Ở khoảng cách gần như vậy, Phàn Uyên thấy hai má Cố Dương đã nhuốm màu hồng đậm. Nhìn đôi mắt cậu long lanh ánh nước, hắn đột nhiên buông tay ra, lui về phía sau.
Thấy Phàn Uyên lùi về, Cố Dương lại quỳ một gối lên giường, tiến lên phía trước thu hẹp khoảng cách.
Dây xích sắt lạnh lẽo nhẹ lướt qua đầu ngòn tay Phàn Uyên, ngón tay hắn co lại một chút rồi lập tức cởi xích sắt trên cổ tay xuống.
Hắn đi vòng qua Cố Dương xuống giường, hai người hai mặt nhìn nhau, đầu ngón tay Phàn Uyên một phát tháo vòng cổ Cố Dương ra ném lên giường.
"Thu cánh lại, mau rời giường."
Cố Dương nhặt chiếc vòng bị ném trên giường lên, đầu ngón tay nắm lấy chiếc vòng cổ bằng da màu đen xoay xoay hai vòng.
"Gì vậy, có cái vòng cổ cũng ki bo."
Nói xong cậu lại nổi hứng muốn trêu đùa, khi Phàn Uyên quay người đi Cố Dương bèn nhào tới, nhân cơ hội đeo vòng cổ cho Phàn Uyên.
Phàn Uyên nhận ra Cố Dương muốn nhào tới, hắn vốn không có ý định cản lại, không ngờ Cố Dương lại đeo vật này lên cổ hắn.
Cố Dương buộc rất chặt, trái ngược với Phàn Uyên .
Phàn Uyên không tự chủ được nắm chặt dây xích đang rủ xuống, bản năng phản kháng của cơ thể khiến hắn lập tức xoay người lại quấn nó lên cổ Cố Dương, song khi hai tay muốn thắt chặt, hắn lại bỗng dưng buông ra.
Cố Dương không hề sợ hãi, thậm chí cậu còn dựa vào người Phàn Uyên, cầm dây xích treo bên người lên buộc lại, dây sắt bị thắt nút nên triệt để kẹt chặt, không gỡ ra được.
Cơ thể hai người dán vào nhau, một người trên cổ đeo vòng da, một người trên cổ bị xích sắt quấn lấy từng vòng.
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ khoảng một tấc, gần đến nỗi khiến tầm mắt cả hai có phần mất tiêu cự.
Cố Dương không hề ý thức được tình hình lúc này, cậu rất đắc ý:
"Lần này cậu không cởi được đúng không? Ai báo cậu nói tặng mình vòng cổ bây giờ lại lật lọng?"
Đầu ngón tay Phàn Uyên lần mò một vòng trên cổ, hắn thử lôi kéo làm dây sắt trên cổ Cổ Dương siết chặt khiến cậu ho khan một tiếng.
Nghe thấy Cố Dương ho khan, Phàn Uyên lập tức buông tay ra, hắn híp mắt nhìn Cố Dương nằm trên người mình, nửa ngày không lên tiếng.
Cố Dương thấy Phàn Uyên nãy giờ không nói gì, trong lòng có chút thấp thỏm.
Có phải cậu hơi quá chớn, làm Phàn Uyên mất hứng không?
Đột nhiên Phàn Uyên dùng sức ở eo, trực tiếp ôm Cố Dương đứng lên, Cố Dương theo bản năng dùng hai tay hai chân quấn lấy hắn, cẩn thận từng chút một dán vào tai Phàn Uyên.
Xung quanh có lông chim màu đen rơi xuống, chậm rãi hạ xuống bên cạnh hai người.
"Cậu giận hả?"
Một tay Phàn Uyên vòng ra sau lưng Cố Dương kéo tủ đầu giường, bên trong là một con dao nhỏ. Sau đó hắn ôm Cố Dương ngồi xuống bên giường.
Cố Dương ngồi xổm trên đùi Phàn Uyên, mắt thấy Phàn Uyên cầm con dao nhắm ngay cổ hắn.
