Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCLTBTCBQTT] Chương 28

Chương 28: 

Edit: I
Beta: L; meo

Cảnh Vương lấy bình thủy tinh ra, Vương Hỉ đứng sau cách đó không xa bước về phía trước đặt một bể cá san hô lên, nước trong đã chuẩn bị sẵn, Cảnh Vương vén ống tay áo tự tay thả cá vào trong nước, xem cá tự do bơi lội một lúc.

Cảnh Vương nhìn qua Vương Hỉ, định cho cá ăn.

Vương Hỉ hiểu ý lấy ra hộp trúc đựng thức ăn của cá đưa cho Cảnh Vương, quay người ra hiệu bảo nội thị phía sau, nội thị vội vàng bưng lên rất nhiều điểm tâm mang từ phủ Cảnh Vương tới, dọn ra từng món trước mặt bể cá.

Cảnh Vương lấy hai viên thức ăn của cá thả vô bể, rồi cầm miếng bánh hoa đào bẻ đôi ra nghiền nát một nửa cho cá nhỏ trước, sau đó hắn ăn nốt nửa còn lại như không có gì đặc biệt cả.

Tất cả những người rảnh rỗi không có việc gì làm xem Cảnh Vương cho cá ăn: ???

Mọi người tỏ vẻ mắt sắp mù đến nơi rồi, hóa ra Cảnh Vương là một Cảnh Vương thế này sao?

Sau khi Cảnh Vương thả mình vào bể Lý Ngư ngoan ngoãn cọ ngón tay hắn, thức ăn cá và bánh hoa đào vừa rơi xuống, cá chép nhỏ có mới nới cũ lập tức cuốn hết bánh hoa đào, ăn lửng bụng mới nhớ còn có thức ăn cá.

Cảnh Vương thấy cá nhỏ ăn vui vẻ, lại lấy một miếng bánh ngò bẻ nát đút cá ăn.

Lý Ngư rất vui vẻ nếm thử đồ ăn mới, phun bong bóng chóp chép bẹp miệng, bột ngô trong bánh ngò có mùi bạc hà rất nồng xộc thẳng lên đầu, người thích nhưng cá chịu không nổi, cậu cắn được một miếng xong bỏ đó, quay lại hạnh phúc ăn bánh hoa đào, Cảnh Vương liền hiểu cá nhà mình không thích bánh này.

“Sau này không cần chuẩn bị bánh ngò nữa.”

Vương công công có tiếng là con giun trong bụng Cảnh Vương lập tức dặn nội thị nhớ kĩ, bọn họ liên tục gật đầu.

Giữa tiếng đàn sáo, Nhị Hoàng tử Mục Thiên Chiêu đứng dậy, Lễ Bộ sắp xếp để Nhị Hoàng Tử lớn tuổi nhất thay mặt các hoàng tử kính rượu với Kim Tuyệt vương trên quốc yến.

Mục Thiên Chiêu hào phóng tự nhiên, nói năng khéo léo nên y và Kim Tuyệt vương trò chuyện rất vui vẻ, Kim Tuyệt vương khen Mục Thiên Chiêu không dứt miệng, uống 3 chén liền.

Hoàng đế khá hài lòng với biểu hiện của Mục Thiên Chiêu, Kim Tuyệt vương khen Nhị Hoàng tử, hoàng đế cũng nở mày nở mặt, có tài ăn nói thật là một ưu điểm rất lớn của Nhị Hoàng tử.

Mục Thiên Chiêu nhận ra hoàng đế đang có tâm trạng tốt, cười xem bóng dáng nhỏ xinh bên cạnh Kim Tuyệt vương.

Dạo này gã thất bại liên tục, không được lòng hoàng đế, mới đây có tai mắt trong cung Càn Thanh truyền cho gã rằng yến hội lần này Kim Tuyệt vương có ý định liên hôn cho nàng Công chúa nhỏ này.

Mục Thiên Chiêu tốn rất nhiều công sức hàn gắn mối quan hệ với Cảnh Vương mà Cảnh Vương không để ý gã, Mục Thiên Chiêu định mượn sức Thừa Ân công phủ nhưng Cảnh Vương với Thừa Ân công phủ chính là hai con châu chấu cùng buộc trên một sợi dây thừng. Gã ngậm bồ hòn chỗ Cảnh Vương, Thừa Ân công phủ cũng đối xử với gã lạnh nhạt thờ ơ.

Nghe nói Tam Hoàng tử từng thành công đưa thị thiếp cho phủ Cảnh Vương, Mục Thiên Chiêu sợ Tam Hoàng tử mượn sức được Cảnh Vương trước gã, từ đấy được đến sự ủng hộ của Thừa Ân công phủ. Phía Cảnh Vương phỏng chừng gã đã không còn cơ hội, gã phải nghĩ cách tìm trợ lực khác cho mình nhưng không thể tìm quá mức rõ ràng, dù sao hoàng đế vẫn đang nhìn chằm chằm đấy.

Đúng lúc có liên hôn đưa tới tận cửa.

Trong lòng Mục Thiên Chiêu tính toán tốt hết rồi, Kim Tuyệt tuy là nước nhỏ gần biên giới nhưng vừa có tiền vừa có binh mã. Nếu gã liên hôn với Công chúa Kim Tuyệt , Kim Tuyệt khẳng định sẽ không bỏ gã để duy trì hoàng tử khác. Như vậy thì hoàng đế có ý kiến gì đi nữa cũng không dễ dàng dao động địa vị gã.

Còn Công chúa Kim Tuyệt, nàng có thể thành trắc phi của hắn đã là phúc phận lớn, gã có thể hứa sau khi đăng cơ sẽ phong nàng làm Quý phi, nói vậy chắc Kim Tuyệt vương ắt hẳn không phản đối.

Ban đầu Mục Thiên Chiêu còn nghĩ vì phần ủng hộ này của Kim Tuyệt, cho dù Công chúa có xấu như Vô Diệm cũng chịu. Không ngờ đến quốc yến xem rõ thấy dung mạo Công chúa rất xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, so sánh với các tiểu thư quan lại trong triều có loại phong tình ý nhị khác biệt, trong lòng Mục Thiên Chiêu sớm vừa ý cực kì.

“Công chúa.” Mục Thiên Chiêu sai người bưng lên một đĩa điểm tâm, nhẹ giọng dịu dàng nói: “Đây là bánh hồ điệp nổi danh trong triều, mời nàng nếm thử.”

Bánh hồ điệp giống như tên của nó, bánh được làm thành hình dáng giống như con bướm đang dang rộng đôi cánh, chúng thường đều đi có đôi có cặp, vậy nên còn có ngụ ý trăm năm hạnh phúc. Mục Thiên Chiêu muốn thể hiện thái độ của mình trước những kẻ khác để chúng biết rằng Kim Tuyệt công chúa đã là người trong tay gã, làm những tên có ý đồ với nàng rút lui.

Phía trên Hoàng đế thấy được, có vẻ Nhị Hoàng tử hẳn là nhìn trúng nàng Công chúa ngoại bang này.

Hoàng đế vốn muốn thế tử Thừa Ân công liên hôn với công chúa Kim Tuyệt, chỉ là thấy vẻ mặt khi lãnh chỉ của Diệp Thanh Hoan không giống như có ý Công chúa, nên hoàng đế muốn thử lòng Diệp Thanh Hoan, nhưng cũng không quên bước trao đổi với Thừa Ân công phủ, chưa trực tiếp tứ hôn, ai ngờ giữa đường lòi ra Nhị Hoàng tử.

Hoàng đế có chút không hài lòng, mà nghĩ Nhị Hoàng tử không rõ thánh ý nên không tiện trách cứ. Ông không định gả Công chúa Kim Tuyệt cho hoàng tử, nếu Nhị Hoàng tử có mong muốn thế chắc chắn vấp phải trắc trở, trừ khi Công chúa Kim Tuyệt chủ động nói ra trước, bằng lòng làm Nhị Hoàng tử trắc phi ông mới có thể thành toàn.

Nhị hoàng tử đã muốn có hôn sự này, phải có đủ thủ đoạn tới tranh.

Hoàng đế muốn nhìn xem Mục Thiên Chiêu hành động thế nào, cho nên chưa ngăn cản.

Kim Tuyệt vương lệnh người đem bánh hồ điệp dâng trước mặt công chúa, tiểu công chúa chỉ cười, chưa duỗi tay lấy điểm tâm.

Mục Thiên Chiêu tưởng công chúa không biết hàm ý của bánh hồ điệp, lại muốn nhân cơ hội biểu lộ chút thì bỗng nhiên phát hiện Công chúa Kim Tuyệt căn bản không nhìn gã, khuôn mặt xinh đẹp ấy hướng về nơi xa hơn. 

Mục Thiên Chiêu: “...”

Mục Thiên Chiêu không bỏ được mặt mũi mình, chẳng sốt ruột nói nữa, ánh mắt bất giác nhìn theo tầm mắt công chúa, sau đó liền thấy Cảnh vương bày đầy một bàn điểm tâm đút cá ăn, cá còn ghé vào bên cạnh bể cá vẫy đuôi.

Hóa ra công chúa đang ngắm cá, đấy là con cá mà lần nào gặp là Nhị Hoàng tử cũng xảy ra chuyện. Mỗi lần nó lay động đuôi, Công chúa không nhịn được mỉm cười.

Mục Thiên Chiêu thầm hận. Gã sợ thất lễ trong quốc yến nên khi biết Cảnh Vương mang cá đến xong cũng cố gắng hết sức coi nó như không tồn tại. Thế nhưng con cá này không hợp bát tự với gã, không ngờ lại lọt vào mắt gã nữa.

Kim Tuyệt công chúa cười đỏ cả mặt, thi thoảng thì thầm với Kim Tuyệt vương, Nhị Hoàng tử chỉ nghe thấy tiếng "Cá" rất nhỏ, những gì khác không nghe rõ nhưng chỉ thế thôi cũng đủ làm gã xác định con cá đáng chết ấy lại đoạt nổi bật của gã.

Kim Tuyệt công chúa đúng là người không có mắt nhìn, một con cá do người câm nuôi làm sao có thể so với Thái tử tương lai như gã.

Mục Thiên Chiêu lại đảo mắt qua hoàng đế, hoàng đế cũng từ động tĩnh bên này chú ý tới Cảnh Vương đang cho cá ăn, vậy mà hoàng đế không những không trách tội còn mỉm cười, tựa như rất vui thấy Cảnh Vương bận rộn vì cá, sợi dây leo ghen ghét trong lòng Mục Thiên Chiêu cứ thế rậm rạp sinh trưởng lớn dần.

Gã là Nhị Hoàng tử đường hoàng, là Thái tử tương lai, dù sao cũng không thể chấp nhặt một con cá, Mục Thiên Chiêu trầm mặt ngồi về chỗ, nghẹn ứ trong lòng muốn chết, ngẩn người trong chốc lát vẫn không ai để ý gã. Vì thế Nhị Hoàng tử nói vài câu với nội thị phân chia thức ăn cho gã.

Nội thị nhận lệnh đi, không bao lâu sau đã về, trong tay nâng chén đựng đầy nước canh.

Nội thị nơm nớp lo sợ quỳ xuống nói: 

“Điện hạ, hôm nay trù phòng không chuẩn bị canh cá chép, canh cá giờ mới nấu, nô tài sợ điện hạ đợi lâu nên cầm chén canh viên bạch ngọc trước, mời điện hạ uống tạm chút ít…"

Tuy nội thị nhỏ giọng nhưng không cản được có người nhìn chằm chằm Nhị Hoàng tử mà chỗ ngồi còn cách không xa, Mục Thiên Minh lập tức lớn giọng nói:

"Nhị hoàng huynh, món ăn trên quốc yến không hợp khẩu vị hay sao mặc tự dưng muốn uống canh cá chép thế."

Mục Thiên Minh cố ý gào to hai chữ "Cá chép.". Rất nhiều người ngạc nhiên nhìn về phía Nhị Hoàng tử sau đó không hẹn mà cùng nhìn Cảnh Vương.

Bởi vì ở đây cũng chỉ một mình Cảnh Vương có cá chép bên người.

Lý Ngư ngóc đầu lên từ bể cá, ngượng ngùng nghiêng nghiêng: Ngại quá đi cơ, Nhị Hoàng tử sợ là muốn bắt cậu nấu canh! Nhưng mà cậu vẫn yên ổn gặm đồ ăn chỗ chủ nhân nè.

Mục Thiên Chiêu: “...”

Mục Thiên Chiêu cảm giác ánh mắt Cảnh Vương lạnh lùng chiếu đến, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, trong khi rõ ràng gã chưa làm gì hết.

Mục Thiên Chiêu cắn răng trách mắng: “Tam hoàng đệ nghĩ nhiều quá, ta chỉ là đột nhiên khát muốn uống ngụm canh mà thôi.”

Nhị hoàng tử trong lòng vô cùng vặn vẹo, chẳng lẽ gã uống canh cá đều phải có người xen vào.

Cảnh Vương lạnh lùng nhìn Mục Thiên Chiêu một cái, Vương Hỉ đứng ở bên cạnh dù chưa ra nói gì, chính là trong lòng đã thay Cảnh Vương mắng trước.

Hoàng đế nhíu mày, uống một chén canh cá vốn không sao, nhưng khi chỉ có Cảnh Vương đưa cá theo, Nhị hoàng tử nhằm vào quá mức rõ ràng. Khả năng chính Nhị Hoàng tử cũng chưa nghĩ đến hành động giận dỗi của bản thân sẽ bị Tam Hoàng tử vạch trần.

Hoàng đế yêu ai yêu cả đường đi, ấn tượng với cá chép nhỏ rất tốt, cũng cảm thấy Nhị hoàng tử có chút hành động theo cảm tính.

Kim Tuyệt công chúa vừa nãy đã ngắm cá Cảnh Vương nuôi, nhìn từ xa mấy lần trong lòng thấy thích lắm, biết Nhị Hoàng tử muốn uống canh cá xong tiều công chúa trực tiếp đứng dậy tức giận nói: "Nhị điện hạ, cá đáng yêu như vậy ngài lại muốn uống canh cá trước mặt nó, không ngờ ngài lại là người như thế!"

Lúc nãy Nhị Hoàng tử đưa bánh hồ điệp cho nàng, Kim Tuyệt công chúa đã thấy hơi chướng mắt. Đừng xem tuổi nàng không lớn mà lầm, nàng nhìn thấu Nhị Hoàng tử muốn tính kế mình, tính kế Kim Tuyệt, nàng cũng biết gả cho Nhị Hoàng tử chỉ có thể làm trắc phi. Kim Tuyệt công chúa không phải ngu ngốc, dùng hết sức lực của Kim Tuyệt duy trì Nhị Hoàng tử đổi lấy phi vị có thể nói phế là phế không đáng giá. Hơn nữa Nhị Hoàng tử có thể đăng cơ hay không, bao giờ đăng cơ cũng khó mà nói, Kim Tuyệt không muốn dính líu đến đấu tranh giữa các hoàng tử một cách dễ dàng.

Cho nên Kim Tuyệt công chúa không phản ứng Nhị Hoàng tử, thế nhưng biết được Nhị Hoàng tử lén lút muốn uống canh cá, người khác đều không nói toạc, tiểu công chúa không sợ trời không sợ đất lại cứ muốn nhảy ra dẫm Nhị Hoàng tử một vố đau, cũng là mượn cớ này tỏ vẻ với hoàng đế, nàng ta không muốn liên hôn với Nhị Hoàng tử, nghĩ cũng đừng nghĩ!

“Công chúa, nàng hiểu lầm, chuyện không phải như thế……”

Mục Thiên Chiêu nhất thời nghẹn lời, trong lòng tràn ngập lửa giận, càng không biết nên giải thích như thế nào.

Gã có thể nói, thay vì uống canh cá trước mặt con cá này, gã muốn trực tiếp làm thịt nó hầm canh sao?

Hoàng đế ngồi bên trên thấy được tỏ tường, Công chúa Kim Tuyệt rõ ràng không có ý với Nhị Hoàng tử, tốt hơn hết là không được mặc kệ Nhị Hoàng tử dùng thủ đoạn không sáng sủa gì nữa, nói dễ nghe là dỗ công chúa vui vẻ, nói khó nghe chính là câu dẫn không thành công.

Hồi nãy hoàng đế cảm giác Nhị Hoàng tử làm ông nở mày nở mặt bao nhiêu thì bây giờ mặt rát bấy nhiêu. 

Quả nhiên vẫn là Diệp Thanh Hoan thích hợp hơn.

Hoàng đế nhìn Diệp thế tử không nói lời nào ngồi bên cạnh Cảnh Vương từ xa, trong lòng dán lên nhãn thành thục ổn trọng cho y, tính toán quốc yến xong mời Thừa Ân công và Diệp thế tử ở lại nói chuyện riêng.

Sau đó Nhị Hoàng tử cũng nhận được tin hoàng đế cố ý tứ hôn cho Kim Tuyệt công chúa và Thừa Ân thế tử, đang tiếp kiến Thừa Ân công.

Thì ra những người này là cùng một đám… Còn gã phải chịu nhục nhã lớn lao trong quốc yến mà cuối cùng vẫn không cầu được gì hết.

Kim Tuyệt công chúa cự tuyệt gã, Thừa Ân Công phủ không chịu giúp dìu gã, còn có Cảnh Vương và con cá Cảnh vương nuôi, đều đang cười nhạo gã!

Nhị Hoàng tử cảm thấy mình đã nhẫn nại quá lâu rồi, thật sự không nhịn được nữa, đã đến lúc gã phải động thủ rồi.

1 nhận xét: