Chương 69:
Edit: l
Beta: Baozi
Lý Ngư cứ nghĩ lại là một nhiệm vụ càng không
biết xấu hổ hơn để thúc đẩy mối quan hệ giữa cậu với Cảnh Vương, kết quả lại là
“Đồng cam cộng khổ”, lẽ nào muốn báo trước hai người sắp gặp trắc trở gian khó
gì ư?
Cho dù có cũng không sao, giữa cậu với Cảnh Vương,
mỗi giây mỗi phút bên nhau chính là ngọt ngào hạnh phúc, trở thành nửa kia của
nhau, cậu cũng không thể chỉ biết hưởng thụ. Sau này có chuyện gì xảy ra đi
nữa, cậu vẫn sẽ theo Cảnh Vương tiến về phía trước, cùng tiến cùng lùi.
Nhiệm vụ này chắc chắn sẽ hoàn thành, Lý Ngư rất
tin tưởng.
Phần thưởng "Đồng cam cộng khổ" vẫn là
một bí mật của Cảnh Vương.
Xem ra không sớm thì muộn cũng đào bí mật Cảnh Vương
ra hết.
Lý Ngư nở nụ cười, thoát khỏi hệ thống, cẩn thận
liếc qua giường, Cảnh Vương đang nghỉ ngơi nên chưa chú ý bể cá, lúc này cậu
mới bơi tới giường đá, quấn chăn cỏ nước.
Nhớ lại cảnh mình và Cảnh Vương trong màn chăn u
ám, vốn là người chủ động như cậu thế nhưng có chút ngại ngùng xấu hổ, tim đập
thình thịch, kích động vỗ đuôi, giống như làm như vậy có thể xua tan sự ngượng
ngùng ấy đi mất.
...Thôi, làm cũng đã làm rồi, sau này còn đi xa
hơn nữa, cậu thẹn thùng làm chi!
Lý Ngư tự an ủi mình xong vẫn vỗ đuôi mấy chục
lần mới chậm rãi say giấc nồng.
Người đang nằm trên giường lắng nghe động tĩnh
của cá hoàn toàn biến mất rồi, từ từ mở mắt nhìn cá một cách dịu dàng.
Ngày cưới của Diệp Thanh Hoan và Công chúa Kim
Tuyệt sắp tới, Công chúa nhỏ từng ngỏ lời mời Lý Ngư đến dự, Lý Ngư cũng đồng
ý. Thấy vài ngày nữa là lễ cưới, Lý Ngư cảm thấy đã đến lúc chuẩn bị quà cưới
cho Diệp thế tử và Công chúa, cũng không thể đi tay không được.
Chỉ là ban ngày làm cá cậu luôn ở bên Cảnh Vương
cùng đi làm, hình người buổi tối lại để yêu đương tình cảm với Cảnh Vương, cái
gì cũng liên quan đến Cảnh Vương, Lý Ngư đành phải chọn riêng ra một ngày kéo
Cảnh Vương đi mua quà cưới với mình.
Trong lòng Cảnh Vương thật sự không hiểu lắm,
chuyện như vậy trong phủ thường giao cho Vương Hỉ quản lý, Cảnh Vương chưa bao
giờ quan tâm Diệp Thanh Hoan thích gì, càng không hiểu sao cá nhỏ cứ muốn tự
mình đi mua, tùy ý chọn đồ trong nhà kho ra chẳng nhẽ còn chưa đủ?
“Điện hạ, đây là tâm ý của em, nhất định phải tự
mình chuẩn bị mới có thành ý.” Lý Ngư giải thích.
Cá nhỏ vì người khác bận rộn hối hả, trong lòng
Cảnh Vương dù có một ngàn tám trăm cái không vui, thế nhưng có thể cùng cá nhỏ
ra ngoài đi dạo, Cảnh Vương vẫn là rất tình nguyện, suốt chặng đường theo sát
bên cạnh Lý Ngư một cm cũng không rời.
Lý Ngư yêu thích những thứ rực rỡ lấp lánh tỏa
sáng long lanh, tặng quà cũng kế thừa phong cách của cậu, xét thân phận của
Diệp thế tử và Công chúa thì không cần cân nhắc xem có thực dụng hay không. Lý
Ngư ỷ có bạn trai làm chỗ dựa, chạy vào một cửa tiệm đồ cổ trông rất cao cấp,
muốn mua đồ cổ vừa to vừa sang đưa cho vợ chồng thế tử.
Đáng tiếc cậu không có con mắt tinh tường xem đồ
cổ, đầu tiên cậu chọn trúng một cái lư hương vàng. Bởi vì từng dặn Cảnh Vương
cẩn thận đừng để lộ thân phận, hai người đi bộ không mang theo thị vệ, hơn nữa
Cảnh Vương cũng ít khi đi dạo phố, chủ quán còn tưởng rằng hai người này là dê
béo, cố ý tâng bốc đồ lên tận mây xanh. Lý Ngư cũng cảm thấy lư hương này vàng
rực rỡ, khắc hoa văn rất sâu, trái tim rung rinh sắp trả tiền đến nơi. Cảnh Vương
đứng bên cạnh không nhìn nổi, yên lặng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lư hương, nắp
lư hương bị vỡ ra một lỗ thủng to, lộ ra màu đá bên trong, hóa ra đây chỉ mạ
vàng một lớp bên ngoài thôi.
Lý Ngư: "..."
Huhuhu, hóa ra lư hương cổ đẹp như vậy là hàng
giả à?
Điều này cũng không thể trách cá, cá không có
kinh nghiệm gì, nhìn không raaa.
Mà đồ cổ, nếu đã có thể gọi là đồ cổ, chắc phải
có tầng bám bụi, lau chùi rực rỡ lấp lánh chắc chắn có vấn đề nên không thể
mua!
Chủ quán bán đồ giả bị Vương công công và thị vệ
đi sau phía xa bắt đưa đi nha phủ.
Lý Ngư nhanh chóng rút kinh nghiệm, lại vui vẻ
hưng phấn sang tiệm khác, chọn trúng một hộp trang điểm, chủ quán vỗ ngực tự
tin nói là vật cũ của Công chúa tiền triều, Lý Ngư cũng cảm thấy hộp này cổ
kính, nhìn qua rất cũ rồi, chắc là đồ xịn, mà đồ của Công chúa xứng với Công
chúa rất hợp. Lý Ngư mới định mua, Cảnh Vương ho nhẹ một tiếng, liếc mắt ra
ngoài cửa sổ, Lý Ngư nhìn sang cùng hắn, chỉ thấy một quán ven đường nhỏ cũng
để một “Vật cũ tiền triều” giống như đúc thứ trên tay cậu.
Lý Ngư: "......"
Lý Ngư chịu đả kích sâu sắc, cảm thấy mình không
phải là người mua được đồ cổ, giận hờn mua trang sức vàng bạc.
Cậu chọn một bức bình phong vàng ngọc, nghĩ rằng
lần này không có vấn đề gì nhưng có một vết nứt rất bí ẩn sau bức bình phong bị
Cảnh Vương tinh mắt phát hiện ra, Cảnh Vương chỉ chạm vào một lát, bức bình
phong liền nứt thành hai nửa.
Lý Ngư lại chọn một đôi ngọc bài rồng phượng màu
xanh ngọc, Cảnh Vương tiện tay dội một cốc trà lạnh lên, không ngờ ngọc bài là
ngọc giả, màu xanh sẫm trên ngọc là do thấm thuốc màu, chỉ một cốc trà lạnh đã
dội sạch màu.
Chỉ cần Lý Ngư nhìn trúng cửa hàng nào, không
phải hàng giả chính là dưa vẹo táo nứt, chủ quán cũng bị Vương Hỉ bắt từng
người một, Lý Ngư vẫn không có chút thu hoạch gì hết.
Cậu thật sự là cá chép gấm hả, vận may kiểu kì
lạ gì vậy!!!
Lý Ngư không vui, cậu bị hàng giả che mắt liên
tiếp suốt, chẳng khác nào nói ánh mắt cậu kém đến mức tổ không độ nổi à?
Lý Ngư bùng nổ, càu nhàu bỏ đi, Cảnh Vương kéo
cậu lại, nhét một món đồ vào trong tay cậu.
Lý Ngư không phải giận Cảnh Vương, nhưng luôn
chọn phải đồ giả như vậy mãi có vẻ cậu ngu ngốc lắm, cá không muốn mất mặt nữa.
Vì bạn trai mình, cậu tỉnh táo một chút, cúi đầu
nhìn đồ Cảnh Vương nhét cho bản thân, hóa ra là một bé cá vàng, vừa nhìn là biết
cùng một loại với con cá lần trước Cảnh Vương đưa, cũng kiểu ngây thơ đáng yêu,
chỉ là hành động thì khác nhau. Bé kia cong đuôi, còn con trong tay cậu thì chu
môi ngơ ngác phun bong bóng.
Lý Ngư cau mày liếc Cảnh Vương, Cảnh Vương cũng
đang nhìn cậu. Trong lòng Lý Ngư biết đối phương đang cầu xin khoan dung, bật
cười nắm con cá trong lòng bàn tay, giận dỗi gì tan theo gió hết.
Đến cùng còn bao nhiêu bé cá vàng đây?
Lý Ngư chủ động lại gần để Cảnh Vương giúp mình
treo bé cá này.
Cảnh Vương mỉm cười treo cá cho cậu, sau đó dắt
tay cậu đến cửa hàng bạc lớn nhất hoàng thành.
Chủ cửa hàng bạc thường xuyên làm ăn với quan to
quý tộc, lập tức nhận ra Cảnh Vương nên vội vàng đến chào hỏi chuyện trò vài
câu.
Lý Ngư vậy mới biết, cá Cảnh Vương đưa cậu đều
đặt làm riêng ở chỗ này.
Cậu đúng là ngố mà, vì sao phải tự đi tìm cửa
hàng, sao không hỏi ý kiến Cảnh Vương sớm một chút, đỡ phải vòng vèo đường xa
còn bị lừa gạt.
Có lẽ vì cậu cũng không nghĩ tới, Cảnh Vương
cũng sẽ tự mình đến cửa hàng bạc.
Có Cảnh Vương đứng bên cạnh, chủ cửa hàng chủ
động bày những sản phẩm cao cấp nhất ra cho Lý công tử lựa chọn. Lý Ngư thoải
mái lựa một cặp bình bạc, một đôi gậy như ý và một đôi búp bê ngọc trông sống
động như thật.
Cảnh Vương để lại vài tấm ngân phiếu, ông chủ
nhanh nhẹn sai người gói kỹ, sau đó đưa về Vương phủ.
Cơ hội đến cửa hàng bạc không nhiều, Lý Ngư suy
nghĩ một chút, lấy thêm một hạt ngân châu hình bầu dục.
Hạt châu này lớn bằng ngón tay cái, hoa văn trên
mặt hơi giống trái đất khiến Lý Ngư chú ý, Lý Ngư thấy Cảnh Vương đưa cậu nhiều
như vậy cậu còn không cho hắn được gì tử tế cả.
Lý Ngư xin ông chủ một sợi dây đỏ, tự luồn dây
xuyên qua hạt châu đưa cho Cảnh Vương.
“Cái này đưa cho điện hạ, cảm ơn ngài đã chăm
sóc em!” Lý Ngư cười nói.
Những đồ khác đều do Cảnh Vương bỏ tiền, lần này
để cậu!
Lý Ngư móc ra một túi tiền căng phồng màu vàng
nhạt, thật ra cái này là khi ra ngoài Vương Hỉ đưa, không tính là tiền cậu.
Nhưng lấy từ trong tay cậu cũng tính là cậu mua rồi!
Hạt châu như này trong cửa hàng có lẽ sẽ đắt lắm
phải không? Lý Ngư bằng trực giác nghĩ.
Chủ cửa hàng muốn nói lại thôi, cơ bản không dám
nói đây là hạt châu để trang trí, không đáng giá nhiêu tiền, tặng không cũng
được, nhưng đối mặt ánh mắt lạnh như băng của Cảnh Vương và ánh mắt mong chờ
của vị công tử bên cánh, lão bản nghĩ mãi mới cân nhắc báo giá, Lý Ngư hưng
phấn trả tiền.
Hạt châu hơi đắt, Lý Ngư lấy bạc ra cũng rất đau
ví, thế nhưng tiền nào của nấy, nhìn thấy Cảnh Vương đeo lên ngay trước mặt
mình, tâm trạng Lý Ngư cực kì vui vẻ, cảm giác ánh mắt mình vẫn còn có thể cứu.
Ít nhất, có thể làm bạn trai vừa lòng!
Mua quà về phủ xong, Cảnh Vương sai người viết
lại danh mục quà tặng, đem đồ Lý Ngư mua thêm vào.
"Vì sao phải viết chung với điện hạ
vậy?"
Lý Ngư không cần nghĩ cũng biết, đồ mình mua
không thể sánh với Cảnh Vương.
Cảnh Vương tự tay viết tên Lý Ngư bên cạnh tên
mình, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý liếc cậu một cái.
Lý Ngư tỉnh ngộ, mặt đỏ tới mang tai.
Vị trí bên cạnh Vương gia chính là Vương phi, vì
sao phải đem quà của hai người và tên bên nhau, tất nhiên là bởi coi cậu là
người trong nhà, là Vương phi.
Vừa mới yêu đương, rốt cuộc cậu có muốn làm Vương
phi hay không đây?
Lý Ngư nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không nói nổi
lời từ chối.
Đến ngày tổ chức lễ cưới, Lý Ngư mặc cẩm bào
thêu hoa văn sen bạc đan xen san hô hồng Cảnh Vương đặt riêng cho mình, trâm
ngọc vấn tóc, bên hông buộc chuỗi cá vàng làm trang sức, quả thật linh động quý
khí.
Cảnh Vương cũng mặc một bộ đồ màu đen nạm giáng
hồng hợp với bản thân, cột tóc bằng dây buộc màu đỏ, tuấn mỹ không giống người
thường.
Lý Ngư lén nhìn xong trong lòng rộn ràng vui
mừng, hai người tựa như đang mặc đồ đôi vậy, mặc thế có nổi át chủ nhà là Diệp
thế tử không?
Cảnh Vương ôm eo cậu muốn cậu yên tâm, Diệp
Thanh Hoan nghĩ như thế nào Cảnh Vương điện hạ không hề quan tâm.
Cả hai chuẩn bị xong, xe bắt đầu khởi hành, Lý
Ngư vẫn theo Cảnh Vương lên cùng một xe, sau khi lên rồi mới phát hiện có gì đó
là lạ.
Lần trước đi dạo rõ ràng xe ngựa rất chật chội,
bây giờ lại rất rộng rãi, dư sức chứa hai người còn chuẩn bị hết bàn trà, nước
trà, mấy món điểm tâm cậu thích.
Cảnh Vương dắt tay Lý Ngư mỉm cười, cùng cậu đi
vào chỗ ngồi.
Lý Ngư trừng mắt hung dữ nhìn qua Cảnh Vương,
trong lòng thầm nghĩ quả nhiên vô liêm sỉ vẫn là vô liêm sỉ.
Trên đường đến phủ Thừa Ân công, để đề phòng cá
nhỏ giữa đường biến về như cũ, Cảnh Vương vẫn dẫn theo “Cá cưng”
Bình thủy tinh đặt bên góc, gối ôm cá lẳng lặng
trôi tựa như đang nhìn hai người.
Khi xe ngựa bắt đầu chuyển động, Cảnh Vương kín
đáo đưa cho Lý Ngư một quyển sách truyện, đương nhiên không phải quyển có yêu
tinh kia. Cảnh Vương phát hiện Lý Ngư rất thích đọc sách truyện, xe ngựa rộng lớn,
cậu thoải mái nằm gối đầu lên chân hắn, vừa lật sách vừa nói chuyện với hắn.
Cảnh Vương cầm bánh Hoa Đào, chia thành từng
miếng nhỏ, một miếng đưa cho “cá” trong bình thủy tinh, còn lại đút cả cho cá
chép tinh gào khóc đòi ăn há miệng chờ sẵn.
Rất nhanh đã đến phủ Thừa Ân công.
Hôm nay, phủ Thừa Ân công tràn ngập tiếng cười
nói rộn rã, giăng đèn treo hoa. Lễ cưới của Diệp thế tử và Công chúa Kim Tuyệt,
người đến không chỉ là Vương tộc Kim Tuyệt, bạn bè thân thích của công phủ lẫn
trọng thần trong triều cũng đến rất nhiều. La tổng quản đưa thánh chỉ Hoàng đế
đến, ban thưởng một đống quà cưới, danh mục đọc mãi vẫn không hết. Kim Tuyệt Vương
rất thương con gái mình, đội ngũ đưa dâu từ đầu đến đuôi đủ dài mười dặm, của
hồi môn hơn trăm thùng.
Lý Ngư và Cảnh Vương được tân lang Diệp thế tử
đón vào cửa tận nơi.
Cảnh Vương khẽ gật đầu với Thừa Ân công đang
ngồi ghế chinh. Thừa Ân công bây giờ là anh trai của Hiếu Tuệ Hoàng hậu, xét
theo quan hệ chính là cậu Cảnh Vương, hai người gặp lại, có nhiều thứ không cần
nói thành lời.
Phu nhân Thừa Ân công, cô Cảnh Vương đang tiếp
khách, vừa thấy Cảnh Vương đi cùng một thiếu niên thành đôi thành cặp đến đây,
trong mắt mang theo ý cười.
Không lâu sau, có nha hoàn đến đưa một đôi bươm
bướm (hồ điệp) bằng ngọc cho Lý Ngư, cười nói: “Phu nhân gửi
lời cảm ơn Điện hạ và Lý công tử đến dự lễ cưới, chúc hai vị hạnh phúc trăm
năm.”
Lý Ngư: ???
Lý Ngư nhận lấy, thấy phu nhân Thừa Ân công đứng
phía xa mỉm cười nhìn mình.
Lý Ngư bối rối, không phải hôm nay là lễ cưới
của Diệp thế tử sao, lời này sao lại nói với cậu và Cảnh Vương?
Lẽ nào...
Lý Ngư bỗng nhiên nhận ra, lẽ nào hôm nay Cảnh Vương
dẫn cậu đến ra mắt người lớn trong phủ Thừa Ân công?
Lý Ngư che mặt, tự nhiên lại ra mắt bất ngờ như
vậy, cậu chưa chuẩn bị chút gì hết!
Mà vẫn vui thật!
----------------------------
Ngọc bài rồng phượng:
Gậy như ý:
Hay quá tr
Trả lờiXóaIu editor nhìu, cảm ơn cậu đã dịch truyện nha ❤
Trả lờiXóabọn mình sẽ cố gắng ạ \(≧▽≦)/
Xóa