Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 30

Chương 30:

Edit: I
Beta: L; meo

Phía bên Diệp Thanh Hoan cũng gặp người Nhị Hoàng tử sai đến dẫn y đi Yên Vũ Các.

Cảnh Vương nhìn Diệp Thanh Hoan một cái, Diệp Thanh Hoan giả vờ không biết gì đi theo.

Cảnh Vương dẫn theo thân tín theo xa phía sau, tránh để người của Nhị Hoàng tư phát hiện. 
                     
Đến Yên Vũ Các, đúng như đã đoán trước thấy một cô gái ngã nằm ra đất, trên người còn cắm kiếm của Diệp Thanh Hoan. Chẳng bao lâu sau Nhị Hoàng tử dẫn đầu ngự tiền thị vệ đến nơi.

Nhị hoàng tử liếc qua người phụ nữ đã chết kia, đồ nàng đang mặc đúng là trang phục của Kim Tuyệt, trong lòng Mục Thiên Chiêu đắc ý, giả vờ kinh ngạc nói: "Thế tử Thừa Ân công, sao ngươi lại ở đây, ngươi đã làm gì công chúa?"

Diệp Thanh Hoan đang định trả lời, long bào sắc vàng của Hoàng Đế ngay sau đó đã xuất hiện trong Yên Vũ Các

Đây tất nhiên cũng là một phần kế hoạch của Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử lén báo với Hoàng Đế rằng nghe nói Diệp thế tử bí mật hẹn công chúa Kim Tuyệt gặp riêng. Hoàng Đế nghĩ tuy đã chỉ hôn nhưng thế này chẳng ra thể thống gì, qua đây răn dạy vài câu ai ngờ lại đụng trúng án mạng.

"Chuyện gì đang xảy ra vây?" Ánh mắt Hoàng Đế nghi ngờ nhìn từ cô gái trên đất lên Diệp Thanh Hoan.

Diệp Thanh Hoan không hề hoang mang trả lời: " Hoàng Thượng, thần cũng vừa mới đến đây, còn chưa hiểu chuyện gì thì Nhị điện hạ đã xuất hiện."

Mục Thiên Chiêu nhận ra giọng điệu của y có chút kì lạ nhưng nghĩ kỹ lại gã cũng không thấy kế hoạch của mình có sơ hở gì.

Mục Thiên Chiêu gạt đi mọi oán khí trong lồng ngực, nói vặn lại: "Có chuyện gì xảy ra, người sáng suốt vừa thấy đã hiểu. Diệp thế tử, ngươi giết công chúa xong còn dám chối tội sao?"

Nhị Hoàng tử chỉ tay về phía kiếm trên ngực cô gái kia: "Đây là kiếm của Diệp thế tử, đúng không?"

Hoàng Đế lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, chẳng lẽ công chúa Kim Tuyệt chết rồi? Bị Diệp Thanh Hoan giết chết?

Hoàng Đế ra lệnh ngự tiền thị vệ đến gần kiểm tra, Nhị Hoàng tử nói như thật nhưng lúc lật người chết lại mới phát hiện chẳng phải phải công chúa Kim Tuyệt mà là một cô gái mặc đồ thị nữ Kim Tuyệt.

Ánh mắt Hoàng Đế sắc bén đảo qua, ngự tiền thị vệ tạm thời tránh sang một bên, không dám nhiều lời.

Kiếm trên ngực cô gái ấy cũng được ngự tiền thị vệ lấy ra, dâng lên trước mặt Hoàng Đế.

Kiếm Diệp Thanh Hoan thường dùng là phần thưởng của Hoàng Đế hồi trước, Hoàng Đế có ấn tượng rất sâu sắc, thanh kiếm này với kiếm Diệp Thanh Hoan hay sử dụng rất giống nhau, mới đầu nhìn thấy Hoàng Đế cũng nghĩ là của Diệp Thanh Hoan.

"Diệp Thanh Hoan, đây không phải là kiếm của ngươi sao? Hiện tại trên người ngươi cũng không có thanh kiếm nào khác." Nhị hoàng tử tính sẵn trong lòng, hung hăng nói.

Diệp Thanh Hoan bình tĩnh nói: " Hoàng Thượng, Nhị điện hạ hình như quên mất quy củ trong cung, thân làm thần tử không thể đeo kiếm vào cung, kiếm của thần khi vào cửa cung đã tháo ra đưa thị vệ gác cửa cất giữ rồi."

Hoàng Đế gật đầu, Diệp Thanh Hoan đã nói vậy, ông lập tức sai người đi lấy kiếm, đợi một lát sau thị vệ cầm kiếm Diệp thế tử trở về.

Tại sao lại có hai thanh kiếm? Lần này đến lượt Nhị Hoàng tử có chút bất an.

Diệp Thanh Hoan trầm giọng cầu Hoàng Đế kiểm tra.

Hoàng Đế cẩn thận so sánh hai thanh kiếm bày trước mặt, nói thật lòng thì nếu hai thanh kiếm này tách ra xem từng thanh, có vẻ rất giống nhưng khi đặt chung một chỗ có thể thấy sự khác biệt rõ rệt, thanh thị vệ mang đến ánh kiếm lấp lánh, mà thanh rút từ ngực cô gái kia xỉn như thép, quá tầm thường.

Cái nào thật cái nào giả, đã rất rõ ràng.

Lúc này ngự tiền thị vệ giàu kinh nghiệm cũng dò ra, cô gái này đã chết lâu rồi, không phải vừa mới chết, kiếm trên người lại không phải của Diệp Thanh Hoan, việc Diệp Thanh Hoan giết người là không có thật.

Chỉ là tại sao hai thanh kiếm lại giống nhau đến vậy?

Hoàng đế ngay lập tức nghĩ rằng ai đó đã cố tình làm vũ khí giống kiếm của Diệp thế tử nhằm vu oan giá họa.

Nhớ lại Nhị Hoàng tử nãy giờ trái một câu "Đây là kiếm của Diệp thế tử." phải một câu "Diệp thế tử giết công chúa." Nhưng thực tế kiếm không phải của Diệp thế tử, công chúa cũng không chết, Hoàng Đế cũng là người từng trải qua cung đấu, ánh mắt nhìn Nhị Hoàng tử liền thay đổi.

Hoàng Đế lạnh nhạt nói: "Thiên Chiêu, con vào Yên Vũ Các, chưa biết rõ cô gái nằm trên mặt đất là ai, sao đã khăng khăng khẳng định là thế tử Thừa Ân công giết công chúa?"

Mục Thiên Chiêu giật mình sửng sốt, vừa nãy Hoàng Đế còn nghi ngờ Diệp Thanh Hoan sao giờ đã chuyển sang gã?

Chết trong Yên Vũ Các chắc chắn là công chúa Kim Tuyệt, đấy là việc gã sớm sắp xếp xong, chẳng lẽ lại là người khác?

Nhưng bây giờ, Hoàng Đế đang chờ gã giải thích…

Mục Thiên Chiêu cố gắng nói: " Nhi thần nhìn thấy phục sức trên người cô gái ấy là của Kim Tuyệt nên mới nghĩ là công chúa Kim Tuyệt."

Hoàng Đế ẩn ý nhìn gã, sai ngự tiền thị vệ khiêng cô gái đã chết đấy đến trước mặt Nhị Hoàng tử, bấy giờ Mục Thiên Chiêu mới thấy rõ ràng, người chết không phải công chúa Kim Tuyệt mà gã biết, mà là, mà là...

Diệp Thanh Hoan cười nói: "Mặc dù cô gái này mặc đồ Kim Tuyệt, nhưng trang phục của thị nữ bình thường vẫn rất khác so với của công chúa. Mắt Nhị điện hạ thật đúng là rất tốt, nhìn thoáng qua đã nhận thị nữ thành công chúa."

Mục Thiên Chiêu: "..."

Diệp thế tử đã chế giễu rõ ràng như vậy, Hoàng Đế lẽ nào còn không biết ban đầu Nhị Hoàng tử định làm gì, nếu không, tại sao Nhị Hoàng tử phải làm mọi cách để đưa ông giá lâm Yên Vũ Các?

Sợ là Nhị Hoàng tử giá hoạ Diệp thế tử không thành công còn bị Diệp thế tử nắm thóp.

Hoàng đế lúc này vừa giận vừa hận Nhị hoàng tử, trong lòng bực bội vô cùng, rất muốn đạp Nhị hoàng tử hai cái nhưng cố tình còn phải kiềm chế.

Diệp thế tử và công chúa Kim Tuyệt không sao, ông không nên điều tra thêm, Kim Tuyệt vương vẫn đang ở hoàng thành, không thể để Kim Tuyệt vương biết Nhị Hoàng tử định hãm hại công chúa Kim Tuyệt.

"Thiên Chiêu, đến người con cũng không nhận ra nổi, mấy ngày nay cứ ở trong phủ nghĩ lại, không có lệnh của ta không được phép ra ngoài."
                                     
Hoàng đế chưa từng nói chuyện với Nhị Hoàng tử một cách gay gắt như vậy.

Chỉ là nhốt trong phủ, không xử lý gì thêm, Diệp Thanh Hoan hiểu, Hoàng Đế đây là muốn tha cho Nhị Hoàng tử. Nếu y trúng kế này, chỉ có một con đường chết, vậy mà hôm nay rõ ràng là Nhị Hoàng tử hãm hại y, Hoàng Đế lại không xử trí Nhị Hoàng tử.

Nhưng tương lai còn dài, Nhị Hoàng tử không thể nhổ cỏ tận gốc phủ Thừa Ân công cũng đừng trách từ nay về sau phủ Thừa Ân công coi hắn là kẻ thù.

Biện pháp để tiêu diệt một người có rất nhiều, bình thường Diệp Thanh Hoan tử tế không có nghĩa là y bị đánh còn không biết đánh trả. Ngươi đánh ta, ta trả lại cho ngươi, đạo lý ở đời không hề sai. Hôm nay y hợp tác với Cảnh Vương thực hiện kế này, cô gái đã chết kia chẳng qua chỉ là thi thể không biết tên trong thiên lao, dùng để làm Nhị Hoàng tử thả lỏng cảnh giác cho rằng kế hoạch thành công.

Hoàng Đế đích thân an ủi Diệp Thanh Hoan vài câu, Diệp Thanh Hoan không cắn chặt chủ đề Nhị Hoàng tử, Hoàng Đế trong lòng thầm than, trên quốc yến hôm ấy ông đã nhận thấy biểu tình của Nhị Hoàng tử kì lạ nhưng không ngờ Nhị Hoàng tử thiếu chút nữa là gây ra họa lớn.

Ngày thường có vẻ rất có năng lực, tại sao lại bốc đồng vì hôn sự như thế. Không cho nó, nó còn muốn hủy diệt chắc?

Nghẹn khuất của Nhị Hoàng tử Hoàng Đế không thể hiểu, nhưng lần tính kế phủ Thừa Ân công tàn nhẫn như vậy làm Hoàng Đế hơi kiêng kị.

Giờ Cảnh Vương chậm rãi đi tới.

Hoàng Đế nhìn thấy đứa con trai khác nhà mình, mệt mỏi cười: "Thiên Trì, con cũng tới?"

Mục Thiên Trì bước đến cung kính hành lễ, sau đó hành động ngoài dự kiến của mọi người, yên lặng móc một bài vị ra từ trong lòng.

Hoàng Đế đang kỳ quái thấy Cảnh Vương tự nhiên lấy ra đồ vật này, có chút không thích cho đến khi nhìn thấy chữ trên bài vị, Hoàng Đế nuốt hết lời trách cứ xuống.

Bởi vì đây là bài vị của vợ cả ông, mẹ đẻ Cảnh Vương Hiếu Tuệ Hoàng hậu.

Hoàng Đế vốn định nhịn một chuyện chín điều lành bị bài vị này thoáng chốc dập nát.

Ông sực nhớ ra, phủ Thừa Ân công là nhà nào, đó là nhà mẹ đẻ Hiếu Tuệ Hoàng hậu, là người thân, nếu Hiếu Tuệ Hoàng hậu còn sống, ông có thể tha Nhị Hoàng tử dễ dàng thế sao?

Cảnh Vương đang thay mặt Hiếu Tuệ Hoàng hậu, thay phủ Thừa Ân công giành lại công lý, Diệp Thanh Hoan không làm được nhưng Cảnh Vương có thể!

"Thiên Trì, trẫm… hiểu ý con rồi." Hoàng Đế xoa mày "Con và Diệp Thanh Hoan lui xuống đi, để trẫm nghĩ lại một lát."

Diệp Thanh Hoan vội vàng kéo Cảnh Vương ra khỏi Yên Vũ Các, đó là trường hợp đột phá mà y và Cảnh Vương cũng không nghĩ tới.

"Quá to gan!" Diệp Thanh Hoan cười nhẹ nhưng thật lòng cảm giác vô cùng vui sướng.

Một số người không phải thấy nhà mẹ đẻ tiên hoàng hậu không có chỗ dựa sao?

Rõ ràng phủ Thừa Ân công có Cảnh Vương phía sau lưng.

Phủ Thừa Ân công cũng nhất định sẽ thay Hiếu Tuệ Hoàng hậu bảo vệ Cảnh Vương.

Cảnh Vương hiếm có mỉm cười trước mặt em họ, Diệp Thanh Hoan đi Yên Vũ Các trước, hắn đi theo được một lát xong mạo hiểm đi cung Trường Xuân cầm bài vị của mẫu hậu, quả nhiên có tác dụng.

Hắn nhận thấy muốn đánh Nhị Hoàng tử thì phải tàn nhẫn, miễn cho Nhị Hoàng tử có cơ hội bò dậy.

Diệp Thanh Hoan cũng nghĩ như vậy.

Không biết ai đã để lộ với Kim Tuyệt vương, Kim Tuyệt vương nổi giận khi biết Nhị Hoàng tử muốn tính kế con gái mình, Hoàng Đế nhanh chóng lệnh thân là con rể tương lai Diệp Thanh Hoan đến chịu trận. Diệp Thanh Hoan định về cùng Cảnh Vương đón Hùng Phong cuối cùng phải quay lại.

Cảnh Vương vội vàng đi tới nửa đường có một bóng đen nhảy đến đụng trúng Cảnh Vương.

Kẻ nào? Cảnh Vương cau mày đánh giá người trước mặt.

Người này che mặt, không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ. Cảnh Vương thấy có lẽ là người Nhị Hoàng tử phái đến trả thù, bèn lặng lẽ nắm vỏ kiếm trên tay, người nọ giật mình phát hiện hắn là Cảnh Vương bèn chìa kiếm ra đâm mạnh.

Ngay sau đó cả hai lao vào chiến đấu.

Võ công người bịt mặt và Cảnh Vương không kém nhau lắm, nhưng hình như tay cầm kiếm bị thương, động tác chậm một nhịp, Cảnh Vương không tốn bao lâu đã đánh rơi kiếm của người nọ. Ai ngờ người này lợi dụng lúc Cảnh Vương không phòng ngừa vung ra gói bột trắng. 

Đôi mắt Cảnh Vương không thể nhìn được, kiếm rơi trên đất, cảm giác người này lại gần, Cảnh Vương ậm ừ cười, bình tĩnh rút con dao găm giấu trong ủng ra đâm một nhát.

Cuộc chiến này chỉ diễn ra trong chưa đầy mười lăm phút.

Người bịt mặt bị thương nặng chạy mất, bước chân Cảnh Vương cũng hơi lảo đảo, hắn không phát ra tiếng động nhưng chắc cách điện Cảnh Thái không xa.

Lý Ngư và Hùng Phong nhìn nhau cả đêm, nhùn Hùng Phong gặm đồ vật, chọc bể cá vẫy đuôi suốt đêm.

Khi Lý Ngư sắp say ngủ, Cảnh Vương rốt cuộc xuất hiện, Vương Hỉ canh giữ bên ngoài vui mừng khôn xiết: "Điện hạ đã về rồi, mọi việc có thuận lợi không?"

Cảnh Vương xua tay, Vương Hỉ chú ý tới sắc mặt hắn, mắt đỏ lên, trên mặt còn bột phấn, Vương Hỉ không biết chuyện gì xảy ra,liên tục hỏi han, đôi mắt Cảnh Vương đau đớn, không thể viết chữ, không ngừng vẫy tay, động tác có chút nóng giận.

Vương Hỉ xác định Cảnh Vương không khoẻ, lập tức nói: " Nô tài đỡ ngài vào trong nghỉ ngơi, sau đó đi mời thái y."

Vương Hỉ nghĩ rằng có cá chủ tử mà bình thường điện hạ yêu cá chủ tử nhất, có lẽ ở chung với cá trong chốc lát có thể khiến ngài ấy cảm thấy dễ chịu hơn, vì vậy ông đỡ Cảnh Vương vào phòng có cá và chó. 

Cảnh Vương vừa vào Hùng Phong đã vẫy đuôi chạy tới tranh công, Cảnh Vương không nhìn rõ, vô ý dẫm phải đuôi Hùng Phong, Hùng Phong đáng thương sủa mấy tiếng.

"Hùng Phong đừng sủa nữa, hắn hình như không thoải mái lắm."

Lý Ngư sốt ruột bơi qua bơi lại trong bể cá, Cảnh Vương trở về cậu rất vui mừng, ngủ cũng không buồn ngủ nữa nhưng trạng thái bây giờ của Cảnh Vương không ổn tại sao lại không thấy Vương Hỉ đâu?

Lý Ngư không biết Vương Hỉ chạy đi sai người tìm thái y.

Trong phòng vẫn để đèn mà Cảnh Vương vẫn thấy mọi thứ đều rất mơ hồ, sờ soạng ngồi xuống, đôi mắt hắn khó chịu muốn tìm khăn lau qua trước.

Lý Ngư thoáng nhìn đôi mắt sưng đỏ của Cảnh Vương còn vương bột trắng, một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu cậu, lẽ nào Cảnh Vương bị ném bột vôi?

Nhìn thấy Cảnh Vương mò được khăn vải trên chậu rửa mặt, chuẩn bị nhúng nước, Lý Ngư vội vàng nói: “Đừng! Không được trực tiếp dính nước!”

Nếu trực tiếp rửa bột vôi bằng nước, có thể mắt sẽ mù luôn, đây là kiến thức thông thường ở hiện đại.

Nhưng không ai nghe thấy thanh âm của cậu, cá chép nhỏ lo lắng bơi lên bơi xuống trong bể, hi vọng Cảnh Vương để ý mình mà dừng lại.

Nhưng giờ đây Cảnh Vương ốc còn không mang nổi vỏ ốc, không thể nào chú ý tới cậu, vắt khăn chuẩn bị đắp lên mắt.

Lý Ngư muốn tìm Hùng Phong, chỉ là Hùng Phong chú chó ngốc nghếch này lúc tin được lúc tin không nổi, giờ cần thì lại chỉ biết nghiêng đầu ngóng Cảnh Vương, có lẽ Hùng Phong thấy động tác vụng về của Cảnh Vương rất thú vị.

Phải làm sao đây, để thế này thì mù mất! Cảnh Vương đã là người câm rồi, cũng không thể lại thành người mù luôn nữa đúng không?

Như vậy, quá đáng thương...

Lý Ngư dừng lại, cậu biết còn một cách có thể ngăn cản Cảnh Vương.

Cho dù nó nguy hiểm với mình cũng phải thử một lần!

Cá chép nhỏ dùng hết sự can đảm nhảy ra khỏi bể cá, chẳng sợ bên cạnh không để chén trà, trực tiếp đập xuống đất có hơi đau cũng mặc kệ.

Cảnh Vương quay lưng về phía cậu, cậu lập tức dùng kĩ năng biến thân nháy mắt biến thành hình người.

Giải thích lai lịch mình sau đó không quan trọng, đầu tiên phải cản Cảnh Vương lại đã.

“Đừng rửa bằng nước!” Lý Ngư hét lên

Tay Cảnh Vương nắm khăn ướt cứng đờ, theo bản năng quay đầu lại, giọng nói này…

Hắn nhớ rõ, đây là thiếu niên hăn mất công đau khổ tìm kiếm lâu nay vẫn không tìm thấy, vì sao lại tự nhiên không hề có dấu hiệu gì xuất hiện trong phòng?

Cảnh Vương vừa định xoay người, Lý Ngư vội nói: “Cũng đừng quay lại luôn, xin chờ một chút.”

Cảnh Vương: “...”

Lý Ngư vừa biến thân, chưa mặc gì hết, hoang mang nhìn xung quanh, điều kì lạ là gian phòng Vương Hỉ chọn ngoại trừ không có cửa sổ còn không có tủ quần áo, đương nhiên cũng không có quần áo.

Lý Ngư xấu hổ cực kì, cậu đâu thể chạy trước mặt người khác với bộ dàng này được.

May rằng mặc dù không có tủ quần áo nhưng có màn vắt trên xà nhà, không còn cách nào, đành lựa chọn nó!

Lý Ngư không kén nhan sắc hay chất liệu, tùy tiện kéo xuống vòng lên người mình, vòng thành cuộn chỉ mới thôi.

Cảnh Vương đứng nghiêm chỉnh, không dám động đậy, hắn nghe thấy tiếng động, thiếu niên vẫn chưa đi, nhưng hắn cảm thấy nếu mình quay đầu lại có lẽ đối phương lại muốn chạy trốn.

Đôi mắt hắn hiện tại nhìn không rõ, phải bình tĩnh, không được dọa người sợ quá chạy mất, Cảnh Vương âm thầm nghĩ.

Lý Ngư giải quyết tươm tất quần áo xong mới nói:” Được rồi…”

Cảnh Vương nhanh chóng xoay người, mơ mơ hồ hồ thấy một ống cuộn vải, Cảnh Vương: “...”

Lý Ngư đứng trước mặt hắn, nhỏ giọng giải thích: “Đôi mắt của điện hạ, không thể rửa được, ta tới xử lý giúp ngài có được không?”

2 nhận xét:

  1. tui nghĩ cái câu này nè : Thiên Chiêu, đến người con cũng không nhận ra nổi, mấy ngày nay ở biệt thự... nên đổi từ biệt thự thành biệt viện chắc sẽ hợp với ngữ cảnh cổ đại hơn á>< ý kiến riêng của tui hoi

    Trả lờiXóa