Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 30

Edit: Nguyen Tung
Beta: Sói

Phàn Uyên tiến về phía trước một bước, Cố Dương lại lùi một bước.

Cậu liếc xuống lòng bàn tay trái đang run rẩy, tưởng mình nhìn nhầm.

Độ thiện cảm của Phàn Uyên: 16 điểm.

Rõ ràng điểm tăng lên, vậy mà lúc này Phàn Uyên lại giống như muốn ăn thịt cậu đến nơi rồi.

Đôi cánh của Cố Dương cụp xuống sau lưng như một chú chim cút nhỏ bị doạ.

Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ phía hành lang, Phàn Uyên ngừng tiến về phía trước.

Cố Dương nghe thấy tiếng bước chân bèn hoảng hốt chui xuống gầm bàn.

Biệt thự của Phàn Uyên chỉ có một dì bảo mẫu, còn người quét dọn thì hầu như đúng giờ mới đến. Bình thường nếu không có ai gọi thì dì bảo mẫu cũng sẽ không lên lầu, ba mẹ của Phàn Uyên cũng không ở đây. Hôm nay có lẽ là Phàn Uyên đã gọi bà đến..

Cố Dương sợ bị người khác phát hiện ra đôi cánh nên đành trốn đi.

Phàn Uyên đi tới cửa, ngăn dì bảo mẫu tiến vào.

Dì bảo mẫu đưa cho Phàn Uyên một hộp giấy sát trùng, nói với hắn mấy câu rồi rời đi.

Phàn Uyên cầm giấy sát trùng đi vào thư phòng, thấy Cố Dương đang định bò ra từ dưới gầm bàn, hắn bèn ngồi xuống ghế rồi đẩy Cố Dương vào trong.

Cố Dương nép dưới gầm bàn nhìn đôi chân dài của Phàn Uyên chặn lối ra, cậu tính đẩy hắn nhưng nghĩ đến ánh mắt âm trầm lúc nãy thì lại không dám. Cuối cùng, Cố Dương cẩn thận giật giật ống quần hắn.

"Phàn Uyên... Cho mình đi ra được không?"

Âm thanh yếu ớt truyền ra từ dưới gầm bàn. Phàn Uyên làm như không nghe thấy, hắn lấy giấy sát trùng lau bốn chữ màu đen trên tay trái, thế nhưng lau một lúc chữ cũng chỉ nhạt đi tý xíu, vẫn vô cùng rõ ràng. Có thể nói cây bút mark này không những chống nước tốt mà còn chống cả giấy sát trùng.

Cố Dương ngửi thấy mùi cồn bèn cẩn thận đặt tay lên đầu gối Phàn Uyên rồi thò đầu ra nhìn, song cậu chỉ thấy cằm hắn. 

 "Phàn Uyên..."

 Cố Dương gọi đi gọi lại.

Rốt cuộc Phàn Uyên cũng cúi đầu nhìn cậu, hai chân hơi mở để Cố Dương có thể chui ra một chút, nhưng vẫn ngồi xổm trước mặt hắn không thể hoàn toàn thoát.

Cố Dương đưa tay về phía Phàn Uyên: "Cho mình ít giấy sát trùng đi?"

Áo sơ mi của cậu đã bị rách, hai chữ “Phàn Uyên” vô cùng dễ nhìn trên lồng ngực trắng nõn. 

Ngón tay Phàn Uyên kẹp một miếng giấy sát trùng đưa cho Cố Dương.

Cố Dương định bắt nhưng Phàn Uyên lại nhanh chóng lấy về. Hắn để giấy sát trùng lên bàn, ngón trỏ chọc cằm Cố Dương.

"Muốn lau sao?"

Cố Dương do dự một chút rồi gật đầu. Không hiểu sao cậu lại cảm thấy sau khi đồng ý mình sẽ gặp chuyện không hay.

Quả nhiên, ngay sau đó, Phàn Uyên đẩy đầu Cố Dương lại vào trong.

"Làm chuyện xấu phải bị phạt, không được lau, giữ lại."

Cố Dương bám vào ống quần Phàn Uyền, bị hắn kẹp ở giữa khiến cậu ngồi không được quỳ cũng không xong, vô cùng tủi thân.

Cũng may Phàn Uyên chỉ chặn cậu không quá năm phút rồi lại lùi về sau. 

Cố Dương quỳ ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn Phàn Uyên.

Phàn Uyên đưa tay về phía cậu: "Sao cậu không ra? Quỳ đến nghiện rồi à?"

Lúc này Cố Dương mới phản ứng được, cậu tóm lấy tay Phàn Uyên rồi bò ra ngoài.

Vừa bò ra Cố Dương lại bị Phàn Uyên kéo một cái, thuận thế ngồi trên người hắn.

Cố Dương là vậy, luôn muốn làm chuyện xấu nhưng khi bị bắt cũng không biết đường chạy, chỉ có thể oan ức chôn mặt trong lồng ngực kẻ ác.

Phàn Uyên động viên sờ sờ hai cánh Cố Dương, sau đó nắm gáy cậu kéo ra rồi đưa vở bài tập trống không tới trước mặt cậu. 

"Chơi cũng đã chơi, nghịch cũng đã nghịch rồi, bây giờ học."

Nhìn bốn chữ lớn “Của mình Cố Dương” trên cánh tay trái của Phàn Uyên, Cố Dương đành thành thật ngồi học cho tốt.

Ngày hôm sau, Phàn Uyên và Cố Dương một trước một sau đi vào phòng học lớp 12.

Hôm nay hai người không đeo khẩu trang đen nhưng tay trái Phàn Uyên lại đeo một chiếc găng tay trắng, trong khi từ trước đến nay Cố Dương luôn cài cúc áo qua loa hôm nay lại cài đến nút cao nhất, cổ áo đồng phục che tới cằm.

Nhân duyên của Phàn Uyên rất tốt nên hắn vừa bước vào đã được không ít bạn học hỏi thăm. Ai hỏi Phàn Uyên cũng trả lời một câu: "Bị thú cưng trong nhà cắn một cái, vết thương không thể ra gió."

Một đám bạn học lập tức an ủi hắn: "Sao lại thế chứ? Cậu không nên nuông chiều thú cưng quá được, nên phạt thì phải phạt, nếu không nó sẽ không biết sợ, lần sau sẽ lại cắn cậu mất.”

Phàn Uyên cười đáp: "Phạt rồi, bây giờ rất biết điều."

Cố Dương dựa vào lưng Phàn Uyên nghe hắn mặt không đỏ tim không đập nói dối bạn học mà đỏ bừng cả tai dùm, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

Không phải tất cả đều tin lời Phàn Uyên, ví dụ như Phan Phỉ và chị em tốt hay Lý Tử Yên, mấy người này hoàn toàn không tin.

Lý Tử Yên gãi cằm, hắn cảm thấy dạo này nam thần có chút kì quái, quá nhiều điểm khác thường, hắn cũng không nhớ Phàn Uyên có nuôi thú cưng.

Lúc này Mạnh Triển chưa tới nên không ai ngăn cản hắn, Lý Tử Yên bèn cầm bình nước lỗ mãng đi tới.

Hắn đi xuyên qua bạn học, vặn nắp bình rồi làm tư thế uống nước, vai đụng phải một bạn học nào đó khiến tay lệch đi, nửa bình nước rơi xuống tay trái Phàn Uyên.

Bao tay trắng tinh lập tức ướt sũng, Lý Tử Yên không tim không phổi nói câu “Xin lỗi”, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh tay Phàn Uyên, muốn nhìn hắn cởi bao tay để lộ bí mật.

Ai ngờ Phàn Uyên lại mặc kệ găng tay ướt cũng không cởi, dùng cánh tay ướt sũng vô vai Lý Tử Yên. 

Giọng của Phàn Uyên vẫn ôn hòa như trước nhưng không hiểu sao làm Lý Tử Yên khẽ rùng mình.

"Không sao đâu bạn học Lý."

Cố Dương thấy vậy lập tức ngồi thẳng người, khi Phàn Uyên đến, cậu ngồi lùi ra ngoài nhường vị trí bên trong.

"Cậu ngồi trong."

Phàn Uyên không biết Cố Dương định làm gì nhưng hắn cũng không từ chối, ngồi vào phía bên trong.

Cố Dương ôm tay trái ướt sũng của Phàn Uyên vào ngực, cậu cởi găng tay ném vào gầm bàn sau đó cầm áo khoác đồng phục lau khô tay cho hắn, đặt tay lên bàn rồi đè cằm lên trên.

Cố Dương gối mặt lên tay trái của Phàn Uyên, cậu nghiêng khuôn mặt in 4 chữ “cầu được khen ngợi” nhìn hắn.

"Cậu xem nè, mình che cho cậu nên không ai biết đâu."

 Ngón tay Phàn Uyên gãi cổ Cố Dương khiến cậu nheo mắt lại, mặt cọ cọ lên lòng bàn tay hắn.

"Đừng nghịch, ngứa."

Phàn Uyên muốn nói Cố Dương thật ngốc nhưng cuối cùng hắn cũng không nói ra, kệ Cố Dương tuỳ ý ôm cánh tay hắn như ôm vật quý..

Bỗng một tiếng "Lạch cạch" vang lên.

Phan Phỉ ngồi đằng trước quay đầu lại liếc Phàn Uyên cùng Cố Dương, sau đó cúi người xuống:

"Ôi tớ bị rơi bút."

Phàn Uyên và Cố Dương đều không để tâm đến cô, giờ tự học rất yên tĩnh, các bạn học đều đang nghiêm túc học tập.

Hai má Cố Dương đè lên lòng bàn tay Phàn Uyên, cậu nằm nhoài trên bàn làm bài tập nhưng trên thực tế lực chú ý của cậu vẫn hoàn toàn để trên người Phàn Uyên

Dường như Cố Dương đã hạ quyết tâm ôm tay Phàn Uyên mãi, Phàn Uyên làm xong một trang cậu sẽ lập tức lật trang cho hắn, hắn khát nước cậu sẽ lập tức vặn nắp bình đưa tới. Cho dù Phàn Uyên làm gì, Cố Dương cũng sẽ hỗ trợ đến mức coi hắn như người khuyết tật tay trái. 

Phàn Uyên chẳng hề ngăn cản mà có vẻ rất thích thú, tay trái bị Cố Dương đè thi thoảng lại gãi cằm cậu hoặc nghịch yết hầu của Cố Dương như tìm ra một trò chơi mới.

Mấy ngày gần đây Cố Dương cứ đêm đến lại náo loạn, vậy nên buổi sáng chính là thời gian cậu mệt mỏi nhất. Cố Dương uể oải chậm rãi díp mắt lại. 

Phàn Uyên liếc thấy, ngón tay thon dài ngắt vành tai Cố Dương hai lần. 

"Ngủ đi, mấy ngày nay thầy chủ nhiệm có việc không ở trường, không ai đi kiểm tra hết."

Vừa nghe thấy vậy, Cố Dương lập tức gục cả người xuống bàn, nhưng nằm sấp thì bị chạm vào cúc áo cổ nên cậu thấy không thoải mái,

Cố Dương cẩn thận nhìn xung quanh mấy lần, thấy không ai để ý bèn kéo áo xuống rồi mở hai cúc áo sơ mi trên, xong xuôi cậu mới thoải mái thở dài, nằm xuống tay trái Phàn Uyên.

Phàn Uyên híp mắt, trong lúc Cố Dương mở nút áo hắn đã thấy một phần xương quai xanh của cậu bị bút vẽ đen kịt.

Tay trái hắn đang bị Cố Dương đè lên, đầu ngón tay liền trượt theo xương quai xanh của Cố Dương vuốt hai cái.

Cố Dương mơ màng dùng sức cọ tay Phàn Uyên, cậu lầm bầm: "Đừng lộn xộn, để mình ngủ chút mà."

Không biết đây là lần thứ mấy trong buổi sáng ngày hôm nay Phan Phỉ xoay người nhặt bút nữa rồi, cô chuyền giấy cho chị chị em tốt của mình:

"Thấy gì không?"

“Không, Cố Dương che quá kĩ nên không thấy trên tay Phàn Uyên có gì."

 "Nhìn lại thử xem."

