Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 29

Chương 29:

Edit: I
Beta: L

Diệp Thanh Hoan sắc mặt lạnh lùng đặt một chồng báo cáo bí mật trước mặt Cảnh Vương.

Diệp thế tử từ xưa đến nay luôn nhiệt tình, hiếm khi thấy y mặt mày âm trầm như vậy, báo cáo bí mật đặt xuống, Lý Ngư đang bơi qua bơi lại trong bể cá cũng dừng lại, sợ mình không chú ý một chút là bỏ sót tin tức.

Sau quốc yến Hoàng đế giữ Diệp Thanh Hoan và cha y Thừa Ân công ở lại, Diệp Thanh Hoan luôn cẩn thận tự kiềm chế bản thân trong yến hội, y cũng cảm thấy bản thân chẳng có biểu hiện gì xuất sắc, mà cuối cùng vẫn bị hoàng đế chọn trúng để liên hôn với công chúa Kim Tuyệt, không thể không nói, những lời khiến người ta khó lòng tin nổi trên bức thư kia đang dần dần xuất hiện trong thực tế từng chút một.

Hoàng đế đã có ý định làm Diệp Thanh Hoan cưới công chúa, tuy rằng có mở lời hỏi thái độ Thừa Ân công phủ nhưng liên hôn được coi như là chuyện quốc gia, Diệp Thanh Hoan hiểu rõ cha y rất trung thành với hoàng đế, không bao giờ ông thốt nổi lời phản đối hoàng đế.

Hôn sự của y cứ như vậy quyết định xong, nhưng mà Diệp Thanh Hoan cũng không hề lo lắng sinh hoạt sau khi kết hôn, trên thư viết, Nhị Hoàng tử sẽ hãm hại y giết công chúa Kim Tuyệt. 

Rõ ràng vị công chúa này cũng là người bị tính kế, Diệp Thanh Hoan quyết tâm không thể để Nhị Hoàng tử thành công được, còn chuyện giải quyết Nhị Hoàng tử xong công chúa Kim Tuyệt có muốn nhận chỉ thành hôn với mình không thì để đi một bước tính một bước sau.

Từ khi y nhận được bức thư là bắt đầu theo dõi Nhị Hoàng tử và Lục Hoàng tử bị nhắc tới trong thư.

Phủ Nhị Hoàng tử ở ngoài cung, sau khi hôn sự của bản thân được Hoàng đế quyết định, người phe Mục Thiên Chiêu đi ra đi vào liên tục.
 
Chắc chắn Nhị Hoàng tử đang âm mưu gì đó.

Tuy Cảnh Vương thường xuyên nhắc nhở nhưng Diệp Thanh Hoan vẫn chưa tin hết lời trong thư. Ấy vậy mà hiện thực và bức thư ấy càng ngày càng liên hệ, y càng phải vực dậy tinh thần, không lâu sau đó người của y đã tra được kế hoạch của Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử tính kế vào đúng ngày Diệp Thanh Hoan và công chúa Kim Tuyệt tiến cung tạ ơn, sai người dụ công chúa đến Yên Vũ Các giết nàng sau đó dẫn Diệp Thanh Hoan qua đấy gánh tội thay. Chỉ cần Diệp Thanh Hoan bước vào Yên Vũ Các, y sẽ phát hiện thi thể vị hôn thê khi thanh kiếm của mình vẫn còn cắm trên ngực nàng… thanh kiếm này do Nhị Hoàng tử sai người lấy trộm trong phủ Thừa Ân công, làm vật chứng Diệp thế tử giết công chúa.

Còn Nhị Hoàng tử sẽ dẫn một nhóm ngự tiền thị vệ vọt vào bắt quả tang Diệp thế tử "tại chỗ", trong trường hợp có cả người lẫn vật chứng này, Diệp Thanh Hoan hết đường chối cãi.

Kế của Nhị Hoàng tử nhằm vu oan giá hoạ Diệp Thanh Hoan cố ý phá hoại liên hôn, giết chết công chúa, hầu hết trùng khớp những gì viết trên thư nhưng vẫn có điểm sai lệch, đấy là Lục Hoàng tử cũng động tay chân, khuyên Diệp thế tử đừng tin Lục Hoàng tử dễ dàng.

Mà Diệp Thanh Hoan chỉ tra được Nhị Hoàng tử, Lục Hoàng tử không có động tĩnh gì. So với Nhị Hoàng tử chuyên gây chuyện và Tam Hoàng tử hận không thể tranh đua suốt ngày với Nhị Hoàng tử thì vị Lục Hoàng tử này như người vô hình vậy, ngay cả dịp quốc yến quan trọng như thế cũng không lởn vởn trước mặt Hoàng đế, Diệp Thanh Hoan có chút hoài nghi phải chăng trên thư viết sai rồi không.

Rốt cuộc bức thư có quá nhiều lỗi chính tả, Diệp Thanh Hoan có thể kiên nhẫn xem xong còn đọc hiểu đã là một kỳ tích.

Chẳng qua nếu Lục Hoàng tử thật sự giống lời trên thư, bọn họ càng không thể biết gã sẽ hại ai. Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan thảo luận mãi vẫn quyết định sai người theo dõi Lục Hoàng tử.

Mặt khác, bọn họ còn phát hiện Nhị Hoàng tử âm thầm chuẩn bị thạch tín, hiển nhiên là để hạ độc, chỉ là tạm thời chưa xác định được thằng nhãi này tính toán hại đời ai. Dù sao chắc chắn không phải công chúa Kim Tuyệt bởi vì nàng phải bị kiếm của thế tử Thừa Ân công giết mới vu oan giá họa được, hạ độc chính là làm chuyện thừa thãi.

Bên Diệp Thanh Hoan sắp xếp kế hoạch xong, thánh chỉ tứ hôn của Hoàng đế rất nhanh được ban xuống vào tết Đoan Dương, và tiếp đó là y phải vào cung tạ ơn.

Bên Cảnh Vương ước định cùng Diệp thế tử vào cung, tới ngày tạ ơn, Cảnh Vương thay một bộ đồ thoải mái, đầu đội quan màu mực, bên ngoài tùy ý khoác áo gấm màu xanh ngọc vân bạc.  

Người bình thường vào cung không được đeo bội kiếm nhưng Cảnh Vương là hoàng tử, ngoại trừ đeo bội kiếm hắn còn tự nhiên nhét dao găm vào ủng, rất có tư thế kiểu chuẩn bị liều mạng với Nhị Hoàng tử.

Lý Ngư lo lắng sốt ruột bơi qua bơi lại. Cậu cũng muốn đi cùng, bây giờ Cảnh Vương và tiểu kiều phi chưa thành đôi, không có chuyện phủ Thừa Ân công không thể không giúp Tam Hoàng tử, Nhị Hoàng tử và Lục Hoàng tử có làm giống trong thư không cậu cũng không biết. Lỡ đâu cậu đọc truyện có để sót chi tiết nào thì sao?

Trong truyện gốc, công chúa hoàng tộc bị Lục Hoàng tử hại cậu nghĩ nát óc không nhớ nổi tên, tên này trong truyện gốc chỉ có một câu là hết đất diễn. Pháo hôi vai phụ cũng không tính cho nên cậu chỉ có thể nhắc nhở Diệp Thanh Hoan chú ý Lục Hoàng tử, tin tưởng Diệp Thanh Hoan và Cảnh Vương đã chung tay nếu gã muốn làm gì nhất định có thể ngăn cản kịp thời.

Cậu chỉ muốn theo bên người Cảnh Vương thám thính tin tức trực tiếp để ngừa vạn nhất, vốn tưởng Cảnh Vương sẽ mang mình đi, ai ngờ Cảnh Vương quay trái quay phải không lấy bình thủy tinh ra.

Không có bình thủy tinh nghĩa là không dẫn cậu đi, nếu không thể theo Cảnh Vương cùng vào cung, một con cá như cậu chắc chắn không vào cung bằng năng lực của mình được.

Lý Ngư quẫy đuôi, nhảy lên từ bể cá qua chén trà, nhảy mấy lần muốn lên bình thủy tinh nhưng bình được đánh bóng nhẵn trơn trượt, cá chép nhỏ vừa nhào lên chưa ổn định đã trượt qua thân bình lướt xuống, suýt chút nữa đầu cá đáp đất.

Cảnh Vương nhanh tay nhanh mắt vớt được cá, thả vào chén trà hình cánh hoa.

Lý Ngư: hiuhiuhiu, không cho cậu vào bình, Cảnh Vương quyết tâm không mang cậu đi thật sao?

Lý Ngư lại nhảy, lần này gan cậu lớn hơn nhảy đến trên vai Cảnh Vương, vây cá bám chặt áo khoác Cảnh Vương.

Cậu cảm giác mình như hóa thành con đại bàng đẹp trai, đứng trên vai chủ nhân thay chủ nhân che mưa chắn gió, mà hiện thực thì vây cá ướt đẫm thấm vào trang phục Cảnh Vương.

Cảnh Vương: "……"

Lý Ngu lăn lộn trên vai Cảnh Vương: AAA! Không phải thế này.

Cảnh Vương lau giọt nước trên má đi, xách cá đi.

Lý Ngư làm cá cưng bao lâu nên cũng biết Cảnh Vương đang khó chịu, Cảnh Vương hiếm khi xách cậu kiểu nhéo đầu cá như vậy, mỗi lần làm thế đều là do không có chuyện không vui xảy ra.

Chủ nhân đang giận sao?

Cá chép nhỏ mắc lỗi định dùng vây đuôi cuốc ngón tay đối phương lấy lòng, nhưng mà đầu cá bị nắm chặt không móc được đành sửa cọ lòng bàn tay đối phương.

Cảnh Vương: “...”

Cảnh Vương nghĩ rằng cá nhỏ lại tưởng được đi chơi, có lẽ dạo này hắn đi đâu cũng mang nó theo làm cá tưởng nó được đi chơi mỗi ngày.

Nhưng tối nay hắn không thể mang nó đi, Diệp Thanh Hoan và hắn vô cùng có khả năng ra tay thật với người của Nhị Hoàng tử. Mang theo cá không những không tiện, bản thân hắn cũng không thoải mái.

Cảnh Vương vốn định tạm thời giao Vương Hỉ chăm sóc cá nhỏ, vậy mà cá nhỏ nhảy lên bình thủy tinh còn chưa đủ lại phải nhảy lên vai hắn.

Hừm, xem ra bình thường cưng chiều quá nên lá gan càng to hơn…

Cảnh Vương chửi thầm, nghĩ lại nếu hắn để cá trong phủ, biết đâu lại bị trộm lần nữa, dù sao chuyến này hắn cũng phải mượn nhân lực trong cung. Nếu không, đến Cảnh thái điện chờ mấy canh chờ mấy giờ, yêu cầu Vương Hỉ đi cùng.

Cảnh Vương lặng lẽ thở dài, cam chịu nhét cá vào bình thủy tinh, thay áo khoác ra ngoài.

Phạm sai mà vẫn được như ý vào cung Lý Ngư: "Hì hì, kế hoạch thành công."

Cảnh vương mang cá vào cung, chạm mặt với Diệp Thanh Hoan trước cửa cung, tay cầm bình thủy tinh tay nắm chặt Hùng Phong dây xích.

Diệp Thanh Hoan cười nói: “Ta biết ngay huynh lại mang cá theo. ta cũng dẫn Hùng Phong đến, lát nữa chúng ta cùng nhau làm càn để Hừng Phong chơi với cá nhỏ.”

Lý Ngư: ... Không thể nào???

Cậu muốn làm chuyện chính sự, không phải làm bạn với chó đâu.

Diệp Thanh Hoan vừa nói xong Hùng Phong liền hưng phấn duỗi đầu chó lại gần, chóp mũi đụng bình.

Tuy bình thủy tinh tổng thể lớn hơn chén trà, mà vẫn cảm giác Hùng Phong há to miệng ra là ngậm hết bình, Lúc Hùng phong thấy chó liếm chai, răng nó cách mình gần không ít.

Cứ việc đã quen Hùng Phong rồi Lý Ngư vẫn hơi khẩn trương.

Cảnh Vương giao bình thủy tinh cho Vương Hỉ, Vương Hỉ đã sớm lấy ra chiếc bể cá bằng sứ Thanh Hoa mà hồi trước cá chép nhỏ đã ở trong đó, thả cá vào trong.

Lý Ngư nhẹ nhàng thở phào, lúc này mới cảm thấy an toàn.

Trước khi vào cung Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan đã bàn bạc xong phải đảm bảo an toàn cho công chúa Kim Tuyệt, đừng để Nhị Hoàng tử hại người.

Chỉ là họ và công chúa không thân quen, không tiện cử người. Cảnh Vương chịu ảnh hưởng của bức thư nói, dứt khoát gửi cho công chúa một bức thư không người ký tên nói có người hãm hại nàng. Ý tưởng do Cảnh Vương nghĩ, Diệp Thanh Hoan tự đi đưa, dù sao Diệp thế tử dạo này đang phụ trách bảo vệ an toàn cho Kim Tuyệt công chúa, có thể tự đưa thư mà thần không biết quỷ không hay.

Nghiên cứu một đêm, không biết thư này có ý đồ gì, Kim Tuyệt vương vẫn vì an toàn của con gái không thể không lệch cao thủ thị vệ theo trước theo sau luôn luôn bảo vệ công chúa, ngay cả đi tạ ơn cũng không nỡ bỏ.

Hoàng đế không hiểu vì cớ gì, cảm thấy Kim Tuyệt vương cẩn thận quá, hoàng cung rất an toàn. Nhưng đây cũng chỉ là việc nhỏ, hoàng đế lười ngăn cản Kim Tuyệt vương.

Bây giờ công chúa Kim Tuyệt đi đâu cũng có mười sáu cao thủ theo chân, đây là số lương thấy được, không thấy phỏng chừng còn nhiều hơn.

Công chúa Kim Tuyệt an toàn thì kế hoạch của Nhị Hoàng tử chưa bắt đầu đã thất bại.

Cũng là mấy hôm trước người của Nhị Hoàng tử lẻn vào phủ Thừa Ân công ngay dưới mí mắt Diệp Thanh Hoan, vì chuẩn bị một món quà lớn cho Nhị Hoàng tử, Diệp Thanh Hoan chọn một thanh kiếm rất đặc biệt, cố ý làm nó bị trộm, hết thảy đều ở trong kế hoạch. 

Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan dàn xếp xong thú cưng nhà mình đều đang đợi.

Không lâu xong tâm phúc tới báo, có người lai lịch không rõ mưu đồ tiếp cận công chúa bị thị vệ bên người nàng nhận ra bắt lấy đánh một trận tàn nhẫn.

Cảnh Vương đối diện Diệp Thanh Hoan, bọn họ đều đoán được, đây chắc là Nhị hoàng tử phái đi dụ dỗ Kim Tuyền.

“Đã đến lúc rồi." Diệp Thanh Hoan nhẹ giọng nói.

Cũng nên đến Yên Vũ Các gặp Nhị Hoàng tử một lần.

Cảnh Vương gật đầu với Vương Hỉ lại sờ đầu cá chép nhỏ, mang theo người của hắn và Diệp Thanh Hoàn cùng mất hút trong màn đêm.

Lý Ngư nhìn Cảnh Vương rời đi, ngừng bên bể cá lẳng lặng phân tích cốt truyện, vì sao Lục Hoàng tử không hành động?

Ước chừng là bởi vì Cảnh Vương không ở cùng Sở Yến Vũ, phủ Thừa Ân công là trợ lực mà Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử chưa tranh được, không cần mạo hiểm trừ bỏ. 

Cho nên lần này chỉ là vở kịch một người, tuy rằng cậu vẫn không hiểu lắm, Lục Hoàng tử còn co đầu rút cổ, vì sao Nhị Hoàng tử vẫn tiến hành kế hoạch này?

Hoặc có lẽ những người lòng dạ hẹp hòi, ếch ngồi đáy giếng lúc nào cùng đưa ra quyết định tương tự như thế.

Lý Ngư đang suy nghĩ chỉ có thể đợi tin tức ở điện Cảnh Thái, đột nhiên nghe thấy tiếng lách cách nhẹ nhàng, nằm gần bể cá tựa như đang ngủ Hùng Phong cảnh giác ngẩng đầu lên.

... Không phải Vương Hỉ.

Lý Ngư có chút ấn tượng với tiếng bước chân của Vương Hỉ, mà thanh âm này là từ chỗ cửa sổ truyền tới.

Vương Hỉ ở điện Cảnh Thái không lý nào bò cửa sổ.

Dựa vào ánh nến mờ ảo trong phòng, cậu thấy một bóng đen nhảy vào cửa sổ.

Là ai?

Lý Ngư lập tức nghĩ đến nữ sát thủ trước kia, cá run bần bật.

Hùng Phong xứng đáng là con chó muốn bảo vệ cá, lập tức sủa gâu gâu dữ dội, bóng đen nán lại một lúc trước và chuẩn bị lao tới, Hùng Phong nhào lên và dũng cảm cắn vào tay người nọ, làm kẻ đó đau đớn khó nhịn.

 "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Giọng nói của Vương Hỉ truyền đến, đám thị vệ xung quanh cũng nhận thấy có điều bất thường, thấy tình hình không ổn, bóng đen lập tức phủi tay, quay về đường cũ.

Vương Hỉ không bắt được người rất ảo não, may mắn cả cá lẫn chó đều không sao, Vương Hỉ vui mừng lấy một hộp thức ăn cho cá lại đây muốn đút cho hai chủ tử.

Hùng Phong mừng rỡ vẫy đuôi, Vương Hỉ đổ thức ăn cho cá vào đĩa ngọc, Lý Ngư nhớ tới bóng đen ấy đã chạm vào chiếc hộp một lúc, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Lý Ngư lập tức hất đuôi đánh một hạt màu xanh mà cậu thường chơi trong bể cá vào đĩa ngọc, với một lực rất mạnh, hạt ngọc đã hất tung đĩa ngọc, thức ăn cho cá rơi đầy trên mặt đất.

Cá chép nhỏ rất ít khi giận như vậy, Vương Hỉ giật mình nói: “Cá chủ tử, làm sao thế?”

Ánh mắt của Vương Hỉ lập tức rơi vào thức ăn cho cá trên mặt đất, trong giây lát, ông dường như muốn nhận ra thứ gì đó, chẳng lẽ ...

Vương Hỉ nhanh chóng lấy ra một cây kim bạc từ cánh tay của mình.

Không ai sẽ chuyên môn thử độc cho thú cưng nhưng Vương Hỉ sợ có chuyện gì nên thà rằng là ông nghĩ nhiều cũng phải thử.

Cây kim bạc đã đâm vào thức ăn cho cá, một lúc sau rút ra, đầu kim đã chuyển thành đen.

Lý Ngư: !!!

Thức ăn cho cá bị hạ độc! Suýt chút nữa thì trúng độc chết, sợ chết cá!!

Bởi vì phần lớn những thứ này đều là cho cậu ăn, Lí Ngư dám khẳng định có người muốn động thủ với cậu.

Vương Hỉ cũng nhanh chóng nghĩ đến tầng này, Cảnh Vương không có ở đây, Vương công công dứt khoát ra lệnh sai người đổi cho cá chủ tử và Hùng Phong một căn phòng không có cửa sổ, tự mình canh giữ cửa nhà, kiên quyết không cho ai lợi dụng sơ hở.



1 nhận xét: