Chương 26
Edit: Dưa Hấu
Beta: L; meo
Dạng người của Lý Ngư kéo dài nửa canh giờ nữa, có nghĩa là đến lúc đó cậu sẽ trở về dạng cá, chưa đến lúc đó thì cậu vẫn là dạng người, không muốn biến hình nữa cũng không được. Hệ thống Hại cá không cung cấp cách hủy bỏ cho cậu.
Cảnh Vương chặn cậu lại trong phòng. Gian nhà tuy lớn nhưng cũng không có chỗ để trốn. Trốn trong tủ quần áo hay sau rèm che chẳng khác nào đi vào chỗ chết.
Lý Ngư loạng choạng đứng dậy, chạy đi mở cửa sổ trong phòng. Vậy là cuối cùng cậu lại phải nhảy cửa sổ một lần nữa.
Cậu nhớ cái cửa sổ này là cái mà cậu bò qua lúc dùng thuốc biến hình. Bên kia cửa sổ là một hòn non bộ, con đường này khá quen thuộc!
Ngón tay Lý đẩy chốt cửa một cái, đáng lẽ cửa sổ rất dễ mở vậy mà không mở được!
Chuyện gì đã xảy ra?
Lý Ngư vội đến mức lay mạnh hai lần, chốt cửa vẫn không nhúc nhích. Cậu bỗng nhận ra, cửa sổ không mở ra được e là vì bị chặn lại rồi.
Ai có thể khóa cửa sổ, chắc chắn chẳng cần nói nữa. Nhưng tại sao khóa lúc nào cậu không biết?
Lưng Lý Ngư chảy đầy mồ hôi lạnh. Cửa sổ không dùng được, vậy thì phải đổi thành mấy cái khác.
Nhìn những thứ có thể thử một lượt, cậu tuyệt vọng nhận ra chẳng có gì khả thi. Ngoài cửa thì có thủ vệ. Cậu nhận ra rằng, hình như cậu không ra ngoài được.
Tiếng sủa của Hùng Phong ngày càng gần. Lý Ngư ngẩng đầu lên, nếu cậu bị Cảnh Vương tóm…
Cảnh Vương đã bắt được cậu lâu như vậy rồi, liệu hắn có trực tiếp giết cậu không nhỉ?
Vậy cậu có nên nói, dừng tay chủ nhân, ta là cá cưng của ngươi đó!
Khó mà tưởng tượng được nếu Cảnh Vương biết cậu là cá cưng sẽ có vẻ mặt thế nào. Nhưng nếu cậu không nói, chỉ nói dối bừa vài cậu, chẳng được bao lâu cũng sẽ bị vạch trần, rơi vào tay Cảnh Vương. Chẳng cần hắn sử dụng thủ đoạn gì, chỉ cần đợi đến khi cậu biến thành cá là sẽ bị phát hiện…
Nhiệm vụ chủ tuyến chỉ thiếu bước cuối cùng. Vì cậu gấp rút cứu người nên ngược lại, cậu không thể cố gắng đi tiếp xúc thân mật được. Nếu Cảnh Vương biết thân phận thật của cậu, không giết cậu là vô cùng may rồi, chắc chắn sau đó hắn sẽ không chấp nhận việc cậu làm tiếp nhiệm vụ.
Thật sự là cách duy nhất cũng không dùng được à?
Mũi Lý Ngư đổ mồ hôi hột. Đôi mắt cố gắng nhìn lướt qua mọi thứ trong gian nhà.
Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan theo sát Hùng Phong đang chạy băng băng.
Chỉ một lát nữa là Hùng Phong sẽ chạy vào sân sau, nhìn hướng chạy tiến thẳng tới gian phòng của Cảnh Vương, hắn thầm kinh ngạc.
Hắn đã nghi ngờ thiếu niên lần trước trốn thoát lợi dụng Hùng Phong truyền tin, lẽ nào trong khi hắn khua chiêng gõ mõ đi tìm, thiếu niên kia vẫn chưa rời Vương phủ?
Cảnh Vương nhớ lại, hình như những thủ hạ hắn phái đi đúng là chưa từng hồi báo bất kỳ tin tức có ích nào. Ban đầu hắn tưởng tên trộm quá giảo hoạt, nhưng người này lần nào cũng lưu lại manh mối trong Vương phủ, ngay trong phòng hắn…
Có phải hắn nghĩ nhầm hướng rồi không, người này vẫn trốn ở Vương phủ, vẫn chưa chạy xa, dù sao —— chỗ nguy hiểm nhất, cũng là chỗ an toàn nhất!
Nếu như Hùng Phong không đi nhầm, tên trộm thật sự nằm vùng trong phòng hắn… Chắc chắn lần này hắn sẽ không để đối phương chạy thoát!
Chỉ một lúc nữa là Hùng Phong chạy vào cửa thì bỗng nhiên nó lại dừng, chóp mũi ngửi đông ngửi tây.
“Sao không chạy nữa?” Diệp Thanh Hoan chạy tới xoa xoa đầu cún cưng.
Hùng Phong gâu gâu hai tiếng, xoay người chạy về mảnh rừng trúc bên ngoài gian nhà, chạy về phía người đang đứng trước cổng rừng trúc.
…Nhầm rồi?
Cảnh Vương kinh ngạc nhìn gian nhà, do dự một chút, cũng chạy theo Hùng Phong bịp bợm tới rừng trúc.
Lý Ngư như đang gặp đại địch trong phòng lúc này: Huhuhu, suýt hù chết cá rồi.
Cậu không biết tại sao Hùng Phong không tới đây, nhưng rõ ràng là Hùng Phong đột nhiên đổi hướng vừa lúc cứu mạng cậu, thời gian cậu biến thân cũng vừa vặn sắp tới…
Chỉ cần có thể biến về cá, trở về hồ cá, cậu sẽ không bị lộ tẩy!
Hùng Phong chạy tới trước mặt người trong rừng trúc, vui vẻ quẫy đuôi với người ta. Người này mặc một bộ bạch y, ngồi chồm hỗm thân mật sờ đầu Hùng Phong. Hình như Hùng Phong rất thích người này, xoay quanh người này mấy vòng.
"Ngươi là ai?"
Diệp Thanh Hoan nhìn từ đầu đến chân người này, để ý tới dung mạo tuyệt trần của cậu ta. Nếu không có y quan trên người cậu ta, ban đầu y còn cho rằng đây là một nữ tử.
Người này đúng mực chào một cái, nói: “Hồi Thế tử, ta ở Thanh Khê uyển trong Vương phủ… tên Sở Yến Vũ. Vốn ta chỉ đi ngang qua đây, không hiểu sao cún cưng của ngài lại chạy tới.”
“Thì ra tên ngươi là Sở Yến Vũ… Hình như Hùng Phong rất thích ngươi.”
Diệp Thanh Hoan nhếch miệng cười cười, cũng chẳng có ý gì khác. Diệp Thế tử vốn dĩ bình thường cũng rất ôn hòa với mỹ nhân.
Dù đối phương là nam tử, Diệp Thanh Hoan cũng không tha thiết gì nam nhân, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc y thưởng thức khuôn mặt của mỹ nhân.
Nhưng Diệp Thanh Hoan cũng chẳng tin lời giải thích của mỹ nhân lắm. Dòng dõi Phủ Thừa Ân công như vậy, làm gì có thủ đoạn nào bên trong mà chưa từng thấy. Hùng Phong rất ít khi chủ động nhào vào người lạ, e là Sở Yến Vũ cố tình làm vậy.
Diệp Thanh Hoan thường đến phủ Cảnh Vương cũng không phải chỉ đến chơi, vẫn biết Cảnh Vương sắp xếp không ít người vào sân này, xem ra vị mỹ nhân này lai lịch bất chính.
Không ngờ rằng tới phủ Cảnh Vương cũng gặp phải chuyện như vậy.
Diệp Thanh Hoan bật cười, dù sao cũng không phải phủ y, y xem trò vui là được rồi, không cần bao đồng.
Yến hội ở phủ Cảnh Vương mới diễn ra chưa lâu, Cảnh Vương vẫn nhận ra Sở Yến Vũ, ánh mắt lạnh băng rơi vào tay Sở Yến Vũ. Sở Yến Vũ bảo chẳng biết tại sao Hùng Phong lại nhào về phía cậu ta. Nhưng mắt Cảnh Vương rất tinh, đã sớm nhận ra đối phương vội vàng đá một cái lá xanh sang một bên, đầu ngón tay còn vương chất lỏng xanh lá mạ chưa kịp lau.
Ánh mắt Cảnh Vương u ám. Chắc chắn là Sở Yến Vũ nói dối, người này động chân động tay, cố ý dẫn Hùng Phong chạy tới.
Trong lòng Cảnh Vương có chút không ưa, liếc Diệp Thanh Hoan một cái.
Vì Cảnh Vương và Diệp Thế Tử chạy rất gấp, Vương Hỉ vẫn chưa đuổi tới, vai trò phát ngôn bất thình lình rơi vào Diệp Thanh Hoan: “…”
Diệp Thế tử ho nhẹ một tiếng, cố ý làm bộ không hiểu.
Cảnh Vương liền trừng Diệp Thế tử một cái. Lão đại Diệp Thế tử miễn cưỡng hỏi: “Sở Yến Vũ, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Sở Yến Vũ quỳ xuống chào một cái, ngẩng đầu lên tự tin nói: “Nghe nói Điện hạ và Thế tử đang tìm người giỏi thư pháp, không bằng để ta thử một lần.”
Từ khi vào phủ Cảnh Vương, Sở Yến Vũ vẫn luôn ở Thanh Khê uyển. Cảnh Vương phòng giữ nghiêm ngặt. Khó khăn lắm Lục Hoàng tử mới cho cậu ta tiến lên một bước, nhưng lại dặn cậu tìm cách bắt Cảnh Vương, khiến Cảnh Vương vì họ đáp ứng mối mà phủ Thừa Ân công giắt.
Sở Yến Vũ thật lòng muốn giúp Mục Thiên Hiểu. Nhưng chẳng hiểu sao từ khi cậu ta vào phủ đến nay, Cảnh Vương cũng chưa từng thấy. Toàn bộ phủ Cảnh Vương đều coi người ở Thanh Khê uyển như người ngoài, đương nhiên cũng bao gồm cả cậu ta.
Phải giúp Mục Thiên Hiểu, nhất định phải ra khỏi Thanh Khê uyển trước thì mới thu hút được sự chú ý của Cảnh Vương.
Lúc Sở Yến Vũ vào phủ, Tam Hoàng tử nhét cho cậu ta không ít ngân phiếu lôi kéo cậu ta. Sở Yến Vũ tốn không ít mới mua chuộc được một thị vệ phụ trách tuần tra bên ngoài Thanh Khê uyển. Người hầu hậu viện của Cảnh Vương rất khó mua chuộc. Người thị vệ này cũng chỉ đồng ý để cậu ta truyền vài câu, chủ yếu là mấy tin tức vô dụng.
Lúc này thị vệ nói với Sở Yến Vũ, Diệp Thế tử mang chó đến phủ Cảnh Vương. Cảnh Vương và Thế tử đang tìm người —— hình như là một người giỏi thư pháp. Thị vệ không phải cận vệ của hai người nên không rõ. Sau khi Sở Yến Vũ biết được, liền muốn dùng chó của Diệp Thế tử để xuất hiện trước mặt Cảnh Vương, thuận tiện tự ứng cử.
Cậu ta đã đọc nhiều sách, đọc được từ sách nào đó bảo rằng chó thích một loại lá cây có mùi thơm ngát. Mà loại lá này lại có ở Thanh Khê uyển. Sở Yến Vũ nghĩ cách lấy một chút, rồi cậu ta xin thị vệ cho cậu ra khỏi Thanh Khê uyển một chuyến. Thật ra người ở Thanh Khê uyển đôi khi cũng có thể ra ngoài, chỉ là không thể rời khỏi Thanh Khê uyển quá xa, hơn nữa phải có thị vệ đi theo.
Thị vệ nhìn mức bạc mà giúp cậu ta, yêu cầu tự mình đưa cậu đi. Sở Yến Vũ toại nguyện ra khỏi Thanh Khê uyển, thừa dịp thị vệ chưa sẵn sàng liền bỏ mặc hắn.
Cậu đã nghe thị vệ nói qua về bố cục phủ Cảnh Vương, cố gắng đi về hướng có thể gặp Cảnh Vương. Từ xa cậu đã nhìn thấy Cảnh Vương và một thanh niên đuổi theo một con chó đen —— cậu cảm thấy chắc thị vệ không nói bừa, thanh niên kia nhất định là Thế Tử Thừa Ân công, con chó chính là cún cưng của Thế tử.
Sở Yến Vũ nén cảm giác sợ chó, vò nát lá cây, bôi chất lỏng lên ngón tay. Mũi chó rất nhạy, quả nhiên đã bị hấp dẫn từ đằng xa.
Trong phủ Cảnh Vương, Sở Yến Vũ không danh không phận, chỉ là một người ngoài bị nhét vào, gia đinh cũng không phải, ngay cả tư cách xưng “nô tài” trước mặt Cảnh Vương cũng không có. Trước đây khi thân cận cùng Lục Hoàng tử Mục Thiên Hiểu, gã biết tâm cậu cao nên cũng chưa yêu cầu cậu làm vậy. Sở Yến Vũ tự xưng mình không đến mức thảo dân, nên kỳ quặc tự xưng là “ta”. Mặc dù có vẻ nho nhã lễ độ, thật ra vô cùng vô lễ.
Nếu Vương Hỉ nghe thấy, không thể thiếu một trận chửi. Nhưng Diệp Thế tử và Cảnh Vương, một người từ trước đến giờ chẳng để ý mấy cái nghi thức xã giao, một người đang muốn nổi giận, nhưng cũng không phải vì ngôi xưng của Sở Yến Vũ.
Cảnh Vương rất bất mãn việc tự chủ trương của Sở Yến Vũ, dẫn Hùng Phong đi, làm loạn đường chạy lúc trước của Hùng Phong.
Sở Yến Vũ chỉ chưa nói thẳng ra, ta chính là người ngươi muốn tìm. Cảnh Vương chăm chú nhìn cậu ta một lúc rồi cười lạnh.
Sở Yến Vũ bị nhìn chằm chằm tới sợ. Dù Lục Hoàng tử bảo cậu nắm chắc Cảnh Vương, cậu cũng tự nói với mình, nhất định phải làm Cảnh Vương động tâm. Dù Cảnh Vương là người câm, cậu căn bản chẳng biết làm sao để nhìn thấu tâm tư người câm, nhưng ánh mắt của đối phương cũng không phải si mê, lại còn làm cậu hơi sợ.
Lúc này Vương công công cuối cùng cũng đuổi kịp. Cảnh Vương giương cằm, giật giật ngón tay. Vương Hỉ tính toán, sai người chuẩn bị giấy bút. Cảnh Vương tùy tiện viết vài chữ, ném cho Sở Yến Vũ.
Sở Yến Vũ chẳng rõ vì sao, Vương Hỉ nói: “Điện hạ bảo ngươi viết những chữ này một lần.”
Diệp Thanh Hoan liếc theo một cái, mỉm cười không nói. Sở Yến Vũ không rõ, y thì lại hiểu. Cảnh Vương chắc chắn chọn mấy chữ trong thư.
Nếu Sở Yến Vũ dán lại bảo cậu là người bọn họ muốn tìm, thì đương nhiên phải đối chiếu bút tích.
Sở Yến Vũ cúi đầu cảm tạ, tỉ mỉ chuẩn bị một chút, cũng viết mấy chữ này. Vì muốn lưu lại ấn tượng sâu sắc với Cảnh Vương, cậu còn làm hai bên một lúc, một tay cậu viết chữ nhỏ nhắn xinh đẹp, tay kia lại dùng chữ thảo* tiêu sái viết lần nữa.
*chữ thảo: Một kiểu chữ ở Trung Quốc.
Cậu ta còn đang lo không có cách để biểu diễn một bụng đầy tài hoa của mình. Gặp ai cũng được khen ngoại hình tuấn tú, nhưng điều khiến Sở Yến Vũ thỏa mãn nhất vẫn là tài hoa của mình. Tài hoa cậu ra sao thì đây chính là cơ hội để thể hiện.
Đáng tiếc là đối với tài hoa của cậu, Cảnh Vương chỉ hờ hững liếc một cái, cho cậu chút ánh mắt, thậm chí còn không nhiều bằng cái bút hắn dùng xong đặt bên cạnh.
Cảnh Vương ghét bỏ phe phẩy tay áo, Vương Hỉ lập tức nói: “Điện hạ bảo không phải, mời cút.”
Sở Yến Vũ: "..."
Sở Yến Vũ còn muốn nói thêm, Vương Hỉ đã lệnh thị vệ đưa cậu đi.
Cậu nghe thấy Vương Hỉ mắng xa xả vì cậu tự ý phá quy củ mà rời khỏi Thanh Khê uyển, rồi cả chuyện cậu thu mua thị vệ, phạt hai trăm lượng.
Thị vệ bị trục xuất khỏi phủ Cảnh Vương, còn người đầy bụng tài hoa là cậu bị bắt về Thanh Khê uyển tự sinh tự diệt. Vương công công bảo đây là lệnh Cảnh Vương, miễn cho cậu chết ở ngoài, còn muốn báo Tam Hoàng tử. Nếu chết ở Vương phủ, ngay cả chỗ chôn cũng không có.
Sở Yến Vũ bị dọa sợ, cả người bị thương nằm trên giường, nước mắt chảy ròng. Chưa từng có ai làm vậy với cậu, sao nam nhân này lòng dạ ác độc vậy?
Sau khi Hùng Phong bị Sở Yến Vũ dụ dỗ thì không muốn chạy nữa. Mặc kệ Diệp Thanh Hoan đùa kiểu gì, Hùng Phong cũng chỉ liếm liếm tay y, rất yên tĩnh.
Bộ dạng này chỉ sợ chẳng tìm được người nữa.
Diệp Thanh Hoan nở nụ cười xin lỗi với Cảnh Vương. Y cũng không ngờ rằng sẽ gặp trở ngại trên đường.
Cảnh Vương xuất thần nhìn Hùng Phong một lúc. Nếu Sở Yến Vũ không ra tay, hướng Hùng Phong chạy tới không phải là…
Là phòng của hắn.
Nếu bây giờ tới, e là đã muộn. Cảnh Vương vẫn lệnh Vương Hỉ nhìn kỹ hộ hắn, rồi tự mình vào tìm.
“Thiên Trì, ta đi cùng huynh.”
Diệp Thanh Hoan cũng muốn biết ai là người đưa tin.
Bước chân Cảnh Vương dừng lại, rồi lại nhìn Diệp Thanh Hoan, khe khẽ lắc đầu rồi tự vào.
Diệp Thanh Hoan: ???
Vương Hỉ chờ bên cạnh thở dài nói: “Thế tử, Điện hạ đã nghi ngờ một người, ngài cứ giao cho phủ Cảnh Vương đến làm đi.”
Diệp Thanh Hoan trợn tròn mắt: “Lẽ nào hắn có manh mối khác…Là ai vậy?”
Vương Hỉ nhớ tới cũng ủ rũ mặt mày: “Điện hạ đã tra người tra xét rất lâu, nhưng vẫn chưa biết tên, hình như là nam thiếp nhà ai đấy.”
Diệp Thanh Hoan: ???
Nam thiếp nhà người khác, sao lại truyền tin cho y?
Diệp Thanh Hoan mơ màng gãi đầu một cái, Thế tử gia có mị lực lớn vậy cơ à?
Cảnh Vương đến trước phòng, đột nhiên đẩy cửa, trong phòng không có một bóng người.
Hắn biết thiếu niên có thói quen chạy trốn, sẽ xóa sạch vết tích, có khi còn cố tình để lại nghi ngờ, nhưng cũng chỉ là những vết tích nhỏ tí tẹo.
Lúc trước, khi bị thiếu niên này trà trộn vào được mấy lần, hắn lập tức để Vương Hỉ âm thầm niêm phong cửa sổ lại. Cửa sổ không thể mở ra, chắc chắn người này cũng không thể đào tẩu qua cửa sổ.
Cảnh Vương liếc nhìn cá như thường lệ, cá vẫn đang nhẹ nhàng bơi lội trong bể.
Cảnh Vương quyết định tự tìm manh mối lần này. Đầu tiên là dạo một vòng trong phòng, chẳng có thu hoạch gì. Vì đồ lót và tiết khố của hắn bị trộm nhiều lần, lần nào cũng lục tung rồi ném chung một chỗ, một lần là trà trộn vào trong bằng cách mặc đồ của hắn, Cảnh Vương cảm thấy vẫn phải ra tay từ chỗ y phục nên mở tủ y phục ra.
Hắn không để ý rằng, phía sau có ánh mắt, từ khi hắn vào phòng vẫn luôn dõi theo hắn.
Trong bể cá thủy tinh, cá chép nhỏ cố gắng kề sát vào vách, không dám thở mạnh nhìn Cảnh Vương đi tìm đông tìm tây chung quanh.
Hùng Phong không chạy luôn vào phòng, tranh thủ thời gian cho cậu. Lý Ngư cởi hết xiêm y. Sau khi cậu tăng thể tích không gian, bình thường có một nơi để nước sạch, nơi còn lại cậu có thể để những vật khác. Sau khi đưa thư, lại trống một chỗ, hoàn toàn có thể để được một bộ xiêm y, nhưng nếu cậu bỏ vào không gian, Cảnh Vương không tìm được, vẫn sẽ hoài nghi việc quần áo bị trộm.
Vì vậy Lý Ngư quyết định gấp xiêm y cẩn thận rồi mới để vào tủ y phục.
Sự thực chứng minh cậu đã làm đúng. Cảnh Vương mở tủ y phục xong cũng chỉ nhếch môi, hình như cũng không nhận ra gì…
Sau đó trong chớp mắt, Cảnh Vương vốn phải là không phát hiện được gì dễ dàng lấy ra bộ xiêm y mà cậu đã mặc ra.
Lý Ngư: ! ! !
Lý Ngư há hốc mồm đến quên cả bơi, tại sao lại như vậy được?
Cậu đã đặc biệt lưu ý, không hề làm bẩn xiêm y, đặt vào tủ cũng giống y hệt những bộ xiêm y khác, mà cậu cũng không đặt bộ cậu đã mặc lên trên cùng, Cảnh Vương phải không nhận ra mới đúng.
Lý Ngư chẳng hề biết, từ khi Cảnh Vương biết xiêm y của mình bị nhớ thương lần thứ hai, đã lập tức lệnh Vương Hỉ thêu số bên trong xiêm y. Xiêm y đặt giữa tủ, bắt buộc phải sắp xếp theo số…
Trộm đã mặc hai lần, Cảnh Vương có dự cảm, trộm sẽ mặc thêm lần nữa.
Chỉ cần so sánh một đôi số là đã biết có bị ai động tới hay không —— kết quả là có thật!
Trộm không bị nhốt trong phòng như hắn nghĩ mà lại chạy mất rồi.
Mà vẫn dùng cách hắn cũng không biết rõ.
Cảnh Vương bước tới, vừa xem cá bơi vừa nghĩ hướng đi của thiếu niên.
Lý Ngư chỉ sợ bộ dáng nghiêm túc tập trung của hắn, quá đẹp trai… Không đúng không đúng, là quá thông minh, vậy mà lấy đúng áo lót của cậu, cậu không thể xem thường.
Lý Ngư quyết tâm, quyết định bán cá sắc lần nữa!
Nhưng Cảnh Vương sớm chiều ở chung với cậu, cá sắc tầm thường có lẽ cũng khó làm hắn động tâm. May mà có Hùng Phong nhắc cậu, vài con cún thích tự xoay đuổi đuôi mình. Hùng Phong đã như vậy, Lý Ngư cũng định học theo, cũng đuổi đuôi mình một lần!
Mặc kệ trông hơi ngốc, chỉ cần dời lực chú ý của Cảnh Vương đi là được!
Lý Ngư vặn người, nhịn sự xấu hổ mà đuổi theo chóp đuôi, không ngừng tự nói thầm với mình, chỉ cần hướng về cái đuôi…
Đuổi theo đuổi theo, cậu ngạc nhiên nhận ra rằng, chóp đuôi có thể xoa đầu cậu.
Lý Ngư bị tính cá phát tác, không nhịn được mà chơi với đuôi một lúc: Không cẩn thận chơi hơi quá a a a!
Cá đang đùa đuôi, Cảnh Vương rất nhanh đã chú ý, bất giác cũng đứng nhìn một lúc. Cảnh Vương cũng chưa từng thấy cá nào chơi như vậy, có chút mới lạ.
Đợi cá dừng lại, Cảnh Vương lấy chén trà mà cá mò được ra, chà mấy lần. Lý Ngư mặc kệ xấu hổ dùng chóp đuôi vừa chạm vào đầu mình đi quấn ngón tay Cảnh Vương, vòng vòng một hồi lâu.
Hàn ý trong mắt Cảnh Vương lui bớt, cười lắc đầu.
Hừ, ngoài miệng bảo không muốn, trong lòng vẫn rất muốn ha!
Lý Ngư nhìn thấu chủ nhân dối trá, chóp đuôi quấn lấy không tha.
Bỗng nhiên, Cảnh Vương tựa như nhìn thấy gì, mắt có vẻ kinh ngạc, cũng không kệ cậu chơi nữa, sửa sang lại mặt cá.
Lý Ngư: ???
Cảnh Vương nhẹ nhàng lấy một phần đồ ăn còn lại từ chỗ nối liền vây và thân cá.
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư thường ăn thức ăn cho cá, vô tình làm rơi chút bột thức ăn cho cá cũng không kỳ lạ, ngược lại hắn là Cảnh Vương nuôi cá, làm bẩn nước cũng chẳng cần lo, người hầu khá chăm thay nước.
Chỉ là khối vụn đồ ăn trước mắt này màu hồng nhạt…
Lý Ngư: Đm, bánh hoa đào!
Lúc cậu biến thành dạng người, đúng là tham lam ăn mấy miếng bánh hoa đào thật. Lúc biến trở về miệng vẫn còn nhét đầy bánh. Tuy rằng cậu nhớ đã lau mặt, nhưng ai biết chưa lau khô, sau khi biến hình lại rơi vào vây cá?
Lý Ngư chột dạ cực kì, luôn cảm thấy không thể giữ được áo lót.
Cảnh vương suy nghĩ một chút, nhìn gian nhà một vòng, cũng đoán được là bánh hoa đào được bày trên bàn, khóe miệng không khống chế được giật giật.
Có thể cá nhỏ này nhảy tới nhảy lui, có khi nhảy tới chỗ bánh hoa đào.
Lẽ nào cá cũng muốn ăn bánh hoa đào?
Cảnh Vương nghĩ thầm, sao lại không thể ăn, bánh hoa đào là bánh chay, chắc là cá ăn được.
Cảnh Vương chậm rãi bước tới, lấy luôn đĩa bánh hoa đào được đưa tới hôm nay, nhặt một miếng đã bẻ nát, vung vào trong nước sạch.
Lý Ngư hơi ngạc nhiên, vui vẻ lắc đầu vẫy đuôi. Không ngờ rằng Cảnh Vương không chỉ không hoài nghi, mà lại tự tay cho cá ăn bánh hoa đào, huhuhu, không hiểu sao cậu hơi cảm động.
Bánh bị nước làm tan nát, đối với cá mà nói vị vẫn y như trước.
Cảnh Vương thấy cá ăn đến vui vẻ, cũng tự bẻ một miếng. Lúc đưa vào miệng, ánh mắt vô tình liếc chỗ điểm tâm còn lại.
Tuy rằng vẫn được trình bày như bình thường, nhưng số lượng bánh vừa nhìn đã biết không đúng.
Hoàng tộc có một vài điểm chú ý, đồ vật đưa lên từ dưới, cho dù là điểm tâm, trái cây, số lượng luôn là một số may mắn.
Thế nhưng bây giờ, tính cả miếng bánh hắn cầm trong tay và miếng bánh cho cá ăn, con số rõ ràng không đúng.
Bánh hoa đào bị động vào…
Nhận ra điều này, Cảnh Vương lập tức bỏ bánh hoa đào trong tay xuống. Hắn biết gia đinh tôi tớ chắc chắn không có lá gan lớn như vậy, mà có gan động tới đồ vật trong phòng hắn, hình như chỉ có một.
May mà đối phương vẫn chưa đầu độc, nếu không cá của hắn…
Ánh mắt Cảnh Vương nặng nề, đối diện với cá chép nhỏ trên đỉnh đầu một miếng bánh hoa đào vỡ, miệng thì sốt ruột vây quanh một miếng bánh khác ra sức ăn.
Cảnh vương: "..."
Cá nhỏ đáng yêu quá, làm nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.
Cảnh Vương rung chuông ngọc, triệu hồi thị vệ phụ trách ngoài phòng.
Tất cả thị vệ đều nói y như nhau: “Trước khi Điện hạ tới, chỉ có Thế tử Thừa Ân công, Vương Hỉ công công vào phòng, tuyệt đối không có người khác. Diệp Thế tử ban đầu dẫn chó cùng vào, sau đó Diệp Thế tử đi, chó ở lại phòng một lúc, rồi tự chạy ra ngoài.”
Về việc lúc ra khỏi phòng Hùng Phong có ngậm thư không, bọn thị vệ cũng không rõ.
Cảnh Vương xoa xoa mi tâm, thế này thì không thể nào nói nổi. Nếu chỉ có Diệp Thanh Hoan cùng Vương Hỉ, không có ai khác vào, vậy tại sao xiêm y bị động và số lượng bánh hoa đào không đúng?
Giả sử thừa dịp thị vệ không chú ý nên trộm vào phòng, thì cũng làm sao mà ra được, cửa sổ đã sớm khóa kín…
Hắn bố trí các loại, vậy mà sự thật là trộm vẫn tới lui phòng hắn một cách tự nhiên.
“Thiên Trì, Hùng Phong hình như khôi phục rồi.”
Vương Hỉ dẫn Diệp Thanh Hoan và cún cưng vào nhà. Hùng Phong hưng phấn vọt tới trước vại cá, điên cuồng vẫy đuôi với cá chép nhỏ, tỏ vẻ mình xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, cần được khen.
Lý Ngư nhanh chóng bơi tới, vẫy đuôi hai cái với nó: “Con chó ngu ngốc, dù thế nào thì cũng đừng vây quanh ta!”
Nhưng chó không nghe hiểu tiếng cá. Hùng Phong vừa thấy cá bơi tới liền cố gắng lấy chóp mũi đâm cá, cách một vách thủy tinh, dù đụng mấy lần vẫn vô cùng kiên nhẫn.
Diệp Thanh Hoan lúng túc nhìn cún cưng vờ ngớ ngẩn.
Tình huống này khiến Cảnh Vương đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lúc Hùng Phong đưa thư cho Diệp Thanh Hoan, trên người cũng ướt hơn nửa, bây giờ mình chó vẫn vương chút nước, nhưng vại cá trong phòng cũng không bị phá, Hùng Phong cũng không thể vào trong bể cá, vậy rốt cuộc tại sao Hùng Phong bị ướt?
Tất cả đều sai sai, từ việc hắn hoàn toàn không tìm được thiếu niên thân phận không rõ nhưng lại xuất hiện trong phòng đến việc không ai ra vào gian nhà, nhưng xiêm y và bánh hoa đào lại bị động vào…
Hắn luôn cảm thấy thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa, chỉ một chút nữa đó thôi là hắn có thể liên kết mọi chuyện lại rồi tìm ra chân tướng.
Diệp Thanh Hoan nghe Vương Hỉ nói xong từng sự việc, mắt chỉ nhìn thẳng, nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt do dự nói: “Thiên Trì, trong phòng huynh sẽ không có chuyện ma quái đâu đúng không?”
... Chuyện ma quái?
Cảnh Vương ngừng một chút rồi lập tức cười lạnh. Làm gì có quỷ nào, trả lời không đến nỗi, cùng lắm là một tên trộm.
Mà nếu thật sự có quỷ, hắn cũng không sợ.
Hùng Phong hưng phấn kêu mấy tiếng, vẫn muốn đâm cá. Cảnh Vương nhìn thấy, cá nhỏ của hắn thông minh trốn vào trong hòn non bộ, chỉ lộ ra mỗi cái đuôi.
Nhìn cá, Cảnh Vương không sợ quỷ càng bình tĩnh hơn.
Cứ như vậy là không được, hắn không sợ trộm, chỉ sợ trộm làm điều không tốt với cá nhỏ, bây giờ tăng mạnh phòng ngự cũng vô dụng.
Cảnh Vương liếc Vương Hỉ một cái, nếu không thể tăng cường phòng thủ, chỉ có thể dùng một biện pháp.
Diệp Thanh Hoan cảm thấy cá của Cảnh Vương có duyên với cún cưng của y, muốn đưa cá về phủ Thừa Ân công nuôi hai ngày, để y trải nghiệm lạc thú khi nuôi cá. Nhưng y còn chưa kịp đề nghị với Cảnh Vương, Vương Hỉ đã rút ra một cái…bình thủy tinh, lớn hơn cốc trà bình thường một chút.
Thứ cần dùng chính là bình thủy tinh. Cái bình này bên trên được đậy kín, thân bình còn có tay cầm, thuận tiện đem theo.
Vương Hỉ nhanh nhẹn mở bình thủy tinh ra, cho vào chút nước sạch, sau đó đemm cá chép nhỏ đang trốn trong hòn non bộ ra, cẩn thận đặt vào bình thủy tinh.
Cá chép nhỏ vừa vào bình thủy tinh đã tò mò vui vẻ bơi.
Diệp Thanh Hoan sững sờ: “Các ngươi định làm gì?”
Vương Hỉ cười nói: “Điện hạ không yên tâm về chủ nhân cá nhỏ, định đi đâu cũng mang theo. Bình này bên trên được khoét rỗng, sẽ không gây khó chịu, thích hợp để chứa chủ nhân cá nhỏ.”
Diệp Thanh Hoan cực kỳ lúng túng: “Huynh ban cho nó bể cá lớn còn chưa đủ, giờ còn muốn mang theo bên người??”
Y vốn định xin Cảnh Vương cá, bây giờ người ta còn định mang theo bên người, xin cái rắm á.
Cảnh Vương liếc Diệp Thế tử một cái, cầm bình thủy tinh đi.
aaa thích ghê á
Trả lờiXóagòi xong độ khó next level lun:>> chúc bé Ngư sớm hoàn thành nhiêm vụ nha
Trả lờiXóa