Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 34

Edit: Nguyen Tung
Beta: Sói

Trác Uyển đoán không sai, mãi đến chiều Phàn Uyên và Cố Dương mới đi học.

Hai người vừa tới cửa lớp, chưa kịp bước vào đã bị Trác Uyển xách tới văn phòng răn dạy gần một tiết. Sau khi Phàn Uyên và Cố Dương nhận sai mãi, Trác Uyển mới chịu thả cả hai đứa.

Một tay Cố Dương gõ đầu bị Trác Uyển mắng đến choáng váng của mình, một tay bám góc áo Phàn Uyên theo hắn về lớp học, vừa đi cậu vừa ngáp, rõ ràng là do thiếu ngủ.

Có thể được ngủ cùng Phàn Uyên trong lồng chim, hay chen chúc trên xích đu thì với Cố Dương bao lâu cũng là không đủ.

Hai người vừa vào lớp học, Lý Tử Yên lập tức đến gần trêu chọc.

Mạnh Triển theo sát phía sau, chỉ sợ tên Lý Tử Yên miệng to thô thiển này nói lời gì không nên nói.

Cố Dương trả lời mấy câu xong rồi nói mình về chỗ trước đây, giấc ngủ tối qua là giấc ngủ thoải mái nhất của cậu dạo gần đây, giờ Cố Dương nằm nhoài lên bàn, cả người toát lên vẻ lười biếng. 

Cố Dương vào cửa phát, Phan Phỉ lập tức chú ý tới đôi khuyên tai của cậu.

Vành tai của Cố Dương vẫn còn có chút sưng tấy, hiển nhiên là mới bấm không lâu.

Phan Phỉ quay đầu bắt chuyện với Cố Dương: "Bấm lỗ tai hả? Trông rất đẹp đó!"

Thấy Phan Phỉ khen, Cố Dương vui vẻ ngẩng đầu quay trái quay phải cho Phan Phỉ xem rõ hai chiếc khuyên tai mới: "Đúng không? Tớ cũng thấy đẹp!"

Phan Phỉ gật đầu liên tục, sau đó tuôn ra một tràng lời khen có cánh, khen đến mức Cố Dương bay thẳng lên trời, bấy giờ cô mới đột ngột chuyển đề tài: "Cố Dương, mình có thể chụp ảnh cậu không? Cậu đeo khuyên tai đẹp lắm, chụp xong thì mình gửi cho cậu."

Cố Dương vui vẻ gật đầu: "Được, cứ chụp đi"

Nói xong, cậu vén phần tóc mái hơi dài vì đã lâu không cắt sang hai bên, để lộ ra hai chiếc khuyên tai tinh xảo.

Một tay Cố Dương chống cằm, mắt nhìn vào ống kính, cả người toát ra vẻ biếng nhác có tính công kích khó giải thích nổi.

Phan Phỉ thay đổi góc máy chụp liên tiếp ra vài tấm, sau đó chọn ra một bức ảnh đẹp nhất đưa cho Cố Dương rồi lập tức quay người gửi cho nhóm chị em.

"Thông báo vô cùng lớn! Cố Dương đeo khuyên tai rồi! Mau xem có gì đặc biệt nè!"

"Có mặt! Để tớ xem chút cho, đây là hoa lan tiên! Nhưng mà sao viền cánh hoa lại có chút đỏ nhỉ, chẳng lẽ dính máu?!"

"Còn bị bụi gai đen quấn xung quanh. Ôi, sao mình tư nhiên thấy có gì đó kích thích dữ, cảm giác cực kì chiếm hữu ý!"

"Mấy chị em nhà mình lé hết rồi hả! Ở đây còn có hai chữ tiếng anh FY đó! Rõ như vậy mà không thấy!"

"FY? Nghĩa là gì?"

"Phàn Uyên???  móe !!!"

Sau đó là hàng loạt dấu chấm than ở phía dưới, ngôn từ bình thường là không đủ để biểu đạt nội tâm kích động của các cô.

Cố Dương không hề hay biết chuyện này, cậu còn đang bận nghiên cứu bức ảnh Phan Phỉ gửi, nhìn bản thân đeo khuyên tai khiến cậu nhất thời có chút tự luyến, thấy mình sao mà đẹp thế không biết.

Cuối cùng Phàn Uyên cũng về chỗ ngồi, Cố Dương lập tức đưa ảnh cho hắn xem. Phàn Uyên chỉ nhìn mà không nói gì, sau đó cầm điện thoại của Cố Dương rồi gửi sang máy mình. 

Khoé miệng Cố Dương hơi cong lên, mắt ngậm ý cười nhìn Phàn Uyên.

Phàn Uyên quay người lấy ra một lọ cồn sát trùng trong ba lô rồi ngoắc ngoắc tay với Cố Dương: "Lại đây, vừa nãy ở bên ngoài nhiều gió bụi, cần phải sát trùng."

Thấy chai cồn sát trùng, Cố Dương có chút sợ hãi, lỗ tai cậu vừa mới bấm nên vẫn hơi sưng, mỗi ngày phải sát trùng mấy lần liền.

Tuy rằng Phàn Uyên làm vừa nhanh vừa chuẩn, không bị chảy máu nhưng thật sự vẫn rất đau, đặc biệt là lúc thoa cồn sát trùng.

Thấy Cố Dương do dự, Phàn Uyên trực tiếp tóm lấy vòng cổ của cậu kéo đến trước mặt.

Cố Dương run rẩy nhưng vẫn nghiêng đầu để lộ khuyên tai cho Phàn Uyên gỡ ra hộ mình. Cậu nhắm chặt mắt, người căng chặt, dáng vẻ phó mặc số phận. 

Phàn Uyên không rửa ngay mà nhẹ thổi tai của Cố Dương.

"Thả lỏng, đừng sợ, chịu nốt mấy ngày nữa là được."

Cố Dương ủ rũ cúi đầu nói "Ừ", hoá ra cái tai bị sưng sau khi được Phàn Uyên thổi cũng không đau lắm, chỉ hơi nhói thôi.

Phàn Uyên cầm lọ cồn sát trùng cẩn thận thoa lên một bên tai rồi nhẹ nhàng lau.

Cố Dương nhớ đến lúc đôi cánh mọc ra, cậu còn dùng nước miếng của mình tự bôi, nhưng sợ lần này bôi xong tai lại liền lại thì không phải là mất công bấm hai lỗ tai à.

Cho nên cậu đành từ bỏ, mỗi ngày nhờ Phàn Uyên giúp mình sát trùng mấy lần. 

Phàn Uyên thoa cồn sát trùng rất cẩn thận, mỗi lần thoa lại thổi một lần làm tai Cố Dương càng ngày càng đỏ. 

Giúp Cố Dương sát trùng xong, Phàn Uyên lau sạch khuyên tai rồi mới đưa cho cậu đeo.

Cố Dương giơ tay chạm vào chiếc khuyên tai lạnh lẽo, nghĩ tới bức ảnh đẹp vừa nãy, cậu lại cảm thấy chút đau đớn này không phải là không chịu được.

Phàn Uyên cất cồn sát trùng rồi đặt vài bài thi xuống trước mặt Cố Dương. 

"Vừa nãy tôi đi hỏi một chút về bài giảng buổi sáng, buổi sáng cậu không nghe giảng nên thời gian nghỉ giữa giờ phải tranh thủ đuổi kịp tiến độ.”

Cố Dương ghét bỏ cầm bài thi phe phẩy, ba chữ 'không muốn làm' hiện rõ trên mặt.

Cậu đẩy bài thi ra, Phàn Uyên lập tức đẩy trở lại.

"Cố Dương."

Cố Dương tóm lấy ống tay áo Phàn Uyên, đợi khi Phàn Uyên nhìn sang thì lung lay lấy lòng.

"Làm ít một chút được không?"

Phàn Uyên máu lạnh vô tình: "Không."

Cố Dương nhìn mấy tờ bài thi, đầu tự dưng thấy hơi đau.

Phàn Uyên thấy Cố Dương như thế, đột nhiên nói: "Vậy đi, cậu làm xong một đề thì thời gian ở trong lồng được thêm một giờ."

Hai mắt Cố Dương rực sáng: "Thật ư?"

Phàn Uyên gật gật đầu: "Nhưng trước tiên cậu phải trả lại mười mấy tiếng hôm qua ngủ trong lồng."

Cố Dương kinh ngạc thốt lên: "Hôm qua cũng tính sao?"

Phàn Uyên hỏi ngược lại: "Tại sao không?"

Cố Dương cầm bút lên, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu làm bài.

"Được! Tính thì tính!"

Chiều hôm ấy Cố Dương không đi chơi, cậu ngồi trong lớp nghiêm túc nghe giảng làm bài, nghỉ giữa giờ cũng tranh thủ làm đề thi.

Cố Dương chăm chỉ khiến Trác Uyên mấy lần ghé qua cửa sổ kiểm tra cũng thấy an tâm vô cùng.

Cô cảm thấy Cố Dương rất hăng hái phấn đấu hoàn thiện bản thân bản thân, có lẽ sáng nay hai đứa không tới lớp cũng là do có lí do gì đó khó nói mà thôi.

Từ đó, vì để kéo dài thời gian được ở trong lồng mà Cố Dương học tập vô cùng chăm chỉ, mấy lần làm bài khảo sát cậu đều có thành tích tiến bộ vô cùng rõ ràng, được các thầy cô bộ môn gọi đến khen ngợi suốt.

Không ai biết, mục đích học tập của Cố Dương là được nhốt vào lồng.

Giữa tháng mười trời mau tối, thời thiết cũng lạnh hơn.

Bàn tay vàng Chim sơn ca cũng sắp hết hạn.

Hôm ấy, Cố Dương đang đi đến chiếc lồng ở cuối hành lang bỗng giật mình một cái, cậu lập tức nhìn về phía bàn tay trái.

Trong lòng bàn tay hiện ra một dòng chữ.

"Bàn tay vàng Chim sơn ca của ngài đã hết thời hạn 30 ngày, sau đây hệ thống sẽ lựa chọn ngẫu nhiên bàn tay vàng tiếp theo, xin hãy chờ trong giây lát."

Hàng chữ vừa biến mất, một vòng tròn quen thuộc xuất hiện, nó không ngừng lướt qua hàng loạt tên truyện cổ tích. Cố Dương vừa sốt sắng vừa thấp thỏm, nhưng cậu chỉ biết cứng ngắc đứng yên tại chỗ nhìn lòng bàn tay.

Cuối cùng, hàng chữ dần giảm tốc độ rồi hiện ra ba chữ.

“Chúc mừng ngài, ngài nhận được bàn tay vàng Cô bé quàng khăn đỏ, thời gian sử dụng bắt đầu đếm ngược 30 ngày, chúc ngài sử dụng vui vẻ."

Cô bé quàng khăn đỏ?

Không chờ Cố Dương nghĩ ra bàn tay vàng Cô bé quàng khăn đỏ là thế nào, Phàn Uyên đã bước ra từ phòng ngủ, thấy Cố Dương đứng cứng ngắc đứng trên hành lang, hắn bèn đi về phía cậu.

Phàn Uyên tiến tới càng gần, Cố Dương càng ngửi thấy một mùi hương cực dụ người toát ra từ cơ thể hắn, càng ngày càng nồng nặc.

Cùng lúc đó, đỉnh đầu Cố Dương và phần xương cụt ở hông cũng bắt đầu có cảm giác nong nóng.

Cố Dương không nhịn được lùi về sau một bước, cậu giơ tay lên muốn ngăn Phàn Uyên bước tới:

"Đừng tới đây!"

Phàn Uyên hơi sững sờ, sắc mặt lập tức âm trầm, song bước chân của hắn vẫn không dừng lại, hắn nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người.

"Cố Dương? Cậu làm sao vậy?"

Phàn Uyên càng tới gần Cố Dương càng lùi về phía sau. Cuối cùng hai chân như nhũn ra, Cố Dương quỳ ngồi dưới đất.

Phàn Uyên tới gần làm mùi hương thơm ngọt càng nồng nặc, cậu rất muốn lao tới cắn một miếng.

Cố Dương mơ hồ đoán được gì đó, hai tay bám vào thảm, cậu ngẩng đầu nhìn Phàn Uyên, run rẩy hỏi:

 "Phàn Uyên, c...cậu có thích sói không?"

Dứt lời, trên đỉnh đầu Cố Dương mọc ra một đôi tai đầy lông bù xù, đôi tai vừa mọc ra đang vẫy vô cùng vui vẻ.

Sau đó, một chiếc đuôi màu xám cũng mọc ra từ xương cụt của Cố Dương, chiếc đuôi khẽ lắc lắc rồi nhẹ nhàng rũ xuống thảm mềm.

Khi đôi tai lông xù và chiếc đuôi đồng thời hiện ra, Cố Dương cũng cảm thấy thính giác và khứu giác của mình trở nên vô cùng nhạy bén. Cậu có thể nghe được tiếng bước chân của Phàn Uyên, tiếng ma sát giữa thảm trải sàn và lòng bàn chân, có thể ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức dì giúp việc làm dưới lầu, thậm chí tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc ngoài vườn cậu cũng có thể nghe thấy.

Nhưng không gì có thể sánh được với hương thơm mà Phàn Uyên đang toả ra, mùi hương nồng nàn đến mức làm đầu óc Cố Dương choáng váng.

Thấy Cố Dương bỗng nhiên mọc ra tai và đuôi, Phàn Uyên hơi sững người, hắn thả chậm bước chân đi về phía cậu.

Cố Dương cúi đầu, đôi tai trên đỉnh đầu vì căng thẳng mà run lên, chiếc đuôi phía sau cũng cọ cọ lên tấm thảm.

Mãi lâu sau, cậu mới cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, ánh mắt thấp thỏm nhìn về phía Phàn Uyên.

Phàn Uyên ngồi xổm xuống trước mặt Cố Dương, nhìn chằm chằm đôi tai và chiếc đuôi của cậu. Sau đó, hắn giơ hai tay, một tay nắn đôi tai đầy lông, một tay sờ chiếc đuôi sói.

Tai bị chạm vào khiến Cố Dương không ngừng run rẩy. Cậu ngẩng đầu rướn người đến trước mặt Phàn Uyên hít ngửi, ngửi hai bên má rồi từ từ chuyển xuống cổ.

"Phàn Uyên, người cậu thơm quá."

Phàn Uyên không để ý tới cậu, hắn vẫn tập trung nghiên cứu đôi tai và đuôi của Cố Dương, ngón tay hắn lần tìm chóp đuôi, vân vê chỗ đó một hồi.

Đầu ngón tay Phàn Uyên vừa đụng tới nơi đó, đôi tai và chiếc đuôi của Cố Dương như muốn nổ tung.

Lưng cậu hơi rướn lên, đuôi mắt ửng hồng, con ngươi ướt nhẹp. Cố Dương cúi đầu khiến chóp mũi chếch xuống, cậu nắm tay của Phàn Uyên, đáng thương cầu tha: "Phàn Uyên, đừng chạm vào chỗ đó, xin cậu đấy."

Phàn Uyên sờ một lúc, đến khi Cố Dương như sắp bật khóc hắn mới rộng lượng rút tay về. Sau đó, hắn nâng cằm Cố Dương lên nói: "Cố Dương, cậu muốn tôi mở một sở thú à?"

Khoảng cách được rút ngắn khiến Cố Dương thấy mùi trên người Phàn Uyên càng thơm hơn. Cậu không chú ý Phàn Uyên nói gì, chỉ biết vô thức lắc đầu. Tay Cố Dương nắm lấy bàn tay đang nâng cằm mình, chóp mũi nhẹ nhàng đụng vào tay hắn.

Cố Dương ngửi bàn tay Phàn Uyên, cà mũi lên gân xanh nổi trên mu bàn tay ấy, đôi môi cũng chạm nhẹ vào. Cậu dán môi lên tay Phàn Uyên, ngước mắt quan sát vẻ mặt hắn. Thấy Phàn Uyên chỉ nheo mắt lại chứ không hề ngăn cản, Cố Dương bèn hơi hé miệng, cắn vào bàn tay hắn.     

Khi Cố Dương mở miệng, Phàn Uyên có thể nhìn thấy răng nanh của cậu vô cùng sắc bén. Đồng tử Phàn Uyên co rút, cơ tay căng chặt, bản năng tự vệ khiến hắn suýt nữa đánh vào mặt Cố Dương.

Cố Dương vẫn hồn nhiên không biết gì, nếu không vì Phàn Uyên có sức kìm chế hơn người, vừa rồi cậu đã bị Phàn Uyên đánh.

Lúc này cậu đang gặm bàn tay Phàn Uyên, lấy răng nanh mài lên mu bàn tay hắn.

Quả thật Cố Dương muốn dùng sức cắn xuống nhưng lại không nỡ nên cậu chỉ dùng răng nanh mài bàn tay, tựa như gãi ngứa.

Phàn Uyên đẩy trán Cố Dương, bóp cằm cưỡng bách cậu há miệng. Tay còn lại của hắn móc vào trong miệng Cố Dương, ngón tay chạm vào đầu răng sắc nhọn.

Cố Dương thành thật há miệng để Phàn Uyên tùy ý lần mò, đầu răng bị chạm vào có chút ngứa khiến cổ họng cậu cứ thế phát ra tiếng gầm gừ.

Phàn Uyên nhìn một lúc mới rút tay về, bàn tay và ngón tay đều ướt nhẹp. Hắn đưa tay vỗ đỉnh đầu Cố Dương: “Giống chó gì đây.”

Cố Dương bò tới trước mặt Phàn Uyên, cậu ngẩng đầu dùng đôi tai nhung mềm mại cọ vào cằm hắn, thay bản thân giải thích: 

"Không phải chó, là sói."

Phàn Uyên như nghe chuyện cười nào đó: "Chó sói à?"

Cố Dương gật đầu rồi quay sang ngửi cổ của Phàn Uyên, chóp mũi cậu ma sát nhẹ nhàng trên da hắn, hơi thở ấm nóng phả vào làn da nhạy cảm

"Phàn Uyên, cậu thơm quá. Cho mình ăn cậu được không."

Lần thứ hai Phàn Uyên đẩy Cố Dương ra đứng dậy.

"Đói thì ăn cơm, Cố Dương, chẳng lẽ cậu muốn ăn thịt người à?"

Cố Dương vẫn quỳ dưới đất lắc đầu thật mạnh, tay tóm chặt ống quần Phàn Uyên. Nhìn từ trên xuống, Phàn Uyên có thể thấy rõ chiếc vòng cổ bằng da gắn dây xích Cố Dương đeo trên cổ. Lúc này Cố Dương làm gì có chỗ nào giống sói, rõ ràng giống một chú cún ngoan ngoãn dính người, hơn nữa còn là cún con nếu không ai vuốt ve với chơi cùng thì sẽ làm nũng, giận dỗi.

Phàn Uyên nắm tay Cố Dương kéo cậu lên.

"Đứng dậy nói chuyện."

Nhưng Cố Dương vẫn cứ bám ống quần Phàn Uyên, mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay mở ra của hắn.

Đuôi của Cố Dương quét loạn trên thảm, hai tai rung rung, cậu ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Phàn Uyên một lúc rồi mới cẩn thận duỗi thẳng lưng, đặt cằm lên lòng bàn tay hắn. 

Phàn Uyên nhất thời không phản ứng kip, hắn nhìn Cố Dương ngẩng đầu tha thiết chốc lát mới lấy ngón tay gãi gãi cằm cậu.

Cố Dương híp cả mắt lại, đôi tai rung lên càng vui vẻ, đuôi cọ loạn trên thảm tới mức tích điện.

Phàn Uyên thở dài, cúi người bế Cố Dương lên.

Hai tay Cố Dương khoác qua vai Phàn Uyên, mũi cọ trên cổ hắn không ngừng ngửi. Đôi tai cậu dụi vào mái tóc và đuôi thì như có như không cuốn lấy cẳng chân hắn, không ngoan chút nào.

Phàn Uyên ôm Cố Dương về phòng ngủ, muốn đặt cậu lên giường. Thế nhưng chân tay Cố Dương cứ  cuốn lấy hắn không chịu xuống.

"Phàn Uyên, mình đói."

"Buông ra, tôi xuống dưới lấy đồ ăn cho cậu."

Lúc này Cố Dương mới không tình nguyện lắm trượt xuống, cậu ngồi xếp bằng trên giường trơ mắt nhìn Phàn Uyên đi ra ngoài.

Sau khi Phàn Uyên đi, Cố Dương bắt đầu nghiên cứu cái đuôi và tai sói mới mọc ra trên người.

Cố Dương không nghĩ rằng bàn tay vằng Cô gái quàng khăn đỏ lại khiến cậu mọc tai với đuôi sói. Không chỉ vậy, nó còn khiến mùi hương trên người Phàn Uyên vô cùng quyến rũ, mùi vị đó tuyệt hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào.

Cố Dương nghĩ, tuy rằng cậu mọc tai và đuôi nhưng không giống như tên sói bên trong câu truyện Cô bé quàng khăn đỏ thích ăn thịt người đâu, cậu chỉ có khát vọng rất lớn đối với Phàn Uyên thôi.

Bàn tay vàng Cô bé quàng khăn đỏ khiến cậu vào vai sói, vậy thì Phàn Uyên với tư cách là nhân vật chính có sẽ giống cô bé quàng khăn đỏ trong truyện sao?

Có lẽ vậy nên Phàn Uyên mới toả ra mùi hương vô cùng dụ người, dù sao thì con sói trong truyện cũng luôn muốn ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ đấy mà.

Cố Dương chưa suy nghĩ kĩ xong, Phàn Uyên đã bưng cơm tối nóng hổi vào phòng, tất cả đều là đồ ăn mà Cố Dương thích ăn, toàn là thịt.

Phàn Uyên đặt đồ ăn ở tủ đầu giường rồi gọi Cố Dương tới ăn.

Cố Dương ngửi mùi hương đồ ăn trong không khí, nhưng cậu vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
"Không muốn ăn cái này."

Phàn Uyên nhìn Cố Dương, hai tai cậu cụp sang hai bên, đuôi thành thật nằm một góc. Rõ ràng là cậu rất sợ Phàn Uyên tức giận, nhưng cậu thật sự không muốn ăn.

Cố Dương giải thích: "Ngửi mùi thấy không ngon..."

Nói xong, cậu bò vào trong giường, biểu hiện hoàn toàn chống cự với đống đồ ăn này.

Nhìn Cố Dương cụp tai, Phàn Uyên bỗng tốt bụng bất ngờ, hắn hỏi Cố Dương: "Cậu muốn ăn gì?"

Cố Dương liếm môi, ánh mắt rơi xuống người Phàn Uyên.

"Mình muốn..."

Phàn Uyên ngắt lời: "Nghĩ kĩ hẵng nói."

Cố Dương thất vọng cúi đầu, đành thay đổi: "Vậy mình muốn một chiếc bánh gato nhỏ."

Phàn Uyên xuống lầu cầm một khay bánh gato hương vị khác nhau tới, bấy giờ Cố Dương mới chịu đến gần một chút. Cậu chọn cái bánh gato bé xinh, cắn một miếng xong lập tức ghét bỏ thả xuống.

"Khó ăn quá đi mất."

Rõ ràng hồi trước cậu thích ăn bánh gato nhất, vậy mà bây giờ ăn vào thấy thật nhạt nhẽo như ăn cỏ.

Phàn Uyên tưởng rằng bánh hỏng rồi, hắn nhặt cái bánh bị Cố Dương vừa ăn cắn một miếng, bánh gato ngọt ngào mềm mại, vô cùng tươi mới chứ không hề bị hỏng.

Cố Dương nhìn chằm chằm đầu ngón tay dính bơ của Phàn Uyên, đột nhiên lại thấy thèm ăn. Cậu duỗi tay nắm chặt tay Phàn Uyên, cẩn thận ghé sát vào bàn tay hắn đang cầm bánh gato.

Phàn Uyên nghĩ Cố Dương muốn ăn nên không ngăn cản, thế nhưng Cố Dương không ăn bánh gato mà cắn đầu ngón tay dính bơ của hắn.

Cậu nuốt chút bơ kia vào trong miệng, đôi mắt thoả mãn nheo lại, đuôi cũng vẫy loạn trên giường, hai cái tai dựng đứng thể hiện chủ nhân của nó đang rất vui sướng.

Phàn Uyên bỏ bánh gato xuống, nhìn mấy vết răng nhỏ trên đầu ngón tay: "Cố Dương, rốt cuộc là cậu muốn ăn cái gì?"

Cố Dương mờ mịt lắc đầu một cái rồi đến trước mặt Phàn Uyên ngửi cổ hắn: "Người cậu thơm lắm, thơm hơn bất kì thứ đồ ăn nào.."

Phàn Uyên thả tay xuống, suy tư nhìn Cố Dương.

Bây giờ Cố Dương như kẻ nghiện, dính sát vào Phàn Uyên, chóp mũi cậu cọ lên cổ hắn ngửi tới ngửi lui, miệng vẫn không ngừng than thở

"Phàn Uyên, mình đói quá."

Một lúc lâu sau không thấy Phàn Uyên  nói gì, Cố Dương khịt mũi, đói bụng làm cậu cảm giác ấm ức, trước mắt dần dần mơ hồ.

Ngay sau đó, một cái ngón tay dính đầy bơ xuất hiện trước mặt Cố Dương.

Cố Dương nhìn chằm chằm ngón tay ấy, sau đó ngẩng đầu nhìn Phàn Uyên.

Phàn Uyên giơ ngón tay trước mặt cậu: "Ăn đi."

Đôi tai Cố Dương vừa cụp xuống giờ lại dựng đứng, cái đuôi vui vẻ phất nhẹ qua chân Phàn Uyên.

Cậu nghiêng đầu, há miệng ngậm lấy ngón tay dính đầy bơ của Phàn Uyên nhẹ nhàng tỉ mỉ liếm sạch bơ.

Nhưng tý bơ này căn bản không đủ để lấp đầy cái bụng đói cồn cào của Cố Dương. Sau khi liếm sạch bơ, cậu đẩy ngón tay về phía Phàn Uyên, mong đợi nhìn hắn.

Phàn Uyên tiếp tục lấy một miếng lớn bơ từ bánh gato rồi đưa ngón tay về phía Cố Dương.

Cố Dương lập tức ghé sát lại ăn, không biết cậu ăn bơ hay cắn ngón tay Phàn Uyên là chính

Nhìn dáng vẻ vui sướng của Cố Dương, Phàn Uyên bèn thử cầm một miếng sườn xào chua ngọt đưa cho cậu.

Lần này Cố Dương không đẩy ra nữa, cậu dùng mũi ngửi ngửi rồi gầm gừ ăn miếng sườn vào miệng, nhai nhai mấy miếng rồi nhè xương ra.

Lượng ăn của Cố Dương trở nên rất lớn, Phàn Uyên cho cậu ăn sạch phần bánh gato và một mâm cơm lúc nãy.

Mãi đến lúc cảm nhận dạ dạy được lấp đầy Cố Dương mới hài lòng xoa bụng. Cậu nằm trên giường, tay chân duỗi ra, đuôi gác lên đùi Phàn Uyên, hai tai rung rung, đầu cũng cọ vào chân hắn, cả người như phát ra tín hiệu "Lại đây chơi với mình đi”.

Phàn Uyên lấy khăn ướt lau sạch tay, sau đó dưới ánh mắt mong đợi của Cố Dương, hắn mới vuốt ve tai cậu.

Đôi tai mềm mại, cái đuôi lông xù sờ rất thích tay. 

Cố Dương được vuốt ve, nhịn không được mà kêu vài tiếng "Gào gừ gào gừ".

Cậu ngẩng đầu nhìn mặt Phàn Uyên, cảm thấy hắn ngày càng đẹp trai, chỉ là gu quần áo quá nhạt nhẽo.

"Phàn Uyên, tớ nghĩ cậu sẽ hợp với quần áo màu đỏ lắm."

Đầu ngón tay Phàn Uyên vuốt ve dọc theo chiều dài chiếc đuôi, đến chóp đuôi thì nhẹ cuốn một vòng làm Cố Dương mấy lần run lên.

"Vậy sao."

Cố Dương gật đầu: "Cậu có quần áo màu đỏ không?"

Lực chú ý của Phàn Uyên đều nằm trên đôi tai và chiếc đuôi sói của Cố Dương, cậu luôn mang lại cho hắn niềm vui ngoài ý muốn và những bất ngờ vô cùng mới mẻ. Hắn trả lời hờ hững:

"Không có."

Cố Dương có hơi thất vọng, đuôi cậu cuốn lấy cổ tay Phàn Uyên, lấy lòng cọ cọ.

"Vậy mình tặng cậu trang phục màu đỏ, cậu có mặc không?"

Phàn Uyên không đáp ứng ngay: "Còn tuỳ."

Cố Dương cảm thấy có hy vọng, lòng có chút mong chờ.

Tối hôm ấy, thừa dịp Phàn Uyên đi tắm, cậu đặt một loạt đơn hàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phàn Uyên phải ký nhận một loạt đơn chuyển phát..

Đơn hàng thứ nhất là chiếc áo khoác màu đỏ.

Đơn tiếp theo là một chiếc khăn quàng đỏ.

Hắn mở liên tiếp vài đơn hàng, tất cả đều là trang phục màu đỏ chói mắt.

Đến đơn hàng cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi xen lẫn ngượng ngùng của Cố Dương, Phàn Uyên mở một gói bên trong nhét đầy quần lót màu đỏ.

Phàn Uyên nhấc một chiếc quần lót tam giác màu đỏ lên quơ quơ: "Cậu mặc à?"

Cố Dương lắc đầu, sau đó cúi đầu lộ ra đôi tai ngượng ngùng đầy lông.

"Để cậu mặc đó."

Phàn Uyên xì nhẹ một tiếng: "Nhỏ như vậy thì cậu tự mặc đi."

Cố Dương sửng sốt, cậu ngẩng đầu, trên má vẫn phớt màu hồng nhạt.

Cậu không dám tin nhìn hộp quần lót bị vứt sang một bên, size quần này cậu đã cố tình đặt lớn hơn của người bình thường một số rồi mà.

Thế này vẫn còn nhỏ sao?

Tác giả có lời muốn nói: 

Cố Dương: Phàn Uyên càng ngày càng ngọt ngào! Chết tiệt!
Coong coong coong! Con sói "cao to đen hôi" Cố Dương và cô bé quàng khăn đỏ Phàn Uyên đã login!


1 nhận xét: