoàng tử năm xưa, không tránh khỏi thương cảm.
Chẳng mấy chốc, tâm trạng thương cảm đã bị các vị hoàng tử khác làm phai nhạt. Tam Hoàng tử Mục Thiên Minh cũng được cho phép vào cung, Hoàng đế thấy gã đã khiêm tốn hơn nhiều thì gật gù. Tam Hoàng tử dâng lễ vật được tỉ mỉ lựa chọn lên - một viên xá lợi có giá vạn lượng hoàng kim, Hoàng đế rất cảm động, cảm thấy Tam Hoàng tử có tâm. Nhưng chắc chắn xá lợi vốn có nơi thờ cúng, làm thế này mất công, e là Phật sẽ không vui.
Bởi vì là ngày đại hỷ nên Hoàng đế cũng không biểu hiện bất mãn mà suy nghĩ sâu xa hơn một chút, Tam Hoàng tử bị cấm túc chỉ nghiên cứu chép sách, sao còn có được thứ quý giá như xá lợi?
Hoàng đế để lại một nghi vấn trong lòng, Tam Hoàng tử cứ luôn mồm nói mình biết sai biết hối hận, nhưng Hoàng đế muốn tra Tam Hoàng tử cho rõ.
Lý Ngư trong bể cá thủy tinh cũng nhìn thấy xá lợi do Tam Hoàng tử dâng tặng, một viên đen như mực không rõ hình dạng. Dù là thật hay giả thì phần nhiều xá lợi được luyện từ xương của các vị sư, Lý Ngư sợ hãi thứ đồ này theo bản năng.
Cảnh Vương cảm nhận được sự sợ hãi của cậu nên lấy tay áo che cậu lại.
Lý Ngư nhìn qua khe hở giữa tay áo, đúng là thấy yên tâm hơn.
Hai hoàng tử nhỏ tuổi - Thất Hoàng tử và Bát Hoàng tử đều chép kinh cho Hoàng đế, được mẫu phi dắt tới dập đầu hành lễ.
Hoàng đế thích nhìn khuôn mặt non nớt của các con trai nhỏ, dường như thấy mình vẫn chưa già, vẫn còn trẻ tuổi.
Đến phiên Lục Hoàng tử, trước tiên Mục Thiên Hiểu nói mình nghèo khó nên không thể chuẩn bị lễ vật quý giá, chỉ có thể dùng ánh sáng trong điện làm lễ vật dâng tặng Hoàng đế.
Lý Ngư gào thét trong lòng: “Gã đến rồi, gã đến rồi!”, sau đó vèo một cái dán người lên vách thuỷ tinh.
Theo yêu cầu của Lục Hoàng tử, nến trong điện Bảo Hòa được dập bớt một nửa, sau đó treo mấy ngọn đèn Lục Hoàng tử mang đến lên. Hoàng đế nghiên cứu một lát, thấy mấy ngọn đèn đó chỉ là loại đèn bình thường, Lục Hoàng tử mời ông nhìn xuống đất.
Trên sàn điện Bảo Hòa hiện lên các bóng mờ đủ kích thước đậm nhạt khôngđều, cẩn thận nhìn kỹ thì chính là vô số chữ thọ, Hoàng đế vui mừng nói: “Thiên Hiểu, sao con làm được vậy!”
Mục Thiên Hiểu cong môi tỉ mỉ giải thích cho Hoàng đế, thì ra là sau khi đặt mua được giấy đèn, Lục hoàng tử đã dán rất nhiều chữ Thọ đã được cắt vào trong đèn, sau khi thắp sáng đèn rồi treo lên cao, ánh đèn sẽ chiếu chữ xuống sàn.
Mục Thiên Hiểu khiêm tốn nói: “Chỉ là chút tài lẻ, mong phụ hoàng đừng chê cười.”
Hoàng đế vui vẻ vỗ tay: “Trẫm biết con cũng không dễ dàng, có tâm rồi.”
Lúc Lục Hoàng tử dâng lễ, Tam Hoàng tử vẫn đứng ngay bên cạnh. Mục Thiên Minh vốn rất có lòng tin với viên xá lợi mình dâng lên, mong rằng dựa vào xá lợi có thể trở mình. Thế nhưng, thái độ của Hoàng đế với hắn và với Lục Hoàng tử hắn đều thấy cả, không ngờ trong mắt ông viên xá lợi tốn vạn lượng hoàng kim của mình lại không bằng mấy ngọn đèn của Lục Hoàng tử?
Tam Hoàng tử hoảng sợ trong lòng, trước giờ không phải Lục Hoàng tử vẫn luôn chủ động giúp đỡ mình hay sao, vì sao hôm nay trong dịp dâng thọ lễ quan trọng như vậy lại muốn đoạt nổi bật của mình?
Tam Hoàng tử dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi liếc nhìn Lục Hoàng tử, Lục Hoàng tử nhỏ giọng nói: “Tam hoàng huynh đừng tức giận, huynh bị cấm túc, nên đệ nghĩ nếu mình có thể được tán thưởng trước mặt phụ hoàng thì có thể giúp hoàng huynh thoát thân.”
Tam Hoàng tử hơi sửng sốt, Lục Hoàng tử nói có vẻ rất hợp lý, nhưng sự thật có đúng là vậy không?
Sau khi Lục Hoàng tử lui xuống, La tổng quản liền bước lên nói nhỏ vài câu với Hoàng đế. Trước đó Vương công công của phủ Cảnh Vương đã đến nhờ hắn sắp xếp cho Cảnh Vương dâng lễ cuối cùng, việc này đối với La Thụy Sinh chỉ là chuyện nhỏ, lại còn nhận được một món nợ nhân tình, ngại gì mà không làm. Thế nên đương lúc Hoàng đế liên tục tán thưởng lễ vật của Lục Hoàng tử thì La Thụy Sinh thừa cơ nhắc đến Cảnh Vương.
Hoàng đế cười, có hơi bất ngờ nhìn về phía Cảnh Vương: “Thiên Trì, nghe nói lần này con cũng chuẩn bị một lễ vật đặc biệt?”
Bình thường Cảnh Vương đều tặng tranh chữ tự viết, hôm nay đến cả Cảnh Vương cũng có bất ngờ thì quả thật hiếm thấy.
Cảnh Vương lập tức bước ra dâng chữ mình viết và một cuộn tranh lên.
Hoàng đế mỉm cười nhìn chữ của Cảnh Vương, có người làm một việc nhiều năm như vậy, cũng có thể xem như là một kiểu kiên trì. Khi mở cuộn tranh ra, trong phút chốc Hoàng đế tràn đầy vui sướng.
“Thế mà con lại tìm được tranh Mừng thọ của Đường Ngâm?”
Đường Ngâm là tên một họa sĩ, vị này được dân gian ca tụng là “hoạ tiên”. Hoàng đế rất tán thưởng ông ta, cũng từng tỏ ý mời chào nhưng ông ta tính tình kỳ lạ, không tham tiền cũng không muốn chức quan, càng ít khi giúp người ta vẽ, không ngờ lại phá lệ vì sinh nhật của Hoàng đế.
Lục Hoàng tử tự bày tỏ sự khó khăn của mình, Cảnh Vương chỉ hiến tranh, không hề đề cập đến chuyện thuyết phục Đường Ngâm, nhưng chỉ cần bày tranh ra đã biết hắn tốn bao nhiêu tâm tư.
Hoàng đế thưởng thức bức tranh Mừng thọ tiên hạc bàn đào, hài lòng sai La Thụy Sinh treo ở cung Càn Thanh, muốn ngày ngày thưởng thức tranh. Lục hoàng tử nhìn hình chiếu trên đất, so ra thì nó thô bỉ hơn bức tranh rất nhiều, Hoàng đế cũng không để ý đến mấy chữ đó nữa.
Cảnh Vương tặng tranh xong vẫn đứng bất động, Hoàng đế ngạc nhiên nói: “Con còn muốn tặng gì nữa à?”
Cảnh Vương nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay ra hiệu “mời”.
Tâm trạng Hoàng đế vui vẻ, cũng nghe theo ý Cảnh Vương, di giá đi theo phương hướng Cảnh Vương chỉ. Cảnh Vương đi trước, dẫn Hoàng đế đến cạnh hồ.
La Thụy Sinh đỡ Hoàng đế cùng nhau nhìn vào trong hồ, chỉ thấy một mảnh đỏ rực đang chuyển động, nhìn kỹ thì thấy là rất nhiều cá chép đỏ.
Mấy con cá chép đỏ rực không ngừng bơi lội, càng lúc tụ lại càng đông, tụ rất lâu trước mặt Hoàng đế không tản đi.
La Thụy Sinh đoán ra được có lẽ đây là nguyên nhân Cảnh Vương dẫn Hoàng đế đến đây, cười nói: “Hoàng thượng xem kìa, mấy con cá đó đang chúc thọ ngài đấy.”
Bầy cá nhìn rất khiến người khác yêu thích, Hoàng đế mỉm cười gật đầu.
Lục Hoàng tử đi theo sau Hoàng đế, gương mặt vẫn treo nụ cười nhưng lại thầm khinh thường trong lòng. Cái này thì có gì, chỉ cần nhân lúc Hoàng đế đến thì thả thức ăn vào hồ là cá sẽ tụ lại, chút tài lẻ này làm sao so được ảnh chiếu chữ thọ?
Hoàng đế đang nhìn đám cá chép trong hồ, đột nhiên nhận ra bọn chúng còn có đội hình, có ngang có dọc, thoạt trông như nét bút.
Lúc này La Thụy Sinh đã nhận ra, kích động hô nhỏ: “Mấy con cá này đang xếp chữ phải không?”
Hoàng đế từng bước lùi về sau nhìn bao quát đàn cá, một vùng đỏ rực nối liền nhau thành một chữ to lớn đoan chính.
... Một chữ Thọ.
Là chữ thọ trong ngày sinh của ông, cũng là chữ thọ Cảnh Vương kiên trì viết nhiều năm.
La Thụy Sinh vô cùng chấn động, chút nữa đã mừng phát khóc: “Hoàng thượng, đây là cá chép đỏ chúc thọ đó!”
Hoàng đế đầu tiên được nhận tranh tranh Mừng thọ tiên hạc bàn đào của Đường Ngâm, sau lại được chứng kiến cá chép đỏ chúc thọ, long tâm vui mừng. Lúc này, La Thụy Sinh dẫn đầu chúc lời cát tường, từng lời cát tường nói ra liên tục không trùng nhau nhưng đàn cá chép đỏ vẫn chưa tản đi!
Mọi người chưa từng được thấy cảnh tượng kỳ lạ thế này, sôi nổi đến gần hóng hớt.
Hoàng đế rất hài lòng với món quà này của Cảnh Vương, khen không dứt lời. Nhưng ông không hỏi Cảnh Vương sao lại làm được, ngày tốt cảnh đẹp không cần phải phá hỏng, Hoàng đế xem nó như hiện tượng lạ.
Mục Thiên Minh căm tức nhìn tất cả, thấy Mục Thiên Hiểu cũng đến xem thì chế giễu: “Ta so ra thì không tỉ mỉ như ngươi, nhưng ngươi vẫn thua một đứa câm.”
Lục Hoàng tử chỉ cười: “Lễ vật của Ngũ hoàng huynh không giống người thường, quả thật ta còn thua kém lắm.”
Mục Thiên Minh thấy còn tiếp tục chỉ là làm nền cho người ta, vội cáo lui.
Mục Thiên Hiểu vẫn mang khuôn mặt tươi cười, không ai nhìn ra sơ hở.
Hoàng đế thưởng thức cá chép đỏ rất lâu nhưng nó vẫn ở đó, Lục Hoàng tử bỗng nghĩ ra một ý.
Cá chép xếp chữ thọ, gã biết chắc Cảnh Vương động tay động chân dưới nước nhưng không rõ là làm thế nào, có điều nếu gã phá hỏng ngư trận thì Cảnh Vương lấy gì mà đắc ý nữa.
Lục Hoàng tử chỉ một lát đã thấy sơ hở, nói với nội thị bên cạnh: “Có thức ăn cho cá không? Ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng thế này, muốn đút bọn chúng một ít.”
Lục Hoàng tử cũng không bị ngu mà đầu độc trước mặt Hoàng đế, thật sự chỉ muốn cho cá ăn. Mấy con cá này xếp chữ thọ chắc chắn có mánh khóe, có điều cũng chỉ là cá, làm gì có đầu óc, chỉ cần gã thả thức ăn cho cá xuống, lũ cá đều sẽ tranh nhau đến đớp.
Trong hoàn cảnh này, hầu hết người xem đều muốn cho ăn, hành động của Lục Hoàng tử không hề đột ngột, ngay cả Hoàng đế khi nghe thấy cũng nói: "Đúng vậy, ta cũng muốn ban thưởng cho bọn nó."
Trong nháy mắt Cảnh Vương rất lo lắng, nhưng nhớ đến lời nhắc nhở và cam đoan nhiều lần của Tiểu Ngư, Cảnh Vương buộc mình phải bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào đàn cá.
Lục Hoàng tử cười đắc ý nhận thức ăn từ tay nội thị, quăng một nắm lớn xuống hồ.
Quả nhiên cá chép đỏ đều chạy đến tranh đớp thức ăn, chữ thọ to lớn nhanh chóng tan rã!
Hoàng đế nhận ra thì cảm thấy tiếc nuối, nhưng ngay khi đàn cá chép đỏ tản đi, ông thấy một con cá chép gấm màu bạc chậm rãi ngoi lên từ chỗ vốn là chữ Thọ.
Miệng con cá chép này còn ngậm một đóa hoa sen, vảy vàng rẽ sóng biếc hồ Thái Dịch bơi đến bên chân Hoàng đế, tao nhã bơi một vòng.
Hoàng đế: ! ! !
Kinh hỉ cả đời Hoàng đế còn không nhiều bằng giờ phút này!
“Thiên Trì, đây là... cá con nuôi!”
Hoàng đế nhanh chóng nhận ra cá cưng của Cảnh Vương.
Cảnh Vương gật đầu, cưng chiều nhìn về phía con cá trong nước còn muốn nhảy vũ điệu tảo biển.
Lục Hoàng tử chơi xấu, may là Tiểu Ngư đã dự liệu từ trước, chuẩn bị sớm.
Con cá trong nước này là người hắn yêu, cũng là niềm kiêu hãnh của hắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét