Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 29

Edit: Nguyen Tung
Beta: Sói

Lúc quay lại lớp học, Cố Dương và Phàn Uyên bị Trác Uyển chặn tại chỗ dạy dỗ rất lâu, cả lớp yên lặng dỏng tai nghe trộm Trác Uyển dạy dỗ hai người.

Phàn Uyên làm lớp trưởng ba năm vẫn luôn hoàn hảo, có thể nghe thấy hắn bị mắng đối với đám bạn học là chuyện vô cùng hiếm thấy, cho nên cả đám không nhịn được đều dựng lỗ tai lên nghe trộm.

Cuối cùng nhờ Phàn Uyên bảo đảm thành tích tuyệt đối sẽ không rớt, Cố Dương cam đoan kì thi tháng sau nhất định sẽ có tiến bộ, Trác Uyển mới tạm thời buông tha bọn họ, song cô vẫn nhắc nhở hai người và tiếp tục quan sát cẩn thận ý bảo cả hai nên biết thân biết phận ngoan ngoãn học hành chứ đừng đi gây chuyện. 

Mặc dù đã bị Trác Uyển dạy dỗ một trận nhưng Cố Dương vẫn vô cùng mong ngóng tan học, tiếng chuông vừa vang là cậu lập tức bắt lấy Phàn Uyên chạy ra ngoài rồi đẩy hắn lên xe, trên đường đi về còn hưng phấn đến nỗi cánh cũng sắp mọc ra nên phải cọ lưng lên xe. 

Phàn Uyên giội cho Cố Dương một gáo nước lạnh: “Về nhà phải làm bài tập trước”

Cố Dương sửng sốt, cậu mím môi dịch xát lại gần Phàn Uyên, bắt lấy tay hắn sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phàn Uyên không nói gì.

Phàn Uyên dời mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, coi Cố Dương như không khí.

Cố Dương chen đến chỗ Phàn Uyên, vô cùng chân thành xin xỏ: “Phàn ba ba, tụi mình bay trước đi mà, không tốn thời gian lắm đâu, bay xong thì làm bài nha? Vừa học vừa chơi.”

Phàn Uyên đẩy trán Cố Dương: “Cậu cứ như vậy muốn đưa tôi bay cùng sao?”

Cố Dương dùng sức gật đầu: "Kỹ thuật của mình tốt lắm, không bay thì phí."

Phàn Uyên nở nụ cười, sau đó lại lập tức thu hồi: “Kỹ thuật tốt? Đúng là không bay thì phí nhỉ.”

Ước muốn của Cố Dương được toại nguyện, cậu tiếp tục cọ lại gần Phàn Uyền rồi đặt cằm ở trên vai hắn, hoàn toàn không nhận ra mình bị Phàn Uyên trêu đùa.

Nhà Phàn Uyên rất lớn, trước nhà có sân vườn. Bình thường muốn vào nhà hắn còn phải đi một đoạn đường băng một khu qua rừng, vì muốn bay nên Cố Dương đã sớm chuẩn bị trước, vừa xuống xe là cậu lập tức kéo Phàn Uyên về phía con đường.

Buổi tối con đường nhỏ này không có người nào đi vậy nên không có đèn.

Cố Dương vừa kéo Phàn Uyên vừa chạy, hai cánh chim mở ra phía sau.

Bởi vì quá mức hưng phấn nên cậu quên cởi đồng phục, bộ quần áo vất vả bảo vệ cơ thể Cố Dương cả một ngày đến tối rốt cuộc bị đôi cánh xé rách. 

Chân Cố Dương vừa chạy vừa nhảy, sau đó cậu ép sát mặt đất chuẩn bị bay, thế nhưng Cố Dương lại bay quá sát nên không thể mang theo Phàn Uyên đang đứng bên cạnh, đã thế còn bị hắn hơi dùng sức kéo lại.

"Gấp làm gì?" Phàn Uyên đè vai Cố Dương khiến cậu bình tĩnh lại.

Hai chân Cố Dương đã tiếp đất, cậu hạ cánh xuống, cuối cùng cũng chịu bước đi đàng hoàng trên con đường nhỏ để vào vườn.

Khu vườn được chiếu sáng bởi ánh sáng mờ nhạt, có cây cổ thụ không biết đã bao nhiêu tuổi, tán lá rộng mở che cả khoảng trời trong sân.