"Cậu làm gì thế!"
Cố Dương lập tức lấy tay chặn hắn song lại bị Phàn Uyên giơ tay vặn hai cổ tay ra sau lưng khiến cậu không thể động đậy.
Phàn Uyên không thấy cổ của mình nên chỉ có thể dùng cảm giác đặt mũi dao vào ở giữa vòng cổ và cổ.
Mũi dao cắt đứt vòng cổ nhưng cũng để lại một vết thương nhỏ trên da khiến máu tươi lập tức chảy ra.
Thấy vậy, Cố Dương sốt ruột há miệng cắn vào tay Phàn Uyên đang cầm dao.
Phàn Uyên dừng lại không tiếp tục cử động nữa.
Lúc này Cố Dương mới lui lại, có chút hối lỗi nhẹ giọng nói: "Phàn Uyên, cậu thật sự giận hả? Mình biết sai rồi có được không? Cậu đưa dao cho mình, mình cắt cho cậu nhé?
Cố Dương dùng giọng mũi để nói chuyện, đôi mắt cậu nghiêm túc, khẩn cầu nhìn Phàn Uyên.
Bàn tay Phàn Uyên đang siết Cố Dương chậm rãi thả lỏng, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn cậu.
Nửa ngày sau, hắn rốt cục cũng buông lỏng tay ra.
Cố Dương lập tức cướp con dao trong tay Phàn Uyên, Phàn Uyên không phản kháng, rất dễ dàng giao cho cậu.
Cố Dương cẩn thận từng li từng tí một cầm dao rồi đưa lưỡi dao nghiêng vào khoảng cách giữa cổ và vòng cổ Phàn Uyên.
Khoảng cách gần thế này làm cho Cố Dương thấy rõ được cả mạch máu xanh nhạt trên cổ Phàn Uyên, cậu dựng thẳng lưỡi dao lên nhắm ngay vòng cổ, chậm rãi cắt.
Phàn Uyên hơi nghiêng cổ để lộ ra nơi trọng yếu nhất trên cơ thể.
Bàn tay đang buông xuống đằng sau Cố Dương của hắn chậm rãi nhấc lên, siết chặt áo sơ mi của cậu.
Vòng cổ bị cắt, Cố Dương lập tức vứt dao rồi lấy luôn xích sắt trên cổ đi.
Phàn Uyên không nhúc nhích, Cố Dương cũng không xuống khỏi người Phàn Uyên, thậm chí còn vùi đầu vào cổ hắn.
Vùng cổ truyền đến nhiệt độ thuộc về một người khác, Phàn Uyên có thể cảm nhận được cảm giác hơi ngứa khi vết thương khép lại.
Cố Dương thấy vết thương trên cổ hắn ổn rồi mới cẩn thận từng li từng tí nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của Phàn Uyên, căng thẳng liếm môi một cái.
"Mình không cần vòng cổ nữa đâu, cậu đừng giận mà."
Phàn Uyên hơi cúi xuống, con ngươi đen láy nhấc lên nhìn Cố Dương, tựa như đang đánh giá lại tựa như chỉ quan sát.
Một lúc lâu sau, bàn tay Phàn Uyên đang nắm chặt quần áo sau lưng Cố Dương mới buông ra, đầu ngón tay hắn dịch chuyển lên trên, đụng vào phần gốc cánh Cố Dương.
Cánh Cố Dương run lên, ngón chân giẫm ở trên giường cũng cuộn tròn lại.
Phàn Uyên đặt cằm lên vai cậu, hai tay đưa ra phía sau Cố Dương chậm rãi động viên cậu.
"Cố Dương, thả lỏng."
Cố Dương gật gật đầu, lỗ tai dán vào má Phàn Uyên cọ cọ.
Ở trong lồng ngực Phàn Uyên khiến cậu vừa có chút hưng phấn lại vừa áy náy, tâm trạng trập trùng không ổn định rốt cục cũng dần bình tĩnh.
Cánh chim màu đen chậm rãi biến mất, song Cố Dương ngồi xổm trên người Phàn Uyên không có ý định xuống dưới.
Phàn Uyên lại lập tức rút tay lại, đứng dậy quẳng Cố Dương xuống giường rồi đi vào phòng tắm.
Khi đến trước cửa phòng tắm, Phàn Uyên đột nhiên dừng lại. Hắn đưa lưng về phía Cố Dương, giọng nói bình tĩnh không nghe ra tâm tình.
"Khi còn bé tôi muốn nuôi một con chó nhưng trong nhà không cho, vòng cổ mua rồi cũng chỉ có thể để trưng. Chiếc vòng kia chính là đồ dành cho chó."
Cố Dương không hiểu Phàn Uyên nói lời này là có ý gì, cậu nghĩ Phàn Uyên vẫn đang tức giận.
Cậu từ trên giường đứng lên, nhỏ giọng nói: "Mình thật sự không cần vòng cổ nữa đâu."
Phàn Uyên ngắt lời Cố Dương: "Tôi sẽ đưa cho cậu một cái mới tinh, chỉ thuộc về cậu."
Dứt lời, hắn lập tức đi vào phòng tắm đóng cửa lại, rất nhanh bên trong truyền đến tiếng nước chảy tí tách tí tách.
Cố Dương hơi hé miệng, có chút sững sờ nhìn cửa phòng tắm đóng lại. Trái tim cậu bắt đầu gia tốc nhảy lên, đôi cánh mới vừa thu hồi thiếu chút nữa là lại mọc ra.
Cậu ấn ấn trái tim của chính mình rồi đi tới buồng tắm, lặng lẽ mở cửa phòng.
Nhưng Cố Dương vặn một lúc vẫn không thể mở được, Phàn Uyên vậy mà lại khoá cửa rồi!
Tiếng nước chảy trong phòng tắm tiếng nước bỗng ngừng lại, theo sau là giọng của Phàn Uyên.
"Cậu sang phòng khác tắm đi."
Cố Dương bĩu môi, cúi đầu xem độ hảo cảm của Phàn Uyên: 15 điểm.
Tăng!
Cậu lập tức nghe lời đi ra ngoài.
Tuy bọn họ dậy sớm, nhưng vì nghịch ngợm một trận nên khi cả hai đến lớp cũng là lúc tiếng chuông vừa vặn vang lên.
Hai người đeo khẩu trang màu đen một trước một sau tiêu sái tiến vào phòng học, nhìn như là đồ đôi.
Vì hôm qua Lý Tử Yên thấy dấu răng trên cằm Phàn Uyên nên lúc này nhìn Phàn Uyên và Cố Dương đeo khẩu trang giống nhau như đúc, sắc mặt hắn có hơi quái dị.
Hắn cà lơ phất phơ quen rồi, cũng không tỉ mỉ như Mạnh Triển, không chú ý được những chi tiết nhỏ nhặt.
Lúc này Lý Tử Yên mới nhận ra không khí giữa Phàn Uyên và Cố Dương khắp nơi đều thấy là lạ.
Lý Tử Yên chọc chọc Mạnh Triển: "Này, đồng chí Mạnh, cậu có cảm giác không khí giữa Phàn nam thần và Cố Dương cứ kỳ quái thế nào ấy không?”
Mạnh Triển liếc hai người đã ngồi vào chỗ ngồi cuối lớp, sau đó xoay đầu Lý Tử Yên lại.
"Có cái gì đâu, Lý Tử Yên, tên cậu giống con gái nên cậu cũng nhạy cảm như con gái luôn rồi à?”
Lý Tử Yên hận nhất là người khác lấy tên hắn ra nói, hắn lập tức ầm ĩ với Mạnh Triển, ném luôn chuyện Phàn Uyên và Cố Dương ra sau đầu.
Cố Dương co người vào sâu bên trong chỗ ngồi, sau đó lấy ba lô Phàn Uyên rồi lôi sách bài tập ra bắt đầu chép bài.
Phàn Uyên lật một trang sách bài tập trong tay Cố Dương, đầu ngón tay chỉ chỉ phía trên.
"Chép sai rồi, bài tập ở chỗ này."
Cố Dương cào tóc, dựng sách lên cao che khuất đầu rồi bắt đầu múa bút thành văn.
Phàn Uyên đi sang bên kia phòng học chậm rì rì thu bài tập, như là cố ý tranh thủ thời gian cho Cố Dương.
Cố Dương nhanh chóng cướp lấy thời cơ, bỗng một chiếc điện thoại đang mở chức năng chụp ảnh được thả xuống trước mặt cậu.
Cậu ngẩng đầu, thấy Phan Phỉ hai tay chắp trước ngực đang van xin với mình.
"Bạn học Cố Dương, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cầu xin cậu cứu tôi một kiếp, tôi nhất định đền ơn cậu."
Nhìn bộ dáng khôi hài của Phan Phỉ, Cố Dương bèn vui vẻ hào phóng lấy điện thoại chụp bài tập của Phàn Uyên cho cô.
Phan Phỉ nhỏ giọng hoan hô nhận lại điện thoại rồi cùng cô bạn cùng bàn múa bút thành văn.
Khi Phàn Uyên cuối cùng cũng thu bài tới chỗ Cố Dương, cậu đã chép xong bài tập.
Cũng may bây giờ cậu là học sinh khối khoa học tự nhiên, không phải học sinh khối văn, chép bài tập vừa nhanh vừa tiện.
Phàn Uyên nhét bài tập Cố Dương vào giữa đống bài tập của những bạn học khác sau đó nhàn nhạt nói một câu: "Lần sau không được dùng lý do này nữa."
Cố Dương dùng ngón tay câu lấy tay áo đồng phục Phàn Uyên, cười đến híp cả mắt.
"Cảm ơn nha, Phàn ba ba."
Khi cậu gọi Phàn ba ba, Phan Phỉ bỗng nhiên quay đầu về phía cậu cười quái dị một tiếng.
Cố Dương sợ hết hồn nhưng cũng không để ý nhiều.
Vừa hết tiết tự học buổi sáng Cố Dương đã thấy mệt mỏi rã rời.
Bàn tay vàng Chim Họa Mi khiến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu như bị đảo lộn.
Tiết đầu tiên là toán, giáo viên mặt mày hồng hào bước vào lớp.
"Các bạn học, nói cho các em một tin tốt!"
Cố Dương ngồi nghiêng ngả trên ghế, cậu muốn nằm úp sấp lên bàn mà không dám, chỉ sợ thầy chủ nhiệm lại đi kiểm tra từ cửa sau một lần nữa.
Cậu liên tiếp ngáp mấy cái, từ từ dịch sang bên cạnh Phàn Uyên, vai kề vai, dựa đầu lại gần hắn.
Phàn Uyên không nhúc nhích, Cố Dương mừng thầm, yên tâm thoải mái dựa vào.
Cậu nghĩ cho dù thầy chủ nhiệm đến kiểm tra cũng chỉ có thể cho là cậu dựa hơi gần vào Phàn Uyên chứ không nghĩ là cậu đang ngủ.
Ngay khi thức của Cố Dương ý thức dần trở nên mơ hồ, trong lớp đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay đánh thức cậu.
Giáo viên Toán tâm trạng kích động đứng trước lớp tuyên bố thành tích của cuộc thi toán.
"Các bạn học! Lần thi toán này trường chúng ta làm rất tốt, giành được giải nhất và giải nhì!"
Cố Dương mơ mơ màng màng mở mắt, ngay lập tức đối mặt với ánh mắt tràn ngập vui mừng của giáo viên số học, cậu sợ đến mức lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Giáo viên môn Toán nói to giọng lên, nhờ việc cuộc thi toán học có thành tích tốt, ông cảm thấy Cố Dương có ngủ một giấc trên lớp cũng không phải chuyện gì lớn.
"Tôi nghĩ các em đã đoán được, người đạt giải nhất vẫn là bạn học Phàn Uyên của chúng ta, lại một lần nữa điểm tối đa! Mà người thứ hai! Là Cố Dương! Cậu ấy chỉ kém 2 điểm so với Phàn Uyên, giành giải nhì!"
Nói xong, giáo viên Toán tự mình đi xuống bục giảng trao tận tay bằng khen cho hai người.
Từ khi đến đây Cố Dương chưa bao giờ được giáo viên khích lệ như thế này, cậu có chút luống cuống nhìn về phía Phàn Uyên.
Phàn Uyên đẩy bằng khen đỏ chót đến trước mặt cậu rồi vươn tay chạm nhẹ lên vai Cố Dương.
"Cố Dương, cậu nên nói gì?"
Cố Dương lập tức phản ứng lại, cậu trịnh trọng nói với thầy giáo: "Em cảm ơn thầy!"
Giáo viên Toán vui mừng nở nụ cười, việc Cố Dương lên lớp 12 bỗng nhận ra tầm quan trọng của việc học đã mang tới cho ông một niềm vui bất ngờ.
Vì ánh mắt giáo viên quá mức mừng rỡ nên Cố Dương phải cứng rắn chống đỡ mí mắt suốt một tiết toán để không ngủ gật như trước. Khi cầm bút làm bài, ý thức của cậu đã mơ hồ, chữ viết cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tiếng chuông tan học vừa vang, Cố Dương lập tức nằm xuống bàn rầm rì biểu thị bản thân buồn ngủ, cậu đưa một tay vào túi áo lục lọi rồi lôi ra hai cây kẹo que, một cây ném tới trước mặt Phàn Uyên, suy nghĩ một chút lại ném luôn cây còn lại sang chỗ hắn.
Phàn Uyên liếc hai cây kẹo que, mí mắt nhấc lên.
Cố Dương hơi híp mắt rồi cũng nằm nhoài trên bàn đối mặt với Phàn Uyên lộ ra nửa khuôn mặt, âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại.
"Phàn Uyên, giúp mình tý đi."
Phàn Uyên giơ tay nhéo vành tai Cố Dương một cái như là trừng phạt.
Sau đó hắn bóc chiếc kẹo que ra, nắm chuôi nhỏ bằng nhựa đưa cho Cố Dương.
Cố Dương không nhận lấy mà ngẩng đầu hướng đến tay Phàn Uyên, phờ phạc liếm một cái.
Phàn Uyên hé mắt nhìn cậu khẽ ngẩng đầu liếm kẹo que trong tay hắn.
Hắn giơ tay ngắt lấy cằm Cố Dương cằm, bóp miệng Cố Dương chu ra rồi nhét kẹo vào trong miệng cậu.
"Muốn ăn thì ăn cẩn thận đi."
Cố Dương ngậm lấy kẹo trong miệng, lúng búng kháng nghị.
"Sao vậy, ăn thế này ngọt mà."
Phàn Uyên không để ý tới cậu, hắn đặt sách tiết sau lên bàn rồi bắt đầu chuẩn bị bài.
Bỗng nhiên trước bàn hai người có một người đứng chặn lại ánh sáng.
Cố Dương ngáp cái, cậu ngẩng đầu nhìn qua, thấy cán sự môn Toán - Tưởng Nham của lớp bọn họ đứng ở trước bàn, vẻ mặt do dự.
Tưởng Nham thấy Cố Dương ngẩng đầu nhìn mình nên càng e ngại hơn.
Cố Dương bĩu môi, cho là cậu ta muốn tới gây phiền phức. Cậu hơi chống người lên, nhu nhược vô lực dựa cả người lên vai Phàn Uyên. Một tay cậu để trên vai Phàn Uyên, Cố Dương hất cằm, ngậm lấy kẹo que hỏi.
"Cậu làm gì đấy?”
Sắc mặt Tưởng Nham có chút hồng, cậu ta bần thần phút chốc mới nhỏ giọng nói: "Xin lỗi... Cố Dương, tôi muốn xin lỗi cậu chuyện hôm trước, cậu có thực lực, không cần phải gian lận..."
Cố Dương hơi giật mình, kẹo que trong miệng thiếu chút nữa là rơi ra, mayPhàn Uyên nhanh tay nhanh mắt nhét vô lại.
Đôi môi đang bọc lấy kẹo ngọt của cậu khẽ mím, nhìn Tưởng Nham đang xấu hổ đứng trước mặt mình, Cố Dương cũng ngại ngùng ho nhẹ một tiếng.
Cậu cầm kẹo que đặt ở trên bàn Phàn Uyên lên đưa cho Tưởng Nham.
Tưởng Nham ngạc nhiên xong rồi cũng nhận lấy.
Cố Dương mỉm cười, đầu cậu cọ vào cổ Phàn Uyên, tóc rối trên trán tóc trượt xuống, lộ ra vầng trán đầy đặn.
Nụ cười của cậu vừa ấm áp vừa xinh đẹp, tiếng cười cũng rất nhẹ nhàng.
"Tưởng Nham, thật ra mình rất thích cậu, cậu học giỏi toán, ánh mắt cũng tốt, chỉ mỗi cậu là nhận ra mình có quan hệ tốt với Phàn Uyên."
Tưởng Nham ngơ ngác cầm kẹo que, không biết vì sao Cố Dương lại kéo đề tài đến Phàn Uyên.
Phàn Uyên không tiếp tục xem sách nữa mà nghiêng sang nhìn Cố Dương.
Một tay đang đặt lên vai Phàn Uyên của Cố Dương chọc cằm mình, tay kia ôm cổ Phàn Uyên, ngón tay kéo áo trên vai hắn, cậu đắc ý cười với Tưởng Nham.
“Thật ra chúng tôi không chỉ tốt đâu, là rất tốt cơ.”
Tưởng Nham vô cùng nghi hoặc đi về chỗ ngồi của mình, trong tay vẫn nắm que kẹo.
Phàn Uyên kéo tay Cố Dương đang ôm cổ mình xuống rồi chỉ xuống mặt bàn trống rỗng:
"Không phải cho tôi sao? Sao lại cho người khác?"
Tay Cố Dương bị Phàn Uyên kéo xuống liền lảo đảo muốn tiếp tục gác lên cổ Phàn Uyên, song lại bị Phàn Uyên nửa đường ngăn cản, nắm lấy lòng bàn tay.
Phàn Uyên hỏi cậu: "Cậu yêu thích ai?"
Cố Dương híp mắt, cười đến là lười biếng xin khoan dung: "Ôi chao, không phải là một cây kẹo que thôi sao, hôm nay tôi chỉ mang hai cái, lần sau cho cậu nhé. Hơn nữa tôi cũng rất thích Tưởng Nham nha, cậu không cảm thấy ánh mắt cậu ta rất tốt sao?"
Phàn Uyên không lên tiếng, hắn cúi đầu hờ hững thưởng thức ngón tay Cố Dương.
Cố Dương rút được tay về, cậu nắm chuôi kẹo que trong miệng, hàm răng dùng sức, cọt kẹt một tiếng, kẹo que vỡ làm hai nửa.
Sau đó, cậu lấy một nửa còn ướt ra đưa tới trước mặt Phàn Uyên:
"Nè, chia cho cậu một nửa, như vậy được chưa?"
Cố Dương cố ý đùa Phàn Uyên, cậu biết Phàn Uyên chắc chắn ghét bỏ chết đi được, còn lâu mới muốn.
Ai ngờ Phàn Uyên thật sự nắm chặt tay cậu rồi chậm rãi cúi đầu sát vào.
Cố Dương không dám tin mở to hai mắt, nín thở.
Phan Phỉ ngồi phía trước vẫn luôn nghe lén nãy giờ kích động cầm tay chị em tốt cùng bàn, hai người nhìn nhau, hai má đỏ bừng bừng.
Đôi môi Phàn Uyên chậm rãi hướng đến gần viên kẹo ướt sũng, ngón tay cầm kẹo của Cố Dương có chút run rẩy, nếu không phải Phàn Uyên nắm tay cậu thì chắc chắn cậu không giữ nổi cây kẹo này.
Sau đó, đôi môi lành lạnh dịch khỏi viên kẹo. Phàn Uyên xoay tay, nhét nửa que kẹo vào miệng Cố Dương.
Cố Dương ngậm lấy nửa viên kẹo que, cậu chưa có phản ứng kịp đã nghe thấy một tiếng chửi rủa khe khẽ.
Phan Phỉ nhịn không được, "Đ*t" một tiếng.
Lời vừa thốt ra cô lập tức che miệng, nhưng Phàn Uyên và Cố Dương đã đồng thời nghi hoặc nhìn về phía cô.
Phan Phỉ lập tức thả tay xuống, vỗ người chị em tốt nhà mình rồi quay đầu quát lên với cô nàng:
"Sài Tĩnh Thu cậu sao vậy! Cho tớ mượn đồ mà quên mang!"
Chị em tốt Sài Tĩnh Thu cũng vô cùng nhanh nhạy, cô nàng tiếp diễn rất nhanh, phất tay áo làm ra bộ dáng hối lỗi.
"Ôi chao, tớ não cá vàng quá, ngày mai tớ mang cho cậu nha."
Hai người nhanh gọn lẹ nắm tay ra vẻ thông cảm lẫn nhau, sau đó cùng nhau xoay người, ghé đầu nhỏ giọng thầm thì.
Phàn Uyên và Cố Dương thu tầm mắt lại, Cố Dương nhìn Phàn Uyên, hàm răng dùng sức, cót ca cót két nhai nát nửa viên kẹo trong miệng.
Chuôi kẹo que nhựa rơi ra từ trong miệng cậu bị Phàn Uyên mở ra tiếp được, hắn bình tĩnh ném vào thùng rác phía sau.
Cố Dương cắn hàm răng trắng nhỏ của mình trước mặt Phàn Uyên rồi quay người nằm úp sấp lên trên bàn.
Nhưng mà nằm úp sấp chốc lát, vào tiết sau, cậu vẫn phải dựa vào vai Phàn Uyên.
Hết cách rồi, cậu thật sự sợ thầy chủ nhiệm.
Nghỉ giữa giờ, điện thoại của Phàn Uyên reo lên không dứt, là điện thại của bố hắn.
Phàn Uyên không tiếp, điện thoại vẫn reo.
Hắn liếc nhìn Cố Dương đã dựa vào vai mình ngủ say, cẩn thận từng li từng tí chuyển cậu nằm lên bàn, lúc này Phàn Uyên mới cầm điện thoại đi ra ngoài.
Phan Phỉ và chị em tốt của mình thấy vậy bèn rút chiếc USB loại nhỏ đang cắm trên điện thoại của mình ra. Phan Phỉ quay đầu liếc Cố Dương rồi lặng lẽ đi tới bên cạnh bàn cậu.
Đây là Phan Phỉ đặc biệt làm cho Cố Dương, cảm ơn cậu đã cho cô chép bài tập.
Phan Phỉ thầm thề trong lòng, thật sự là vì cảm ơn, hoàn toàn không phải là bất kì tâm tư linh tinh gì hết.
Phan Phỉ đứng ở cạnh bàn Cố Dương, thấy cậu ngủ đến ngon lành. Cô nắm USB, do dự không biết có nên đánh thức cậu hay không. Bỗng nhiên, Phan Phỉ thấy sau gáy Cố Dương dưới phần tóc rối lộ ra dấu răng.
Cô sửng sốt một chút, nghĩ là bản thân nhìn lầm rồi, nhưng sau khi nhón mũi chân lên nhìn một chút, Phan Phỉ có thể khẳng định đó chính xác là dấu răng.
Phan Phỉ lập tức đỏ mặt, quá kích thích rồi. Nhưng không chờ cô tỉ mỉ nhìn kĩ, sau gáy Cố Dương đột nhiên bị một bàn tay thon dài chặn lại.
Một tay Phàn Uyên cầm điện thoại ấn cúp máy, tay kia che kín gáy Cố Dương.
Tay cầm điện thoại của hắn giơ lên, ngón trỏ để trên môi làm động tác “Xuỵt” với Phan Phỉ.
Phan Phỉ đỏ mặt dùng sức gật đầu, dáng vẻ tôi tuyệt đối bảo vệ bí mật. Tầm mắt cô lưu chuyển, thấy màn hình điện thoại Phàn Uyên vẫn chưa tắt, trên đó là ảnh chụp chung của hắn và Cố Dương.
Cô hơi trợn tròn mắt mắt lên, sau đó trịnh trọng giao chiếc USB vốn định đưa cho Cố Dương cho Phàn Uyên.
Đưa chiếc USB cỡ nhỏ ấy xong, Phan Phỉ quay về chỗ ngồi của mình. Cô dùng sức nắm chặt tay chị em tốt, trong ánh mắt nghi hoặc của Sài Tĩnh Thu khà khà khà nhỏ giọng cười.
Cố Dương ngủ hết một tiết rồi dậy học.
Cậu đã giao hẹn với Phàn Uyên rằng bài thi tháng môn lý sẽ đạt yêu cầu, cho dù cậu được gia sư Phan Uyên dạy phụ đạo, song nếu bản thân cậu không cố gắng học thì cũng không được.
Trái ngược với sự chăm chỉ của Cố Dương, Phàn Uyên lại mải mê nghịch một chiếc USB tinh xảo, Cố Dương hỏi mấy lần đó là cái gì hắn cũng không nói cho cậu biết.
Tối hôm ấy, Phàn Uyên bảo Cố Dương đi thư phòng học, còn hắn mang máy vi tính xách tay đi vào phòng ngủ chính, cắm USB vào xem thứ bên trong.
Bên trong USB là một thư mục được đặt tên bởi một đống chữ số hỗn loạn. Phàn Uyên bấm vào, phát hiện bên trong còn có một thư mục là “Phan Phỉ ba mươi tám thức”.
Bên trong “Phan Phỉ ba mươi tám thức” là mấy bức tranh phác hoạ, tuy đường nét đơn giản nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng là vẽ Phàn Uyên và Cố Dương.
Phàn Uyên nhanh chóng xem lướt qua ba mươi bức tranh, sau đó hắn khép máy tính lại, tháo USB xuống rồi quay người ném USB vào bên trong tủ đầu giường.
Trong thư phòng Cố Dương bỗng nhận được tin nhắn của Phan Phỉ.
"Cố Dương, tôi đưa cho cậu lễ vật cảm ơn cậu xem chưa?"
Cố Dương nghi hoặc: "Lễ vật gì?"
Phan Phỉ lập tức trả lời: "Tôi đưa cho Phàn Uyên đó, cậu nhanh đi tìm hắn đòi đi, đây chính là thứ tốt tôi tỉ mỉ chuẩn bị!"
Cố Dương lập tức hứng thú, cậu quăng điện thoại sang một bên rồi vọt vào phòng ngủ chính.
"Phàn Uyên! Phan Phỉ có phải đưa mình vật gì tốt không! Mau cho mình xem một chút!"
Phàn Uyên khoá tủ đầu giường lại rồi quay người cất chìa khóa đi
"Không được."
Cố Dương bắt đầu cầu xin, nhưng này lần cho dù cậu nói gì, làm gì thì Phàn Uyên cũng không chịu đưa đồ vật cho cậu. Chuyện này khiến Cố Dương tức giận đến nỗi tối hôm ấy dùng cánh đánh Phàn Uyên cả một đêm.
Đến cuối cùng, cậu cũng không thể biết rốt cục Phan Phỉ cho tặng cho cậu thứ tốt gì.
Chậc chậc chậc, Cố Dương mà biết quà của Phan Phỉ là gì chắc cả người đều đỏ luôn á 🤣🤣🤣
Trả lờiXóangượng chín cả người như tôm luộc luôn ấy =))))
Xóa