Chương 15: Cá phải leo giường
Edit: Hạ Y
Beta: Dẹo; A Meo
Lý Ngư phân tích nhiệm
vụ mình cần làm một chút, nhiệm vụ của hệ thống chuyên hại cá bình thường đều
có liên quan đến tiêu đề, nếu có thể nhìn ra phương hướng từ đó thì muốn hoàn
thành cũng không phải việc khó. Quan trọng là phải rẽ mây thấy mặt trời, thấy
được bản chất của nhiệm vụ.
Ví dụ như tương tác, ở
chung, suy cho cùng là muốn cậu tiếp xúc với Cảnh Vương trong cuộc sống hàng
ngày. Nhiệm vụ “Dạ minh châu” tuy quá trình có hơi gian nan nhưng bản thân
nhiệm vụ quả thực cũng không yêu cầu rõ ràng, chỉ cần chạm vào nó là được, chỉ
là do cậu xui xẻo, trung gian xảy ra không biết bao nhiêu việc.
Cứ suy nghĩ theo hướng
này, không khó đoán được là muốn đồng sàng cộng chẩm, chỉ cần cùng lên giường
với Cảnh Vương, nằm cùng một cái gối thì chắc có thể tính là thành công. Thậm
chí hệ thống còn không yêu cầu phải đắp chung chăn, cũng không nói cần phải ngủ
một giấc, đường sống thật ra cũng rộng lắm.
Lý Ngư suy tư một hồi,
cảm thấy chỉ là tiêu đề có hơi “bệnh” một chút nhưng vẫn có thể cứu vãn.
Càng khiến cậu nắm chắc
hơn là cậu đã nói hết những suy luận của mình với hệ thống rồi, hệ thống chỉ
nói: “Ký chủ có thể hoàn thành được nhiệm vụ.”
Lý Ngư: tốt lắm, không
phủ nhận thì chính là thừa nhận.
Tiếp theo chỉ cần tìm
cách để lên giường với Cảnh Vương là được, dùng chung một cái gối nữa là xong.
... Ui, đó không phải là
lúc Cảnh Vương ngủ hả?
Nhưng mà cá lại không
thể ra khỏi nước được, dù ngẫu nhiên cậu có thể không cần trong chốc lát nhưng
vẫn phải có chút ẩm ướt, một con cá ướt nhẹp làm sao có thể đồng sàng cộng chẩm
với Cảnh Vương được?
Hiển nhiên là không thể.
Dù cậu có miễn cưỡng là
được thì Cảnh Vương cũng sẽ không buông tha cho cậu, làm ướt giường của chủ
nhân có khi còn đáng sợ hơn việc ăn đậu hũ của chủ nhân nữa đó.
Trừ khi cậu có thể thừa
dịp Cảnh Vương ngủ, hoàn thành nhiệm vụ mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Vì thế nhiệm vụ này biến
thành "Làm sao có thể tranh thủ lúc Cảnh Vương ngủ mà chạy đến giường hắn
cọ gối đầu"?
Lý Ngư: “......”
Vại cá thủy tinh cách
giường rất xa, chỉ nhảy qua đó thì miễn cưỡng cũng có thể. Cọ gối xong còn phải
nhảy về vại cá thì không chỉ có một chút khó đâu.
Làm xong nhiệm vụ lần
trước rồi mà cậu vẫn còn sợ hãi đây nè. Cũng may lần này không có thời hạn, cậu
có thể luyện tập nhiều một chút, chuẩn bị cho chu đáo.
Lý Ngư thừa dịp không có
ai ở đây, âm thầm luyện nhảy từ vại cá thủy tinh đến giường.
Cậu nghĩ nếu bị rơi
xuống đất chắc chắn sẽ rất đau, nhưng lại không thể không làm được. Lý Ngư nhớ
tới phần thưởng của nhiệm vụ “Ở chung”, khiến tinh thần của cá mạnh mẽ lên
nhiều.
Nếu có rớt mà thấy không
đau thì thử thêm vài lần nữa...
Mà khoan đã, tại sao
nhất định phải nhảy ngay tới mục tiêu, không nhất định phải vậy mà, cậu có thể
nhảy ba lần...
Lý Ngư hướng mục tiêu về
phía giường Cảnh Vương, nhảy vọt qua đó, từng bước đến gần.
Nhảy liên tục cũng không
khó như vậy, cá chép nhỏ vui vẻ nghĩ.
Nhưng mà nhảy đến trước
giường của Cảnh Vương rồi mà cậu lại không tiếp tục nhảy lên, cậu cảm thấy
không chịu nổi nữa nên đành phải nhảy về lại.
Lúc trở lại vại cá, cậu
phát hiện sàn nhà đầy vệt nước, Lý Ngư: “......”
Xem ra nhảy tới nhảy lui
cũng là một vấn đề lớn, còn nữa, cậu cảm thấy âm thanh lúc vẫy đuôi có hơi lớn,
nếu ngay lúc nửa đêm càng dọa người, lỡ như đánh thức Cảnh Vương thì phải làm
sao?
Dựa vào thân cá thì
nhiệm vụ này quá gian nan rồi. Lý Ngư bỗng nhiên nghĩ đến, nếu là người thì đã
không cần khổ não như bây giờ rồi.
... Vậy nên, muốn hoàn
thành nhiệm vụ này phải biến thành người hả?
Lý Ngư có hơi do dự, nói
cho cùng nhiệm vụ này đối với một con cá thì khó khăn chứ với người thì không
đáng là gì, vừa hay cậu lại có thuốc biến hình. Vốn ban đầu cậu muốn để dành
một canh giờ thành người đó cho một chuyện ý nghĩa, chứ không phải do ép buộc,
vội vội vàng vàng trèo lên...
Hệ thống chuyên hại cá
nói, thuốc biến hình này chỉ có một viên, tuy rằng sau này nhiệm vụ chính có
khi có thể biến thành người, nhưng cũng không biết phải chờ đến bao lâu mới
được. Nếu bây giờ thật sự phải sử dụng thuốc, lỡ như sau này cần có việc phải
biến thành người nữa thì sao, không có thuốc thì sao làm nhiệm vụ được?
Đắn đo dùng hay không
dùng so ra còn khó hơn việc nhảy tới nhảy lui nữa, Lý Ngư quyết định vẫn là nên
thử nhảy nhiều lần đã, nếu còn không nhảy nổi nữa thì sử dụng biện pháp khác
vậy.
Có thể lần này ông trời
cũng muốn giúp cậu, Vương Hỉ phát hiện vết nước đọng lại trên đất do cá chép
nhỏ làm ra thì thấy thú vị, cười nói với Cảnh Vương.
“Điện hạ, người xem nè,
vật nhỏ này thích tản bộ quá trời.”
Vì thế Cảnh Vương liền
biết con cá chép này từng chạy đến đây.
Cảnh Vương còn thấy cả
bộ dáng cá chép nhỏ đuổi theo dạ minh châu ở Càn Thanh cung rồi thì chuyện nó
thích tản bộ cũng không tính là việc lớn gì.
Nhưng mà cái vại cá đã
lớn như vậy rồi mà nó vẫn không chịu ở yên, Cảnh Vương dùng ánh mắt phức tạp
nhìn cá chép nhỏ.
Lý Ngư giả ngây thơ phun
bong bóng: chủ nhân, người ta hong có thích tản bộ, người ta muốn leo lên
giường của ngài cơ.
Cảnh Vương vẫn rất khoan
dung với cá cưng của mình, ra một mệnh lệnh khiến cá mừng như điên. Hắn lệnh cho Vương Hỉ đặt những chung trà chứa nước trên đất, tránh cho con cá này
nhảy nửa đường thì thiếu nước, cá ra ngoài tản bộ cũng không sao sao, nhưng
Cảnh Vương không muốn lúc quay về thì lại thấy xác cá.
Làm chủ nhân thì chỉ cần
ra lệnh một tiếng là được, thế nhưng người hầu thì lại còn phải cân nhắc suy
nghĩ xem nên đặt chung trà ở đâu thì tốt, vừa phải thuận tiện cho cá chép nhỏ
vừa phải tránh cho chủ nhân giẫm lên. Vương Hỉ cứ đắn đo mãi, cuối cùng vẫn
phải hỏi lại ý của Cảnh Vương, đặt chung trà ở những nơi ít lui tới, mấy nơi
gần vại cá là đặt nhiều nhất, trong đó còn có một chung nằm trên đường tiến về
phía giường ngủ.
Cá chép nhỏ vui mừng
xoay vòng xoay vòng: hạnh phúc tới nhanh quá, chủ nhân bạo quân vậy mà lại mở
đường cho cậu!!
Vương Hỉ nhanh nhẹn thay
một loại thảm trải hút nước trong phòng, tránh cho cá chép nhỏ nhảy tới nhảy
lui làm ướt sàn.
Này thật là giúp đỡ đúng
lúc mà, Lý Ngư vốn còn đang lo nhảy đi sẽ để lại dấu vết trên gối, có tấm thảm
này rồi thì không lo nữa. Lý Ngư lặng lẽ trộm một tấm thảm trải sàn đi, xả nước
trong tùy thân không gian vào vại cá, lót thảm trải sàn trong đó.
Như thế thì cầu có thể
lót thảm bất cứ lúc nào mà không cần lo làm ướt gối đầu.
Tất cả những thứ cậu
chuẩn bị đều là vì không để cho Cảnh Vương nghe được tiếng quẫy đuôi, Lý Ngư
quyết định chờ Cảnh Vương ngủ sâu rồi mới hành động.
Hôm nay Cảnh Vương trở
về rất muộn, Lý Ngư nghe tiếng mở cửa phòng, sau khi Cảnh Vương vào phòng rồi
cũng không sai người đốt đèn mà trực tiếp trèo lên giường nằm, trên đường đi
còn đá ngã mấy chung trà.
Lý Ngư cười thầm, chẳng
lẽ Cảnh Vương uống rượu? Say cũng tốt, tiện cho cậu làm việc.
Lý Ngư đợi thật lâu, chờ
trên giường không có chút động tĩnh nào một lúc lâu mới thành thạo nhảy tới đầu
giường.
Cậu lấy cái thảm hút
nước trong không gian ra đặt lên giường, nhẹ nhàng nhảy một cái lên đệm.
Cảnh Vương quay lưng về
phía cậu, áo ngủ bằng gấm trùm cả đầu, vẫn không nhúc nhích, nằm lộ một nửa
chiếc gối ngọc.
Lý Ngư còn ước gì được
như thế, đề phòng bất trắc nên cậu dùng vây chạm vào gối ngọc để chắc chắn rằng
nó sẽ không bị ướt sáng hôm sau Cảnh Vương cũng sẽ không phát hiện ra.
Những điều kiện của
“đồng sàng cộng chẩm” đều đã thỏa.
Sau khi làm xong tất
thảy mọi thứ, cậu chờ âm thanh xác nhận của hệ thống. Nhưng mà chờ rồi chờ, chờ
mãi vẫn không nghe thấy.
Lý Ngư bắt đầu sốt ruột:
? ? ?
Xảy ra sự cố gì rồi?
Lý Ngư nghĩ, cả con cá
đều đã leo lên tới gối ngọc rồi, nếu còn không được nữa cậu sẽ vùi mình trong
áo ngủ gấm luôn. Cậu đang nằm cách người trên giường không xa, bỗng ngửi được
một mùi hương thoang thoảng.
Lý Ngư ngẩn ra, sao mà
Cảnh Vương lại dùng hương liệu giống như nữ nhân thế này, lần trước cậu lén rỉa
miệng Cảnh Vương cũng không có ngửi được mùi hương ngọt nị như này mà.
Ngay lúc đó, người trên
giường xoay thân lại, Lý Ngư đối diện với một đôi mắt lóng lánh nước.
Mượn ánh sáng của mặt
trăng, Lý Ngư thấy rõ bộ dáng của người này, người này căn bản không phải Cảnh
Vương mà là một cô gái xinh đẹp.
Khó trách nhiệm vụ chính
của cậu còn chưa được xác nhận hoàn thành, bởi vì Cảnh Vương không có nằm trên
giường!
Lý Ngư hoảng sợ ngã lộn
nhào, trượt từ trên gối ngọc xuống.
Cô gái không biết tên
cũng lắp bắp kinh hãi, cánh tay vừa nhấc lên định lấy thứ gì đó trong chăn ra
khựng lại sau khi thấy một con cá. Cô gái khẽ phỉ phui, không vừa ý, lại nằm
trở về chỗ cũ, áo ngủ bằng gấm chỉ che được nửa người, lộ đầu vai trắng như
tuyết ra.
Lý Ngư: “......”
Trong chớp mắt cô gái
nhấc tay lên, Lý Ngư loáng thoáng thấy được thứ cô ta muốn lấy ra – một lưỡi
dao sáng chói, thiếu chút nữa sáng mù mắt cá!
Đây là...
Lúc đầu cậu phát hiện
một cô gái quần áo không chỉnh tề nằm trên giường Cảnh Vương còn tưởng rằng là
một cung nhân âm mưu câu dẫn Cảnh Vương để trèo cao. Ai ngờ cô gái này lại giấu
dao nhỏ, cái này thì phức tạp rồi, chỉ sợ không phải muốn trèo cao mà là muốn
mạng của Cảnh Vương rồi!
Hèn gì lúc nãy người nãy
đá đổ chung trà trên đất, Cảnh Vương bình thường không có như vậy!
Lý Ngư rúc lại trong áo
ngủ gấm, cố gắng không để thích khách chú ý tới mình, đồng thời trong lòng cũng
rất nghi hoặc, không phải trong sách nói Cảnh Thái điện kín như thùng sắt à, cô
gái này là sao tránh được thủ vệ của Cảnh Thái điện mà đột nhập vào phòng ngủ
của Cảnh Vương được vậy?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều
thì âm thanh của Vương Hỉ loáng thoáng truyền vào từ ngoài cửa: “Điện hạ.” Cảnh
Vương sắp đụng độ thích khách rồi.
Lý Ngư gấp gáp, làm sao
để nhắc nhở cho Cảnh Vương biết thích khách đang trốn trên giường đây?
Đúng rồi, cô gái này
quần áo không chỉnh tề, hẳn là sẽ không lập tức tập kích, bản thân Cảnh Vương
cũng có võ cộng thêm hộ vệ bên cạnh, nên trước hết phải khiến Cảnh Vương buông
lỏng đề phòng rồi mới...
Chỉ cần không lập tức
động thủ là được!
Cửa bị mở ra nhẹ nhàng,
trong nháy mắt Lý Ngư và cả thích khách đều ngừng thở.
Vương Hỉ thắp đèn lên,
Cảnh Vương liếc mắt vào phía trong phòng một cái, phát hiện hình như lờ mờ có
bóng người đang nằm trên giường giường mình.
“To gan!”
Vương công công vừa thấy
tình hình này thì nổi giận, ai mà có gan lớn vậy, dám cả gan vào đây trèo lên
giường điện hạ!
Cô gái trên giường nhắm
mắt làm ngơ, bọc áo ngủ gấm ngồi dậy, để lộ dung mạo tuyệt mỹ cười với Cảnh
Vương, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.
Cô càng cười ngọt bao
nhiêu thì Lý Ngư thấy lạnh lẽo bấy nhiêu, trong lòng chỉ đang cầu nguyện ngàn
lần Cảnh Vương đừng có bị mê hoặc.
Vương Hỉ nhào lên định
lôi cô ta đi thì bỗng nhiên bị Cảnh Vương ngăn lại, kéo ông lui qua một bên.
Cô gái đắc ý trong lòng,
cười haha: “Cảnh Vương thích người ta rồi.”
Mặt Cảnh Vương không
chút thay đổi đi đến gần, nhìn thoáng qua cô ta, Lý Ngư căng thẳng theo dõi
hắn, trông mong hắn đuổi cô ta ra ngoài, ai ngờ Cảnh Vương lại nâng tay xoa hai
má của cô gái!
Cô lập tức hiểu ý cười,
cọ vào tay hắn, tuy rằng đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương khiến cô phát
run, nhưng cô biết hắn đã cắn câu rồi.
Cảnh Vương ngu ngốc! !
Cô gái này vừa nhìn là thấy có vấn đề rồi có biết hong!
Lý Ngư tức giận, đang
định nhảy lên cho Cảnh Vương thấy thì đột nhiên phát sinh dị biến, ánh mắt Cảnh
Vương lạnh đi, nhanh như chớp bóp chặt cổ họng cô ta.
Hắn không nói được, mà
cũng không định nói, người dám to gan chạy vào phòng hắn, bụng dạ khó lòng, nhất
định phải chết!
Cô gái không ngờ lúc nãy
còn đang tốt đẹp thế mà Cảnh Vương lại động thủ, vì để tự bảo vệ, cô không thể
không chịu đựng cơn đau, mò tay vào trong áo ngủ gấm tìm dao nhỏ, nhưng trong
áo ngủ có thứ gì đó bỗng cắn cô một cái.
Nữ thích khách phân tâm,
tiếng thét chói tay còn chưa kịp thốt ra đã bị Cảnh Vương hung hăng đâm một
kiếm.
Cô giật mình nhìn lỗ
thủng trên ngực mình, cũng giật mình nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Cảnh Vương.
Cô còn chưa kịp truyền lại lời mà chủ tử muốn nói, cô nghĩ ít nhất Cảnh Vương
cũng sẽ giữ lại mạng mình để tra khảo, ai ngờ hắn căn bản không thèm để ý!
Hắn đơn thuần chỉ muốn
cô chết!
Cảnh Vương vặn kiếm, nữ
thích khách chầm chậm ngã xuống.
Cảnh Vương rút bội kiếm
ra, vẻ mặt chán ghét nhìn vết máu, Vương Hỉ nghe thấy động tĩnh kéo hạ nhân
chạy vào thì thấy cô gái chết trên đất, Vương Hỉ cười lạnh: “Thật sự không biết
sống chết!”
Cảnh Vương nhớ tới cô ta
định tìm đồ gì trong áo ngủ gấm nhưng không biết vì sao lại buông tay, lường
trước chuyện sắp xảy ra nên Cảnh Vương không cho Vương Hỉ động thủ, dùng kiếm
đẩy áo ngủ ra thì chỉ thấy cá của hắn đang lạnh run cuộn mình lại.
Cảnh Vương: “......”
Sao lại thế này!
Cảnh Vương định “bế” cá
lên, cá chép nhỏ thường ngày thích nhất là dùng đuôi quấn lấy ngón tay hắn bây
giờ lại hoảng sợ né tránh.
Tác giả có điều muốn
nói:
Kỳ thật lúc này Cảnh
Vương rất đáng sợ, dọa chết cá nhỏ rồi.
Lần đầu tiên chứng kiến
mặt tàn bạo của Cảnh Vương.
Cảnh Vương cũng rất phiền
muộn, nhân tính chưa có đi xa đâu, thật đấy!
Hóng chủ nhà ra chương mới ạ 😿
Trả lờiXóaUi có phải lúc đầu Cảnh Vương ngăn Vương công công lại là để xác nhận xem có phải cá nhỏ của ổng biến thành người rồi đúng ko, sau khi biết ko phải thì bóp cổ ?
Trả lờiXóa