Edit: Dưa Hấu
Để
có thêm chút manh mối, Lý Ngư áp sát vào vách bình thủy tinh cẩn thận lắng nghe.
Nhưng Hoàng đế chỉ nói một câu như vậy, sau đó là các sở thích khác của Hiếu
Tuệ Hoàng hậu.
Lý
Ngư hiểu ra, vì Hiếu Tuệ Hoàng hậu nên trong lòng Hoàng đế luôn thương hại đứa
con Cảnh Vương này, gần đây thậm chí còn bắt đầu để Cảnh Vương làm việc,
rất có ý trọng dụng Cảnh Vương. Bí mật không thể tiết lộ hoàn toàn, có lẽ
còn chưa đến lúc, hiện tại việc Cảnh Vương có thể ở riêng với Hoàng đế chính là
thời cơ để tăng thiện cảm.
Vậy
nên Lý Ngư không tạo ra động tĩnh gì nữa, cũng thuận theo Cảnh Vương, cùng nhau
yên lặng lắng nghe.
Hoàng
đế bất giác nói thật lâu, hoàn hồn lại từ trong chuyện cũ, cười nói: “Thiên Trì
có phải cảm thấy trẫm quá dong dài không?”
Tuy
khóe môi Hoàng đế cong lên nhưng ánh mắt lại rất mất mát.
Thân
là vua cha, rất ít khi ông lộ vẻ khổ sở như vậy trước mặt con.
Cảnh
Vương lắc đầu, chần chừ vươn tay, vỗ nhẹ trên mu bàn tay Hoàng đế. Việc này
cũng rất hiếm, Cảnh Vương toát ra sự quan tâm từ trong lòng với Hoàng đế, chỉ
riêng hành động này đã khiến Hoàng đế cực kỳ thoải mái.
“Thiên
Trì, ngươi... ngươi rất tốt, trẫm biết. Việc công bộ, Trịnh Kinh cũng nói với
trẫm rằng biểu hiện của ngươi rất tốt.”
Hoàng
đế vỗ vỗ vai Cảnh Vương, đang muốn nói thêm hai câu, Ngự tiền Thị vệ trưởng
tiến đến thông báo: “Bệ hạ, Lục Điện hạ đến chúc mừng.”
Hoàng
đế liếc mắt nhìn Cảnh Vương đứng bên cạnh một cái. Phủ Thừa Ân Công là nhà ngoại
Cảnh Vương, vì hôn sự của Thế tử Thừa Ân Công và Công chúa Kim Tuyệt nên Cảnh
Vương nên tới thăm phủ, nhưng mối hôn sự này có liên quan gì tới Lục Hoàng tử đâu,
Lục Hoàng tử vừa không phải bạn thân, cũng không phải trọng thần, nói chúc mừng
cái gì?
Mà
mặt khác, nếu Lục Hoàng tử thật sự đến chúc mừng, vì sao không đến sớm như
những khách khác, hôn lễ sắp kết thúc mới đến. Hoàng đế không muốn quá nhiều
người biết nên mới tạm thời tới đây một chuyến, vì sao Mục Thiên Hiểu còn đến
muộn hơn ông?
E
rằng chúc là giả, muốn lộ diện trước mặt Hoàng đế mới là thật.
Hoàng
đế nhìn thấu Lục Hoàng tử, thản nhiên nói: “Nó tới thì Thừa Ân Công sẽ tự chiếu
cố, tuỳ nó đi.”
Hoàng
đế cũng không muốn thấy Lục Hoàng tử, chạm mặt Lục Hoàng tử.
Hoàng
đế lại nói chuyện với Diệp Khiên một lúc nữa, định hồi cung. Lục Hoàng tử lại
có lời, muốn tự mình hộ tống Hoàng đế hồi cung.
Lần
này Hoàng đế đáp ứng.
Hoàng
đế đi qua cùng Cảnh Vương, Mục Thiên Hiểu nhìn thấy Cảnh Vương hộ giá thì hơi
sửng sốt.
Lý
Ngư vẫn được Cảnh Vương mang theo bên người, thấy Lục Hoàng tử chịu thiệt thì
vui vẻ vẫy đuôi, thế nào, chính là không nhường Hoàng đế cho ngươi đó!
Lý
Ngư tinh mắt, phát hiện bên cạnh Lục Hoàng tử có một nữ tử mặc váy lụa xếp ly,
dáng người yểu điệu. Nữ tử này đội nón, tấm màn che rất dài phủ xuống che dung
nhan, cách tấm màn che vẫn có thể thấy đôi mắt trong suốt như nước, lộ ra ngoài
tay áo dài là một đôi tay có làn da nõn nà như ngọc, dù không thể nhìn thấy
dung mạo cũng đủ để khơi gợi lòng hiếu kỳ của các vị khách, tùy ý tưởng tượng
dưới tấm màn che sẽ là tuyệt sắc thế nào.
Lý
Ngư không biết nữ tử này là ai, nhưng Lục Hoàng tử đã từng xúi giục Tam Hoàng
tử nhét người, rõ ràng là hôn lễ của Thế tử Thừa Ân công mà lại mang một nữ tử
tuyệt sắc tới, vả lại sớm không đến muộn không đến, sau khi Hoàng đế tới mới đến,
đây rõ ràng chính là hướng về Hoàng đế.
Nói
không chừng, Lục Hoàng tử định hiến nữ tử này cho Hoàng đế...
Lý Ngư nhớ
trong truyện gốc, lúc đang gay cấn tranh giành, Lục Hoàng tử dâng một vị mỹ
nhân không biết tên nào đó cho Hoàng đế, thổi không ít gió gối đầu hco Hoàng
đế, nói lời hay cho Lục Hoàng tử, nhưng Cảnh Vương lại không có ưu thế trong
phương diện này.
Giờ cốt
truyện đã loạn, chẳng lẽ chuyện Lục Hoàng tử hiến người đẹp nhảy lên đoạn này?
...Phải
nghĩ ra một cách để ngăn chặn! Loại chuyện này để cá làm là tốt nhất!
Lý Ngư vừa
nghĩ cách ứng phó vừa nghe Mục Thiên Hiểu nói: “Phụ Hoàng, đường về cung mệt
nhọc, nhi thần đúng lúc đưa theo một thị nữ giỏi xoa bóp, nguyện dốc sức vì phụ
hoàng.”
Lý
Ngư: “...”
Xem
ra Mục Thiên Hiểu vẫn còn mặt mũi, không trực tiếp nói muốn dâng mỹ nhân cho
phụ thân gã ngay trước mặt mọi người, mong Hoàng đế nhận, chỉ nói là thị nữ giỏi
xoa bóp, tới lúc đó nhận hay không hoàn toàn phụ thuộc vào Hoàng đế. So với Tam
Hoàng tử ngốc nghếch không ngờ cao minh hơn nhiều.
Lý
Ngư theo Cảnh Vương, đứng bên Hoàng đế. Trước mắt Hoàng đế, cậu hơi cố kỵ,
không thể lao khỏi bình thủy tinh, chỉ có thể nghĩ tới bụng trắng nho nhỏ. Cảnh
Vương nhất định sẽ vì cậu xin Hoàng đế triệu người tới khám. Trước mặt nhiều
người Hoàng đế sẽ không có thời gian quản mỹ nhân Lục Hoàng tử mang tới.
Lý Ngư nghĩ
kỹ xong lập tức hành động, hai ngờ hình thể của cậu sau khi biến thành cẩm lý
không còn như xưa, gần đây hơi mập, ngửa bụng trắng còn khó hơn múa đuôi.
Lý Ngư vừa
nín thở nghiêng mình cá, còn chưa kịp ngửa bụng lên trời Hoàng đế đã kinh ngạc
nói: “Thiên Trì, sao con cá này của ngươi lại hơi lệch?”
Cảnh
Vương: “...”
Thật
ra lúc cá có động tĩnh Cảnh Vương đã phát hiện.
Nhưng
cá nhỏ không uống rượu, cũng không tiếp xúc với ai, không thể không ổn được.
Cảnh Vương nghi ngờ cá nhỏ cố ý, tựa như lúc nãy trong phòng Hiếu Tuệ Hoàng
hậu, cá không ngừng đụng vách thủy tinh như muốn hắn để ý. Cảnh Vương cũng cảm
thấy có thể cá nhỏ muốn nhắc hắn gì đó.
Chỉ
là không ngờ rằng Hoàng đế đang nhìn con cá của hắn.
Cảnh Vương
chưa kịp tỏ vẻ, Hoàng đế đã tranh thủ nói: “Cá của Cảnh Vương e là không khỏe, người đâu...”.
Hoàng
đế lệnh Ngự tiền thị vệ trưởng lập tức đi gọi thái y.
Lý
Ngư: ???
Sao cậu có
cảm giác cậu vừa động, Hoàng đế còn sốt ruột hơn Cảnh Vương?
Hại
cá không dám lật nữa, cố gắng duy trì một góc lệch giống nhau, cái này còn khó
hơn ngửa bụng nữa.
Hai
vị thái y đi cùng vội vàng chạy tới, mặc kệ có biết xem bệnh cho cá không,
trước mặt Hoàng đế nhất định phải biết. Các thái y lắc đầu khám cho cá một lúc
lâu, lại lén thảo luận một hồi lâu.
Lục
Hoàng tử xin chỉ thị xong, tươi cười không ngừng, mặc dù so với Tam Hoàng tử có
thể hơn chuyện, nhưng cũng đã trải qua sự lạnh nhạt cùng xấu hổ mà Tam hoàng tử
từng trải qua.
Thái
y cuối cùng cũng chẩn đoán rằng có lẽ do ăn nhiều quá, cũng không quá đáng
ngại. Lý Ngư lúc này mới phối hợp lật mình cá lại cẩn thận, vây cá chậm chạp
gạt nước, phồng má, nhìn qua rất giống như đang chống đỡ, dẫn chứng lời thái y.
Hoàng
đế nói: “Cá không có gì đáng ngại, trẫm cũng nên hồi cung thôi. Cảnh Vương đưa
trẫm đi là được.”
Gì
mà Lục Hoàng tử, thị nữ xoa bóp đều bỏ đi. Sắc mặt Hoàng đế không tốt lắm, chỉ
gọi Cảnh Vương, chẳng đề cập gì khác nữa.
Lý
Ngư luôn cảm thấy Hoàng đế đang giận, nhưng giận ai?
Cậu
cũng hơi bất an. Cảnh Vương thừa dịp không ai để ý, thò ngón tay vào bình, khẽ
sờ lưng cá từng chút một, có lòng an ủi.
…
Cũng đúng, Lý Ngư nghĩ thầm, Cảnh Vương ở ngay bên cạnh, còn có gì phải lo
lắng?
Hoàng
đế ngồi trên long liễn hồi cung, Cảnh Vương giục ngựa đi theo phía sau đưa tiễn.
Trước cửa cung, Hoàng đế cố ý dừng lại, nhìn bình thủy tinh của Cảnh Vương cảm
khái nói: “Thiên Trì, cũng may hôm nay có con cá này của ngươi.”
Lý
Ngư nghe lén nãy giờ: Có ý gì? Sao hoàng đế lại cảm ơn cá?
Chẳng
lẽ Hoàng đế thật ra đang tức giận, cũng không phải giận người khác, mà
là----đang giận Lục Hoàng tử?
Ủa
tại sao?
Nhớ lại việc
Lục Hoàng tử hiến người đẹp, lại nhớ tới thời gian và địa điểm Lục Hoàng tử
hiến người đẹp, Lý Ngư bỗng nhiên hiểu ra!
Nếu
Lục Hoàng tử chỉ nịnh bình thường có khi Hoàng đế sẽ không tức giận, như mọi
khi tặng mỹ nhân cho Hoàng đế có thể ông sẽ nhận. Nhưng Lục Hoàng tử vô cùng
không nên tới mẫu gia Hiếu Tuệ Hoàng hậu phủ Thừa Ân Công tặng người, càng
không nên chọn lúc Hoàng đế và Cảnh Vương vừa mới nhớ tới Hiếu Tuệ Hoàng hậu để
tặng người, đây chẳng phải đang đánh vào mặt Hoàng đế à?
Mẹ
Lục Hoàng tử cũng không được sủng ái, sớm đã có lòng hiến mỹ sắc, sợ trực tiếp
đưa mỹ nhân vào cung sẽ khó khăn, Hoàng đế cũng chưa chắc đã nhận nên mới thừa
dịp Hoàng đế cải trang ra ngoài, để Hoàng đế thấy mỹ nhân nửa che nửa không,
nổi hứng thì dễ làm rồi. Không ngờ rằng Hoàng đế tới tham gia lễ cưới, lại còn
nhớ tới tiên Hoàng hậu, nếu không Lục Hoàng tử tuyệt đối sẽ không hiến người
vào lúc như vậy.
Trong
lòng Hoàng đế chắc chắn đã chẳng còn hy vọng gì nữa, nhưng lại không thể cự
tuyệt Lục Hoàng tử một cách quá rõ ràng. Dù sao Lục Hoàng tử cũng không tới
công khai, trước mặt nhiều người Hoàng đế cũng rất cần một cái cớ, vạch trần
Lục Hoàng tử lần này.
Bên
cạnh Hoàng đế chỉ có cá của Cảnh Vương làm lý do, nên cá vừa nghiêng Hoàng đế
đã lấy cớ triệu thái y, quấy rối mọi chuyện.
Lý
Ngư vẫn cho rằng bản thân đã thành công quấy rối mỹ nhân kế của Lục Hoàng tử,
thật ra là bị Hoàng đế nhanh chóng chớp cơ hội, tự mình quấy rối gã.
Nhớ
lại thì kế hoạch ban đầu của cậu cũng không phải không có cơ sở. Cá lật bụng
trắng, nếu Cảnh Vương không phát hiện kịp thời, hoặc Cảnh Vương cầu Hoàng đế
ông lại không để ý…
Chỉ
cần Hoàng đế muốn nhận mỹ nhân thì cũng không có hiệu quả tốt. Phải nói rằng
lúc đó rất may, ngay cả việc Hoàng đế cần một cái cớ ngàn năm có một như vậy,
cũng vì ông bắt được nó.
Lý
Ngư nhận ra muộn màng: Uầy, đây không phải là vận may hệ thống cho thêm đúng
không?
Cậu nhớ rõ là
hệ thống cho thêm vả mặt phản diện, cơm no áo ấm và một phát nhận hồn.
Cậu
vẫn luôn cố gắng ăn uống đầy đủ, cũng chưa thấy may lắm, vả mặt phản diện thì
dễ hiểu rồi, chắc là chỉ lúc này đúng không?
Xem
ra đặc tính cá koi vẫn có chỗ dùng.
Cảnh Vương
tiễn Hoàng đế xong thì về phủ Thừa Ân Công. Trời đã tối, người vừa vào động
phòng, khách khứa thì về gần hết rồi, Lục Hoàng tử vẫn chưa đi.
“Ngũ Hoàng huynh, lại gặp mặt.”
Mục Thiên
Hiểu không lộ tính xấu ra ngoài, cười chắp tay với Cảnh
Vương.
Lý Ngư phát
hiện mỹ nhân đội mũ có mạng che vẫn bên cạnh Lục Hoàng tử. Lục Hoàng tử hẳn là
chưa nhận ra tại sao mình bị Hoàng đế lạnh nhạt, sở dĩ chào Cảnh Vương có lẽ vì
dò xét từ hắn.
Cá
chép nhỏ lập tức hóa thân thành cá chiến, điên cuồng vẫy đuôi về phía Lục Hoàng
tử: Áu, chủ nhân, lão công, kẹp chim nó!
Cảnh
Vương không sợ hãi gật đầu với Lục Hoàng tử, tới gần. Lục Hoàng tử vừa định dẫn
đề tài tới chỗ tâm trạng Hoàng đế, Cảnh Vương không chớp mắt lướt qua gã.
Mục
Thiên Hiểu: “... ...”
Gã
không thể gọi Cảnh Vương lại, tầm mắt rơi vào bình thủy tinh hắn mang theo, con
cá đang vặn người không ngừng.
Lý
Ngư cũng phát hiện ánh mắt lạnh như băng nhìn cá của Mục Thiên hiểu rất nhanh.
Cả
người Lý Ngư cứng đờ, vội vàng chuyển tới chỗ ống tay áo Cảnh Vương để che
khuất thân cá.
Chỉ
cần cá không nhìn Lục Hoàng tử, chắc gã cũng sẽ không nhìn cá nữa.
Lý
Ngư bình tĩnh lại, đợi một lúc lâu mới len lén nhìn lại, Lục Hoàng tử đã xoay
người.
Lý
ngư còn muốn nhìn tiếp, bỗng nhiên bình thủy tinh bị che khuất.
Cảnh
Vương cố ý dừng bước, đưa tay xoay người con cá, để cho cá chỉ có thể nhìn hắn.
Lý
Ngư: “...”
----------------------------------------
Chương này được một bạn mới edit nhưng mình không ưng lắm nên mới edit lại, bạn beta thì bận nên chưa beta được luôn. Có chỗ nào sai sót gượng gạo mọi người góp ý mình nhé :< để mình sửa luôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét