Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 26

Edit: Nguyen Tung
Beta: Sói

Cố Dương ầm ĩ không dứt, Phàn Uyên lại chợt nhớ ra còn phải làm bài tập.

   

     Hắn mở tập bài nặng nề của học sinh lớp 12 ra, viết vài chữ rồi đột nhiên nhìn về phía Cố Dương vẫn đang ngồi dưới đất.

     

     "Bài tập của cậu đâu?"

     

     Cố Dương sửng sốt một chút: "Mình quên mang về rồi."

     

     Đầu ngón tay của Phàn Uyên chuyển bút vỗ một cái trên mặt bàn, doạ Cố Dương sợ rụt c, hai cánh chim cũng cụp vào trong.

     

     "Lần sau không được dùng lí do này nữa."

     

     Cố Dương còn tưởng rằng Phàn Uyên muốn phạt cậu, không nghĩ tới Phàn Uyên chỉ nhẹ nhàng vứt một câu rồi lại quay đầu đi làm bài tập.

     

     Trong lòng cậu có chút mừng thầm, Cố Dương cảm thấy một độ thiện cảm hôm nay không tăng lên vô ích rồi.

     

     Cố Dương lập tức đứng dậy, được voi đòi tiên đẩy nửa bên đồ trên bàn của Phàn Uyên ra rồi ngồi xếp bằng lên trên, đôi cánh khổng lồ che bàn học tạo thành một cái bóng lớn. 

     

     "Mình bảo đảm bản thân rất yên tĩnh, tuyệt đối không quấy rầy cậu học!"

     

     Cố Dương quơ quơ điện thoại với Phàn Uyên, sau đó bắt đầu yên lặng chơi trò chơi.

     

     Nhìn mặt bàn đột nhiên trở nên thiếu ánh sáng, Phàn Uyên lấy một đôi tai nghe từ trong ngăn kéo ném cho Cố Dương. Sau đó hắn lại bật đèn bàn ở bên cạnh, ngầm cho phép Cố Dương ngồi trên bàn học của mình.

     

     Cố Dương đắc ý đeo tai nghe lên chơi Rhythm Master*, cơ thể không nhịn được lắc lư theo điệu nhạc, cũng may là bàn học của Phàn Uyên đủ chắc chắn, không bị rung lắc.


*Rhythm Master: Tên một game của Trung Quốc.

     

    Chơi được hai bàn, Cố Dương bắt đầu cảm thấy chán. Cậu âm thầm dời mắt từ màn hình điện thoại qua người Phàn Uyên đang nghiêm túc học bài.

     

     Không thể nghi ngờ rằng tuy Phàn Uyên là một thiên tài với chỉ số IQ siêu cao, nhưng xưa nay hắn không hề tự cao tự đại, những khi cần nỗ lực hắn sẽ không bao giờ lười biếng.

     

     Cố Dương nhìn một chút liền cảm thấy cái cổ hơi ngứa.

     

     Cậu quăng điện thoại sang một bên rồi từ trên bàn nhảy xuống, lặng lẽ đứng ở phía sau Phàn Uyên.

     

     Cố Dương dịch đầu tới gần, tóc rối bên tai cọ vào tai Phàn Uyên, Phàn Uyên liền hơi nghiêng đầu chếch xuống phía dưới.

     

     Cố Dương không tự giác chút nào, hai tay cậu còn chống lên lưng ghế dựa của Phàn Uyên, cậu ló đầu ra xem ngòi bút nhanh chóng gọn gàng của hắn, mệt mỏi thì đặt cằm lên vai Phàn Uyên, thuận tiện cà cà cái cổ ngứa ngáy vào bả vai của hắn.

     

     Cọ một lát lại muốn hát, Cố Dương cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu tình của Phàn Uyên.

     

     "Phàn Uyên, mình có thể hát được không?"

     

     Phàn Uyên không nhìn cậu, ngòi bút bên dưới vẫn không dừng lại, không đồng ý cũng không từ chối.

     

     Cố Dương coi như Phàn Uyên đã đồng ý, cậu hắng giọng một cái bắt đầu hát.

     

     Nửa người trên của cậu đều đặt ở trên ghế dựa, hai tay từ phía sau vòng qua bả vai hắn, Cố Dương ghé vào tai Phàn Uyên hát:


     "Tôi có thể đi phía sau người, như một bóng hình chạy theo ánh sáng trong mơ..."

     

     Cậu không hát cái bài của nợ cũ rích “Chim tình yêu” nữa, Phàn Uyên hơi bất ngờ, sau đó, hắn nghe thấy Cố Dương lặp lại từng câu từng chữ:

     

     "Tôi có thể chờ nơi đầu đoạn đường, mặc kệ người liệu có đi qua..."

     

     Cố Dương hát, đôi cánh từ đằng sau chậm rãi hướng về phía trước rồi thu vào, bao bọc lấy cả hai người.

     

     Bên trong cánh chim một màu đen thẫm, cơ thể Phàn Uyên thẳng tắp, tùy ý để Cố Dương nằm nhoài trên lưng hắn, nhẹ giọng ca hát bên tai.

     

Ca từ như vậy, giọng hát êm dịu như vậy, cộng thêm sự ỷ lại rõ ràng không thể xem nhẹ này, hết thảy của Cố Dương đều thẳng thắn và trong sáng vô tư. 

     

     Cố Dương cứ lặp đi lặp lại hai câu hát ấy.

     

   Một lúc lâu sau cậu mới dừng lại, mang theo mong đợi hỏi Phàn Uyên: "Có hay không?"

     

     Phàn Uyên hơi nghiêng đầu về phía mặt Cố Dương: "Hay."

     

     Cánh tay Cố Dương vui vẻ ôm bả vai Phàn Uyên thật chặt, thừa thắng xông lên.

     

     "Mình cho cậu nghe tôi hát... Có phải cậu nên sớm đưa quà sinh nhật cho mình không?"

     

     Trong lòng Cố Dương có hơi thấp thỏm, cậu đợi rồi lại đợi cho đến khi nghe thấy tiếng cười khẽ của Phàn Uyên.

     

     Trong bóng tối Cố Dương không nhìn thấy khoé miệng Phàn Uyên cong cong, cậu mở cánh ra, ánh sáng lập tức quay trở lại, độ cong nơi khoé miệng Phàn Uyên cũng biến mất.

     

     Cố Dương cảm thấy thật đáng tiếc. Phàn Uyên đứng lên, nhẹ nhàng nắm chặt tay Cố Dương ra ngoài.

      

Tới cửa, hắn đẩy Cố Dương ra ngoài rồi đóng cửa lại ngay trước mặt cậu, sau đó khóa lại.

     

     Phía sau cánh cửa truyền đến âm thanh mơ hồ của Phàn Uyên: "Đừng có quấy rầy tôi học."

     

     Cố Dương tức giận nhấc chân lên muốn muốn đá vào cửa, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn thu chân về.

     

     Cậu mang trên lưng đôi cánh nặng nề lặng lẽ chạy về phòng dành cho khách.

     

     Phòng cho khách của Phàn gia rất rộng rãi, đủ cho cậu và đôi cánh bay nhảy trong phòng.

     

     Cố Dương đẩy đổ vật cản đường sang bên cạnh rồi bắt đầu luyện tập bay nhảy.

     

     Khó khăn lắm mới có được một đôi cánh lớn, cậu nhất định phải sử dụng thật tốt, không thể lãng phí!

     

     Vừa vỗ cánh Cố Dương vừa không quên vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

     

     Đến khi cửa thư phòng bị đẩy ra, cậu lập tức chạy ra ngoài.

     

     Hành lang rất dài, Cố Dương mượn lực chạy lấy đà, quả thực có thể bay lên, cánh chim đen khẽ vỗ, lông chim từ không trung rơi xuống.

     

     Phàn Uyên vừa đi ra từ thư phòng liền thấy Cố Dương đang bay tới chỗ hắn, cánh chim đen vẽ ra một quỹ đạo tuyệt đẹp trên không, Phàn Uyên không tự chủ mà dang hai cánh tay ra, đỡ lấy Cố Dương lao tới.

     

     Cố Dương nhào vào lồng ngực Phàn Uyên, cậu hưng phấn dùng cả hai tay hai chân quấn lấy hắn, ngay cả đôi cánh cũng cũng làm y như vậy.

     

     Cố Dương ngẩng đầu từ trong lồng ngực Phàn Uyên, sống lưng thẳng tắp không ngừng ngọ nguậy, cậu nở nụ cười vui sướng đơn thuần.

     

     "Phàn Uyên cậu nhìn nè! Mình biết bay rồi! Mình biết bay! Cậu chờ mình luyện tập thật tốt sau đó mang cậu bay cùng nhé! Mang cậu đi hái sao trời, hái ông trăng!"

     

     Hai tay Phàn Uyên ôm lấy cái eo ẩm ướt vì mồ hôi của Cố Dương, nhiệt độ cực nóng làm lòng bàn tay hơi lạnh của hắn cũng bị dính chút độ ấm.

     

     Hắn ôm Cố Dương đi về hướng phòng ngủ chính, vừa đi vừa đả kích cậu.

     

     "Đây không phải là nhảy sát mặt đất à? Thế này mà gọi là bay?"

     

     Cố Dương vỗ cánh đập vào lưng Phàn Uyên, rất không phục: "Mình vừa mới học đó, sau này mình luyện tập tốt rồi chắc chắn mình sẽ mang cậu lên trời cao hái trăng được!"

     

     Phàn Uyên đặt Cố Dương lên giường, bàn tay kéo lên vạt sau áo sơ mi ẩm ướt vì mồ hôi của cậu.

     

     "Bay sát đất còn mệt thành như vậy, cậu định mang tôi bay kiểu gì?"

     

     Cố Dương đập vào tay Phàn Uyên, có chút tức giận.

     

     Phàn Uyên không trêu đùa cậu nữa, hắn đuổi cậu vào trong phòng tắm.

     

     "Đi tắm đi, ngày hôm nay không được thức đêm nữa, ngủ sớm một chút."

     

     Cố Dương hừ một tiếng rồi khép cánh lại tiến vào phòng tắm.

     

     Đi vào không quá năm phút đồng hồ, Cố Dương bắt đầu ở bên trong gọi tên Phàn Uyên liên tục không dứt, dường như nếu Phàn Uyên không đi vào cậu sẽ tiếp tục gọi mãi như vậy.

     

     Phàn Uyên đứng ở trước cửa phòng tắm sáng đèn, nghe Cố Dương gọi tên hắn đủ mới đẩy cửa tiến vào.

     

     Trong phòng tắm, Cố Dương đang ngồi xổm trong bồn, hai tay vắt sang hai bên, đôi cánh của cậu giương lên cao, lơ lửng một lát rồi thả xuống, sau đó lại đưa lên, có vẻ như không thoải mái.

     

     Phàn Uyên đứng ở cửa phòng tắm, hắn đặc biệt khắc chế tầm mắt, không nhìn linh tinh cũng không đi vào bên trong.

     

     Đôi cánh Cố Dương run lên làm khắp nơi toàn là nước, một giọt văng vào mặt Phàn Uyên, giọt nước ấm áp trong nháy mắt hóa lạnh lẽo.

     

     Phàn Uyên vẫn cúi đầu như trước, không nhìn Cố Dương.

     

    Đôi cánh của Cố Dương bị dính nước nên ẩm ướt và trĩu nặng, nâng lên thì quá mệt không kiên trì được lâu, thả xuống thì lại tốn diện tích, nước trong bồn tắm đều bị tràn ra ngoài.

     

     Cậu nắm lấy lọ sữa tắm, cánh tay mảnh mai trắng nõn chống lên bồn tắm.

     

     "Phàn Uyên, cậu tới rồi hả."

     

     Phàn Uyên vẫn không cử động, hắn nói bằng chất giọng lạnh nhạt: "Cậu không thể tự tắm à?"

     

     Cố Dương bôi sữa tắm ra sau lưng, nhưng còn phần đầu cánh cách một khoảng mà cậu không thể với tới.

     

     "Không được, mình không tự làm được. Phàn Uyên, cậu tới giúp mình đi."

    

     Cố Dương vừa nói vừa hạ đôi cánh xuống, hạt nước bắn tung tóe rơi xuống trên mí mắt Phàn Uyên. Hắn nháy mắt, rốt cục chậm rãi ngẩng đầu đi đến chỗ Cố Dương.

     

     Cánh chim đen tuyền dính đầy nước vẫn bóng loáng như trước, rủ xuống hai bên. Cố tình da dẻ người ở giữa lại trắng đến phát sáng, cậu chống tay nhoài người trên bồn tắm, một tay cầm lọ sữa tắm, tay còn lại đưa về phía Phàn Uyên, năm ngón tay mở ra, tựa như không thể chờ được nữa.

     

     Phàn Uyên đi tới bên cạnh bồn tắm, ở trên cao nhìn xuống.

     

     Cố Dương lập tức nắm tay hắn, lòng bàn tay ướt nhẹp khiến bàn tay của hắn cũng ướt theo.

     

     Cậu nhét lọ sữa tắm vào tay Phàn Uyên rồi xoay người, còn không quên kẹp chân thật chặt.

     

     Trên tấm lưng thon gầy trắng nõn chống đỡ một đôi cánh lớn màu đen, đôi cánh nhẹ nhàng vỗ, như là thúc giục Phàn Uyên mau nhanh lên.

     

     "Phàn Uyên, giúp mình thoa một chút đi mà." Cố Dương đưa lưng về phía Phàn Uyên làm nũng.

     

     Đợi nửa ngày Phàn Uyên cũng không nhúc nhích.

     

     Cố Dương nghiêng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, hai má bị nước nóng hun đỏ bừng bừng, có chút nghi hoặc nhìn Phàn Uyên.

     

     "Phàn Uyên? Phàn nam thần? Phàn ba ba? Phàn ba ba, mình cầu xin cậu đó."

     

     Phàn Uyên nắm chặt lọ sữa tắm trong tay, như có cảm giác:

     

     "Cố Dương, có phải tôi quá nuông chiều cậu rồi không?"

     

     Cố Dương nghe có chút không phục, cánh ở phía sau vỗ vỗ, nước ấm văng ra làm ướt quần áo Phàn Uyên.

     

“Lúc tôi biến thành người cá cậu cũng tắm cho tôi rồi còn gì.”

     

    Vạt áo Phàn Uyên bị dính nước ẩm ướt, hơi nóng bốc lên, vải vóc lạnh lẽo dính trên da nhưng hắn cảm thấy làn da rất nóng.

     

     Hắn dùng lực bóp lọ sữa tắm trong tay, chợt nói: "Cũng đúng nhỉ, cũng không phải chưa từng tắm cho cậu."

     

     Một lúc sau, Phàn Uyên mở nắp lọ, đổ một lượng lớn sữa tắm vào lòng bàn tay rồi thoa ở phần trên cánh Cố Dương.

     

     Cả quá trình Cố Dương tỏ ra vô cùng khó chiều, lại còn hay đòi hỏi.

     

     "Nhẹ chút đi mà."

     

     "Bên trái ha."

     

     "Dùng lực mạnh hơn xíu xiu."

     

     "Ôi chao, bên này chưa được thoa tới."

     

     Phàn Uyên không nói gì, hắn kiên nhẫn giúp Cố Dương cọ rửa cánh, Cố Dương bảo hắn làm gì hắn liền làm như vậy, cọ rửa đôi cánh xong, Cố Dương thoải mái nằm úp sấp trong bồn tắm, đưa lưng về phía Phàn Uyên thư giãn eo lưng.

     

     "Cảm ơn nha Phàn nam thần, cậu đi ra ngoài đi, còn lại mình tự làm được rồi."

     

     Phàn Uyên tiện tay ném lọ sữa tắm qua một bên, như là nghe được chuyện cười nhẹ giọng lặp lại.

     

     "Đi ra ngoài?"

     

     Cố Dương lấy làm đương nhiên gật gật đầu, cậu hơi híp mắt lại đánh nhẹ cái ngáp, hiển nhiên là được Phàn Uyên hầu hạ vô cùng thoải mái.

     

     Phía sau không còn động tĩnh, Cố Dương cho là Phàn Uyên đã đi ra ngoài, vừa muốn giơ tay lười biếng duỗi người, eo cậu đã bị dùng sức nắm lên.

     

     Cố Dương kinh ngạc thốt lên một tiếng, cậu bị Phàn Uyên lôi ra từ trong nước ngồi ở mép bồn tắm.

     

     Mông cậu đặt trên mép bồn tắm vừa hẹp vừa lạnh, lưng dán vào lồng ngực Phàn Uyên. Cố Dương căng thẳng dùng sức kẹp chặt chân, đôi cánh cũng thu về phía trước muốn che đi bộ vị trọng yếu, cậu thực sự không nghĩ tới Phàn Uyên lại đột nhiên lôi câụ ra từ trong nước, kinh hoảng quay đầu lại nhìn Phàn Uyên.

     

     Dưới ánh đèn sáng, con ngươi của Phàn Uyên tối như mực, hắn mỉm cười với Cố Dương, là nụ cười có chút ác liệt mà Cố Dương trước kia từng gặp qua.

     

     "Còn chưa có rửa xong đâu, tại sao lại muốn tôi đi ra ngoài?"

     

     Hai tay Cố Dương cũng che xuống, ra khỏi nước ấm, độ ấm trên người nhanh chóng biến mất, cậu không nhịn được run lên, đôi mắt tròn vo trợn lên nhìn Phàn Uyên.

     

     "Còn lại mình tự làm được..."

     

     Phàn Uyên ôm lấy eo Cố Dương, tay cầm lấy nước gội đầu giúp Cố Dương tẩy rửa.

     

     Lực tay hắn không nhỏ, đầu ngón tay chạm vào da dầu Cố Dương, nước gội đầu theo đỉnh đầu chảy xuống, có xu hướng chảy vào mắt của cậu.

     

     Tay Phàn Uyên đang ôm lấy hông Cố Dương đột nhiên buông ra, hắn cầm một tay của Cố Dương nâng lên, làm Cố Dương ôm lấy khuỷu tay của hắn, sau đó lấy bàn tay che đi đôi mắt Cố Dương, phòng ngừa nước gội đầu chảy vào trong mắt.

     

     Lần này thì hay rồi, bồn tắm quá trượt, vì để ngồi vững vàng, Cố Dương không thể không nâng một cánh tay ôm lấy khủyu tay Phàn Uyên, chỉ có thể dùng tay còn lại để che chắn, căng thẳng đỏ bừng cả người.

     

     Cố Dương xin thề sau này cậu sẽ không dám tuỳ tiện sai khiến Phàn Uyên nữa.

     

     Phàn Uyên giúp Cố Dương gội đầu xong vẫn chưa đủ, hắn còn đổ sữa tắm vào lòng bàn tay rồi xoa trên người Cố Dương.

     

     Trước đây khi hoá thành người cá, không phải Phàn Uyên chưa từng giúp Cố Dương, nhưng mà đó là đuôi cá, trước sau đều như nhau, còn bây giờ thì không phải đâu á!

     

     Tim Cố Dương nảy lên kịch liệt, cậu cảm nhận được vị trí mà tay Phàn Uyên chuyển động, kinh hồn bạt vía chỉ sợ tay Phàn Uyên đột nhiên chuyển hướng.

     

Lực tay Phàn Uyên rất lớn, hắn dùng sức xoa xoa Cố Dương hai cái rồi đột nhiên rút tay ra lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với cậu.

 

     Bàn tay Cố Dương đang ôm lấy khuỷu tay Phàn Uyên rơi vào khoảng không, cậu lập tức bị trượt vào trong bồn tắm, cả cơ thể lại được giấu vào trong nước. Cố Dương quay đầu lộ ra gò má nhiễm đỏ và cánh mũi ủng hồng, đôi mắt ướt nhẹp, như vừa bị ai bắt nạt.

     

     Phàn Uyên lấy khăn lông khô lau tay, từng chút từng chút ung dung thong thả.

     

     Tay tuy khô nhưng trên người đã sớm ướt đẫm.

     

     "Còn lại cậu tự rửa đi."

     

     Cố Dương không phản ứng kịp, vẫn cứ ngơ ngác nhìn Phàn Uyên.

     

     Phàn Uyên nhướng mày: "Làm sao? Còn muốn tôi hầu hạ cậu à?"

     

     Cố Dương lập tức quay đầu đi, đôi cánh cũng khẽ co lại, cậu cúi đầu, lộ ra phần tóc gáy ướt át.

     

     Phàn Uyên chậm rì rì chà sát tay, rõ ràng đã sớm lau khô nhưng hắn vẫn không dừng lại, mắt nhìn chằm chằm sau gáy Cố Dương.

     

     Tinh tế, trắng nõn, không chịu nổi một đòn.

     

     Ném chiếc khăn sạch sẽ xuống đất, Phàn Uyên tiến lên một bước, khom người xuống.

     

     Thân thể Cố Dương đang co rút trong bồn tắm đột nhiên căng chặt, cậu ngửa cổ ra sau, hai bên cánh dựng thẳng sang hai bên.

     

     Cố Dương hơi trợn mắt lên, cậu hé miệng, lại không phát ra một chút âm thanh.

     

     Phàn Uyên cắn sau gáy cậu, cảm giác từ trên cổ truyền tới vừa đau đớn vừa nóng bỏng.

     

     Phàn Uyên cắn xong liền đi, để lại Cố Dương cúi đầu ngồi trong bồn tắm, đôi cánh chậm rãi hạ xuống.

     

     Ngồi một lúc lâu cậu mới chậm rãi lần mò sau gáy của mình, đầu ngón tay có thể cảm nhận được dấu vết hơi sâu, chính là dấu răng Phàn Uyên lưu lại.

     

     Cố Dương sờ sờ hai lần, cảm thấy giống như điện giật. Cậu thu tay về rồi cuộn tròn người lại.

     

     Phàn Uyên không đi đâu xa, hắn vẫn cứ đứng ở cửa phòng tắm.

     

     Hắn nghiêng đầu, qua khe hở trên cảnh cửa chưa từng đóng nhìn Cố Dương đang co ro.

     

     Bỗng nhiên, Cố Dương cười khẽ một tiếng.

     

     Đôi mắt Phàn Uyên nhướn lên, hắn nhìn thấy Cố Dương xoay người, lộ ra biểu cảm đắc ý vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng bừng tươi cười.

     

     Khi mà Cố Dương đi ra từ trong phòng tắm, Phàn Uyên đang dựa vào đầu giường viết gì đó trên vở, thấy cậu đi ra liền hắn bèn cất vở đi

     

     Cố Dương không để ý, trong tay cậu mang theo khăn mặt sạch sẽ, máy sấy tóc, cậu nhào lên giường, ngồi xổm ở phía trên rồi ném khăn mặt và máy sấy lên giường, sau đó chen chân vào đá đồ vật về hướng Phàn Uyên hai lần, ý tứ hết sức rõ ràng.

     

     Phàn Uyên cư nhiên không phản ứng, hắn ngồi xuống lật cổ tay áo Cố Dương ra.

     

     Cố Dương đang mặc áo sơ mi của Phàn Uyên. Trên thực tế, mấy ngày nay cậu hầu như đều mặc quần áo của Phàn Uyên, thậm chí cậu còn quen thuộc đến mức cảm thấy quần áo mặc rộng một chút mới thật thoải mái.

     

     Lúc này bởi vì sau lưng có hai cái cánh lớn, Cố Dương mặc áo sơ mi ngược, nút áo ở phía sau chỉ gài lại ba viên dưới cùng, mặt trên mở rộng lộ ra đôi  cánh, phía trước cũng rộng thùng thình gần như lộ vai.

     

     Thấy Phàn Uyên chú ý tới trang phục của cậu, Cố Dương kiêu ngạo quăng quăng ống tay áo dài.

     

     "Có phải mình rất thông minh không!"

     

     Phàn Uyên giờ phút này dễ nói chuyện một cách kì lạ, hắn thuận theo ý cậu gật gật đầu.

     

     "Thông minh."

     

     Cố Dương quỳ ngồi bên giường, ngoan ngoãn để Phàn Uyên lấy khăn mặt giúp cậu lau cánh, lau tóc, lau xong lại để cho Phàn Uyên dùng máy sấy sấy tóc.

     

     Cánh chim vừa dày vừa nặng, sấy khá tốn sức.

     

     Tiếng máy sấy tóc vù vù vang vọng bên tai, Cố Dương tẻ nhạt rầm rì hát, được một lúc lại cảm thấy cái cổ hơi ngứa bèn không nhịn được gãi hai cái.

     

     Phàn Uyên đứng ở phía sau Cố Dương nên hắn có thể thấy rõ ràng dấu răng sau gáy cậu, làn ra tiếp xúc nước lâu nên dấu răng hiện ra đỏ hơn một chút.

     

     Hắn đẩy tay Cố Dương ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát qua vết cắn không sâu sau gáy.

     

     Cố Dương rụt cổ một cái, cười hì hì kêu ngứa.

     

     Cuối cùng cũng sấy khô hai bên cánh, Cố Dương ngửa về đằng sau từ dưới nhìn lên Phàn Uyên, đầu ngón tay chỉ chỉ cổ mình, cười híp mắt với Phàn Uyên.

     

     "Phàn ba ba, sờ sờ cổ mình được không?"

     

     Phàn Uyên không nhúc nhích, Cố Dương đợi một lúc, cuối cùng không nhịn được, cậu thẳng thắn quay người cầm lấy tay Phàn Uyên tự mình cọ hai lần, dùng cách này để giảm bớt tác dụng phụ khó chịu của bàn tay vàng đem đến cho cậu.

     

     Cố Dương cọ xong lập tức buông tay Phàn Uyên ra, nhẹ nhàng thảnh thơi nằm xuống giường, cầm điện thoại di động chơi trò chơi, rõ ràng là dáng vẻ dùng xong liền ném!

     

     Đôi mắt Phàn Uyên híp lại, hắn cẩn thận cất máy sấy tóc, tiện tay cất luôn điện thoại di động của Cố Dương, sau đó tắt đèn rồi nằm xuống ở phía bên giường còn lại.

     

     "Ngủ."

     

     Cố Dương bị Phàn Uyên đẩy sang bên cạnh, cậu thu cánh lại, sau đó nâng tay lên khoát lên người Phàn Uyên, tinh thần tỉnh táo, một chút buồn ngủ cũng không có.

     

     Cố Dương ngắm nghía đường nét khuôn mặt Phàn Uyên, lắng nghe từng nhịp thở của hắn trong bóng tối.

     

     Phàn Uyên ngược lại ngủ rất nhanh, chỉ chốc lát hô hấp đã trở nên vững vàng.

     

     Cố Dương nằm lỳ trên giường, một bên cánh che kín Phàn Uyên, một bên từ trên giường duỗi dài ra, chạm đất.

     

     Chỉ chốc lát sau cậu tự nhiên cảm thấy nóng. Cố Dương quay đầu nhìn máy điều hòa, nhiệt độ đã được chỉnh rất thấp, thấp hơn nữa thì khẳng định Phàn Uyên không chịu được.

     

     Cố Dương nóng không chịu được, đành lặng lẽ bò lên, nhảy qua người Phàn Uyên, nằm úp sấp phía bên kia hắn.

     

     Như vậy cậu có thể đổi một bên cánh khoát lên trên người Phàn Uyên, bên cánh còn lại có thể từ trên giường rủ xuống đất hóng mát.

     

     Nằm úp sấp như thế trong phút chốc, một bên cánh khác lại bắt đầu thấy nóng, Cố Dương chỉ có thể nhảy qua người Phàn Uyên một lần nữa, đổi chỗ lần hai.

     

     Lúc này, Cố Dương cảm thấy cực kỳ vui mừng vì giường của Phàn Uyên siêu lớn, có thể để cho cậu lăn lộn qua lại.

     

     Cũng không biết đến lần thứ bao nhiêu nhảy qua lại trên người Phàn Uyên, Phàn Uyên vẫn luôn ngủ yên đột nhiên ấn nút mở đèn giường.

     

     Ánh sáng xuất hiện bất ngờ khiến Cố Dương nheo mắt lại, chân tay cậu chống trên giường, đang trèo qua người Phàn Uyên, bị Phàn Uyên tóm gọn.

     

     Phàn Uyên ngồi dậy, cơ thể nâng lên, Cố Dương liền ngồi ở trên đùi hắn.

     

     Cố Dương căng thẳng thu cánh lại, hai tay bám vào chăn, có chút thấp thỏm nhìn Phàn Uyên, cậu biết chứng gắt ngủ của Phàn Uyên hơi nghiêm trọng.

     

     "Phàn Uyên... mình... Thấy nóng quá thôi mà..."

     

     Phàn Uyên trực tiếp chỉnh máy điều hòa đến mức thấp nhất rồi tắt đèn nằm xuống đè lên người Cố Dương, nhắc nhở cậu:

     

     "Cố Dương, cậu mà không thành thật thêm một lần nữa thì đi ra ngoài cho tôi."

     

     Cố Dương gật gật đầu trốn ở trên giường Phàn Uyên, ngoan ngoãn nghe lời.

     

     Nhưng mà chỉ ngoan ngoãn được chút xíu, chim họa mi mà, rất thích lăn lộn vào ban đêm.

     

     Cố Dương nằm một tý lại cảm thấy hơi lạnh, lần thứ hai bò dậy từ trên giường , muốn trèo qua Phàn Uyên để lấy điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt độ tăng lên.

     

     Ai biết lúc này một chân của Phàn Uyên đột nhiên cong lên, chặn Cố Dương lại.

     

     Cố Dương loạng choạng, trọng lượng cơ thể đặt trên đầu gối Phàn Uyên.

     

     Đèn giường bị mở lên lần hai, Phàn Uyên trầm mặt ngồi dậy, đẩy Cố Dương cả người đang cứng ngắc, mở cửa phòng ngủ ra ngoài.

     

     Cố Dương ngồi trên chiếc giường lộn xộn, cắn môi hoang mang.

     

     Phàn Uyên sẽ không bị cậu chọc tức tới mức đi phòng khách ngủ chứ?

     

     Ngay lúc Cố Dương do dự có nên cũng tới phòng khách hay không, Phàn Uyên đã trở lại, cầm trong tay thứ gì đó đóng cửa cái rầm.

     

     Cố Dương có chút sửng sốt, nhìn Phàn Uyên cầm vật kia đi về phía cậu.

     

     Đó là một chiếc vòng cổ màu đen, ở phía trước có cái lục lạc màu bạc, mặt sau gắn với một sợi xích đen tinh tế.

     

     Cố Dương ngây ngốc ngồi ở trên giường, nhìn Phàn Uyên đeo vòng cổ vào cổ cậu, sau đó lấy sợi dây xích đen cuốn lên tay chính mình.

     

     Phàn Uyên buộc rất rộng, Cố Dương cũng không thấy khó chịu, chỉ là xích sắt bị Phàn Uyên quấn trên cổ tay hắn mấy vòng khiến hai người không thể tách nhau quá xa.

     

    Lần thứ hai Cố Dương bị Phàn Uyên đè xuống, bởi vì độ dài dây xích, cậu cũng không thể tiếp tục lăn lộn ở hai bên giường như vừa nãy.

     

     Phàn Uyên có vẻ rất hài lòng, hắn tắt đèn nằm xuống rồi ra lệnh Cố Dương mau đi ngủ.

   

     Cố Dương nằm xuống, cậu thử giật giật cái cổ, tiếng lục lạc leng keng vang lên, lần này cậu cũng không dám động đậy, nghiêm chỉnh nằm bên Phàn Uyên, bình tĩnh chìm vào giấc ngủ.

     

     Hừng sáng, Cố Dương tỉnh dậy trong hơi thở của Phàn Uyên.

     

     Tia sáng nhàn nhạt lọt qua rèm cửa, Phàn Uyên đầu đầy mồ hôi, giống như gặp ác mộng.

     

     Cố Dương muốn ngẩng đầu đến nhìn, nhưng bởi vì dây xích, cậu không thể cử động mạnh.

     

     Cuối cùng cậu chỉ có thể trèo xuống đất ngồi, úp sấp ở bên giường nhìn Phàn Uyên.

     

     Mí mắt mong manh của Phàn Uyên khẽ run run, hiển nhiên đang chìm sâu trong cơn ác mộng.

     

     Cố Dương lấy tay lau đi mồ hôi trên trán Phàn Uyên, bắt đầu hát cho hắn, thanh âm mềm mại, khẽ khàng ngâm nga.

     

     Có lẽ là liên quan tới năng lực của bàn tay vàng chim họa mi, tiếng hát Cố Dương phảng phất mang theo ma lực trấn an lòng người, làm Phàn Uyên dần bình tĩnh lại từ trong cơn ác mộng.

     

     Phàn Uyên mở mắt ra, trong mắt là một mảnh u tối. Cố Dương nằm úp sấp ở bên giường, trơ mắt nhìn hắn. Thấy hắn tỉnh lại cậu lập tức ngẩng đầu lên, lục lạc trên cổ vì động tác của cậu mà vang lên leng keng, chiếc xích sắt nối liền với vòng cổ Cố Dương đeo vẫn cuốn trên tay của Phàn Uyên.

     

     Phàn Uyên nhìn đôi mắt trong trẻo của Cố Dương, nhất thời như lâm vào si mê.

     

     Hắn không tự giác được kéo sợi xích sắt trong tay, kéo Cố Dương tới trước mặt.

     

     Cố Dương nửa chống ở trên giường, mỉm cười với Phàn Uyên.

     

     "Phàn Uyên cậu tỉnh rồi!"

     

     Tầm mắt của Phàn Uyên rơi xuống cổ Cố Dương, nhìn chiếc vòng cổ lỏng lẻo.

     

     Chiếc vòng này chỉ có một móc, lấy tay kéo một chút là có thể bỏ ra, thậm chí không cần kéo, động tác mạnh chút cũng có thể tự cởi ra.

     

     Hắn không ngờ rằng lúc tỉnh dậy Cố Dương vẫn thành thật đeo nó.

     

     Hoặc là nói, Cố Dương căn bản là không thèm bỏ nó ra.

     

     Con ngươi đen láy của Phàn Uyên chậm rãi chớp chớp, mi mắt cụp xuống giấu đi tâm tình bên trong.

     

     Hắn nhẹ giọng hỏi Cố Dương: "Cậu thích cái vòng cổ này sao?"

     

     Cố Dương hơi sửng sốt, cậu lắc cái vòng cổ, lục lạc leng keng leng keng kêu vang.

     

     "Đưa cho cậu một cái khác được không? Khắc tên cậu trên đó."

     

     Cố Dương không nghĩ rằng mới sáng sớm mà Phàn Uyên lại hỏi vấn đề này, khuôn mặt lập tức đỏ hồng, cậu lắp ba lắp bắp.

     

     "Cái kia...Nhưng mà cậu phải cho tôi nhìn một chút đã."


Lời tác giả:     


Mỗi một bước chân của Cố Dương đi đều đang thăm dò giới hạn của Phàn Uyên.     

Bài hát xuất hiện trong chương này là “Người theo đuổi ánh sáng”


1 nhận xét:

  1. Tính ra là khi làm con gì CD đều có khát khao bị nhốt hay sao á hết hồ cá giờ lồng chim siêu to mai mốt nguyên phòng trưng bày cho CD chọn luôn

    Trả lờiXóa