Chương 27:
Edit: Dưa Hấu
Beta: L
Đối với Lý Ngư mà nói, việc Cảnh Vương muốn để cá chép nhỏ vào bình thủy tinh rồi mang theo bên người là chuyện vừa may vừa rủi.
Bạo quân lo lắng về sự an toàn của cá, là biểu hiện của việc cưng cá, Lý Ngư rất cảm động. Nhưng bị người ta dẫn theo bên người, rồi lại bị đựng trong một cái bình có nắp, trong tình huống này thì biến thành người là một điều hoàn toàn không thể xảy ra.
Lúc Lý Ngư nhận ra điều này thì đã bị Cảnh Vương đem theo bên người hơn nửa ngày. Thế giới bên ngoài có quá nhiều thứ mê hoặc, Lý Ngư thật sự không ngờ rằng đời cá này còn có thể đi dạo loạn khắp nơi cả một ngày, chỉ lo dương mắt cá, bơi đi bơi lại trong bình quan sát chung quanh.
Bọn hạ nhân trong Vương phủ nhìn thấy cậu nhao nhao hành lễ, lòng hư vinh vốn cũng không quá lớn của cá chép nhỏ được thỏa mãn —— được rồi, thật ra là hành lễ với người mang cậu theo, Cảnh Vương, nhưng cảm giác vô tình được cáo mượn oai hùm cũng khá tốt.
Cảnh Vương cũng thích cá nhỏ bên người như vậy, rất tiện. Vại cá quá nặng, phải có người chuyên trách nâng lên, tách trà và bát thì lại quá nông, sơ sẩy một chút là cá rất dễ rơi ra ngoài. Bây giờ đổi thành bình thủy tinh thì chẳng cần băn khoăn gì nữa, dù vào cung cũng có thể mang theo.
Cảnh Vương biết được điểm tốt, để luôn cá trong bình thủy tinh.
Ban đầu Lý Ngư vẫn rất vui, nhưng đợi đến lúc cậu nhận ra Cảnh Vương không có ý định để cậu về lại vại cá, cậu thật sự bị nhốt trong bình thì cũng hơi mất hứng.
Dù bình có thể để cậu lúc nào cũng ở cùng chủ nhân, nhưng lại không thể làm được nhiệm vụ, cũng không biến thành người được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhiều cơ hội tốt chạy qua, khỏi cần bàn có bao nhiêu khó chịu.
Bị chiếc bình cản trở cuộc sống của cá, cô quạnh lạnh lẽo như tuyết.
Cậu phải khiến Cảnh Vương biết rằng, dù bình rất thuận tiện, nhưng vì cơ thể khỏe mạnh của cá, tốt nhất không để cá trong bình quá lâu.
Vốn dĩ cậu nghĩ đến biện pháp mạnh, trắng bụng dọa Cảnh Vương, tỏ vẻ bất mãn, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Vương lệnh Vương Hỉ cài một cái dây xích lên tay cầm được khảm của bình, rồi lại quấn xích vào tay mình vài vòng đề phòng không nắm chặt làm vỡ bình thủy tinh, cậu lại không muốn dọa Cảnh Vương nữa.
Bàn tay Cảnh Vương bị ghì đỏ, lòng cá chép nhỏ ê ẩm trương trướng, cậu khó chịu vì bị giam trong bình, nhưng Cảnh Vương làm vậy vì cậu lại khiến cậu càng khó chịu hơn.
Cảnh Vương chưa từng nuôi thú cưng nào, không hề biết một con cá muốn gì, buộc cậu vào người cũng là ý tốt. Cậu chỉ cần khiến Cảnh Vương nhận ra cậu không muốn ở trong bình là được, không cần cố ý trắng bụng dọa Cảnh Vương, cậu vốn dĩ cũng chẳng có thù oán gì với Cảnh Vương cả.
Lý Ngư mạnh mẽ đè chặt phần tò mò với bên ngoài, lẳng lặng nằm ở đáy bình.
Cá chép nhỏ vốn hoạt bát hiếu động, một khi yên tĩnh cũng rất rõ ràng.
Cảnh Vương liếc nhìn cá một cái, vô cùng buồn bực, vừa mới nãy cá vẫn còn oai phong lẫm liệt, sao đột nhiên lại ủ rũ rồi?
Lo rằng phần rỗng ở nắp bình bị chặn mất, Cảnh Vương cố ý nhìn hai lần, bình thủy tinh chả bị gì hết.
Cá vẫn ủ rũ, nửa ngày vẫn không khá hơn, Cảnh Vương liền lệnh nội thị nuôi cá tới, sợ cá nhỏ bị bệnh.
Mỗi lần nhóm nội thị lại “xem bệnh” cho cá lại là một lần sợ bóng sợ gió. Lúc này họ ôm bình thủy tinh trằn trọc nghiên cứu cũng không nhìn ra cá có bệnh gì.
Cá Cảnh Vương vẫn khỏe.
Tuy vậy nội thị nuôi thú cưng rất nhiều, đều biết đa số thú cưng đều không muốn bị nhốt, lập tức đánh bạo uyển chuyển nói cho Cảnh Vương, có thể là cá chủ nhân bị nhốt trong bình, không thích ứng được. Dù sao trước kia cá được nuôi tại vại cá thủy tinh rất lớn, nếu đổi thành chỗ nhỏ hẹp, phạm vi cá có thể bơi lội nhỏ đi, lâu dần chắc chắn sẽ không vui nữa.
Nội thị nói xong thì hơi hối hận. Vốn dĩ Cảnh Vương là người muốn để cá vào bình thủy tinh, nhưng Cảnh Vương lại muốn bọn họ nói thật, nội thị cũng rất khó xử.
Thì ra là như vậy, Cảnh Vương gật đầu, hiểu rõ ý của nội thị.
Dù bình thủy tinh tiện cho việc mang theo cá, nhưng cũng không thể lúc nào cũng để cá bên trong, cá sẽ buồn, hắn phải đặt mình vào cá để cân nhắc tình huống bên trong.
Nhưng hắn cũng không thể để cá ở lại phòng ngủ một mình, bị kẻ trộm nhớ thương…
Không lâu sau Cảnh Vương đã nghĩ ra giải pháp. Trong phủ Cảnh Vương hắn cũng chỉ thường đi mấy chỗ, đặt vại cá với mấy tách trà lớn hơn chút ở đó. Cá vẫn đi theo hắn, đợi hắn đến mấy chỗ này thì lập tức đưa cá ra khỏi bình thủy tinh, để cá vào vại cá hoặc trong tách trà, vậy là ổn rồi.
Lý Ngư cũng chỉ giả vờ ủ rũ một canh giờ, nhận ra mình đã đạt được mục đích thi thoảng được quay về vại cá.
Cảnh Vương tự mở nắp bình ta, đặt bình chìm vào vại cá. Cuối cùng cá chép nhỏ cũng không ủ rũ nữa, nhảy tử trong bình thủy tinh ra như một mũi tên.
…Quả nhiên cá vẫn hợp ở trong bể cá hơn.
Lý Ngư vừa thích thú bơi lội trong vại cá, vừa nói một câu đầy xúc động.
Liếc nhìn cái bình vẫn đang bị ngâm trong nước, cũng không phải cậu không thích ở bên Cảnh Vương mọi lúc mọi nơi, dù sao đây cũng là tấm lòng của chủ nhân cậu.
Để biểu đạt sự cảm kích đối với chủ nhân, Lý Ngư cố ý múa vũ điệu tảo biển quanh bình thủy tinh một lúc, cố gắng truyền đạt ý của mình tới Cảnh Vương.
Bình rất tốt, cậu cũng rất vui khi được đi lại chung quanh với Cảnh Vương, chỉ cần không phải lúc nào cũng nhốt cậu trong bình là được.
Cảnh Vương quả nhiên nhận ra sự yêu thích của cá, cong môi nặn nặn sống lưng trơn trượt của cá, một người một cá coi như đã nhất trí.
Vui vẻ một lúc, Lý Ngư mới phát hiện khi ở trong bể cá vẫn phải ở cùng Cảnh Vương: !!!
Làm sao bây giờ, vậy không phải là không có cách nào để biến thân à, lẽ nào mỗi ngày biến thành người một lần chỉ có thể trở nên xa xôi khó vời!
Lý Ngư đau đầu, cuối cùng có nên để Cảnh Vương biết không, Cảnh Vương sợ trộm kia gây điều không hay với cá, trong khi kỳ thực trộm là cá?
Nhưng so với việc đau đầu vì không thể biến thành người, kế hoạch cứu người đương nhiên quan trọng hơn.
Kế hoạch Lý Ngư cứu Diệp Thế tử đã được áp dụng. Mấy ngày nay lúc cậu trong bình thủy tinh đã nghe thấy Vương Hỉ bẩm báo với Cảnh Vương là phủ Thừa Ân công đã bắt đầu theo dõi hướng đi của Nhị Hoàng tử và Lục Hoàng tử.
Điều này giống với điều mà Diệp Thanh đã đáp ứng.
Lý Ngư gửi thư chính là để khiến phủ Thừa Ân công cảnh giác. Thực ra cậu cũng không rõ lắm. Tuyến tình cảm của Cảnh Vương và tiểu kiều phi không còn, không biết Diệp Thế tử có còn chỉ hôn với Kim Tuyệt Công chúa hay không. Cậu cố gắng viết đơn giản lại những sự thực đã xảy ra trong sách gốc vào thư, nếu cuối cùng không xảy ra, phong thư này sẽ được coi là giả, hoàn toàn không liên quan. Ít nhất phủ Thừa Ân công sẽ không bị Nhị Hoàng tử và Lục Hoàng tử tính kế như sách gốc.
Dù chính cậu suýt nữa bị Cảnh Vương làm lộ tẩy lần nữa, áo lót cũng thỉnh thoảng lảo đảo, trận cứu người này nhìn chung thuận lợi, nhưng việc cứu Diệp Thế tử liên quan đến nhiệm vụ nhánh “Tường đồng vách sắt” lại mãi chưa có thông báo.
Không có chỉ thị, có nghĩa là nhiệm vụ chưa hoàn thành. Lần này Lý Ngư chủ yếu vì cứu người, nhiệm vụ nhánh hoàn thành hay không hoàn thành, lấy được thưởng hay không chỉ là thứ yếu, nhưng ngược lại cậu nghĩ rằng, rất có thể chỉ dựa vào thư thì chưa đủ để phủ Thừa Ân công nâng cao cảnh giác, Diệp Thế tử vẫn có khả năng phải trải qua vận mệnh bi thảm như trong sách gốc.
Đã quyết định cứu người là không được bỏ dỡ giữa chừng, nếu viết thư chưa đủ thì cậu còn có thể làm gì nữa đây?
Lý Ngư nhớ trong sách gốc, nơi Diệp Thanh Hoan bị hãm hại là tại Hoàng cung, thời gian là sau lễ Đoan Dương mấy ngày. Dù Lý Ngư đã nhắc tới trong thư, nhưng cũng không biết Diệp Thanh Hoan sẽ đối phó ra sao. Lý Ngư cảm thấy biện pháp trực tiếp nhất là trong khoảng thời gian này không để Diệp Thế tử vào cung, cách chỗ bị hãm hại càng xa càng tốt.
Nhưng ngăn cản Diệp Thế tử vào cùng còn khó hơn để cậu viết thư, đưa thư cho Diệp Thế tử.
Nếu bảo cậu ngăn cản Cảnh Vương, nói không chừng cậu còn làm được. Nhưng Diệp Thanh Hoan là người phủ Thừa Ân công, vây cá quá ngắn, có dài hơn cũng với không tới.
Lý Ngư sầu đến đau đầu cá, cũng không biết não cá dùng quá độ có bị rơi vảy không, hoảng hốt cảm thấy cậu sắp trọc vảy trên người.
May mà Cảnh Vương có cùng ý nghĩ với cậu. Vương Hỉ chỉ nói phủ Thừa Ân công có chuẩn bị, Cảnh Vương không hề biết Diệp Thanh Hoan định làm thế nào, sai người xách Diệp Thế tử đến, Vương Hỉ thay Cảnh Vương đánh một trận tràn đầy sức mạnh.
Diệp Thanh Hoan cho rằng rốt cuộc cũng được Cảnh Vương quan tâm: “…”
Ý Cảnh Vương cũng là Diệp Thanh Hoan tốt nhất nên tránh mấy ngày kia. Lý Ngư nghe từ trong bể cá, không khống chế được mà kích động nghĩ, không hổ là chủ nhân của cậu, tâm đầu ý hợp với cậu cơ đấy, Diệp Thế tử chắc sẽ nghe lời khuyên của Cảnh Vương đúng không?
Nhưng Diệp Thanh Hoan lại lắc đầu từ chối.
“Thiên Trì, ta không thể không vào cung chỉ vì lời nói trong thư.”
Diệp Thanh Hoan biết rõ Cảnh Vương muốn tốt cho y, mà y cũng biết rõ bản thân sẽ không vô duyên vô cớ mà vào cung, phần lớn là vì phụng chiếu. Muốn y nâng cao cảnh giác cũng được, nhưng chỉ vì mấy câu nói không thể chứng thực mà thật sự kháng chỉ thì chính là tội khi quân. Phủ Thừa Ân công, cha y mẹ y e rằng sẽ không tha cho y.
Diệp Thanh Hoan hào hiệp nở nụ cười: “Lúc trước ta phải làm gì thì bây giờ cứ làm vậy, để xem mấy người kia muốn hại ta như thế nào.”
Thực sự là... ngu không nói được.
Dù Cảnh Vương ghét sự lỗ mãng đó của Diệp Thanh Hoan, trầm ngâm một lát, vẫn liếc mắt nhìn Vương Hỉ.
Vương Hỉ cảm động rơi nước mắt: “Thế tử gia, đừng lo lắng, Điện hạ quyết định lúc đó sẽ vào cung cùng ngài! Có Điện hạ bên cạnh nhìn, chắc chắn ngài sẽ không có việc gì!”
“Thiên Trì, đa tạ huynh!”
Bình thường Cảnh Vương đều cư xử khá hờ hững. Diệp Thanh Hoan nhất thời hơi xúc động, muốn tiến lên vỗ vai anh họ, bị Cảnh Vương tức giận hất ra.
Lý Ngư luôn cảm thấy ánh mắt lấp lánh của Diệp Thế tử và vẻ mặt khi nhào vào Cảnh Vương nhưng bị từ chối hơi quen mắt.
Cẩn thận nghĩ lại, chẳng nhẽ lại là Hùng Phong. Hùng Phong thường muốn đâm cậu bằng chóp mũi, dù cậu sợ đến mức gào thét tránh đi, Hùng Phong ở bên kia vách thủy tinh vẫn muốn đâm.
Lại nhìn Diệp Thế tử, hình như đằng sau cũng có một cái đuôi y chang Hùng Phong, vui sướng lắc lắc.
Lý Ngư: Phì, đúng là chủ nào chó nấy.
Trong sách gốc Cảnh Vương chưa từng vào cung cùng Diệp Thanh Hoan. Bây giờ Cảnh Vương lại muốn đi, có thể phối hợp với Diệp Thế tử, lòng Lý Ngư cũng kiên định hơn.
Mà theo thói quen gần đây, Cảnh Vương đi đâu cũng mang theo cậu, khi vào cung chắc chắn cũng không thể thiếu cậu, vậy cậu có thể tự mình theo dõi Diệp Thế tử rồi!
Một tuần sau, Đoan Ngọ tới gần, chủ nhân nước Kim Tuyệt —— Kim Tuyệt Vương đến yết kiến ở Hoàng thành. Hoàng đế lệnh Lễ bộ sắp xếp, mời Kim Tuyệt Vương tới điện Thái Hòa.
Vì là quốc yến, Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan đều có trong đội ngũ, nhìn thấy một nữ hài xinh đẹp hai tám tuổi bên người Kim Tuyệt Vương thỉnh an Hoàng đế, hai người ăn ý liếc mắt nhìn nhau.
Thì ra đây là Kim Tuyệt Công chúa… Trong thư có nói, người vốn dĩ không liên quan tới bọn họ đã tới trước mặt rồi!
Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan đều không hẹn mà cùng căng thẳng.
Gần đây Hoàng đế đã nhận được thư Kim Tuyệt Vương gửi. Kim Tuyệt Vương có ý định liên hôn, muốn gả Công chúa nhỏ vào vương triều này. Cân nhắc tới vấn đề ngoại giao của hai nước, Hoàng đế đã vui vẻ đồng ý.
Về phần Công chúa nhỏ gả cho ai, Hoàng đế đã lướt qua danh sách nam tử đến tuổi trong Hoàng thành một lần.
Thân phận cao quý nhất, đương nhiên là các Hoàng tử của ông. Nhưng dù sao Kim Tuyệt Công chúa cũng là người ngoại tộc, không thích hợp gả làm chính phi của các Hoàng tử, mà trong thư Kim Tuyệt Vương đã nhắc tới rằng Công chúa nhỏ cũng không muốn làm tiểu thiếp.
Hoàng đế nghĩ về Cảnh Vương. Cảnh Vương chưa kết hôn, nhưng lại không thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nếu cưới Kim Tuyệt Công chúa, thật ra cũng được.
Chỉ là Hoàng đế đã bỏ ý định này ngay lập tức. Cảnh Vương có bệnh câm, chưa chắc Kim Tuyệt Công chúa đã vừa ý. Hơn nữa ngày nào ông chưa lập Thái tử, Cảnh Vương vẫn là Hoàng tử có thân phận tôn quý nhất. Nếu ông để Cảnh Vương cưới nữ nhân ngoại tộc kia, phải an bài chính thê của những Hoàng tử khác ra sao?
Hoàng đế quyết định không chọn Hoàng tử nào, tìm một công tử quý tộc khác xứng đôi với Kim Tuyệt công chúa.
Rất nhanh, Thế tử phủ Thừa Ân công rơi vào mắt ông…
Trên điện Thái Hòa, Hoàng đế cười nói: “Diệp Thế tử, an toàn của Kim Tuyệt Vương và Công chúa tại Hoàng thành giao cho ngươi.”
Diệp Thanh Hoan cảm thấy dòng máu chảy trong người y lạnh ngắt, khẽ cắn răng quỳ xuống tiếp chỉ.
...
Trong yến hội, Cảnh Vương vừa ngồi xuống đã lấy bình thủy tinh trong tay áo ra. Lễ tiết quốc yến rất phức tạp, không biết cá nhỏ có ngộp quá không.
Hôm nay vào cung, vốn dĩ hắn không muốn mang cá theo, nhưng cá nhỏ lại chủ động tiến vào bình thủy tinh không chịu ra, đôi mắt tựa hắc ngọc vẫn luôn nhìn hắn.
Cảnh Vương mỉm cười, đành nhét bình thủy tinh chứa cá vào tay áo.
Bây giờ hắn lấy bình thủy tinh ra, người xung quanh đều sững sờ.
Cảnh Vương mang theo một con cá bên người?
Trong đó không thiếu những người từng thấy Cảnh Vương dọn nhà cùng bể cá thủy tinh, trong chốc lát cũng không biết phải nói gì.
Nhị Hoàng tử rất có phong phạm Thái tử ngồi trong đám Hoàng tử trò chuyện vui vẻ, vừa thấy con cá này vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Nhị hoàng tử, lại gặp mặt rồi!
Lý Ngư vẫy đuôi với Mục Thiên Chiêu từ xa. Lần này cậu lại tới phá chuyện tốt của Nhị Hoàng tử!
yayay xuất chiến thôi~~
Trả lờiXóa