Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 31

Edit: Nguyen Tung
Beta: Sói

Tối thứ sáu.

Cố Dương và Phàn Uyên đúng hẹn tới nhà hàng lẩu Phan Phỉ đặt trước, hai người mặc quần áo cùng màu cùng kiểu dáng. 

Đến cửa, Cố Dương gọi điện cho Phan Phỉ.

Từ ngày điện thoại của Phàn Uyên rơi từ trên mái nhà xuống, hắn vẫn không chịu đi mua cái mới. Khi Cố Dương đề cập tới, thái độ của Phàn Uyên cũng vô cùng thờ ơ, bình thường muốn liên hệ cho ai hầu như hắn chỉ dùng điện thoại của Cố Dương.

Cố Dương muốn đưa cho Phàn Uyên một chiếc điện thoại di động nhưng lại bị hắn gạt đi, song nghĩ đến việc mọi người muốn gọi cho Phàn Uyên thì phải liên hệ qua mình, Cố Dương lại vô cùng vui vẻ.

Vừa cúp điện thoại, Phan Phỉ nhanh chân chạy ra đón họ vào phòng riêng.

Vào trong phòng riêng, Cố Dương bị doạ sợ đến mức không dám động đậy.

Mấy bàn lớn xung quanh toàn là con gái, ai cũng hưng phấn nhìn hai người.

Có vài bạn cùng lớp và vài bạn lớp khác nhưng hầu hết Cố Dương đều không quen.

Thấy Cố Dương và Phàn Uyên đến, tất cả mọi người cùng quay ra nhìn bọn họ một lúc, vô cùng khủng bố.

Cố Dương sợ hãi bám chặt ống tay áo Phàn Uyên, trốn đằng sau hắn. 

"Nhiều người thế…”

Phan Phỉ hơi xấu hổ, gò má ửng hồng.

Mấy người này đều là chị em bạn dì của cô, khi nghe tin Phan Phỉ tổ chức sinh nhật có Phàn Uyên và Cố Dương tham dự, cho dù có thời gian hay không, bọn họ đều điên cuồng đến.

Nhìn thấy một nhóm bạn nữ, Phàn Uyên vẫn bình tĩnh lấy ra quà mà hắn cùng Cố Dương đã chuẩn bị. 

Là một chiếc vòng tay và một bảng vẽ.

Bảng vẽ này là chủ ý của Cố Dương, cậu thấy Phan Phỉ rất thích vẽ.

Phan Phỉ nhận được quà càng vui vẻ, cô nàng không ngừng đảm bảo với hai người nhất sẽ dùng chiếc bảng vẽ này để vẽ.

Có mấy ánh mắt hưng phấn bắn về phía cậu khiến Cố Dường cảm thấy không thoải mái.

Trước khi ăn, Cố Dương ra phía sau nhà bếp cẩn thận hỏi thăm xem có nồi nào bỏ đậu phộng không mới quay về.

Sau đó cậu chuyên nghiệp tự pha một bát nước chấm thanh đạm không đậu phộng để trước mặt Phàn Uyên, trong khi bát nước chấm của bản thân mình thì đỏ rực.

Phàn Uyên bị dị ứng nghiêm trọng với đậu phộng, dù chỉ một miếng cũng có thể đưa hắn vào viện.

Cố Dương đẩy nước chấm tới chỗ Phàn Uyên rồi làm dáng "mình tốt hông.".

Phàn Uyên không nói gì, khoác tay lên ghế dựa của Cố Dương.

Cố Dương dựa ra sau, nghiêng đầu dựa vào cánh tay hắn.

Bữa tiệc bỗng trở nên yên tĩnh, Cố Dương nghi hoặc nhìn về phía đám con gái.

Phan Phỉ lập tức đứng lên khuấy động không khí, đồng thời vỗ vai hai chị em ngồi cạnh để các cô chú ý, đừng mải nhìn mà không nói gì. 

Bầu không khí cuối cùng cũng náo nhiệt như trước, các cô gái rất cởi mở, chỉ là có đôi khi hỏi Cố Dương vài câu khá kì quái.

"Cố Dương, lúc tắm cậu thường dùng tay nào bôi sữa tắm?"

"Cố Dương, cậu rửa sau lưng kiểu gì?"

"Cố Dương, cậu cảm thấy cậu thân nhất với ai?"

Cố Dương ăn cay khiến đôi môi đỏ chót, cậu cắn đũa suy nghĩ.

"Tớ không quan tâm lắm, bình thường khi tắm vẫn dùng cả hai tay, còn sau lưng thì..."

Câu còn lại Cố Dương không nói tiếp, ánh mắt lại rơi xuống người Phàn Uyên.

Phàn Uyên rút ra một tờ giấy lau miệng cho cậu.

“Tập trung ăn đã, ăn xong rồi nói."

Cố Dương ngoan ngoãn cho Phàn Uyên lau miệng mình, xong rồi lại giơ tay lên để hắn lau tay cho mình.

Phàn Uyên trực tiếp đập cái khăn vào tay cậu, sau đó quay đầu không thèm quản.

Cố Dương tiếc nuối vo khăn giấy lại, ném lên bàn.

Tuy Cố Dương không nói rõ, nhưng các cô gái đã có được đáp án mình muốn, nhìn nhau hưng phấn.

“Nhớ lấy, nhớ lấy, phải nhớ hết đấy!”

Ăn xong, đoàn người đi tới quán KTV gần nhất. Từ đầu buổi đến giờ, rõ ràng Phàn Uyên luôn ôn hoà lễ phép mỉm cười nhưng mấy bạn nữ vẫn có chút sợ hắn, vì vậy, các cô đều vây xung quanh Cố Dương muốn cậu hát.

Cố Dương chơi đến điên rồi, cậu cầm micro hát liên tiếp vài bài mới dừng lại ngồi về bên cạnh Phàn Uyên.

Phàn Uyên dựa vào ghế sofa nghiêm túc nhìn màn hình, thấy cậu ngồi cũng không thèm liếc một cái.

Bên trong KTV ánh đèn mờ ảo, Cố Dương chen gần bên cạnh Phàn Uyên.

"Mình hát nghe hay không?" Cậu hỏi Phàn Uyên.

Phàn Uyên hơi cúi đầu, đẩy đầu Cố Dương ra.

"Ngồi tử tế."

Cố Dương lại muốn chen vào bên trong, Phàn Uyên bèn đứng lên đẩy cậu vào trong còn bản thân thì ngồi ngoài.

Cuối cùng Cố Dương ngồi tận bên trong cũng bắt đầu chen ra phía ngoài.

Cho dù ngồi đâu, cậu cũng muốn chen chỗ với Phàn Uyên.

Các cô gái hát hò đến mệt, tụ tập một chỗ không biết thì thầm cái gì. Lát sau bỗng có người đưa tới rất nhiều chai bia.

Phan Phỉ móc thỏi son ra để ở chính giữa bàn tròn, cô chỉnh nhạc bé lại rồi lôi kéo mọi người chơi trò chơi.

"Chúng ta chơi ‘Nói thật hay thử thách’ đi, thấy thỏi son này không? Lát nữa tớ sẽ xoay nó, phần nắp chỉ vào ai thì người đó phải chọn trả lời câu hỏi hoặc bị thử thách, nếu như không làm được thì phải uống bia!”

Đây là loại trò chơi tụ tập cũ rích, thế nhưng đối với Cố Dương thì vô cùng mới mẻ, sao cậu có thể không chơi được.

Cố Dương thò đầu ra từ góc phòng, hai tay cậu đặt trên đùi Phàn Uyên còn cơ thể rướn về phía trước nhìn thỏi son trong tay Phan Phỉ.

Phan Phỉ đặt lại thỏi son vào giữa bàn: “Lần đầu tớ sẽ xoay, lần sau chỉ về ai thì người đó xoay.” 

Dứt lời, Phan Phỉ liền xoay thỏi son.

Thỏi son quay nhanh, sau đó chỉ vào người một cô gái.

Đám con gái phát ra tiếng than thở kì quái, tựa như vô cùng thất vọng.

Các cô tuỳ tiện hỏi qua loa một câu sau đó tiếp tục xoay thỏi son.

Cố Dương ngồi trong góc, cảm thấy hơi mệt bèn nằm lên đùi Phàn Uyên, tay cậu cầm bàn tay đang đeo găng tay trắng của Phàn Uyên lên ngắm nhìn.

Phàn Uyên cụp mắt nhìn thấy cái gáy trắng nõn của Cố Dương, trên cổ cậu còn đeo vòng cổ bằng da, phần da bên dưới chiếc vòng đã được giấu đi chỉ có hai người biết.

Cố Dương thấy các cô hỏi những câu hỏi vô cùng đơn giản, cậu cảm thấy trò chơi này không khó nên rất nóng lòng muốn thử. 

Thời điểm thỏi son quay trúng Cố Dương, các cô gái ai nấy đều hoan hô.

Cố Dương cũng vô cùng hưng phấn, cậu hỏi các cô: "Các cậu muốn hỏi gì, hỏi mau đi!"

Phan Phỉ và mấy chị em tốt thảo luận, cuối cùng đưa ra đáp án.

"Cố Dương, cậu có cảm thấy toàn là câu hỏi sẽ rất nhàm chán không, hay cậu chọn thử thách đi, tụi mình hứa sẽ không làm khó cậu."

Cố Dương suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Phàn Uyên thấy hắn không phản ứng gì mới gật đầu đồng ý.

"Được thôi, thử thách gì cơ?"

Tay Phan Phỉ đưa tay ra sau lưng ra hiệu cho một cô bạn, sau đó lấy ra một hộp bánh đưa cho Cố Dương.

"Đây, cậu chọn một người ăn bánh quy với cậu đi."

Cố Dương cầm bánh quy nhìn Phàn Uyên, không cần nói cũng biết ý gì.

Phan Phỉ nở nụ cười không ngoài dự đoán, sau đó giúp Cố Dương mở hộp bánh.

Bánh ngón tay* là kiểu bánh dạng que, không quá dài cũng không quá ngắn.

Bánh ngón tay:

Rõ ràng là Phan Phỉ vô cùng mong đợi nhưng cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: "Cố Dương, cậu và người được chọn mỗi người cắn một bên đến khi ăn hết cái bánh nhé, làm đứt đoạn giữa chừng là phải uống rượu nha.”

Cố Dương sửng sốt, hai tai đỏ bừng.

Cậu lấy một cái bánh quy, do dự nhìn Phàn Uyên.

Phàn Uyên như đã biết trước, hắn trực tiếp cắn một bên rồi lại gần Cố Dương.

Có điều khi ghé sát vào cậu, hắn lại chắn trước người Cố Dương khiến mấy người Phan Phỉ không thể thấy cảnh hai người họ ăn bánh quy. 

Cố Dương nhìn bánh quy trên môi Phàn Uyên, rõ ràng lúc đầu cậu là người nhờ vả hắn nhưng bây giờ lại vô cùng hồi hộp.

Cậu ngồi trong góc, bị Phàn Uyên che chắn nên trừ hắn ra không thấy ai khác.

Cố Dương không tự chủ mím môi dịch về phía trước, hai tay đè lên vai Phàn Uyên rồi nâng cằm cắn một bên bánh quy. 

Mỗi lần cắn cậu đều rất cẩn thận nhìn Phàn Uyên.

Dưới ánh đèn lờ mờ, con ngươi Phàn Uyên đen thẫm không thể thấy gì.

Bánh quy ngày càng ngắn, khoảng cách hai người cũng ngày càng gần, có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của nhau.

Khi thấy bản thân sắp chạm vào môi Phàn Uyên, Cố Dương có phần sốt sắng, nhưng nhiều hơn là mong đợi.

Cậu nhắm mắt lại, hé miệng tiến về phía trước.

"Tách" một tiếng, bánh quy bị Phàn Uyên cắn đứt.

Phàn Uyên nghiêng đầu ăn phần bánh quy đứt rời, tránh được đôi môi của Cố Dương.

Cố Dương mở mắt ra, có chút mất mát.

Phan Phỉ cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cô vẫn đưa ly bia đã rót đầy cho Cố Dương.

"Thua phải uống nha!"

Cố Dương liếc Phàn Uyên một cái, có chút tức giận cầm cả ly tu ừng ực.

Uống xong cậu lại chen vào lồng ngực Phàn Uyên, đầu dựa vào hõm cổ hắn giả say chơi xấu.

"Phàn Uyên, tôi cảm thấy tôi say rồi."

Đám con gái hiển nhiên không nghĩ tửu lượng của Cố Dương kém vậy, mọi người chỉ biết nhìn Cố Dương có chút mơ màng đang cố chen vào ngực Phàn Uyên.

"Chuyện này... vẫn chơi chứ?" Phan Phỉ hỏi.

Kỳ thực cô muốn hỏi Phàn Uyên, thế nhưng Cố Dương vẫn luôn cười khúc khích bỗng quay đầu nhìn cô:

"Chơi! Đương nhiên là chơi tiếp rồi! Đây chưa phải kết thúc đâu!"

Cố Dương vừa nói vừa cọ lên người Phàn Uyên, hai người ngồi trong góc dính sát vào nhau, thân mật đến mức khiến mặt mấy cô gái đỏ rần. 

Thế nhưng Cố Dương không biết gì, còn muốn ngồi lên đùi Phàn Uyên.

Phàn Uyên ôm lấy sau lưng Cố Dương vỗ vỗ nhắc nhở..

"Thành thật chút.”

Phan Phỉ để thỏi son ở giữa bàn: "Chúng ta chơi thêm lần nữa được không?"

Phàn Uyên không phản đối, Phan Phỉ lập tức xoay thỏi son.

Vốn dĩ cô muốn trò chơi mau kết thúc, Cố Dương đã say nên chẳng còn gì để đùa nữa.

Không nghĩ rằng vòng cuối thỏi son lại chỉ về phia Phàn Uyên.

Phan Phỉ nhìn lớp trưởng của bọn họ, không kịp nghĩ ra phải hỏi gì thì Phàn Uyên đã cầm lấy cốc bia của Cố Dương đã uống, đã thế còn chủ động rót đầy. 

"Tôi uống."

Ý tứ rất rõ ràng, hắn không muốn trả lời câu hỏi, cũng không muốn tham gia thử thách.

Phan Phỉ nào dám ngăn cản, cô chỉ có thể nhìn Phàn Uyên một hơi uống sạch bia trong cốc.

Một đám con gái thấy vậy cũng bỏ ý nghĩ trêu đùa, bắt đầu ca hát để mặc Cố Dương và Phàn Uyên trong góc.

Sau đó, Phan Phỉ cùng một cô bạn đi vệ sinh.

Chỉ chốc lát sau, cô bạn kia vội vàng chạy về một mình.

"Không xong rồi không xong rồi! Có người muốn gây chuyện với Phan Phỉ!"

Lời cô còn chưa dứt, Cố Dương đã xông ra ngoài.

Ở hành lang đại sảnh KTV, Phan Phỉ bị mấy tên lưu manh dồn ở trong góc trêu đùa, cô hoảng loạn đến sắp khóc.

Cố Dương xông tới đẩy một tên lưu manh, ngữ khí rất hung ác:

"Đi ra!"

Mấy tên côn đồ vừa nhìn là biết uống nhiều rượu, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, mắt lờ đờ nhìn mặt Cố Dương.

"Ui lại thêm một em gái, lại đây cùng nhau chơi nào!"

Cố Dương chẹp miệng, sau đó đột nhiên nhấc chân đá.

Tên lưu manh kia vừa ngã xuống đất, mấy tên khác lập tức xông tới muốn đánh Cố Dương.

Mấy cô gái chạy tới kinh ngạc hét lên, người gan lớn thì cầm đồ ném về phía mấy tên kia.

Trước kia Cố Dương thường không đánh nhau nhưng Cố Dương bây giờ thì khác, cậu biết một chút kĩ xảo nhờ học Taekwondo.

Nhưng những gì cậu học được cũng chỉ là một chút kỹ xảo nhỏ, làm sao có thể thành đối thủ của mấy tên côn đồ. 

Không lâu sau, cậu bị một tên côn đồ đá vào lưng, ngã xuống đất

Phan Phỉ rít gào muốn chạy tới, đám nữ sinh thì hoảng hốt la lên.

Tên đá Cố Dương còn chưa kịp đắc ý đã bị một bình rượu nện vào đầu chảy máu.

Tên côn đồ ôm đầu đầy máu ngồi xổm xuống, để lộ Phàn Uyên phía sau đang cầm bình rượu vỡ.

Phàn Uyên vẫn mang một dáng vẻ nho nhã ném chai rượu vỡ sang một bên.

Bọn côn đồ thấy đổ máu, đỏ mắt đánh về phía Phàn Uyên.

Động tác của Phàn Uyên nhanh nhẹn, tay dài chân dài đánh người chuyên nhằm vào điểm yếu, đánh như muốn mạng người ta khiến mấy cô gái muốn lao lên cũng phải sợ hãi lùi mấy bước.

Các cô chưa từng thấy Phàn Uyên như vậy.

Ác độc, điên cuồng, thậm chí làm người sợ hãi.

Cố Dương đứng lên muốn hỗ trợ, vừa tung một cú đá đã bị Phàn Uyên tóm cổ tay đẩy về sau.

"Ngoan ngoãn ở yên đó đi!"

Cố Dương sửng sốt gật đầu, nhìn Phàn Uyên đánh nhau.

Phàn Uyên càng đánh càng hung ác như muốn đánh ra mạng, mấy tên côn đồ bị hắn đánh ngã xuống đất vẫn tiếp tục bị đá, đạp.

Phan Phỉ nhịn không được, vừa khóc vừa kêu: "Đừng đánh nữa, chết người mất!!"

Đôi mắt Phàn Uyên đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn, thế mà hắn vẫn luôn mỉm cười.

Các cô gái lùi về sau, mấy người bảo vệ tới cũng có chút sững sỡ, bốn phía đều là tiếng đám côn đồ kêu rên.

Cố Dương vỗ vai một cô gái: "Cậu về phòng riêng trước đi, nơi này có tôi rồi."

Nữ sinh chỉ biết ngây ngốc gật đầu, Cố Dương liền tiến lên cầm tay Phàn Uyên.

Động tác của Phàn Uyên hơi khựng lại nhưng hắn vẫn đấm đá đám người ngã trên đất.

Cố Dương để má kề sát trên lưng Phàn Uyên, hai tay vòng lấy eo hắn. 

Cậu nhón chân lại gần tai Phàn Uyên, nhỏ giọng nói: "Phàn Uyên, hình như tôi sắp mọc cánh."

Rốt cục Phàn Uyên cũng ngừng lại, hắn quay người giơ tay dùng sức bóp cằm Cố Dương.

Trên tay của hắn không biết dính máu của ai, vết máu nhớp nháp dính bẩn đầu ngón tay.

Cố Dương bị bóp có chút đau, cậu hơi híp mắt, vô cùng đáng thương chen lên người Phàn Uyên.

"Phàn Uyên, sau lưng khó chịu."

Phàn Uyên quan sát biểu cảm của Cố Dương, oan ức, đáng thương, ỷ lại, tín nhiệm.

Chỉ là không có sợ hãi.

Cố Dương không sợ hắn.

Phàn Uyên đột nhiên khiêng Cố Dương đi xuyên qua đám người, trước đó mọi người đều thấy hắn ra tay tàn nhẫn như vậy nên giờ không ai dám ngăn cản.

Hắn khiêng Cố Dương đi về phía cầu thang thoát hiểm, một đường đi lên tầng cao nhất.

Hơi lạnh của gió đêm thổi vào làn da của Cố Dương, thân thể cậu run lên, tai cọ vào hõm cổ Phàn Uyên.

Bên trong KTV ở đâu cũng nhiều người, phòng vệ sinh cũng lắm kẻ ra vào, cuối cùng Phàn Uyên đành đưa Cố Dương lên tầng cao nhất

Hắn quay người khoá cửa, tìm góc không có camera an ninh rồi thả Cố Dương xuống.

Phàn Uyên cởi áo khoác trải trên đất, để Cố Dương ngồi lên trên.

Cố Dương ngồi ở trên áo, hai tay cuộn lại trên đất, cậu cúi đầu, dáng vẻ vô cùng khó chịu.

Phàn Uyên ngồi xuống bên cạnh Cố Dương, cậu lập tức ngồi lên đùi Phàn Uyên.

Tay Cố Dương vịn cổ Phàn Uyên treo lên trên, cuối cùng ngồi ôm cổ hắn.

Trong bóng tối, Phàn Uyên ung dung cởi nút áo Cố Dương.

Nút buộc chậm rãi mở ra, quần áo rơi xuống để lộ đôi cánh đen khổng lồ.

Trong không trung có vô số lông chim rơi xuống, vô cùng xinh đẹp, khác biệt với tất cả.

Đôi cánh vừa mở rộng, cảm giác khó chịu cũng biến mất.

Gió đêm thổi giúp suy nghĩ hơi hỗn loạn Cố Dương cũng tỉnh táo ra nhiều.

Giữa hai người nhất thời yên tĩnh, Cố Dương vùi trong lồng ngực Phàn Uyên nhìn toà nhà phía xa, nhìn ánh đèn chiếu tới.

Cậu giấu hai má nóng hầm hập vào hõm cổ Phàn Uyên, không hề đề cập tới trận đánh nhau vừa nãy.

"Phàn Uyên, tại sao khi nãy cậu lại cắn đứt bánh quy?"

Một tay Phàn Uyên vỗ nhẹ sau lưng Cố Dương, hắn không lên tiếng.

Cố Dương không chiếm được đáp án cảm thấy không phục, cậu muốn làm loạn, hai tay cào hông Phàn Uyên muốn làm hắn buồn.

Phàn Uyên có vẻ không sợ ngứa, Cố Dương có cào kiểu gì hắn cũng không cử động, tay hắn vẫn vỗ về sau lưng Cố Dương hoặc vuốt ve đôi cánh cậu.

Cố Dương giận Phàn Uyên mất tập trung bèn há mồm cắn lên vai hắn.

Phàn Uyên đột nhiên giơ tay, ngón tay nắm lấy vòng cổ Cố Dương kéo xuống, lộ ra hai chữ “FY”.

Hắn vốn tưởng rằng hai chữ ấy sẽ biến mất hoặc sẽ bị mờ đi, nhưng không ngờ nó vẫn rõ ràng như trước, đường nét có chút nghuệch ngoạc, hiển nhiên là Cố Dương đã dùng bút tô lại.

Có lẽ là bởi vì hôm nay binh hoang mã loạn hoặc bởi bốn phía xung quanh tối tăm mà Phàn Uyên vẫn luôn cẩn trọng khắc chế bỗng cúi đầu xuống cổ Cố Dương

Vai Cố Dương co rúm lại nhưng cậu vẫn ôm chặt cổ Phàn Uyên.

Cố Dương ngửa về sau, chủ động lộ ra cái gáy trắng nõn, vòng cổ bị Phàn Uyên kéo có chút lệch.

Phàn Uyên cắn vào hai chữ FY.

Cố Dương ngước đầu, trước mắt là ảnh đèn đủ màu sắc khiến cậu hoa mắt, bên gáy là nhiệt độ như thiêu đốt.

Không chỉ gáy mà tim cậu, tứ chi đều nóng như lửa đốt.

Cố Dương giơ tay nắm lấy tóc của Phàn Uyên, ngón tay chạm vào tóc không tự chủ nắm chặt.

Cậu rên rỉ một chút, sau đó ngẩng đầu lên, âm thanh vừa nhỏ vừa ỷ lại.

"Phàn Uyên, hơi đau..."

Phàn Uyên sửng sốt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ hõm cổ Cố Dương.

Xung quanh Hai chữ FY đen xì là một mảng đỏ ửng, ướt át đặc biệt dễ thấy.

Phàn Uyên giúp Cố Dương đeo vòng cổ tử tể để che đi vết đỏ hồng và hai chữ cái kia. 

"Yếu ớt."

Cố Dương hơi co lại cái cổ nhói đau, sau đó lại chui vào ngực Phàn Uyên.

"Mình không hề yếu ớt."

Phàn Uyên vén mái tóc đen của Cố Dương lên rồi lại thả ra.

Khi nãy vì đánh nhau mà hắn nhớ lại vài chuyện cũ, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc tàn ác giờ mới chầm chậm tiêu tan.

Cố Dương đột nhiên gọi tên Phàn Uyên.

"Phàn Uyên?"

Cánh tay Phàn Uyên đang đeo găng chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng nắm gáy Cố Dương khiến mặt dây chuyền hoa lan khẽ khàng đong đưa.

"Gì?"

Cố Dương để Phàn Uyên nắm gáy, nắm giữ tính mạng cậu.

"Hóa ra đi chơi không vui như mình nghĩ."

Phàn Uyên không lên tiếng, hắn cúi đầu nhìn hàng mi dài của Cố Dương.

Cố Dương đột nhiên vươn người nằm trên đùi Phàn Uyên nhìn hắn.

"Phàn Uyên, đưa mình về nhà được không? Mình muốn về rồi."

Ngón tay Phàn Uyên khựng lại, hắn nhẹ nhàng đáp.

"Ừm."

Phan Phỉ cùng mấy cô gái đang chờ ở hàng ghế riêng, chờ người Phàn Uyên gọi đến giải quyết chuyện này rồi cùng về nhà.

Nhưng cuối cùng các cô lại nhận được tin nhắn từ Cố Dương, với ngữ khí của Phàn Uyên:

"Cố Dương thấy không khỏe nên bọn tôi về nhà trước, xin lỗi."

Tác giả có lời muốn nói: Dâu tây nhỏ đã login, lồng chim vào tư thế chuẩn bị.

     


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét