Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 25

Edit: I

Cố Dương vốn đang núp sau lưng Phàn Uyên đứng che trước mặt hắn, sau lưng áp vào lồng ngực Phàn Uyên, có chút cảnh giác nhìn bố Phàn


Phàn Uyên hơi giật mình, hai tay khoác lên vai Cố Dương hơi đè xuống, nhìn về phía bố mình.


“Bố.”


Từ năm năm trước, Phàn Uyên không còn gọi “bố” “mẹ” nữa.


Bố mẹ hắn dù có ôm muôn vàn hổ then thì vết thương đã hình thành rồi, bọn họ có muốn bù đắp cũng chẳng thể bước nổi một bước vào trái tim Phàn Uyên.


Bố Phàn cười càng thêm gượng ép: “ Bố và mẹ con hôm nay rảnh, muốn sang thăm con một chút.”


Phàn Uyên gật đầu một cái, lễ phép mà xa cách.


“Cám ơn ngài, chúng tôi còn phải đi học, xin phép đi trước.”


Trước khi Phàn Uyên đưa theo Cố Dương rời đi, cậu bí mật quay lại trừng bố Phàn một cái.


Phàn Uyên nhìn thấy hết trong mắt, khóe miệng cong cong.


“Đó là bố tôi, cậu không thích ông ấy?”


Cố Dương làm mặt quỷ le lưỡi với Phàn Uyên, không giải thích.


Phàn Uyên dẫn cậu đi ăn sáng, bởi vì khóe miệng Cố Dương bị rách nên cậu ăn cũng không ngon, ăn hai thìa cháo rồi bỏ đó, ủ rũ lên xe cùng Phàn Uyên.

    

Lên xe lại bắt đầu cảm thấy mệt rã rời, đầu óc quay cuồngc chỉ muốn đập vào cửa kính xe cho đỡ.


Phàn Uyên đưa tay qua ôm đầu Cố Dương, Cố Dương mở mắt lim dim, nghiêng người dựa vào vai Phàn Uyên, vô tình đụng tới vết rách, đau hít hơi.


Lưng Phàn Uyên thẳng tắp, bọng mắt xanh đen do không ngủ đủ giấc nhưng hắn đã quen với việc khắc chế bản thân, nhẫn nại kinh người không ngủ gà ngủ gật.


Hắn đột nhiên dùng ngón tay cái lau vết thương nơi khóe miệng Cố Dương, làm cậu đau đến bừng tỉnh, che miệng đong đầy nước mắt nhìn sang, giống như Phàn Uyên vừa làm chuyện gì tội ác tày trời.


Đầu ngón tay Phàn Uyên chỉ vào cánh tay trái mà mình bị thương tối qua, ý hỏi Cố Dương: “Cậu không thể chữa trị cho bản thân sao?”


Cố Dương chợt nhận ra, dùng đầu lưỡi liếm qua khóe miệng mình, chạm tý đã đau, chạm qua mấy lần cũng không thấy vết thương khỏi hẳn.


“Không được.”


Cố Dương từ bỏ nhún vai, có chút buồn phiền.


Phàn Uyên lại nắm chắc được vấn đề trọng điểm, hỏi cậu: “ Có phải nó giống như ngọc trai không?”

 

Cố Dương đã mệt lắm rồi, não cậu không load kịp, ngơ ngác nhìn Phàn Uyên lặp lại: “Ngọc trai? Ngọc trai nào?”


Đôi mắt đen nhánh của Phàn Uyên nhìn chăm chú Cố Dương lúc lâu cậu mới nghĩ tới, bất ngờ nhìn ra phía sau.


“Cánh của mình đâu? Mất mất rồi? Từ bao giờ vậy?”


Phàn Uyên thở dài, giữ chặt Cố Dương không cho cậu lộn xộn.


“Cậu ngốc à?”


Bác tài xế nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, trong lòng lẩm bẩm.


Sao cậu nhóc dạo này luôn bám lấy thiếu gia nhà họ trông có vẻ không được thông minh cho lắm?


Không phải là một kẻ ngốc chứ?

 

Hai người cùng nhau bước vào phòng học, mất thời gian ăn sáng bên ngoài vì bố Phàn Uyên nên bọn họ gần như vào sát giờ.


Cố Dương đi vội, bộ đồng phục quá lớn trên người làm bước đi cậu như mang theo gió..

     

Khi ngang qua Phan Phỉ, cô đẩy cặp kính mắt, gửi tin tức cho các chị em trong nhóm.


“Hôm nay lại là một ngày Cố Dương mặc quần áo của Phàn Uyên.”


Gửi xong quay đầu lại lặng lẽ nhìn xuống khóe miệng Cố Dương, tiếp tục gửi tin.


“Má ơi! Các chị em! Tình hình chiến đấu tối qua quá kịch liệt! Khóe miệng đều rách rồi!”


Cố Dương hoàn toàn không biết Phan Phỉ ngồi trước mặt cậu đang để trí tưởng tượng và suy nghĩ bay xa thế nào. Bây giờ cậu rất buồn ngủ, cực kì buồn ngủ, chỉ muốn nằm nhoài trên bàn ngủ một giấc.


Cậu vừa nằm sấp xuống đã bị Phàn Uyên véo sau gáy kéo dậy.


“Không được ngủ.”


Phàn Uyên đặt một tờ đề thi mô phỏng môn lý ra trước mắt cậu, còn tặng kèm một cây bút.


“Làm bài.”


Cố Dương từ chối đẩy bút với đề ra, lại nằm sấp xuống.


Phàn Uyên nghiêng người chặn vai Cố Dương, không cho cậu nằm.


“Dậy làm bài.”


Cố Dương thuận thế gục đầu lên bả vai Phàn Uyên, ngái ngủ ngáp một cái, mơ hồ nói:


 “Mình không muốn làm đề thi, muốn ngủ cơ, mình buồn ngủ chết mất…”


Phàn Uyên đã quyết định không cho Cố Dương ngủ, nắm sau gáy yêu cầu cậu cầm bút làm bài, hạ thấp giọng uy hiếp.


“Cố Dương, vì cậu mà tối hôm qua tôi không ngủ ngon, tôi không ngủ, cậu còn muốn ngủ?”

               

Phan Phỉ ngồi đằng trước vốn cũng có chút buồn ngủ ngay lập tức ngồi thẳng dậy, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.


Cố Dương uể oải lấy bút tùy tiện viết trên đề thi, nhỏ giọng oán giận:


“Nhưng lúc mình lên giường, cậu ngủ rất ngon mà, sao lại trách mình?”


Phàn Uyên nắm tay phải của cậu giúp cậu chỉnh đúng tư thế cầm bút, đè tay cậu lên đề thi, giọng điệu rõ ràng rất thoải mái nhưng lại làm Cố Dương không tự giác co rụt cổ lại.


“Cố Dương, có phải cậu quên mất là ai bay nhảy trên giường của tôi thế nào không?”


Cố Dương biết đây là điềm báo Phàn Uyên tức giận, cậu không dám lười, kiên cường chống buồn ngủ cầm bút làm bài.

        

Nhưng cũng chỉ kéo dài chưa đến 10 phút cậu đã ngã xuống vòng tay của cái bàn.


Phàn Uyên đang làm đề toán khẽ ngừng bút, không nhấc Cố Dương dậy nữa

          

Cố Dương ngủ liền hai tiết, giữa chừng tỉnh táo một, hai lần, thấy Phàn Uyên ngồi bên mình không đi đâu hết, lại tiếp tục ngủ say như chết.

       

Chồng sách cậu để cao còn ngồi hàng sau, thầy cô không quan sát cần thận căn bản không biết cậu đang làm gì. Hơn nữa có lớp trưởng ngồi cạnh, giáo viên cũng tin tưởng Cố Dương sẽ không làm việc riêng trong giờ.


Các thầy cô không biết rằng lớp trưởng Phàn Uyên, người họ luôn tin tưởng bấy lâu nay đã sớm thông đồng làm bậy với Cố Dương, bao che tội phạm.


Tiết thứ ba, Cố Dương đang chuẩn bị ngủ tiếp, cửa sau phòng học đùng cái bị đẩy ra.


Sau đó là tiếng gầm lên giận dữ cộng nước bọt văng tung tóe.


“Cậu đứng lên cho tôi, tôi đã theo dõi cậu qua camera cả buổi, từ sáng đến trưa cậu không mở nổi mắt ra. Cậu đến trường để ngủ hay để học? Làm sao lớp top 1, top 2 lại có một học sinh như cậu? Mau đứng dậy cho tôi!”


Cố Dương đang ngủ đột nhiên bị quát một cái, giật mình đến mức trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu ngây ngốc ngồi dậy, trên mặt vẫn còn in vết hằn, đôi mắt nửa mơ nửa tỉnh nhìn sang chỗ Phàn Uyên đầu tiên, rõ ràng là chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, cầu giúp đỡ.


Không chỉ Cố Dương mà giáo viên trên bục giảng lẫn các học sinh khác đều bị thầy chủ nhiệm dọa sợ hết hồn.


Phàn Uyên nhíu mày nhìn thầy trực tiếp nắm quần áo Cố Dương lôi cậu ra ngoài.


Lúc này Cố Dương đã hoàn toàn tỉnh táo.


Cậu luống cuống liếc qua Phàn Uyên, bởi vì quá sock, cậu cảm thấy nhiệt độ sau lưng mình bắt đầu tăng lên.


Phàn Uyên ngay lập tức nhận ra tình trạng Cố Dương. Sau đó, các bạn học sinh của lớp 12-1 lần đầu được dịp tận mắt chứng kiến mặt hoang dã của Phàn nam thân, người từ trước đến giờ luôn lễ phép và tôn trọng giáo viên.


Phàn Uyên duỗi tay bỏ tay thầy chủ nhiệm ra, ôm qua eo Cố Dương bế cậu lên bỏ chạy, chân dài chạy hai ba bước thoáng chốc đã không thấy bóng người.


Thầy chủ nhiệm nắm bàn tay đỏ bừng của mình, ngây cả người.


Bạn học lẫn giáo viên trên bục giảng cũng ngẩn người tập thể, không biết là ai hét lên trước:


“Phàn nam thần bế Cố Dương chạy mất rồi!”


Trong lớp bắt đầu ồn ào, mọi người lại hét lên:


“Phàn Uyên dám đánh tay thầy chủ nhiệm ra đó.”


Mấy cậu con trai chỉ sơ thiên hạ không loạn cùng hoan hô: “ Làm tốt lắm! Quá giỏi!”


Thầy chủ nhiệm giận đỏ mặt tía tai, quay đầu lại hung hăng nhìn học sinh lớp 12-1, hỏi giáo viên trên bục giảng.


“Hai thằng nhóc kia tên là gì! Nói cho tôi biết!”


Giáo viên sợ hãi không biết nói sao, giảng dạy nhiều năm như vậy lần đầu tiên gặp chuyện này, mãi mới lắp ba lắp bắp nói tên.


“Phàn, Phàn Uyên và Cố Dương.”


Thầy chủ nhiệm đóng sầm cửa đi ra ngoài, bỏ lại lớp học ầm ĩ.


Cùng lúc đó, chuyện này nhanh chóng từ lớp 12-1 lan truyền khắp trường, thay đổi mấy cái phiên bản, phong cách ngày càng ảo diệu.


Nào thì anh em tình thâm, kì phản nghịch của học sinh giỏi, mâu thuẫn giữa thầy và trò, mỗi một bản so một bản khác lại gay cấn hơn.


Tuy nhiên nổi tiếng nhất trong đó, đánh bại tất cả chính là phiên bản của Phan Phỉ, một tác phẩm xuất sắc lồng ghép câu truyện vì tình yêu mà phản nghịch của học sinh giỏi với đủ loại vườn trường play, làm cô thu được rất nhiều khen ngợi.


Nhưng mấy chuyện này để nói sau.


Bây giờ Phàn Uyên đang bế Cố Dương chạy vào kho chứa đồ thể dục của trường, hắn không đến phòng y tế bởi vì bọn họ không thể lần nào đến đó cũng phải mời cô y tế của trường ra ngoài mà không có lý do hợp lý.


Phàn Uyên đặt Cố Dương xuống, xoay người đóng cửa, khóa lại, động tác gọn gàng dứt khoát kéo hết rèm cửa, ngay sau đó căn phòng tối hẳn. 

    

Cố Dương ngồi dưới đất, ưỡn lưng, hai tay chống mặt đất, mười ngón tay áp xuống sàn, dường như đang rất khó chịu.


Phàn Uyên đến bên Cố Dương ngay khi làm xong biện pháp che đậy.


Khi Phàn Uyên tới gần, Cố Dương giơ tay lên tóm chặt góc áo hắn.


Phàn Uyên ngồi xổm xuống, đỡ Cố Dương.


Cố Dương ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước long lanh nhìn Phàn Uyên, cắn môi.


Vết thương nơi khóe miệng lại bị rách, rỉ ra một ít máu.


Phàn Uyên chạm khẽ đôi môi Cố Dường: “Đừng cắn.”


Cố Dương lắc đầu, không biết có nghe được lời Phàn Uyên nói không.


Cậu cong lưng, rõ ràng sau lưng tỏa ra nhiệt độ nóng kinh người, khó chịu muốn chết nhưng đôi cánh đáng ghét kia lại không chịu mọc ra.


Phàn Uyên ngồi xuống, lấy tay thăm dò chạm vào phía sau lưng Cố Dương, nhiệt độ nóng ran.  

          

“Cậu bị sao vậy?”


Cố Dương nắm chặt góc áo Phàn Uyên, tựa đầu vào vai Phàn Uyên, xoa hết mồ hôi trên đồng phục học sinh của Phàn Uyên.


Cậu khóc nức nở mở miệng nói: “Không được, cánh mình không mọc ra, rõ ràng khó chịu lắm nhưng nó không mọc ra!”


Người Cố Dương run rẩy, tựa như đang kiềm nén nỗi đau khôn nguôi, làm trong lòng Phàn Uyên cũng nổi lên một chút run rẩy căng thẳng theo.


Đầu ngón tay Phàn Uyên nhẹ nhàng ấn vào lưng Cố Dương, Cố Dương ngã vào trong vòng tay Phàn Uyên, mềm mại không còn chút sức lực nào.


Nhiệt độ thiêu đốt trên lưng Cố Dương lan đến ngón tay Phàn Uyên cũng nóng bừng, không chỉ là ngón tay mà dường như nhiệt độ trong căn phòng chứa đồ chật hẹp kín mít này cũng tăng lên.

       

Phàn Uyên bỗng nhiên đè vai Cố Dương đẩy cậu ra, đồng thời đưa tay kéo khóa áo khoác đồng phục của Cố Dương.


Cố Dương nhấc đầu ngón tay, không khí hoạt động trong miệng rầm rì, nhịn không được ca hát.


“Con chim gì đang đậu trên cây? Hu~ hu~ hu~ bây giờ thật yên lặng…”


Âm thanh của câu run run, phát âm cũng không rõ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.


Phàn Uyên một tay cổ vũ xoa vành tai Cố Dương, tay còn lại nhanh chóng cởi áo khoác cậu, sau đó cởi cả cúc áo sơ mi của Cố Dương.

     

Quần áo trên người Cố Dương vốn là của Phàn Uyên, áo sơ mi size lớn hơn khổ người cậu chỉ cần cởi vài cái cúc thì vạt áo đã mở rộng ra.


Người thiếu niên thân thể gầy gò, lồng ngực trắng nõn lấm tấm những hạt mồ hôi mịn.


Phàn Uyên vạch trần lưng Cố Dương, dùng ngón tay nhẹ nhàng kìm xương bả vai của cậu.


Nhiệt độ sống lưng Cố Dương nóng bỏng, làn da trên lưng đỏ bừng, mơ hồ xuất hiện những hoa văn màu đen.


Dưới sự kiên trì của Phàn Uyên, một đôi cánh đen khổng lồ cuối cùng cũng từ sau lưng Cố Dương dang rộng ra, bao phủ cả bầu trời.


Khoảnh khắc đôi cánh mọc ra, Cố Dương thở phào nhẹ nhõm.


Cảm giác đau đớn trên khắp cơ thể như thủy triều rút đi, Cố Dương thoát ra từ trong lồng ngực Phàn Uyên, giang tay mở rộng cánh.


Cậu quay người nhổ một chiếc lông vũ màu đen trên cánh, để trong lòng bàn tay đưa cho Phàn Uyên.


“Cậu xem có đẹp không? Tặng cho cậu đó.”


Phàn Uyên nhìn chằm chằm chiếc lông vũ đen tuyền kia, hồi lâu mới vươn tay cầm lấy, cẩn thận cất vào túi áo sơ mi đồng phục, như một vật trang trí đặc biệt.


Nhưng lời hắn nói ra lại hoàn toàn trái ngược: “ Đã rụng nhiều lông còn nhổ ra, cậu muốn làm con gà hói à?”


Cố Dương giận dữ đập cánh hai lần, vài chiếc lông vũ nữa cùng rớt xuống.


“Cậu mới rụng lông ấy!”


Phàn Uyên nhướng mày: "Đây còn không phải là rụng lông?"

     

Cố Dương vẻ mặt hung dữ đánh gục Phàn Uyên, giả vờ làm dám cố gắng muốn lấy lại chiếc lông vũ cắm trong túi áo Phàn Uyên.


“Trả lại cho mình, không tặng cậu nữa.”


Phàn Uyên ôm ngực không cho Cố Dương lấy, khóe miệng cong lên.


“Tặng tôi rồi còn muốn đòi lại? Muộn rồi, đồ của tôi, không có chuyện trả lại.”


Cố Dương cũng không định lấy lại thật, làm mặt quỷ với Phàn Uyên, đứng dậy.


Phàn Uyên thấy cậu lại nhảy nhót tưng bừng, hỏi: “Không khó chịu sao?”


Cố Dương lắc đầu: “Không khó chịu.” sau đó lại nghiêm túc nhìn Phàn Uyên: “ Nhưng mà mình muốn ca hát.”


Phàn Uyên ngồi xuống, lấy điện thoại vừa rung vừa kêu liên tục trong túi ra, liếc nhìn người gọi: Trác Uyển.


Hắn dứt khoát cúp máy, tắt điện thoại.


“Hát đi.”


Cố Dương lập tức vui vẻ ngồi sát vào bên cạnh Phàn Uyên, có thể lại gần bao nhiêu cậu sát vào bấy nhiêu, thấp giọng hát “ Chim tình yêu”


Không hát được vài câu lại ngừng, quay đầu nhìn Phàn Uyên đầy mong đợi. 


Phàn Uyên nghịch điện thoại đã tắt máy trong tay, không phản ứng Cố Dương.


Quả nhiên, Cố Dương không nhịn được nói chuyện trước.


"Phàn Uyên, sinh nhật mình là ngày 11 tháng sau."


Phàn Uyên "Ừ" một tiếng, với lấy áo khoác Cố Dương, lấy điện thoại cũng đang rung trong túi ra rồi tắt nó đi.


“Thì sao?”


Cố Dương không để ý động tác này của Phàn Uyên, nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh.


“Vậy nên mình muốn có quà sinh nhật sớm!”


Phàn Uyên ném điện thoại hai người sang một bên, giơ tay hờ hững sờ cánh Cố Dương.


Cố Dương di chuyển đưa cánh về phía trước, ra hiệu cho Phàn Uyên sờ nhiều một chút.


Cậu dí sát Phàn Uyên điên cuồng ám chỉ: “Mình nhớ phòng khách nhà cậu có một cái lồng chim bị hỏng, trong đó không có con chim nào.”


Tầm mắt Phàn Uyên rơi xuống trên mặt Cố Dương, con ngươi đen nhánh lẳng lặng quan sát cậu.


“Đúng vậy, khi còn nhỏ tôi có nuôi một con chim, nhưng nó không ngoan, bay đi mất.”


Cố Dương căng thẳng liếm khóe môi, vô thức đụng phải vết thương trên môi, nó dần dần biến mất.


Cậu lại hiến dâng đôi cánh về phía trước, như thể đang lấy lòng.


Cố Dương ngước đầu nhìn Phàn Uyên, cẩn thận từng li từng tý nói lên món quà trong lòng mình mong đợi.


“Mình muốn một cái lồng, có được không?”


Phàn Uyên vẫn thản nhiên vuốt ve cánh Cố Dương, giọng điệu cũng không thay đổi.


“Cậu muốn cái đấy làm gì? Cậu lớn như vậy, không vào đó sống được.”


Cố Dương nghe vậy có chút chán nản, đầu nghiêng ngả, chiếc áo sơ mi bị Phàn Uyên mở ra trực tiếp rơi xuống khỏi người cậu.


Phàn Uyên đột nhiên kéo áo sơ mi đang rơi cho Cố Dương, không riêng áo sơ mi mà nhấc bổng cả cậu đến trước mặt.


Cố Dương không sợ chút nào, thậm chí còn hơi mong chờ điều kế tiếp.


Cậu âm thầm nhìn cuốn sách nhỏ trên lòng bàn tay trái, không biết từ lúc nào độ hảo cảm đã tăng! 13 điểm!


Cậu còn đang mong chờ Phàn Uyên nói ra cái gì làm cho mình mặt đỏ tim đập, ai ngờ Phàn Uyên lại buông Cố Dương xuống, rất là lạnh nhạt kiềm chế nói một câu:


“Kì thi tháng sau, cậu đạt yêu cầu thì nói chuyện tiếp.”


Cố Dương dại ra, cánh chim đập mạnh làm cậu bay lên một chút, nhào vô người Phàn Uyên, há mồm mạnh mẽ cắn vào cằm Phàn Uyên, để lại dấu răng.


“Phàn Uyên, cậu mới là con gà trọc ngốc nghếch!”


Phàn Uyên cau mày, ghét bỏ đẩy đầu Cố Dương ra, kéo một cái cánh của cậu qua lau cằm, cọ hết nước bọt của Cố Dương lên đó.


Cố dương cố gắng thu cánh lại: “Cậu làm gì vậy! Ghê lắm!”


Phàn Uyên cười nhạo: “Cậu làm dính nước miếng lên người tôi sao không thấy ghê?”


Cố Dương không cãi lại được, cậu đập hai bên cánh tạo thành một làn gió lạnh lẽo.


Phàn Uyên ngồi xuống, khá là bất ngờ nhìn đôi cánh khổng lồ màu đen phía sau lưng Cố Dương.


“Cậu có thể bay không?


Cố Dương dùng sức đập mạnh đôi cánh, cơn gió cậu tạo ra thổi bay đồ vật trong phòng chứa đồ làm chúng ngã trái ngã phải, vậy mà hai chân cách mặt đất được có xíu rồi lại rớt xuống.


Chỉ cách một khoảng nhỏ như vậy đã làm Cố Dương tay mỏi chân mềm, quỳ trên mặt đất, hai bên cánh rũ xuống như không còn sức để động đậy.


“Không được, mình không bay lên được, nặng lắm ý.”


Cố Dương bò đến chỗ Phàn Uyên, lại muốn chơi xấu mặt dày lau mồ hôi trên trán lên quần áo hắn.


Phàn Uyên trực tiếp nhấc cổ áo Cố Dương kéo cậu ra: “Đừng nghịch ngợm, thu cánh về đi, đã đến lúc về nhà rồi.”


Cố Dương thuận theo Phàn Uyên, đặt hai tay lên vai hắn, quỳ trước mặt Phàn Uyên, ngoan ngoãn gật đầu.


Hai người im lặng nhìn nhau, Cố Dương không nhúc nhích, Phàn Uyên cũng không nhúc nhích.


Hai mặt nhìn nhau một lúc, Phàn Uyên lên tiếng: “ Thu cánh lại đi, nhìn tôi mãi thế để làm gì?”


Cố Dương rốt cuộc động đậy đôi cánh sau lưng, vẻ mặt thành thật nói: “ Mình đang thu mà.”


Nói thì nói vậy nhưng đôi cánh to lớn ấy vẫn yên tĩnh chẳng có chút dấu hiệu muốn biến mất nào.

   

Phàn Uyên đã hiểu: "Không thu về được?"

     

Cơ thể căng chặt của Cố Dương trong nháy mắt thả lỏng, cánh cũng uể oải giang sang hai bên, lắc đầu.


“Mình không biết làm sao thu cánh.” Cậu cây ngay không sợ chết đứng nói.


Phàn Uyên thăm dò chạm vào gốc cánh của Cố Dương, cậu hơi né tránh một chút rồi lại hướng về phía trước tùy ý Phàn Uyên mở cánh cậu ra như cánh gà, sát lại gần để xem cánh cậu được nối với vai như thế nào

         

“Khi bị kích thích hay xúc động, cậu sẽ mọc cánh?” Phàn Uyên nói ra suy đoán của mình.


Cố Dương nghiêng đầu suy nghĩ, không chắc chắn gật đầu: “ Hình như là vậy?”


Đầu ngón tay Phàn Uyên lần theo nơi liên tiếp giữa lông vũ màu đen với làn da trắng nõn, giọng điệu chậm rãi:

“Cố Dương, thả lỏng nào.”

     

Cố Dương bị Phàn Uyên chạm vào, không giữ tư thế thẳng lưng được, eo cong cúi người về trước, uốn thành hình vòng cung dẻo dai.


Cậu leo lên vai Phàn Uyên, cúi đầu nhẹ giọng đồng ý: “Ừm.”

Phàn Uyên nhẹ nhàng vỗ vai cậu như dỗ trẻ con, đầu ngón tay như có như không chạm vào gốc cánh Cố Dương.


Cố Dương mới đầu rất hồi hộp, tim càng đập càng nhanh, nhưng một lúc sau lại bắt đầu cảm giác tâm hồn thanh tĩnh, hơi buồn ngủ.


Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, đôi cánh phía sau Cố Dương cuối cùng cũng từ từ biến mất, để lộ ra áo sơ mi bị đôi cánh làm rách.


“Được rồi.”  Phàn Uyên nói.

Cố Dương ngay lập tức ngồi dậy sờ lưng, đụng phải hai cái lỗ to đùng trên áo.


“Thật sự biến mất nè! Nhưng mà tiếc rằng lại hỏng áo nữa rồi, như vậy hoài lãng phí quá.”


Phàn Uyên đứng dậy ném đồng phục học sinh mà Cố Dương mặc qua cho cậu.


“Cố Dương, là phí quần áo cậu hay là lãng phí quần áo của tôi?”


Cố Dương sắn ống tay áo lên, nghiêng đầu nói: “Cậu… vẫn còn rất nhiều quần áo mà, haha…”


Cậu sắp quên mất, khoảng thời gian này cho dù biến người cá hay là mọc cánh thì đa số đều trong khi đang mặc quần áo Phàn Uyên.


Hình như là rất lãng phí quần áo Phàn Uyên.


Phàn Uyên nhìn thấy Cố Dương mặc xiêu xiêu vẹo vẹo, dây kéo chưa được khóa lên cao để lộ áo sơ mi cổ rộng bên trong, hắn đưa tay kéo khóa kéo lên cao nhất, cũng kéo khóa áo mình lên cao che đi dấu răng Cố Dương cắn.


“Đi cửa hàng đi.”


Cô Dương khó hiểu hỏi: “ Sao không đi nhà ăn?”


Phàn Uyên đứng lại, Cố Dương đụng trán vào vai hắn, thấy Phàn Uyên quay người, đầu ngón tay chạm vào dấu răng trên cằm.


“Cậu xem, như này có thể để người khác nhìn sao?”


Cố Dương lập tức tránh nhìn đông nhìn tây, có chút ngại ngùng nhưng thấy Phàn Uyên đi tiếp vẫn chạy theo kịp nắm ống tay áo Phàn Uyên.


Trước giờ lên lớp buổi chiều, Phàn Uyên dẫn Cố Dương đến văn phòng của Trác Uyển.


Phàn Uyên đeo khẩu trang màu đen, khẩu trang chỉ kéo đến môi không lên mũi để che kín cằm, cũng làm cho Phàn Uyên  luôn mang cảm giác học sinh ngoan có chút gì đấy của bad boy.


Cố Dương đứng sau lưng Phàn Uyên, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nho nhỏ nhìn Trác Uyển.


Trác Uyến lần này rất tức giận, ánh mắt lườm qua hai người bọn họ như sắp phun lửa.


“Phàn Uyên, có chuyện gì xảy ra với em vậy? Cô luôn luôn tin em thế mà em..em lại làm gì vậy? Hùa theo Cố Dương? Em có biết thầy chủ nhiệm đã đến đây thuyết giáo tôi gần nửa tiếng đồng hồ không? Ông ấy muốn tôi dạy dỗ lại hai đứa!”


Trên mặt Phàn Uyên mang lên chiếc mặt nạ kính cẩn lễ phép, hắn vẫn bình tĩnh đối mặt cơn giận của Trác Uyển.


“Xin lỗi cô ạ, chúng em đã gây thêm rắc rối cho cô, nhưng việc này không hoàn toàn là lỗi của Cố Dương.”


Trác Uyển không ngờ Phàn Uyên sẽ bênh vực Cố Dương, hơi kinh ngạc: "Cái gì?"

     

Phàn Uyên kéo Cố Dương từ phía sau tới trước mặt, giơ tay ôm một bên vai Cố Dương.


“Trách em tối qua bắt Cố Dương học tập cả đêm vậy nên sáng nay cậu ấy quá buồn ngủ không chống được nằm một lát.”


Khóe mắt Trác Uyển co giật:  "Cố Dương? Học tập cả đêm?"

     

Là cô đang nằm mơ chắc, tuy gần đây Cố Dương không giống trước kia, bớt cứng đầu nhưng học tập suốt đêm? Đây là trò đùa à?


Đôi mắt Cố Dương trợn tròn, mím môi lén lút liếc qua Phàn Uyên, thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, biểu cảm không thay đổi nói dối, hoàn toàn không nhìn ra tý kẽ hở nào.


Nhìn thấy sự ngạc nhiên của Trác Uyển, Phàn Uyên khẳng định gật đầu.

     

“Thưa cô, Cố Dương đã sớm biết thay đổi bản thân, em nghĩ từ thành tích kì thi tháng trước cô cũng nhận ra rồi. Dạo này Cố Dương hay tìm em giúp cậu ấy học bù, em quá nghiêm khắc mới dẫn đến hôm nay cậu ấy buồn ngủ như vậy, nếu tính rõ ràng ra thì vẫn là trách nhiệm của em, hi vọng cô có thể nói chuyện lại với thầy chủ nhiệm, tha cậu ấy lần này.”


Trác Uyên mãi mới bình tĩnh được, cau mày đánh giá Cố Dương.


Cố Dương chột dạ muốn trốn sau lưng Phàn Uyên nhưng Phàn Uyên đã chặn eo cậu không cho cậu đường trốn.


Cố Dương chỉ có thể gật đầu với Trác Uyển "Vâng, đúng là như vậy, cô Trác… em thật sự… học tập cả đêm..."

     

Trác Uyến thở dài, xua tay như đuổi ruồi muỗi: “Thôi, thôi được rồi, việc này đến đây thôi, cứ như vậy đã, cô đi nói chuyện với thầy chủ nhiệm, các em nhanh chóng về phòng học lên lớp đi, buổi chiều đừng có gây thêm chuyện gì đó!”


Cố Dương nhanh chân chạy ra cửa, Phàn Uyên đi theo phía sau cậu, hai người vừa bước ra ngoài thì Trác Uyển gọi lại. 


Trác Uyển vỗ bàn đi tới trước mặt cả hai, người tuy nhỏ mà khí thế không nhỏ.    

    

“Giận đến mụ mị đầu rồi, quên mất không hỏi sao hai đứa cúp điện thoại cô còn tắt máy là có ý gì? Muốn làm phản hả?”


Cố Dương tìm trong túi quần mình, không thấy điện thoại di động đâu.


Ngược lại, Phàn Uyên lấy điện thoại Cố Dương từ túi mình ra đưa cậu, nghiêm túc nói hai chữ với Trác Uyển.


“Trượt tay.”      

    

Cố Dương cầm chặt điện thoại đã tắt máy trong tay, cảm giác cô Trác sắp giận điên lên.


Nhưng cô chỉ co giật khóe mắt và khóe miệng một lát rồi bảo bọn họ mau biến đi.


Nhìn cửa đóng lại, Trác Uyển hít sâu một hơi.


Cô đột nhiên phát hiện rằng người mà mình vẫn tưởng là ngoan ngoãn nhất như Phàn Uyên khả năng không ngoan như vậy, mà Cố Dương vốn khiến cô đau đầu nhất thật ra có hơi ngốc.


Thuận lợi ra văn phòng, Cố Dương còn không phản ứng kịp, nháy mắt một cái xong nhìn Phàn Uyên:


“Thế mà cậu lại nói dối cô Trác.”


Phàn Uyên vẫn là dáng vẻ nho nhã lịch sự lễ phép như cũ, mãi đến khi hai người rẽ vào một góc, Phàn Uyên mới nhẹ nhàng liếc cậu.


Khoảnh khắc tiếp theo, Cố Dương gào thành tiếng, gào một nửa lại bị Phàn Uyên che kín miệng.


Tiếng gào của Cố Dương thu hút sự chú ý của các bạn học khác, Phàn Uyên ôm chặt Cố Dương, kéo cậu vào góc cầu thang.


“Đừng gào! Nghe rõ không?

 

Cố Dương nắm cổ tay Phàn Uyên, tội nghiệp gật gật đầu.

     

Lúc này Phàn Uyên mới buông ra, vừa buông lỏng Cố Dương lập tức lên án.


“ Sao tự nhiên véo mông mình!”


Phàn Uyên “Hừ” một tiếng, lùi về sau kéo dài khoảng cách, nhắc nhở nhìn Cố Dương rồi trở về phòng học trước.


Hai người lần lượt bước vào cửa lớp, được nhận sự chào đón cổ vũ nồng nhiệt của các bạn trong lớp.

.

Đám con trai ồn ào la ó, thậm chí có người còn đứng lên dùng đồng phục như lá cờ phấp phới.

     

"Phàn nam thần! Quá tuyệt! Dám đối đầu với thầy chủ nhiệm!”


“Đúng vậy! Cậu không biết lúc hai người xin nghỉ, thầy ấy dằn vặt bọn mình thế nào đâu!”


“Quá hết giận! Cậu phải nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của thầy!”


Người vui nhất trong lớp phải nói đến Lý Tử Yên, hắn nghiện chơi điện thoại di động, thường lén chơi một lúc, từ khi thầy chủ nhiệm thích xem camera theo dõi nỳ đến, hắn bị gọi tên phê bình không ít lần.


Hắn đẩy các bạn ra, lao về phía Phàn Uyên trong tư thế hoan hô thắng lợi, nhân tiện ngứa tay kéo khẩu trang trên mặt Phàn Uyên.


“Tớ nói này Phàn nam thần, đang yên đang lành cậu đeo khẩu trang đen che cái gì…”


Khẩu trang trên mặt Phàn Uyên bị túm đi, mấy bạn cách xa nhìn không rõ nhưng mấy người Lý Tử Yên, Mạnh Triển vad Phan Phi nhìn rất rõ, trên cằm Phàn Uyên in dấu răng hồng hồng, nhìn là biết do người cắn.

     

Lý Tử Yên đột nhiên lùi về sau một bước: "Má!!!"

     

Cố Dương lập tức bật dậy che cằm Phàn Uyên, hai tay đan vào nhau dán lên, bởi vì nhanh ẩu đoảng đụng Phàn Uyên lui ra sau, sau gáy đập vào cửa, phát ra tiếng động khá lớn.


Hai tay cậu ấn trên mặt Phàn Uyên, ngón tay út không để ý chui vào khóe miệng hắn, dường như lướt qua răng nanh Phàn Uyên. 

 

Tiếng động do Phàn Uyên va đầu về sau khiến cả lớp có chút yên tĩnh một lúc, bầu không khí cũng lạnh lẽo tẻ nhạt.


Cố Dương không được tự nhiên lắm cử động ngón tay út, đầu ngón tay đè lên răng năng Phàn Uyên, cậu muốn thu tay lại nhưng sợ người khác nhìn thấy dấu răng trên cằm Phàn Uyên, chỉ đành để vậy.


Phàn Uyên cúi đầu, tóc mai trên trán che mất nửa lông mày, hai mắt đen láy nhìn xuống không phản chiếu bất cứ ai, không biết hắn đang nghĩ gì.        

          

Một lúc lâu sau, Phàn Uyên nhấc tay kéo khẩu trang, đẩy Cố Dương ra rồi đi qua đám người náo nhiệt.


  “Đừng nghịch ngợm nữa, chuẩn bị vào tiết rồi.”


Chỉ là một câu nói lạnh nhạt không chỉ rõ ai mà làm cả lớp im thin thít ngồi tại chỗ, rõ ràng còn chưa vào tiết, lớp 12-1 lại im lặng không có chút âm thanh nào.


Cố Dương cảm giác Phàn Uyên giận rồi, là do bị đụng đầu sao?


Nhưng trực giác mách bảo cậu không phải chỉ riêng vì chuyện này.


Phàn Uyên về chỗ ngồi đọc sách, Cố Dương vẫn đứng ở cửa, do dự nhìn Phàn Uyên.


Cho đến khi có người đẩy cậu.


Cố Dương giật mình quay đầu, thấy Phan Phỉ đứng phía sau mình, nhìn cậu quay lại liền đẩy cậu về phía trước.


“Về chỗ đi.” Phan Phỉ nhỏ giọng nói, hình như còn có chút hưng phấn.

     

Cố Dương cắn môi, chậm rãi đi tới hàng ghế sau cùng, đứng trước mặt Phàn Uyên.


Phàn Uyên ngồi ngoài cùng, chặn cậu không thể vào.


Cố Dương đứng đó không lên tiếng. Phàn Uyên cũng không chủ động lùi lại để cậu đi vào.


Cố Dương cứ đứng như vậy, lén lút đưa tay kéo ống tay áo Phàn Uyên.


Phàn Uyên vẫn lật sách, giải đề, mắt nhìn thẳng.         

     

Cố Dương khom lưng chịu thua, lại gần tai Phàn Uyên thấp giọng cầu xin.


"Phàn Uyên? Phàn nam thần? Cho mình đi vào đi mà."

     

Phàn Uyên nghiêng đầu tránh Cố Dương.

     

Cố Dương hơi sủng sốt, trong lòng oan ức bĩu môi mà vẫn ngoan ngoãn lấy lòng.


“Phàn ca ca ơi! Phàn ba ba nè! Cho mình vào nhé, Phàn ba ba?”


Phàn Uyên cuối cùng cũng chịu đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen láy thuần thúy không chút tạp chất nào. Nơi ấy ánh sáng chẳng thể xâm nhập vậy mà lại phản ánh bóng dáng Cố Dương rõ ràng.


Hắn nghiêng người nhường cho Cố Dương chút không gian.

 

Cố Dương nhìn khe hở bé tý kia, kiên trì chen vô trong.

     

Chen được một nửa kẹt đúng ngay cái mông, kẹt ngay giữa bàn và Phàn Uyên, tiến không nổi lùi không xong, cậu gấp đến nỗi lắc qua lắc lại tìm góc độ chen nốt.


Phàn Uyên vô cảm nhìn Cố Dương luống cuống, đột nhiên đạp sàn đẩy ghế dựa kéo về phía sau một khoảng lớn.


Cố Dương vốn đang kẹt, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo, bấy giờ không gian tự nhiên rộng hơn làm cậu mất đi điểm tựa, ngửa ra sau ngã ngồi trên đùi Phàn Uyên.


Lần này cậu đập rất mạnh nhưng Phàn Uyên bị cậu đè lên không nói tiếng nào.


Cố Dương lập tức muốn bật dậy, không ngờ Phàn Uyên lại nắm eo cậu.

    

Trán Cố Dương căng thẳng lấm tấm mồ hôi, thanh âm lúc Phàn Uyên lùi về sau rất lớn, không thiếu bạn trong lớp tò mò lén lút chú ý phía sau.


Phàn Uyên bỗng nhiên áp trán vào vai Cố Dương, giọng khàn khàn nói:


“Cố Dương, cậu có thể cách tôi xa một chút được không? Có thể đừng bao giờ đến trêu chọc tôi nữa được không?”


Cố Dương bị hỏi mà trong lòng như bị véo một cái, hai tay nắm chặt vành bàn, cúi gầm đầu, lộ ra trắng nõn mềm mại gáy trước mắt Phàn Uyên, vừa trắng vừa yếu ớt.


Cố tình người nhìn như yếu đuối này, lại nói ra những lời chắc nịch nhất.


"Phàn Uyên, cậu biết mình không rời xa cậu được, cậu đã sớm biết."


Phàn Uyên buông tay ra, Cố Dương im lặng đứng dậy, ngồi vào ghế bên trong, nằm úp sấp trên bàn, co mình thành một quả cầu.


Cậu thật sự chỉ hoang mang chút thôi, cậu cũng cảm giác được, Phàn Uyên thấy mình rất phiền, toàn gây chuyện ảnh hưởng hắn.


Cố Dương lặp đi lặp lại xem cuốn sách nhỏ nơi lòng bàn tay tráu, chỉ sợ 13 điểm hảo cảm độ thoáng chốc rớt xuống vài điểm.

      

Đến tận khi tan học, ai cũng không nói câu nào.


Tiếng chuông vang lên, học sinh lớp 12-1 hoan hô chạy ra phòng học.


Phàn Uyên cất đồ rất chậm, đến lúc mà trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ Phàn Uyên mới đứng dậy ra ngoài.   


Cố Dương giơ tay tóm chặt ống tay áo Phàn Uyên, hắn cúi đầu, thấy mỗi xoáy tóc trên đỉnh.


Cố Dương không dám nhìn mặt Phàn Uyên, cậu sợ nhìn thấy chút phiền chán tí tẹo nào trên khuôn mặt ấy.


Thanh âm của cậu như nén trong cổ họng, giọng điệu cũng cẩn thận từng li từng tí một:


"Phàn Uyên, mình có thể sang nhà cậu sao?"

     

Phàn Uyên không nói gì, lúc lâu sau vẫn không nói lời nào.


Cố Dương cúi đầu chờ đợi, cuối cùng buông lỏng tay.


Cậu nghe thấy tiếng Phàn Uyên đi ra ngoài, cửa phòng học đóng lại, trong lớp chỉ còn chính mình.

     

Cố Dương ngồi một mình một góc, mãi sau mới đứng lên, cặp sách cũng không cầm, lật đật bước khỏi phòng học.


Mới vừa đi ra, một giọng nói vang lên trong hành lang tối thui.


“Cậu chậm quá đấy.”


Cố Dương giật mình ngẩng đầu, trong hành lang u ám có một dáng người cao lớn đứng dựa vào tường.


Ánh đèn đường nơi xa hắt vào từ cửa sổ chỉ chiếu sáng nửa người Phàn Uyên, nửa kia như hòa vào trong bóng tối nồng đậm.


Nháy mắt ấy Cố Dương đột nhiên nhào tới, hai chân đồng thời quấn lên người Phàn Uyên, làm hắn mất thăng bằng lùi về sau hai bước.


"Phàn Uyên..."

     

Phàn Uyên duỗi tay kéo Cố Dương, nhấc cậu lên ôm vào lòng vững vàng, quay người xuống tầng.


Cố Dương vùi má vào hõm cổ Phàn Uyên, chỉ chốc lát mà nước mắt từng giọt ấm áp đã rơi ướt vai hắn.


Bước chân Phàn Uyên khựng lại, tay đang đỡ sau lưng Cố Dương di chuyển lên trên, năm ngón tay bấm sau gáy cậu, véo hai lần.


"Khóc cái gì, nhóc phiền phức."

     

Cố Dương lau hết nước mắt lên hõm cổ Phàn Uyên, hơi ngẩng đầu, hai má ươn ướt áp lên lỗ tai Phàn Uyên, hô hấp mang theo nhiệt độ nóng bỏng tất cả đều phả vào trong tai.



“Mình rất phiền phức, nhưng mà nhóc phiền phức này không thể rời xa cậu được.”


Ngón tay nắm sau gáy Cố Dương dịch chuyển sang động mạch cổ cậu, Cố Dương khẽ động vài lần rồi lại thả lỏng, để cho Phàn Uyên tùy ý nắm giữ nơi đó.


“Biết khóc là phiền rồi.”


Cố Dương mới không thèm quan tâm Phàn Uyên nói gì, cậu rụt vai kẹp ngón tay Phàn Uyên một chỗ.


Dù sao mặc kệ Phàn Uyên nói gì đi chăng nữa, bây giờ cũng phải dẫn nhóc phiền phức là cậu về nhà không phải sao?


Cậu mở lòng bàn tay trái ra, độ hảo cảm của Phàn Uyên: 14 điểm

    

Nhóc phiền phức họ Cố khóc một trận xong thuận lợi được Phàn Uyên ôm về tận nhà, ngay cả lúc vô cửa rồi cậu cũng không chịu rời khỏi Phàn Uyên.


Hai chân cậu quấn chặt eo Phàn Uyên, chôn mặt trong hõm cổ Phàn Uyên giả chết.


Phàn Uyên tùy cậu treo trên người hắn không bỏ, lúc vào cửa đá giày sang một bên tiện thể cởi luôn cho Cố Dương.


Cố Dương sợ ngứa không nhịn được cười quơ quơ chân.


Phàn Uyên mang theo vật trang sức size lớn hình người lên lầu, khi ngang qua lồng chim sắt đã hỏng, Cố Dương không giả chết nữa, cậu nhéo tóc đen sau gáy Phàn Uyên.


Phàn Uyên khẽ kêu lên tiếng, đứng tại chỗ nắm gáy Cố Dương bấm một cái như đe dọa.


“Nghịch ngợm gì đấy?”      

            

Cố Dương nghiêng đầu nhìn lồng chim cũ nát kia, lưng bất giác thẳng tắp, tầm mắt chăm chú nhìn nó.


Phàn Uyên nhìn theo Cố Dương, lập tức gọi bảo dì giúp việc trong nhà cầm lồng sắt dọn ra chỗ khác.


Cố Dương nhìn lồng chim biến mất ngay trước mắt, cúi đầu ủ rũ, sau đó lại nhìn Phàn Uyên.

    

Phàn Uyên không để ý, ôm cậu đi thư phòng.

  

Vào thư phòng Cố Dương phát hiện ngay điểm khác biệt, bể cá lớn biến mất rồi.


Cậu nhảy xuống đi tới vị trí vốn để bể cá. Trước khi có bể cá thì nó để một giá sách cực lớn, sau khi bỏ giá sách đi mới để bể cá.


Bây giờ không có bể cá, lộ ra vách tường trọc lốc, cứ có cảm giác trống rỗng.


Cố Dương chân trần dẫm trên mặt đất loanh quanh hai vòng.


Đôi mắt sáng lấp lánh quay qua nhìn Phàn Uyên: “Nơi này trống quá đi.”


Phàn Uyên ngồi sau bàn học, đặt sách bài tập trước mặt, liếc qua: “Ừm, khá là trống.”


“Trống thiệt mà, để trọc lốc vậy không đẹp lắm.”


Phàn Uyên gật đầu, dùng ngón tay ẩn đầu Cố Dương ra, cười như không cười nhìn cậu.


"Cho nên?"


Cố Dương ngượng ngùng cười với Phàn Uyên, rõ ràng mới nãy còn oan ức lắm, treo trên người Phàn Uyên khóc hu hu, giờ đã sẹo lành quên đau, tiếp tục dán hắn như cũ.


Cậu nằm nhoài trên bàn sách rộng rãi, cầm bút Phàn Uyên vẽ lồng chim sắt lên sách bài rập của hắn.


Vẽ xong ngẩng đầu nhìn Phàn Uyên, đôi mắt viết rõ hai chữ chờ mong, khát vọng.


Hai mắt Phàn Uyên u ám, tầm nhìn lại không chú ý đến lồng chim mà Cố Dương vẽ.


Hắn đưa tay đến trước ngực Cố Dương, nắm vạt áo cậu nâng lên.


“Cố Dương, tôi đã từng nói cậu  đừng áp thân thể thấp như vậy rồi đúng không?


Cố Dương ngơ ngác nắm chặt đầu ngón tay Phàn Uyên, túm ra cổ áo mình.


Phàn Uyên rút tay về, lúc này mới xem lồng chim cậu vẽ.


Hắn cầm bút, thêm vài nét bút trên lồng chim vừa xấu vừa vẹo ấy, khiến lồng chim vốn đơn giản trở nên cầu kì xinh đẹp hơn.

 

Mắt Cố Dương rực sáng, buông tay đang bám vạt áo cầm sách bài tập vẽ lồng chim.

   

Phàn Uyên dừng bút, hỏi Cố Dương: "Đẹp không?"

     

Cố Dương mạnh mẽ gật đầu: "Đẹp lắm luôn!"

     

Phàn Uyên lại hỏi: "Muốn không?"

     

Cố Dương tiếp tục gật đầu: "Muốn!"

     

Phàn Uyên mỉm cười, vươn ngón tay búng mạnh trán Cố Dương.

     

Cố Dương lập tức trốn từ trên bàn xuống, mắt đỏ bừng ai oán nhìn Phàn Uyên.


Phàn Uyên xé tờ vẽ lồng chim ra, để sang một bên.


Cố Dương sực nhớ nhìn giấy hỏi Phàn Uyên.


“Cậu xé như vậy, cô sẽ mắng cậu đó?”


Phàn Uyên không để ý xoay bút: “Ai nói là tôi xé, là thú cưng nhà tôi xé.”


Cố Dương trợn mắt: “Cậu nói dối cũng phải tìm lý do chứ, xé hoàn hảo như vậy, sao cô tin được!”


Động tác xoay bút của Phàn Uyên ngừng lại, nhướn mắt nhìn cậu.


“Cậu nghĩ cô giáo sẽ không tin tôi?”


Cố Dương lại nhớ tính cách thiết lập mười phân vẹn mười của Phàn Uyên, cô giáo có khả năng, thật sự tin…


Cậu cầm tờ giấy xem đi xem lại, nâng trong lòng bàn tay, chạy ra sau bàn học, ngồi xổm bên người Phàn Uyên, cằm dựa lên đùi Phàn Uyên, hai tay bám ống quần hắn lay động.


“Phàn ba ba, đến khi thành tích thi tháng có thì sinh nhật mình cũng qua rồi, cậu tặng quà sinh nhật cho mình sớm được không?”


"Không được."


Cố Dương ủ rũ cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "Quỷ hẹp hòi."


Phàn Uyên nghe vậy híp mắt, chẫm rãi giữ cằm Cố Dương nâng lên, hơi cúi đầu tới gần cậu.


Cố Dương có chút hưng phấn, lông mi run rẩy, không né không tránh, bé ngoan thuận theo nâng cằm, tim đập gia tốc.

     

Một đôi cánh đen đẹp đẽ chậm rãi giang rộng từ sau lưng, tạo thành bóng ma lớn trên tường.


Phàn Uyên giật mình, hơi cong cong khóe miệng, từ từ há mồm cắn cằm Cố Dương, để lại một vết cắn y hệt như vết trên cằm hắn.


Cố Dương đau đớn gào lên, đẩy Phàn Uyên lùi về sau, cánh rớt mấy mấy cọng lông chim đen tuyền, đứng trong góc ôm cằm lên án nhìn Phàn Uyên.


“Cậu là chó à Phàn Uyên! Tự nhiên cắn mình làm chi!”


Phàn Uyên nhe răng lộ răng nanh cho Cố Dương xem, như là hù dọa cậu.


“Thân là quỷ hẹp hòi, đương nhiên phải trả thù thôi.”


Cố Dương hít sâu một hơi, quyết định nuốt hai chữ trẻ con vào trong bụng.

     

Nhưng trong lòng vẫn không ngừng oán thầm: Đồ siêu trẻ con!


Tác giả có lời muốn nói: Tại sao không nhốt nhóc phiền toái hay khóc nhè vào trong lồng?

     

Phàn Uyên:Tôi kiềm chế:)

    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét