Chương 43:
Edit: Dưahami
Beta: Baozi; meo
Hoàng đế triệu Cảnh Vương vào cung một lần nữa, trong thánh chỉ nói rõ muốn Cảnh Vương mang cá theo.
Lý Ngư không biết sắp xếp của Cảnh Vương
và Tam Hoàng tử, vì là lần đầu tiên được nêu tên trong thánh chỉ nên tâm trạng
cá hơi lâng lâng.
Cậu rất phối hợp nhảy vào bình thủy tinh
để Cảnh Vương giữ. Sắc mặt Cảnh Vương có hơi ảm đạm, không phải hắn vì cá, bởi
Cảnh Vương sờ đầu cá rất dịu dàng.
Lý Ngư nhớ tới cái tay này đã ôm cá vào
lòng dạy cá viết chữ, cậu ngượng ngùng né tránh, chẳng lâu sau lại nổi tính cá
muốn được sờ sờ.
Cậu có thể nhận ra tâm trạng Cảnh Vương
không được tốt, mặc dù không biết nguyên nhân là gì nhưng hy vọng tâm trạng
Cảnh Vương sẽ tốt hơn.
Nhìn thấy cá nhỏ chủ động muốn được sờ,
Cảnh Vương mỉm cười. Sau khi sờ cá nhỏ xong, hắn phụng chỉ mang cá vào cung.
Bên ngoài cung Càn Thanh, La công công tự
mình đón người. Bước vào trong điện, hắn nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi ngay ngắn
trên long ỷ, ngoài ra còn có vài người ăn mặc như quan viên, kỳ lạ chính là Tam
Hoàng tử và Lục Hoàng tử cũng ở đây.
Lý Ngư không khỏi buồn bực, lần trước
trong cung xảy ra hỏa hoạn, Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử vào cung thỉnh an
Hoàng đế, sao lần này lại đến đây?
Tam Hoàng tử có hơi lỗ mãng, Lục hoàng tử
lại là người tâm cơ thâm sâu, hai người này kết hợp với nhau không thể xem
thường được.
Mà khi Cảnh Vương mang cá đi thẳng vào
chính điện, hai vị hoàng tử đều nhìn qua, làm cho cá hơi hồi hộp.
Lý Ngư cũng nhìn chằm chằm hai vị hoàng
tử.
Hoàng đế thấy Cảnh Vương đến, cười nói:
“Thiên Trì, ngươi đến rất đúng lúc. Cá của ngươi mọc vảy vàng, trẫm ra lệnh cho
Khâm Thiên Giám tính một quẻ.”
Ra là vậy. Lý Ngư lặng lẽ gật đầu, Hoàng
đế cho triệu kiến vẫn vì việc điềm lành.
Con cá là cậu đây có phải là điềm lành hay
không, chỉ dựa vào lời nói của Hoàng đế có lẽ sẽ khiến người khác khó phục, dù
sao cũng là Hoàng đế tự tìm cho mình một điềm lành mà thôi, truyền ra thì không
hợp lý lắm, nhưng nếu như là do Khâm Thiên Giám tính ra thì chính là hàng thật
giá thật.
Hoàng đế vừa mới nói xong, một viên quan
mặt dài bước ra khỏi hàng, dâng lên một cuộn sách thẻ tre lớn mà Lý Ngư không
hiểu, sau đó nói: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng. Cá mọc vảy
vàng là điềm lành hiếm có, vi thần kết hợp với thiên tượng mấy ngày gần đây,
sao Tử Vi có màu bắt mắt, lên từ từ, điềm lành này chứng tỏ đất nước ta quốc
thái dân an, mưa thuận gió hòa, đối với triều đình, với bệ hạ đều có
lợi.”
(Cuộn sách thẻ tre: gốc 书袋子, sau khi thảo
luận, beta quyết định để là sách thẻ tre, nếu ai biết thì cmt giúp nha)
Vị quan viên này cứ nói bốn chữ bốn chữ
một, tất cả đều là khen ngợi cá, làm cá chép nhỏ không nhịn được vểnh đuôi.
Cậu đã sớm đoán được, người có thể xem
được thiên tượng đều rất giỏi luồn lách, chắc chắn sẽ không nghịch ý Hoàng đế,
xem ra lần này cái danh điềm lành của cậu sẽ cực kỳ vững vàng.
Bóng đen trong lòng Hoàng đế đối với trận
hỏa hoạn trong cung Chung Tụy đã không còn nữa, ông cười gật đầu: “Rất tốt,
trẫm cũng cảm thấy như vậy.”
Quan viên Khâm Thiên Giám được thưởng lớn, thỏa mãn tạ ân.
“Phụ hoàng, chuyện, chuyện này đã xong rồi sao?”
Tam Hoàng tử đợi lâu như vậy cũng không
chờ được phán quyết mình mong muốn. Không phải Khâm Thiên Giám nên nói cá mọc vảy vàng là dấu hiệu hoá rồng à, vì sao người hắn cài vào Khâm Thiên Giám không có tác dụng gì vậy!
Hoàng đế cũng ngạc nhiên nói: "Chỉ
có như thế, còn có chuyện gì được nữa? Nghe giọng điệu của ngươi, chẳng lẽ còn
có ư?”
“Không, nhi thần không có ý này.”
Tam Hoàng tử đã nhận ra có chỗ nào đó
không đúng, hắn không cam tâm lãng phí cơ hội lần này vô ích như thế, kiên trì
nói: “Phụ hoàng, nhi thần chưa rõ cách Khâm Thiên Giám làm việc, không biết là
chỉ có một vị quan tính toán hay là nhiều vị quan cùng tính toán? Nếu chỉ là một người thì liệu có sai sót gì không?”
Mục Thiên Minh nghĩ rằng, có lẽ người của hắn không có cơ hội gặp vua, vậy chỉ cần đổi một người khác là được.
Vị quan vừa mới chúc mừng Hoàng đế xong
chính là Tôn Tư Miểu chủ quản Khâm Thiên Giám, ông cười nói: “Tam điện hạ nói
quá, tính cho bệ hạ, cho triều đình ta, ngay cả những chuyện quan trọng, kết quả mà thần nói ra chính là kết quả mà tất cả đồng liêu trong Khâm Thiên Giám cùng tính ra. Nếu như điện hạ không tin, dù cho có đổi một người khác thì kết quả vẫn thế.”
Lý Ngư: ? ? ?
Lý Ngư bị Tam Hoàng tử dọa sợ, đang yên
đang lành hắn lại đột nhiên đòi đổi người, cậu cảm thấy không có ý gì tốt.
Cậu vừa mới kinh ngạc run mình một cái,
Cảnh Vương ngồi cạnh bình thủy tinh đã giơ ngón tay ra sờ lưng cá, vuốt lúc có lúc không giống như đang trấn an cậu, muốn cho cậu yên tâm.
Tất nhiên Lý Ngư sẽ tin chủ nhân bạo quân.
Tam Hoàng tử là gì chứ, chỉ là một pháo hôi mà thôi, mà Cảnh Vương có vầng sáng hào quang của nam chính, là Hoàng đế tương lai, cậu sẽ ôm chặt đùi chủ nhân, chuyện gì phải lo!
Có thể làm việc tại Khâm Thiên Giám đều là
những người có chút bản lĩnh, mặc dù bậc quan của Tôn Tư Miếu không cao, nhưng
ở trước mặt Hoàng đế vẫn có chút giá trị. Tam Hoàng tử nghi ngờ chủ quản Tôn vô cớ, ông lại rất tự nhiên. Hoàng đế tin tưởng Tôn Tư Miểu, do vậy cảm thấy Tam Hoàng tử vẫn có tính trẻ con.
Hoàng đế nghiêm nghị khiển trách: "Thiên Minh, ngươi không rõ ràng công việc của Khâm Thiên Giám thì ít khoa tay múa chân lại.”
Tam Hoàng tử bị khiển trách, cúi đầu liếc
nhìn Lục Hoàng tử. Mục Thiên Hiểu hiểu ý, chủ động tiến lên phía trước nói: “Phụ hoàng, cũng không phải là hoàng huynh nói bậy, mà do nhi thần và tam hoàng huynh chính tai nghe thấy ở dân gian có trẻ con truyền nhau hát một bài đồng dao, không giống với những gì Khâm Thiên Giám nói… Tam hoàng huynh và nhi thần sợ mình đã hiểu sai, nên mời mấy vị cao tăng đến đây, hy vọng cao tăng hỗ trợ xem thử.”
Hoàng đế nghe thấy hai chữ đồng dao, trong
lòng hơi hồi hộp. Ông nhìn Lục Hoàng tử chăm chú, hỏi: “Là đồng dao thế nào?”
“Quả thật riêng từ ngữ đã rất quá quắt, nhi thần không dám đọc, thỉnh phụ hoàng xem.”
Lục Hoàng tử lấy trong tay áo ra một tờ giấy hắn đã chuẩn bị sẵn, đưa cho tổng quản nội thị La Thụy Sinh trình lên.
Sau khi nhận được tờ giấy, Hoàng đế đọc kỹ
một lần. Dù sắc mặt ông không hề thay đổi nhưng Lý Ngư vẫn cảm nhận được bầu không khí xung quanh trở nên lạnh hơn.
Cậu thầm nghĩ, không biết rốt cuộc trong
tờ giấy viết gì, vì sao làm cho Hoàng đế không vui như thế?
Có lẽ không phải lời gièm pha như “Võ
Vương là nữ chủ sau ba đời nhà Đường”* nhỉ?
(Gốc: 唐三代后女主武王, không biết nên dịch hẳn ra hay giữ là “Đường tam đại hậu, nữ chủ Võ Vương”?)
Hoàng đế đọc xong, lạnh nhạt ra hiệu cho
La công công chuyển tờ giấy cho Cảnh Vương đọc.
Tờ giấy đến tay Cảnh Vương, hắn nhanh
chóng mở ra đọc lướt qua. Cảnh Vương đọc cực nhanh, hơn nữa đây là chữ cổ đại khó hiểu, Lý Ngư chỉ thoáng nhìn thấy câu “Vảy vàng không phải vật trong ao, mai kia lên trời sẽ hóa rồng.”
Lý Ngư: ? ? ?
Dù Lý Ngư không hiểu chữ cổ, cũng biết
được chỉ câu này thôi đã là kiểu vu oan giá họa cho cá đây mà!
Còn nữa, không chỉ là giá họa cho cá mà
câu này còn ám chỉ tên Cảnh Vương. Bề ngoài nói cá sắp hóa rồng, thực tế không
phải chỉ Cảnh Vương sẽ đăng cơ à?
Mặc dù Cảnh Vương cuối cùng đăng cơ là sự
thật, nhưng bây giờ lại truyền hát bài đồng dao, là sợ Hoàng đế không nhắm vào
Cảnh Vương sao?
Dù sao Hoàng đế cũng là vua của một nước,
coi như ông thương hại Cảnh Vương thì cũng không thể chịu nổi việc gây xích
mích như vậy!
"Thiên Trì, con thấy thế nào?"
Hoàng đế rất bình tĩnh dò hỏi Cảnh Vương.
Bây giờ, không một ai biết trong lòng Hoàng đế đang nghĩ gì, Mục Thiên Chiêu và
Mục Thiên Minh chỉ mong Hoàng đế kiêng kị Cảnh Vương.
Mà sau khi biết được những mánh khóe thâm
độc của Lục Hoàng tử, Cảnh Vương đã cử người âm thầm theo dõi Lục Hoàng tử, bất
ngờ phát hiện được Lục Hoàng tử sai người dạy trẻ nhỏ hát đồng dao bên ngoài.
Vì vậy, dù là đồng dao thì Cảnh Vương cũng đã chuẩn bị sẵn trước khi đến.
Cảnh Vương ung dung liếc nhìn Vương Hỉ.
Vương Hỉ bước ra khỏi hàng, thay mặt chủ nhân nói: “Thưa hoàng thượng, đây hoàn
toàn là lời vô nghĩa. Điện hạ cũng cảm thấy rất kỳ lạ, làm sao mà ở dân gian có
thể truyền nhau loại ca dao này được, muốn châm ngòi quan hệ cha con giữa hoàng
thượng và điện hạ. Điện hạ khẩn cầu hoàng thượng tra rõ, xem xem bài đồng dao
này truyền ra khi nào, nếu chỉ mới hai ngày gần đây…”
Dù sao gần đây Hoàng đế mới biết được
chuyện cá của Cảnh Vương thay vảy, sợ là có người cố ý nhằm vào.
Hoàng đế suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý:
“Cảnh Vương nói rất đúng, trẫm cũng có ý đó…”
Hoàng đế cũng không nổi nóng với Cảnh
Vương vì chuyện đồng dao, mà ngược lại còn ra lệnh cho ngự tiền thị vệ tra xét
thời gian bài đồng dao được truyền đi sớm nhất và người đầu tiên truyền bài
đồng dao là ai.
Hãm hại Cảnh Vương hết lần này tới lần
khác không có tác dụng, Tam Hoàng tử sốt ruột liếc Lục Hoàng tử một cái. Mặt
Lục Hoàng tử có vẻ bình tĩnh, thực ra đã đổ chút mồ hôi.
Đây là chiêu độc mà Lục Hoàng tử nghĩ ra,
nhưng chuyện không như ý, Hoàng đế không để ý đến bài đồng dao. Mà chỉ cần điều
tra thời gian bắt đầu truyền ra bài đồng dao thì sẽ biết, không giấu diếm được
nữa.
Cao tăng mà Lục Hoàng tử sai người đưa vào
điện bây giờ đã đến. Nhìn thấy một hàng hòa thượng, Lý Ngư vẫn luôn là người
ngoài cuộc bỗng nhiên nhớ tới trong sách cũng có tình tiết nhắc tới tăng nhân
như thế này.
Bởi vì con bướm nhỏ mình đây, nội dung gốc
trong cuốn sách đã hỗn loạn hết. Vốn dĩ sau này đến lúc Cảnh Vương và Lục Hoàng
tử tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế mới có chuyện gã lệnh cho tăng nhân bịa đặt hãm
hại Cảnh Vương trước mặt Hoàng đế, nhưng trong sách nói ca dao là “Tật câm trời
sinh của Cảnh Vương là điềm xấu”, lúc này đổi thành “Cá mọc vảy vàng là dấu
hiệu hóa rồng”?
Tất nhiên đều là chuyện nhảm nhí, cá có
vảy màu vàng cũng không phải chuyện hiếm lạ, ví dụ như đám cá chép gấm đều có
vảy màu vàng, trong ao sen của Hoàng đế cũng nuôi rất nhiều cá chép, ở đâu ra
chuyện một nguyên liệu nấu ăn sẽ cá chép hóa rồng?!
Nhưng mà lý lẽ thì vậy thôi, cũng không
thể dùng lý lẽ này đi thuyết phục Hoàng đế được.
Lý Ngư nghĩ thầm, cũng là do Lục Hoàng tử
suy nghĩ ra kế bịa đặt như này, đổi thang không đổi thuốc, sơ hở của đoạn này
trong sách không biết có cũng xuất hiện không?
Trong sách gốc nói là do Lục Hoàng tử hãm
hại Cảnh Vương quá vội vàng, nhất thời không tìm được cao tăng đắc đạo nào có
thể tin cậy được. Các tăng nhân bình thường cũng không phải là kẻ ngốc, không
muốn dính líu vào cuộc chiến giữa các hoàng tử. Trong sách, những tăng nhân Lục
Hoàng tử tìm được đều là tay sai của gã đóng giả, thậm chí đầu trọc cũng mới
cạo không lâu, ngay cả dấu nhẫn cũng không có!
Lý Ngư nghĩ đến đây, không chớp mắt nhìn
chằm chằm vào tăng nhân dẫn đầu, muốn tìm được manh mối từ trên người tăng
nhân.
Bởi vì cậu quan sát rất kỹ lưỡng, từ từ
phát hiện thỉnh thoảng cổ tăng nhân này sẽ cọ nhẹ vào cổ áo, động tác này có
hơi bất ngờ ——
Đột nhiên Lý Ngư nhận ra, bình thường
trong lúc vội vàng cạo đầu sẽ có tóc vụn, thế này là bị đâm ngứa, cảm thấy
không thoải mái đây mà.
Vì vậy kết luận, tăng nhân Lục Hoàng tử
mời lần này cũng là tăng nhân giả.
Chỉ cần làm cho tăng nhân giả lộ sơ hở
trước mặt Hoàng đế, dù những người này có nói gì đi nữa, Hoàng đế cũng sẽ không
tin.
Lý Ngư đã nghĩ xong, tất nhiên lại định
vẩy nước lên người Cảnh Vương, để cậu và Cảnh Vương tách ra. Nhưng Lục Hoàng tử
không cho Cảnh Vương bất kỳ cơ hội tạm nghỉ nào, vội vàng nói với Hoàng đế:
“Phụ hoàng, chuyện đồng dao còn phải điều tra từ từ, chưa chắc đã làm được mấy.
Những người nhi thần mời đến đây đều là cao tăng, hay là cho bọn họ xem cá của
ngũ hoàng huynh một lát cũng có thể biết được.”
Lý Ngư: "..."
Mặc dù Hoàng đế lệnh cho ngự tiền thị vệ
đi thăm dò chuyện đồng dao nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ Cảnh Vương, nghĩ để
cho tăng nhân xem qua cũng không có gì, gật đầu đồng ý.
Nhưng mà Hoàng đế không nói rõ muốn Cảnh
Vương đưa cá cho tăng nhân. Tay Cảnh Vương nắm thật chặt bình thủy tinh, Vương
Hỉ hiểu rõ tâm tư của Cảnh Vương, cả gan nói với tăng nhân: “Các người không
cần phải làm gì cả. Điện hạ sẽ cầm bình thủy tinh cho các ngươi xem cá.”
Hoàng đế biết Cảnh Vương rất yêu quý cá,
làm vậy thì tăng nhân cũng có thể nhìn thấy cá. Bởi vì sự nghi ngờ của mình với
Cảnh Vương nên ông cảm thấy hơi áy náy, cũng đồng ý với hành động của Cảnh
Vương.
Lúc này, Lý Ngư đã không kịp tìm thời cơ
báo cho Cảnh Vương nữa, nếu muốn bàn bạc kỹ lưỡng, e rằng người đầu tiên không
đồng ý chính là Lục Hoàng tử. Những tăng nhân giả này thì gần ngay trước mắt,
Lý Ngư không thể chịu được những người này nói cái gì mà vảy vàng hóa rồng,
chia rẽ Hoàng đế và Cảnh Vương.
Cảnh Vương có thể kiến nghị với Hoàng đế
đi thăm dò chuyện đồng dao, đây là lần đầu Hoàng đế nghe tới những lời đồn đãi
như vậy nên chưa chắc sẽ tin. Nhưng nếu các tăng nhân cũng nói như vậy, tin đồn
lặp đi lặp lại sẽ thành sự thật, liệu Hoàng đế có còn tiếp tục tin tưởng Cảnh
Vương không?
Bình thường cậu ở cùng với Cảnh Vương nên
biết rất rõ, Cảnh Vương không hề có tâm bất kính, có được tình cảm cha con cũng
không hề dễ dàng, hắn không nên bị nghi ngờ như vậy!
Việc cấp bách bây giờ vẫn là vạch mặt đám
tăng nhân giả này một cách hợp lý, một khi những người này rời khỏi đây thì
không dễ tìm nữa. Cơ hội không phải là không có, dù cậu phải mạo hiểm một chút
cũng không sao!
Nhân cơ hội Cảnh Vương đem cá tới gần tăng
nhân dẫn đầu, đưa cá cho tăng nhân xem, Lý Ngư trong bình thủy tinh liều mạng
va về phía tăng nhân.
Sau mấy lần trải qua các loại nhiệm vụ chủ
tuyến, bây giờ thân cá đã mạnh hơn nhiều, Lý Ngư lại va đủ mạnh, bình thủy tinh
rắc một tiếng, bị vỡ ra một lỗ to đùng. Trong nháy mắt đó, Lý Ngư bay nhào vào
tăng nhân dẫn đầu.
Tăng nhân không thể ngờ tới cá sẽ xông ra
khỏi bình thủy tinh, chỉ ngây người kinh ngạc một thoáng, sau đó theo bản năng
giơ cánh tay lên ngăn.
Nhưng mà không còn kịp nữa rồi, cá nhỏ đã
lướt qua cánh tay đối phương, nhảy lên vai người này. Trong sự hỗn loạn, âm
thanh hệ thống vang lên, nhưng mà Lý Ngư không rảnh để ý tới nhiệm vụ cập nhật
gì, trước đó cậu đã ngắm chuẩn, vểnh đuôi chờ sẵn, nhảy tới trên vai tăng nhân
lập tức quét đuôi cá ngang qua.
Vốn dĩ cậu muốn làm rơi mũ tăng nhân, tin
rằng làm như vậy là Cảnh Vương có thể phát hiện được những tăng nhân này là giả
mạo. Để lật tẩy được những người này, cậu bất chất nhiệm vụ, cũng không quan
tâm tới việc một con cá chép dùng làm nguyên liệu nấu ăn đánh rơi mũ tăng nhân
trước mặt Hoàng đế nghịch thiên đến mức nào. Cậu không có nhiều thời gian hơn
để suy xét thêm, chỉ làm theo bản năng muốn bảo vệ Cảnh Vương, chứng minh tất
cả là Lục Hoàng tử muốn hãm hại Cảnh Vương mà thôi.
Tăng nhân bị con cá hung hăng này làm cho
hoảng sợ há to miệng, mũ tăng rơi xuống đất, quên mất phải che đầu lại.
“Phụ hoàng!” Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử
cùng lúc kêu lên, cả hai người bọn họ đều nhìn thấy không hiểu vì sao con cá
này đột nhiên phá bình bay ra, đánh rơi mũ tăng nhân!
Cảnh Vương luôn luôn chú ý cá nhỏ, từ khi
hắn đến gần tăng nhân, cá chép tinh đã nôn nóng trong bình. Hắn cảm thấy rất có
khả năng là tăng nhân này có vấn đề, hình như cá chép tinh muốn nói cho hắn
chuyện gì đó rất quan trọng. Hắn đã nghĩ đến các loại khả năng, nhưng không thể
ngờ tới cá chép tinh lại mạo hiểm không màng an nguy của bản thân, trực tiếp
xông lên người tăng nhân!
Thấy cá chép tinh đâm thủng bình bay ra,
Cảnh Vương không thể để cho con cá này có chút sơ xuất nào, phải giải quyết hậu
quả cho cá nhỏ. Phần lớn mảnh vỡ của bình thủy tinh vẫn còn trên tay của hắn,
Cảnh Vương chợt nảy ra một ý, thừa dịp tất cả mọi người đang nhìn cá tàn nhẫn
nắm chặt lấy mảnh vỡ trong tay mình, mặc kệ cho mảnh vỡ cắt đứt tay mình, máu
chảy ra.
"Điện hạ!" Vương Hỉ bên cạnh
Cảnh Vương kinh ngạc thốt lên.
Cảnh Vương xua tay, thời gian cấp bách,
chỉ có thể làm vậy.
Vương Hỉ giậm chân, phân vân giữa băng bó
cho Cảnh Vương và bảo vệ chủ nhân cá nhỏ một lát, cuối cùng ông vẫn chọn chủ
nhân cá nhỏ, bởi vì vẻ mặt Cảnh Vương là muốn ông làm như vậy, ông không thể
làm trái ý Cảnh Vương được.
Sau khi cá nhỏ đánh rơi mũ tăng nhân thì
rơi trên đất không ngừng giãy đành đạch, Vương Hỉ vội vàng mang bình thủy tinh
dự phòng đến, đưa cá vào.
Cá đã an toàn, Cảnh Vương lập tức dồn tâm
trí vào việc tìm sơ hở của tăng nhân. Hắn phát hiện tăng nhân bị rơi mũ lộ ra
một cái đầu trọc lốc, trên đầu không có gì cả.
Cảnh Vương nhanh chóng hiểu, thì ra… người
này chính là một tăng nhân giả, đây là chuyện cá nhỏ muốn cho hắn biết!
“Thiên Trì, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện
gì vậy, tay ngươi…”
Hoàng đế vừa mất tập trung thì nhìn thấy
cá nhỏ không hiểu tại sao đã nhào lên người tăng nhân rồi, cũng thấy tay Cảnh
Vương bị thương.
Vương Hỉ gấp đến độ muốn nói chuyện thay
chủ nhân, nhưng Cảnh Vương không cho phép mà lấy máu trực tiếp viết chữ lên vạt
áo Vương Hỉ——
Phụ hoàng minh giám, nhi thần phát hiện
tăng nhân này là giả, chưa thụ giới, trong tình thế cấp bách lấy bình thủy tinh
quăng tới, để người này lộ sơ hở.
(Thụ giới: chịu theo những điều cấm giới
của Phật giáo)
Hoàng đế: "..."
Từ khi nghe thấy chuyện đồng dao, Hoàng đế
đã hơi không bình tĩnh, bây giờ liên tục nhìn từ vạt áo dính máu sang những
mảnh thủy tinh bị vỡ rơi trên đất, trong lòng không ngừng đấu tranh. Tăng nhân
giả vội vàng đội lại mũ, nhưng lúc này đã muộn, Hoàng đế ra lệnh cho thị vệ đè
tăng nhân lại kiểm tra đầu, kết quả bỏ mũ tăng xuống là thấy quả nhiên người
này chưa từng thụ giới.
Hoàng đế hiểu ra, con cá ông thấy bay ra
ngoài thật ra là do Cảnh Vương trong lúc vội vàng đã lỡ bóp nát bình thủy tinh
gây ra. Cảnh Vương không nói chuyện được, cũng không thể kịp thời làm sáng tỏ
mọi chuyện, chỉ có thể dùng cách này để vạch trần tăng nhân giả mạo.
Chỉ vì theo thói quen của một người làm
vua, nhất thời ông không muốn nghi ngờ Cảnh Vương, suýt nữa đã bị đám tăng nhân
giả mạo này lừa gạt!
Tay Cảnh Vương không ngừng chảy máu, sắc
mặt trắng bệch. Hoàng đế rất hối hận, ông vỗ vỗ vai Cảnh Vương hiền hòa nói:
“Thiên Trì, con trai ngoan, ngươi đã chịu khổ rồi, nhanh chóng để thái y khám
đi.”
Hoàng đế lệnh cho La Thụy Sinh và Vương Hỉ
dìu Cảnh Vương ra thiên điện chờ thái y.
Bây giờ chỉ còn lại Tam Hoàng tử, Lục
Hoàng tử và một nhóm tăng nhân giả mạo không ngừng dập đầu quỳ lạy, cùng nhau
đối diện với cơn giận của Hoàng đế!
tiểu ngư kiểu : chít mày nha coan
Trả lờiXóalại thêm một ngày bé ngư vả mặt pháo hôi phản diện
Trả lờiXóaLàm cá cũng ko yên, mấy người rảnh lắm à sao cứ tới hại cá vậy hứ
Trả lờiXóa