Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 22

Edit: I


Khoảng thời gian Phàn Uyên và Cố Dương xin nghỉ, trong lớp đã thay đổi chỗ ngồi một lần. Phàn Uyên chuyển từ vị trí cạnh cửa sổ sang vị trí sát với cửa sau lớp học, Cố Dương chuyển ra dãy giữa.


Cố Dương đi đến chỗ ngồi mới, chợt nhận khoảng cách giữa mình với Phàn Uyên quá xa xôi cách trở, cậu nhanh trí lấy tất cả đồ ăn vặt từ nhà Phàn Uyên trong balo ra hối lộ mấy bạn học gần đó để đẩy bàn vào kế bên Phàn Uyên. 


Phàn Uyên chống một tay đỡ má nhìn Cố Dương ôm balo phẳng lì lon ton chạy tới, gõ bàn nói.


"Đấy không phải đều là những thứ cậu thích ăn nhất à? Chia người khác không đau lòng sao?"


Phàn Uyên không hỏi thì thôi, vừa hỏi dây thần kinh oan ức của Cố Dương lập tức online.


Bàn hai người đẩy lại gần nhau, chân chạm chân, Cố Dương nằm bò nửa người trên bàn Phàn Uyên.


"Nhưng, nhưng, cũng đã hết mất rồi."

     

Phàn Uyên cúi xuống, cầm ba lô dưới bàn lên, đưa cho Cố Dương.


Cố Dương nghi ngờ nhận lấy, mở ba lô ra, cậu phát hiện trong đó cũng nhét một đống đồ ăn vặt, tất cả đều là đồ cậu từng ăn ở nhà Phàn Uyên mấy ngày nay.


Cố Dương ôm chặt balo như bảo vệ kho báu nào đó.


"Cậu cho mình rồi thì không hối hận đâu."


Phàn Uyên có như không nở nụ cười, đưa cho Cố Dương một chai nước.

     

"Nhớ trả lại ba lô cho tôi."


Cố Dương ngẩn người nhìn chai nước trên tay Phàn Uyên, cậu không biết nên giải thích thế nào chuyện mình tạm thời sẽ không biến thành người cá nữa.


Cũng không biết Phàn Uyên biết xong sẽ vui hay thế nào.


Phàn Uyên thấy cậu không muốn nhận, để chai nước lên bàn, xoay người mở sách vở, nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập.


Cố Dương nhét ba lô Phàn Uyên vào trong ngăn bàn, lấy ra một đóa hoa dại từ trong lòng cắm vào lọ thủy tinh chứa đầy trân châu.

  

Phàn Uyên liếc qua, không lên tiếng, ánh mắt hắn vừa nhìn qua đã biết bông hoa này được ngắt từ trong sân nhà mình.

     

Cô bé ngồi hàng trước quay đầu nở nụ cười đầy ẩn ý với Cố Dương.


Cố Dương thấy cô, vui vẻ gọi:


"Bạn học Phan, thật trùng hợp."


Phan Phỉ cố kìm nén hưng phấn.


"Không phải trùng hợp đâu, tui biết trước rồi đó, hì hì hì!"


Vừa nói vừa quay người.


Cố Dương không hiểu Phan Phỉ biết gì, ngây ngô rút trong ba lô thanh kẹo bạc hà ăn một viên, suy nghĩ một chút lại lấy thêm một viên lột vỏ đút cho Phàn Uyên.

 

Viên kẹo màu xanh nhạt được đầu ngón tay Cố Dương đẩy vào miệng Phàn Uyên, Phàn Uyên há miệng ngậm lấy, môi lưỡi mát lạnh dường như đụng phải ngón tay cậu.


Cố Dương giật mình rụt tay về, để hai tay xuống dưới bàn, mân mê đầu ngón tay.

     

Lúc này, Trác Uyển hấp tấp chạy vào lớp, trong miệng cô hình như ngậm cái gì, giọng nói có chút khó nghe, mà âm thanh vẫn rất lớn.

  

Cô vừa vào đã thấy mặt Cố Dương đang đỏ bừng.

 

"Phàn Uyên, Cố Dương, hai đứa đi học lại rồi à! Cố Dương, sao mặt em lại đỏ như vậy? Em có còn sốt nữa không?"


Ngay khi cô nói xong, mấy bạn học cười khúc khích ra tiếng, gương mặt Cố Dương càng đỏ hơn, cúi gầm xuống lắc đầu.     

 

Giọng cô Trác Uyển bởi vì đang ngậm gì đó phát âm không rõ nghe rất buồn cười     

    

Phan Phỉ ngồi hàng trước bả vai run rẩy liên tục, mãi mới nghẹn lại được.


Rõ ràng Trác Uyển cũng nhận ra phát âm của mình có vấn đề, cô nhả vật đang ngậm ra.


"Xin lỗi cả lớp, cổ họng cô có chút đau, cô ăn kẹo ngậm giảm bớt, mấy đứa đừng có cười."

 

Hơn một tuần không đến, Cố Dương cũng hơi nhớ trường nhớ lớp, khi ửng hồng trên mặt nhạt dần, cậu bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.

 

Chỉ là trong lúc nghe, ngứa tay ngứa chân làm vài động tác nhỏ.


Ví dụ như nhàm chán kéo tay áo Phàn Uyên hay bất ngờ dùng đầu gối đụng chân Phàn Uyên.


Suốt toàn bộ thời gian, Phàn Uyên giống như cây tùng, yên tĩnh thẳng tắp không dao động tý gì, coi như Cố Dương không tồn tại.


Về phương diện học tập, Phàn Uyên rất nghiêm khắc với bản thân, sau khi độ hảo cảm lên 10, cái sự nghiêm khắc đó phát triển từ CHỈ quản lý bản thân sang quản lý cả Cố Dương.


Bên ngoài Cố Dương phàn nàn thì phàn nàn nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời Phàn Uyên.


Sắp đến tiết cuối cùng của lớp trước khi tự học buổi tổi


Cố Dương đang làm bài, tự nhiên cảm giác hơi ngứa cổ họng.


Cậu để bút xuống gãi cổ, cảm giác ngứa ngáy này dường như lan từ trong ra ngoài, gãi cũng không đỡ.

 

Phàn Uyên để ý Cố Dương hình như là lạ, nghĩ rằng cậu lại muốn biến thành người cá, ngay lập tức mở nắp chai nước đưa cho cậu.  


"Lại nữa?"


Cố Dương uống mấy ngụm, lắc đầu với Phàn Uyên.

     

Nước lạnh mát mẻ nhuận cổ họng, cảm giác ngứa ngày cũng bớt đi một chút, Cố Dương không quan tâm mà tiếp tục làm bài, thi thoảng lại gãi cổ, để lại vài vệt đỏ trên da.


Lúc Cố Dương định gãi tiếp, Phàn Uyên đã giữ cổ tay cậu lại..

     

Phàn Uyên đặt bút xuống, nhìn qua giáo viên trên bục giảng, ghé sát vào cổ Cố Dương, dùng đầu ngón tay chạm vào những vệt đỏ đến chói mắt kia.


"Cổ cậu bị làm sao? Gãi liên tục vậy?"


Cổ Cố Dương bị Phàn Uyên chạm vào, hầu kết của cậu khó chịu trượt lên trượt xuống, thế nên những vệt đỏ xung quanh càng dễ thấy.


"Cổ họng mình ngứa lắm."


Phàn Uyên rút tay về, đưa lên sờ trán Cố Dương.


"Cậu thật sự bị ốm rồi?"


Cố Dương cúi đầu luống cuống che cổ.  

     

"Có vẻ như không phải đâu."


Trong lòng cậu mơ hồ có cảm giác, chuyện cổ họng ngứa e rằng có liên quan đến bàn tay vàng "Chim sơn ca".


Cố Dương đè thấp thân thể, nhỏ giọng cầu xin Phàn Uyên:


“Mình muốn ngồi bên trong.”


Phàn Uyên đổi chỗ cho cậu, Cố Dương dựng sách lên che hết bản thân, nghiêng đầu nằm nhoài trên bàn nhìn Phàn Uyên.


Phàn Uyên giống như biết chắc Cố Dương không chỉ đơn giản muốn đổi chỗ ngồi, bình tĩnh chờ cậu nói chuyện.


Cố Dương mím môi, bàn tay đặt trên bàn di chuyển từng chút từng chút một, tới gần bàn tay phải đang giữ quyển sách của Phàn Uyên

    

Phàn Uyên tay trái chống mặt, ngiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Dương, xem cậu rốt cuộc muốn làm gì.


Cố Dương liếc lên nhìn Phàn Uyên, tầm mắt vừa bắt gặp đã rời đi.


Ngón tay cậu tách ra, bắt ngón út Phàn Uyên, trêu chọc chút lại rút về.


Cậu thấy Phàn Uyên không nhúc nhích, lại bắt một lát, dần dần được voi đòi tiên, cầm lấy tay Phàn Uyên về phía mình.


Không gian bốn phía xung quanh hai người như cách biệt với lớp học, ngay cả khi tan học cả hai cũng không phát hiện, âm thanh ồn ào nơi lớp học không thể lọt vào tai họ.


Động tác của Cố Dương rất chậm, ánh mắt cũng muốn trốn tránh, nhưng hết lần này tới lần khác lại không nhịn được nhìn Phàn Uyên vài lần, lông mi hắn vừa dài vừa dày, rủ xuống để lại bóng mi trên má.


Tiếng chuông giờ tự học buổi tối vang lên, Cố Dương cuối cùng cũng nắm được tay Phàn Uyên đến trước ngực mình.


Ngón trỏ cậu cuốn ngón út Phàn Uyên chạm vào hầu kết của mình, nhẹ giọng thì thầm gì đó nhưng đã bị tiếng chuông nhấn chìm.


Phàn Uyên không nghe thấy, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của Cố Dương hơi đóng mở.      


Hắn nghiêng người qua, nằm một chỗ như Cố Dương, hai người gần như chạm đầu vào nhau, cùng trốn sau cuốn sách.


Phàn Uyên thấp giọng hỏi: “Cậu nói gì vậy?”

Khoảng cách đột nhiên rút ngắn, Cố Dương quay đầu qua chỗ khác, lúc nói chuyện hầu kết lướt qua trên đầu ngón tay Phàn Uyên.


“Sờ, sờ chỗ này của mình đi.”   


“Chỗ nào?” Ngón tay Phàn Uyên tự nhiên di duyển, vẽ một vòng tròn quanh hầu kết Cố Dương.


Cố Dương nằm liệt trên bàn, giấu hai má trong vòng tay, chỉ lộ ra một bên tai đã đỏ chót, gật đầu.


Phàn Uyên nhìn chăm chú vào vành tai đỏ bừng của Cố Dương, nhìn lúc lâu, đột nhiên rút tay, kéo dài khoảng cách với Cố Dương.

 

"Không muốn."

     

Cố Dương vẫn cứ nằm úp sấp trên bàn, vai hơi run, dường như cậu không ngờ rằng người đã cưng chiều cậu vô hạn cậu mấy ngày nay sẽ từ chối mình.

  

Trong lớp sớm yên tĩnh từ lâu, chỉ có tiếng giấy bút ma sát sột soạt.


Cố Dương cắn môi, lộ ra vẻ mặt ngộp đến hồng, chóp mũi ửng đỏ cầu khẩn nhìn Phàn Uyên.


Cậu cầm tay phải đang buông xuống của Phàn Uyên, tay cầm ngón út nhẹ nhàng lắc lư, âm thanh nhỏ bé đáng thương.


“Phàn Uyên, làm ơn sờ chỗ này của mình.”


Phàn Uyên không nói thêm lời nào, đôi mắt đen láy chuyên chú nhìn Cố Dương, để cậu cầm tay mình tới gần chiếc cổ trắng nõn.


Sự đụng chạm của Phàn Uyên giống như cơn gió mát, thổi bay những cảm giác ngứa ngáy khó chịu nơi cổ họng Cố Dương.


Cậu ôm bàn tay đang để dưới cánh tay mình của Phàn Uyên vào lòng, tự động dâng ra vị trí yếu ớt nhất là chiếc cổ mảnh mai, mềm mại của bản thân trên tay Phàn Uyên, thể hiện sự tin tưởng và ỷ lại.


Ngón tay Phàn Uyên hơi động đậy, năm ngón tay xòe ra, đặt toàn bộ lên cổ Cố Dương, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng mạch đập đang nhảy.


Cố Dương được như ý muốn, hai tay ôm lấy cánh tay Phàn Uyên, cười híp cả mắt lôi kéo cánh tay hắn về phía mình, thấp giọng nói.


“Cậu muốn nghe hát không? Mình hát cho cậu nghe nhé? Đảm bảo hay”


Phàn Uyên chưa kịp lên tiếng, đài phát thanh phía trước phòng học đột nhiên truyền đến một âm thanh gầm lên giận giữ.


“Hai bạn học nam lớp 12-1 ngồi hàng cuối dựa về phía tường. Đứng dậy cho tôi. Giờ tự học buổi tối không chăm chú học tập cho giỏi! Ôm ôm ấp ấp ra thể thống gì?


Lớp 12-1


Dựa về phía tường.

     

Ngồi hàng cuối.


Hai bạn nam cùng lớp.


Ánh mắt vốn chăm chỉ học hành trong giờ tự học buổi tối của Trác Uyển đã bị Cố Dương và Phàn Uyên thu hút, không chỉ mình cô, mà là cả lớp luôn.


Cố Dương sợ tới mức buông tay Phàn Uyên bật dậy, Phàn Uyên vẫn ngồi đấy, xòe năm ngón tay nhìn lòng bàn tay trống rống, tiếc nuối chậm rãi đứng lên.  


Phan Phỉ quay đầu lại thì thầm: “Quên không nói cho các cậu biết. Khi hai người xin nghỉ, trường mình có thêm thầy chủ nhiệm mới đến, hơn 40 tuổi, hói đầu, thích theo dõi học sinh qua camera! Thỉnh thoảng lại dùng đài phát thanh của trường để gọi tên.”      

    

Camera???


Cố Dương nhìn quanh thì thấy sau lưng họ có một cái camera đang theo dõi.


Hồi trước Cố Dương và Phàn Uyên ngồi hàng bên trái phia dưới lớp học, máy ở bên phải, chỗ bọn họ tình cờ là góc chết duy nhất của camera. Vì vậy Cố Dương chưa từng quan tâm đến nó. Không nghĩ rằng vừa đổi chỗ đã trúng chiêu.


Trác Uyển cau mày bước tới, đứng trước mặt nhìn hai người.


“Vừa nãy hai em làm gì vậy?”


Cố Dương giấu cổ trong áo khoác đồng phục kéo khóa cao, lắc đầu.

     

Phàn Uyên khá bình tĩnh: “Cô Trác, bọn em không làm gì cả.”


Trác Uyển xem kĩ bọn họ một lúc mới gật đầu: 


“Được rồi, chú ý học tập, đừng đùa nghịch, ngồi xuống đi.”


Hai người vừa ngồi xuống, đài phát thanh lại truyền ra tiếng rống.


“Ai cho ngồi xuống, bạn nam gần tường nhất đứng dậy cho tôi, ra ngoài hành lang phạt đứng, tôi nhìn hai cậu nửa ngày rồi, nhàn rỗi không chuyên tâm học.”


Mặt Cố Dương đỏ bừng, cúi đầu ra ngoài từ của sau, đứng trên hành lang.


Trác Uyển quay về bục giảng, trong lòng hơi bực mình.


Đài phát thanh không vang lên nữa, ông thầy chủ nhiệm mới tới kia chắc không theo dõi camera tiếp.


Khi Trác Uyển chú ý dãy cuối, cô phát hiện Phàn Uyên mất tích rồi, cô thở dài, không quan tâm.


Đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang không hề sáng lên, Cố Dương đứng dựa vào tường, đột nhiên thấy bên cạnh có thêm một người.

     

Cậu ngẩng đầu lên vừa định nói thì Phàn Uyên đặt ngón trỏ lên môi ý bảo im lặng.


Phàn Uyên cúi đầu để sát mặt gần Cố Dương, dùng một tay ấn bả vai cậu, tay còn lại từ từ kéo khóa áo xuống, giọng nói như dán sát bên tai Cố Dương.


“Cho tôi nhìn cổ cậu nào.”


Tác giả có chuyện muốn nói: Mọi người cho rằng "Chim họa mi" chỉ đơn giản là vừa hát vừa sờ cổ sao?  Ngây thơ.


Edit: Ngây thơ =))))

7 nhận xét: