Chương 13: Cá cũng cần tranh giành tình cảm
Edit: Hạ Y
Beta: Dẹo; A Meo
Dạ minh châu – đã lấy được!
Thanh âm của hệ thống lâu rồi chưa được nghe vang lên lần nữa, nghe
cứ như thiên âm vậy, Lý Ngư rất là hạnh phúc. Tất nhiên dù gì Cảnh vương cũng
đang còn đứng trước mặt nên vẫn phải bớt phóng túng một chút, cậu không
thể không giấu diếm Cảnh vương mà tiến vào hệ thống.
Ngay lúc nhiệm vụ “Dạ minh châu” hoàn thành, Lý Ngư ngay lập tức
muốn nhả dạ minh châu ra, dù gì nó cũng chả có ích gì với cậu cả, cũng không
thể cứ ngậm nó trong miệng mãi. Nhưng ngại Cảnh vương và Vương Hỉ đều tụ lại
trước vại sứ thanh hoa, hai mắt lòe lòe nhìn cậu.
Lý Ngư: “......”
Lý Ngư cảm thấy nếu bây giờ cậu dám ném dạ minh châu đi, không
chừng sẽ bị ánh mắt như đao của bạo quân giết chết.
Chắc là Cảnh vương cảm thấy cậu rất thích hạt châu nhỏ này nên mới
cho cậu nhỉ?
Cậu chỉ có thể nói xin lỗi, không thể vứt hạt châu đi nhưng cũng
không thể cứ ngậm nó mãi được, cả miệng cá vừa đau vừa xót...
Lý Ngư suy nghĩ một hồi, chuyển chỗ để hạt châu vào vại, cứng ngắc
đẩy đẩy hạt châu, hạt châu lăn hai ba vòng rồi dừng lại, Lý Ngư lại tiếp tục
dùng miệng đẩy nó đi, đẩy dạ minh châu ra thật xa.
Cứ coi như là đang đá bóng đi, Lý Ngư vừa tự an ủi vừa chơi vui
quên trời.
“Điện hạ xem nè, vật nhỏ rất thích hạt châu ngài thưởng cho nó,
đây là đang chơi bóng đó.”
Vừa nãy cá chép nhỏ biết nhảy lên mừng rỡ, còn hiểu ý nhận dạ minh
châu từ tay chủ nhân, làm Vương Hỉ vô cùng kích động.
Éc, tuy rằng hạt châu này đúng là vô giá, Vương công công đau lòng
thay cho Quý phi.
Dạ minh châu bị cá chép nhỏ đẩy qua đẩy lại chơi đùa, ánh sáng
trong trẻo lấp ló ảnh cá màu xám bạc, có thể nói là kỳ cảnh khó gặp.
Cảnh vương cười nhạt, cá nhỏ quả nhiên là muốn lấy hạt châu.
Lý Ngư đẩy hạt châu thẳng vào một góc sáng sủa, làm bộ chơi mệt
rồi cần nghỉ ngơi, nằm trên giường đá tiến vào hệ thống.
Quả nhiên, lời nhắc nhận phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh
đập ngay vào mặt cậu.
Lý Ngư kiềm chế tâm trạng nhộn nhạo, nghiêm túc đọc xong hướng dẫn
sử dụng của thuốc biến hình, vừa muốn tính toán những thứ thu hoạch được thì
bỗng lóe lên một suy nghĩ, nhớ tới một việc.
Cái lọ đựng thuốc phong cách cổ xưa có khắc hoa văn cậu không hiểu
này nhìn có vẻ không lớn, nhưng nếu trực tiếp nhận lấy, thì một con cá như cậu
biết cất nó ở đâu?
Chẳng lẽ để nó lơ lửng trong cái không gian đầy nước kia?
... Hình như có hơi xuất thần.
Lý Ngư tính toán rất nhanh, hỏi hệ thống: nếu không nhận ngay thì
thuốc biến hình có bị lấy mất hay không?
Hệ thống: “Không. Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ sẽ luôn ở đó.”
Lý Ngư gật đầu: Tốt lắm, trước hết cứ để phần thưởng đó đi, chờ
tới lúc tao cần dùng thì nhận xong dùng ngay!
Hệ thống: “......”
Lý Ngư phát hiện mình đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới, dù tùy
thân không gian của mình không đủ lớn thì cũng không có gì phiền toái, cậu có
thể dùng cách thông minh này để giữ đồ, không cần phải lo lắng. Bị hệ thống hãm
hại bao lâu nay, thỉnh thoảng chơi xấu lại nó cũng không tồi ha!
Mới đầu nghe nói có thuốc biến hình, cậu rất hạnh phúc. Nhưng cẩn
thận suy xét lại thì thuốc này cũng không thể tùy tiện sử dụng, vốn thế giới
trong sách này không có người nào là cậu, nếu hiện thân người bừa bãi có thể sẽ
dẫn đến hỗn loạn, vả lại thời gian biến hình chỉ có một canh giờ, thời cơ biến
hình phải dành cho chính sự, những chuyện cực kỳ quan trọng. Những chuyện đó
trước tiên phải được vạch kế hoạch rõ ràng, còn phải tìm được đường lui thích
hợp, tránh trường hợp biến về thành cá trước mặt mọi người, như vậy không được.
Dù sao thì thuốc đã về tay rồi, không cần phải gấp.
Lý Ngư tự hào đóng nhiệm vụ “Dạ minh châu” lại, lại kiểm tra nhiệm
vụ chính lần nữa, ngay lập tức cậu cảm thấy héo hon.
Thời gian đếm ngược của nhiệm vụ “Ở chung” đang giảm dần, nhắc cậu
đã gần đến kỳ hạn cuối còn lại chưa đến một ngày.
Nếu không thể hoàn thành lần lượt các nhiệm vụ chính, cho dù cậu
có thuốc cũng không thể sử dụng.
Lý Ngư: Vào những lúc thế này, hệ thống chuyên hãm hại cá ngay cả
một cái gợi ý cũng không thèm cho, chẳng lẽ lương tâm không biết đau à?
Hệ thống: “Hệ thống không có lương tâm. Xin ký chủ kiên nhẫn hoàn
thành nhiệm vụ.”
Lý Ngư: “......”
Đúng là một cái hệ thống không hề có chút tình cảm nào hết.
Lý Ngư ra ngoài, đêm dài yên tĩnh, dạ minh châu phát ra ánh huỳnh
quang nhè nhẹ, chiếu cả vại sứ thanh hoa sáng như ban ngày.
Lý Ngư khoát cái chăn thủy sinh lên che ánh sáng của dạ minh châu
lại, cá ngáp một hơi, dựa vào dạ minh châu ngủ.
Đến khi thức dậy, Lý Ngư ngửi thấy mùi mực, cách đó không xa là
một loạt thức ăn cho cá cậu giấu đi định tặng cho Cảnh vương.
Cảnh vương không chút phản ứng trước lễ vật của cậu, mà lễ vật này
lấy ra không dùng sẽ bị hư, nên Lý Ngư tự mình đi giải quyết.
Ăn thức ăn cho cá xong, cậu nhớ tới nhiệm vụ chính xúi quẩy sắp
tới kỳ hạn, chẳng lẽ cậu lại trơ mắt nhìn nó trôi qua như vậy sao?
Không có chuyện đó đâu, cậu phải theo dõi xem Cảnh vương làm gì,
sau đó sáp lại cọ một cái, tranh thủ tương tác một chút, ra sức lung tung chi
bằng tinh thần mạnh mẽ.
Lý Ngư nghe thấy tiếng động của Cảnh vương trong phòng, dùng cái
đuôi đã được luyện quen, nhảy ra khỏi vại cá, lần này cậu định bám vào thành
vại, ghé vào trên vại chứ không phải chỉ có thể liếc mắt nhìn một cái rồi rớt
về vại. Đây là động tác mới cậu chưa từng luyện tập, vậy mà lại đòi bám vào
thành vại, nó còn đòi hỏi thân và vây cá phải phối hợp nhịp nhàng với nhau, thế
nhưng cậu lại làm không quá tốt.
Cảnh vương đang viết chữ ở bàn bên cạnh chợt nghe thấy một tiếng
vang nhỏ, là cá chép nhỏ quẩy đuôi nhảy qua đây.
Cảnh vương từng thấy cá chép vẫy đuôi nên không hề kinh ngạc, lúc
ở Càn Thanh cung có nghe Cừu thị nói cá chép biết bay, hoàng đế không tin nhưng
Cảnh vương lại không nghi ngờ gì. Hắn biết con cá nhà mình thật sự có thể dùng
một cách đặc biệt để “bay”, chỉ là Cảnh vương sẽ không đỡ lời giúp Cừu thị.
Giờ đây nhìn thấy con cá này lại nhảy dựng lên như thế, dáng vẻ
Cảnh vương vẫn ung dung thản nhiên, không vội bỏ bút xuống.
Nhưng mà chỉ trong phút chốc, con cá này chẳng những không té
xuống mà lại bám vào thành vại, vây cá đuôi cá vẫy lung tung, khiến con cá tụt
dần xuống.
Sau đó thở phù phù.
Cảnh vương: “......”
Cá chép nhỏ như là thấy không phục, lại lập tức nhảy dựng lên.
Cảnh vương: “.........”
Cảnh vương cũng đoán được đại khái con cá này muốn làm gì, ngay
lúc con cá này lần thứ hai bám vào thành vại vẫy đạp lung tung thì hắn đúng lúc
xách nó lên.
Lý Ngư: ???
Cá chép nhỏ đang cố gắng đấu tranh đột nhiên lại cảm thấy thân thể
nhẹ bổng, được người ta xách lên cao, ngẩng đầu lên nhìn, không phải Cảnh vương
thì là ai.
Lý Ngư vui mừng dùng đuôi quấn lấy ngón tay Cảnh vương: "Chủ
nhân, người tới giúp ta à".
Cảnh vương: “......”
Ngón tay có hơi nhột. Cảnh vương cầm cá ho nhẹ một tiếng, hắn ra
tay quá nhanh, trước đó không có chuẩn bị thứ gì có thể đựng cá, sợ cá nhỏ rời
nước quá lâu sẽ chịu không nổi, Cảnh vương đặt cá vào một chung trà sạch sẽ
trên bàn công văn gần đó.
Chung trà này được làm bằng bạch ngọc, bao quanh là những hoa văn
màu xanh, hình dạng như một đóa hoa, chỉ đựng vừa một con cá. Cảnh vương lại đổ
vào chung trà một ít nước trong, chung trà rất cạn, cá chép nhỏ ở trong chung
trà, có thể dễ dàng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh.
Mặc dù cậu đã vào phòng của Cảnh vương rồi, nhưng tầm nhìn của cá
vẫn còn hữu hạn, cả ngày đều chỉ nghe thấy tiếng người đi tới đi lui chứ chưa
thấy được hình dạng căn phòng ra sao cả, nhưng mà nhanh thôi, cậu sẽ được thấy
mọi thứ rõ ràng.
Cá chép nhỏ thấy có hơi thất vọng.
Đã thấy được Càn Thanh cung tinh xảo xa hoa, so ra thì phòng ngủ
của Cảnh vương có hơi mộc mạc. Tổng kết là khiêm tốn, giản lược, chín chắn quả
thật rất phù hợp với khí chất trong trẻo lạnh lùng của bạo quân. Trừ những thứ
tất yếu ra thì đồ trang trí ít ỏi đến đáng thương, trông có chút giống một động
băng.
Không sao cả, Lý Ngư thầm nghĩ: dù sao sự tồn tại của cậu là để
thay đổi tính tình của bạo quân, nói không chừng sau này có thể sưởi ấm cái
động băng này.
Trước mắt cậu lúc này, bên cạnh chung trà là bút mực, sau khi Cảnh
vương bố trí cho cậu xong rồi thì lại ngồi xuống nhấc bút lên.
Thì ra là đang luyện chữ vẽ tranh, Lý Ngư nhớ tới mình ngửi được
mùi mực, hưng phấn lắc lư cái đuôi, mấy cái này cậu biết cũng không ít đâu nha,
có thể góp ý cho Cảnh vương.
Cá chép nhỏ hưng phấn, vểnh cao cái đuôi lên, Cảnh vương quay đầu
thoáng nhìn qua cảnh cáo khiến Lý Ngư rũ đuôi xuống. Khó khăn lắm mới được ra
khỏi vại cá, lỡ như làm ướt trang giấy Cảnh vương đang viết hoặc là công văn đã
được phê duyệt thì chắc chắn sẽ bị phạt bắt về.
Cá chép nhỏ im lặng nhìn chòng chọc.
Cảnh vương trầm tư một lát, trải giấy ra, chỉ bằng vài nét bút đã
phác thảo ra một con cá vô cùng sống động.
Lý Ngư nhìn thấy, đầu cá này, thân cá vây cá này, áu áu, Cảnh
vương vậy mà lại vẽ cậu vào tranh của mình! !
Cậu thấy có người vẽ mình nên rất vui vẻ, nhìn từ đầu đến chân
Cảnh vương, chỗ nào cũng thấy thuận mắt hết.
Cậu nghĩ mình cũng nên đóng góp, Cảnh vương đã vẽ tranh thì hay là
cậu làm người mẫu cho hắn?
Cá chép nhỏ cứ mãi đắn đo, nằm trong chung trà bày một tư thế mà
bản thân nghĩ là uy phong lẫm liệt, kỳ thực là đang uốn éo thành một chữ S.
Cảnh vương mỉm cười, cảm thấy cá chép nhỏ rất thức thời, dựa theo
tư thế của nó mà sửa lại vài nét.
Một người một cá, mặc dù không phát ra tiếng động nào nhưng lại
hòa thuận vui vẻ đến lạ.
“Điện hạ, điện hạ, đồ Hoàng Thượng ban cho đến rồi.” Vương Hỉ đầu
đổ đầy mồ hôi chạy vào bẩm báo.
Cảnh vương để bút qua một bên, đem bức tranh đi phơi khô, đi ra
ngoài tiếp chỉ. Vừa ra đến cửa ngoái đầu nhìn lại thì thấy cá chép nhỏ nhấp
nháy cái đuôi nóng lòng muốn xem bức tranh.
Cảnh vương nheo mắt, quay lại xách con cá trong chung trà đi cùng,
tránh cho để nó một mình trong phòng, lúc về chỉ thấy trên tranh toàn vết đuôi
cá.
Lý Ngư bị Cảnh vương thình lình “tóm gọn”: ? ? ?
Tin tức Cừu quý phi hãm hại Cảnh vương đã truyền khắp hoàng cung,
trong lòng hoàng đế rất rõ ràng, nếu chuyện mưu hại hoàng tử xảy ra sớm hơn vài
năm tuyệt đối sẽ không buông tha nhẹ nhàng như vậy. Thế nhưng ông vừa chọn Nhị
hoàng tử là thái tử, không thể không kiêng dè mặt mũi cho gã. Sau khi lạnh
nhạt với Mục Thiên Chiêu vài ngày, cuối cùng ông cũng không quyết định vì
chuyện này mà đổi thái tử.
Hoàng đế phạt quý phi, mặt khác cũng phải trấn an Cảnh vương bên
này, chỉ cần nhìn độ dày danh mục quà tặng là có thế thấy, các loại kỳ trân dị
bảo nườm nượp ban cho Cảnh vương, hoàng đế cũng không thèm nháy mắt.
Trong đó cũng có vài thứ so ra thì có vẻ cũng bình thường, là một
đôi cá cẩm(1) do ngoại bang tiến cống, trong thiên hạ chỉ có mấy đôi.
(1): Vì tác giả không ghi rõ giai đoạn đó đã du nhập cá Koi sang Nhật hay chưa nên mình để là cá cẩm."
Trước đây hoàng đế cũng thường thưởng cho Cảnh vương nhiều thứ,
nhưng Cảnh vương quả thật rất khó lấy lòng, vàng bạc châu báu không thiếu, mỹ
nữ cũng không hứng thú, mỗi lần hoàng đế đều vì chuyện ban thưởng cho Cảnh
vương mà đau đầu. Giờ đây phát hiện Cảnh vương kỳ thật cũng có ham muốn, hoàng
đế hăng máu gà vung bút, Cảnh vương đã thích nuôi cá thì ban thưởng vài con đi.
La tổng quản tươi cười chỉ huy nội thị khiêng một cái vại cá lớn
chừng ba bốn thước vào Cảnh Thái điện, vại cá này được làm từ một khối thủy
tinh nguyên, trong suốt hiếm thấy. Trong vại là con cá cẩm màu đỏ vàng do chính
tay hoàng đế chọn, mấy con cá cẩm con nào cũng được nuôi rất tốt, to lớn
béo tròn, kết đôi bơi lội trong vại màu sắc lung linh huyền ảo.
Lý Ngư đang được Vương công công cầm lên, ăn từng viên thức ăn cho
cá Vương công công đút, biết được hoàng đế ban cá cho Cảnh vương, Lý Ngư giật
mình há to miệng ra, viên thức ăn rớt mất rồi.
Đầu năm nay, chẳng lẽ làm cá cũng phải tranh giành tình cảm hả?
Với IQ của cậu, chả lẽ lại tranh đấu với mấy con cá, nhưng cậu lại
có nhiệm vụ trong mình, lỡ như Cảnh vương không thèm quan tâm cậu nữa, cậu kiếm
ai để làm nhiệm vụ bây giờ?
Không được, bắt buộc phải tranh.
Lý Ngư như hổ rình mồi, quyết định bảo vệ Cảnh vương như gà mái
bảo vệ gà con, nếu có con cá nào dám quyến rũ Cảnh vương, cậu sẽ đuổi nó đi.
Cá chép ngầm chuẩn bị cho tranh đấu, ai ngờ sau khi Cảnh vương giả
vờ thưởng thức vại thủy tinh đựng cá cẩm xong thì cũng không nói để mấy con cá cẩm lại.
Cảnh vương tâm trí kiên định, không bị mấy con cá cẩm xinh đẹp này
hấp dẫn, Lý Ngư thật hạnh phúc.
Tất nhiên, Lý Ngư bị Vương công công đem về phòng, phát hiện cái
vại sứ thanh hoa của mình biến thành vại thủy tinh của mấy con cá cẩm thì càng
hạnh phúc.
Tiểu kịch trường: Tặng quà
Hoàng đế: Con trai, thích cá cha tặng không?
Cảnh vương: Để vại cá lại, mấy cái khác thì đem đi.
Hoàng đế: .......
Lý Ngư: Cảm ơn điện hạ, tôi lại có vại cá mới rồi ~
🤣🤣🤣🤣🤣🤣 làm người cha già, hoàng đế lo nát tâm.
Trả lờiXóaNhưng mà Cảnh vương chỉ lo chăm cá, hông suy nghĩ tới trái tim íu đúi của cha mình chi trơn 🤣🤣🤣🤣