Không phải canh chừng thầy chủ nhiệm nên Cố Dương ngủ một giấc ngon lành. Trong lúc ngủ, dường như mơ được ăn đồ ăn ngon nên Cố Dương cắn ngón út Phàn Uyên, không chỉ thế cậu còn lấy răng mài ngón tay hắn, thi thoảng lại dùng lưỡi đẩy đẩy.

Phàn Uyên đang viết bỗng dừng lại, hắn đặt bút xuống rồi lại gần Cố Dương, thấy mắt cậu đóng chặt, mặt mày thả lỏng ngủ vô cùng thoải mái, trong miệng còn ngậm ngón út của hắn.

Cố Dương cắn rất dùng sức, không biết có phải cậu mơ thấy bản thân gặm xương không mà thiếu chút nữa là cắn nát ngón tay Phàn Uyên.

Phàn Uyên kêu một tiếng "Shhhh", hắn lập tức bóp lấy cằm Cố Dương rồi nhấc lên lắc lắc.

Cố Dương chậm rãi mở mắt ra, trong miệng vẫn ngậm ngón út Phàn Uyên, cậu mơ hồ hỏi: "Làm gì vậy?"

"Lạch cạch."

Bút Phan Phỉ lại rơi.

Tay phải Phàn Uyên nắm cằm Cố Dương lắc lắc, còn ngón tay trái trong miệng cậu thì chọc vào đầu lưỡi.

"Há miệng ra."

Ý thức của Cố Dương không tỉnh táo nhưng thân thể lại vô cùng nghe lời làm theo.

Phàn Uyên rút tay về, thấy trên ngón tay có dấu răng, hơn nữa còn hơi sưng.

Phan Phỉ nhặt bút lên, vừa kịp nhìn thấy dòng chữ “Của mình Cố Dương” trên tay trái Phàn Uyên cùng với hai chữ nửa ẩn nửa hiện nơi cổ áo mở ra của Cố Dương.

Cô vô cảm nhặt bút lên, sau đó lạnh lùng xoay người chuyền giấy cho cô bạn.

"Thấy rồi!! Trên tay Phàn Uyên là bốn chữ “Của mình Cố Dương” còn trên cổ Cố Dương hình như là hai chữ “PHÀN UYÊN”!! !"

Chị em tốt mặt vô cảm viết trả lời, nhưng dấu chấm than xuất hiện ngày càng nhiều.

"Á đù!!! Hai người kia có phải xăm hình đôi không!! Tuyệt!!"

Bên kia, Cố Dương hoàn toàn mờ mịt nhìn đầu ngón tay út bị cắn đỏ của Phàn Uyên. Cậu tóm lấy cánh tay hắn kéo lại vào ngực rồi đặt cằm lên, hai má cọ vào lòng bàn tay hắn, thậm chí còn nghiêng đầu nhìn Phàn Uyên cười lấy lòng.

"Cho mình ngủ xíu thôi."

Phàn Uyên thở dài, đầu ngón tay bóp cằm Cố Dương như đang dỗ dành một con thú nhỏ.

Cố Dương vui vẻ ngủ thiếp đi, thi thoảng còn chép miệng hại cái rồi cắn vào ngón tay Phàn Uyên.

Đầu ngón tay Phàn Uyên run rẩy, cuối cùng vẫn chiều cậu.

Đến giờ nghỉ trưa, Cố Dương buộc chặt nút áo đồng phục, sau đó kéo tay Phàn Uyên đi ăn cơm.

Phàn Uyên định đeo tiếp găng tay dưới ngăn bàn nhưng bị Cố Dương cướp lấy ném vào thùng rác.

Cố Dương kéo ống tay áo rộng thùng thình xuống, bàn tay cậu giấu trong ống tay áo, quơ quơ về phía Phàn Uyên.

"Đưa tay cho mình."

Phàn Uyên nhìn chằm chằm tay áo Cố Dương một lúc lâu, đến tận khi cậu cho rằng hắn không muốn, Phàn Uyên mới chậm rãi thò tay vào ống tay áo của cậu.

Cố Dương lập tức nắm lấy tay Phàn Uyên, hai người vừa giấu tay trong áo vừa tiến về phía nhà ăn.

Dọc theo đường đi rất nhiều bạn học chú ý đến họ, Cố Dương hơi nép mình về phía Phàn Uyên, bàn tay nắm tay hắn cũng chảy chút mồ hôi.

Cố Dương căn bản không nghĩ nhiều, mãi đến khi bị các bạn học nhìn tới nhìn lui cậu mới bất giác nhận ra mình và Phàn Uyên dắt tay nhau trước mặt mọi người thế này quả thật có chút kì quái.

Ngược lại, Phàn Uyên vô cùng bình thản, hắn quơ quơ tay hai người trong áo:

"Cậu sợ gì?"

Mặt Cố Dương từ từ đỏ bừng, cậu lắp bắp: "Mình, mình đâu có sợ."

Miệng nói vậy thân thể cậu cũng dựa sát vào người Phàn Uyên, chứng minh Cố Dương thật sự không sợ. 

Hai người không ăn ở nhà ăn mà mua đồ mang về lớp, chủ yếu là  nhiều người có lòng tò mò quá.

Chiều hôm ấy, Cố Dương tiếp tục ôm tay trái Phàn Uyên.

Phàn Uyên vẫn lật sách, làm bài không ảnh hưởng gì, cái tay bị Cố Dương đè lên vẫn thi thoảng gãi cằm cậu, xoa bóp cổ cậu như trò chơi.

Tan học, Phàn Uyên dọn hết đồ, nhét tay áo vào túi rồi đi về.

Thấy Phàn Uyên nhét tay vào túi, Cố Dương há hốc mồm.

Rõ ràng chỉ cần nhét tay vào túi là được, vô cùng đơn giản, vậy mà hắn cố tình để cậu ôm tay đi khắp nơi.

Nhưng khi nghĩ đến việc Phàn Uyên luôn hết sức phối hợp với cậu, Cố Dương lại có chút đắc ý.

Cậu và Phàn Uyên đi ra cổng, đang muốn tiến vào xe của hắn như thường ngày thì bị chặn lại.

"Hôm nay không được."

Cố Dương vẫn muốn chen vào trong: "Tại sao không?"

Phàn Uyên ngồi trong xe, một tay giữ cửa chặn Cố Dương bên ngoài..

"Tôi có việc, đêm nay cậu về nhà đi."

Cố Dương không muốn, cậu cúi đầu tính chen vào.

Phàn Uyên đã nghiêm túc thì Cố Dương không phải là đổi thủ của hắn, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa xe đóng lại, mang theo Phàn Uyên nghênh ngang rời đi. 

Cố Dương tức giận đá văng một cục đá rồi trở về ngôi nhà lâu rồi mình không về.

Bởi bàn tay vàng “Chim Họa Mi” mà buổi tối cậu thường không thích ngủ, được thôi, vậy thì ngồi học, kết quả Cố Dương không tự giác viết hết một trang vở toàn hai chữ “Phàn Uyên”.

Ngày hôm sau, Cố Dương đi từ rất sớm chờ Phàn Uyên.

Xe vừa tới là cậu vọt ra.

Phàn Uyên bước xuống xe, tay trái hắn mang một cái bao tay mới, nhìn thấy Cố Dương, hắn có phần kinh ngạc.

"Cậu sao vậy..." Lời còn chưa nói hết, Cố Dương lao vào lồng ngực Phàn Uyên, hai tay cậu ôm lấy cổ hắn, chân cũng cuốn chặt lấy người.

Cổng trường tấp nập kẻ đến người đi, bây giờ là giờ đi học, xung quanh toàn là học sinh,

Động tĩnh của Phàn Uyên và Cố Dương lập tức hấp dẫn các bạn học đi ngang qua, rất nhiều người đang lén nhìn sang bên này.

Cố Dương treo trên người Phàn Uyên, nói gì cũng không chịu xuống.

Bàn tay Phàn Uyên mang găng tay trắng tinh vỗ vỗ Cố Dương: "Xuống dưới đi đã."

Cố Dương cọ trán vào hõm cổ Phàn Uyên, cậu lắc đầu: "Không xuống, Phàn Uyên, cậu không đừng không cho mình đến nhà, cũng đừng vứt mình ở trường học một mình. Cậu sao lại như vậy chứ? Lúc thì tốt với mình nhất, lúc thì bỏ mặc mình chẳng quan tâm, cậu xấu lắm, không ai xấu bằng cậu."

Giọng Cố Dương tràn đầy oan ức xen lẫn nghẹn ngào, nhưng cậu cứ chôn mặt vào hõm cổ Phàn Uyên khiến hắn không biết liệu cậu có khóc hay không.

Bốn phía không chỉ có học sinh đi qua mà còn có các giáo viên, có vài giáo viên quen mắt đã nhìn sang.

Phàn Uyên chỉ có thể ôm Cố Dương ngồi lại vào xe.

Hắn yêu cầu tài xế đỗ xe trong con hẻm rồi bảo đi xuống trước.

Cố Dương vẫn còn rúc trên người Phàn Uyên, cậu yên lặng vùi trong lồng ngực của hắn như một đứa trẻ to xác.

Phàn Uyên giơ tay vỗ tấm lưng gầy của Cố Dương động viên: "Ngẩng đầu lên, để tôi xem xem."

Lúc này Cố Dương mới chậm rãi ngẩng đầu, cậu ngồi trên người Phàn Uyên nên cao hơn hắn một chút. Cố Dương cúi đầu để lộ cặp mắt đỏ bừng, rõ ràng là cố nhịn không khóc. 

Phàn Uyên cười: "Cậu oan ức cái gì?"

Cố Dương lắc đầu: "Không có."

Nói thì nói như vậy, miệng lại không nhịn được mếu máo.

"Bởi vì tối hôm trước tôi không cho cậu về nhà theo sao?"

Hỏi xong, Phàn Uyên thò tay vào trong túi lấy gì đó.

Cố Dương nghe vậy cũng không gật đầu, chỉ chôn mặt vào cổ hắn tiếp.

Phàn Uyên lấy từ trong túi đeo lưng ra một cái hộp, dùng cạnh hộp lạnh lẽo chạm vào cổ Cố Dương.

Cố Dương tránh né một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn hộp nhỏ trong tay Phàn Uyên.

"Đây là gì vậy?"

Phàn Uyên đưa hộp cho cậu: "Không phải là cậu muốn một chiếc vòng cổ sao?"

Tim Cố Dương lỡ một nhịp, phía sau lưng bắt đầu nóng lên, đôi cánh như chực chờ xông ra ngoài.

Cậu đón lấy cái hộp rồi mở ra ngay trước mắt Phàn Uyên.

Trong hộp là một chiếc vòng cổ bằng da, mặt trong được lót lông, đeo lên rất dễ chịu, phía ngoài là một mặt dây hình hoa lan tiên khảm kim cương, trên sợi dây còn được khắc hai kí tự tiếng anh “GY”

Cố Dương vô cùng yêu thích, cậu dùng đầu ngón tay sờ sờ hai chữ "GY" rồi ngẩng đầu hỏi Phàn Uyên:

"Tại sao không phải FY?"

Phàn Uyên sửng sốt, con ngươi đen láy lẳng lặng nhìn Cố Dương, nửa ngày không lên tiếng.

Xe đỗ trong hẻm, bốn phía đều tối tăm.

Thấy Phàn Uyên không nói gì, Cố Dương bèn xoay người lấy một cây bút ra đưa cho hắn.

Cậu nghiêng người, mở dây kéo rồi chỉ vào cần cổ trắng nõn.

"Giúp mình viết chữ FY ở đây đi."

Cây bút trong tay Phàn Uyên không nhúc nhích.

Cố Dương thúc giục đẩy tay hắn một cái rồi đưa cổ lại gần.

"Viết đi."

Hầu kết Phàn Uyên chuyển động nhỏ đến gần như không nhận ra, hắn chậm rãi mở nắp bút.

Ngòi bút chì vốn mảnh, không to như bút Mark nên để lại trên da cảm giác ngưa ngứa.

Cố Dương híp mắt, cậu khẽ co vai nhưng không né tránh.

Phàn Uyên chầm chậm viết hai chữ tiếng anh “FY” trên cổ Cố Dương, còn tô thêm lần nữa cho rõ ràng.

Thấy hắn viết xong, Cố Dương bèn đưa vòng cổ cho hắn bảo hắn đeo cho mình.

Dây chuyền đeo lên cổ, che đi hai chữ “FY”, mặt dây hình hoa lan phía trước khẽ đung đưa theo động tác của Cố Dương. 

Ngón tay Phàn Uyên sờ vào nơi viết hai chữ “FY” trên cổ.

Trừ bọn họ, không ai biết phía dưới vòng cổ có gì.

Vì nhận được quà mà Cố Dương đã ném oan ức ra sau đầu từ bao giờ, cậu yêu thích không rời vuốt ve mặt dây mãi.

Cậu đã thấy nhiều cô gái đeo kiểu vòng cổ này, màu sắc, chất liệu rất phong phú, có một thời gian thứ này cực kì hot.

Cố Dương hài lòng thả tay xuống, nhéo ống tay áo Phàn Uyên.

"Đi thôi, nên vào lớp rồi."

Phàn Uyên không lên tiếng nhìn cậu chằm chằm.

Hồi lâu sau, đến khi thấy Cố Dương nghiêng đầu nghi hoặc hắn mới chậm rãi xuống xe.

Dưới ánh mặt trời, mặt dây hình hoa lan tỏa sáng rực rỡ. Phàn Uyên đưa bàn tay mang găng trắng về phía Cố Dương

Cố Dương lập tức nắm lấy, hai người cùng đi vào trường.

Phan Phỉ đang thấp thỏm chờ tại cửa lớp thì thấy Phàn Uyên và Cố Dương nắm tay nhau đi tới, cô đặc biệt chú ý đến vòng cổ của Cố Dương.

Phàn Phỉ không phản ứng kịp, cứ đứng chặn ở cửa.

Khi Cố Dương và Phàn Uyên đi tới, Cố Dương cười với Phan Phỉ.

"Bạn học Phan, sao cậu ngẩn ngơ thế?"

Phan Phỉ giật mình "A" một tiếng rồi lập tức lùi về sau vài bước tránh cửa.

Thấy Phàn Uyên cùng Cố Dương đi vào, cô nàng vỗ trán đuổi theo.

"Cố Dương!"

Cố Dương quay đầu lại nhìn Phan Phỉ: "Sao vậy?"

Phan Phỉ hơi sốt sắng: "Chuyện là…thứ sáu tớ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, cậu tới chơi nhé.”

Cố Dương thoải mái gật đầu: "Tất nhiên, mình có thể rủ bạn đi cùng không?"

Phan Phỉ kích động định che miệng nhưng nhịn được, cô dùng sức gật đầu: “Tất nhiên! Cậu định rủ ai thế?"

Cố Dương kéo Phàn Uyên về phía bên này: "Là cậu ấy."

Phàn Uyên đứng sau Cố Dương, bàn tay đeo găng trắng tinh nắm tay cậu, hắn nhàn nhạt liếc Phan Phỉ rồi quay lại trên người Cố Dương. 

Hai người về chỗ, Phàn Uyên lập tức buông tay ra rồi nắm gáy Cố Dương.

Bị bóp gáy khiến Cố Dương nheo mắt, cậu quay đầu vô tội nhìn hắn.

Trên cổ cậu lưu lại cảm giác thô ráp của găng tay, Phàn Uyên nói:

"Cậu được đấy Cố Dương, dám thay tôi quyết định à?"

Cố Dương ngửa đầu ra sau, cọ cọ vào tay Phàn Uyên lấy lòng.

"Chơi và học song hành mà, không thể học suốt ngày đúng không?”

Phàn Uyên rút tay lại, ngón tay lướt qua nơi viết hai chữ “FY”.

"Lần sau không được dùng lí do này nữa."

Lời tác giả:

Bút Mark: Kích động cái gì? Tất cả ngồi xuống tất cả ngồi xuống!

Ra ngoài chơi có thể làm nhiều việc hơn 😊


I: Phiên âm tên tiếng Trung của: Cố Dương là “gù yáng” viết tắt GY

                                                    Phàn Uyên là “fán yuan” viết tắt FY

Cố Dương thích GY nhưng càng thích FY hơn =))))


1 nhận xét: