Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 73

Chương 73:

Edit: Dưa Hấu

Sau lễ cưới là ngày hưu mộc, Thế tử Thừa Ân Công đưa vợ mới cưới tới phủ.

Vì Cảnh Vương làm việc tại Công bộ, đôi vợ chồng trẻ cố tình chọn lúc Cảnh Vương ở nhà, cũng thỉnh Vương Hỉ hỗ trợ gửi lời trước để cùng gặp Lý công tử. Sau khi biết thì Lý Ngư rất vui, Diệp Thanh Hoan và Công chúa cũng coi như là số ít bạn bè cậu qua lại ở cổ đại. Cậu cũng rất thích tụ tập với họ.

Tới ngày ước định, Lý Ngư cố gắng chờ tới khi Vương Hỉ báo thì mới biến thân, nghênh đón phu thê Thế tử ở dạng người.

Đây là lần đầu Công chúa Kim Tuyệt tới phủ Cảnh Vương, vừa ngẩng đầu đã thấy thông báo trên tường, nhìn Diệp Thanh Hoan với ánh mắt đầy ý tứ. Mặt già của Diệp Thanh Hoan đỏ ửng, nghĩ thầm y còn kết hôn trước Cảnh Vương, sao vẫn không bằng vậy.

Công chúa Kim Tuyệt lại thấy bể nước thông vòng quanh, nối thành một bể cá vô cùng lớn, ngạc nhiên không nói nên lời.

Dưới ánh mắt hâm mộ của Công chúa, Lý Ngư đưa Công chúa và Diệp Thế tử đi dạo chung quanh một lúc.

Người ta thường nói hôn nhân là sinh ra lần nữa. Mới một thời gian không gặp hai người kia, Lý Ngư đã cảm thấy bọn họ cũng thay đổi khá nhiều.

Hai má Diệp Thế tử còn hơi ửng đỏ ngượng ngùng, miệng cứ hơi mỉm cười mãi, ôn nhu nhìn vợ mình. Công chúa Kim Tuyệt vẫn ngọt ngào rạng rỡ như xưa, hạnh phúc trong mắt sắp tràn ra mấy lần nhìn Diệp Thanh Hoan.

“Thật sự đã khác.” Lý Ngư trêu ghẹo nói.

Diệp Thanh Hoan phá lệ không cãi lại, Công chúa Kim Tuyệt chớp chớp mắt, cũng cười chọc ghẹo: “Lý công tử cũng khác rồi.”

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư lén lút nhìn Cảnh Vương bên cạnh, nghĩ thầm ta đâu có rõ như vậy.

Diệp Thanh Hoan cũng đưa Hùng Phong tới, nắm xích Hùng Phong cùng Công chúa. Đã lâu rồi Hùng Phong không gặp Lý Ngư, gặp lại vẫy đuôi điên cuồng với Lý Ngư. Lý Ngư còn nhớ Hùng Phong cũng thích ăn thức ăn cho cá, lấy hộp thức ăn cho cá trong tay áo ra đút Hùng Phong mấy viên.

Lý Ngư đang cho ăn thì chợt nhớ trước đây mình còn nói các thứ về vị chủ nhân thứ hai. Diệp Thanh Hoan cưới Công chúa Kim Tuyệt, Công chúa còn không phải chủ nhân thứ hai của Hùng Phong à!

Khà khà khà Hùng Phong, ngươi quen chưa?

Lý Ngư gãi gãi cằm Hùng Phong rồi mò tới bụng nó. Mình chó của Hùng Phong rất chi là phì nhiêu, bóng loáng không dính nước.

Xem ra Hùng Phong cũng giống cá, đều ở chung khá tốt với chủ nhân thứ hai, ngày qua ngày vô cùng thoải mái.

Cái khác nhau là chủ nhân thứ hai của Hùng Phong là Công chúa vốn tốt tính, lại thích nuôi thú cưng, còn cá lại tự vươn lên làm chủ nhân thứ hai.

Nếu thú cưng trên thiên hạ này có tổng cộng một thạch hạnh phúc thì cá chắc chắn chiếm mất tám đấu rồi.(1)

(1) Ở Trung Quốc, "Thạch" là đơn vị đo khối lượng hoặc thể tích. 1 thạch = 10 đấu. Từ thời Tống, 1 thạch ~ 71,616 kg.

“Đúng rồi, Lý công tử, hôm nay ta cũng đưa cá tới đó!”

Sau khi bọn họ trò chuyện, Công chúa Kim Tuyệt cười vỗ vỗ tay, mệnh thị nữ sau lưng cẩn thận mang một bể cá thạch anh hồng tới.

Bể cá này được chế tác từ thạch anh hồng phấn trơn bóng thanh cao tinh khiết, trong bể nuôi đủ loại cá cẩm, đuôi cá phấp phới xinh đẹp rộn ràng qua lại.

“Không tồi đó.” Lý Ngư cười với Diệp Thanh Hoan.

Trước đó Công chúa nhỏ này cũng rất thích dạng cá của cậu, cái này để làm vui lòng nàng sao?*

(*) Mình chém chỗ này, bạn nào biết chỉ mình nha: 小公主之前就很喜欢他的鱼身, 这是投其所好吗?

Diệp Thanh Hoan hiếm có mà nói lắp: “Đây là ý của Công chúa, ta, chỉ thỉnh thoảng giúp cho ăn chút thôi.”

Lý Ngư che miệng cười: “Chỉ là nuôi cá thôi mà, Diệp Thế tử đỏ mặt gì chứ!”

Chỉ là thừa nhận ngươi cũng rất thích cá thôi mà, không cần ngại đâu!

Bể cá này của Công chúa Kim Tuyệt đều rất khỏe mạnh, nhưng Công chúa lại hơi tiếc.

Công chúa nâng má, nhìn bể cá nói: “Hạ nhân nuôi cá đều bảo đây là những con cá lanh lợi nhất, nhưng chẳng biết tại sao vẫn không thể sánh với cá của Cảnh Vương Điện hạ…”

Từ khi nuôi cá, Công chúa nhỏ mới nhận ra cá cũng khác nhau.

Cảnh Vương và Lý Ngư nhìn nhau, lòng đều nói đấy là đương nhiên.

Dẫn chuyện tới chủ đề nuôi cá nên Công chúa cũng muốn xem cá của Cảnh Vương.

Lý Ngư hơi lúng túng. Lý công tử không thể cùng tồn tại với cá, vì sợ Công chúa muốn tới gần xem nên không dám dùng cá giả để gạt. May là sau khi Công chúa đề nghị Cảnh Vương vẫn sầm mặt mãi, chủ của cá không cho, Công chúa cũng không làm thế nào được.

Diệp Thanh Hoan hòa giải, Lý Ngư sử dụng hết mọi kỹ năng bàn về đồ ăn ngon với Công chúa nửa ngày, thấy thời hạn biến hình sắp tới nên cũng cố nhịn.

Lý Ngư vẫn nói rằng có việc nên muốn cáo lui trước. Sau khi Lý Ngư đi, Cảnh Vương đợi thời gian qua một chén trà mới mệnh Vương Hỉ đi lấy cá trong bể thủy tinh ra.

Lý Ngư vội vàng chuyển từ hình người về dạng cá, rất nhanh đã được Vương công công dùng muỗng ngọc lớn múc từ trong bể cá ra —— chẳng hiểu sao gần đây Cảnh Vương hơi nhỏ nhen, không cho ai sờ cá của hắn, Vương công công chỉ có thể dùng muôi thay đôi tay —— sau đó Vương Hỉ thả Lý Ngư vào một bể cá đá xanh lớn. Bể cá này cũng không phải chỉ là vuông vức đơn giản, mà là một căn phòng nhỏ, trên mái hiên còn có chuông ngọc, phát ra âm thanh nhẹ nhàng theo gió. Để tiện cho việc nhìn ngắm, tất cả cửa sổ ở vách bể đều có một lớp thủy tinh.

Trước đây Lý Ngư chưa thấy bể cá này bao giờ, chắc là Cảnh Vương cuồng cá mới chế. Đá xanh to như này chắc đắt lắm, sau khi vào Lý Ngư cũng chẳng dám bơi.

Vương Hỉ nâng bể cá xanh siêu to khổng lồ đi ra, Diệp Thanh Hoan thấy bể cá này thì khóe miệng giật một cái. Đá xanh màu trời to như này hiếm có khó tìm, chỉ hoàng thất mới dùng. Lần này y và Công chúa thua tới nhà bà ngoại.

Rất lâu rồi  Công chúa Kim Tuyệt chưa gặp cá, lần trước ở chợ chỉ nhìn thấy cá giả từ xa, lúc này thấy cá thật, Công chúa kinh ngạc hỏi: “Nó… Nó biến thành như này thế nào vậy?”

Dù Diệp Thanh Hoan từng đề cập với nàng, nàng vẫn nhớ tới con cá đen nhỏ ăn thức ăn của cá trong tay Cảnh Vương hôm quốc yến.

Cảnh Vương nhìn Vương Hỉ, Vương Hỉ đã sớm thuộc đoạn này làu làu rồi, giải thích lại một lần cho Công chúa. Mắt hạnh của Công chúa trợn tròn, không nhịn được mà hô lên: “Ồ, ồ!”

Hạ nhân đặt hai bể cá cạnh nhau, bể cá của Cảnh Vương to hơn bể của Công chúa rõ rệt.

Lý Ngư nhìn cá đối diện xuyên qua vách thủy tinh.

Hoàng đế cũng đưa cá cho Cảnh Vương rồi, nhưng lúc đó Lý Ngư không có cơ hội ở gần con cá khác như vậy.

Từ từ, cậu có một suy nghĩ táo bạo.

Người nghe không hiểu tiếng cá, dù cậu phun ít hay nhiều bong bóng cũng vô dụng, vậy còn cá khác thì sao?

Cá… phải gọi thế nào?

Lý Ngư cố gắng bơi gần hơn chút, hô to với bể cá đối diện: “Này, nghe được không?”

Đối diện không có động tĩnh gì.

Lý Ngư cảm thấy chỉ là mình nghĩ kỳ thôi, dù sao cậu cũng không phải một con cá bình thường mà là một con cá xuyên sách. Chắc là ngôn ngữ cũng không giống đám cá đúng không?

Bỗng nhiên trước mắt cậu có một vệt sáng lấp lóe, một con rồi lại một con cá đối diện tất cả đều bơi về phía cậu.

Đám cá thi nhau ngẩng đầu, ói bong bóng với Lý Ngư. Dù không phát ra âm thanh giống Lý Ngư, Lý Ngư cũng thần kỳ hiểu được ý bọn chúng.

Đám cá này đang nói: Chào ngươi nha, ngươi muốn làm gì?

Lý Ngư: "..."

Quả thật là niềm vui bất ngờ!!

Lý Ngư thử vẫy đuôi chút, đám cá xếp thành chữ “Một” ().

Lý Ngư lại vẫy,đám cá xếp thành chữ “mười” ().

Lý Ngư khà khà khúc khích cười, sao bây giờ, cậu lại có một suy nghĩ táo bạo khác.

“Thiên Trì, đám cá này…. Có chuyện gì vậy?”

Diệp Thanh Hoan kinh ngạc thốt lên, y thấy cá y và Công chúa nuôi đều tới chỗ cá Cảnh Vương, còn cùng phun bong bóng với nhau, thật hoành tráng.

Nếu là một hai con như vậy thì còn có thể là trùng hợp, nhưng cả đám đều như vậy thì khá là kỳ lạ.

Cảnh Vương nhìn bên cạnh, đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Cá nhỏ vốn là cá chép tinh, chắc là đang câu thông cùng cá khác.

Còn nói gì thì hắn không nghe được.

Cảnh Vương nhìn đám cá, trong lòng không ngừng buồn bực và không cam lòng.

Hắn tự mình bước tới, nâng bể cá của mình lên. Đám cá đột nhiên mất mục tiêu: ???

Cảnh Vương nhìn cảnh cáo Diệp Thanh Hoan, ngươi không thấy gì hết.

Diệp Thanh Hoan: "..."

Diệp Thanh Hoan tìm cớ cho mình, bỗng ngộ ra nói: “Thiên Trì, thì ra cá này của huynh là con cái à?”

Ngoài cá cái có thể thu hút đám cá, Diệp Thế tử cũng không nghĩ ra khả năng nào khác nữa.

Lý Ngư, Cảnh Vương: "..."

Lý Ngư mới nghĩ cái liên quan tới đám cá. Cậu nhớ rằng sắp tới lễ vạn thọ của Hoàng đế, trong truyện gốc Lục Hoàng tử bắt đầu tỏa sáng rực rỡ trong lễ vạn thọ này. Nếu Cảnh Vương muốn tranh ngôi cũng có thể tận dụng lần lễ vạn thọ này triệt hết đường của Lục Hoàng tử, để Lục Hoàng tử chẳng còn đường nào mà đi cả!

Trong sách gốc, vì không mua nổi quà mừng thọ quý giá, Lục Hoàng tử tận dụng bóng và ánh sáng, phóng to chữ Thọ lên gạch vàng của cung Càn Thanh. Tâm tư tỉ mỉ khiến Hoàng đế vô cùng vui vẻ.

Đương nhiên không mua nổi chỉ là cái cớ thôi, Lục Hoàng tử đã sớm định tặng lễ như vậy, vừa chiếm được sự cảm thông của Hoàng đế lại còn khiến Hoàng đế vui.

Lý Ngư sẽ không cổ vũ Cảnh Vương đi phá quà mừng thọ của Lục Hoàng tử. Cậu chỉ có thể nghĩ ra một cái tốt hơn, hạ thấp Lục Hoàng tử, dù sao lễ vạn thọ là thời cơ để gà đua tiếng gáy, là lúc các bên thể hiện bản lĩnh cao cường!

Lý Ngư để Vương Hỉ giúp lấy một bể cá tới rồi chơi với cá một lần. Sau khi nắm chắc, Lý Ngư tìm cơ hội dò hỏi chút chi tiết về quà mừng lễ vạn thọ của Cảnh Vương.

Mấy năm qua Cảnh Vương đều tự viết một bức tranh chữ làm quà mừng thọ dâng lên, rất đúng quy củ.

Bây giờ có quyết định tranh ngôi thì không thể tùy ý quá mức, Hoàng đế còn giao việc cho Cảnh Vương, Cảnh Vương cũng nên tạ ân. Ngoài việc tự viết chữ còn tìm một họa sĩ đương triều Hoàng đế vô cùng thích, thỉnh đối phương vẽ một bức hạc và đào tiên chúc thọ. Vị họa sĩ này bình thường tính tình lập dị, chưa bao giờ vẽ cho ai. Lần này để đồng ý lời mời của Cảnh Vương cũng vô cùng khó khăn.

(*) Tranh:


Lúc Lý Ngư tới hỏi thực ra Cảnh Vương đã sắp xếp xong xuôi nhưng vẫn muốn nghe ý định của cá nhỏ.

Hắn biết cá nhỏ muốn tốt cho hắn, rất thích cá nhỏ bận đông bận tây vì hắn.

Lý Ngư cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Điện hạ đã định làm gì với lễ vạn thọ chưa?”

Cảnh Vương phối hợp lắc đầu, thấy đôi mắt đen láy của cá nhỏ bỗng sáng lên lạ thường.

Em định làm gì, Cảnh Vương cười tủm tỉm nhìn cậu.

Lý Ngư xoa tay nói: “Điện hạ, chúng ta thử tận dụng trận cá xếp chữ Thọ đi, cho Hoàng thượng xem!”

Lục Hoàng tử dùng ánh sáng là vật chết, nào có trận cá linh động tươi sống, hơn nữa còn có tâm ý của cá chép, cậu không tin cá xếp chữ Thọ không đẹp bằng ánh sáng của Lục Hoàng tử!

Mấy hôm nay cậu đã thử thí nghiệm nhỏ rồi. Dạng cá của cậu có thể nói chuyện với cá khác, xếp chữ Thọ đơn giản vô cùng dễ dàng! Lúc đó cậu còn có thể lẫn trong đám cá tiếp ứng, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn.

Lý Ngư nghĩ thế nào cũng thấy chủ ý của mình khá tốt, vui rạo rực nói: “Em hay nuôi cá, biết cách để cá xếp chữ, Điện hạ cho em thử xem nha.”

Cảnh Vương nhíu mày, hắn đã thấy cá nhỏ tương tác cùng bầy cá nên cũng nghĩ tới tính khả thi. Lý Ngư sợ hắn không đồng ý, vội vàng kéo tay hắn, quơ quơ như làm nũng.

Cảnh Vương: "..."

Đây là lần đầu tiên Cảnh Vương bị cá nhỏ làm như vậy, trong lòng hơi rung động. Đối với sự làm nũng của cá nhỏ, bên ngoài Cảnh Vương vẫn tỏ vẻ đang suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn thẳng xuống phía chân mình.

Mặt Lý Ngư đỏ bừng, tên vô liêm sỉ này sao lại như thế, thật sự là lúc nào cũng không quên chọc ghẹo!

Thôi, cậu là con cá co được duỗi được, không thể thấy khó đã ngừng, phải đồng cam cộng khổ…

Để chiếm được lần hành động quan trọng này, Lý Ngư nhịn xấu hổ, thuận theo ngồi lên.

Một phút sau, cá run chân hoàn toàn thắng lợi, dùng không biết bao nhiêu đậu phụ để chiến thắng bạo quân. Bạo quân cuối cùng cũng coi như đồng ý để cậu làm, giao hết cho cậu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét