Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 47

Chương 47

Edit: Hạ Y

Beta: L; meo

Cảnh vương phát hiện lần này cá chép tinh “nhập định” xong thì nhiệt tình với hắn hơn hẳn.

Rõ ràng trước đây vừa thấy hắn tỉnh liền bật người dậy “nhập định” ngay.

Dạo gần đây Cảnh vương có đọc mấy bộ sách tu tiên, cũng có thể hiểu “nhập định” là tình hình đặc biệt.

Nên là, con cá chép tinh này giác ngộ ra việc gì rồi?

Lý Ngư thực tế đang vô cùng đắc ý: phát hiện Cảnh vương lúc nhỏ là một bé mập, đúng là niềm vui bất ngờ mà, hì hì hì!

Lý Ngư cũng không biết chuyện trong ảo cảnh là thật hay giả, nhưng bé mập này có thể đem ra chọc mãi.

Cá chép nhỏ cuốn chăn cười đến co rút cả người, chủ nhân bạo quân lại chẳng hiểu có chuyện gì.

Cảnh vương bị thương khiến hoàng đế đau lòng, có ý giữ hắn ở lại trong cung dưỡng thương, nhưng Cảnh vương chỉ đáp ứng ở lại ba ngày đã xin về.

Hoàng đế nghĩ lại, mỗi lần Cảnh vương vào cung đều gặp chuyện, trầm mặc suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Qua biến cố lần này hoàng đế cũng có chút ít bất an, không phải ông nghi ngờ Cảnh vương mà là không yên tâm về con cá của hắn, đến cả Khâm Thiên Giám cũng thấy không ổn.

Hoàng đế ngồi trong Càn Thanh cung một canh giờ, cuối cùng quyết định ra lệnh cho tổng quản nội thị đi mời Liễu Không thiền sư.

Sở dĩ cho mời Liễu Không vì người này khác với các cao tăng khác, khi còn trẻ từng vân du tứ hải, tầm mắt rộng rãi, ăn nói bất phàm. Hiện giờ đang làm trụ trì của chùa Hộ Quốc, nếu nói quản sự của Khâm Thiên Giám là người hoàng đế tin tưởng nhất thì Liễu Không bằng ba vị quản sự cộng lại. Liễu Không đã sống qua ba đời hoàng đế, tuổi tác đã lớn không dễ gặp mặt, ngoại trừ hoàng đế thì không cho bất cứ kẻ nào mặt mũi hết. Nói lạc đề chút thì nếu như tam hoàng tử và lục hoàng tử có thể mượn sức vị Liễu Không này chứ không phải bất kỳ tăng nhân giả nào khác, thì cục diện bây giờ cũng không xảy ra.

La tổng quản mang theo thánh chỉ hỏa tốc đến chùa Hộ Quốc, Cảnh vương nhanh chóng hay tin. Mấy ngày nay ở trong cung Cảnh vương vẫn ở trong điện Cảnh Thái, khi Vương Hỉ đưa ám báo đến, Cảnh vương liếc nhìn người vẫn luôn đi theo mình, rồi nhìn Lý Ngư trong bể cá, thản nhiên gật đầu.

Lý Ngư chỉ là một con cá, sống ở đâu cũng không quan trọng. Nhưng mà Cảnh vương xây cho cậu một cái ao lớn trong vương phủ, khiến cậu thoải mái hơn nên cũng thích ở vương phủ hơn, có điều chịu khó ở điện Cảnh Thái vài ngày cũng không sao.

Vương Hỉ đặt cậu vào bể cá thanh hoa, Lý Ngư ngạc nhiên nhìn bốn phía. Vốn cậu tưởng bể cá ở điện Cảnh Thái phải chật hẹp, không ngờ là to gần bằng bể cá ở nhà rồi, là do Cảnh vương sắp xếp cho cậu. Cậu bơi qua bơi lại trong đó, rất thoải mái.

Lý Ngư nịnh nọt nghĩ ngợi, người nuôi cá đệ nhất thiên hạ, chủ nhân bạo quân đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.

Ngày đầu tiên bọn họ ở điện Cảnh Thái, Tiền phi, mẹ của tam hoàng tử và Trương phi, mẹ của lục hoàng tử đến cầu tình Cảnh vương, các bà cũng đã cầu xin hoàng đế nhưng Tiền phi nhờ có tam hoàng tử mà gần đây còn được lên mặt chút, còn Trương phi thì y như lục hoàng tử đều là người vô hình, trước mặt hoàng đế các bà không có chút tiếng nói, hoàng đế không đồng ý. Các bà sợ càng cầu thì khiến hoàng đế tức giận sẽ hại hai vị hoàng tử. Tiền phi cân nhắc đắn đo, cuối cùng vẫn quyết định kéo Trương phi cùng đi cầu tình. Bản thân Trương phi không có kế sách gì, con trai bị đánh đã khiến bà đau lòng muốn khóc, Tiền phi nói gì cũng làm theo.

Nhưng mà hai bà là cung phi, lén đi gặp hoàng tử cũng không ổn. Vốn Tiền phi cũng muốn hoàng đế biết chuyện, nên gióng trống khua chiêng dắt theo một đám cung nhân nội thị, tay cầm lễ vật sang thăm Cảnh vương.

Ai ngờ đoàn người đợi ngoài điện Cảnh Thái mấy canh giờ đến khô héo mà Cảnh vương cũng không có ý muốn gặp. Tin truyền đến tai hoàng đế, hoàng đế rất không vừa lòng chuyện hai người Tiền phi Trương phi vào lúc này lại đi làm phiền Cảnh vương tịnh dưỡng. Trực tiếp cấm túc hai người giết gà dọa khỉ, răn đe hậu cung. Thế nên người trong cung bắt đầu đi vòng qua điện Cảnh Thái, xung quanh điện thanh tĩnh hơn không ít.

Sáng sớm thái y đã vội đi một chuyến đến điện Cảnh Thái thay thuốc cho Cảnh vương, bắt mạch, ban đêm Cảnh vương có hơi sốt. Lúc ấy trong phòng không có người ngoài, Lý Ngư tỉnh lại theo thói quen nhìn Cảnh vương, nhưng cá đang trong bể thanh hoa không tiện xem người nên Lý Ngư bơi tới thành bể, mượn lực vây cá ưỡn thân lên.

Cậu phát hiện dường như Cảnh vương nằm vậy cả đêm không đổi tư thế, Lý Ngư nghi hoặc, lại thấy khuôn mặt Cảnh vương hơi ửng hồng, thở dồn dập. Lý Ngư biết đây là đang phát sốt, chạy qua sờ trán Cảnh vương, nhiệt độ không thấp chút nào.

Lúc thái y khám cũng có nhắc tình trạng của Cảnh vương rất có khả năng sẽ phát sốt nên trong phòng có sẵn khăn và nước lạnh. Lý Ngư nhanh chân thấm ướt khăn bằng nước lạnh rồi chườm cho Cảnh vương, lại hoảng hốt đi tìm Vương Hỉ. Vương Hỉ vẫn luôn canh chừng ở gian ngoài, Lý Ngư vừa gọi ông đã đến ngay, thấy thế thì lập tức đi gọi thái y, nhờ Lý Ngư chăm sóc Cảnh vương.

Lý Ngư: “......”

Cậu chỉ có thể biến thân được một canh giờ thôi, không biết Vương công công có về kịp không!

Dù sao cứ chăm sóc Cảnh vương cho tốt trước đã.

Lý Ngư ngồi xuống bên cạnh Cảnh vương, khăn hết lạnh thì cậu lập tức đổi cái khác, Cảnh vương vẫn sốt, cứ vậy mãi cũng không phải biện pháp. Lý Ngư nghĩ đến hạ nhiệt bằng phương pháp vật lí trong thế giới trước, quyết định thử một lần. Cởi áo trong của Cảnh vương, không ngừng lau các đốt ngón tay bằng khăn lạnh, phương pháp này rất hữu dụng, nhiệt độ của Cảnh vương nhanh chóng hạ xuống.

Nhưng Lý Ngư cũng rất mệt mỏi, làm nhiệm vụ cá Koi tuy là làm trong ảo cảnh nhưng sức lực cậu cứu bé mập Cảnh vương bỏ ra rất lớn, hoàn thành nhiệm vụ xong nửa đêm còn phải chăm sóc Cảnh vương bị sốt...

Lý Ngư cũng không oán giận, cậu vẫn còn áy náy vì không giúp được bé mập cho trót, giờ cuối cùng cũng bù đắp một phần.

Thái y còn chưa đến, Cảnh vương đã nhờ biện pháp của Lý Ngư mà hạ sốt, Lý Ngư đắp chăn gấm lại cho hắn. Sợ hắn lại phát sốt nên vẫn đắp khăn lên trán cho hắn.

Cá đã quá mệt mỏi, muốn biến về thành cá trở về bể ngủ tiếp. Nhưng thời gian lại quá ít, mí mắt Lý Ngư díp lại, thân thể mềm oặt ngã xuống.

Cảnh vương ngủ rất sâu, tỉnh lại thì cả người mệt mỏi, trên ngực rất nặng, cá nhỏ đang trong hình người tựa vào ngực hắn ngủ mê man.

Cảnh vương: “......”

Cảnh vương cho là mình nằm mơ, không hiểu sao mà vui sướng, không nhịn được giơ tay sờ mặt cá nhỏ.

... là thật.

Mặc dù Cảnh vương không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn con cá không chút đề phòng này siết chặt cậu vào ngực theo bản năng.

Cảnh vương chạm vào vết thương trên tay, miệng vết thương lại hở ra.

Cảnh vương không thèm để ý hạ mi, ôm cá chép tinh vào ngực.

Lý Ngư đang ngủ cứ nghĩ mình là một con cá không an phận xoay tới xoay lui, nói mê: “Bé mập, em nặng quá.”

Cảnh vương: “......”

Cảnh vương hơi giận, con cá này cả ngày đều trong tầm mắt hắn, đâu ra bé mập đến đào góc tường thế này!

Cảnh vương muốn lay cá tỉnh hỏi cho ra lẽ, mới nhổm dậy khăn trên trán đã rớt xuống, khăn lạnh bị thân nhiệt của hắn làm nóng nên nhất thời không có cảm giác.

Cảnh vương cầm khăn trong tay, cá nhỏ trong ngực ngủ ngon lành, liên kết với việc hắn không khỏe trong người, có thể hiểu sơ sơ mọi chuyện.

Hẳn là hắn phát sốt, cá nhỏ chăm sóc hắn mệt nên ngủ.

Ý thức được chuyện này, Cảnh vương hơi tức giận, lại không nỡ đánh thức cá.

Mặc kệ bé mập, chỉ cần hắn không buông tay thì không ai cướp được cá nhỏ.

Cảnh vương sợ cá chép tinh bị lạnh nên ôm cá nhỏ đắp chăn gấm, bản thân cũng nằm xuống.

Cá nhỏ mơ màng cọ cọ vai hắn, đột nhiên phát hiện mình đang làm gì Cảnh vương: “......”

Đồng sàng cộng chẩm với cá chép tinh.

Cảnh vương ngừng thở, này có phải là hấp tinh không?

Các loại xà yêu, hồ yêu trong thoại bản đều là bên bắt đầu trước, Cảnh vương cũng chỉ có thể chờ.

Nhưng mà con cá này đúng là dị loại, cho dù hắn chờ thế nào cậu cũng ngủ ngon lành. Cảnh vương trong lòng rối nùi, trả thù như mọi khi, xấu xa bịt miệng mũi của con cá lại.

Lý Ngư kêu ra tiếng, giận dỗi đánh vài cái.

Cảnh vương buông tha cậu, để cậu hô hấp bình thường trở lại, an tĩnh ngủ. Cảnh vương bỗng nhiên dí sát mặt vào đôi môi hơi hé mở của cá nhỏ.

________

Vương Hỉ dẫn thái y chạy về điện Cảnh Thái. Trán Vương công công đầy mồ hôi, xin thái y chờ chút để ông theo lệ vào thông báo một cái.

Vương Hỉ đẩy cửa ra, không nhìn thấy Lý công tử, có hơi ngoài ý muốn. Ông lại nhìn về phía giường, cứng đờ người.

Đôi người dưới chắn gấm kia... Vương Hỉ sẽ không nhìn lầm, đúng là Cảnh vương và Lý công tử.

Tâm trạng của Vương Hỉ lúc này vô cùng mâu thuẫn.

Điện hạ nhà ông trước giờ thanh tâm quả dục, đột nhiên lại bị ông bắt gặp loại chuyện này. Ông vui mừng thay chủ nhân, nhưng mà không phải điện hạ phát sốt à, sao lại, sao lại thành...

Thái y đã đến, rốt cuộc có nên thông báo hay không. Chủ tử hiếm khi được tận hứng, nếu cắt ngang thì có lỗi quá. Nhưng nếu không thông báo, chủ tử còn bệnh, sợ là cơ thể không chịu nổi.

Vương Hỉ nhắm mắt, cho dù sau này bị chủ tử trách tội ông cũng chịu!

Vương Hỉ quỳ xuống, cao giọng: “Điện hạ, thái y đã đến chờ bên ngoài.”

Khi Vương Hỉ cất tiếng, Cảnh vương định hôn lên đôi môi kia khựng lại trong không khí.

Cảnh vương cúi đầu, nhìn cá nhỏ trong ngực đã biến về nguyên hình.

Vì biết con cá này không biến hình được bao lâu, Cảnh vương cũng không định làm chuyện khác. Có điều trong lồng ngực đang có một con cá màu đen ánh vàng làm Cảnh vương sửng sốt, cảm thấy tình huống này như đã từng gặp.

Nhưng mà chưa kịp nghĩ nhiều, hắn phải an trí cho cá trước đã.

Cảnh vương rung chuông ngọc dưới gối một cái, ý là muốn gặp thái y, cho ông ta ra ngoài đợi một chút.

Dù sao cũng có Lý công tử ở đó, phải thu xếp một chút, cũng không thể để thái y cứ vậy mà tiến vào.

Vương Hỉ cung kính lui ra, khép cửa lại thay Cảnh vương.

Cảnh vương đợi Vương Hỉ đi rồi lập tức cầm cá đứng lên. Hắn từng có kinh nghiệm trong việc này, bỏ con cá đang ngủ yên ổn vào bể cá, đắp kỹ chăn rong, còn sờ nhẹ đầu cá một chút.

Con cá đang vô tư ngủ phun ra một cái bong bóng.

Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Cảnh vương quay về giường nằm xuống, rung chuông ngọc, cho phép Vương Hỉ và thái y đi vào.

Sau khi vào, Vương Hỉ lia mắt nhìn xung quanh, trong lòng hoang mang, sao điện hạ ở đây mà lại không thấy Lý công tử đâu?

Mới lúc nãy ông còn canh gác bên ngoài thì Lý công tử có thể đi đâu được chứ?

Cảnh vương liếc mắt nhìn qua, Vương Hỉ lập tức dừng suy nghĩ.

Đến khi Lý Ngư thức dậy đã thấy mình đang nằm trong bể cá thanh hoa.

Nhớ lại việc mình chăm sóc người bệnh mệt quá nên ngủ quên, Lý Ngư: “.......”

Cậu sơ suất quá, lỡ bị Cảnh vương và Vương công công phát hiện thì sao?

May là Cảnh vương sốt nên ngủ rồi nên không thấy cậu. Cậu tỉnh lại trong bể cá là do biến hình bên cạnh giường Cảnh vương, Vương Hỉ trở về thấy thì thả cậu lại trong bể cá.

Thái y đã đi, Lý Ngư nghe thấy Vương Hỉ nhỏ giọng căn dặn hạ nhân, vết thương của Cảnh vương có dấu hiệu nứt ra, cũng may kịp thời xử lý. Sau này phải cẩn thận là không còn rắc rối nữa.

Vậy là tốt rồi, Lý Ngư nghe vậy cũng bớt lo.

Nhưng mà... cậu lắc lắc đầu, miệng cá bị con gì cắn rồi, sao lại hơi đau ta.

Chương 48

1 nhận xét: