Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 49

Chương 49: Giấu sách lậu

Edit: Hạ Y

Beta: Tiên Minh

Lý Ngư được Liễu Không thiền sư danh tiếng lẫy lừng khẳng định là cá Koi ngay trước ngự tiền, từ nay về sau đã không còn là một nguyên liệu nấu ăn tầm thường được nữa. Nhiệm vụ phụ “cá Koi” đã hoàn thành, phần thưởng đang vẫy tay với cậu. Nhưng cậu đang cố chống lại cám dỗ, dù hiện giờ cậu đã mang danh nghĩa là cá Koi nhưng cũng không thể biến thân ngay trước mặt hoàng đế và Liễu Không được. Mãi đến mấy ngày sau khi về Cảnh Vương phủ, vết thương của Cảnh Vương cũng hồi phục hoàn toàn, Lý Ngư dự đoán là sẽ không có ai để ý đến chuyện này mới chọn một ngày nắng đẹp lén lút vào hệ thống, chuẩn bị nhận phần thưởng.

Trước đó cậu đã hỏi hệ thống, phần thưởng lần này sẽ thay đổi ngoại hình thế nào. Lý Ngư ngập tràn hy vọng xem phần thưởng, lại phát hiện phần thưởng có hai lựa chọn: một cái là chọn màu vảy vàng, đỏ, xanh lục, bạc, tím như trước; cái còn lại là vận may của cá Koi. Hệ thống Hại cá thật là keo kiệt, không chịu cho cậu toàn bộ vận may mà chỉ chọn ba việc ngẫu nhiên để gia tăng sự may mắn mà thôi.

Kệ đi, có còn hơn không. Lý Ngư tự an ủi bản thân: “Mình đã rất thuận buồm xuôi gió rồi, còn có thêm ba sự việc được gia tăng may mắn, đỡ hơn là không có gì rồi đúng không?”

Nếu là ngẫu nhiên chứ cậu không được quyết định thì Lý Ngư trước hết vẫn chọn màu vảy. Trước đó đã chọn màu vàng, thực tế là mọc thêm một cái vảy màu vàng dưới bụng nên Lý Ngư cho rằng lần cũng y như thế. Cậu đắn đo rất lâu xem nên phối ba màu nào, quyết định chọn màu bạc, muốn làm một con cá Koi thật ngầu.

Sau khi chọn màu xong, vì Lý Ngư còn ở trong hệ thống nên không có gì biến hóa, Lý Ngư đoán là giống lần trước, phải ra hiện thực mới có hiệu quả nên cũng không sốt ruột. Cậu nhảy sang xem giá trị vận khí mới thêm, kết quả sau khi cậu nhận phần thưởng đã có, hệ thống Hại cá liệt kê các mục được tăng giá trị may mắn.

1.     Vả mặt phản diện, số mệnh: 10

2.     Cơm no áo ấm, số mệnh: 10

3.     Cú đấm lay động lòng người, số mệnh: 20

Lý Ngư: “...”

Hai mục trước còn hiểu, cái cuối hơi kỳ quái, nhưng số mệnh lại rất cao.

Lý Ngư: “Xin hỏi, cú đấm lay động lòng người là ý gì?”

Hệ thống thần thần bí bí nói: “Đây là kỹ năng để làm nhiệm vụ đặc biệt, được cộng càng nhiều nhiệm vụ càng dễ làm.”

Lý Ngư: “Nhưng mà sao nghe tên có hơi kỳ lạ…” Thế nhưng mà nếu có liên quan đến nhiệm vụ thì vẫn là nên nhận, sau này cần dùng sẽ biết.

Lý Ngư nhận phần thưởng xong thì ra ngoài, phấn khởi đi xem vảy trước, xem có mọc vảy màu bạc ra không.

Nhưng cậu vừa nhìn đã bị dọa, một con cá đen thùi lùi ánh vàng thành một con cá màu bạc ánh vàng.

Lý Ngư: “...”

Phối màu cool ngầu trong tưởng tượng của cậu đâu!

Lý Ngư nuốt nước miếng, chẳng lẽ lần này chọn màu không chỉ đơn giản là mọc thêm một cái vảy mà là thay màu vảy toàn thân à?!

Lý Ngư nhanh chóng nhảy ra khỏi bể cá, dùng vảy cá như ván trượt, nhanh chóng chạy đến trước gương đồng trong phòng Cảnh Vương.

Cậu nhìn mình trong gương, một con cá màu bạc, nhìn xa xa trong suốt như trân châu, trước bụng lại lấm tấm vảy vàng.

Lý Ngư hít sâu, cậu... lại từ một con cá đen biến thành một con cá bạc!

Không chỉ màu vảy mà hình thể cũng to ra một vòng, càng giống cá Koi. Không hổ là phần thưởng của nhiệm vụ phụ “Trở thành cá Koi”, bây giờ nhìn y như một con cá Koi luôn.

Biến hóa lần này còn lớn hơn lúc mọc vảy vàng, cho dù Liễu Không đã khẳng định thì cũng không biết Cảnh Vương có chấp nhận nổi không.

Nhưng mà nhớ lại khi nãy đống màu được chọn cũng không có màu đen, định sẵn là sau này cậu không thể làm một con cá màu đen bình thường được rồi.

Lý Ngư có hơi lo lắng phản ứng của Cảnh Vương, sợ Cảnh Vương không chịu nổi việc bé cá đen nhà mình lại biến thành một con cá bạc to lớn. Sau khi biến hóa xong cậu không dám bơi lung tung mà trốn trong núi giả, nửa người chôn trong núi, chỉ lộ ra cái miệng, định chờ Cảnh Vương đến thì bơi ra cho hắn xem.

Như vậy có gây sốc lắm không?

Lúc Vương công công qua đây cho cá ăn thì phát hiện nó thấy đồ ăn yêu thích nhưng không thèm vui vẻ bơi đến.

Vương Hỉ thấy lạ nhưng vẫn chiều cá, ông dùng thanh ngọc như ý đẩy bát thức ăn đến trước cửa núi giả cho cá tiện ăn.

Lý Ngư đang đói bụng lại được giúp đỡ, Vương Hỉ thấy cá nhanh miệng đớp thức ăn chốc lát đã sạch bát, hoảng hốt phát hiện hình như cá đang phát sáng.

Vương Hỉ nghĩ mãi không ra đành rời đi.

Đến phiên Cảnh Vương lại đây thì đã chú ý đến việc cá nhỏ trốn trong đó mấy canh giờ rồi.

Cá chép tinh hoạt bát bỗng nhiên không buồn nhúc nhích ắt là có điều khuất tất. Cảnh Vương trực tiếp thò tay vào bắt cá ra.

Nhưng tay mò vào rồi cá vẫn không chịu ra, Cảnh Vương: “...”

Lý Ngư: “Huhuhu, bị kẹt nữa rồi.”

Con cá này từng bị kẹt nên Cảnh Vương biết ngay là hình thể của nó lại thay đổi, lập tức sai người dời núi giả ra giải cứu cá.

Cuối cùng núi giả cũng bị đem đi, làm lộ ra một con cá chói màu bạc, ánh mắt đáng thương.

Cảnh Vương: “...”

Lý Ngư sợ chủ nhân bạo quân không nhận ra mình, bơi nhanh qua phun mấy cái bong bóng lấy lòng, cái đuôi nay đã đổi màu bạc cuộn lấy ngón tay Cảnh Vương.

Cảnh Vương chợt phát hiện màu vảy cá thay đổi, dù đã chuẩn bị tâm lý cũng phải cần thời gian.

Lý Ngư bất đắc dĩ lại trở mình lộ bụng, cho Cảnh Vương xem đám vảy màu vàng phía dưới.

Cá vẫn là con cá ban đầu, chỉ đổi màu vảy thôi.

Cảnh Vương: “...”

Cảnh Vương cuối cùng cũng không khiếp sợ nữa, giơ tay hơi do dự một chút rồi chọt nhẹ bụng cá.

Lý Ngư: “Á, đây là cho ngài nhận cá chứ không phải sờ bậy!”

Con cá màu bạc quay cuồng dưới cái tay, Cảnh Vương lại sờ lưng cá bóng loáng. Dù có đổi từ màu đen sang màu bạc thì cảm giác vẫn vậy không có gì thay đổi, xác định đúng là cá nhỏ.

Cá chép nhỏ bơi vài vòng trong nước, mắt thấy chủ nhân bạo quân lại bắt đầu cọ cá thì nhẹ nhàng thở ra, đồng thời nghi vấn trong lòng cũng to thêm.

Sao Cảnh Vương tiếp nhận nhanh chóng như vậy?

Trước đây lúc cậu mọc vảy vàng, to ra một vòng, Cảnh Vương làm chủ nhân cũng có hơi bình tĩnh quá mức rồi?

Ngoại trừ bình tĩnh, cậu không tìm được từ thích hợp hơn để hình dung, có thể đây là hào quang của nam chính? Nghĩ lại nếu Cảnh Vương ngạc nhiên há hốc mồm như Diệp thế tử thì cũng hơi OOC.

Cảnh Vương không hề nghi ngờ vớt cá ra, đo đạc một chút phát hiện quả nhiên con cá này lại to ra, dài bằng cánh tay hắn rồi.

Bé cá đen lúc đầu chỉ to bằng bàn tay, sau đó là cá vảy vàng to bằng hai nắm tay, giờ là con cá bạc to bằng cánh tay.

Lớn thêm lần nữa thì thành cái gì?

Cảnh Vương phát hiện con cá này mỗi lần đều khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, không hiểu sao có hơi mong chờ.

Bởi vì cá lại đột nhiên to ra nên chén trà, bể cá lại không thể dùng tiếp. Cảnh Vương ôm cá đi vài bước, thả cá vào ao ngoài phòng, mặt khác nhanh chóng kêu người đổi chén trà đã được chuẩn bị sẵn.

Lần trước cá to ra Cảnh Vương đã nghĩ đến chuyện này, không thể không khen một câu Cảnh Vương quả là người nhìn xa trông rộng. Lúc tìm chén trà đã ra lệnh cho tìm thêm loại kích cỡ lớn hơn, giờ chỉ cần lấy ra là được.

Chén trà Hồng Liên cũng phải đổi cái to hơn cho vừa Lý Ngư.

Cảnh Vương cũng tiện thể dặn dò lại người trong phủ, nhất là Vương Hỉ.

Đối với mọi biến hóa của cá nhỏ đều là do tiến hóa thành cá Koi. Chuyện này có Liễu Không và hoàng đế miệng vàng lời ngọc đứng ra đảm bảo.

Mà biến hóa này là đang chứng thực lời của Liễu Không. Cảnh Vương cân nhắc lợi hại ba ngày, mới tấu việc cá chép nhỏ đổi màu bạc lên cho hoàng đế.

Với bên ngoài cũng không thể nói cá nhỏ lập tức đổi màu vảy mà vẫn phải sử dụng cớ cũ là thay vảy để khiến mọi người càng tin phục.

Cảnh Vương bên này nhọc lòng che giấu cho cá nhỏ, Lý Ngư bên này nhìn thấy Cảnh Vương không hề lo lắng gì, mỗi lần chủ nhân bạo quân đều bảo vệ cậu chu toàn nên cậu rất tin tưởng.

Nhiệm vụ phụ “cá Koi” đã hoàn thành, tiếp theo nên dồn tinh lực vào nhiệm vụ “Chấn hưng gia tộc” – đây là nhiệm vụ chính mới, đến giờ vẫn chỉ mới dừng ở bước đầu “Phong hoa tuyết nguyệt”.

Cậu đoán làm bước này phải cần có rượu. Sau khi Lý Ngư biến hóa thành cá Koi, thừa dịp Cảnh Vương không có mặt thì biến thành người. Cậu nhớ mấy quyển tu tiên Cảnh Vương đọc gần đây nên đem chúng đi giấu ở chỗ khó tìm rồi đi tìm Vương Hỉ nói muốn rượu.

“Vương công công, cho hỏi nơi đựng rượu trong phủ là ở đâu?” Lý Ngư chủ động tìm Vương Hỉ lễ phép hỏi.

Cậu xách theo một hộp quà, nhờ người giúp đỡ dù sao cũng phải có chút thành ý, hơn nữa đây còn là cổ đại. Lý Ngư cũng không biết mình nên tặng gì, rất nhiều đồ của cậu đều là do Cảnh Vương cho, không thể lấy ra tặng được. Nghĩ tới nghĩ lui quyết định lấy mấy cái điểm tâm bỏ vào một cái hộp, dùng vải đỏ gói lại, thắt một cái nơ bướm xinh đẹp. Cậu đưa hộp quà ra thì Vương Hỉ cười.

Lần này cậu mặc một cái áo lót màu trắng, cổ áo và vạt áo là hoa văn sóng nước được thêu bằng chỉ vàng, tay áo khảm một vòng châu to bằng hạt gạo, thắt lưng bằng lụa nhiều màu buộc lỏng lẻo, chân mang giày thêu mây trắng. Cảnh Vương thường sẽ thưởng cho cậu vài món “đồ cũ”, bộ này là một trong số đó, cậu nhìn đi nhìn lại thấy rất giống con cá bây giờ, vừa nhận không lâu đã trở thành bộ yêu thích nhất, mặc đi xung quanh khoe khoang.

Lý công tử không biết gì về quần áo trên người mình, nhưng Vương Hỉ lại rất rõ. Đống đồ này là ông chuẩn bị theo ý Cảnh Vương, tìm tiệm vải tốt nhất kinh thành làm gấp trong đêm, giặt sạch rồi đưa tận tay Cảnh Vương.

Điện hạ nhà ông không biết phát điên cái gì, rõ ràng là bộ quần áo tốt như vậy lại nói là đồ cũ, uyển chuyển tặng cho Lý công tử, Lý công tử lại không nhận ra.

Có điều mỗi lần Lý công tử thay đồ mới điện hạ đều trốn đi, lặng lẽ ngắm cả ngày.

Vương Hỉ có thể đoán được điện hạ thích Lý công tử, tuy rằng cách thể hiện không giống bình thường. Ngay cả ông khi nhìn thiếu niên này cũng không nhịn được muốn cười, Lý công tử rất ít khi ra khỏi phòng, không tiếp xúc với mấy ai, nhưng vẫn đối xử rất ôn hòa với mọi người, không hề khiên cưỡng.

Vương công công cầm hộp quà trên tay, đứa trẻ ngoan ngoãn thế này khó trách được điện hạ yêu thích.

“Sao công tử lại hỏi thế, ngài muốn uống rượu à?” Vương Hỉ cười hỏi lại.

Lý Ngư gật đầu lia lịa, thật ra là cậu muốn làm nhiệm vụ, muốn hoàn thành thì phải uống rượu, nói vậy cũng không sai.

Vương Hỉ vui vẻ nói: “Điện hạ đã dặn, Lý công tử muốn gì sẽ hết lòng đáp ứng. Công tử mời đi theo nô tài.”

Vương Hỉ cầm hộp quà theo, dẫn Lý Ngư đến hầm rượu.

Lý Ngư nhìn hàng rượu thẳng tắp, mắt lấp lánh: “Nhiều vậy à?”

Vương Hỉ cười nói: “Có cái phủ khác tặng, có cái là trong cung ban thưởng. Công tử muốn loại nào, biết tên không?”

Lý Ngư chớp chớp mắt, công tử muốn loại có thể lập tức hoàn thành nhiệm vụ.

Lý Ngư khó xử nói: “Ta cũng không biết, ngoại trừ rượu mơ thì còn loại nào không dễ say không?”

“Có một loại tên là Hổ Phách Quang, là dùng nho ủ, phụ nữ và trẻ con cũng uống được.”

Vương Hỉ kiên nhẫn giới thiệu cho Lý Ngư, cuối cùng thay Lý Ngư chọn một vò Hổ Phách Quang.

Lý Ngư hưng phấn mang ò rượu đi. Vương Hỉ luôn trung thành tận tâm lập tức đi báo cáo với Cảnh Vương.

Cá nhỏ uống rượu?

Cảnh Vương khó tránh lo lắng. Hắn biết tửu lượng của con cá này không tốt, đề phòng cậu say rượu biến thân lung tung, Cảnh Vương quyết định đi tìm cá.

Vương Hỉ xung phong dẫn đường cho Cảnh Vương đi tìm Lý công tử. Đi vài bước, ánh mắt Cảnh Vương dừng trên hộp quà trong tay Vương công công.

Cảnh Vương: “Gì đây?”

Vương Hỉ: “...”

Một chung trà sau, Cảnh Vương mặt không đổi sắc cất hộp quà cá nhỏ tự tay làm đi. Vương công công cầm xấp ngân phiếu điện hạ bồi thường, xấu hổ cười cười.

— — — — — —

Meo: chời mịe to bằng cấnh tay thì có cái thau mới đựng được ý, tui luôn thắc mắc là cảnh vương xách theo em cá to đùng đi tới cung kiểu gì. ○_○

 Chương 50

 

2 nhận xét:

  1. cái chỗ này " Cảnh vương xung phong dẫn đường cho..." nên đổi thành Vương Hỉ sẽ hợp lí hơn nha~

    Trả lờiXóa