Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 23

Edit: I

Hành lang tối đen như mực, cửa sau phòng học hơi mở ra.

Cố Dương ngoan ngoãn nâng cằm cho Phàn Uyên xem cổ của mình, trên đó đều là vết cào đỏ chót do cậu gãi, có vài vết do ngứa quá gãi mạnh thành vết xước thấm cả máu ra.


Phàn Uyên dựa vào chút ánh sáng từ khe cửa, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết cào xước đỏ trên cổ Cố Dương.


Cố Dương híp mắt rầm rì một tiếng, âm thanh hơi lớn, đèn kích hoạt giọng nói trên hành lang rực sáng.


Phàn Uyên sửng sốt một lát, ngẩng đầu nhìn Cố Dương.


Quả nhiên Cố Dương cũng sợ hết hồn, che miệng, mặt đỏ bừng.


Tiếng rầm rì “Hm” này quá…


Sao cậu lại bật lên tiếng chứ.


Hai người im lặng nhìn nhau, đèn trong hành lang lại tối dần.


Phàn uyên kéo Cố Dương, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Đừng gãi cổ nữa, cậu đã bị thương rồi.”


Cố Dương cắn môi gật đầu, song song đứng với Phàn Uyên, chỉ một lúc sau lại đưa tay lên gãi cổ, vừa vặn bắt được Phàn Uyên đánh tay.


Cố Dương oan ức, nhưng cậu vẫn nhớ không được nói to, thanh âm nói chuyện rất nhỏ:


“Cổ họng mình ngứa lắm.”


Phàn Uyên nhìn cậu một cái, đột nhiên cúi người lại gần, véo cằm Cố Dương nâng lên.


“Cậu đừng nhúc nhích, tôi thổi cho cậu, thổi một chút sẽ không ngứa.”

   

Lỗ tai Cố Dương ửng hồng, khẽ “Ừ” một tiếng, thành thật để Phàn Uyên giúp mình thổi.


Gió mát thổi trên cổ thật sự có thể làm dịu cơn ngứa trong chốc lát nhưng sau đó lại càng thêm khó chịu.


Cố Dương nghiêng đầu né tránh Phàn Uyên, không cho hắn thổi tiếp.


Sau đó cậu nhích về phía trước, dựa lên vai Phàn Uyên, gần như áp sát vào tai hắn nói:

 

“Mình muốn hát, mình có thể hát cho cậu nghe được không?”


Trong bóng tối, Cố Dương không nhìn thấy vẻ mặt Phàn Uyên, chỉ nghe thấy hắn lạnh nhạt trả lời:

“Hát đi.”


Cố Dương cẩn thận từng li từng tí mở miệng, hát một bài ca đã cũ.


“Người tôi yêu đã bay đi rồi, người yêu tôi vẫn chưa đến…”


Tiếng ca vừa cất lên, Phàn Uyên hơi ngạc nhiên:


“Làm sao cậu…”

    

Cố Dương ngăn không cho Phàn Uyên nói chuyện, vui vẻ tiếp tục hát bên tai Phàn Uyên.


“Trên cây có chim đậu, đấy là con chim gì? Hu hu hu, chim tình yêu~~~”           


Giọng Cố Dương rất nhỏ, gần như không nghe thấy hơi ngắt nhịp. Cậu chầm chậm hát đoạn “Hu hu hu”, hơi thở nhiều lần thổi qua lỗ tai Phàn Uyên.


Khoảng cách hai người quá gần, hơi thở ẩm ướt ấy lướt qua màng nhĩ vào lỗ tai. Phàn Uyên chịu đựng một lúc mới đẩy Cố Dương ra khi cậu định hát lần hai.


Cố Dương bị đẩy lùi về sau một bước, đèn kích hoạt âm thanh vì động tác đó lập tức sáng lên.


Dưới ánh đèn, đôi mắt đen của Phàn Uyên lẳng lặng nhìn Cố Dương như đang đánh giá và áp chế cậu.


“Cố Dương, cậu không cho tôi thổi cổ mình, lại cố tình muốn thổi lỗ tai tôi, cậu có ý gì đây?”


Cố Dương vô tội đi đến gần Phàn Uyên: 


“Không có gì, mình chỉ muốn hát cho cậu nghe mà thôi.”

   

Còn chưa kịp tới gần đã bị Phàn Uyên chặn trước.

     

Sau đó, Phàn Uyên mở cửa sau vào lớp học, bỏ mình Cố Dương bơ vơ nơi hành lang.


Cố Dương rón rén lại gần cửa sau, từ khe cửa nhỏ giọng gọi Phàn Uyên.


Tiếp theo khe cửa cũng bị đóng chặt mất tiêu.


Cố Dương bĩu môi, thổi tý hơi vào tai mà cũng phải phản ứng lớn như thế làm gì không biết.


Tan học, Cố Dương chạy ngay vào lớp, Phàn Uyên đã thu dọn đồ dùng xong chuẩn bị về rồi, Cố Dương thấy thế cũng không định ngăn cản.


Cậu vừa hát cho Phàn Uyên nghe một lúc, bây giờ cổ họng không khó chịu nữa.


Về đến nhà, Cố Dương soi gương xem cổ mình.


Lẽ nào “Chim họa mi” này chỉ là hát cho Phàn Uyên nghe thì sẽ ổn?


Tuy rằng cậu cảm thấy thanh âm lúc hát nghe hay hơn chút, nhưng bàn tay vàng thật sự chỉ có mỗi thế này sao?


Rất nhanh, cơn ngứa nơi cuống họng lại xuất hiện nói cho Cố Dương biết cậu quá ngây thơ rồi, từ việc đánh giá tác dụng phụ của “Nàng tiên cá”, có thể thấy tác dụng phụ của “Chim họa mi” không thể nào chỉ là hát vu vơ vài câu là giải quyết hoàn toàn.


Cố Dương cầm điện thoại di động gửi tin nhắn wechat cho Phàn Uyên, gửi từng tin một, tất cả đều là ghi âm giọng hát, lặp đi lặp lại mấy câu giống nhau.


Bó tay rồi, cậu chỉ muốn hát bài đó thôi.


Trong nhà Phàn Uyên phía xa xa, điện thoại di động rung mãi mới được chủ nhân cầm lên mở máy ấn nghe tin nhắn thoại.


Nghe giọng Cố Dương lại hát lên bài ca từ đời nào đó, hát đến đoạn “Huhuhu~” Phàn Uyên bấm tắt nó đi.


Tin nhắn thoại sau đấy của Cố Dương đều như đá chìm vô biển, thế nên cậu quyết định gửi yêu cầu gọi video, tất nhiên cũng chẳng ai trả lời.


Cậu đi vòng quanh phòng, lâu lâu lại gãi cổ một cái, cổ bị cậu gãi trầy xước, vừa đau vừa ngứa.


Cuối cùng, Cố Dương cũng không thể ngồi yên, đi giày vào, chưa kịp mặc áo khoác đã xông ra ngoài cửa.


Cậu bắt taxi đến nhà Phàn Uyên, được dì giúp việc mở cửa cho vào.


Dì định thông báo cho Phàn Uyên biết nhưng Cố Dương đã ngăn lại, Cố Dương sống ở đây một đoạn thời gian, dì quen cậu rồi nên bà yên tâm để cậu đi lên.


Cố Dương lén lén lút lút đi chân trần lên tầng, nửa đường tự nhiên quay đầu ngẩn ngơ nhìn chiếc lồng chim sắt cũ nát đã phai màu.


Cánh cửa lồng đã bị hỏng, bên trong trống rỗng, nhìn qua như đồ cổ, không biết nó có từ bao giờ.


Lồng chim ở đấy khá lâu, hồi trước Cố Dương nhìn thấy không có cảm giác gì, chẳng biết sao hôm nay mới nhìn trong lòng lại dâng lên một cảm giác kì lạ.


Nhưng ngay sau đấy cậu bỏ qua cảm giác này, lặng lẽ đi đến phòng ngủ Phàn Uyên.


Cậu gõ cửa một lần, không ai trả lời, úp sát cửa lắng nghe thì không nghe thấy tiếng động gì.


Cố Dường nghĩ thầm vậy thì đừng trách mình, yên lặng đẩy cửa bước vào.

 

Phòng ngủ của Phàn Uyên vẫn gọn gàng như cũ, phòng tắm đang sáng đèn, từ trong vọng ra tiếng nước ào ào.


Cố Dương bí mật ngồi xồm trước cửa phòng tắm, hắng giọng bắt đầu khẽ hát.


Quả nhiên chỉ cần hát cho Phàn Uyên khi ở gần hắn, cảm giác khó chịu chỗ cổ họng sẽ giảm bớt nhiều.


Cố Dương thở phào nhẹ nhõm, tay nắm chốt cửa trên đầu đột nhiên chuyển động, cậu quá căng thẳng, đầu kẹt mạng một lát, không kịp nghĩ đã trốn vào trong tủ quần áo của Phàn Uyên.


Qua khe hở trong tủ quần áo, Cố Dương nhìn thấy Phàn Uyen mặc áo choàng tắm bước ra, cầm khăn mặt trong tay lau tóc rồi đi đến bên giường, giống như bây giờ không có ý lại gần tủ quần áo. 


Cố Dương lo lắng nắm ống tay áo sơ mi bên cạnh, trong miệng không tự chủ được nhỏ giọng ca hát, đôi mắt nhìn Phàn Uyên chăm chú.


Phàn Uyên đang khom lưng lấy gì đó trên đầu giường, ngón tay Cố Dương nắm chặt tay áo Phàn Uyên, trong tủ tràn ngập mùi hương quen thuộc, mùi vị của Phàn Uyên.


Nhưng lúc này mùi hương này cũng không thể giảm bớt sự căng thẳng của cậu. 


Cậu căng thẳng đến mức giọng hát cũng hơi run.

     

Phàn Uyên quay lưng về phía cậu, không biết cầm cái gì đi ngang qua tủ quần áo định ra ngoài.

   

Cố Dương vẫn còn đang ậm ừ đoạn ”Huhuhu”, tim lại gần như nhảy ra ngoài, đợi Phàn Uyên đi rồi cậu mới có thể lẻn ra rời đi.


Ai biết Phàn Uyên vừa bước tới cửa đột nhiên xoay người lao tới cửa tủ quần áo, vừa mở cửa ra, đồ vật đang cầm trong tay hắn cũng đâm tới.


Đó là một con dao đã được mài sắc!


Phàn Uyên đã sớm để ý trong phòng có người lẻn vào, đề phòng người xấu mới cầm con dao mở tủ quần áo, không nghĩ rằng người ở bên trong là Cố Dương.


Tuy nhiên dao đã đâm rồi, không kịp thu lại nên hắn chỉ có thể duỗi một tay khác đi chặn, máu chảy tí tách.


Trái tim Cố Dương co rút, nhìn Phàn Uyên mở tủ dùng dao đâm tới.


Vào khoảnh khắc ấy, sau lưng cậu nóng lên, một đôi cánh chim to lớn màu đen tuyền xuyên qua lớp áo vươn rộng ra, những chiếc lông vũ màu quạ chậm rãi rơi xuống giữa hai người.


Con dao rớt xuống đất tạo ra một tiếng động nghẹt thở.


Phàn Uyên đang đứng, hai tay buông thõng bên người, vết thương đáng sợ dài 10cm trên cánh tay trái đang điên cuồng chảy máu.


Cố Dương ngồi xổm trước mặt Phàn Uyên, đôi cánh chim khổng lồ duỗi ra sau lưng, những chiếc lông vũ đen sẫm bay xuống khi cậu run rẩy.


Phàn Uyên lùi về sau một bước, nhìn Cố Dương, đối mắt đen không phân biệt được cảm xúc, âm thanh lạnh lẽo.


“Cố Dương, cậu rốt cuộc… là thứ gì?”


Đại não chết máy do kinh hãi của Cố Dương cũng dần dần hoạt động lại, tầm mắt cậu gắt gao dán vào cánh tay không ngừng chảy máu của Phàn Uyên, tim đập dữ dội.


Phàn Uyên lùi về sau, cậu tiến về phía trước, đưa tay hướng Phàn Uyên.


Phàn Uyên nhìn bàn tay Cố Dương, cuối cùng cũng dừng lại bước chân lùi về sau, đứng yên tại chỗ tùy ý Cố Dương nắm chặt cánh tay chưa khô máu của mình. 


Cố Dương nhìn vết thương đáng sợ trên cánh tay hoàn mĩ, ánh mắt có chút nóng bỏng.

  

"Xin lỗi..."


Cố Dương nhẹ nhàng thổi lên vết thương, theo bàn năng chậm rãi cúi đầu.


Phàn Uyên mắt thấy Cố Dương đặt môi kề sát vết thương, tùng chút từng chút hôn lên.


Đôi môi Cố Dương bê bết máu, lông mi run rẩy.


Vết thương của Phàn Uyên lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được lành lại.


Vết thương nhanh chóng biến mất, chỉ còn ống tay áo bị rách và vết máu xung quanh chứng minh nó từng tồn tại.

     

Cố Dương buông tay ra, cậu vẫn quỳ gối trên đất, cúi đầu xuống, đôi cánh chim phờ phạc rũ.


“Mình không biết mình là thứ gì, nhưng mình sẽ không hại cậu.”


Cố Dương rất áy náy, không ngờ rằng hành động vô ý của mình lại khiến Phàn Uyên phản ứng lớn như vậy.


Cũng trách cậu mấy ngày nay sống chung với Phàn Uyên quen rồi mà quên mất quá khứ của hắn, quên mất sự cẩn thận chôn trong xương ấy.

         

Phàn Uyên nửa ngày không lên tiếng, Cố Dương không dám ngẩng đầu, tầm mắt dần dần mờ mịt, tấm thảm trước mặt ướt một khối nhỏ.


Trong lúc Cố Dương còn đang hoảng hốt, Phàn uyên bất ngờ véo eo cậu nhấc bổng lên.


Cố Dương cũng là con trai, vóc dáng không lùn chút nào, lúc này bị Phàn Uyên giương cao, hai tay luống cuống nắm lấy cổ tay Phàn Uyên, cánh chim mở rộng ra che mất ánh sáng.


Phàn Uyên ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cố Dương: “ Cuối cũng cũng có thể nhìn thấy mặt, cậu cúi đầu mãi thế làm gì?”


Nước mắt chảy dài trên má Cố Dương, đập vào cánh tay Phàn Uyên.


Phàn Uyên thả Cố Dương xuống, chạm vào phần liên tiếp đôi cánh với vai cậu.


Đụng chạm như có như không khiến Cố Dương nghiêng đầu cắn chặt môi, nhưng cậu vẫn tin  tưởng dang rộng đôi cánh tùy Phàn Uyên khám phá.


“Cậu không phải người cá nữa, sao còn có thể khóc nhiều như vậy?”


Cố Dương mím môi, đập đầu vào bả vai Phàn Uyên, nghẹn ngào vài tiếng, không nhịn được mà lại cất giọng hát.


Phàn Uyên nghiêng tai lắng nghe, khẽ cười thành tiếng.


Nghe Cố Dương hát: “Con chim tình yêu này đã bay đi, chim tình yêu của tôi vẫn chưa tới ~~~”     


     Tác giả có lời muốn nói: Lộ ra nụ cười thuần khiết:)

          

Edit: Bài hát Cố Dương hát trong chương này tui nghe qua rồi, lý do vì sao ẻm chọn bài này thì tui nghĩ do ẻm cũng là chim =))))



 Link: Bài hát

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét