Chương 42:
Edit: I
Beta: Baozi
Ngay khi Lý Ngư cảm nhận sâu sắc được phúc lợi của “Cá cưng trăm vạn”, buổi tối cuộn tơ vàng cỏ nước lăn lộn qua lại thì hệ thống để cho cậu thời gian nghỉ phép dài cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chúc mừng ký chủ, các bước trong nhiệm vụ tuyến chính đã được phán định hoàn thành, ký chủ có thể nhận nhiệm vụ tuyến chính tiếp theo.”
Lý Ngư: Cuối cùng cũng có thể tiến hành nhiệm vụ tiếp theo sao?
Tuy cậu không lo về phán định lắm, chủ nhân bạo quân rất tốt với cậu, cậu chắc chắn mình có thể chuyển sang nhiệm vụ sau.
Mặc dù cậu đã nhận nhiệm vụ nhánh cá Cẩm, nhưng bởi vì lời gợi ý khó hiểu nên vẫn để đấy không có tiến triển nào. Lâu lắm không làm nhiệm vụ tuyến chính, cậu có hơi nhớ nhung.
Lý Ngư lập tức vào hệ thống kiểm tra. Như lời hệ thống nói, đúng là nhiệm vụ chính mới đã chọn được, tên là “Bạo quân nuôi cá chấn hưng gia tộc.”
Lý Ngư: “...”
Tên nhiệm vụ này rất kỳ quái, nhưng cậu còn chút ấn tượng rằng từng thấy nó ngay lần đầu tiên tiến vào hệ thống.
Không phải hệ thống nói hướng đi của tuyến chính căn cứ theo phán định quyết định sao, cậu thấy nó cũng có khác trước kia đâu.
Lý Ngư bấm vào nhiệm vụ tuyến chính “Chấn hưng”, nhiệm vụ này cùng loại với “Cá cưng trăm vạn”, cũng là tiến hành theo từng bước.
Gợi ý: Làm cho cuộc sống của bạo quân và cá cưng ngày càng tốt hơn.
Bước đầu tiên: Phong hoa tuyết nguyệt* với bạo quân.
(风花雪月:ban đầu dùng để miêu tả cảnh sắc thiên nhiên trong văn học phong kiến, sau này còn đề cập tới chuyện nhạy cảm lứa đôi - ấy ấy)
Lý Ngư: ???
Chờ đã, sao cậu lại cảm thấy hệ thống hố cá nghỉ phép xong còn hố hơn? Ai nói cho cậu biết đi, chấn hưng gia tộc thì liên quan gì tới phong hoa tuyết nguyệt?
Theo trí nhớ của cậu phong hoa tuyết nguyệt hình như có ý rượu chè be bét, chả lẽ bước này muốn cậu uống rượu với bạo quân?
Lý Ngư từng uống rượu mơ xanh, cậu biết uống rượu rất dễ mụ mị đầu óc, một khi đã say còn không thể khống chế được làm mấy chuyện khiến cá hối hận. Nhiệm vụ muốn cậu uống rượu, cậu cứ cảm thấy lại muốn hố mình.
Lý Ngư: Có thể không làm nhiệm vụ tuyến chính này được không?
Hệ thống: “Xương cá hay tro cá, ký chủ có thể chọn một trong hai?”
Lý Ngư: “...”
Thôi, cậu cũng không muốn lựa chọn, chỉ đành thành thật làm nhiệm vụ.
Để cổ vũ mình, Lý Ngư nhìn khen thưởng trước. Khen thưởng lần này không phải tăng cường thuộc tính hay kỹ năng mà rất thần bí… biết được một bí mật của bạo quân.
Lý Ngư hơi kháng cự theo bản năng, cậu không muốn biết Cảnh Vương có bí mật gì, bởi vì nó thuộc về sự riêng tư của Cảnh Vương. Cậu là một con cá xuyên sách, những thiết lập quan trọng cậu đã sớm thấy hết trên sách, với cậu, khen thưởng này chẳng có lợi gì.
Lý Ngư chưa từ bỏ ý định hỏi: Không có loại gối ôm cá như lần trước nữa sao?
Dù có thưởng thêm một chiếc gối ôm khác cũng được, số lần biến thân ngày một nhiều hơn, để bể cá trống mãi không phải là cách lâu dài, cậu mong ngóng có thêm gối ôm cá. Chiếc gối cũ vẫn ở chỗ Cảnh Vương chưa được trả lại, hơn nữa nó không giống hình dáng và màu sắc của cậu hiện tại.
Hệ thống hố cá có vẻ chưa từng thấy ký chủ nào chủ động đuổi theo đòi thưởng, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Căn cứ đề nghị của ký chủ, khen thưởng tuyến chính “Chấn hưng gia tộc” đã cập nhật. Xin vui lòng kiểm tra.”
Lý Ngư tinh thần phấn chấn, hóa ra hệ thống có thể thay đổi theo lời mình nói sao?
Cậu lại kiểm tra “Phong hoa tuyết nguyệt”, quả nhiên chỗ khen thưởng có thêm một chiếc gối ôm cá.
Cậu rất vui mừng với sự thay đổi này, Lý Ngư tiếp tục nảy ra ý nghĩ viển vông: Nếu có thể sửa khen thưởng, vậy có thể sửa cả “Phong hoa tuyết nguyệt” luôn không?
Một con cá thì phong hoa tuyết nguyệt với chủ nhân thế nào được, hu hu hu, độ khó cao quá.
Chờ tiếp một lúc, hệ thống hố cá vẫn không nói gì.
Lý Ngư: ...Được, ta nhìn thấu rồi, tóm lại chuyện không ảnh hưởng có thể sửa còn hố cá thì không được, đúng chưa?
Lý Ngư bị đá ra khỏi hệ thống, quấn trong chăn cỏ nước tơ vàng nghĩ, phải làm thế nào mới có thể, ờm, phong hoa tuyết nguyệt với Cảnh Vương đây?
Nếu muốn uống rượu, đầu tiên phải có rượu mới được chứ?
Phía bên cá chép nhỏ buồn phiền chuyện tìm rượu làm nhiệm vụ, bên ngoài lại loạn hết cả lên. Đêm hôm khuya khoắt có vài tên trộm muốn lẻn vào phủ, mới sờ đến ven tường đã bị Vương công công dẫn một đám thị vệ bắt.
Kể từ khi xây xong hồ cá, canh gác trong phủ Cảnh Vương càng nghiêm ngặt hơn. Tam Hoàng tử không mua được cá, sắc mặt không vui rời đi, Vương Hỉ cẩn thận, nhắc nhở thị vệ tuần tra ban đêm chú ý kỹ hơn, ai ngờ thật sự có trộm tới.
Vương Hỉ nhanh chóng đến chỗ Cảnh Vương báo tin.
Cảnh Vương liếc con cá lại mất đi tri giác lần thứ hai trong bể cá. Trước hắn còn tưởng cá bị bệnh, nhưng mà bây giờ thoạt nhìn cá chép tinh có vẻ đang nhập định, Cảnh Vương nghĩ không nên làm Tiểu Ngư phân tâm, dù sao hắn cũng sẽ cố hết sức bảo vệ tốt Tiểu Ngư.
Mấy tên trộm bị trói gô đến trước mặt Cảnh Vương. Chúng không chịu thừa nhận có ai sai khiến, thị vệ lục được từ trên người mấy tên trộm vài chiếc lưới đánh cá, mục đích không cần nói cũng rõ.
Chỉ là bọn trộm không biết rằng, con cá bọn chúng nhận lệnh phải bắt, thực ra không hề ngủ trong hồ cá.
Vương Hỉ thích Tiểu Ngư chủ tử bao nhiêu thì hận bọn trộm bấy nhiêu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chắc chắn là Tam Hoàng tử, không mua được cá thì muốn trộm cá...”
Bọn trộm không chịu khai, chỉ dựa vào lưới đánh cá tìm được không thể làm gì Tam Hoàng tử.
Vương Hỉ đề nghị tra tấn bằng hình phạt nghiêm khắc, Cảnh Vương suy nghĩ một lát, ánh mắt cảnh cáo nhìn Vương Hỉ. Vương Hỉ lập tức thông suốt*, sai thị vệ áp giải bọn trộm vào phủ nha Hoàng thành, lệnh phủ nha thẩm vấn tử tế.
(醍醐灌顶: Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.)
Phủ Cảnh Vương có trộm, báo án với phủ nha, việc tra tấn giao cho phủ nha làm mới danh chính ngôn thuận, nếu để phủ Cảnh Vương tự làm sợ là sẽ có người nhân cơ hội cắn ngược. Đương nhiên sau khi đưa trộm vào phủ nha, phủ nha muốn thẩm vấn ra sao, vương phủ khó tránh khỏi việc đề cử mấy biện pháp thích hợp để nhanh chóng cạy miệng bọn trộm này.
Phủ Tam Hoàng tử.
Mục Thiên Hiểu biết tin Mục Thiên Minh đến phủ Cảnh Vương mua cá. Mục Thiên Hiểu không đồng ý đi lối tắt kiểu vậy, so với việc tìm mọi cách lấy lòng Hoàng đế, chẳng bằng hoàn thành thật tốt việc Hoàng đế giao. Tuy Mục Thiên Minh tin tưởng gã nhưng không phải lúc nào cũng nghe theo gã, quyết định cuối cùng vẫn là do bản thân Mục Thiện Minh, Mục Thiên Hiểu không có cách nào.
Đặc biệt, khi gã biết được Mục Thiên Minh không mua được cá nên sai người đi trộm cá thì thôi mà còn không trộm được cá, người Tam Hoàng tử phái đến còn bị bắt hết, Mục Thiên Hiểu cạn lời. Vì một con cá có lẽ ngay ngày mai Hoàng đế sẽ quên, đáng sao?
“Tất nhiên là đáng rồi.”
Mục Thiên Minh tự đâm đầu vào ngõ cụt*, từ khi Cảnh Vương không nể mặt đuổi hắn khỏi phủ, giữa hai người đã không chỉ là vấn đề con cá. Tam Hoàng tử cảm thấy Cảnh Vương rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, biết rõ hắn cách vị trí Thái tử không xa vẫn cố ý kết thù với hắn.
(牛角尖 / rúc vào sừng trâu/ ví người quá để tâm vào chuyện vụn vặt, bé xé ra to thành ra tự ép bản thân vào đường bế tắc.)
“Hoàng huynh đừng phái người đi nữa, nhỡ đâu Cảnh Vương bắt thóp được…”
Mục Thiên Hiểu cố gắng khuyên nhủ, Tam Hoàng tử lại không thèm quan tâm: “Sợ cái gì, người của ta rất kín miệng, không dám ăn nói lung tung. Gan ngươi bé quá, cho dù Cảnh Vương đoán được là ta thì có thể làm được gì chứ? Nếu hắn dám xử lý người của ta, ta cũng dám để Ngự Sử Đài buộc tội hắn lạm dụng tư hình, xem vương vị của hắn có giữ nổi hay không?”
Mục Thiên Hiểu: “...”
Mục Thiên Hiểu sốt ruột day thái dương: “ Dù thế nào, người bị Cảnh Vương bắt được cũng không ổn, chuyện trộm cá nên dừng tại đây.”
Hiển nhiên Mục Thiên Minh không chịu từ bỏ: “Chẳng lẽ cứ tùy ý một người câm đè đầu ngươi ta, trong tay có được điềm lành chắc?”
“...đương nhiên không thể.” Mục Thiên Hiểu cười trao đổi một ánh mắt hiểu ngầm với hắn, “Đã là điềm lành, dựa theo tính cách của phụ hoàng chắc chắn người sẽ tìm Khâm Thiên Giám tính toán kiểm tra.”
“Khâm Thiên Giám?”
Con ngươi Mục Thiên Minh hơi động, đây cũng là một cách loại trừ Cảnh Vương.
“Nhưng điềm lành do chính miệng phụ hoàng nói, dù là Khâm Thiên Giám cũng chưa chắc dám phủ nhận…”
“VÌ sao phải phủ nhận?” Vẻ ấm áp trên mặt Mục Thiên Hiểu chưa từng thay đổi, gã mỉm cười hỏi lại: “Có phải tam hoàng huynh quên đạo lý tốt quá hóa lốp rồi không?”
Mục Thiên Minh hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý Lục Hoàng tử, cũng cười càn rỡ theo.
Lục Hoàng tử tính không sai. Không lâu sau đó, Hoàng đế triệu tập quan viên Khâm Thiên Giám, Tam Hoàng tử bèn hành động theo lời Lục Hoàng tử.
Quan trong Khâm Thiên Giám không đông nhưng có thể định chuyện quan trọng chỉ bằng một lời nói, bộ phận quan trọng như vậy đương nhiên cũng có người của Cảnh Vương.
Cảnh Vương dẫn cá đến gặp Hoàng đế vì có tư tâm. Hiện tại Tiểu Ngư thay đổi rất nhiều, sau này có lẽ còn thay đổi nữa, không sớm thì muộn cũng sẽ truyền đến tai Hoàng đế. Cảnh Vương định thông báo trước với Hoàng đế, tìm cớ cho Tiểu Ngư, che giấu sự thật Tiểu Ngư là yêu. Nếu chỗ Hoàng đế không thuận lợi, Cảnh Vương cũng chuẩn bị để Khâm Thiên Giám góp lời, nhưng chính Hoàng đế đã nhận định cá thay vảy vàng là điềm lành rồi, bớt không ít chuyện cho Cảnh Vương.
Cảnh Vương cũng tính trước Hoàng đế vẫn sẽ tìm Khâm Thiên Giám kiểm nghiệm, ra lệnh người trong Khâm Thiên Giám lựa lời thích hợp, vậy nên khi Tam Hoàng tử có động tác thì không lâu sau cũng Cảnh Vương biết được tin.
Mục Thiên Minh quá âm độc, thế mà lại muốn Khâm Thiên Giám báo Hoàng đế rằng cá thay vảy vàng là dấu hiệu hóa rồng. Triều đại này chỉ có Hoàng đế mới được sử dụng họa tiết rồng, tự xưng là chân long thiên tử, nếu một con cá Hoàng tử nuôi có hiện tượng hóa rồng, chắc chắn Hoàng đế sẽ nảy lòng kiêng kị. Đến lúc đấy, không chỉ hắn khó bảo vệ bản thân mà tổ đã rơi nào có trứng lành, Tiểu Ngư cũng sẽ bị hắn liên lụy.
May mắn thay, hắn đã chặn được tin từ trước, không để việc này xảy ra.
Tam Hoàng tử sợ Hoàng đế nghi ngờ lời Khâm Thiên Giám, còn sai người mời một vị cao tăng, chặn sẵn hai đường. Cảnh Vương không hề yếu thế, nhấc bút viết một bức thư lệnh Vương Hỉ nhanh chóng gửi đi.
Ước tính không lâu nữa sẽ có mưa gió ập đến, nhưng dù thế nào, hắn cũng sẽ che chở Tiểu Ngư.
Cảnh Vương giải quyết việc chính xong trở về phòng, thấy được bóng người hắn mong ngóng đã lâu.
Thiếu niên Tiểu Ngư hóa thành mặc một thân lụa sam xanh biếc thêu kim chi, ngâm nga giai điệu không biết tên, đang khom lưng thu dọn giường đệm.
Cảnh Vương đứng từ xa nhìn một lát, muốn lại gần nhưng lại sợ quấy rầy, đành đứng thưởng thức dáng người Tiểu Ngư trong tiếng đối phương ngâm nga.
Tiểu Ngư vẫn là dáng vẻ khi mới gặp, nhanh nhẹn hoạt bát.
Hắn từng thấy nhiều người cả trai lẫn gái buộc chặt dây eo mình lại, Tiểu Ngư lại dường như hoàn toàn không buộc, tùy tiện thắt nút lộn xộn rũ bên hông, vòng eo thon gầy của người thiếu niên vừa vặn hiện ra chút hình dáng.
Thon như thể một tay thôi có thể ôm trọn, eo liễu dễ gãy.
Cảnh Vương cảm thấy phóng đại quá, nhưng vẫn không kìm được nhớ đến câu này.
Xuống chút nữa, phần tròn tròn hơi phồng lên sau áo lụa xanh biếc...
Cảnh Vương cuống quít nhìn sang chỗ khác.
“Điện hạ, ngài về rồi!”
Lý Ngư chú ý tới động tĩnh phía sau, cười chạy tới hành lễ. Trở về từ trong cung cậu cẩn thận quan sát cách hành lễ của hạ nhân trong phủ, cũng học theo làm được gần giống.
Lần này cậu biến thành người vì lần trước đã đồng ý “ở lại” phủ Cảnh Vương, giúp Cảnh Vương nuôi cá, phải thường xuyên xuất hiện trước mặt Cảnh Vương ra vẻ bản thân nghiêm túc làm việc, mà thật ra là tự mình nuôi mình.
Cảnh Vương làm bể cá khổng lồ cho mình, Lý Ngư rất cảm động, nhưng cá không nói được, ngoại trừ quấn quít thân mật ra thì không còn cách nào thể hiện lòng biết ơn cả. Biến thành hình người tuy có thể nói chuyện nhưng Cảnh Vương không biết cậu là cá, nếu cậu tùy tiện thay cá cảm ơn, có lẽ Cảnh Vương sẽ coi cậu thành yêu quái mất.
Hết cách, Lý Ngư chỉ có thể cho mình ăn rồi chủ động dọn phòng, tính âm thầm cảm ơn.
Có điều nơi Cảnh Vương ở luôn rất sạch sẽ, Lý Ngư lật cả phòng cũng không thấy gì bẩn thỉu, cuối cùng cậu xới tung đệm chăn lộn xộn xong lại dọn cho gọn gàng, không ngờ mới làm có tý đã gặp Cảnh Vương.
Cảnh Vương thấy hình người của Tiểu Ngư, lửa giận bị Tam Hoàng tử gợi lên tan đi hơn nửa. Hắn bước tới nắm chặt tay Lý Ngư, kéo Lý Ngư đến một chỗ.
Có chuyện hắn đã muốn làm rất lâu rồi.
Lý Ngư đột nhiên bị túm lấy: ???
Lý Ngư yên lặng nói với mình, khi cậu là cá không thể phản kháng chủ nhân, là người cũng không thể chống lại một vương gia.
Lý Ngư bị Cảnh Vương kéo đến bên bàn, muốn cậu ngồi xuống.
Lý Ngư có hơi e ngại, tư thế này, là lại muốn hỏi mình chuyện gì chăng?
Thực ra cậu biến người cũng vì muốn nghe ngóng rượu trong phủ Cảnh Vương, rượu mơ xanh có thể gặp không thể cầu, cậu muốn hoàn thành phong hoa tuyết nguyệt thì tốt nhất đầu tiên cần biết rượu bình thường giấu ở đâu.
Sau đó cậu có thể nghĩ cách lấy một bình, thêm chút nước nghĩ cách cho Cảnh Vương uống một ít, cậu cũng uống một ít, rượu pha nước loãng chắc cũng không dễ bị xấu mặt đúng không?
Trong lòng Tiểu Ngư đã có kế hoạch, không nên tranh luận với bạo quân, coi bản thân vẫn là cá, Cảnh Vương bảo làm gì mình ngoan ngoãn làm theo.
Cảnh Vương trải giấy bút ra, tìm mực thỏi và nghiên mực đưa cho Lý Ngư.
Lý Ngư: “...”
Lý Ngư lập tức vui vẻ: “Điện hạ, ngài muốn ta mài mực?”
Cảnh Vương nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Ngư: Hoá ra định dùng cậu mài mực rồi bắt cậu trả lời câu hỏi, haha!
Lý Ngư trong lòng chửi thì chửi, tay vẫn rất nghiêm túc mài mực.
Chẳng mấy chốc, mực nước đen nhánh được mài ra, Lý Ngư buông thỏi mực, lơ đãng xoa mũi, làm dính chút mực lên mũi mà không hề hay biết.
Điều này làm Cảnh Vương nhớ đến khi Tiểu Ngư dính mực, không nhịn được mỉm cười.
Mực mài xong, Cảnh Vương lại đưa một cây bút cho Lý Ngư.
Lý Ngư: Hóa ra không phải muốn cậu trả lời câu hỏi mà muốn cậu viết chữ?
Lý Ngư vén tay áo dũng cảm cầm bút, cách cầm không khác nào đang cầm đũa.
“Điện hạ cần ta viết gì, xin cứ việc nói!”
Tốt nhất viết xong còn có thể đòi thưởng thứ gì, chẳng hạn như một vò rượu gì đó, đang lo không có lý do đây!
Tư thế cầm bút oai hùng của cậu làm Cảnh Vương chấn động, Cảnh Vương: “...”
Cảnh Vương yên lặng nghĩ thầm, khó trách bút dùng lúc trước rụng lông.
Nhưng Cảnh Vương không chê Tiểu Ngư không biết viết chữ, đứng dậy đi ra phía sau cậu.
Lý Ngư không hiểu sao, tò mò nhìn hắn.
Cảnh Vương cố gắng kiềm chế không nhìn cổ tay trắng nõn Tiếu Ngư để lộ ngoài ống tay áo, giơ tay nắm bàn tay cầm bút, nhẹ nhàng bọc cậu vào trong lồng ngực, sau đó mang theo tay cậu di chuyển, chỉnh tư thế kì quặc về tư thế chính xác.
Lý Ngư:!!!
Mặt Lý Ngư không biết sao hơi ửng hồng, không phải cậu không biết chữ, chỉ là không biết dùng bút lông cổ đại, Cảnh Vương hẳn là đang dạy cậu cách nâng bút viết chữ thế nào.
Nhưng thế này thì gần quá.
Cảnh Vương cầm tay cậu, cánh tay Cảnh Vương chống đỡ cậu, hơi thở nóng bỏng dán bên tai cậu.
Nhìn lại, tất cả xung quanh cậu, trên dưới trái phải, tất cả đều là Cảnh Vương.
Tai Lý Ngư đỏ bừng, lúng túng nghĩ, đây là đang học tập, tuyệt đối không được suy nghĩ lung tung, Cảnh Vương viết rất đẹp, còn bằng lòng dạy cậu, cậu không thể lãng phí thời gian!
Tay cậu cứ như vậy bị Cảnh Vương nắm, Cảnh Vương dạy cậu viết chữ “Cá” ngay ngắn đầu tiên.
….Xem ra viết chữ cũng không khó đến vậy!
Sau đó, Lý Ngư hoàn toàn chìm đắm trong việc viết chữ, nếu như giờ cậu là hình cá chắc cái đuôi đã vểnh lên trời, thế nên khi biến thành cá mới nhớ ra mình quên đòi phần thưởng.
Nhưng luôn là Cảnh Vương dạy cậu viết, muốn đòi thường cũng không nên là cậu!
Lý Ngư lúng túng, hình như cậu bị Cảnh Vương cho vào tròng rồi.
gòi xong ngày ẻm bị thịt khum còn xa đou ~~
Trả lờiXóa