Cố Dương buông tay Phàn Uyên, cậu khom lưng định ôm ngang hắn nhưng bị hắn phất tay đẩy ra

Ôm bàn tay bị vỗ đau, Cố Dương oan ức: “Đau quá đi, không cho mình ôm thì làm sao mang cậu bay cùng được”

Phàn Uyên liếc cái cây rồi đi tới trước mặt Cố Dương, duỗi tay nắm lấy eo cậu, cằm đặt trên vai Cố Dương

"Cứ như thế này mà bay đi."

Hai tay Cố Dương vòng sau lưng Phàn Uyên, đổi tư thế một chút sau đó dùng sức đập cánh, hai chân Phàn Uyên chậm rãi nâng lên từ mặt đất. 

Phàn Uyên nhìn xuống sau lưng Cố Dương, thấy càng ngày càng cách xa mặt đất, đôi cánh cậu đập gió vào mặt hắn, đôi mắt hơi khép hờ không biết đang nghĩ gì.

Cố Dương sướng đến phát điên, cậu dùng sức đập cánh cùng Phàn Uyên bay vòng quanh vườn hai vòng, sau đó cùng nhau hạ xuống nhánh cây khoẻ khoắn của cây cổ thụ.

Hai người sóng vai ngồi trên cành cây, Cố Dương ngắt một lá cây xanh biếc để sát môi thổi mấy lần nhưng không thành công. 

Cố Dương bỏ lá cây xuống khỏi môi, cậu ngắm nhìn Phàn Uyên trong bóng tối, đang ngồi trên cành cây mà Cố Dương cũng không chịu thành thật nhích lại gần hắn.

“Cậu biết thổi lá cây không?” Cố Dương đưa chiếc lá cây đã bị cậu cắn ra vết rách nhỏ qua.

Phàn Uyên cúi đâu nhìn, không nhúc nhích.

Cố Dương bĩu môi, cậu đang tính ngắt một cái lá mới thì Phàn Uyên đã nhanh tay đoạt đi chiếc lá trên tay, hắn lật đến mặt lá mà Cố Dương chưa chạm tới rồi nhẹ nhàng ngậm lên môi.

Tim Cố Dương đập nhanh hơn một nhịp, nhưng cậu vẫn có chút thất vọng.

Một tay cậu đặt ở khuỷu tay Phàn Uyên, Cố Dương nhìn đôi môi mỏng của hắn ngậm lấy phiến lá, nhẹ nhàng thổi.

"Phì phì-----"

Bầu không khí vốn tốt đẹp bỗng bị tiếng “Phì phì” phá hỏng, Cố Dương không nhịn được cười ra tiếng.

"Cậu không biết thổi hả?”

Phàn Uyên nghiêm túc cầm lá cây đưa đến gần nhìn một chút, sau đó để xuống môi.

"Phụt phụt —— "

Nếu không phải đang ngồi trên cây thì Cố Dương đã nằm lăn ra cười rồi, cậu đỡ vai Phàn Uyên, điều chỉnh lá cây trong tay hắn.

"Cậu không thấy vết rách bị mình cắn à? Thổi chỗ này nè."

Vừa dứt lời hai người đều sững sờ, lúc này Cố Dương mới ý thức bản thân vừa nói gì, cậu tính đoạt lấy chiếc lá nhưng Phàn Uyên đã né ra rồi cất nó đi.

Gió đêm xào xạc thổi qua kẽ lá.

Hơi lạnh thổi qua má hai người, Cố Dương nhìn chằm chằm nơi Phàn Uyên cất chiếc lá một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt. Cậu ngẩng đầu nhìn tán lá che kín bầu trời: “Chỗ này không thấy sao cũng không có đom đóm”

Phàn Uyên giơ tay vén cành cây ra nhưng vẫn chỉ thấy một khoảng không trống rỗng, hắn thả tay để cành cây trở về chỗ cũ.

"Tháng mười làm gì có đom đóm."

Cố Dương kéo Phàn Uyên đứng dậy rồi dựa vào lồng ngực hắn, cậu ngẩng đầu:

"Ôm chặt mình nhé, chúng ta sẽ đến nơi có thể ngắm sao."

Phàn Uyên vòng lấy eo Cố Dương, cánh chim đen nhịp nhàng vỗ tạo thành một cơn gió lớn, hai người bay khỏi cành cây hướng lên trên, bay đến tầng cao nhất của biệt thự nhà Phàn Uyên.

Một chân Phàn Uyên dẫm trên nóc nhà, hắn thả tay, thế nhưng Cố Dương vẫn chôn trong ngực hắn.

Cậu ngẩng đầu cười giảo hoạt với Phàn Uyên, sau đó dùng sức đẩy ngã hắn xuống đất. Cố Dương dựa vào lồng ngực hắn cọ cọ đến khi tìm được vị trí tốt mới quay đầu nhìn về bầu trời đêm.

Thật ra Phàn Uyên không muốn phản kháng, khi bị cậu đẩy ngã  hắn đã được đôi cánh bọc lại sau lưng nên không thấy đau.

Một cánh của Cố Dương đặt sau lưng Phàn Uyên, một cánh thì che trên người hai người. Cả hai lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời đêm, trong lúc này không ai nói gì.

Gió lạnh thổi bay tóc Cố Dương làm chúng lướt qua cằm Phàn Uyên khiến hắn hơi ngứa.

Phàn Uyên cúi xuống không né tránh, hắn ôm lấy Cố Dương rồi đặt cằm lên đỉnh đầu cậu.

Dường như thân thể Cố Dương đã quen thuộc vô cùng nên cậu không phản kháng, thậm chí cậu còn hết sức phối hợp chen vào ngực Phàn Uyên như hận không thể dính lấy hắn. 

Dưới bầu trởi sao, hai thiếu niên tràn ngập hơi thở thanh xuân thân mật ôm nhau.

Yên lặng một lúc lâu, Cố Dương dần dần bình tĩnh lại.

Đầu cậu gối lên ngực Phàn Uyên, nghe nhịp tim trầm ổn của hắn khiến cậu có chút buồn ngủ.

Khi tâm trạng ổn định, đôi cánh sau lưng cậu cũng chậm rãi biến mất, để lộ ra vết rách lớn trên áo.

Gió lạnh len lỏi vào hai vết rách, thổi vào lưng làm mất đi hơi ấm khiến Cố Dương không nhịn được run lên.

Tay Phàn Uyên theo bản năng chuyển xuống sau lưng Cố Dương, ngón tay hắn luồn vào trong vết rách, vuốt ve hai lần lưng cậu.

"Cố Dương."

Cố Dương hàm hồ "Ừ" một tiếng, giống như sắp thiếp đi.

Từ khi đạt được bàn tay vàng “Chim sơn ca”, cậu rất ít buồn ngủ buổi tối.

Nhưng Phàn Uyên không vì vậy mà buông tha Cố Dương, ngón tay hắn thăm dò trong quần áo cậu, lần mò khắp tấm lưng bóng loáng, đến khi Cố Dương đang buồn ngủ không nhịn được khẽ kêu mới thu tay.

Phàn Uyên hỏi: "Cố Dương, chúng ta xuống kiểu gì?"

Cố Dương lập tức bừng tỉnh, cậu đi ra khỏi lồng ngực Phàn Uyên rồi lần mò phía sau. Lúc này Cố Dương mới nhận ra sau lưng cậu đã không có gì, đôi cánh đã biến mất.

Cố Dương cúi đầu nhìn toà nhà cao cao rồi lập tức thu hồi tầm mắt, cậu bất lực nhìn về phía Phàn Uyên.

"Chúng ta xuống kiểu gì bây giờ?"

Phàn Uyên nhìn kẻ khởi xướng dẫn đến tình cảnh này đang không chút tự giác nào kéo ống tay áo hắn cầu cứu.

"Nếu không thì gọi điện thoại kêu người tới cứu?"

Phàn Uyên lạnh lùng liếc cậu: "Cậu định giải thích việc chúng ta lên đây như thế nào?"

Cố Dương rụt cổ, tự biết bản thân đuối lý cúi đầu.

Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài trên đỉnh đầu, sau đó thấy bàn tay Phàn Uyên đè lên tóc mình.

Cố Dương theo bản năng định nắm lấy cổ Phàn Uyên nhưng bị hắn ấn cổ tay đặt trên đỉnh đầu.

Cố Dương đá đá hai chân, cảm thấy tư thế này khá kì lạ.

"Phàn Uyên, cậu muốn làm gì?"

Phàn Uyên cụp mắt nhìn cậu, mái tóc đen rũ xuống cơ hồ sắp chạm tới lông mi Cố Dương

"Cậu thích ngắm sao ư?"

Cố Dương mờ mịt gật gật đầu: "Thích”

"Thích bay không?”

Sau mỗi câu hỏi Phàn Uyên lại hạ thấp cơ thể một chút, không ngừng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Cố Dương ngửa đầu, nhịp tim chậm rãi trở nên hỗn loạn.

"Rất thích”

Rốt cục, Cố Dương cảm giác mũi Phàn Uyên sắp chạm vào mũi cậu.

Phàn Uyên nhìn cậu rồi nhẹ giọng hỏi: "Cậu thích tôi à?"

Nhịp tim Cố Dương hẫng một nhịp, tấm lưng bị gió lạnh thổi bỗng toả nhiệt nóng bỏng.

Phàn Uyên đột nhiên buông tay đang giữ tay Cố Dương rồi che đi mắt cậu.

Hai tay Cố Dương không bị giữ như trước xụi lơ thả xuống, một chút ý phản kháng cũng không có.

Đôi mắt bị che lại, thị giác mất đi, xúc giác, thính giác lại bởi vậy đặc biệt mẫn cảm.

Cố Dương có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp và ẩm ướt rất gần, thậm chí cậu còn cảm giác được tầm mắt Cố Dương.

Đôi mắt vừa càn rỡ vừa mang tính bức bách không thể làm lơ.

Cố Dương có phần hoảng hốt, cuối cùng là cậu công lược Phàn Uyên hay hắn công lược cậu?

Phàn Uyên vẫn duy trì khoảng cách gần đến vài milimet cùng Cố Dương, hắn hỏi thêm lần nữa.

"Cậu có thích tôi không?"

Bàn tay che mắt Cố Dương chậm rãi hạ xuống làm lộ ra đôi mắt vừa mông lung vừa bất lực. Lông mi Cố Dương run rẩy, đuôi mắt lại khó hiểu mà đỏ hoe.

Bàn tay Phàn Uyên chầm chậm kéo xuống, xẹt qua chóp mũi Cố Dương rồi dừng lại trên môi cậu.

Đôi môi mềm hơi lạnh dán lên lòng bàn tay ấm áp, cuối cùng Cố Dương cũng nhìn thấy nhưng Phàn Uyên lại không cho cậu nói chuyện.

Cố Dương mấp máy môi, đôi môi ma sát với lòng bàn tay Phàn Uyên.

Phàn Uyên tiếp tục cúi đầu tới gần rút ngắn khoảng cách của hai người đến tận cùng.

Nhịp tim Cố Dương giờ hỗn loạn như chú hươu con mất phương hướng, hoảng loạn nhảy nhót trong lồng ngực cậu.

Cố Dương tưởng Phàn Uyên muốn hôn cậu, đôi môi bị Phàn Uyên che lại đang cắn chặt không tự chủ hé mở.

Nhưng Phàn Uyên chỉ cúi đầu hôn vào mu bàn tay của chính hắn.

Đúng lúc này, cánh chim của Cố Dương cũng xuất hiện trở lại. Phàn Uyên nhìn lông chim đen nhánh rơi xuống trước mặt mình, hắn lập tức buông Cố Dương đứng dậy rồi cười nhìn cậu:

“Cậu há miệng làm gì?"

Cố Dương vẫn cứ nằm đó, tim cậu đập kịch liệt, ánh mắt mờ mịt, đôi môi khẽ cong lên, hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Phàn Uyên lùi lại một chút, bàn tay che môi Cố Dương để ở sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, nhưng mặt hắn vẫn bình thản như mây gió.

"Cánh mọc ra rồi thì nên đi xuống thôi."

Cố Dương chậm rì rì ngồi dậy, cậu cúi đầu không nhìn Phàn Uyên rồi đột nhiên vỗ cánh bay đi, ném Phàn Uyên ở lại.

Phàn Uyên nhìn hướng Cố Dương biến mất, bàn tay giấu ở sau lưng lúc này mới thả xuống.

Hắn cúi xuống nhìn lòng bàn tay một chút rồi lấy điện thoại ra định gọi người đến giúp.

Điện thoại còn chưa mở Phàn Uyên đã thấy Cố Dương từ dưới đột nhiên bay lên đâm vào lồng ngực hắn, làm hắn lùi về sau hai bước, điện thoại di động từ trên tay rớt xuống đất vỡ tan.

Cố Dương chôn ở ngực Phàn Uyên, cậu không nói gì mà chỉ ôm chặt hắn.

Phàn Uyên bị Cố Dương ôm chặt, đôi tay chậm rãi nhấc lên vòng quanh eo Cố Dương.

“Không phải cậu bay xuống rồi sao?”

Cánh Cố Dương giật giật, chúng hướng về phía trước vỗ vào lưng Phàn Uyên

"Cậu chỉ biết trêu mình hoài thôi." Thanh âm rầu rĩ truyền ra từ lồng ngực Phàn Uyên. 

Phàn Uyên không lên tiếng, tay hắn nắm thật chặt quần áo bên hông Cố Dương.

"Nhưng mình lại không bỏ rơi cậu được." Cố Dương nói, giọng nói vẫn còn rất nặng nề.

Thanh âm ấy dán vào nơi trái tim khiến Phàn Uyên sinh ra ảo giác bản thân không nghe câu nói này bằng tai mà là bằng con tim.

Phàn Uyên càng ngày càng siết chặt tay, hắn vùi đầu vào bờ vai thon gầy của Cố Dương.

Cố Dương không nói gì vỗ cánh mang Phàn Uyên bay xuống.

Xuống được nửa đường, tay Phàn Uyên đang khoát trên eo Cố Dương bỗng chậm rãi trượt xuống mông cậu.

Một lúc sau, Cố Dương kêu đau một tiếng, cậu và Phàn Uyên xoay loạn trong không trung khiến hai người thiếu chút nữa là ngã xuống.

Vừa rơi xuống đất, Cố Dương đã không nhịn được vẫy hai cánh để chúng điên cuồng đập vào lưng Phàn Uyên, hai tay vẫn ôm chặt hắn sợ hắn chạy.

Phàn Uyên cúi đầu nhìn đôi mắt đang phẫn nộ của Cố Dương rồi nở nụ cười. Sau đó, hắn khom lưng ôm lấy mông Cố Dương đi vào trong nhà: “Nên về làm bài tập thôi, chơi đùa quá lâu rồi."

Cố Dương vừa dùng cánh đập vào lưng Phàn Uyên, vừa không có tiền đồ quấn lấy eo Phàn Uyên bằng hai chân để hắn ôm vào trong.

Hai người ở trên trời, trên cây, trên nóc nhà giằng co một trận, cuối cùng cũng ngồi xuống trước bàn đọc sách, chuẩn bị học tập.

Nhưng là Phàn Uyên làm bài còn Cố Dương ngồi ngẩn ngơ.

Cố Dương cầm bút như có như không tính toán, câu “Cậu thích tôi sao?” của Phàn Uyên thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu cậu.

Mỗi lần xuất hiện lại khiến tim cậu loạn nhịp thêm một lần.

Cậu cầm bút không nhịn được vẽ vời linh tinh lên giấy, tầm mắt rơi xuống cánh tay trái Phàn Uyên đang đè lên một bên sách.

Phàn Uyên là nam chính hoàn mỹ nhất trong sách, tướng mạo, khí chất, vóc người, đầu óc, mọi thứ đều đỉnh nhất, kể cả đôi tay cũng thon dài dễ nhìn, đường nét xương ngón tay vô cùng hoàn mỹ.

Ngòi bút Cố Dương dừng lại, cậu chậm rãi hướng bàn tay tội lỗi về phía tay trái Phàn Uyên.

Phàn Uyên đang học rất nghiêm túc bỗng đột nhiên bị Cố Dương tóm tay trái. Hắn ngước mắt nhìn cậu một cái, không phản kháng.

Có lẽ là nghĩ vừa nãy trên nóc nhà đã đùa cậu quá trớn hoặc đơn thuần chỉ là dung túng, giờ Phàn Uyên không nhúc nhích, tùy ý để Cố Dương cầm tay trái của mình thưởng thức.

Cố Dương cầm lấy tay Phàn Uyên, ngón tay cậu chạm vào ngón tay hắn, ngón trỏ đối ngón trỏ, ngón giữa đối ngón giữa... Đến khi cả năm đầu ngón tay đều chạm nhau thì đan lại, biến thành mười ngón đan chặt vào nhau. 

Cố Dương đan tay với Phàn Uyên, không quên lén lút nhìn phản ứng của hắn.

Phàn Uyên vẫn tiếp tục làm bài, tay phải không ngừng viết chữ, không thèm nhìn cậu.

Cố Dương yên lòng, cậu nắm lấy tay trái Phàn Uyên càng ngày càng nghịch ngợm.

Cậu nắm xong lại buông tay, cầm bút vẽ một khuôn mặt tươi cười trên ngón trỏ của Phàn Uyên.

Vẽ xong ngón trỏ, Cố Dương tiếp tục vẽ tất cả các biểu cảm đáng yêu khác lên những ngón tay còn lại của Phàn Uyên.

Sau khi vẽ kín hết năm đầu ngón tay, Cố Dương lại quay sang nắm ngón đeo nhẫn của Phàn Uyên rồi vẽ một cái nhẫn xấu òm đen thùi lùi, vẽ xong còn viết ở trên nhẫn hai chữ tiếng anh viết tắt “GY”.

Viết xong, Cố Dương ngắm lại chiếc nhẫn méo mó, cậu vẫn cảm thấy không thoả mãn lắm.

Cố Dương ngẩng đầu lặng lẽ liếc nhìn Phàn Uyên, thấy hắn vẫn đang làm bài.

Vì vậy Cố Dương lập tức đổi một cái bút nhấn dòng rồi kéo bàn tay Phàn Uyên nghiêm túc viết chữ lên.

Sau khi viết xong, Cố Dương nhìn bốn chữ lớn đen thùi lùi trên tay Phàn Uyên, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng.

Cố Dương lấy điện thoại di động ra, cậu đang muốn chụp một tấm kỷ niệm thì Phàn Uyên đột nhiên thu tay về.

Cậu sợ hết hồn, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn

Phàn Uyên nhìn bàn tay trái mình bị vẽ lung tung, trên mỗi ngón tay đều vẽ biểu cảm, riêng ngón tay đeo nhẫn còn có một cái nhẫn xấu xí có hai chữ kiểu tiếng anh “GY” xiêu vẹo, ở kẽ ngón tay viết bốn chữ lớn vừa đen vừa thô.

“Của riêng Cố Dương…”  Phàn Uyên nhẹ nhàng đọc ra bốn chữ.

Nghe thấy câu vừa rồi, tai Cố Dương hồng như rỉ máu, cánh cậu duỗi về phía trước che lại nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt để nhìn lén Phàn Uyên.

Phàn Uyên ngắm nghía bàn tay trái của mình, tay phải ung dung thả bút xuống.

Động vật nhỏ Cố Dương giống như có trực giác cảm nhận được sự nguy hiểm của Phàn Uyên, cậu không nhịn được dựa vào ghế tựa lùi về phía sau.

Phàn Uyên không quan tâm Cố Dương, hắn tóm lấy cái bút nhấn dòng trên tay cậu.

Cho dù bút nhấn dòng là kiểu bút có thân vừa to vừa thô nhưng tay Phàn Uyên vẫn có thể xoay bút thành một vòng tròn đẹp đẽ. Sau đó, hắn đột nhiên cầm bút đứng dậy đi về phía Cố Dương.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến Cố Dương lập tức đứng dậy bỏ chạy, thế nhưng cậu chưa chạy được hai bước đã bị Phàn Uyên ôm eo kéo về.

Cố Dương đụng phải lồng ngực Phàn Uyên, đôi cánh của cậu hướng về trước bọc lấy thân mình. Cậu cẩn thận ngẩng đầu nhìn Phàn Uyên.

"Cậu định làm gì?"

Phàn Uyên chậm rãi đẩy cánh Cố Dương, tay hắn dùng sức bế cậu lên đặt ngồi trên bàn.

Mông Cố Dương ngồi trên sách bài tập, hơn nữa trước đó nó còn bị Phàn Uyên bóp nên giờ cậu không thoải mái mà dịch dịch mông.

Phàn Uyên đẩy cánh Cố Dương ra, giơ tay muốn cởi quần áo của cậu.

Cố Dương lập tức nắm chặt lấy cổ áo không cho hắn cởi, đôi môi hơi run.

"Phàn Uyên, cậu muốn làm gì?"

Thấy Cố Dương giữ chặt cổ áo, Phàn Uyên bèn ngồi thẳng dậy, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một con dao nhỏ.

"Được thôi, vậy tôi xé rách phần lưng áo vậy."

Cố Dương thấy Phàn Uyên cầm con dao tới gần rồi đẩy ngã cậu, khiến lưng cậu kề sát với mặt bàn lạnh lẽo, Cố Dương bỗng rất muốn bỏ trốn.

Phàn Uyên quỳ gối đặt Cố Dương ở dưới, tay hắn giữ vai cậu không cho lộn xộn.

Hắn mỉm cười cúi đầu đặt mũi dao ở cổ áo sơ mi Cố Dương.

Nhìn nụ cười của Phàn Uyên, Cố Dương biết bản thân đã hoàn toàn không trốn được.

"Cố Dương, có nhớ tôi từng nói tôi không bao giờ chịu thiệt không?"

Trong phút chốc, con dao chuẩn xác rạch thẳng một đường từ cổ áo sơ mi Cố Dương xuống dưới khiến lồng ngực cậu hoàn toàn lộ ra.

Cố Dương thả lỏng cổ tay, cậu tính đẩy Phàn Uyên.

Phàn Uyên ném con dao ra xa rồi cầm lấy bút nhấn dòng. Hắn dùng miệng cắn mở nắp, sau đó giữ chặt Cố Dương đang lộn xộn rồi đặt ngòi bút lên xương quai xanh cậu. 

Làn da truyền đến cảm giác ngòi bút ma sát qua lại, chóp mũi Cố Dương có thể ngửi thấy mùi mực của cây bút, trên đầu cậu là ánh đèn sáng ngời, hoàn toàn không còn chỗ che thân.

Hai gò má Cố Dương đỏ chót, cậu vươn một tay che mắt lại rồi quay đầu đi, đôi môi khẽ nhếch lên.

Phàn Uyên chậm rãi kiên định viết một đường từ xương quai xanh đến ngực Cố Dương.

Viết xong, hắn ném bút sang một bên rồi buông Cố Dương ra. Phàn Uyên cúi đầu nhìn một lúc, đến khi cảm thấy thoả mãn, hắn ghé vào tai Cố Dương thổi một hơi.

"Không khác nhau lắm, rất đẹp."

Dứt lời, Phàn Uyên đứng dậy đi vào thư phòng mặc kệ Cố Dương.

Cố Dương nằm một lát trên bàn sau đó mới dám bò dậy vọt vào buồng tắm.

Trong gương, trên lồng ngực trắng nõn của Cố Dương có hai chữ lớn kéo dài từ xương quai xanh tới ngực..

Cố Dương duỗi đầu ngòn tay đụng vào, toàn thân chậm rãi nổi lên một tầng hồng phấn.

Hai chữ kia là:

"Phàn Uyên."

Cố Dương đột nhiên giống như bừng tỉnh thu tay về, cậu lấy nước bôi lên ngực lau mấy lần nhưng  hai chữ kia vẫn rõ như trước, không hề mờ đi chút nào.

Cố Dương quay về thư phòng, nhặt cây bút bị Phàn Uyên ném xuống đất lên nhìn kỹ phần giới thiệu.

"Lựa chọn tốt nhất của bạn —— bút nhấn dòng siêu bền không thấm nước."

Thư phòng truyền đến tiếng bước chân, Cố Dương ngẩng đầu thấy Phàn Uyên đang vẩy nước trên tay âm trầm nhìn cậu, trên mu bàn tay hắn là bốn chữ "Của riêng Cố Dương" vô cùng dễ thấy.

Hiển nhiên Phàn Uyên cũng đã nhận ra rằng mực này rửa không trôi.

Bút nhấn dòng trong tay Cố Dương bị doạ rơi xuống đất, ngòi bút rơi xuống vẽ lên trên thảm một đường.

Cậu không nhịn được lùi về sau một bước, nghĩ thầm: Xong rồi, lần này chạy không nổi rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Có nhớ tốc độ tay của Phàn Uyên không? Đều là của riêng Cố Dương hết đó nha! 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét