Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 44

Chương 44:


Edit: Dưahami

Beta: Baozi; meo


Tay của Cảnh Vương bị thương, thái y nhận lệnh lo lắng chạy tới, muốn kiểm tra vết thương của Cảnh Vương. Thế nhưng, Cảnh Vương che vết thương lại, đưa mắt ra hiệu cho Vương Hỉ rồi liếc nhìn bình thủy tinh Vương Hỉ mang đến. 


Hắn chỉ bị mảnh vỡ của bình thủy tinh cứa, còn cá nhỏ đã làm bể bình thủy tinh trước, đầu tiên cần phải kiểm tra xem cá nhỏ có bị sao không đã. 


Vương Hỉ cắn răng, vẫn mời một thái y xem cho cá trước, những người còn lại đều ở chỗ Cảnh Vương, Cảnh Vương thấy vậy mới cho phép thái y khám chữa cho mình. 


Thái y khám cho cá nhanh chóng đi tới báo rằng cá không bị thương, Cảnh Vương gật đầu. Vết thương của hắn không dễ xử lý, trước tiên thái y phải lấy ra hết những mảnh vỡ thủy tinh đã đâm vào da thịt, chỉ mỗi việc này thôi cũng mất khoảng một nén nhang. Sau khi xử lý xong, rửa sạch vết thương, đắp Kim Sang Dược tốt nhất lên, liên tục thay băng gạc dính máu khiến cho Vương Hỉ vô cùng đau lòng. 


Vương Hỉ không nhịn được nói: “Điện hạ có đau không? Có muốn nô tài thổi cho điện hạ không?” 


Thực ra Cảnh Vương cũng không còn đau lắm, cứ bị Vương Hỉ nói tới mức mặt đen sì.


Xử lí vết thương cho Cảnh Vương xong, các thái y quay trở về bẩm báo lại cho Hoàng đế, ngoài ra còn dặn dò vết thương của Cảnh Vương không thể dính nước. Vương Hỉ cau mày, đề phòng dịch bình thủy tinh ra xa, sợ lát nữa điện hạ của ông lại đi đùa cá. 


Cảnh Vương bất đắc dĩ, không thể không ra hiệu cho Vương Hỉ đem bình lại gần. Mặc dù nghe theo, Vương Hỉ vẫn để bình thủy tinh ở chỗ Cảnh Vương không với tới được. Cảnh Vương lệnh cho ông ra ngoài trông coi, ông lưu luyến đi ra khỏi điện. 


Vương Hỉ rời đi chưa lâu, Cảnh Vương lập tức bước xuống giường đi đến chỗ bàn trà đặt bình thủy tinh. Con cá vừa mới hùng dũng phá bình xông ra lúc nãy bây giờ lại vô cùng đáng thương nhìn hắn. 


Sau khi cá nhỏ trổ tài bay ra đánh rơi mũ của tăng nhân giả thì rơi xuống đất, được Vương công công đưa đi. Vảy cá mới quả là lợi hại, lần này làm ầm ĩ như thế cá vẫn khỏe mạnh, đánh thêm mấy tăng nhân nữa cũng không thành vấn đề. 


Gây chuyện xong, cá vẫn chưa đã thèm, chỉ tiếc không thể kích động được Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử. Hai người này dám đưa tăng nhân giả mạo tới trước mặt Hoàng đế, chắc chắn lần này Hoàng đế sẽ để họ gánh hậu quả.


Lý Ngư đang đắc ý, cũng không nghĩ tới chính bản thân mình. Bỗng nghe tiếng Vương Hỉ kêu lên, Lý Ngư vừa quay đầu lại thì phát hiện Cảnh Vương bị thương, cá cũng sững sờ. Lúc đầu cậu không hiểu tại sao Cảnh Vương lại bị thương, dù cậu lỗ mãng phá vỡ bình thủy tinh thì hướng của mấy mảnh vỡ cũng không phải về phía Cảnh Vương, Cảnh Vương cùng lắm chỉ bị dọa hoảng hốt thôi chứ không phải là bị thương thế này.  

  

Cậu xem như là làm ầm ĩ trước mặt vua, trước đây làm mất mặt Cừu Quý phi cũng không phải ở trước mặt Hoàng đế, bây giờ Hoàng đế nhìn thấy tất cả nhưng không xử tội cậu, điều này rất kì lạ. 


Rất nhanh sau đó, từ trong những lời mắng chửi giận dữ của Hoàng đế, cậu hiểu ra là Cảnh Vương thay cậu chịu trách nhiệm cho hành vi đột ngột của cậu. Vì một lòng một dạ muốn vạch trần tăng nhân giả mạo, cậu phấn đấu quên mình nhào ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm có bại lộ hay không —— đáng lẽ là có, nhưng do Cảnh Vương tự cắt đứt tay mình, quy việc cá bay ra ngoài vào cố ý sắp xếp, như vậy cá sẽ được an toàn, chính bản thân Cảnh Vương thì...


Lý Ngư an toàn ở trong bình thủy tinh, nhìn Cảnh Vương từ xa. Cậu không biết Cảnh Vương bị thương nghiêm trọng đến mức nào, chỉ biết mặt Hoàng đế cau có, một nhóm thái y tới khám cho Cảnh Vương. 


Mặc dù như thế, Cảnh Vương vẫn kiên trì để một thái y tới khám cho cậu trước. 


Thật ra điều này là không cần thiết, cậu rất khỏe, một con cá thì có cái gì để khám đâu. Nhưng Cảnh Vương bảo vệ cậu như vậy, cậu rất cảm động, lại không thể nói chuyện được với Cảnh Vương. 


Bình thủy tinh ngăn cách cậu với đám người, từ góc độ của cá chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng bận rộn của các thái y. Lý Ngư không thể phá vỡ bình thủy tinh này nữa, tránh tạo thêm phiền phức cho Cảnh Vương, chỉ có thể dán lên vách bình thủy tinh liên tục nhìn xung quanh. 


Bây giờ, cậu rất hối hận vì ra tay bất chấp hậu quả, nếu như Cảnh Vương không bị thương thì tốt biết mấy. 


Một bàn tay của Cảnh Vương bất tiện, hắn dùng một tay khác lành lặn sờ bình thuỷ tinh, cố hết sức mở nắp bình. 


Cá nhỏ lập tức bơi tới miệng bình, bởi vì trước đây từng làm lật bình nên cá muốn đến gần hơn lại không dám, đành ngẩng đầu nhìn Cảnh Vương, đong đưa đuôi lấy lòng.  


Cảnh Vương đưa cái tay không bị thương vào trong nước, cá nhỏ đáng thương  mới gây họa lập tức tới cọ ngón tay hắn.  


Tuy thái y và Vương Hỉ đều nói cá không sao, Cảnh Vương vẫn cảm nhận được cá chép tinh hơi uể oải. 


Có lẽ con cá này cũng bị doạ sợ, tinh thần sa sút, Cảnh Vương thành công sờ được đầu cá. 


Vì bị mất máu, Cảnh Vương hơi mệt mỏi, sau khi xác định cá không có chuyện gì, hắn trở lại giường, nghiêng người nghỉ ngơi một lát. 


Lý Ngư rất lo cho vết thương của hắn, thiên điện chỉ có cậu và Cảnh Vương, hình cá rất bất tiện, còn không thể nói chuyện. Thấy Cảnh Vương nằm xuống quay lưng về phía mình, Lý Ngư lập tức sử dụng kỹ năng biến hình. 


Vì bây giờ trong phủ Cảnh Vương cậu cũng coi như là người có thân phận, Cảnh Vương thương xót cậu không có của cải, thưởng cho cậu rất nhiều quần áo cũ chưa từng mặc. Lý Ngư không quen loại quần áo này lắm, cậu chọn hai bộ mình thích nhất bỏ vào trong không gian mang theo người, để khi biến thành người không phải lo không có quần áo mặc phải trốn đi. 


Lý Ngư nhanh chóng thay quần áo, đi đến bên cạnh giường, cúi đầu nhìn tay Cảnh Vương. 


Thái y đã băng bó kỹ lưỡng, tay Cảnh Vương được bao bởi một lớp băng gạc dày, mới một lúc thôi đã thấy vết máu thấm ra ngoài. 


Trong lòng Lý Ngư cảm thấy cực kỳ khó chịu, cậu cắn chặt môi. Thấy Cảnh Vương chỉ nằm nghiêng, trên người không đắp chăn, Lý Ngư sợ hắn đã bị thương còn cảm lạnh, vội vàng kéo chăn mỏng bên cạnh nhẹ nhàng đắp lại cho Cảnh Vương, muốn cố gắng chăm sóc Cảnh Vương thật tốt.   


Cảnh Vương đã bí mật chờ con cá này rất lâu, để dụ cá biến thân, hắn cố ý chợp mắt, đợi Lý Ngư đến gần thì xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn cậu.  


Lý Ngư cố gắng kiềm chế hơi nóng trong mắt, ngượng ngùng nói: “Điện hạ không ngủ sao, vết thương có đau không?” 


Chính Lý Ngư cũng rất đau lòng, cậu cảm thấy chắc chắn đối phương còn đau hơn. 


Thuốc mỡ thái y bôi có hiệu quả giảm đau, Cảnh Vương đã hết đau lâu rồi, nhưng nhìn thấy đôi mắt Tiểu Ngư đầy lo lắng, Cảnh Vương hơi do dự, ma xui quỷ khiến gật đầu.  


Cảnh Vương nghĩ thầm, nếu như hắn đau, không biết cá nhỏ có giống như Vương Hỉ, chủ động muốn thổi cho hắn không? 


Vương Hỉ thổi thì không cần, nhưng cá nhỏ thổi thì có thể xem xét. 


Cảnh Vương chờ cá nhỏ mở miệng, nhưng mà cá nhỏ hoàn toàn không có ý đó, cậu cho rằng hắn còn đau, lịch bịch chạy đi lấy hộp ngọc đựng điểm tâm tới, lấy mấy cái bánh hoa đào ra. 


"Nếu điện hạ còn đau, vậy ăn chút đồ ngọt đi, ăn ngon là không đau nữa.” Cá chép tinh gượng cười nói. 


Cảnh Vương: "..."


Cảnh Vương ho nhẹ một tiếng, không thổi thì đút ăn cũng được, hắn bị thương ở cánh tay phải, không tiện cử động. 


Rốt cuộc Lý Ngư cũng nhận ra, cậu nói: “Để ta giúp ngài.” 


Cậu cầm một cái bánh lên, bẻ thành những mẩu với kích cỡ vừa ăn. Các vương gia cổ đại sẽ không tùy tiện ăn thức ăn trong tay người khác, Lý Ngư nhanh chóng ăn trước một miếng: “Cái này có thể ăn, không có độc, ăn rất ngon, điện hạ yên tâm ăn đi.” 


Cảnh Vương: "..."


Cảnh Vương vốn tin tưởng cậu, cảm thấy cậu vừa mới làm chuyện không cần thiết, lúc này cũng không tiện nói gì. 


Lý Ngư cầm lấy phần bánh hoa đào còn lại đưa đến bên môi Cảnh Vương, chăm chú nhìn hắn chậm rãi ăn hai miếng, không khỏi nhớ tới lúc trước chủ nhân cho cá ăn thế này, bây giờ đổi thành cá đút cho chủ nhân ăn. 


Đôi mắt Lý Ngư vẫn còn nong nóng, vốn dĩ có thể đè nén được, nhưng vừa không tập trung đã rơi hai giọt nước mắt. 


Cảnh Vương, Lý Ngư: "..."


Lý Ngư vội lau đôi mắt ửng hồng, Cảnh Vương không biết cậu là cá, cậu đột nhiên rơi nước mắt sẽ dọa sợ Cảnh Vương mất! 


Lý Ngư vội nói: "Xin lỗi điện hạ, có hạt cát bay vào mắt ta, ta —— "


Nói thì dễ mà cảm xúc lại như nước lũ vỡ đê, đã phá rồi thì không thu vào được, nước mắt cũng không ngăn nổi. Lý Ngư thực tế không thích khóc lại che mặt lại, hai vai run lên khoảng nửa khắc đồng hồ, đến khi giải toả xong bình tĩnh lại, cả khuôn mặt cậu đã ướt đẫm. 


Lý Ngư cảm thấy vô cùng mất mặt: "..."


Hu hu hu, vốn dĩ muốn chăm sóc chủ nhân, giờ lại biến thành để chủ nhân xem trò vui rồi. 


Mí mắt của Lý Ngư hơi sưng, cậu khàn giọng nói: "Xin lỗi, ta thấy điện hạ bị thương, có hơi sợ hãi."


Đối mặt với lời nói dối vụng về này, Cảnh Vương hơi dừng lại, cười vỗ tay Lý Ngư. 


Đáng tiếc là tay của hắn đang bị băng bó, không thể cầm bút, lời muốn nói cũng chẳng thể nói ra.


Nhìn cá nhỏ khóc, trong lòng hắn cũng cảm thấy không thoải mái. Cuối cùng vẫn là do hắn không đủ năng lực, làm cá nhỏ phải lo lắng. 


Cảnh Vương kéo một miếng khăn vải sạch sẽ bên cạnh gối ra, lặng lẽ đưa cho Lý Ngư. 


Lý Ngư dùng khăn vải lau mặt rồi nở nụ cười: “Điện hạ còn đau không?” 


Cảnh Vương: "..."


Trong lòng điện hạ thầm oán, có đau thì ngươi cũng có thổi cho đâu. 


Sợ cá nhỏ lo lắng, lần này Cảnh Vương lắc đầu. 


Lý Ngư nói: "Vậy ngài ngủ thêm một lúc nữa đi, bình thường khi ngủ vết thương sẽ lành nhanh hơn.” 


Phải không?


Trước kia Cảnh Vương chưa từng nghe nói điều này, thế nhưng hắn vẫn nghe lời cậu nằm xuống.


Lý Ngư tiện thể ngồi cạnh giường, một lát sau chợt nhớ tới cái gì muốn đứng dậy, Cảnh Vương vội vã nắm lấy tay cậu. 


Lý Ngư lúng túng nói: "Điện hạ, ta đi rót nước cho ngài.” 


Vốn là Lý Ngư nhìn thấy môi Cảnh Vương bị khô, cảm thấy có lẽ điện hạ cần uống nước giải khát. 


Cảnh Vương lắc đầu, không chịu uống nước. Lý Ngư bó tay, đành phải từ bỏ.


Vì tay bị Cảnh Vương nắm lấy, cậu không tiện rời đi, Cảnh Vương buồn ngủ, cậu chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, chẳng qua ngồi cạnh giường cũng không bị mệt. 


Cảnh Vương nằm yên lặng một lúc, đôi mắt đang nhắm lại mở ra, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy cảm xúc nhìn cậu. 


Gần đây, Cảnh Vương luôn nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy, khác hẳn khi nhìn Tam Hoàng tử, Lục Hoàng tử và Vương công công, Lý Ngư luôn nhận ra ý cười nhẹ nhàng trong đó. 


“Điện hạ còn muốn cái gì nữa sao?” Lý Ngư quan tâm hỏi, không chú ý rằng giọng điệu của mình vô cùng dịu dàng.  


Cảnh Vương mím môi, điện hạ muốn gần gũi nhưng con cá này lại không có tí tự giác nào, chỉ có thể sử dụng thêm chiến lược thôi. 


Vì vậy Cảnh Vương đang quấn chăn, tay chân ấm áp cố gắng run lập cập. 


Lý Ngư: "..."


“Điện hạ cảm thấy lạnh à?” 


Cảnh Vương gật đầu.


Lý Ngư nghĩ thầm, đúng là mất máu sẽ cảm thấy lạnh, dù là bạo quân thì cũng thế. Nhưng trên giường không còn chăn nữa, cậu vội nói: “Điện hạ đợi một lát, ta tìm thêm chăn mang đến...”


Lý Ngư định đi lấy thêm chăn, Cảnh Vương còn đứng dậy nhanh hơn cậu, kéo cậu xuống giường lần nữa, vỗ vỗ vai cậu để cậu ngồi.


Lý Ngư: ? ? ?


Lý Ngư không hiểu sao làm theo, sau đó trơ mắt nhìn người đàn ông cao to đang quấn chăn yếu ớt ngã xuống, gối lên đùi cậu. 


Lý Ngư: "......"


Thì ra, nếu lạnh mà ngủ trên chân người ta là hết lạnh ư?


Cũng đúng, cơ thể con người có nhiệt độ, có lẽ như thế còn thoải mái hơn việc đắp một lớp chăn.


Lúc nãy mắt Lý Ngư nóng, bây giờ mặt cũng nóng. Cậu tự thuyết phục mình, tại cậu nên Cảnh Vương mới bị thương, dùng chân mình làm gối cho Cảnh Vương thì có sao chứ?  


Lý Ngư cố gắng xem nhẹ cảm giác kỳ lạ ở chân mình. 


Cảnh Vương thỏa mãn nhắm mắt lại, khóe môi khẽ cong lên, lại ra sức run cầm cập. 


"Điện hạ còn lạnh không?" Lý Ngư cẩn thận hỏi. 


Cảnh Vương gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.


Lý Ngư nghĩ lại dù sao Cảnh Vương bị thương là do mình, cam chịu ôm lấy hắn. 


"Thế này thì sao?" Lý Ngư hỏi.


Cảnh Vương: "..."


Điện hạ lạnh lắm rồi, thật muốn bị hút tinh. 




3 nhận xét:

  1. Awww chủ nhà ơi cố lấp hố iii, iem hóng bộ này lấu quá trời luonnn. Chủ nhà cố lên nhaaaaa UvU*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn bạn đã ủng hộ nha, hiện tại mỗi tuần bọn mình sẽ đăng một chương, cố gắng hoàn trước mùa đông năm nay nè

      Xóa
  2. chậc chậc, vương gia càng ngày càng răm

    Trả lờiXóa