Cố Dương không hề bỏ cuộc, sáng hôm sau lúc vào lớp, thừa dịp Phàn Uyên đi thu bài tập, cậu gõ gõ bàn Phan Phỉ.
"Bạn học Phan" Cố Dương hạ thấp giọng, lén lút quay đầu nhìn Phàn Uyên, khẳng định hắn không nhìn về phía bên này mới nói tiếp: "Ngày hôm qua cậu đứa cái gì cho Phàn Uyên thế??"
Phan Phỉ cười rất hàm súc, bắt chước Cố Dương nói nhỏ.
"Lớp trưởng Phàn không cho cậu xem à? Là đồ tốt đó! Tớ với Sài Tĩnh Thu vẽ lâu rồi, ngày hôm qua đưa hết cho cậu ấy đó!"
Mắt Cố Dương sáng lên: "Tranh vẽ? Vẽ cái gì? Cậu tiết lộ cho mình xíu được không? Phàn Uyên là đồ quỷ hẹp hòi, giấu mãi không chịu cho mình xem."
Phan Phỉ lập tức lấy điện thoại di động ra: "Được thôi, tớ cho cậu xem. Nhưng mà trong điện thoại di động là hình tớ vẽ xong rồi chụp lại ấy, không rõ như trong USB"
Cố Dương vung tay: "Không sao không sao, mau đưa mình coi..."
Nói chưa dứt câu miệng đã bị người đằng sau che kín.
Cố Dương cầm lấy bàn tay đang che miệng cậu quay đầu lại, thấy Phàn Uyên đứng ở phía sau gật gật đầu với Phan Phỉ.
"Sau này tôi sẽ cho cậu ấy xem, làm phiền bạn học Phan đừng đưa."
Trí não Phan Phỉ bắt đầu hoạt động liên hồi, cô nghĩ Phàn Uyên muốn dùng ‘Phan Phỉ ba mươi tám thức’ của cô làm đại sự nên gật đầu đáp ứng hết sức sảng khoái, mắt nhìn Cố Dương hoàn toàn không có một tia áy náy.
Cố Dương tức giận há miệng định cắn tay Phàn Uyên, nhưng hắn đã kịp tránh ra rồi còn bóp miệng Cố Dương làm cậu chu môi trông như con cá vàng..
Phàn Uyên nắm cằm Cố Dương quay về phía mình: "Thành thật chút, về chỗ làm bài đi”
Cố Dương miệng cá vàng nói chuyện ú ớ nghe không rõ.
Nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của cậu là biết chắc chẳng phải lời gì hay ho.
Phàn Uyên buông tay, đẩy lưng Cố Dương để cậu đi về chỗ.
Cố Dương quay đầu làm mặt quỷ với Phàn Uyên đang chuẩn bị tới phòng giáo vụ đưa bài tập rồi mới về chỗ ngồi. Nhưng nhìn đống đề là cậu lại muốn ngủ gật.
Lúc Phàn Uyên quay lại, Cố Dương đang dựa đầu vào tường ngủ gà ngủ gật.
Khẩu trang rơi xuống cổ để lộ dấu răng rất nhạt trên cằm.
Cố Dương ngủ không thoải mái, khi Phàn Uyên lại gần, cậu giống như có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hắn mà lập tức mở mắt, cả người chuẩn bị dựa vào vai hắn
Nhưng được nửa đường, trán lại bị Phàn Uyên đẩy ra..
Phàn Uyên ấn cậu ngồi thẳng trước bàn rồi chỉ vào đống bài tập.
"Làm một đề trước, đứng thứ nhất lớp số học thì tôi đồng ý để cậu ngủ"
Cố Dương nằm nhoài trên bàn, tầm mắt như đang nhìn đống bài tập nhưng thật ra hoàn toàn không tập trung chút nào.
Phàn Uyên nhét bút vào tay Cố Dương, song cậu hoàn toàn không thèm dùng sức nắm nó, cây bút lập tức rơi từ trong tay xuống mặt bàn.
Hắn tiếp tục nhặt bút lên nhét vào tay Cố Dương, nhưng nhét bao nhiêu thì rơi bấy nhiêu, thậm chí giờ mắt Cố Dương còn dần dần díp vào, buồn ngủ đến choáng váng.
Cánh tay Phàn Uyên trực tiếp choàng qua vai Cố Dương đỡ lấy tay cậu nắm chặt bút, thì thầm bên tai:
"Cố Dương, cậu có muốn quà sinh nhật không ?"
Lúc này Cố Dương mới có chút phản ứng, cậu chậm rì rì ngẩng đầu dựa vào cánh tay Phàn Uyên đang quàng cổ mình, rốt cuộc tầm mắt cũng rơi xuống trên sách bài tập.
Phàn Uyên nắm tay Cố Dương cùng nhau cầm bút viết trên sách bài tập, hơn nữa còn đọc đề bên tai cậu.
Hắn đọc rất chậm rãi, âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc, Cố Dương cuối cùng cũng nghe lọt được đôi chút. Nhưng rất nhanh cậu lại thất thần, lỗ tai cũng dần nóng lên.
Phàn Uyên đọc xong đề bài, sau đó hỏi Cố Dương: "Giờ phải làm như thế nào?"
Lực chú ý Cô Dương đã sớm rời khỏi đống bài tập mà hoàn toàn rơi vào hơi thở ấm áp của Phàn Uyên bên tai, cậu nào có nghĩ gì tới cái đề bài, vậy nên giờ chỉ biết lắc đầu.
"Không biết, cậu dạy mình đi"
Phàn Uyên không nhận ra tâm tư của Cố Dương, hắn nắm tay cậu vừa viết lời giải vừa giảng bài.
Tai Cố Dương ngày càng hồng, sắc hồng lan từ tai đến toàn thân cậu.
Phàn Uyên ôm lấy Cố Dương, lồng ngực hắn dán vào lưng cậu. Ở khoảng cách này, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ sau lưng cậu khác hẳn với người thường.
Phàn Uyên cúi xuống, thấy Cố Dương rũ đầu, cậu khẽ cắn môi như đang cố nhẫn nại.
Cố Dương thấy Phàn Uyên không nói bèn đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói có chút bất đắc dĩ:
"Phàn Uyên, hình như cánh mình lại muốn mọc ra rồi."
Bàn tay Phàn Uyên đang nắm Cố Dương không tự chủ dùng sức, Cố Dương bị nắm có chút đau, tội nghiệp kêu một tiếng Phàn Uyên.
Lúc này Phàn Uyên mới buông tay, hắn kéo Cố Dương đứng dậy, vội vàng nói một câu với Trác Uyển đang trông tiết tự học buổi sáng rồi mang Cố Dương từ cửa sau chạy ra ngoài.
"Chúng em xin phép đi vệ sinh!"
Trác Uyên ngẩng đầu, nhưng không kịp nói gì cửa sau đã đóng lại
Nhìn hai chỗ ngồi trống trơn cuối lớp, bút trong tay Trác Uyển xém chút nữa bị bóp gẫy làm đôi.
Phàn Uyên đúng là càng ngày càng kỳ cục!
Chiếc bút bị Cố Dương ném trên bàn lăn chậm rãi về phía trước, đập vào thành ghế ở đằng trước rồi rơi xuống đất.
Phan Phỉ khom lưng nhặt bút rồi để lại trên bàn Cố Dương, sau đó quay sang chị em tốt bên cạnh cười gian xảo.
Cố Dương bị Phàn Uyên kéo tới phòng vệ sinh, mấy lần cậu suýt bị té vì không chạy theo kịp.
Thấy vậy, Phàn Uyên trực tiếp ôm lấy Cố Dương vọt vào nhà vệ sinh.
Bây giờ là thời gian tự học buổi sáng, buồng vệ sinh trống trơn.
Phàn Uyên ôm Cố Dương vào buồng riêng trong cùng, đóng cửa rồi bắt đầu cởi quần áo của cậu.
Cố Dương sợ hết hồn, cậu nắm lấy tay Phàn Uyên muốn ngăn hắn nhưng lại có chút ngượng ngùng.
"Phàn Uyên, cậu cởi quần áo của mình làm gì?"
Phàn Uyên bị Cố Dương hỏi đến ngây ngẩn cả người, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng cùng đôi mắt ướt át của Cố Dương, bàn tay như bị phỏng lập tức buông ra.
Áo khoác đồng phục của Cố Dương đã cởi ra treo một bên, áo sơ mi thì bị cởi ra ba nút làm lộ ra lồng ngực trắng nõn.
Phàn Uyên đột nhiên buông tay khiến Cố Dương mờ mịt nhìn hắn, nhưng cậu chưa kịp nói gì thì đôi cánh đã lập tức giang ra làm cả buồng riêng chật ních.
Đi kèm với đôi cánh, phía sau áo sơ mi của Cố Dương phát ra tiếng vải vóc bị xé rách.
Cố Dương giữ lấy áo sơ mi của mình, cuối cùng cũng hiểu tại sao Phàn Uyên lại cởi quần áo cậu, lần này thì hay rồi, làm hỏng cả chiếc áo.
Vì không gian chật hẹp nên cánh Cố Dương phải cuộn lại thành vòng tròn, bao lấy cả Phàn Uyên.
Phàn Uyên liếc đồng phục treo ở một bên khiến Cố Dương hơi chột dạ, may là đồng phục không bị sao, cậu biết Phàn Uyên mới yêu cầu Trác Uyển đưa vài bộ đồng phục mới.
Cánh Cố Dương cuộn lại, trong không giạn chật hẹp thế này hai người dường như không còn khoảng cách.
Cậu nghiêng đầu, mắt không dám nhìn lung tung. Tim đập liên hồi, nhưng Cố Dương bắt buộc bản thân phải bình tĩnh.
Càng muốn bình tĩnh thì càng bình tĩnh không nổi, vậy mà cổ họng cậu lúc này lại bắt đầu ngứa ngày.
Cố Dương cẩn thận từng chút một vươn tay tóm chặt ống tay áo của Phàn Uyên.
Cậu nhìn Phàn Uyên, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu.
"Phàn Uyên, cổ của mình khó chịu quá"
Phàn Uyên bị nắm ống tay áo cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Cố Dương.
Cổ áo sơ mi Cố Dương bị mở ra, nhịp thở ngày càng gấp gáp, một tay cậu lắc lắc tay áo Phàn Uyên, một tay đưa lên gãi cổ.
Đang chuẩn bị gãi thì bàn tay bị Phàn Uyên nắm chặt.
Ngón tay Cố Dương giật giật, cảm giác ngứa ngáy ở cổ cậu càng ngày càng rõ ràng, thậm chí cậu còn rất muốn ho khan thật mạnh để giảm bớt sự khó chịu.
Cố Dương tiến về phía Phàn Uyên, nâng cằm đưa cổ mình lại gần
"Cậu giúp mình xíu được không? Mình không chịu nổi"
Mắt Phàn Uyên rơi xuống phần cổ Cố Dương chủ động nhích đến, hắn nhìn hồi lâu mới giơ tay lên, nắm lấy cằm Cố Dương gãi gãi như đùa với mèo con.
Cố Dương thoải mái híp mắt, hô hấp dần ổn định, Phàn Uyên gãi làm cậu thoải mái hơn nhiều.
Thoải mái xong lại muốn hát hò.
Hai tay Cố Dương nhẹ nhàng nắm lấy Phàn Uyên, cậu ngửa ra sau tựa đầu vào tường, tầm mắt hơi nghiêng, tóc mái rơi xuống che đi nửa khuôn mặt.
Cố Dương nhìn Phàn Uyên, có chút mong đợi nhẹ nhàng hỏi hắn:
"Cậu muốn nghe mình hát không? Mình hát cho cậu nghe nha?"
Hai bên cánh cậu nhúc nhích, đôi cánh dán trên lưng Phàn Uyên khẽ vỗ.
Ngón tay Phàn Uyên nắm cằm Cố Dương, ngón út chậm rãi khéo léo di chuyển tại hầu kết Cố Dương.
"Cậu muốn hát bài gì?"
Khoé miệng Cố Dương nhếch lên: "Mình hát cái gì cậu cũng nghe sao?"
Tầm mắt Phàn Uyên chuyển từ cổ Cố Dương tới mặt, sau đó dừng lại ở mắt cậu.
"Hát tôi nghe một bài trước"
Cố Dương đứng thẳng dậy nhào tới Phàn Uyên làm hắn ngã về phía sau vách tường. Thấy vậy, đôi cánh Cố Dương lập tức đỡ lấy hắn, để hắn ngồi lên lông chim mềm xốp.
Xung quanh một màu đen thẫm, lông vũ bóng loáng, Cố Dương nắm ngón tay Phàn Uyên để trên cổ mình.
Trán cậu gác lên cằm Phàn Uyên, Cố Dương bắt đầu ngân nga.
Cậu hát lung ta lung tung, bài gì cũng hát hai ba câu, thậm chí hát cả nhạc thiếu nhi. Trông Cố Dương rất vui vẻ, cánh càng ngày khép lại càng hẹp khiến Phàn Uyên bắt đầu cảm thấy nóng.
Đôi cánh khép chặt làm lồng ngực hai người chậm rãi dán vào nhau, Cố Dương dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của Phàn Uyên.
Thình thịch ——
Thình thịch —
Càng đập càng nhanh.
Cố Dương kinh ngạc ngừng hát, nhìn Phàn Uyên: “Tim cậu đập nhanh ghê!”
Phàn Uyên tránh thoát khỏi Cổ Dương, hắn bỏ tay khỏi cổ sau đó đẩy cậu ra nhằm kéo dãn khoảng cách của hai người.
"Cậu nghe nhầm thôi"
Áo sơ mi bị mở toang của Cố Dương được Phàn Uyên cài lại hai, ba nút, sau đó hắn cầm đồng phục lên ném cho cậu.
"Cậu bình tĩnh một chút, thu cánh lại rồi đi ra đây"
Nói xong, Phàn Uyên mở cửa đi ra ngoài, để lại Cố Dương ở trong buồng vệ sinh.
Không có Phàn Uyên, Cố Dương tỉnh táo lại rất nhanh, đôi cánh tuy đã biến mất nhưng để lại hai lỗ to đùng đằng sau lưng áo sơ mi.
Mặc đồng phục xong đi ra, cậu phát hiện Phàn Uyên đã về lớp trước.
Cố Dương bĩu môi lẩm bẩm: "Nghe nhầm thì sao, phản ứng mạnh vậy làm chi"
Khi cậu về tới lớp, tiết toán cũng sắp kết thúc, không biết Phàn Uyên nói gì với giáo viên mà Cố Dương hoàn toàn không bị trách phạt.
Cố Dương như một làn khói lẻn xuống bàn cuối, chen chúc với Phàn Uyên ngồi vào trong
Phía trong vốn là chỗ của Phàn Uyên nhưng từ khi bị Cố Dương chiếm đoạt, hai người vẫn luôn ngồi như vậy.
Cả hai đều sử dụng chung mặt bàn một cách lộn xộn, đồ vật bị ném linh tinh, tuy hai mà một, điều duy nhất không thay đổi chính là bàn của Phàn Uyên luôn đặt một bình hoa nhỏ, chứa đầy hạt ngọc trai.
Vừa ngồi vào bàn là Cố Dương lại bắt đầu không thành thật, cánh tay cậu để lên bàn chen về phía Phàn Uyên.
Phàn Uyên không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt phun hai chữ.
"Tập trung"
Cả người Cố Dương cứng đờ, cậu không tình nguyện thu hồi cánh tay rồi cầm bút bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.
Vừa nãy ở phòng vệ sinh cậu đã được Phàn Uyền sờ cổ một lúc nên bây giờ không hề buồn ngủ, giờ cậu quyết tâm sẽ tập trung học tập.
Thế nhưng vừa qua giờ nghỉ trưa toàn thân trên dưới Cố Dương đều viết hai chữ buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.
Đầu Cố Dương dựa vào vai Phàn Uyên, giọng khẩn cầu.
"Phàn ba ba, cho mình ngủ một chút được không? Chỉ một chút thôi! Mình bảo đảm sẽ tiếp tục học bài ngay, cho mình ngủ đi nhé! Chút thôi!"
Phàn Uyên không hề bị lay động, có điều Phan Phỉ cùng Sài Tĩnh Thu ở trước thi thoảng lại quay xuống nhìn lén hai người.
Cuối cùng Phàn Uyên vẫn phải thoả hiệp, hắn cho phép Cố Dương lúc không ai để ý ngủ một lát.
Cố Dương ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ suốt buổi trưa nên đến giờ tự học buổi tối rất tỉnh táo, cậu quấn lấy Phàn Uyên nhờ giảng đề, làm đề chán thì chơi điện thoai di động.
Cố Dương cắt một lỗ ở mặt trong áo khoác đồng phục, sau đó nhét điện thoại vào túi áo rồi cúi đầu nghịch điện thoại qua lỗ này.
Nhưng như vậy chỉ có thể thao tác bằng một tay, không thể chơi game.
Cố Dương bắt đầu nghĩ ra mấy trò xấu, cậu mở ứng dụng ghi chú, dùng kiểu chữ cỡ to đánh một hàng rồi vỗ Phàn Uyên để hắn nhìn,
Phàn Uyên cúi đầu thấy trên điện thoại di động có mấy chữ in đậm siêu to.
"Phàn Uyên cậu thật đẹp trai."
Cố Dương cười hì hì đợi Phàn Uyên phản ứng nhưng đâu ngờ hắn nhìn còn không thèm nhìn đã dời tầm mắt tiếp tục làm bài.
Từ lúc đó trở đi, dù Cố Dương gọi Phàn Uyên kiểu gì hắn cũng không thèm nhìn điện thoại của cậu.
Cố Dương có chút tức giận, cậu gõ vào điện thoại "Phàn Uyên giả vờ nghiêm túc" rồi vỗ vỗ hắn, Phàn Uyên không nhìn. Cố Dương hơi giận, cậu tiếp tục gõ “Phàn Uyên giả vờ nghiêm chỉnh” trên điện thoại rồi lại vỗ hắn nhưng hắn cũng không nhìn.
Cậu còn gõ cả “Con mọt sách Phàn Uyên” nhưng hắn cũng không xem
Cố Dương vừa tức vừa bất đắc dĩ, dùng sức gõ điện thoại di động.
Cậu nghĩ đằng nào Phàn Uyên cũng không nhìn nên dù có viết gì cũng chẳng sao, mang theo ý định ấy, Cố Dương trả thù gõ:
"Phàn Uyên là đồ quỷ hẹp hòi."
"Phàn Uyên mỗi ngày đều bị Cố Dương đè cho kêu rên."
Đánh xong Cố Dương mới thấy hơi thoả mãn, cậu đắc ý định cất điện thoại rồi làm vài đề, ai ngờ đúng lúc này cậu bỗng nhận ra một hơi thở nóng ấm bên tai.
Phàn Uyên chẳng biết đã cúi đầu nhìn từ lúc nào, hắn hơi trợn mắt nhìn cậu rồi cố ý ngồi sát lại.
Cố Dương rúc vào trong tường, Phàn Uyên lại nhích lại gần, tay chống lên ghế tựa Cố Dương, mắt nhìn cậu nghiền ngẫm.
Cố Dương né tránh nhìn lên bầu trời, nhìn xuống mặt đất nhưng không dám nhìn Phàn Uyên.
Phàn Uyên dựa gần đến nỗi sắp dán vào tai Cố Dương:
"Cố Dương, cậu nằm mơ à?"
Mặt Cố Dương hiện nét hoảng sợ nhưng cậu vẫn cứng miệng:
"Cậu mới nằm mơ đó, mình có viết gì sai đâu?"
Phàn Uyên gật đầu, giọng điệu vi diệu hết sức: "Rất đúng."
Cố Dương thấy Phàn Uyên nhẹ nhàng mở dây kéo áo khoác rồi cởi xuống.
Cậu trợn mắt nhìn Phàn Uyên:
"Cậu muốn làm gì?"
Đột nhiên Phàn Uyên nở một nụ cười để lộ răng nanh tuyệt đẹp với Cố Dương, sau đó không đợi cậu kịp làm gì hắn đã đè cậu xuống rồi trùm áo đồng phục lên.
Cố Dương sợ hãi, giờ cậu vừa bị Phàn Uyên đè vừa bị trùm kín.
Mà đây chính là lớp học, phía sau còn có giám thị.
Một lúc sau Cố Dương nghe thấy một tiếng vang trên đỉnh đầu, Phàn Uyên tắt đèn làm phòng học tối om.
Trong phòng học có hai cái đèn, một cái ở trước cửa, một cái gần chỗ ngồi của họ ở cửa sau.
Đèn tắt, trong phòng học lập tức ầm ĩ.
"Chuyện gì vậy? Bị cúp điện à?"
Trác Uyển đứng lên đi tới cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Lúc này Phàn Uyên và Cố Dương đều trốn ở dưới áo khoác đồng phục học sinh, đập vào mắt chí có bóng tối, Cố Dương có thể cảm nhận được từng tiếng hít thở của Phàn Uyên.
Hơi thở ấm áp, ẩm ướt phả vào môi, vào má khiến tim Cố Dương đập loạn nhịp, hai tay cậu để trước lồng ngực Phàn Uyên, đôi mắt trừng lớn.
"Cậu điên rồi hả Phàn Uyên? Cậu muốn làm gì?"
Trong bóng tối, Phàn Uyên khẽ cười, ngón tay hắn đẩy cổ áo Cố Dương ra, Phàn Uyên cúi đầu.
Cố Dương nằm cứng ngắc trên ghế, trên cổ truyền đến từng nhịp thở do Phàn Uyên phả vào, cộng thệm cả xúc cảm mềm mại như có như không của đôi môi.
Trác Uyển đi từ cửa sổ về phía công tắc, cô nhận ra những lớp khác vẫn có đèn.
Phòng học giờ đang ầm ĩ nhưng tiếng giày cao gót trên chân Trác Uyển truyền tới tai Cố Dương lại vô cùng rõ ràng.
Tim Cố Dương đập càng ngày càng nhanh, đôi môi cắn chặt lại buông ra, khẽ hừ một tiếng.
Cậu vừa phát ra âm thanh, Phàn Uyên cũng buông cậu ra.
"Cố Dương, cậu hừ cái gì?"
Đèn bật, Trác Uyển cau mày nhìn xung quanh lớp một vòng, cô phát hiện ra mặt Phan Phỉ và Sài Tĩnh Thu hồng một cách kì quái.
Phàn Uyên chống má hờ hững, ngón tay hắn khẽ xoay bút, thế nhưng Cố Dương bên cạnh hắn lại không thấy đâu.
Trác Uyển cau mày hỏi: "Cố Dương đâu? Cố Dương đi đâu rồi?"
Cả lớp lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy Cố Dương cầm một chiếc áo khoác đứng lên xông ra ngoài từ cửa sau.
"Em thưa cô em đau bụng em phải đi vệ sinh! ! !"
Trác Uyển nhìn cửa sau mở toang, gân xanh trên thái dương nhảy hai cái.
"Có chuyện gì với em ấy vậy?"
Phàn Uyên để bút xuống, chỉnh lại áo sơ mi cho ngay ngắn rồi đứng lên.
"Thưa cô, em cũng bị đau bụng"
Trác Uyển trơ mắt nhìn Phàn Uyên ra khỏi lớp, hắn còn tiện tay đóng cửa cẩn thận.
Phan Phỉ sắc bén phát hiện vừa nãy khi Phàn Uyên ra ngoài không mặc áo khoác, mà khi chạy ra ngoài rõ ràng Cố Dương còn mang theo một cái áo khoác nữa.
Không chỉ vậy, dù người khác không nghe được nhưng vì họ ngồi gần hai người kia nhất nên âm thanh nghe được rất rõ ràng.
Tiếng công tắc đèn.
Còn có... tiếng rầm rì của Cố Dương
Cố Dương núp trong buồng riêng phòng vệ sinh, đuôi mắt cậu ửng hồng, sau lưng còn có đôi cánh chim màu đen rất lớn bọc lấy cả người.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Cố Dương không nhúc nhích.
Sau đó là giọng Phàn Uyên truyền tới: "Cố Dương, mở cửa."
Cố Dương nghe thấy nhưng không cử động.
Ngoài cửa không còn tiếng động nữa, khuôn mặt đỏ bừng của Cố Dương chôn trong khuỷu tay, cậu hừ một tiếng.
"Không kiên trì tí nào, không thể gõ cửa lâu tí à"
"Ai không kiên trì?" giọng Phàn Uyên đột nhiên phát ra trên đầu cậu.
Cố Dương ngạc nhiên ngẩng đầu, Phàn Uyên đã đứng trước mặt cậu mình.
Cố Dương há hốc mồm: "Cậu vào bằng cách nào vậy?"
Phàn Uyên quơ quơ thẻ học sinh trong tay rồi nhét vào túi quần.
"Cửa toilet đẩy cái là mở được."
Thấy Phàn Uyên bước vào, trong lòng Cố Dương hơi vui vẻ, nhưng nghĩ đến việc người này vừa đùa bỡn mình, cậu lại vùi mặt vào khuỷu tay.
"Cậu đi đi, mình không muốn gặp cậu."
Phàn Uyên ngồi xổm trước mặt Cố Dương, lôi chiếc áo đồng phục cậu đang ôm trong ngực ra.
"Được thôi, vậy đưa đồng phục trả tôi trước đã."
Tay Cố Dương cầm đồng phục bỗng dưng nắm chặt, cậu dùng sức nắm rồi lại buông ra ném vào mặt Phàn Uyên.
"Trả cậu! Mình không cần."
Đồng phục học sinh đập vào mặt Phàn Uyên rớt xuống, tay của hắn nhanh chóng tiếp được.
Hắn treo đồng phục lên sau đó quay người kéo tay Cố Dương.
Tuy Cố Dương đã dùng sức cuộn tròn cả người lại nhưng cậu bị Phàn Uyên gỡ ra rất dễ dàng, để lộ một khuôn mặt đỏ ửng cùng với hàng lông mi ướt nhẹp, không biết có phải giận đến bật khóc hay không.
Phàn Uyên sờ hàng lông mi của Cố Dương: “Sao yếu ớt như vậy? Mỗi thế cũng khóc?”
Cố Dương gạt tay Phàn Uyên ra, cánh cũng đánh vào lưng hắn, nhưng vì lực độ rất nhẹ nên chẳng khác gì trêu chọc.
Phàn Uyên không né, để mặc Cố Dương dùng cánh đập hắn.
Cố Dương đập được người mới thoả mãn dùng sức trừng Phàn Uyên một cái, tuy đã nguôi giận nhưng cậu vẫn oán giận vài câu.
"Phàn Uyên, cậu là đồ trẻ con."
"Phàn Uyên, cậu là biến thái à? Dọa người ta ngay trong lớp."
"Phàn Uyên, cậu..."
Đôi môi cậu bỗng bị Phàn Uyên kẹp lấy, hắn cúi đầu đối diện cậu rất gần.
"Tôi chỉ là không muốn bị thiệt thôi."
Cố Dương hất tay Phàn Uyên, hoàn toàn không hiểu: “Cậu làm gì mà thiệt thòi? Cậu nào có chịu thiệt!”
Phàn Uyên lấy điện thoại Cố Dương trong túi ra, xoá hàng chữ Cố Dương đánh vừa nãy.
Sau đó hắn thả điện thoại lại vào túi Cố Dương rồi nhéo đôi má đỏ bừng của cậu khiến độ nóng cũng truyền vào ngón tay.
"Ai bị đè? Ai rên rỉ vậy Cố Dương?"
Cố Dương cảm thấy khó tin: "Bởi vì cái này sao?"
Cậu trừng Phàn Uyên, vẫn cảm thấy rất oan ức.
Phàn Uyên chạm vào gốc cánh Cố Dương an ủi cậu từng chút một.
"Sợ sao?"
Cố Dương lắc đầu rồi lại lại dùng sức gật đầu.
Phàn Uyên khẽ cười, rõ ràng Cố Dương oan ức đến chết mà hắn vẫn có tâm tình để cười.
Hắn cúi đầu ôm lấy Cố Dương, đặt cằm lên vai cậu.
Cố Dương oan ức nghiêng mặt né tránh hắn, sau đó áp hai má nóng bừng của mình vào vành tai lạnh lẽo của Phàn Uyên nhẹ nhàng cọ cọ.
Phàn Uyên mặc kệ cậu cọ tai mình, đột nhiên nói: “Không phải cậu vẫn muốn cho tôi bay cùng sao? Đêm nay thử xem đi.”
Oan ức của Cố Dương lập tức biến mất, cậu chui khỏi lồng ngực Phàn Uyên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Thật sao?"
Phàn Uyên gật đầu: "Nhớ không được để tôi ngã chết nhé"
Cố Dương hưng phấn đứng lên: "Sẽ không! Kỹ thuật của mình rất tốt!"
Phàn Uyên cũng đứng dậy: "Đầu tiên thu cánh lại đã."
Cố Dương sẹo lành quên đau, cậu chui vào trong lồng ngực Phàn Uyên mở rộng đôi cánh, để lộ ra gốc cánh.
"Vậy cậu vuốt ve mình đi."
Phàn Uyên cúi đầu nhìn Cố Dương dùng sức chui vào lồng ngực hắn, khoé miệng khẽ cong lên một độ cong rất nhỏ không thể phát hiện ra.
Hắn rũ mắt, con ngươi một mảnh đen kịt.
"Được thôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Dương: Là tui bị đè, là tui rên rỉ :)
【Không được nghịch điện thoại trong giờ học như Cố Dương đâu nha.】
_________________________________
I: Lịch ra chương thì tui cũng không chắc chắn được nhưng không có gì bất ngờ thì truyện sẽ hoàn trước khi mọi người nghỉ hè ó.
Hôm nay cũng mong mọi người dành nhiều tình yêu cho hai bạn nhỏ Cố Dương và Phàn Uyên thêm một chút.
Xịt máu mũi chết em rồiii UwU
Trả lờiXóa