Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[MNĐMLN] Chương 15

Chương 15: Chia tay (giả)

Buổi tối đầu tiên khi Vu Phỉ về đến nhà, không có lời mời trò chuyện video của Kiều Giác, cả những cách thức liên lạc khác cũng không có.

Chẳng lẽ em ấy xấu hổ?

Tiểu Bảo Bối mỗi ngày muốn anh ôm ôm hôn hôn xấu hổ?

Vu Phỉ cầm điện thoại di động không nhịn được cười một tiếng, thôi, để em ấy từ từ cảm nhận dư vị.

Ngày thứ hai, vẫn không có gì.

Anh hơi khó chịu.

Làm gì có cái hôn nào có dư vị tận hai ngày chưa hết?

Lúc 3 giờ đêm, Vu Phỉ trằn trọc không ngủ được. Anh đành phải đứng lên, bật đèn vào bếp uống nước.

Lúc trở về phòng anh lại cầm điện thoại di động lên.

Về nhà chơi là quên người bạn trai này à?

Vu Phỉ mở vòng bạn bè* của Kiều Giác ra, cũng không có gì mới.

*vòng bạn bè: tựa như trang cá nhân facebook bên mình.

Anh lại mở diễn đàn ra, câu trả lời cuối cùng vẫn là vào 2019.12.19, cũng không có gì mới.

Chuyện này là thế nào?

Vu Phỉ đã gửi cho đối phương một tin nhắn 【? 】

Nhưng anh đợi rất lâu rồi vẫn chưa thấy đối phương trả lời.

Chắc là giờ em ấy đang ngủ, Vu Phỉ không thể làm gì khác ngoài việc để điện thoại di động lên đầu giường rồi nhắm mắt ngủ.

Bất giác anh ngủ thẳng tới 6 giờ rưỡi rồi dậy.

Điện thoại di động vẫn không có gì.

Giờ này có thể em ấy vẫn đang ngủ.

Vu Phỉ đợi đến 8 rưỡi, chờ tin nhắn của Kiều Giác.

【Tiểu Bảo Bối: ? 】

? ? ? ? ?

Về nhà nghỉ nên quên luôn bạn trai???

Vu Phỉ giương mắt nhìn cái dấu chấm hỏi, em ấy hỏi cái gì?

Quên mất anh? Tình cảm thay đổi? Bị trộm số?

Cái cuối cùng có khả năng rất lớn.

Vu Phỉ chưa trả lời, đối phương lại nhắn.

【Tiểu Bảo Bối: Hai ngày hôm nay Tiểu Kiều có nhiều việc bận, quên xin lỗi ngài. Trong một thời gian dài Tiểu Kiều đã gây ra rất nhiều rắc rối cho ngài. Ngài yên tâm, tôi đã nhốt Tiểu Kiều lại, để cho nó được tỉnh táo.】

? ? ? ?

Đây là ai?

Vu Phỉ gửi dấu chấm hỏi xong thì càng bối rối.

Giọng điệu này, khá giống mẹ Tiểu Bảo Bối?

Vu Phỉ gửi câu thăm dò: “Dì?”

Đối phương luôn ở trạng thái đang nhập, thật lâu sau Vu Phỉ mới nhận được một tin nhắn dài dằng dặc.

“Tôi là mẹ Kiều Giác. Kiều Giác bảo tôi trong khoảng thời gian này nó đã làm giả một phần bệnh án bệnh tim để có được sự đồng tình của anh, bắt anh yêu đương với nó. Nhóc thối này cái gì cũng làm được. Trẻ con nói nhăng nói cuội ý mà. Thật sự rất xin lỗi, tôi đã dạy bảo lại nó rồi. Cảm ơn tiên sinh đã bao dung nó, nếu như có cơ hội tôi sẽ dẫn Tiểu Kiều đến nhà ngài xin lỗi. Đúng rồi, ngài đừng gọi tôi là dì, tuổi chúng ta chắc cũng ngang ngang nhau nhỉ?”

? ? ? ? ?

Sau khi đọc tin nhắn xong, ngoài câu cuối cùng, những cái khác Vu Phỉ đều có thể đoán được.

Anh đoán là khi việc yêu đương này của cậu bị phát hiện, cậu đã bịa một lý do tạm thời.

Bệnh án giả? Bắt anh yêu đương với cậu?

Lý do xả như vậy mẹ Tiểu Bảo Bối cũng tin à?

Vu Phỉ nghĩ ngợi một lúc, nhắn lại một tin nhắn.

【Vu Phỉ: Đừng khách sáo. Thật ra Tiểu Kiều cũng rất đáng yêu, tôi coi em ấy như em trai của mình mà chăm sóc. Ngài cũng đừng phạt Tiểu Kiều nặng quá, em ấy vẫn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện. 】

Vu Phỉ nói rất đàng hoàng, kín kẽ không một lỗ hổng, ngay cả xưng hô cũng không có.

Lâm Văn Phương bên kia cảm thấy hơi khó chịu, lớn tuổi rồi còn cho mình là anh trai, không cảm thấy áp bức à?

Cho mình là chú của Tiểu Kiều còn tạm được.

Nhưng chủ yếu là bà muốn giận cũng không giận được.

Dù sao cũng là vì nhóc thối nhà bà dùng bệnh án giả lừa người ta.

Tiểu Kiều có tiền án nên bà không hề nghi ngờ là Tiểu Kiều có lừa bà hay không.

Trước đây thì giả vờ yếu ớt để lừa thầy Vật Lý lớn tuổi, bây giờ thì giả vờ bị bệnh tim để lừa anh trai “già” Vu Phỉ.

Hồi bé không có tật xấu, càng lớn lại nói dối càng nhiều. Việc này cũng khá giống điều nhóc thối này có thể làm.

Tiểu Kiều 18 tuổi, chắc anh trai “già” này cũng khoảng 40 tuổi rồi.

Lâm Văn Phương vẫn không ngừng bước tới phòng Kiều Giác. Kiều Giác đang cau mày dán một tầng băng dính trong suốt lên nhật ký của mình.

“Mày đoán xem mẹ có vứt cái quyển nhật ký cái gì mà “hoài niệm mối tình của thiếu nam” đi không?”

Kiều Giác lập tức nằm nhoài lên quyển nhật ký kia, che kín nó.

“Không được! Đây vốn là nhật ký của con! Con đã đồng ý chia tay Vu Phỉ với mẹ rồi! Mẹ không được tước đoạt tưởng niệm cuối cùng của con!”

Kiều Giác mở to mắt trừng Lâm Văn Phương, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, bộ dạng có chết cũng không đồng ý.

Lâm Văn Phương vỗ một cái lên đầu cậu: “Lại còn tưởng niệm cuối cùng cơ à? Mày nhìn anh ta nhắn lại như thế nào này? Anh ta cũng chỉ coi mày là một em trai bình thường thôi. Trong tin nhắn của mày toàn là mày nói, Kiều Giác, mày không biết xấu hổ à.”

Lâm Văn Phương nhấn mạnh hai chữ “Bình thường”.

Kiều Giác cũng không nhận ra, không biết xấu hổ nhìn chiếc điện thoại đang bị Lâm Văn Phương cầm: “Vu Phỉ nhắn lại cho con à?”

Lâm Văn Phương đưa điện thoại di động tới trước mặt cậu.

“Nhìn đi, người ta chỉ coi mày là em trai để chăm sóc thôi. Mày còn vui mừng cái gì? Mẹ bảo này Kiều Giác, mày không thể vì thiếu hụt tình thương của cha từ nhỏ mà tìm một người đàn ông lớn hơn mày yêu đương. Đây có phải là thích đâu?”

Đó là thích thật.

Kiều Giác lặng lẽ phản bác trong lòng.

Cậu đọc kỹ nội dung trong điện thoai,

Mặt cậu hơi ửng đỏ.

Vậy mà Đại Bảo Bối lại khen cậu đáng yêu. Đại Bảo Bối, Đại Bảo Bối còn chưa khen cậu như vậy bao giờ đâu!

Thật vui vẻ.

Nét ửng đỏ của Kiều Giác lại làm Lâm Văn Phương tưởng cậu thẹn quá hóa giận.

“Chắc bây giờ mày đã biết vị trí của mày trong lòng người ta rồi đúng không?”

Kiều Giác "Vâng" rồi gật đầu nói: "Con biết rồi."

Cậu rất đáng yêu!

Lâm Văn Phương rất hài lòng, nghĩ rằng có thể đến nhà Vu Phỉ tiên sinh xin lỗi trước tết.

Sau khi Lâm Văn Phương đi, Kiều Giác lại dán băng dính trong suốt lên nhật ký của mình.

Các trang trong quyển nhật ký hơi ố vàng. Lúc trước cậu không có tiền, phải mua quyển nhật ký có chất lượng giấy không tốt. Bây giờ cậu đành phải dùng băng dính trong suốt dán lại, y như tiêu bản.*

(*) tiêu bản:

Ép hoa khô làm tranh treo tường để lưu giữ kỉ niệm học trò | Hoa ...

Cậu dán luôn trang thứ nhất vào với trang cuối cùng.

Từ 2016. 9. 10 tới 2019. 8. 31 luôn.

Trang thứ nhất: “Hình như tui đang thích một anh trai lớn, là yêu thích thật sự, là loại yêu thích mà trái tim sẽ nhảy ầm ầm cả lên ấy. Anh ấy tên là Vu Phỉ, đã đi làm rồi, tui cũng không biết tui có cơ hội gặp lại anh ấy nữa không.”

Đến trang cuối cùng: “Ngày mai mình đi học rồi, ở thành phố Lâm Hải. Là thành phố anh Vu Phỉ sống.”

Sửa đổi một ít.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét