Chương 48
Edit: Hạ Y
Beta: L; meo
Lý Ngư nghe được tin Liễu Không thiền sư vào cung yết kiến, ghé vào thành bể cá thanh hoa, tức giận trừng mắt nhìn Cảnh vương.
Vết thương của Cảnh vương vừa đỡ hơn đã cầm một cuốn sách cũ nói về tu tiên, làm trò đọc thật to trước mặt cá.
Lý Ngư không biết chủ nhân bạo quân sai chỗ nào, đường đường là nam chính tiểu thuyết cung đấu lại hứng thú với tu tiên, còn đọc đến hứng chí. Trong lòng Lý Ngư dâng lên nguy cơ, chỉ sợ lơ là một chút Cảnh vương sẽ xách mông đi tu tiên.
Dù sao thì quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cũng không phải lần đầu tiên cậu nhiễu loạn chuyện Cảnh vương tu tiên. Cậu vốn là định làm ướt sách của Cảnh vương như thường lệ, mấy cuốn sách này cậu làm ướt nhưng chưa bao giờ bị Cảnh vương trách móc, Lý Ngư chưa từng sợ. Nhưng lúc này, cậu nhìn băng gạc đang quấn trên tay Cảnh vương có hơi do dự, nếu cứ tạt nước lên lỡ không cẩn thận làm ướt vết thương của Cảnh vương thì sao?
Thái y ngàn dò vạn dặn tuyệt đối không thể để dính nước, Lý Ngư cũng không mong vết thương của chủ nhân bạo quân chuyển biến xấu rồi lại phát sốt, mệt chết cá.
Hay là... bao giờ biến thành người thì giấu sách đi, hoặc là mách lẻo với Vương công công? Vương Hỉ chắc cũng không mong chủ tử của mình tu tiên đâu nhỉ?
Lý Ngư lên kế hoạch phá hoại ý định tu tiên của Cảnh vương, La tổng quản đến điện Cảnh Thái truyền lời thay hoàng đế, bảo Liễu Không thiền sư đã đến, hoàng đế muốn Cảnh vương đến gặp ông ấy.
La tổng quản lại nhỏ giọng thì thầm gì đó với Cảnh vương, Cảnh vương bình tĩnh liếc nhìn cá nhỏ, đáp ứng.
Mà Lý Ngư nghe được tên của Liễu Không thiền sư thì kích động, ông ấy là trụ trì chùa Hộ Quốc, là vị cao tăng địa vị cao cả trong sách. Sau này khi Cảnh vương biến thành bạo quân, Liễu Không từng ra mặt khuyên bảo, Cảnh vương hắc hóa dù không nghe theo nhưng cũng không giết ông ấy, bởi vậy có thể thấy Liễu Không thật sự có vài phần bản lĩnh.
Nhưng mà theo như sách gốc thì Liễu Không xuất hiện là vì khuyên can Cảnh vương, bây giờ Cảnh vương vẫn còn rất tốt, sao Liễu Không lại muốn gặp Cảnh vương.
Lý Ngư căn bản không nghĩ tới bản thân là nguyên nhân cần lo lắng, cậu nghĩ Cảnh vương đọc không ít sách nhập môn tu tiên, hay là thay đổi chủ ý không muốn tu tiên nữa mà là muốn bỏ hồng trần xuất gia?
Đối với một nam chính cung đấu luôn không theo lối mòn cứ muốn đi tu tiên mà nói thì rất có thể!
Thấy Cảnh vương đi về hướng Càn Thanh cung, Lý Ngư lập tức nhảy ra khỏi bể cá, nhảy vào bình thủy tinh, cậu cũng muốn đi theo! Lý Ngư âm thầm hạ quyết tâm, nếu Cảnh vương thực sự muốn xuất gia thì cậu sẽ quậy tung Càn Thanh cung, khiến lần xuất gia này thất bại.
Cảnh vương vốn cũng không định bỏ lại cậu, một bên thành thạo thả cậu vào bình, một bên khó hiểu vì hình như con cá chép tinh này đang tỏa ra sát khí.
Khi Cảnh vương đến Càn Thanh cung, hoàng đế và Liễu Không cũng vừa chào hỏi xong. Lý Ngư trong tay áo lén nhìn ra bên ngoài, Liễu Không đã hơn bảy mươi, râu tóc bạc trắng nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, thần thái phấn chấn, cách biệt một trời một vực với tăng nhân giả mà lục hoàng tử tìm về, thoạt nhìn đã biết đây là một cao tăng.
Lý Ngư chỉ liếc nhìn một cái thế thôi, nhưng không biết Liễu Không cố ý hay vô tình mà lại hướng mắt nhìn về phía cá.
Hỏng, vị này là cao tăng, có khi nào nhìn ra cậu là một con cá xuyên sách không?
Lý Ngư hoảng sợ, không dám nhìn lén nữa.
Cảnh vương bảo vệ ống tay áo theo bản năng, chặn tầm mắt ấy lại.
“Cảnh vương điện hạ, đã lâu không gặp.” Liễu Không cười nói.
Cảnh vương nhíu mày gật đầu.
Hoàng đế rất kích động, Liễu Không đến làm ông nhớ lại vài chuyện xưa, xoa tay hỏi: “Thiên Trì, con còn nhớ Liễu Không không? Hồi bé con vô tình té xuống nước, sốt cao không lùi, mười phần nguy hiểm, thái y cũng bó tay. Đúng lúc đó Liễu Không thiền sư ở trong cung nên trẫm cho mời thiền sư đến xem. Ông ấy biết chút đơn thuốc hạ sốt cổ truyền, ông ấy cũng nói với trẫm là mạng con thiếu nước nên bảo trẫm cân nhắc đổi tên cầu phúc cho con, sau đó chuyển biến của con ngày càng tốt, thậm chí khỏi hẳn.”
Hoàng đế cảm khái: “Người ta nói ‘đại nạn không chết tất có hậu phúc’. Trẫm còn nhớ rõ cái ao con rơi xuống, lúc ấy có một vệt sáng lấp lóe, rất chói sáng. Nhân Liễu Không lại nói thế nên trẫm mới chọn chữ ‘Trì’ này cho con.”
Cảnh vương: “......”
Lần đầu Cảnh vương được nghe hoàng đế nói về việc này. Trước ba tuổi hắn tên là Thiên Cảnh, sau đổi lại thành Thiên Trì. Sau khi trưởng thành phong vương, hoàng đế cố ý chọn phong hào là “Cảnh”, trả lại cái tên vốn thuộc về hắn. Thế nhưng năm đó rơi xuống nước sốt cao làm hắn không thể nhớ nổi nguyên nhân chuyện đó, lại càng không biết có một câu chuyện như này.
Lý Ngư không thể nhìn lén nhưng vẫn luôn nghe lén: “......”
Lý Ngư đần mặt, chẳng lẽ những chuyện trong ảo cảnh không phải hoàn toàn hư ảo mà là chuyện Cảnh vương từng trải qua?
Nghe hoàng đế nói thì chắc là đúng vậy rồi, bé mập hồi bé quả thực từng rớt xuống nước, sau đó sốt cao mãi không hạ.
Có điều nếu trong ảo cảnh không có cậu thì Cảnh vương cũng không may mắn như vậy. Lý Ngư nhớ lại thân hình mập mạp tròn vo nọ, đẩy hắn lên bờ thật sự quá khó khăn.
Lúc đó tình hình nhất định rất nguy hiểm, cả thái y cũng bó tay không thể hạ sốt, đối với đứa nhỏ ba tuổi mà nói thì đó là việc nguy hiểm tính mạng. Ngay cả hoàng đế cũng không biết nên làm gì, thay vì tìm thầy thuốc lại đổi thành tìm cao tăng, đổi tên cầu phúc cho Cảnh vương, biến ngựa chết thành ngựa sống...
Lúc này Lý Ngư còn chưa phản ứng lại hoàng đế nhắc đến vệt sáng là có ý gì, nghĩ thầm trong nước làm gì có ánh sáng, chỗ nào mà chiếu tới được.
Nhưng tên cũ của Cảnh vương là Thiên Cảnh bị cậu đoán trúng rồi.
May là Liễu Không nhắc hoàng đế, Lý Ngư nghĩ lung tung, lỡ mà hoàng đế tự do phát huy đổi tên Cảnh vương thành Thiên Quang, Thiên Kim gì gì đó... không hay bằng Thiên Trì.
Cảnh vương mặc dù không nhớ rõ chuyện năm đó, nhưng dưới tình huống hoàng đế cố ý nhắc lại vẫn chắp tay cảm tạ Liễu Không.
Liễu Không khiêm tốn nói: “Chỉ là tiện tay giúp đỡ, Cảnh vương điện hạ cát nhân ắt có thiên tướng.”
“Đại sư chớ khiêm tốn.” Nói chuyện phiếm vòng vo một hồi, cuối cùng hoàng đế bắt đầu vào chuyện chính: “Giờ đây muốn làm phiền đại sư thêm một việc, Cảnh vương gần đây đang nuôi một con cá, trẫm cảm thấy không tồi.”
Lý Ngư: “......”
Lý Ngư bỗng phát hiện, thì ra không phải Cảnh vương muốn xuất gia mà hoàng đế kêu Cảnh vương gặp Liễu Không là đánh ý lên người cá.
Cá chép nhỏ không yên lòng, những người khác thì không sợ nhưng cao tăng như Liễu Không có khi nào liếc mắt đã biết cậu là một con cá xuyên sách không.
Lý Ngư quyết định che giấu đến cùng, cố gắng ngụy trang thành một con cá chép bình thường như bao nguyên liệu nấu ăn khác, tuyệt đối không nhìn vào khoảng không làm chuyện lung tung.
Hoàng đế đã mở kim khẩu, Cảnh vương bình tĩnh lấy bình thủy tinh trong tay áo ra, trước mặt hoàng đế và Liễu Không mở bình ra.
Liễu Không vừa thấy con cá đen thùi ánh vàng trong bình thì đăm chiêu.
Dưới cái nhìn chăm chú của ông ấy, cá chép nhỏ rất thông minh mà ít chuyển động. Cảnh vương sợ cá nhỏ bị nhìn đến sợ thì dùng tay trái không bị thương sờ sờ lưng cá.
Lý Ngư: “......”
Lý Ngư vờ như không có cảm giác, không thèm phối hợp là lạnh lùng phun mấy cái bong bóng.
Cảnh vương: “......”
Nhất cử nhất động của Cảnh vương và cá đều bị Liễu Không nhìn thấy, ông ấy trầm ngâm một lát rồi nói với hoàng đế: “Lão nạp thấy con cá này của Cảnh vương quả thực không giống cá bình thường.”
Liễu Không dừng một chút, đương lúc định nói tiếp thì cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực của Cảnh vương và con cá chép cái gì cũng không biết trong tay Cảnh vương.
Đúng là chủ nào thú cưng đó.
Liễu Không cười thầm, nói tiếp: “Cả đời lão nạp chưa thấy tình huống này bao giờ. Con cá này...”
Ông ấy cố ý lấp lửng, quả nhiên, ánh mắt Cảnh vương nhìn ông ấy như sắp lăng trì.
Liễu Không là người hơn bảy mươi tuổi vẫn cảm nhận được khí lạnh, mỉm cười nói: “Con cá này là cá Koi, giờ nhìn không giống nhưng sau này sẽ càng lúc càng giống.”
Lý Ngư: ! ! !
Lý Ngư há hốc mồm, không ngờ được cao tăng này lại có cao kiến như thế. Nếu ông ấy không biết thì sao lại nói “càng ngày càng giống cá Koi”, nếu ông ấy biết thì sao lại không vạch trần?
Cảnh vương lạnh lùng liếc nhìn Liễu Không một cái, chỉ cần không nói cá nhỏ là yêu ma quỷ quái, cũng không nói hóa rồng là được rồi.
Tim hoàng đế đập thình thịch một lúc lâu, nói: “Con cá này là cá Koi thật à?”
“... Phải.” Liễu Không gật đầu, nói như thật: “Là loại cá Cẩm rất hiếm gặp, Cảnh vương điện hạ có thể phát hiện ra là việc cực kỳ may mắn.”
Hoàng đế rất tin tưởng Liễu Không, ông ấy nói như vậy cũng coi là ứng với quẻ bói của Khâm Thiên Giám, hoàng đế cuối cùng cũng yên tâm, cười nói: “Khó trách trẫm bỗng dưng thấy điềm lành, thì ra đúng là cá Cẩm.”
Nội tâm hoàng đế lại càng thêm xem thường tam hoàng tử vu khống cẩm lý.
Lý Ngư vẫn tận lực giả trang làm một con cá bình thường, âm thầm quan sát hướng đi của hoàng đế và Liễu Không.
Lúc nãy Liễu Không nói chuyện cứ ngập ngừng, đúng tư thái của cao tăng làm Lý Ngư run sợ trong lòng. Có điều cuối cùng chỉ nói cậu là cá Cẩm với hoàng đế, sau này cậu có biến thành gì cũng không sao nữa rồi nhỉ?
Liễu Không này nhìn có vẻ dọa cá nhưng kết quả lại là trải đường cho cá. Cậu thật là may mắn, có thể được làm sáng tỏ thân phận cá Cẩm trước mặt hoàng đế và Cảnh vương, cảm giác phần thưởng nhiệm vụ đã cách cậu không xa nữa.
Hoàng đế và Liễu Không trò chuyện rất vui vẻ, Cảnh vương yên lặng nghe. Khi Liễu Không nói lời từ biệt thì hoàng đế còn đích thân ra tiễn.
Hiếm khi Cảnh vương không mang cá nhỏ theo bên cạnh mà lại sai Vương Hỉ đưa bình thủy tinh về tẩm điện trước, hắn còn rất nhiều nghi vấn cần hỏi Liễu Không, không thể để cá chép tinh biết được.
Sau khi mọi người đi hết, Cảnh vương cúi người thật sâu.
Liễu Không cười nói: “Đa tạ điện hạ tín nhiệm, may mắn không làm nhục mệnh.”
Cảnh vương ngẩng đầu, cả hai nhìn nhau cười. Vốn là từ khi Cảnh vương bắt đầu điều tra lời đồn “hóa rồng” đã biết chuyện này không thể cứu vãn, lời đồn càng xa càng bất lợi nên chỉ có thể quyết tâm dùng dao sắc chặt đứt dây rối, tìm người hoàng đế tin phục để phủ định lời đồn.
Thế nhưng phải tìm ai, lúc đầu Cảnh vương cũng không biết.
Chủ sự của Khâm Thiên Giám mặc dù được hoàng đế tín nhiệm nhưng khó đảm bảo hoàng đế có vì lời đồn mà nghi kỵ hay không, Cảnh vương nhanh chóng nghĩ đến Liễu Không thiền sư – trụ trì chùa Hộ Quốc. Chùa Hộ Quốc do hoàng gia xây dựng, phẩm tính của Liễu Không, hoàng đế càng không nghi ngờ gì, nếu có chuyện gì nghi hoặc không chắc chắn nhất định sẽ tìm ông ấy, nên Cảnh vương đi tìm Liễu Không hỗ trợ.
Thế nhân chỉ biết Liễu Không không màng thế sự, chỉ nghe lệnh hoàng đế nhưng lại không biết Liễu Không và Thừa Ân công – ông ngoại Cảnh vương có giao tình. Tuy là chỉ có hoàng đế mới có thể sai khiến nhưng cũng sẽ vì bạn thân mà ra sức.
Năm đó Liễu Không đáp ứng thỉnh cầu của hoàng đế cứu ngũ hoàng tử bệnh nặng cũng có vài phần là nhìn mặt mũi Thừa Ân công. Cảnh vương cũng biết lần này có thể thuận lợi nhờ giúp đỡ như vậy cũng nhờ Thừa Ân công nói giúp, Cảnh vương sớm đã bàn bạc đối sách với Liễu Không. Màn vừa rồi trước mặt hoàng đế chẳng qua chỉ là diễn kịch, triệt tiêu mọi nghi ngờ của hoàng đế.
Xung quanh không còn người ngoài, Liễu Không liên tục tán thưởng: “Điện hạ có lòng dạ như vây, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.”
Cảnh vương chỉ cho là ông ấy nói mát, buông mắt chắp tay.
Chuyện tiếp theo nói với nhau đều là tuyệt mật, Cảnh vương rút một phần giấy bút đã chuẩn bị từ trước trong tay áo ra đưa cho Liễu Không, ông ấy nhanh tay viết: điện hạ mang nó theo bên người không sợ có gì không ổn à?
“Nó” là ai Liễu Không không nói rõ nhưng cả hai người đều biết là ai.
Cảnh vương không cần nghĩ đã chắc chắn viết xuống: nó sẽ không hại ta.
Liễu Không gật gật đầu, ông ấy cũng nhìn ra cá chép của Cảnh vương không phải là cá bình thường nhưng cũng không phải yêu tà gì, Liễu Không không cảm nhận được ác niệm. Nếu không phải vậy thì lần này ông cũng sẽ không đáp ứng Cảnh vương che giấu cho con cá này.
Liễu Không nói: “Điện hạ tâm sáng như gương còn cần lão nạp giải thích nghi vấn gì?”
Cảnh vương viết: đại sư có biết vì sao nó lại đến không?
Liễu Không nhìn Cảnh vương một cái thật sâu: “Cái khác lão nạp không biết nhưng chuyện này thì biết một ít. Mấy năm trước khi điện hạ vô tình rớt xuống nước, lão nạp đang ở trong cung, phát hiện hồ nước nơi điện hạ rơi xuống có một con cá đen lẫn ít vảy vàng bơi qua.”
Cảnh vương: ! ! !
Cảnh vương co mắt, tay không khống chế được run nhẹ, vội vàng viết.
Cảnh vương bình tĩnh trở lại, cuối cùng viết: con cá đó ra sao?
Liễu Không nói: “Giống như con cá điện hạ nuôi, toàn thân đen thùi, chỉ mỗi bụng có vảy vàng, có điều nhỏ hơn chút.”
Cảnh vương im lặng, lớn nhỏ căn bản không phải vấn đề, cá nhà hắn mới lớn ra một vòng gần đây thôi, chắc là Liễu Không gặp là cá lúc còn nhỏ.
Chẳng lẽ khi còn bé, cá nhỏ từng đến cứu hắn?
Liễu Không tiếp tục nói: “Năm đó ao rất sâu, trẻ con hai ba tuổi không thể nào tự mình bơi ra được.... Ý của lão nạp, hẳn là điện hạ hiểu?”
“Nói thế này vậy.” Liễu Không cười: “Lão nạp cũng không biết nó là gì nhưng nhất định nó đến vì điện hạ.”
... Đến vì hắn?
Cảnh vương cảm động sâu sắc, bỗng nhiên nhớ đến cá nhỏ lúc biến hình người nằm trong lòng mình rất quen thuộc, còn có lần đầu tiên gặp hắn đã cứu con cá sắp bị mèo ăn.
Khi đó đến cùng hắn đã nghĩ gì, sao lại vì một con cá mà dừng chân?
Bởi vì hắn nghe tiếng cái gì đó nhẹ nhàng đập đất.
Đó là... tiếng đuôi cá đạp đất. Đừng hỏi vì sao hắn biết, nó dường như đã được khắc ghi trong đầu hắn.
Tiếng đuôi cá còn nghĩa là cá còn sống, không còn tiếng nữa cá sẽ chết.
Bởi vậy gần như hắn chưa kịp suy nghĩ gì đã muốn cứu cá.
Cảnh vương không nhịn được cười khẽ, tuy rằng bây giờ hắn chưa nhớ rõ việc trong quá khứ, nhưng bản năng cơ thể này chính là bắt đầu ghi nhớ từ lúc đó rồi.
aida aida mối lương duyên này sao mà đẹp quá đi ò
Trả lờiXóa