Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 24

Edit:I

Lần này Phàn Uyên không cắt ngang Cố Dương nữa, hắn kiên nhẫn lắng nghe giọng hát của cậu. Đầu ngón tay mò mẫm gốc đôi cánh Cố Dương, giống như rất tò mò làm sao tấm lưng thon gầy này mọc ra được một đôi cánh lớn như vậy.

Tuy nhiên, Cố Dương cũng chỉ hát được vài ba câu, âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.

     

Cậu thu cánh lại, tránh né ngón tay Phàn Uyên, vươn tay đẩy hắn ra.


“Cậu đừng sờ lung tung.”


Lông mi Cố Dương vẫn còn ướt, chóp mũi ửng hồng, hai mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn Phàn Uyên, đáng thương cầu xin.


Phàn Uyên vẫn chưa sờ đã tay, đôi mắt đen láy nhìn cánh chim Cố Dương, nóng lòng muốn sờ tiếp.


Cố Dương lùi về sau, kéo dài khoảng cách nói: “ Thật sư, đừng đụng vào.”


Phàn Uyên thả tay xuống, hỏi cậu: “Làm sao vậy? Không thoải mái?”


Cố Dương quay đầu sang chỗ khác, mười ngón chân co quắp dẫm lên nhau trên thảm trải sàn. 


“Không phải.”


Phàn Uyên lẳng lặng nhìn cậu, nhẹ giọng dụ dỗ hỏi: “Vậy tại sao không được sờ vào nó?”


Cố Dương nghiêng đầu lộ ra sắc đỏ bừng trên cổ, mồ hôi thấm ướt tóc đen dính sát vào da.


Cậu không nói gì, khẽ cử động cánh hai lần.


Phàn Uyên lùi lại nhặt con dao trên đất, ngồi lên giường, đưa tay về phía Cố DƯơng.


“Cố Dương, lại đây, để tôi xem một chút.”


Cố Dương do dự một lát vẫn bước tới đứng trước mặt Phàn Uyên.


Thấy đôi cánh to lớn của cậu hơi vướng víu, Phàn Uyên nhích người vào trong, ngồi khoanh chân trên giường.

 

Cố Dương liếc qua con dao trong tay Phàn Uyên, lóng ngóng quỳ xuống mép giường, hai cánh không tự giác khép lại bọc lấy người, giống như muốn bảo vệ chính mình.


Phàn Uyên cầm chuôi dao nhanh chóng cắt không khí một nhát, nhìn Cố Dương ngoan ngoãn ngồi trước mặt mình, trừ một đôi cánh đen, cả người đều là màu hồng phấn.


“Cậu sợ cái gì?” Sợ tôi chặt đôi cánh lớn này của cậu sao?”


Tự nhiên mọc ra một đôi cánh, Cố Dương cũng khiếp sợ chẳng kém gì Phàn Uyên, giờ mới bình tĩnh được chút, nghe vậy tức giận giơ tay đánh cánh tay Phàn Uyên.

     

“Cánh lớn gì chứ? Nghe cậu nói như cánh gà ấy.”


Phàn Uyên thấy Cố Dương lại sôi nổi hoạt bát như ngày thường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu.


“Cố Dương, trả lời thật câu hỏi của tôi.”


Cố Dương trở nên căng thẳng khi Phàn Uyên hỏi, gật đầu.


Phàn Uyên hỏi: "Cậu đang giấu tôi điều gì?"


Cố Dương mím chặt môi, cúi đầu tránh tầm mắt Phàn Uyên, không nói lời nào.

     

Phàn Uyên im lặng hồi lâu, đột nhiên đưa tay lên vuốt ve gáy cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn.


“Bây giờ không thể nói cho tôi biết phải không?”


Cố Dương gật đầu, lại lắc đầu.

     

"Xin lỗi..."

     

"Sau này còn biến thành người cá không?" Phàn Uyên lại hỏi.

     

"Tạm thời không thể."

     

Phàn Uyên vẫn luôn nắm sau gáy Cố Dương, giữa hai người ai cũng không nói thêm câu nữa.


Mãi đến khi Cố Dương ngồi tê cả người,Phàn Uyên mới rút tay.


Hắn không hỏi chủ đề này thêm nữa, chuyển sang hỏi cậu về vết thương.

     

“Cậu biết chữa vết thương thế nào không?”


Cố Dương nhìn ống tay áo có một cái lỗ hổng của Phàn Uyên, có chút mờ mịt.

“Không biết.”


Phàn Uyên dường như sớm nghĩ đến kết quả này, hắn xoay con dao trong tay một vòng, mũi dao chĩa vào ngón tay của bản thân.


“ Chúng ta thử xem."


Dứt lời, không chờ Cố Dương nói gì đã rạch một vết cắt nhỏ trên ngón trỏ, hạt máu lập tức chảy ra.


Phàn Uyên vứt con dao về cái bàn cạnh giường, đưa đầu ngón tay bị thương của mình đặt sát bên môi Cố Dương.


 "Thử xem."

         

Cố Dương nhìn ngón tay thon dài trước mắt, đột nhiên có chút nói lắp: “Thử, thử cái gì?”


Phàn Uyên lại đưa đàu ngón tay ra, gần như chạm vào môi cậu:


“Thử một chút xem vết thương có lành không?”


Cố Dương ngửa cổ ra sau, kéo dài khoảng cách, tỏ vẻ muốn từ chối.


Ánh mắt cậu đảo loạn, cậu nhìn Phàn Uyên một lúc, nhìn ngón tay một lúc, xong lại nhìn góc tường.

          

Phàn Uyên không giục cậu, kiên nhẫn chờ đợi.


Cuối cùng, Cố Dương vẫn chịu thua cúi đầu, há miệng ngậm ngón tay.


Mùi máu tanh lan tràn trong miệng, Cố Dương khó chịu nheo mắt, ngẩng lên nhìn Phàn Uyên, phát hiện đôi mắt đen của hắn đang nhìn mình chăm chú.


Cố Dương trốn tránh tầm mắt ấy, miệng mấp máy, mở ra và lùi lại, khi cậu quay đầu đi, hai bên cánh đồng thời khép lại quấn lấy người.


Phàn Uyên nhìn đầu ngón tay dính vệt nước, ngoại trừ chút nước ấy, không có vết máu cũng không có vết thương nào cả.


Cố Dương giấu mình trong đôi cánh đen, thấy Phàn Uyên nãy giờ không nói gì, lén lút lộ ra khe hở nhìn hắn, lại thấy Phàn Uyên cứ nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, hai mắt thâm thúy, Cố Dương bỗng nhiên có chút sợ sệt.


Phàn Uyên chú ý tới cảm xúc của Cố Dương, kéo Cố Dương từ trong cánh chim đến trước mặt mình.

“Cậu đang sợ gì? Sợ tôi bán đứng cậu? Bắt cậu đem đi nghiên cứu?”


Phàn Uyên nói đến đâu Cố Dương run rẩy đến đó, rõ ràng cậu thực sự nghĩ như vậy.


Cậu càng run Phàn Uyên càng nói tiếp.


“Bắt cậu lại, nhốt vào phòng thí nghiệm tối tăm không có ánh mặt trời. Mỗi ngày cậu chỉ có thể đối mặt với lưỡi dao lạnh lẽo và thuốc mê. Mỗi ngày cậu đều phải cảm nhận sự đau đớn khi lưỡi dao cắt da thịt mình.”


Cố Dương thật sự sợ hãi, càng sợ cậu càng chen vào lòng Phàn Uyên, nhưng phía sau cậu có một đôi cánh quá lớn, chen thế nào cũng không chen vào lòng Phàn Uyên hoàn toàn được. Cuối cùng trực tiếp dùng cánh ôm trọn cả hai người.


Hai người bị bao vây trong đôi cánh chim màu đen, ánh đèn xuyên qua khe hở được một chút, Phàn Uyên dừng lại, thấy Cố Dương đang run lẩy bẩy trong ngực mình, hai tay buông thõng bên hông, đầu ngón tay chuyển động, dường như có một khao khát khó có thể giải thích nổi.     

     

Rõ ràng là hắn đang dọa Cố Dương, nói ra những điều khủng khiếp nhất. Thế nhưng Cố Dương còn cố tình dùng hết sức chen vào lòng hắn, sợ đến mức quấn mình lại còn muốn đưa kẻ dọa dẫm bản thân vào trong phạm vi bảo vệ.


Phàn Uyên tự nhiên không nỡ nói gì hù dọa Cố Dương nữa, rốt cuộc nhấc tay lên ôm lấy eo cậu.


“Khép cánh lại làm gì, cậu muốn chơi trốn tìm sao?”


Cố Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn lên Phàn Uyên, lông mi ướt át dính sát vào nhau.


“Cậu đừng nói nữa.”


Phàn Uyên thuận theo hứa với cậu: “Được, tôi không nói nữa, không bao giờ.”


Cố Dương mới chịu thu cánh, thở phào nhẹ nhõm, thả mình ngã nằm úp sấp trên giường, rầm rì hát lại bài ca đã cũ rích kia, hát vài câu còn không quên than thở.


“Cánh nặng quá đi…”

     

Phàn Uyên chạm vào đôi cánh  Cố Dương, cảm giác mềm mại làm cho hắn không nhịn được ấn lòng bàn tay lên.


Cố Dương run lên chút, không né tránh.


“Không biết thu cánh sao?”

Cố Dương vùi mặt vào trong chăn bông, hơi cong lưng, cố gắng dùng sức thu lại, làm nửa ngày vẫn không được lại nằm sấp như cũ, vô cùng đáng thương quay đầu nhìn Phàn Uyên.


“Không được, mình không biết…”


“Cánh cậu tự mọc nhưng không thu lại được?”


Cố Dương vô tội lắc đầu, lười nhác mở cánh ra, trải rộng một vùng lớn trên thường, thậm chí còn kéo dài ra khỏi mép giường, đẩy Phàn Uyên xuống.


Phàn Uyên bó tay đứng bên giường: “Cậu thế này không tốt lắm.”


Cố Dương thoải mái chậm rãi xoay người, đêm nay cậu chịu kinh hãi không nhỏ, lúc này mới có thể thể thả lỏng người, lười động đậy.


Nghe Phàn Uyên nói, Cố Dương nằm lỳ ở trên giường nghiêng đầu nhìn hắn, rất mờ mịt.

     

“Làm sao vậy?”


Phàn Uyên đứng bên giường một lát, quyết định đi phòng ngủ cho khách.


“Cậu ở đây đi, tôi sang phòng cho khách.”


Cố Dương bật dậy, đập hai bên cánh chim, một ít lông vũ màu đen bay ra đáp xuống bên giường và trên mặt đất.


Cậu bò đến cạnh giường, nắm thắt lưng áo choàng tắm của Phàn Uyên.


“Cậu đi phòng khách làm gì?”


Áo choàng tắm của Phàn Uyên suýt chút nữa bị Cố Dương túm rơi, hắn ngay lập tức cầm chặt dây lưng.


“Đi ngủ.”


Cố Dương ngồi kiểu quỳ xuống, cau mày, chăm chú nhìn hắn: “Không thể ngủ ở đây được sao?”


Phàn Uyên nâng cằm, ý bảo cậu chú ý đôi cánh cực lớn của mình đi.


Cố Dương cắn chặt môi, một bộ dáng như thể đối mặt với kẻ thù, bị Phàn Uyên nhìn một lúc mới không cam lòng buông tay, mắt thấy Phàn Uyên đi đến cửa phòng cho khách.


Trải qua những truyện này, thời gian cũng hơn nửa đêm, ngày mai còn phải dậy sớm đến trường vậy mà Cố Dương không có chút buồn ngủ nào.


Ngược lại, cậu cực kì phấn chấn, nằm nhoài trên giường Phàn Uyên nhàm chán nghịch ngợm chỗ này chỗ kì, hoặc là tò mò kéo đôi cánh đen của mình qua nhìn, tiện thể rút vài cọng lông chim, phát hiện ra không đau là mấy.


Cố Dương tự chơi một mình, chơi đến hơn hai giờ đêm, chán nản đá chăn bò dậy, thu cánh lại, cẩn thận từng li từng tý một bước ra khỏi phòng.


Hành lang tối om, chỉ có phòng khách dưới tầng còn để lại ánh đèn ngủ mờ ảo.


Cố Dương đặt chân đi trên thảm trải sàn, không phát ra tiếng động nào.


Về cơ bản cậu đã quá quen với cấu trúc nhà Phàn Uyên, tìm phòng khách ở nơi nào với cậu chỉ là chuyện đơn giản.


Cố Dương lấy điện thoại di động mở đèn pin lên, đẩy cửa phòng, im lặng chụp bên trong một cái, xác định Phàn Uyên đang nằm ngủ say trên giường, lập tức tắt đèn pin.


Trong màn đêm tĩnh lặng, Cố Dương lặng lẽ vào phòng khách, đóng cửa lại có thể nghe rõ tiếng hít thở vững vàng của Phàn Uyên.


Cố Dương ấn ấn trái tim đang căng thẳng nhảy lên nơi lồng ngực, chầm chậm lại gần giường.


Đầu tiên, cậu dùng tay mò vào giường, sau đó quỳ gối lên. Cẩn thận nằm cạnh Phàn Uyên, đôi cánh nhếch lên đợi khi cậu nằm xuống xóng mới dần rơi xuống, trùm lên người Phàn Uyên.


Cố Dương thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nằm trên chăn.


Cánh của cậu quá lớn, không thể chui vào chăn nên chỉ có thể nằm sấp trên đó. 


Cố Dương nghĩ cậu không buồn ngủ chắc là vì Phàn Uyên không ở cạnh, bây giờ lén lút bò lên giường Phàn Uyên nằm một lúc lại phát hiện mình vẫn không buồn ngủ, đầu óc tỉnh táo như buổi sáng vừa thức dậy.


Có lẽ là do bàn tay vàng “Chim Họa Mi” ảnh hưởng.


Cố Dương đẩy hai tay bật điện thoại chơi Rhythm Master, bắt đầu chơi cậu còn để chế độ im lặng, nhưng trò chơi này không bật tiếng thì không có cảm giác đang chơi gì hết. Cố Dương nhìn Phàn Uyên đang ngủ say, do dự mở một vạch âm lương, chú ý Phàn Uyên không có phản ứng gì mới yên tâm chơi tiếp.


Cậu chìm đắm vào trò chơi, thỉnh thoảng ngâm nga theo điệu nhạc, đôi chân co lên lắc lư phía sau, hoàn toàn không để ý hô hấp của Phàn Uyên đã sớm nhẹ.


Mãi đến tận khi Cố Dương không vượt qua ải được lần nữa, tức giận đập điện thoại xuống giường. Phàn Uyên, người vẫn luôn nằm cạnh cậu đột nhiên lên tiếng.


“Cố Dương, tôi không ngại cậu nửa đêm bò giường tôi. Nhưng nếu cậu còn gây tiếng động lớn như vậy nữa, tôi đảm bảo sau này cậu mãi mãi không được lên giường tôi.”


Cố Dương giật mình kêu lên, lập tức tắt màn hình điện thoại, nằm lỳ trên giường khép chặt hai cánh, trong bóng tối trợn mắt nhìn Phàn Uyên.

      

Phàn Uyên đã mở mắt ra, âm thanh thiếu ngủ có vẻ khàn khàn.


Hắn vén chăn lên, nắm cổ áo Cố Dương nhấc cậu lên nằm trên người bản thân. Một tay mạnh mẽ ấn đầu Cố Dương vào hõm cổ mình, tay khác kéo chăn đắp đến bên eo hai người, để lộ đôi cánh của Cố Dương.


Cánh Cố Dương cụp lại, má đè vai Phàn Uyên cộm cộm, cậu không thoải mái nhúc nhích, Phàn Uyên càng ôm chặt hơn.

   

 "Cố Dương, ngủ."

     

Cố Dương không dám động đậy hay lên tiếng nữa, cẩn thận khép cánh nằm trên người Phàn Uyên.

     

Phàn Uyên sẽ cáu kỉnh lúc mới rời giường, cậu không dám chọc Phàn Uyên.


Vào lúc này, qua cửa sổ khe hở đã có thể thấy chút ánh sáng, trời sắp bình minh.


Cố Dương bị Phàn Uyên ôm chặt trong ngực, rốt cuộc thành thật, không có gì để chơi nên một lúc sau thật sự ngủ thiếp đi.


Cậu vừa ngủ say, đôi cánh vốn khép lại sải rộng ra, yếu ớt không đề phòng rủ xuống.


Hai người ngủ đã dính chặt nhau cộng thêm cánh che kín, dần dần cả người đều toát mồ hôi.


Trán Cố Dương áp vào hõm cổ Phàn Uyên từ lâu đã ẩm ướt mồ hôi, nhưng chủ nhân của nó vẫn ngủ say và hoàn toàn không cảm thấy gì.


Cơn buồn ngủ của Phàn Uyên cũng mất rồi, hắn cầm lấy điều khiển điều hòa từ xa, hạ nhiệt độ thấp.    


Vừa đặt điều khiển xuống, suy nghĩ một lát lại cầm lên tăng nhiệt độ lên hai độ.


Cố Dương ngủ ngon lành cành đào, nằm nhoài trên người Phàn Uyên, thoải mái như đè một cái gối ôm cỡ lớn.

Khi ánh sáng ban ngày chiếu vào, Phàn Uyên tận mắt nhìn thấy đôi cánh của Cố Dương chậm rãi rút lại rồi biến mất, để lại chiếc áo sơ mi rách tung tóe.


Bên trong lỗ hổng của sơ mi là tấm lưng trắng ngần của Cố Dương.


Phàn Uyên đưa tay vào chỗ rách trên sơ mi, chạm vào tấm lưng thon gầy ấy từ trên xuống dưới, mò Cố Dương đang ngủ cũng phải run rẩy hai lần mới thôi.


Buổi sang, Cố Dương đột ngột bị Phàn Uyên kéo từ trên giường lên.


Nửa đêm hôm qua cậu không buồn ngủ, giờ buồn ngủ hận đến mức hận không thể ngã xuống đất ngủ luôn, toàn thân mềm nhũn, Phàn Uyên kéo tới đâu thì dựa chỗ đó ngủ tạm.


Phàn Uyên đẩy Cố Dương vào phòng tắm, Cố Dương bóp kem đánh răng lên bàn trải nhét vào miệng, như người không xương dựa vào tường, lâu lâu mới đánh răng một cái.


Thấy cậu bắt đầu đánh răng rửa mặt, Phàn Uyên mới đi ra ngoài.


Rạng sáng hắn đã tỉnh rồi, dậy thu dọn đồ đạc sạch sẽ, lấy quyển sổ từ trên tủ đầu giường, lật một trang, chỉ thấy trên đó viết vài chữ Cố Dương, người cá…


Phàn Uyên cầm bút viết thêm hai chữ phía sau chữ người cá: Người chim.


Viết xong đọc một lúc, gạch bỏ hai chữ ấy viết lại lần nữa “ác ma”, đặt dấu phẩy ở mặt sau, ngay khi vừa viết đến chữ “tôi”, trong buồng tắm phát ra tiếng kêu rên.


Phàn Uyên đặt quyển sổ xuống, vội vàng chạy vào. Cố Dương đang khom người che miệng, bàn chải đánh răng rơi trên đất, cậu đau đớn rên rỉ.


“Cậu có bị gì không?” Phàn Uyên đến gần kéo cái tay Cố Dương đang che miệng.


Cố Dương buông tay ra, để lộ khóe miệng đẫm máu. 


“Mình buồn ngủ quá, đụng vào bồn rửa mặt.”


Hô hấp Phàn Uyên đứng hình mấy giây, giống như không nghĩ rằng Cố Dương có thể ngốc như vậy..


Hắn lấy khăn giấy lau vết máu cho Cố Dương, cái đau làm cậu nhe răng nhếch miệng.


“Lát ra bôi thuốc.”


Cố Dương lập tức đẩy Phàn Uyên ra, hết sức chống cự.     


“Mình không muốn bôi thuốc tím bên miệng đâu! Xấu chết đi được!”


Phàn Uyên còn muốn nói gì, Cố Dương đã chạy như bay ra ngoài.


Phàn Uyên đuổi theo và thấy Cố Dương cứng đơ đứng ở đầu cầu thang, không nhúc nhích.


“Làm sao vậy?”   


Cố Dương quay đầu cầu cứu nhìn hắn, sau đó nhanh chóng quay lại, giọng điệu khô khốc:


“Chào, chào chú ạ.”


Động tác Phàn Uyên dừng lại, đi qua chỗ ngoặt của cầu thang, nhìn người đàn ông trung niên mặc vest và giày da đứng ở sảnh tầng 1.

     

Nhìn thấy Phàn Uyên, người đàn ông ấy có chút lúng túng, gật đầu với Cố Dương, nở một nụ cười khó xử. 


“Xìn chào, cháu là bạn học của Phàn Uyên đúng không? Sang đây chơi?


Cố Dương gật đầu, lặng lẽ trốn phía sau Phàn Uyên.


Cậu gặp qua người này, cậu biết đấy là bố của Phàn Uyên.


Nhưng bởi vì xem qua truyện “Phàn Uyên”, Cố Dương rất không thích người bố này.


Chính là ông đã làm ra quyết định tạm hoãn việc giải cứu Phàn Uyên.


Năm đó sự nghiệp gia đình Phàn Uyên đang trong thời kì thăng hoa quan trọng, đối thủ của nhà họ đã thuê người bắt cóc Phàn Uyên, muốn lợi dụng một đứa bé để đổi lấy bí mật kinh doanh. 


Đó là một bí mật rất quan trọng, quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến việc nhà họ Phàn có phát triển được như ngày hôm nay không.


Bố Phàn Uyên phấn đấu cả đời, tới gần thời điểm cứu con trai mình bị ma quỷ ám ảnh nghĩ rằng chỉ trì hoàn việc giải cứu một phút chốc cũng được, nghĩ đối phương không dám làm gì con tin. Vì vậy không báo cảnh sát cũng không dùng bí mật trao đổi Phàn Uyên.


Thật trùng hợp, hai kẻ bắt cóc được thuê bởi đối thủ đều là những tên cặn bã, chúng biết được thân phận của Phàn Uyên liền nảy sinh lòng tham, nhân cơ hội trói lại tuổi nhỏ Phàn Uyên chạy trốn một mình, muốn dùng Phàn Uyên đổi lấy của cải lớn hơn.


Bố Phàn Uyên đúng là đã dựa vào bí mật kinh doanh ấy đi đến đỉnh cao sự nghiệp, nhưng cái giá phải trả là Phàn Uyên đã bị bọn bắt cóc hành hạ suốt nửa tháng.


Trong nửa tháng này, Phàn Uyên nhận hết tra tấn, đánh đập và bỏ đói đều là chuyện thường như cơm bữa. Đáng sợ hơn là hai kẻ bắt cóc hoàn toàn mất đi nhân tính, thuê gái mại dâm làm ngay trước mặt Phàn Uyên.


Bọn họ không chỉ lêu lổng ngay mặt trẻ con, thậm chí còn muốn mấy cô gái gọi đấy ra tay với Phàn Uyên.


Hai kẻ này đều là tay già đời, che dấu hành tung không để lại dấu vết nào.


Chỉ là bọn họ quá kiêu ngạo, vì mãi chưa bị bắt nên trầm mê vui chơi rượu chè, buông lỏng cảnh giác và sự theo dõi với Phàn Uyên.


Cuối cùng, cảnh sát cũng có thể tìm thấy Phàn Uyên do nhận được cuộc gọi của Phàn Uyên tự mình báo cảnh.


Bố mẹ Phàn Uyên lòng mang hổ thẹn và cảnh sát đồng thời chạy đến hiện trường. Tầng cao nhất của một tòa nhà bỏ hoang, ngay khi họ đi lên, đập vào mắt là vũng máu tươi.


Gái mại dâm cơ thể trần truồng run lẩy bẩy núp ở góc tường, đồng tử giãn ra như chịu kinh hãi rất lớn.

Hai kẻ bắt cóc nằm trên mặt đất không rõ sống chết, hai mắt trống trơn chỉ còn cái lỗ máu, nhãn cầu văng ra, máu trộn lẫn với bùn đất, trên người còn có rất nhiều vết thương bị vật nặng đập qua.


Phàn Uyên nhỏ mặc một chiếc áo sơ mi dơ bẩn, ngồi trên cửa sổ cửa tòa nhà cao tầng, hai chân đung đưa bên ngoài cửa, gió trên cao thôi sơ mi bé bay phần phật.


Nghe thấy thanh âm, Phàn Uyên nhỏ quay đầu lại, nhảy xuống từ cửa sổ, lộ ra khuôn mặt bê bết máu tươi và vạt áo dính màu đỏ.

     

Hai tay của bé đầy vết máu khô, nắm tay buông lỏng, vài thứ ghê tởm từ lòng bàn tay rơi xuống đất, đó là nhãn cầu của hai kẻ bắt cóc.


Phàn Uyên nhỏ nhìn thấy bố mẹ của mình, rốt cuộc tìm được chỗ dựa, tiến lên hai bước.


“Bố ơi…”


Bố Phàn tránh tầm mắt Phàn Uyên.


Nho nhỏ Phàn Uyên sững sờ, lại nhìn mẹ mình.


"Mẹ... ?"

     

Mẹ Phàn sớm sợ hãi trước cảnh hiện trường máu me be bét, nhìn một thân máu tươi Phàn Uyên, bà không khỏi lùi lại một bước, vẻ mặt sợ hãi.


Bước chân Phàn Uyên tới giần hai người đột nhiên dừng lại, bé nhìn cha mẹ mình rồi lại nhìn hai người trên mặt đất.


Cuối cùng bé nhìn xuống đôi bàn tay nhuốm máu của mình, trầm mặc lùi về sau, cánh xa bố mẹ.


Bé thấy cảnh sát kinh ngạc, trên mặt cũng không có biểu tình gì, một đôi mắt tối om không chiếu nổi một tia ánh sáng.


Tuổi còn nhỏ Phàn Uyên nói: “Người chưa chết. Cháu sẽ không nói gì trước khi luật sư tới. Ngoài ra, đưa cháu đi bệnh viện.”


Thương tổn,chính là hình thành vào lúc này.

  

Cố Dương nhìn người đàn ông trung niên đang tỏ vẻ hối lỗi ấy, trong đầu lặp đi lặp lại những dòng chứ về đoạn truyện đấy.

   

Cuốn truyện “Phàn Uyên" với độc giả chắc chắn là một tác phẩm hay, sảng khoái tinh thần. Nó kể nam chính Phàn Uyên quá xuất sắc, trưởng thành sớm, biết kiềm chế, điềm tĩnh, trầm ổn và nổi tiếng. Nhưng đối Phàn Uyên mà nói, những trải nghiệm cuộc sống như vậy, là vực sâu.


Lúc đó Phàn Uyên vừa vào trung học cơ sở, mới mười ba tuổi, mà Phàn Uyên bây giờ cũng chỉ mới mười tám.


Tác giả có lời muốn nói: Quá khứ của Phàn Uyên, tôi suy nghĩ rất lâu vẫn quyết định tiết lộ ở chỗ này. Muốn cho mọi người biết nguyên nhân Phàn Uyên giả dịu dàng hiền lành thật ra rất vô tình, khắc chế giữ khoảng cách. Hi vọng mọi người có thể giống Cố Dương, chấp nhận Phàn Uyên. 


(*) Rhythm Master là tựa game dành cho những người yêu nhạc, say mê với những vũ điệu trong các bài nhảy, đơn giản bạn chỉ cần chạm vào các phím nhạc để nghe các âm điệu quen thuộc.


Góc kiến thức thích thì đọc không thích thì thôi: Chim trống hót ban ngày để đánh dấu lãnh thổ còn hót ban đêm để thu hút bạn tình =))))

1 nhận xét:

  1. Thật sự là tuổi thơ này như bóng ma ảnh hưởng đến PU rồi có lẻ cuộc đời PU thì CD là ánh sáng duy nhất luôn

    Trả lờiXóa