Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 70

Chương 70: 


Edit: I

Beta: Maple

     

Diệp Thanh Hoan mặc lễ phục cưới đỏ thẫm, vẻ mặt tươi cười. Công chúa Kim Tuyệt đầu đội khăn voan uyên ương nghịch nước che kín mít, ôm bình ngọc như ý trong ngực. Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt nàng nhưng có thể thoáng nhìn đôi môi đỏ thắm khi nàng hành lễ.


Lý Ngư nhìn đôi vợ chồng son bái đường hành lê, trong lòng vô cùng cảm khái.


Đôi vợ chồng son này có thể phá vỡ nguyên tác đến bên nhau cũng liên quan một phần đến mình. Cậu hi vọng hai người từ nay về sau yêu thương trân trọng lẫn nhau, bình an trôi chảy.


Điều này giống như một dấu hiệu tốt với một cặp còn lại cũng khác nguyên tác.  


Lý Ngư lén nhìn Cảnh Vương một lần, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình. Ống tay áo hai người đan xen, bàn tay lần mò tìm nhau.    


Tận sâu đáy lòng, Lý Ngư âm thầm cầu nguyện.

         

Đám cưới diễn ra suôn sẻ dưới sự chủ trì của Thừa Ân công phủ. Không lâu sau có một người hầu tuổi tác khá lớn đến mời nói có cố nhân muốn gặp Cảnh Vương điện hạ.

     

Ánh mắt Cảnh Vương lướt qua người đã biết đối phương là người phương nào, kéo tay Lý Ngư nắm thật chặt.

     

Lý Ngư hiểu ý, Cảnh Vương muốn cậu cùng đi sao?


Lý Ngư đi theo Cảnh Vương, một tay Cảnh Vương nắm lấy tay cậu, tay còn lại vẫn nhấc theo bình thủy tinh. Lý Ngư biết là vô lý nhưng cậu không nhịn được ghen chút xíu.


Rốt cuộc Cảnh Vương yêu cá h hay yêu cậu hơn?

     

Nếu so với người cậu không sợ thua ai nhưng cá thì…


Dù sao đây cũng là con cá khiến Cảnh Vương thay đổi toàn bộ vương phủ thành bể cá khổng lồ, nhiều lần bỏ qua quy tắc với cá.

        

Hình người Lý công tử của cậu, ban đầu cũng chỉ là người chăm sóc cá, mọi món quà nhỏ hay đồ đưa kèm đều là cá.


Ngẫm nghĩ lâu như vậy, cậu càng sợ. Chẳng lẽ tuy trong tên cậu có chữ “Ngư” nhưng thật ra không bằng một con cá.


Không được, cậu phải tìm thời cơ thăm dò xem, nếu Cảnh Vương yêu thích cá hơn, cậu không thể yên được!

    

Lý Ngư tựa như bị thần dấm chua nhập, hoàn toàn quên mất tình địch trong giả tưởng của cậu cũng chính là bản thân.      


Cảnh Vương không hề hay biết Cá nhỏ bên cạnh mình đang nghĩ lung tung gì, dắt tay Lý Ngư theo người hầu đi vào hoa viên đằng sau Thừa Ân công phủ.


Sâu trong hoa viên có một ông lão râu tóc bạc phơ đang đun rượu trên bếp nhỏ bằng đất sét đỏ đối diện.


 Cảnh Vương mím môi, nhanh chân đưa Lý Ngư tới.


"Đến rồi?"

     

Ông lão nhìn thấy hai người họ, không có vẻ gì là kinh ngạc, hào phóng chỉ vào hai cái ghế trước mặt, cười nói: “Mau ngồi đi.”

   

Cảnh vương cung kính cúi đầu, cùng Lý Ngư ngồi xuống.

     

Lý Ngư nghĩ mãi không nhớ ra thân phận ông lão. Chợt cậu ngửi thấy mùi thơm của rượu Thanh Mai. Nghe nói rượu Thanh Mai trong Thừa Ân công phủ đều do lão Thừa Ân công tự mình ủ rượu, người có thể ngồi trước mặt Cảnh Vương nấu rượu còn có thể là ai?


...là ông nội Diệp Thanh Hoan, ông ngoại Cảnh Vương, lão Thừa Ân công!


“Dạ, ngài, chào ngài ạ!”     

   

Lý Ngư kích động vội vàng đứng dậy cúi người vái chào. Trong sách nói ông ấy là trụ cột của phủ Thừa Ân công, nhưng vì sức khỏe của ông vẫn không được tốt lắm nên chưa chính thức xuất hiện. Diệp Thanh Hoan xảy ra chuyện thì không lâu sau thì ông cũng bị bệnh qua đời. Bây giờ Diệp Thanh Hoan và công chúa thành hôn rồi, lão Thừa Ân công chắc chắn sẽ không sao, chỉ là không ngờ, cậu có thể tận mắt được thấy ông.


Đây chính là gia trưởng hàng thật giá thật của Cảnh Vương! 


Diệp Khiên cười nhìn thiếu niên trước mắt một cái, lại nhìn sang Cảnh Vương chút.


“Đúng là một đứa bé tốt.”


Diệp Khiên mỉm cười, ra hiệu cho Lý Ngư ngồi xuống, ông tự nhận mình nhìn người rất chuẩn, phẩm tính của thiếu niên độ tuổi này ra sao, ông vừa thấy liền biết.

    

 "Điện hạ đã quyết định rồi?" Diệp Khiên dò hỏi Cảnh vương.

     

Cảnh vương vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu.


Diệp Khiên không hỏi hắn lý do, mà cười nói: “Vậy lão hủ cũng quyết định, điện hạ có lệnh, chắc chắn toàn lực ứng phó."

     

Cảnh Vương nhìn thẳng ông một lát, bình tĩnh và cảm kích đều có, Cảnh Vương cúi đầu rót rượu cho Diệp Khiên, cũng rót một chén đầy cho bản thân.


Hai người cùng nhau uống rượu, dường như đạt thành ước định gì đó quan trọng.

     

Lý Ngư: ???

     

Lý Ngư nãy giờ không biết bọn họ đang bàn tính gì. Trường hợp này cậu không thể tùy tiện nói chen vào, chỉ nhẹ nhàng đẩy cốc trúc trước mặt mình đến trước mặt Cảnh Vương. Cá không nghĩ mấy thứ quá phức tạp, chỉ là muốn nếm thử rượu Thanh Mai vẫn được chứ?


Vì động tác này của cậu, Diệp Khiên cùng Cảnh vương đều sững sờ.

     

Diệp Khiên nín cười, chỉ lo xem cuộc vui. Cảnh vương liếc Lý Ngư một cái, quay người rót đầy rượu cho cá.

     

Đúng lúc Lý Ngư đang vui mừng nâng cốc rượu đưa lên ngửi, định uống một hớp, Cảnh vương lại cướp cốc trúc từ tay cậu đi, uống một hơi cạn sạch.

     

Lý Ngư: ! ! !


 "Điện hạ, rượu ngài uống chính là của em!" Lý Ngư nhẹ giọng kháng nghị, rót cho cậu đương nhiên là của cậu.

     

Cảnh vương cười lắc đầu, cá chép tinh nếu uống say ở bên ngoài thì không nên, ngửi hương rượu cũng được rồi.


Lý Ngư thì thầm bày tỏ sự tức giận với Cảnh Vương. Diệp Khiên ngồi bên cạnh nhàn nhã tự rót tự uống. Thanh niên trầm ổn bình tĩnh, thiếu niên hoạt bát nhiệt tình, một đôi này ông nhìn mà lòng vui vẻ.


Ông đã gặp Diệp Thanh Hoan và công chúa Kim Tuyệt từ sớm, giống như hai đứa trẻ này, đều rất tốt.


Khi nhìn thấy Lý Ngư nắm đôi hồ điệp bằng ngọc, ý cười trong mắt Diệp Khiên càng sâu, cũng lấy ra ngọc bài năm đó ông nhận được khi thành hôn.


Gặp gia trưởng, có vẻ như cũng không khó lắm. Lý Ngư nâng ngọc bài hồ điệp nghĩ thầm.


Thật ra mới đầu cậu cũng có chút lo lắng liệu người thân của Cảnh Vương có phản đối mình hay không. Dù sao Cảnh Vương ở bên bên cậu chính là làm gay. Lẽ nào không ai trong số họ lo lắng sau này Cảnh Vương có đi lệch đường không à?

     

Diệp Thanh Hoan và công chúa quen biết cậu, không cần nhắc nhiều. Lão Thừa Ân công với phu nhân Thừa Ân công dường như đều rất thích cậu, tặng cậu quà. Lão Thừa Ân công còn thừa dịp Cảnh Vương không chú ý, lén lút nói cho Lý Ngư lần sau sẽ đưa mình cậu mấy vò rượu ngon, chăm sóc cậu rất chu đáo.

Lý Ngư: Huhu, ý thức trách nhiệm đè nặng như núi này là sao đây?


Tự nhiên cảm giác đã gặp gia trưởng rồi, gia trưởng đối xử tốt với mình như thế, cậu càng phải đối xử tốt thêm nữa với Cảnh Vương.


Cá nhỏ khó hiểu bày ra vẻ mặt nghiêm túc, làm Cảnh Vương rất muốn véo má một cái.


Phủ Thừa Ân công đương nhiên sẽ không phản đối hai người họ. Bản thân Cảnh Vương đã qua tuổi cưới vợ sinh con, lại không có tri kỷ bên người. Khó khăn lắm hắn mới yêu thích một người. Ai nấy đều cười không ngậm miệng được, hận không thể giúp Cảnh Vương chốt luôn.

  

Nhưng việc hôn sự của Cảnh Vương vẫn phải do Hoàng Đế làm chủ. Đưa Cá nhỏ gặp người nhà phủ Thừa Ân công là để tỏ thái độ của hắn.


Diệp Thanh Hoan kết hôn, khiến Cảnh Vương chưa bao giờ ước ao người khác cũng có chút ao ước.


Cảnh Vương không cần nghĩ nhiều, tất nhiên hắn muốn cưới Cá nhỏ. Chỉ là lúc nào để Hoàng Đế biết, cầu được chỉ hôn thì Cảnh Vương còn phải cân nhắc riêng. Đặc biệt là sau khi hắn và lão Thừa Ân công đạt thành nhất trí xong.


Hắn làm một Hoàng tử thân phận cao quý, từ khi sinh ra đến giờ luôn chịu chỉ trích. Thậm chí bản thân hắn đã tập thành thói quen với đủ loại ám sát, biết rõ con đường sống sót của chính mình. Nhưng từ khi ở phủ Thừa Ân công thiếu chút nữa bị hãm hãi, mấy hoàng tử khác liên tục gây chuyện với Cá nhỏ, Cảnh Vương ý thức được, không phải hắn không can thiệp phe thế lực nào thì có thể bảo vệ được người bên cạnh mình.


Những Hoàng tử khác không kẻ nào đáng tin cả. Muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ, cách tốt nhất là bản thân trở thành kẻ thống trị.


Bởi hắn trời sinh không trọn vẹn, quãng đường hắn hắn phải đi dài hơn người thường nhiều. Tiền đồ mở rộng nhưng cũng càng ngày càng nhiều nguy hiểm. Trước khi có thể đạt được cuộc sống yên ổn, dù không nỡ hắn cũng không thể liên lụy Cá nhỏ vào.


Vì vậy, hắn đành nghe Cá nhỏ yêu đương trước chứ không thể trực tiếp cho Cá nhỏ xác định danh phận.


Thế nhưng một ngày nào đó, nhất định phải có, không thể nào thiếu được.

     

 "Điện hạ, em muốn tự đi dạo một vòng, sau đó đi về trước."

     

Lý Ngư ôm ngọc hồ điệp và ngọc bài vào trong lòng, báo cho Cảnh vương.

     

Có ba chương ước pháp tồn tại, cậu lấy cớ đều rất tùy tiện. Dù sao Cảnh Vương cũng sẽ không hỏi lại.        


Cảnh Vương nhìn theo cậu đi tới bên cạnh vườn, khuất sau vài cái cây.


Lý Ngư nhanh chóng biến về cá ở đó, dùng đuôi như trượt băng về phía bình thủy tinh ở phía sau Cảnh Vương không xa. Bị thân hình cao lớn của Cảnh Vương che chắn, lão Thừa Ân công cũng không nhìn thấy.


Lý Ngư lặng lẽ nhảy vào bình thủy tinh. Mặc dù Cảnh Vương không nhìn chằm chằm Cá nhỏ, nhưng nghe thấy tiếng nước cực nhẹ sau lưng, liền biết cậu đã an toàn trở về.


Diệp Khiên vô cùng phấn khởi, sai người lấy bàn cờ ra, cười nói: “Lần trước lão hủ đánh cờ với điện hạ là lúc điện hạ chưa chuyển khỏi điện Cảnh Thái, lão hủ phụng chỉ vào cung thăm viếng… Chớp mắt cái đã qua nhiều năm như vậy.”

        

Cảnh Vương gật gật đầu, nhường ông ngoại cờ trắng, mình đi cờ đen.

     

Lý Ngư bơi tới miệng bình, cẩn thận nằm úp sấp. Cậu cứ tưởng hai người bàn gì bí hiểm, có cậu ở nên lão Thừa Ân công không tiện nói rõ. Ai ngờ cậu “đi rồi”, đôi ông cháu này càng phát huy bí hiểm đến cực hạn, chăm chú đánh cờ.


Lý Ngư chỉ biết chơi cờ năm quân đơn giản nhất, hoàn toàn xem không hiểu, nhìn mà buồn ngủ.


Cảnh Vương vẫn phân tâm để ý cá. Mắt thấy cá muốn tuột xuống khỏi miệng bình, Cảnh Vương giải quyết vội vàng, ván cờ vốn còn đang giằng co dây dưa lập tức bị giết ra một con đường máu, thế cờ cũng trở nên rõ ràng.     


Diệp Khiên sờ sờ cằm nói: "Điện hạ khí thế rất khác nhau, là vì cậu bé đó sao?"

     

Cảnh Vương chỉ tùy ý cười cười. Người muốn tự bảo vệ và che chở, đương nhiên là khác nhau.


Diệp Khiên hiếm khi có cơ hội có thể gặp Cảnh vương một lần, còn muốn cùng Cảnh vương nhiều lời vài câu. Bỗng nhiên có hạ nhân tới báo, hoàng đế đến.


Diệp Khiên lập tức đi ra ngoài đón với Cảnh Vương.


Hoàng Đế mặc thường phục, theo sau là Ngự tiền thị vệ, đích thân đến phủ Thừa Ân công.


Vốn chỉ là lễ cưới của Diệp thế tử và Công chúa Kim Tuyệt, ban thưởng là ổn, không cần ngự giá đến đây. Chỉ bởi Nhị Hoàng tử làm ra chuyện quá vô liêm sỉ, Hoàng Đế vì động viên Kim Tuyệt Vương không thể không đến.


Triều thần đang ngồi và vợ chồng Thừa Ân công dồn dập quỳ xuống, hành lễ với Hoàng Đế.

  

Hoàng Đế vung tay lên, cười nói: "Lễ cưới nên làm gì thì làm đi, trẫm chẳng qua là đến uống chén rượu mừng thôi."

     

Hoàng Đế và Kim Tuyệt vương mặt mày vui vẻ ngồi nói chuyện một lúc, sợi dây căng chặt của các vị khách mới chậm rãi thả lỏng.

      

Diệp Khiên và Cảnh vương một trước một sau đi vào phòng lớn, hành lễ với hoàng đế.

Mấy năm nay thân thể Diệp Khiên không khỏe, rất ít vào cung, hoàng đế nhìn Diệp Khiên, lại thấy Cảnh Vương. Đúng lúc nơi đây có một đôi tân nhân đang tổ chức lễ cưới, Hoàng Đế không tránh khỏi nhớ tới chuyện cũ cùng Hiếu Tuệ Hoàng Hậu.


Diệp Khiên vừa đáp ứng hỗ trợ Cảnh Vương, nhất định phải lợi dụng đầy đủ ưu thế của Cảnh Vương, chủ động nói: “Trong nhà còn giữ phòng tiên hoàng hậu từng ở, Hoàng Thượng muốn qua xem không?”

       

Sau khi Hiếu Tuệ Hoàng Hậu qua đợi, Hoàng Đế hầu như chưa từng đến phủ Thừa Ân công, sợ xúc cảnh sinh tình, giờ khắc này lại không tự chủ được gật đầu. Mà Cảnh Vương chính là con trai duy nhất của Hiếu Tuệ Hoàng Hậu trên thế gian này, vậy nên Hoàng Đế gọi Cảnh Vương theo cùng.


Cảnh Vương vẫn mang bình thủy tinh đi cùng. Hoàng Đế liếc mắt nhìn, kinh ngạc hỏi: “Mới chưa bao lâu, cá của con đã lớn như thế à?”


Hoàng Đế lập tức nhớ sổ con Cảnh Vương dâng cho ông lúc trước, báo cáo cá thay đổi. Thế nhưng báo cáo chỉ là báo cáo. Lần trước Hoàng Đế thấy con cá này nó vẫn là màu đen ánh kim, bây giờ cả thân cá đều đổi màu, chẳng trách Hoàng Đế không phản ứng kịp ngay từ cái nhìn đầu tiên.


“Xem ra lời Liễu Không nói thật sự không sai, nó đúng là Cẩm Lý” Hoàng Đế cảm khái nói.

     

Hoàng Đế lại gần, liếc mắt nhìn cá trong bình thủy tinh. Lý Ngư sợ Hoàng Đế phát hiện manh mối, ngay cả bong bóng cũng không dám phun, ưu nhã làm một con Cẩm Lý không có tình cảm.


May mắn hôm nay nhân vật chính không phải là cá. Hoàng Đế đã theo lão Thừa Ân công đến gian nhà Hiếu Tuệ Hoàng Hậu từng ở.


Chỗ Diệp Khiên nói chính là khuê phòng Hiếu Tuệ Hoàng Hậu khi còn trẻ. Hoàng Đế dẫn Cảnh Vương đi vào, nhìn trang trí quanh phòng tương tự như cung Trường Xuân, tầm mắt Hoàng Đế có chút mơ hồ, ngồi xuống tâm sự với Cảnh Vương về mấy việc nhỏ Hiếu Tuệ Hoàng Hậu làm.


Lý Ngư trốn trong bình thủy tinh, vị trí khá thấp, cảnh cậu chú ý khác người thường. Hoàng Đế nhìn thấy hầu hết đều là trang trí quen thuộc, Lý Ngư lại phát hiện trên tường treo một bức tranh thị nữ. Vì đây là khuê phòng Hiếu Tuệ Hoàng Hậu nên Lý Ngư suy đoán có phải Hiếu Tuệ Hoàng Hậu tự tay vẽ không.

     

Cảnh Vương cũng biết vẽ tranh, đó là thiên phú di truyền của mẹ ruột sao?

     

Không phải không có khả năng.


Lý Ngư nghiên cứu tranh xong, ánh mắt cậu tự nhiên rơi vào tủ quần áo không đáng chú ý dưới bức tranh.


Một góc của tủ quần áo để lộ ra một con gấu bông xưa cũ.


Mới nhìn Lý Ngư chỉ cảm thấy quen quen. Nhưng nghĩ một lát về con gấu bông đan xen màu đen và vàng ấy, Lý Ngư sợ ngây người.

     

Đấy không phải là con hổ bằng vải cậu từng thấy trong phần thưởng bí mật của hệ thống sao?


Mặc dù không thể xác định có phải là một hay không nhưng mà rất giống. Có điều trong bí mật thì con hổ vải là sản phẩm chưa hoàn thành, còn con hổ vải trong phòng này đã là con được thêu xong.       


Lẽ nào bí mật này liên quan đến Hiếu Tuệ Hoàng Hậu?


Gian nhà trong bí mật cũng không phải gian phòng này. Lý Ngư rất khẳng định, đó là cung điện nào đó trong cung.


... Có thể nào, chính là cung Trường Xuân của Hiếu Tuệ Hoàng Hậu?

     

Lý Ngư chưa từng đến cung Trường Xuân, không có cách nào xác minh, chỉ có thể gấp gáp nhìn con hổ vải.


Bỗng cậu nhanh trí nghĩ ra. Miệng cá bẹp bẹp, không ngừng gõ vách bình thủy tinh về hướng con rối hổ bẳng vải.


Cảnh Vương phát hiện cá nôn nóng, đi tới, cũng thấy được con gấu bông nơi tủ quần áo.


Cảnh Vương nghĩ một lúc rồi lấy con hổ vải ra. Hoàng Đế cười nói: “Mẫu hậu con rất yêu thích mấy thứ này, năm đó cũng làm cho con. Ngay cả cung Trường Xuân cũng có rất nhiều, con còn nhớ không?”


Cảnh Vương nhẹ gật đầu một cái.

     

Lời của Hoàng Đế nói tựa như pháo hoa, khoảnh khắc ấy nổ bùng trong đầu Lý Ngư.

     

Bí mật là bí mật của Cảnh vương, Cảnh vương cũng nhớ con hổ vải, xem ra đúng là ở cung Trường Xuân. Đây rốt cuộc là bí mật gì! 

Chương 71


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét