Chương 8: Cá tức giận
Lúc
Lý Ngư ở cạnh Cảnh Vương biết Quý phi đang tới cũng muốn liếc mắt nhìn.
Cậu
đã nhìn thấy Hoàng đế rồi, không khác trong truyện lắm. Lý Ngư cũng muốn biết
người phụ nữ dám động vào bạo quân có dáng vẻ thế nào.
Chỉ
là giờ đây vị trí của cậu hơi lệch, tầm nhìn của cậu bị chắn nên không nhìn
thấy.
Lý
Ngư bơi qua bơi lại không ngừng điều chỉnh góc nhìn, nhưng làm mấy lần cậu vẫn
không thể nhìn được.
Lúc
cậu cho rằng đành phải nghe âm thanh mà đoán tình hình, Cảnh Vương đang nhìn chăm chú cậu
lại dời bát đựng cá hướng về cửa điện.
Lý
Ngư: ! ! !
Tại
sao lại như vậy?
Chẳng
lẽ Cảnh Vương nhận ra cậu muốn nhìn Quý phi à?
Cứ
cho rằng đôi khi Cảnh Vương sẽ cưng chiều cá đi, nhưng chắc hắn cũng không cẩn
thận tới vậy. Có lẽ chỉ là nổi hứng tiện tay đổi vị trí bát thôi.
Lý
Ngư tự thuyết phục mình rất nhanh, không để bản thân xoắn xuýt. Nếu đã có thể nhìn
thì cứ thoải mái mà nhìn.
Rất
nhanh, một người phụ nữ phong thái yểu điệu mặc cung trang, dẫn theo một thanh niên cao lớn, được cung nhân hầu hạ bao quanh tiến vào tầm mắt cậu.
Đầu
Quý phi Cừu thị đầy trang sức quý hiếm, cung trang tím nhạt, váy thêu đầy hoa
hải đường nở rộ bằng sợi vàng, da trắng hơn tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Cừu
Quý phi được chăm sóc rất tốt. Nếu phía sau không có dáng người cao lớn của Nhị
hoàng tử, người có khuôn mặt giống Cừu quý phi tới mấy phần, thì chẳng ai sẽ
nghĩ Cừu Quý phi đã ba mươi tuổi.
Lý
Ngư không nhịn được cảm khái, nhan sắc như thế này, không hổ là phi tử được
Hoàng đế sủng ái nhất gần đây trong hậu cung.
Theo
truyện, đây là khoảng thời gian đường làm quan của Cừu thị rộng mở nhất. Hoàng
đế đã lén tiết lộ với bà rằng ông dự định lập Nhị Hoàng tử Mục Thiên Chiêu lên
làm Thái Tử.
Hoàng
đế cũng giống những Đế vương cổ đại khác, hi vọng có Hoàng tử kế thừa vương vị.
Trước đây ông đã từng lập Đại Hoàng tử do Hiếu Tuệ Hoàng hậu sinh ra làm Thái
Tử, nhưng đáng tiếc Đại Hoàng tử đã mất năm bảy tuổi. Đế Hậu thương tâm mấy
năm, sau đó nàng lại có Tứ Hoàng tử. Hoàng đế lại có ý lập ngôi vua, nhưng tiếc rằng Tứ Hoàng tử ít phúc, bị phong hàn năm hơn hai tuổi rồi mất. Hiếu
Tuệ Hoàng hậu phải trải qua hai lần mất con, sức khỏe đã rất yếu, nhưng vẫn mặc
kệ tất cả sinh hạ Ngũ Hoàng tử, cũng chính là Cảnh Vương bây giờ, nhưng ông
trời lại khiến câu chuyện của Hoàng đế và Hiếu Tuệ Hoàng hậu như một câu chuyện
cười ác độc. Con trưởng nhỏ nhất được dành trọn hi vọng lại bị câm bẩm sinh.
Điều này là đả kích lớn đối với cả Hoàng đế và Hiếu Tuệ Hoàng hậu..
Hiếu
Tuệ Hoàng hậu từ trần. Hoàng đế cảm thấy đời này ông đã không có duyên với con
trưởng, không đề cập tới chuyện lập Thái Tử nữa. Hơn hai mươi năm sau, đột
nhiên ông lại có ý này, làm Cừu thị mừng như điên.
Tuy
gần đây sự sủng ái của Hoàng đế đối với bà rõ như ban ngày, nhưng vẫn không có
ý lập bà làm Hậu. Nhưng thế thì có sao, chỉ cần con bà là Nhị Hoàng tử có thể làm Thái Tử, tương lai đăng cơ, nàng có là Hoàng hậu hay không cũng
chẳng khác gì!
Cừu
thị cảm thấy mình sắp hết khổ, bước đi như mang theo gió!
Cừu
thị và Nhị Hoàng tử hành lễ. Hoàng đế lệnh Quý phi tới, lại còn có ý để Nhị
Hoàng tử kế thừa ngôi vị, chút thể diện vẫn phải cho.
Cừu
thị cười duyên, ngồi bên người Hoàng đế, dùng tư thế của người thắng cuộc liếc
nhìn từ đầu tới chân Cảnh Vương, trong lòng khinh thường nghĩ, là con của Tiên
Hoàng hậu thì có sao, xuất thân cao hơn Nhị Hoàng tử của nàng một chút thì có
sao?
Cuối
cùng vẫn phải cúi đầu với Thái Tử, cúi đầu với Hoàng đế tiếp theo.
Cừu
thị cùng Nhị Hoàng tử nở nụ cười ngầm hiểu, Cảnh Vương thì chẳng phản ứng gì.
Cảnh
Vương nhìn thẳng, ngón tay vẫn ngâm trong bát to, lúc được lúc không chạm vào
cái lưng bóng loáng của cá chép nhỏ.
Lý
Ngư bị hắn sờ tới sờ lui hơi tức giận: Chao ôi, lực mạnh như thế, cá không chịu
được đâu à nha!
Lý
Ngư vèo vèo tránh thoát, đề phòng trừng Cảnh Vương.
Ngón
tay Cảnh Vương sờ hụt, con mắt đen nhìn cá chép nhỏ không chớp.
Lý
Ngư: "..."
Lý
Ngư cảm giác không khí chung quanh đông lạnh trong phút chốc.
...
Không cho sờ, bạo quân lập tức nổi giận à?
Thôi,
cá ngoan không đấu với người khác, huống hồ đó lại là chủ nhân.
Cậu
biết khi Cảnh Vương thấy Cừu thị ngồi bên người Hoàng đế, trong lòng hắn nhất
định sẽ khó chịu. Thử hỏi xem có đứa con nào sẽ thích việc người phụ nữ khác
thay thế vị trí của mẹ mình không?
Mặc
dù Cừu thị cười, nhưng chính là đang khoe khoang và khiêu khích Cảnh Vương.
Nể
tình tâm trạng Cảnh Vương không quá tốt...
Lý
Ngư có cớ để sợ, lại dựa sát vào như trước, chà chà ngón tay Cảnh Vương như
lấy lòng.
Cho
anh chạm cho anh chạm, chỉ cần đừng khó chịu như vậy được không?
Cảnh
Vương chỉ mím môi với con cá mượn gió bẻ măng này, ngón tay lại vân vê sống
lưng con cá.
Lý
Ngư yên lặng chịu đựng, cảm thấy lực của Cảnh Vương thật sự hơi mạnh. Cậu không
chịu được nữa né qua một bên vẫy nhẹ đuôi, nhưng được một lúc cậu đã bơi lại,
mặc cho Cảnh Vương trút cơn giận.
Cảnh
Vương cũng nhận ra. Nhìn dáng vẻ của cá chép nhỏ hình như cũng không ghét việc
hắn chạm vào, thế thì tại sao lại né đi rồi bơi lại như vậy?
...
Là vì lực của hắn, hơi quá mạnh đối với một con cá.
Ngón
tay Cảnh Vương bất giác nhẹ nhàng hơn.
Lý
Ngư dần cảm thấy thoải mái. Thế này còn tạm được, hình như bị vuốt lưng cũng không quá khó chịu, chỉ là hơi nhột chút...
Lý
Ngư dùng chóp đuôi cuốn cuốn ngón tay của Cảnh Vương, tỏ ra yêu thích.
Cảnh
vương: "..."
Cảnh
Vương nhận ra, cá chép nhỏ này cũng không phải quá khó hiểu.
Một
người một cá chìm đắm trong thế giới riêng của mình, mặc kệ người bên cạnh phản
ứng thế nào.
Lúc
trước Hoàng đế đã thấy mặt này của Cảnh Vương, vô cùng hứng thú nhìn Cảnh Vương
tương tác với cá chép nhỏ. Ông không hề biết rằng, đứa con trai mặt lãnh tâm
lạnh này cũng sẽ chơi với cá.
Nụ
cười trên mặt Cửu thị cứng nhắc. Cảnh Vương coi như bà không tồn tại, đối với
bà điều này không khác gì một kiểu làm nhục.
“Cảnh
Vương điện hạ thế nào vậy?” Cừu thị cố gắng để Hoàng đế cảm thấy Cảnh Vương vô
lễ.
Hoàng
đế lại cười nói: “Quý phi, gần đây Cảnh Vương nuôi một con cá, ngươi thấy sao?”
Cừu
thị: "..."
Cừu
thị đương nhiên cảm thấy chẳng sao cả. Lần này bà tới đây là có mục đích riêng,
làm sao bà có thể để một con cá xám xịt đánh lạc hướng được?
Hoàng
đế thế này, chắc chắn là đã quên mất ý kiến bà nêu trước đây rồi, mềm lòng với
Cảnh Vương.
Cừu
Quý phi đã sớm có cách đối phó, nhìn cung nhân tâm phúc bên người một cái. Cung
nhân hiểu ý cáo lui, chỉ chốc lát sau lại đi vào điện, trong ngực ôm một vật
trắng như tuyết, nhanh chóng tiến vào.
Cừu
thị lộ vẻ mặt vui mừng, ôm vật trắng như tuyết kia vào lòng xoa xoa, ôn nhu
nói: “Chẳng lẽ Bệ hạ nhìn thấy cá của Cảnh Vương rồi lại quên mất Phiêu Tuyết
của nô tì?”
Lúc
này Hoàng đế mới nhớ tới mục đích ông triệu Cảnh Vương, sờ sờ mũi nở nụ cười.
Vật
trắng như tuyết trong lồng ngực Cừu thị cũng phối hợp với động tác của chủ
nhân, meo một tiếng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lý
Ngư đang đùa với Cảnh Vương bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu lên, sợ tới mức dựng
hết vảy cá trên người lên.
Tại
sao trong Càn Thanh cung lại có mèo?
Lý
Ngư cẩn thận bơi lên mặt nước tìm hiểu nguyên nhân. Cậu chỉ thấy Quý phi đang
ôm một con mèo trắng to đùng trong lồng ngực. Con ngươi trông như đá quý màu
lam lập tức nhìn về phía cậu.
Vẻ
ngoài này, âm thanh này, đây đây không phải là con mèo kẻ thù của cậu à?!!
Lý
Ngư run một cái, nhanh chóng lặn xuống nước. Nhưng không kịp rồi, mèo trắng lớn
phát hiện ra cậu, hưng phấn “meo” một tiếng rõ to rồi thoát ra khỏi cái ôm của
Quý phi, nhanh như một mũi tên mạnh mẽ lao về phía cậu.
Lý
Ngư: A, cứu mạng, mèo định ăn cá rồi!!
Vốn
cậu cảm thấy nếu gặp lại kẻ thù mèo, nhất định cậu sẽ nghĩ ra cách để trốn,
cũng có thể lấy đuôi vả mạnh mặt mèo. Nhưng tới khi thật sự gặp lại cậu mới
nhận ra, bản năng của cá với cả cảm giác đau khi bị mèo cắn chặt, đều làm cậu
run rẩy không thôi.
Lý
Ngư ở trong bát, không thể trốn đi đâu được. Trong tình thế cấp bách cậu nhảy
tới phía dưới tay Cảnh Vương rồi cuộn người thành một cục, mong mèo trắng lớn
không nhìn thấy cậu.
Nhưng
đây chỉ là sự tự lừa dối bản thân của một con cá.
Mèo
trắng đảo mắt nhảy tới. Mèo không sợ nước. Nó nhấc miệng muốn tha cá đi. Nói
thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thấy cá sắp rơi vào miệng mèo, tay Cảnh Vương
lập tức bảo vệ cá chép nhỏ đang cuộn thành một cục, mèo trắng chỉ ngoạm được
một ngụm gió.
"Meo?"
Mèo
trắng vồ hụt, nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt nó không bao giờ
quên.
"Meo!!!"
Trong
chốc lát mèo trắng cảm thấy cuộc đời mình tới đây là hết.
Mặt
Cảnh Vương lạnh như sương, ngón tay nhẹ nhàng bắn một cái, mèo trắng bị vung
ra, bay vào đùi cung nhân đưa nó vào điện.
Cung
nhân phát ra tiếng kêu đau. Mèo trắng bị choáng đầu, đứng lên lắc đầu một cái.
Nó không còn dám bắt cá nữa, quay đầu gấp rút chạy về lồng ngực Quý phi.
Lý
Ngư trốn dưới tay Cảnh Vương lén lút víu vào ngón tay Cảnh Vương ngó ra ngoài
xem, cười ngửa tới ngửa lui. Không hổ là chủ nhân bạo quân, mèo trắng lập tức
phải ăn quả đắng!
Cừu
Quý phi thấy Cảnh Vương ra tay trước mặt Hoàng đế, trong lòng mừng thầm, cúi
người thảm thiết ôm mèo trắng, cố làm ra vẻ mà kiểm tra.
Cừu
thị tỏ vẻ đau lòng mắng chửi: “Súc sinh Phiêu Tuyết này, bị dạy một lần rồi sao
còn chưa nhớ, đang yên đang lành tại sao lại muốn chọc tới Cảnh Vương, ngươi
không để Bổn cung trong mắt đúng không.”
Lý
Ngư vốn đang vui vẻ, nghe vậy tức giận tới muốn giơ vây. Nhìn qua thì có vẻ Quý
phi đang dạy mèo, nhưng thật ra lại muốn nhỏ thuốc vào mắt, nhắc Hoàng đế là
Cảnh Vương đã giáo huấn thú cưng của bà không dưới một lần, không nể mặt bà.
Quý
phi lên tiếng, Nhị Hoàng tử Mục Thiên Chiêu đương nhiên theo mẹ ruột, nói theo:
“Ngũ Hoàng đệ chỉ là tuổi nhỏ ham vui, không có ác ý, phụ hoàng, mẫu phi xin
đừng trách tội.”
Lý
Ngư: "..."
Lý
Ngư ngửa mặt lên trời lườm một cái, “Ọc” một phát phun một cái bong bóng lớn,
khinh thường hướng đuôi về phía Nhị Hoàng tử.
Giọng
Nhị Hoàng tử có vẻ ôn hòa, khác với Quý phi tàn nhẫn. Nhưng nếu nói Quý phi
đang nhỏ thuốc vào mắt, Nhị Hoàng tự lại đang nhận hết tội hộ Cảnh Vương, còn
nói Cảnh Vương không có ác ý. Đây là cố ý khiến Hoàng thượng nghĩ về hướng có
ác ý đúng không?
Một
lũ pháo hôi ác độc!
Tuy
cậu biết về sau Cảnh Vương sẽ đăng cơ, Mục Thiên Chiêu và Cừu Quý phi đều không
có kết quả tốt, nhưng hiện tại hai mẹ con này người xướng người họa, bắt nạt
Cảnh Vương không thể nói. Cảnh Vương lại không đưa Vương Hỉ công công đi cùng.
Lý Ngư hơi tức giận, tính ra Cảnh Vương đã cứu cậu nhiều lần, cậu cũng không
thể trơ mắt nhìn Cảnh Vương bị bắt nạt đúng không?
Nhưng
cuối cùng cậu cũng chỉ là một con cá, có thể làm gì mẹ con Quý phi như mặt trời
ban trưa?
Lý
Ngư vô cùng tức giận, sốt ruột tới mức cuộn người trong cái bát.
Thuốc
nhỏ mắt của mẹ con Quý phi có tác dụng, Hoàng đế nhớ tới chuyện Quý phi khóc
lóc kể lể lúc trước, trầm mặt nói: “Cảnh Vương, nghe nói ngươi từng làm ngã mèo
của Quý phi trong ngày sinh nhật của nàng, có chuyện này đúng không?”
Trong
ngày sinh nhật Quý phi khóc sướt mướt nói cho Hoàng đế rằng Cảnh Vương đánh ngã
thú cưng Phiêu Tuyết của bà. Bây giờ Hoàng đế lại tận mắt nhìn thấy Cảnh Vương
ra tay với Phiêu Tuyết, khá tin tưởng với lời Quý phi nói.
Cũng
không phải vì ông thích con mèo Phiêu Tuyết này, chỉ là đồ chơi mà thôi, Cảnh
Vương đánh giết thì đã sao? Trong lòng Hoàng đế không phản đối, nhưng chỉ là
dính tới Quý phi, dù gì Quý phi cũng là thê thiếp của ông(1), lại
còn có Nhị Hoàng tử. Đúng là hắn là ứng cử viên làm Thái Tử, nhưng Hoàng đế
cũng không mong Cảnh Vương không hòa thuận với Thái Tử tương lai. Ông triệu
Cảnh Vương tới đây cũng là để hỏi rõ, cho Quý phi một câu trả lời, động viên
Quý phi.
(1)
Theo bản raw thì ở đây là Cảnh Vương, nhưng vì Quý phi là phi tần của Vua, mình
nghĩ tác giả nhầm nên để chỗ này là “ông” - cũng có nghĩa là Vua.
Cảnh
Vương lạnh lùng nhìn Quý phi một cái, không có bất kỳ ý muốn giải thích nào,
tiếp tục cụp mắt chơi đùa cá chép nhỏ của hắn.
Cá
nhỏ này chẳng hiểu sao lại phồng má phồng cổ lên. Lúc Cừu thị nói chuyện phồng
rất rõ, hình như đang tức giận. Cảnh Vương ngược lại lại hơi buồn cười, lẽ nào
ngay cả cá cũng hiểu trò xiếc của mẹ con Quý phi?
Tác
giả có lời muốn nói:
Đầu Quý phi đầy "châu" xanh, cũng là có châu!
Tiểu
kịch trường (tức giận)
Cảnh
vương: Dáng vẻ tức giận y như con cá nóc.
Lý
Ngư: Thật muốn cắn bọn họ thay ngươi! Hu hu hu điện hạ cũng đang tức giận à QAQ
Cảnh
vương: Không có, chẳng qua là cảm thấy nhạt nhẽo thôi.
Lý
Ngư:...
Editor có lời muốn nói: Vì có chút việc bận nên hôm nay 5.9 mình mới edit xong, beta đăng lúc nào thì mình cũng không biết. Đáng lẽ ra chương này phải đăng vào 5.9, xin lỗi các bạn nhiều :<
Thiệt sự là đọc truyện cung đình mà gặp mấy con mẹ như này chỉ muốn đập cho chết dính vô tường ='=
Trả lờiXóaCó truyện đọc là mừng editor cứ từ từ cũng được :3
Trả lờiXóa<3
XóaTruyện siu cuteeeee, editor quá tuyệt vời lun
Trả lờiXóaơ thế bà chị kia họ Cừu hay Cửu vậy thím ới
Trả lờiXóaKhông tưởng tượng được cái bể cá nhỏ của Lý Ngư như nào á. Mn có hình ảnh gì không
Trả lờiXóaÝ bạn là cái bể ở nhà hay cái bát ở chương này? :3 mình sẽ cho thêm ảnh vào chương.
Xóa